quote:
Trước khi mở quán tại PNV , 3T mặc áo Tiểu Thư, kinh doanh tới 7 cái quán ở Phố Rùm Beng bên Việt Báo đó chị. Trong 2 năm làm ăn khắm khá lắm.Sau cuộc cách mạng cải cách ruộng đất , lãnh đạo không anh dũng lãnh đạn mà hám danh hơn hám việc nên 3T dẹp tiệm và lê chân đi ta bà khắp chốn.
3T làm em buồn cừoi quá đi. À khi em nói trúng số là vì nó dính líu nhiều thứ lắm cơ. Vd em đang muốn được về "hiu" như 3T và đi ta bà chơi chứ hổng muốn đi làm. Cực thân không nói làm gì mà là cực tinh thần nữa chứ
Em chưa đi đâu cả trừ ...đến Texas có việc thôi. Anh Phán vẫn lưu trữ những trang web của nhóm Trưng Vương Gia Long và thân "hĩu"
Gửi bài anh Đàm trung Phán viết cho web của nhóm CP ở Úc nè . Chỉ vì ai đó gửi bài Lan Chi phỏng vấn Nguyễn Văn Đông và Hà Thanh rồi vì Hà Thanh là em anh Trần Kiêm Tịnh ( cũng torng nhóm CP du học Úc trước 75) ở Úc nên Lan Chi bị lôi vào group này. Webmaster yêu cầu anh Phán viết bài giới thiệu
NHÂN VẬT HOÀNG LAN CHI
Lãng Xẹt và HLC
Khoảng năm 2001, tôi đọc trên Internet thấy tên một tác giả nghe rất ngộ: Hoàng Lan Chi (HLC) và tôi bắt đầu đọc những bài viết của HLC. Tác giả viết văn theo lối học trò, mang một niềm nuối tiếc không những của thời còn là một nữ sinh Gia Long, một sinh viên trường Khoa Học mà còn cả một bầu trời Miền Nam nước Việt trước năm 1975. Ðiều đặc biệt là tuy tác giả còn đang sống tại Việt Nam mà ”Bà Bà LC” cứ thẳng tay mà “vuốt mặt nhà nước”. Thời kỳ này, Lãng tôi bắt đầu vào đọc và viết trên Vietbao Online. Cũng vì vậy mà Xẹt tôi đã có dịp “gặp” HLC vừa trên Phố Rùm (Forums), vừa qua I Meo.
Một hôm tôi đọc trên Quán Gió bài viết “Những người tình Chu Văn An” của HLC. Tôi nhìn con ruồi bay qua màn hình điện toán và mỉm cười vu vơ, chẳng qua là vì tôi cũng đã là một cựu học sinh của trường Chu Văn An. Ðọc đến đoạn HLC nhắc tới người tình CVA mang tên T nay đã có vợ Mỹ và năm đứa con, tôi cười hô hố và suýt té khỏi cái ghế có năm cái bánh xe. Nhân vật T này rất đặc biệt vì hai “điểm son” đó nhưng lại chẳng có xa lạ gì với tôi: hắn là bà con với bà Cai BN của tôi! Hắn không những đã “dám” lấy vợ Mỹ mà còn “dám” có một lúc 5 đứa con trên cái “cõi-đờí-thiên-hạ-có-ít-con” này nữa. Tôi ngưng cười và gọi BN vào đọc bài viết này. Xẹt tôi bèn I meo ngay cho “chàng Trương” để nghe hắn tâm sự ra sao. Sau khi tôi được nghe đương sự “thú nhận tội lỗi”, T và BN kể cho tôi nghe nhiều mẩu chuyện của thời sinh viên ngày xưa và tôi cũng được trở về với khung cảnh của Việt Nam vào cuối thập niên 60 và trước hồi tháng 4,1975. Vì những kỷ niệm dễ thương của thuở mới vào đời đó mà vợ chồng tôi bắt đầu viết I meo cho HLC. BN và HLC cùng là dân Bắc Kỳ 9 Nút và cựu nữ sinh Gia Long! Lúc này, LC vẫn còn đang kẹt lại ở Việt Nam. HLC và tôi thường hay “gặp” nhau trên Phố Rùm của Vietbao Online.
Ðầu năm 2002, chúng tôi bắt đầu mở “TRANG GIAO HỮU TRƯNG VƯƠNG - CHU VĂN AN VÀ THÂN HỮU” trong Vietbao Online dưới đây:
http://forums.vietbao.co...opic.asp?TOPIC_ID=20319
Dĩ nhiên là tôi không quên mời HLC “tham dự cuộc chiến thơ văn” giữa Phe Húi Cua và Phe Kẹp Tóc để nhớ lại cái thuở chúng tôi còn là những cô cậu học trò của những trường lớn như Trưng Vương, Gia Long, Chu Văn An, Nguyễn Trãi, Nguyễn Bá Tòng…Phe Húi Cua của chúng tôi là con cháu của hai dòng họ Lãng và họ Ðồ: Lãng Bạt, Lãng Xẹt, Lãng Nhách, Lãng Quên, Lãng Phí, Lãng Trí, Ðồ Dỏm, Ðồ Xàm, Ðồ Liêm, Ðồ Lãng Xẹt … Phe Kẹp Tóc không thuộc những “dòng họ nhớn” như phe Húi Cua nên họ không có cùng một “surnames” như phe con giai của chúng tôi!
Các “đào kép” trong “gánh Xiếc” và khách khứa ra vào Quán thật là tấp nập. “Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ”, HLC đã ai oán mà gieo vận:
Bớ này các bác Lãng ời ơi
Các bác dừng chân, em có lời
Nói nhỏ mà nghe đừng la lớn
Kẻo mấy o kia lại đứng cười!
Này nhé chỉ mình Lan cô độc
Saigon sáng nắng lại chiều mưa
Các bác nhận Lan làm em nhé
Đời bác thêm vui thật đó mà.
Tháng một, John Lê là anh cả
Mua tặng cho Lan chiếc áo hồng
Qua đến tháng hai là Lãng xẹt
Gửi đến cho Lan một đôi bông! (kim cuơng à nhe)
Tháng ba hoa sữa mùi thơm ngát
Lãng Quên nhớ gửi số cô là (chocolat)
Tháng tư hoa buởi vừa chớm nụ
Lãng Ròm có nhớ lọ nước hoa? (Chanel số 5 nhe)
Tháng năm mây phủ buồn ghê quá
Lãng Ðãng mua Lan áo lạnh da (nhớ da cá sấu nhe)
Tháng sáu trời mưa, mưa không dứt
Lãng Tử gửi Lan khăn quàng nha.
Tháng bẩy mưa ngâu Lan buồn lắm
Du gửi cho Lan sách đọc nhe (Lãng Du)
Tháng tám trung thu Lan thui thủi
Lan chờ Ròm gửi đèn lồng tre (Lãng Ròm)
Còn lại bao nhiêu Lan chờ Dỏm (Đồ Dỏm )
Lan thích cái gì, Dỏm chiều không?
Thế nhé, phân chia đều họ Lãng
Làm anh như thế, phải vui không?
Cách xưng hô của đại gia đình hai họ Lãng-Ðồ của chúng tôi rất là đặc biệt: già, trẻ, lớn bé, liền ông, liền bà…, chúng tôi đều gọi tên nhau là “Bác” hết, theo kiểu Bắc Kỳ di cư 54 mà “Bác A Chì” (Bác Chi à) tự mệnh danh là Lan Chi Bắc Kỳ 9 nút. Vài “Bác” gái tuổi mới độ trăng tròn 4 bó, thấy bị kêu tên bằng “Bác” bèn là oáng lên vì thấy … mình già! Nhưng “sau cơn la, đời hết lạ”, các “Bác” ấy vào thả thơ ào ào.
Lãng Xẹt thấy “Bác A Chì” HLC đã thả thơ xin đôi bông tai để làm quà, Xẹt ừa ngay với vần thơ dưới đây:
BI CHUỐI CHO LAN CHI
Lão Lãng Xẹt vốn giòng Lãng Xẹt
Xếp bút nghiên theo việc tào lao
Computer nằm ăn vạ từ khi nào
Làm Lãng Xẹt hết vào náo động!
Hôm nay vào, Xẹt thấy phây phây
Nguyệt, Chi lôi kéo Dê đây một đàn
Họ hàng nhà Lãng đàng hoàng
Nhắm rượu, ngâm thơ, chẳng huênh hoang!
Cớ sao Nguyệt, Dê cứ oang oang
Ðòi “tổng động viên”, gọi cả làng?
Hoàng Lan Chi HÃI cảnh sống lang thang
Bèn xin làm con nuôi nhà họ Lãng.
Lãng Xẹt tui đang say chuếnh choáng
Kiếm ngay Bi Chuối đeo thử tai nàng!
Hoàng Cô Nương rét quá bèn la hoảng:
“Bi chuối để ăn, sao sài sang?“
Ới các Bác Gái ơi! Chớ chơi ngang!
Ra quân đòi uýnh Lãng đầu hàng?
Sẵn có đồ ăn, xin cứ….phạng
Vào ăn, uống đi, rồi…ra hàng!
(Go shopping, í mờ!)
Rồi HLC sang đất Mỹ và vợ chồng chúng tôi mời LC sang thăm chúng tôi vào tháng 3, năm 2004. Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi gặp LC tại phi trường Toronto . Tôi đã dặn Bác A Chì đợi tôi tại quầy hãng máy bay và đợi phía bên trong cho đỡ lạnh. BN ở nhà để nấu ăn và chờ điện thoại của chúng tôi. Tôi tới phi trường đúng giờ nhưng không kiếm ra được Bác A Chi. Hết chỗ để kiếm, ngó qua cửa kính, tôi thấy một thầy đội xếp xứ Cà Ná đang khoa chân múa tay rồi đứng ỳ ra như “Từ Hải chết đứng” trong khi đó một phụ nữ Á Châu đang dơ hai tay vẽ một vòng tròn trong không khí, ý như là bà ta đang vẽ chân dung “khuôn trăng đầy đặn, nét ‘ngài‘ nở nang” của Lãng Xẹt vậỵ. Tôi thích thú mỉm cười đứng xem vở kịch không nghe tiếng nói này. Khi cả thầy đội xếp và bà du khách da vàng đều dơ hai tay đầu hàng, tôi phải chạy vội tới và nói tiếng Anh với thầy đội: ”Chắc là Thầy đang giúp bà này đi kiếm một người đàn ông Á Châu?” Thầy đội mở tròn con mắt: ”Rõ khỉ, tôi phải nói chuyện bằng chân tay với bà này vì tôi đâu nói được tiếng Việt của quý vị!” Quay sang vị khách quý, tôi chưa kịp “Say Hello”, tôi đã phải tránh né ngay một “cái thụi bằng ánh mắt”. HÃI thật, nếu mà “người ta” đã trèo lên máy bay trở về lại đất Mỹ thì Lãng tôi chỉ còn biết lội tuyết mà về. Biết nói gì với Madame Warden đang chờ cơm ở nhà nhỉ?
Xin nhường lời cho HLC kể chuyện tiếp.
Lãng Xẹt đã quên, thưa các bác. Lan Chi thụi thật chứ không bằng ánh mắt tí nào. Giời ơi, vào cái năm 2004 ấy, Xẹt chưa thèm sắm Cell và Lan Chi thì mới từ Việt Nam qua, cũng làm gì có Cell. Lan Chi đã nhờ một ông ở phi trường gọi cho Xẹt, nói rõ Lan Chi đứng ở cột nào. Sau muời phút, mình ra ngay cột đó để chàng đi ngang xớt cho nhanh. Giời ơi, trời mùa đông Toronto làm Lan Chi lạnh cóng và run bần bật. Mưa tuyết nữa chứ. Rồi Lan Chi phải tóm một ông cảnh sát đang trực bên ngoài. Họ thấy Lan Chi run như cầy sấy, họ kêu vào trong. Vì thế thụi cho Lãng xẹt một quả là đúng lắm. Trên đường về, thấy cô em sụt sịt, Xẹt đưa một lọ thuốc bảo bôi đi, dầu cù là chánh hiệu con hổ đấy. Hứ, người gì mà keo vậy không biết. Dầu cho vào cái lọ bé tí mà lại hết. Lan Chi phải moi mãi ra được một chút.
Dạ, phút đầu tiên gặp Xẹt, Lan Chi chấm điểm như sau: trông mặt Xẹt rất là ngây thơ … vô số tội.
Sau đó ở nhà Xẹt, được bà Cai cho ăn đủ các món vì bà cai vốn nổi tiếng về gia chánh. Ngay chiều hôm đó, vài "thân hĩu” gọi và hỏi Lan Chi đến chưa. Vui nhất là anh LÐ, chủ group Quán Không Cửa (Quán là nơi mà Lan Chi gia nhập qua sự giới thiệu của Vũ Trung Hiền, em nhạc sĩ Vũ Đức Nghiêm) đã lái xe khá xa đến chơi. Chả là cái quán này, nhiều vị cũng tò mò muốn biết mặt cô Bắc kỳ 9 nút Goàng Nan Chi lắm.
Gặp dịp Lễ Hai Bà Trưng, Lan Chi theo bà Cai đến dự. Thú thật, bao năm được nhìn lại lá cờ vàng thân yêu, được hát "quốc ca mình", Lan Chi đã khóc vì xúc động. Tiếp theo đến dự buổi ca nhạc do LH tổ chức. Lãng Xẹt và bà Cai đưa Lan Chi đi thác Niagara , thăm vuờn hoa. Trong cái nhà kính, thể theo lời yêu cầu ngày ấy của Lan Chi, Xẹt đã lấy cái sào khoèo chùm hoa bi chuối để làm bông tai cho Lan Chi. Xẹt còn xin bà Cai cho Lan …muợn cái lưng. Ấy nguyên nhân là cái hồi Lan Chi vào Quán Gió (sao mấy ông Chu Văn An thích quán thế nhỉ. Hôm nào, Lan Chi mở Quán …không tên để cạnh tranh mí được), Lan Chi có viết bài “Mượn bờ vai...” gì đó. Xẹt ngẫm nghĩ, thấy cái lưng coi bộ cho thuê … sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nên òn ỷ và sau khi bà Cai chấp thuận, cái lưng Xẹt được Nan Chi thuê với giá 99 xu. Khuyến mãi mà. Đề nghị bác Xẹt gửi cái hình Lan Chi đang thuê lưng Xẹt nhé.
Trang "Giao Hĩu" như Xẹt kể bên trên với các bác, đa số là dân húi cua Chu Văn Ăn với gia đình họ Lãng và phe kẹp tóc thì có Trưng Vương, Gia Long và cả Sương Nguyệt Ánh… Ối, chúng tôi vào đó đùa giỡn, trêu ghẹo nhau bằng thơ con cóc. Nơi ấy, thời gian như đứng lại, nhường cho tuổi học trò nghịch ngợm thuở xưa.
Bây giờ Xẹt kéo Lan Chi đến với nhóm Colombo Plan Úc và Tân Tây Lan, Lan Chi xin trân trọng kính chào quý anh chị ở đây và gửi lời chúc bình an đến tất cả.
March 1, 2008