Trời đất thánh thần thiên địa, ông táo ông địa ông nhà ông cửa, bà lửa bà thủy, bà bá bà ba bà bốn bà năm bà sáu ra coi mấy chỉ tính đốt mái ấm gia đình của tui kìa.
(ngừng chút lấy hơi hen mấy chị, kéo cái tay áo lên lau con mắt, đặng thấy rõ đường mà viết chớ chi!)
Đó chị Huệ chậm chậm vậy, đừng chạy mà vấp té đau nghen,chuyện đâu còn đó à nha, không mất phần đâu tui chờ chị tới tui mới kể đừng lo heng .
Nghe tui kiêu ráo từ trên xuống dưới từ đông sang tây, mây trời tui cũng réo, mà mưa gió tui cũng hỗng tha là mấy chị biết tui sợ bị dị nghị biết nhiêu mà nói rồi chớ gì .
Mèn đéc ơi chị "mu" mất chi cái dấu phẩy mà thành chiện oan gia vậy chị XV - tui mê là mê lập thành cái mạng lưới toàn cầu đặng dân chúng biết tới ông chủ tui - đặng tui giữ cái nồi cơm của tui đầy hòai hỗng bị hao hụt đó mà . Chị thấy tui viết có ý tứ vô vàn không chị ? Dà dân chúng toàn cầu chớ hỗng phải dân chúng toàn thuyền à nha, chị Tonka cùng chị hè nhau xây cầu riết dân chúng đi cầu chớ chèo ghe chi phải dậy hôn chị .
Rồi tui quẹo qua cái chuyện cây đèn măng xông ha - cái thời người ta xài đèn hột vịt, đèn dầu hôi thì cái đèn măng -xông là cái đèn nhà giàu, cái đèn thượng lưu, một mình nó thôi ánh sáng tỏa ra nguyên cái sân bự đùng. Thời tui ở trong trại lính với ba tui đó, khi nào có diễn kịch hay chiếu phin là có cái đèn măng - xông, tui tò mò đứng dòm mấy ông lính thục thục bơm bơm cái núm đen đen, cái rồi hú hồn ánh sáng nó phừng lên ngộ hết sức dậy đó, tui ưa ngồi gần cái đèn đó lắm, mà ngặt là mấy con thiêu thân nó mê ánh đèn bu đen hằng hà, mà có thiêu thân tất có con dế cơm, mà có con dế cơm là có tui chụp đặng chơi, con dế cơm bự dám hơn ngón tai của tui lận đó nha mấy chị, mà nó dài hơn ngón tay giữa của tui , suy ga là nó tổ chảng to đùng.
Cái đèn đó ngộ lắm hen, nó tròn dình từ trên xuống dưới, cái đồ chụp lên nó cũng tròn dình luôn , nó có cái nóc nhà đàng hoàng, cái bình dầu cũng tròn y chang cái chậu, rồi nó có hai cái sừng, một cái dài nhỏng lện, sừng phải nhỏng lên chớ sao nữa phải hông mấy chị, cái sừng dài là nơi người ta bơm cho dầu leo lên trên cái mái nhà, phà xuống cái bóng đèn, tui lén lấy môt cái bóng đặng coi thì mèn đét ơi nó ngộ lắm mấy chị ơi nó giống y chang cái lưới tóc củ hành của mấy bà già miệt vườn vậy đó . Người ta bấc dây, cái đèn măng xông này bấc tròn, mà mềm dịu nhiểu luôn, bấc người ta từ dưới leo lên, cái đèn măng xông này nó từ trên thả xuống - đồ của tây bự tròn ngược ngạo khác với đồ của đông thon thả theo lẽ trời từ dưới đất chui lên.
Tui tả hung dậy chớ mấy chị dòm cái đèn này là nghiệm ra cái đèn mang - xông hồi xưa liền hà, kỷ niệm của tui dí cái đèn này là cái bữa ban Gió Nam có ông Vũ Huân - Vũ Huyến tới đóng kịch cho nguyên trại coi đó, tui ngồi kế cái đèn, cái rồi tui thấy dế cơm, cái rồi trời xui đất khiến chi tui hỗng ngồi im đặng, tui phóng tới tui chụp con dế, tui quên mất tiêu cái đèn ngồi trên cái ghế, tui húc đổ cái ghế suy ra cái đèn hết chỗ ngồi bèn lăn đùng xuống đất, cùng lúc cái đèn lăn là tui té, cùng lúc tui té là trên sân khấu ông Vũ Huyến vô câu hát : "Chén chè này bao nhiêu một chén hỡi này cô em..." cùng lúc nghe câu đó mấy chú lính ngồi gần đó xúm tới chụp tui lên, mấy chị đoán biết tui ra sao lúc đó hông . . . . ai đoán trúng tui kể tiếp hí hí hí hí .
(Hồi nãy á ông chủ tui ổng nói ổng sợ tui quá chời, chớ ổng hỗng mê tui, mấy chị đừng đồn rùm tới tai anh Tư tui tội nghiệp hen mấy chị .
Chị Tonka à tui có nợ chi đâu sao chị đòi tui gáo giết dị chị.