quote:
Gởi bởi Tu Le
Hương cà cuống chắc không có nhiều lắm để biến thành "nước" đựng trong chai (loại chai dầu Nhị Thiên Đường tiệm thuốc Bắc của chú Ba Thiên Hoà Đường trong Chợ Lớn) như xịt xì dầu.
A! tớ nói không rõ để bị anh Tư Lé bắt tội ha !
Họ đựng nước mắm chua ngọt trong cái ve chai lớn, miệng rộng, có cái vá lớn để khách tùy thích múc nước mắm vào dĩa bánh cuốn của mình.
Còn cà cuống thì họ cất đâu tớ có thấy mô. Hình như khi họ sắp bánh sắp chã vào dĩa thì bôi
vào một chút . Nhưng người Huế như tớ thì không quen với mùi cà cuống . Vì thế, mỗi khi đến đó ăn thì tớ luôn luôn yêu cầu " Nô cà cuống cho tui ".
Bánh cuốn đó ngon vì nước mắm pha ngon, rất nhạt, để mình húp .
Thời đó, trong nhà lồng chợ Bến Thành có sạp bánh cuốn cũng khá ngon. Không có cà cuống, nhưng trên mặt bánh có chã lụa và rắc hành phi (không phải hành sấy khô rồi bỏ dầu chiên như bây giờ, ăn vô duyên
bỏ mẹ ) , bánh cống cắt nhỏ, giá trụng + rau thơm + dưa leo cắt sợi, rưới chút dầu, chan nước mắm tràn trề . Giá lại bình dân. Ăn cũng đã lắm.
Bên hông chợ Bến Thành, góc Thủ Khoa Huân với Lê Thánh Tôn, cở 4,5 giờ chiều có ông ba Tàu đẩy xe bò kho đứng bán hủ tiếu bò kho , một tô 2 đồng . Nước bò kho sền sệt, mầu đỏ đỏ vàng vàng, thịt vài ba miếng có dính bạng nhạng mầu trắng ăn dai dai, và có thêm ít miếng cà rốt nấu nhừ.
Hồi đó để kiếm tiền in thơ, mỗi tối tớ đi dạy kèm (préceptrice) cho con/cháu BS Tín. Trước khi đến nhà người ta , tớ luôn chiếu cố món bò kho đặc biệt này , mà tớ không tìm đâu thấy ở những nơi khác. Món bò kho của quán Phạm Thị Trước thua xa vạn dặm
Cho nên, mỗi lần thèm bò kho, tớ phải suy diễn mà nấu theo cách ông ba Tàu kia thì ăn mới đã.
Viết tới đây lại nhớ những món nhậu, mà nổi tiếng nhất hồi đó là quán Bùi Viện (đường Bùi Viện) có món Cua Rang Muối ngon thần sầu (tớ bắt chước làm món đó, tờ báo Oregon có chụp hình đăng hồi nm 1984, hình như tớ có dán trong nhà của tớ ở PNV, phải đi dò tìm lại )
Sở dĩ tớ nấu ăn phong phú là nhờ mình là...... dân thích ăn ngon, vua ăn ngon. Nơi đâu ở Saigon có món ngon là có mặt tớ, từ quán lẹp xẹp trong các hóc xó cho đến những tiệm sang trọng ở Catinat. Nhưng mà nói thiệt nghe, những nhà hàng sang ở VN nấu đồ ăn dở ẹc hà .
Hồi đó tớ hay được kép mời đi uống nước cam ở Givral. Nghe thì sang lắm , nhưng là nước cam dổm mà mắc thí mồ. Mí ông nhà báo đến đó để ngồi săn tin , chứ có dám ăn uống gì đâu , toàn uống nước lạnh không hà.
Huệ,
Nhà của tớ ở ngay trung tâm thành phố, đường Nguyễn Văn Sâm (khúc nhà chú Hỏa), đi ra Ký Con, quá vũ trường Văn Cảnh rồi ra chợ Bến Thành. Nên chuyện ăn uống ở vùng này tớ không bỏ sót tiệm nào cả
Nhà bồ của tớ (ba Nam Trân) ở đường Hiền Vương, sát nghĩa địa Mạc Đỉnh Chi, nên vùng Dakao, Tân Định, Phú Nhuận, Gia Định tớ cũng rành.
Món bánh bao Cả Cần đầu tiên là ở góc Hùng Vương gần đại học xá của sinh viên Y Khoa (Chợ Lớn) . Tớ thường hay được bồ mua bánh bao ở đó cho ăn. Về sau bánh bao Cả Cần nổi tiếng quá, mới có những chi nhánh khác như Huệ nói.
Sau 75, nhà tớ ở ngay góc đường Kỳ Đồng và Trương Minh Giảng (viện bào chế Hoscht ), quận 3, địa chỉ 116 Nguyễn Văn Trổi, trước khi qua cầu Trương Minh Giảng. Khi tớ đi vượt biên lần đầu , bị bắt và nhà đó bị tịch thu , nhà rơi vào tay của một cán bộ cao cấp. Về sau tên này trở thành chủ tịch quốc hội. . Hiện tớ vẫn còn giữ giấy tờ trước bạ của nhà đó, mà chắc khó lấy lại được vì đã sang tay qua nhiều người.