Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

89 Pages«<1920212223>»
Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui
Huệ
#401 Posted : Wednesday, May 21, 2008 1:16:05 PM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Đức Trí Quế Anh còn quá trẻ, ắt là còn phải dọn nhà nhiều lần. Chị Huệ xây cái nhà này lên là nhà...dưỡng lão, chị không dọn đi đâu nữa. Chị Huệ đặt tên cái nhà này là Mạn Đà Sơn Trang, ai xem truyện chưởng thì biết Mạn Đà Sơn Trang là chỗ chứa sách (MĐST của chị nhỏ tí thôi). Khi chị dọn nhà từ Mạn Đà Sơn Trung về đây, sư tỷ năn nỉ mẹ ơi vứt bớt sách báo giùm con, chị không vứt bớt sách báo nào hết, kệ tui. Trước đây, khi dọn nhà như ĐTQA chị cũng phải tìm chỗ mà chọn mặt gửi vàng. Chị thường đem sách đến thư viện của quận, kể cả sách tiếng Việt, để tặng cho thư viện. Sách tiếng Việt hiếm nên họ giữ lại và cho vào danh mục, nhiều người Việt vẫn còn ra thư viện kiếm sách tiếng Việt để đọc (họ còn làm thiện nguyện cho thư viện nữa). Những sách khác, đa số là tiếng Anh, có quyển họ giữ, có quyển họ bán rẻ cho công chúng (bìa mỏng 50 xu, bià dầy 1 đồng).

Hôm qua ra tiệm sách, Huệ vớ được quyển Cold Mountain, tác phẩm đầu tay của Charles Frazier. Phim Cold Mountain do Nicole Kidman và Jude Law thủ vai chính nhưng đã đem về cho Renée Zellweger giải Oscar nữ diễn viên phụ. Phim hay xuất sắc. Nhưng có lẽ sách còn hay hơn. Ít nhất Huệ cũng sẽ xem để biết nhân vật Ruby Thewes trong sách khác nhân vật Ruby Thewes do Renée.Wellweger đóng trong phim như thế nào.

Tuần này Huệ nghỉ làm nên được phép thức khuya, dậy muộn.



ductriqueanh
#402 Posted : Wednesday, May 21, 2008 4:52:28 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)

Hy vọng cũng tới lúc có MĐST như chị
Nói tới thư viện. Lâu ngày em không đi thư viện công cộng, tưởng ở đó chẳng... ma nào tới, ai dè mình mới là ma... mới, lớ ngớ chẳng biết gì. Thư viện của thành phố em cũ kỹ nhưng đông nghẹt đủ mọi thành phần, người Việt rất đông, đến chiều con nít đi học về kéo nhau vào còn đông hơn. Trong môi trường đó thì mình lại thấy sao mà ai cũng mê đọc sách, vào sở làm nói chuyện sách, họ tưởng mình... quởn.Big Smile
PC
#403 Posted : Wednesday, May 21, 2008 5:56:14 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ

quote:
Gởi bởi oc huong
quote:
Chị dẫn ra mấy câu thơ của TDT làm PC bâng khuâng. Thì ra cái ý đó ông đã khai thác rồi ư? Biết bao người cả đời cứ bôn chôn đi tìm một cái gì đó, tới lúc tưởng là tìm ra thì hỡi ơi chỉ là một thất vọng lạnh cả người.
Nhà văn Minh Đức Hòai Trinh viết như vầy:
Biết rằng mình sinh ra quá muộn màng nhưng có phải vì vậy mà đóng cửa nằm nhà được đâu, cái tảng đá bên đường kia đã làm sung sướng rất nhiều khách bộ hành mỏi mệt và sẽ còn làm cho rất nhiều khách bộ hành khác rồi cũng sẽ được sung sướng… Tôi muốn nói đến những công việc nhắc lại của mỗi nghệ sĩ, mỗi nhà văn.

Câu này chí lý à, Ốc Hương. Nhắc lại với nhau cũng đã thấy thú vị rồi, huống chi may ra còn có những khách bộ hành khác ghé đến nghỉ ngơi bên tảng đá ven đường. Còn người đọc "tìm được một quyển sách hay mình đọc thuở thiếu thời giống như tìm gặp lại người bạn thân xưa cũ vậy đó". Một quyển sách hay đọc hoài vẫn không thấy đủ, lâu lâu lấy ra đọc nữa, càng đọc càng thấy thấm.


Vậy là các chị chọn xong cho mình một hướng đi trong văn nghiệp rồi đó, phải không? Là làm cho người ta thấy sung sướng, đỡ mỏi mệt khi đọc bài mình viết. PC thì khác à nha, cái PC viết (sẽ) giống như samantha phân vân khi viết, là không biết cái cảm nghĩ của mình có "đụng chạm" tới ai đây không? À, mà chắc chắn là có đụng chạm chớ không có phân vân gì nữa.
Huệ
#404 Posted : Wednesday, May 21, 2008 11:08:35 PM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


quote:
Gởi bởi PC
Vậy là các chị chọn xong cho mình một hướng đi trong văn nghiệp rồi đó, phải không? Là làm cho người ta thấy sung sướng, đỡ mỏi mệt khi đọc bài mình viết. PC thì khác à nha, cái PC viết (sẽ) giống như samantha phân vân khi viết, là không biết cái cảm nghĩ của mình có "đụng chạm" tới ai đây không? À, mà chắc chắn là có đụng chạm chớ không có phân vân gì nữa.
PC,
Minh Đức Hoài Trinh viết nguyên văn là "rất nhiều khách bộ hành" thì tất nhiên có những khách bộ hành khác không thưởng thức được, hay không muốn thấy, cái tảng đá bên đường, hay chỉ thích những tảng đá bên đường...khác. Người cầm bút chỉ cần tin vào sự trung thực với chính mình và có lòng tôn trọng người đọc. Như Ốc Hương có lần nói cái ý rằng viết mà phải dè giữ, sợ phê bình, sợ phê phán thì đáng tiếc quá (Huệ diễn dịch sai thì xin chỉnh giùm nha Ốc Hương). Người đọc cảm nhận như thê nào là tùy cái cảm quan, cái tiền kiến (pre-occupation) và cái duyên của họ.

Trang đầu của bản dịch quyển Thiền (Zen), nguyên tác viết bới thiền sư Shunryu Suzuki, có dẫn lời của thiền sư Thanh Nguyên "Khi tôi chưa tu, thấy núi chỉ là núi và nước chỉ là nước. Khi tôi tu, thấy núi chẳng phải là núi, mà nước chẳng phải là nước. Khi tôi học được đạo, mới biết núi chỉ là núi và nước chỉ là nước".

Văn có nghĩa là vẻ đẹp (dạ, em biết, nghĩa đen là cái vằn của con cọp)..

Cô giáo của Huệ, họa sĩ Thanh Trí, có cái nhìn này về nghệ thuật. Bà nói đã có cái Chân là có cái Thiện, có cái Mỹ; đã có cái Thiện là có cái Mỹ, có cái Chân; đã có cái Mỹ là có cái Chân, có cái Thiện; Chân, Thiện, Mỹ thật ra chỉ là một.

Huệ
#405 Posted : Friday, May 23, 2008 3:24:26 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Đỗ Khánh Hoan, thầy của LV ở VK.
Đến lượt Linh Vang viết về thầy Đỗ Khánh Hoan rồi đó. Mọi người đang chờ nè. Rose

PC
#406 Posted : Friday, May 23, 2008 5:05:06 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ
đã có cái Chân là có cái Thiện, có cái Mỹ; đã có cái Thiện là có cái Mỹ, có cái Chân; đã có cái Mỹ là có cái Chân, có cái Thiện; Chân, Thiện, Mỹ thật ra chỉ là một.


Lý thuyết thì vậy đó, nhưng đụng chuyện rồi mới thấy không dễ. Thí dụ như truyện của Lê Thị Thấm Vân, bà viết thật quá đến nổi làm nhiều người hết hồn không dám đọc đó chị Huệ.

ngodong
#407 Posted : Friday, May 23, 2008 1:28:17 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Thấm Vân viết còn hiền hơn chị Huệ nhiều lắm đó chị.

Bốn chị em của Thấm Vân ai cũng viết bạo, sống bạo lắm. Họ có cá tính mạnh - em thì chỉ kể lể là hay - lâu lâu viết phần thấy của mình là chị PC lại muốn cứ hồn nhiên chất phát hi hi hi. Phải cho em "già" với chứ Tongue
PC
#408 Posted : Tuesday, May 27, 2008 4:38:02 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Huệ:
Nhưng còn chữ khêu (không có dấu huyền) thì sao? Khêu ốc? Khêu tim đèn. Có ai còn nhớ khêu tim đèn là gì không? Trời ạ, từ món ốc nhồi qua tới khêu tim đèn dầu lửa!


PC có nghe khêu tim đèn đêm. "Bâng khuâng, gác vắng khêu tim đèn đêm, nhớ nhung đi vào quên...Sông sâu, cố nhân ơi đi về đâu, gởi hồn chìm vào đôi mắt, ái ân xa rồi để ngàn đời nhớ nhau..." Cám ơn chị Huệ làm PC nhớ lại lời của bài Nỗi Buồn Gác Trọ, bài hát đã gắn liền với tên tuổi của "con nhạn trắng Gò Công" Phương Dung. Bây giờ ngồi ngẫm lại lời ca, thấy thấm thía quá. Cái thời 65, 66 Saigon đã có đèn điện rồi mà tại sao tác giả lại còn phải xài đèn dầu lửa. Cái đèn dầu mà lúc mới khởi thủy hãng Mỹ đã phát không cho dân chúng để dụ họ dùng dầu hôi nhập vào nước ta.

PC
#409 Posted : Tuesday, May 27, 2008 6:08:19 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

Thấm Vân viết còn hiền hơn chị Huệ nhiều lắm đó chị.

Bốn chị em của Thấm Vân ai cũng viết bạo, sống bạo lắm. Họ có cá tính mạnh - em thì chỉ kể lể là hay - lâu lâu viết phần thấy của mình là chị PC lại muốn cứ hồn nhiên chất phát hi hi hi. Phải cho em "già" với chứ Tongue


PC cũng đang rủ chị Huệ tham gia viết lách để in trong các cuốn tuyển tập Văn kế tiếp vì nhìn thấy nội lực của chị, cộng thêm cái lửa trong chữ nghĩa của chị.

PC chỉ để ý đến đề tài, cách thể hiện qua ngôn ngữ của các nhà văn Lê thị Huệ hay Lê thị Thấm Vân. Còn cách sống bạo thì PC không biết vì đâu có được quen biết họ ngòai đời thật. Mà nếu có biết thì cũng không dám mang vào đây bàn thảo. Có nhiều nhà văn viết hay tới nổi ta cứ tưởng họ đã trải nghiệm qua các tình huống đó, ai dè chỉ toàn là tưởng tượng. Nhưng mà có thật là các nhà văn chỉ tưởng tượng hay không? Nếu không thì sự thật trong truyện của họ nhiều hay ít, phần nào là tưởng tượng và phần nào là sự thật? Đó là cả một bí ẩn của "tác giả và tác phẩm".

ngodong
#410 Posted : Tuesday, May 27, 2008 11:19:50 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị Huệ ơi, chị nhớ đèn dầu hôi không ? khi tim đèn bị lụn - rụi đi thì ánh đèn leo lét lắm, nên người ta phải khêu tim cho cao lên, để cắt bớt chỗ bị mủn ấy đi (hi hi hi - thêm chữ cho mình bàn tán nè), nhiều khi cái nút tròn tròn vặn tim bị lờn không chịu làm việc.

Có loại đèn không có chỗ vặn tim đèn nữa, thì bắt buộc mình phải khêu tim.

Ây da, khi nhớ người yêu cũ, người ta cũng viết chữ "khêu tim" nhức nhối này nữa đó.
Huệ
#411 Posted : Wednesday, May 28, 2008 12:24:41 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi ngodong

Chị Huệ ơi, chị nhớ đèn dầu hôi không ? khi tim đèn bị lụn - rụi đi thì ánh đèn leo lét lắm, nên người ta phải khêu tim cho cao lên, để cắt bớt chỗ bị mủn ấy đi (hi hi hi - thêm chữ cho mình bàn tán nè), nhiều khi cái nút tròn tròn vặn tim bị lờn không chịu làm việc.

Có loại đèn không có chỗ vặn tim đèn nữa, thì bắt buộc mình phải khêu tim.

Ây da, khi nhớ người yêu cũ, người ta cũng viết chữ "khêu tim" nhức nhối này nữa đó.
PC nhắc bài Nỗi Buồn Gác Trọ, Huệ mới nhớ chữ khêu tim trong bài hát này. Nhưng cái khêu tim nguyên thủy là khêu cái tim đèn dầu lửa cơ. Hồi xưa, khi mới từ Hà Nội di cư vào nam, mẹ Huệ được bổ nhiệm làm trưởng chi y tế, coi việc y tế cho quận và 12 xã của quận Vĩnh Xương (gỗm cả đảo Bích Đầm là nơi có nhiều yến sào ở ngoài khơi biển Nha Trang). Trụ sở của quận, với các chi y tế, chi thông tin, chi công an, vân vân, ở Phú Vinh (chắc bữa nào phải đăng bài Phú Vinh này vào đây), cách Nha Trang 5 cây số. Nơi này là vùng ruộng quê. Thời đó nhà nào cũng xài đèn dầu vì điện chưa về tới nông thôn. Đèn dầu thì có đèn hột vịt (tim đèn là một sợi tròn) và đèn lớn (tim đèn là một miếng lớn). Muốn cái tim cao lên khi bấc lụn, cái đèn có một cái vặn. Nhưng mấy cái đồ lô can này cứ bị lờn, hư hoài, mình tha hồ vặn, tim vẫn cứ ỳ ra không nhúc nhích. Thế thì mình lấy cọng dây thép ngắn mà khêu cái tim đèn lên, như Ngô Đồng nói. Thời này xa xưa rồi, nhưng đối với Huệ vô cùng quý giá. Huệ vẫn coi đây là một trong những cái may mắn lớn của cuộc đời mình, được hưởng thời thơ ấu ở nhà quê. Hồi đó nhà giàu thì có đèn măng sông, cũng là đèn dầu lửa, nhưng chiến hơn, lớn đại cồ bự, bóng đèn trong, đèn sáng trưng có thể rọi cho cả một phòng lớn, không leo lét như những cái đèn kia. Nhớ ơi là nhớ. Sau này, khi mẹ về làm việc ở bệnh viện Nha Trang, dọn nhà về Nha Trang, buổi tối đầu tiên mẹ bật đèn điện lên, ba chị em mừng quá, vỗ tay thôi là vỗ tay! Đúng là cán ngố.

Huệ có viết một bài ngắn về Phú Vinh, năm 1990 đăng đầu tiên trong tạp chí Người Dân. Bài cũng thường thôi, nhưng rất thật, thời chưa có net, nhiều người đọc thích - chắc nhớ nhà - rồi cái tự ý đăng tùm lum gần 20 báo khác, không thèm xin phép tác giả. Nếu PC cho phép đăng lại trong mục này MNTCMNV thì Huệ sẽ đăng lại. Còn nếu đăng ở mục Văn thì Huệ không dám vì nó chẳng phải là văn chương gì đâu. Ủa, mười tám năm rồi sao!
Huệ
#412 Posted : Wednesday, May 28, 2008 12:36:08 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Huệ không nhớ tại sao cái đèn măng sông (manchon) khi thắp thì người ta phải bơm cái đèn lên. Gọi là bơm đèn măng sông. Có chị nào còn nhớ cái đèn măng sông hông? Loa loa loa!
linhvang
#413 Posted : Wednesday, May 28, 2008 2:04:12 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ


Huệ có viết một bài ngắn về Phú Vinh, năm 1990 đăng đầu tiên trong tạp chí Người Dân.


Đưa vào đây đi chị, vì thấy chị hay nhắc tới PV làm em cứ thắc mắc không biết nó ở đâu. Cứ tưởng chị chỉ ở Nha Trang (Đường Nguyễn Trãi phải không? Big Smile Cái thời em với chị là...40 năm chị ơi!)
Binh Nguyen
#414 Posted : Wednesday, May 28, 2008 2:52:53 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ

[quote]Gởi bởi ngodong

, Huệ có viết một bài ngắn về Phú Vinh, năm 1990 đăng đầu tiên trong tạp chí Người Dân. Bài cũng thường thôi, nhưng rất thật, thời chưa có net, nhiều người đọc thích - chắc nhớ nhà - rồi cái tự ý đăng tùm lum gần 20 báo khác, không thèm xin phép tác giả. Nếu PC cho phép đăng lại trong mục này MNTCMNV thì Huệ sẽ đăng lại. Còn nếu đăng ở mục Văn thì Huệ không dám vì nó chẳng phải là văn chương gì đâu. Ủa, mười tám năm rồi sao!




Bình sẽ là người thứ nhất coi của chị, nếu chị đăng lên đây, đăng đi chị, Bình chờ đó nghen! Tính Bình hay "sốt ruột" đó nha, nói trước cho chị "sợ" mà đăng lẹ, hi hi hi. Cooling

BN.
ngodong
#415 Posted : Wednesday, May 28, 2008 5:24:45 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
em nhớ nhưng đang đi làm Tongue
Huệ
#416 Posted : Wednesday, May 28, 2008 11:45:13 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Ngô Đồng khi nào có giờ viết cho chị và các bạn đọc nha. Linh Vang trí nhớ phi thường, làm chị cảm động quá. Giờ chị dán bài về Phú Vinh nghe, chắc Linh Vang và Bình Nguyên đang đợi. Chị phải bỏ dấu lại nên hơi lâu. Cưng chiều các cô lắm đấy. Chị HaiBánhÍt có đọc mà thấy quen quen hông?

Huệ
#417 Posted : Wednesday, May 28, 2008 11:47:19 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Một Thời Để Nhớ

Hình ảnh về quê hương trong trí nhớ của Mai là Phú Vinh, một làng nhỏ nằm dọc quốc lộ số 1, cách thị xã Nha Trang chừng năm cây số. Năm cây số bây giờ đối với Mai chẳng bao xa, nhưng thời ấy Mai nghe chuyện dưới Nha Trang sao quan trọng như một chuyến đi dài. Có lẽ khoảng cách không nằm trên con đường, nhưng nơi đời sống cách biệt nhau xa, khiến Mai mỗi lần theo mẹ lên xe ngựa để đi Nha Trang lại cảm thấy mình thật là một người từ quê lên tỉnh. Mai không chôn nhau cắt rốn ở đây, nhưng Nha Trang đã cưu mang gia đình Mai từ ngày di cư và ấp ủ tuổi thơ của Mai trong những năm tháng thanh bình nhất, nên Mai yêu Phú Vinh như yêu nguồn cội mình.

Mai nhớ chuyện trường, chuyện lớp, chuyện thầy cô, bạn học thì ít, mà nhớ lũ bạn hàng xóm cùng chơi đùa và những người dân mộc mạc trong làng thì nhiều. Mai gọi bà nội của Na, Mùi cũng bằng bà nội, gọi ba má tụi nó bằng cậu Sáu, mợ Sáu, gọi ba má chị Chút bằng cô Ba, dượng Ba, y hệt như mọi đứa trẻ khác. Nhà nào ở gần làm bà con gần, nhà nào ở xa làm họ hàng xa. Mai chạy từ nhà này sang nhà khác như nhà của mình. Nhà ở đây liền sân, không có hàng rào, nhiều khi cách nhau chỉ một ngạch cửa. Mai đi luồng tuông, nhiều khi từ nhà trên xuống nhà dưới không thấy ai. Ở đây cửa chỉ đóng vào buổi tối, mở hết khi trời rạng sáng. Trẻ con nhà này có thể nằm đưa võng ở nhà kia rồi ngủ quên, hết một giấc trưa là thường. Chiều tối cơm nước xong, Mai thường qua nhà Na, cùng với đám trẻ con xúm lại lột vỏ khoai mì cho mợ Sáu hôm sau luộc sớm bán buổi sáng, rồi Mai mới về nhà tập viết dưới ngọn đèn dầu. Mai đi ngủ với tiếng dế rích và tiếng ễnh ương ì ọp vọng từ ngoài ruộng, rồi thức dậy với tiếng gà đập cánh gáy chuyền từ sân này qua sân khác.

Ngày hè vui nhất, vì đó là lúc trẻ con có thể bày ra các trò chơi lý thú hay ăn ké vào những sinh hoạt ngày mùa. Mẹ Mai làm công chức cho quận, trụ sở ngay trước mặt nhà, nên Mai không phải phụ giúp việc đồng áng như trẻ con hàng xóm. Thế là Mai tha hồ chạy rong và từ đó siêng việc chú bác, nhác việc nhà. Mai đi kéo bể lò rèn cho cậu Sáu, phụ cô Ba xay bột làm bánh tráng, hay đem cỏ cho chuồng ngựa nhà dượng Tám, mãi đến khi mặt trời đứng bóng mới chạy về nhà, cũng kịp bên quận tiếng kẻng đánh lên, mẹ về ăn cơm trưa.

Các trò chơi thường bắt đầu khi đám sân nhỏ giữa nhà cô Ba và dượng Tám ngả bóng mát được một nửa. Sân này đất thịt, từ ngày bọn trẻ choán làm chỗ chơi, cỏ không dám mọc Hai ba đám hội bày ra. Bọn con gái thì búng dây thun, còn bọn con trai thì đánh bi, đánh đáo, đánh trỏng, đánh khăng. Tranh đua một chặp, thế nào cũng có vài đứa cãi nhau như một đám chọi gà. Ít có khi nào cô Tám khỏi thức dậy giữa giấc, vừa vấn tóc vừa bước ra rầy nhẹ: “Tui bay ồn ào quá, con nít không để người lớn nghỉ trưa.” Nhưng nhờ vậy cô Tám khỏi cần đồng hồ, cứ thế cầm cái nón tời, đi ra ngõ lò gạch, đóng gạch tiếp. Bọn Mai lại tiếp tục búng dây thun. Xế chiều đói bụng, đứa nào có tiền thì chạy lên quán nhà thằng Phết, thằng Lợt, mua bánh tráng về nhúng, chấm nước mắm ớt, ăn xuýt xoa với nhau. Những cái bánh tráng nướng nổi phồng lên, cong lại, thơm dòn, nhúng vào nước, quấn kèm với bánh tráng dày không nướng, ngon làm sao! Nhưng chắc chẳng bữa nào bánh tráng đủ thấm dạ dày, nên bữa nào cũng giấc chiều bọn Mai lại đi hái trái dại. Sau vườn nhà Mai có cây diệp và cây tầm ruột, nhưng không phải lúc nào trái cũng kịp già. Bọn Mai thích hái giủ giẻ ngoài đồng, hoặc đi lượm trái xi măng rụng trên mặt đường lộ. Trái dại, hột lớn, cơm ít, bọn Mai chỉ cần nhấm nháp rồi nhả ra, đủ cho vị ngọt của trái chín thấm vào đầu lưỡi là thấy thỏa thuê, ngon lành lắm rồi. No là khi cây nhàu đằng sau chi Công An có trái, hái chấm muối ớt, hay lò ấp vịt con của cô Thương có trứng không nở, cô gọi cho ăn thả cửa, khỏi trả tiền. Những tấm quà ngày ấy đạm bạc, nhưng nhắc lại Mai vẫn còn nuốt nước miếng và thương nhớ những đứa bạn nhỏ ở quê nghèo.

Tìm đâu những buổi tối hò reo trước sân chi Y Tế. Đêm không trăng, bọn Mai chơi đạp lon, đó là trò chơi đi trốn đi tìm của Phú Vinh, lấy một cái vỏ lon sữa bò làm chuẩn. Trời có trăng, một lũ hai chục đứa rủ nhau chơi u mọi, chơi rồng rắn, hay chơi ma da bắt ta lên bờ. Buổi tối chẳng bao giờ tàn nếu mẹ Mai không bắt đầu lên tiếng gọi mấy chi em Mai về ngủ, mợ Sáu gọi Na, Mùi, ai về nhà nấy. Làng thôn bỗng im lìm trong bóng đêm, đến tiếng chó sủa cũng không nghe thấy, bởi có ai là lạ ở đây đâu.

Mùa gặt còn vui hơn nữa. Mai bắt chước trẻ con, cũng đi mót lúa ngoài ruộng, đem những nhánh lúa sót về, cũng đạp lúa, cũng phơi, rồi dê lúa trước cơn gió chiều để chia thóc chắc thóc lép riêng ra, xong xay nhờ cái cối mây nhà cô Ba, lấy ít gạo nấu cơm trong những cái trách nung bằng đất, chơi bán đồ hàng. Rơm rạ người ta thường gánh về phơi khô, đắp lại thành đụn sau vườn mỗi nhà, làm chỗ tốt cho bọn trẻ núp trốn trong những trò chơi năm mười. Những đụn rơm rồi sẽ vơi dần, cho nghé lớn theo trâu, bê lớn theo bò, và để thưởng công cày xới cho cả đàn. Thửa ruộng khô nứt sau mùa gặt sẽ biến thành bãi trống để đám trẻ con bọn Mai sáng đi đào dế, chiều đi thả diều.

Mai thích nhất là được coi tát đìa. Người ta tát nước bằng gàu sòng hay gàu dai, chờ ao cạn tới bùn, để bắt cá. Hôm trời cho cũng có thể bắt bỏ giỏ đủ thứ, cá trầu, cá trê, cá rô, cua đồng, lươn và ốc. Trong lúc bọn trẻ khác lội xuống bắt tha hồ, đánh bùn vào mặt vào đầu nhau, chí choé dành chụp, Mai chỉ được đứng nhìn thèm thuồng ở trên bờ, vì mẹ Mai sợ con gặp rắn. Nỗi buồn duy nhất của Mai thuở ấy có lẽ chỉ là không bao giờ được sống tận cùng cuộc đời của những gia đình làm nông. Mai không được lội sông, tắm giếng, chăn bò. Chiều chiều bọn trẻ lùa đàn về chuồng, dí dọ gọi tên từng con bò, con trâu, Mai nghe sao muốn bắt chước quá. Thỉnh thoảng Mai bạo gan, lén mẹ theo bọn trẻ đánh đu theo xe bò trống, leo ngồi chật xe, lên tận Cây Số Năm, leo xuống, rồi thả bộ trở về. Những người đánh xe bò chẳng bao giờ buồn ngó lại phía sau, coi đó là món quà dành cho bọn nhỏ quen thuộc. Hôm nào may, trên đường về bọn Mai gặp xe ngựa trống của dượng Tám từ trên Thành trở về chuyến chót, lại leo lên, theo tiếng móng ngựa lóc cóc trên đường, càng về gần đến nhà càng chậm chậm cho bọn nhỏ lần lượt nhảy xuống.

Những ngày vui thơ ấu ấy tưởng chừng như vô tận. Chợt đến một sớm mai, ai nấy hốt hoảng bàn nhau về xác chết một người Việt Cộng bị dân vệ bắn còn nằm ở trụ sở xã Vĩnh Thông, cách Phú Vinh chừng hai cây số đường chim bay. Đó là lần đầu tiên Mai nghe biết đến chiến tranh. Rồi tin Việt Cộng hôm nay về Đồng Bò, hôm khác về Đồng Trăng, những ngày sau đó Mai mới để ý. Lúc này chiều chiều trên quốc lộ không những chỉ có xe lam bắc loa quảng cáo và rải chương trình các gánh cải lương mới về, hoặc phim Ấn Độ, cho mấy rạp hát dưới Nha Trang, mà còn có xe lam thông tin của quận, vừa chạy vừa phát thanh bài “Vài hàng gửi anh trìu mến, vừa rồi làng mới truyền tin, nói rằng nước non đang mong, đi quân dịch là thương nòi giống…” Mai bắt đầu lắng nghe tiếng kẻng tập họp dân vệ ở bên quận mỗi chiều. Có một cái gì đã khác, đầy đe dọa, mà trí khôn bé nhỏ của Mai chưa thể hiểu hết.

Nhưng Mai không thể quên một ngày hè, khi mẹ đột ngột thu xếp cửa nhà để theo quận dời trụ sở về Đồng Đế, Nha Trang. Mai không kịp từ giã bạn học, chỉ kịp chia tay đám bạn hàng xóm, lên xe cam nhông xuôi về Nha Trang. Con đường quốc lộ tráng nhựa bóng lên trong ánh nắng mùa hè, hai bên là những cây muồng, hoa vàng, trái khô, đưa Mai rời xa miền quê thơ ấu. Mai quay lại nhìn những nếp nhà gạch nhỏ xa dần sau làn nước mắt. Nhà nào cũng có một lu nước trong và một chiếc gáo dừa trước ngõ để đãi khách lạ đi đường. Xe chạy qua lò gạch, trường Vĩnh Châu của Mai, chợ Cây Dừa, cầu Dứa bằng gỗ, qua Ngọc Hội, đường xe lửa, chợ Vĩnh Điềm, Mã Vòng, rồi vào thị xã Nha Trang. Chuyến xe đó dừng lại ở Đồng Đế tám năm. Chuyến xe cuộc đời sau này còn đưa Mai đi xa hơn, xa hơn nữa, xa tới tận bên kia một đại dương. Mai đã đi qua nhiều miền đất lạ, với cảnh tú người thanh, nhưng Phú Vinh vẫn mãi mãi là nơi lòng Mai ở lại.

Hoài Hương

Tonka
#418 Posted : Wednesday, May 28, 2008 12:24:52 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Bình ơi, tui là người thứ nhất nè Tongue

Chị Huệ nhớ chuyện xa xưa quá, cũng như chị HaiBanhIt vậy. Em thì chẳng nhớ gì về tuổi thơ của mình cả, nếu có chắc cũng chỉ tí xíu xìu xiu.

ngodong
#419 Posted : Wednesday, May 28, 2008 3:07:38 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
N Đ đọc trước nhưng không viết được, định tối mà rồi mệt quá nên Tonka được đọc trước đó -

Chị Huệ xem con nhỏ Hai nhiều chuyện, phá trời thần hồi đó, mà bây giờ làm được cái này nè, nó làm cho ông chủ, mê quá nên.... hẹn chị ngày mai sẽ viết kể cho chị nghe về cái đèn măng-xông , con Hai bị đòn vì cái đèn này đó chị

Chị với Tonka xem thử thôi nha, đang làm nên còn lủng củng, chị thấy lỗi chính tả nhớ la to cho em nghe và sửa nha.

http://yournewdentist.com/test/flash/index.html

hi hi hi.
Binh Nguyen
#420 Posted : Thursday, May 29, 2008 5:00:58 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Bình ơi, tui là người thứ nhất nè Tongue




Thua chị đi! Hôm qua, bận quá, đến tối, mở ra đã thấy chị đọc rồi. Dzậy thôi, Bình là người thứ Không Không Tám hé! Big Smile

Chị Huệ, tuổi thơ của chị có một đoạn thật đẹp! Giọng văn của chị dí dỏm, lôi cuốn người đọc. Cooling

quote:
Gởi bởi ngodong


mà bây giờ làm được cái này nè, nó làm cho ông chủ, mê quá http://yournewdentist.com/test/flash/index.html
hi hi hi.



Chị Ngô Đồng, ông chủ có trả công thêm cho chị cái đó không? Nhớ đòi nha chị, hi hi hi.

BN.
Users browsing this topic
Guest (43)
89 Pages«<1920212223>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.