Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

31 Pages«<56789>»
Việt Hoài Phương
viethoaiphuong
#121 Posted : Monday, May 12, 2008 10:17:35 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Thế Giới Lạnh Lùng...Thế Giới Điêu Linh

Thế giới lạnh lùng... vì hồn người vô cảm!
Thế giới điêu linh... vì lòng người tăm tối!

Thế giới lạnh lùng...
không phải do thời tiết
giữa Hạ nóng hầm
có nhiều kẻ rét run
thế giới mông lung
không phải do nắng hết
để suốt đêm trường
ta cứ thấy tối bưng.

Lạnh lẽo trong tâm
luôn là điều sợ nhất
tôi đọc trong đầu
bao kẻ chữ "cô đơn"
Em hát Em ca
không ngoài Em ngây ngất
đã lạc đâu rồi
nhịp đồng điệu cách non.

Em nói "bán-mua"
những vần thơ đẹp đẽ
Em nói cuộc đời
sao gặp gỡ=chia li
Em vẫn thở than
yêu thật nhiều=đơn lẻ
Em vẫn giận hờn
đời quanh quẩn lắm khi,...

Thưa ở đâu ra
đời lạnh lùng băng giá
phải, chút tâm hồn
đã vô cảm, vô tri
bỗng thấy xót xa
thế giới rối biến hóa
Thượng Đế hà hơi...
ta lại tự chối từ...

* * *
Thế giới điêu linh...
không phải Trời bắt thế
máu, lửa chan hòa
khắp mặt đất thần tiên
em nhỏ quê tôi
chẳng còn ai, ngoài biển
gởi chút hương tình
cho sóng gió mang đi.

Sao để tan hoang
những xóm làng yên ả
Sao nỡ hài lòng
thấy mặt đất nhở nham
tôi thấy trong mơ
những mảnh đời tan vỡ
ngay giữa ban ngày
từng kiếp sống=tanh hôi.

Người hét trả tôi
mái nhà dù bé tí
hãy để tôi yên
trong xóm nhỏ yên vui
anh bảo quê tôi
yên bình từ vạn thuở...*
bạn nhắc rất nhiều
tôi không muốn tự do...**

Thưa ở đâu ra
điêu linh và chết chóc
phải, chính lòng người
đầy độc ác, tối tăm
hết mức ngu si
ngông cuồng bên tiếng khóc
đã để bạo tàn
gieo rắc khắp thế gian???


Paris, 25/3/2006
Việt Hoài Phương

* ý của người Lào khi bị dọa mất "an bình"
** ý của người Eskimo khi được nhắc tới "tự do"

viethoaiphuong
#122 Posted : Friday, May 16, 2008 9:50:06 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Gió Hạ...Về Tìm Quên

Vẫn còn đây .. lời của mùa Thu trước
Đoạn cách dòng phiêu lãng với tháng năm
Cung nhạc cao tìm lại nốt nhạc trầm
Ngân vang vọng Tình Yêu về nhân thế

Ai cho Ta rớt giữa Đời trầm bể
Làm kiếp thân hạt bụi nắng lang thang
Ngắm nghía mùa qua trên cánh gió khẽ khàng
Gặp "hỏi", "ngã" nơi từng con chữ khổ

Khúc mênh mang là hàng mưa trút đổ
Khóc nhân tình thế thái bậc điêu linh
Nín lặng trong tim đặng tìm kiếm chính mình
Thêm một vệt ta định hình làm hiện hữu

Gió Hạ về tìm quên trang nhật ký
Xin đặt vào một dòng chữ không tên
Nơi đằng sau tất cả những mỏi mềm
Niềm hạnh nguyện tình nhân hồn thế kỷ ./.

Paris, thứ Bẩy - 17 Mai 2008
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#123 Posted : Monday, May 19, 2008 5:28:36 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bài Thơ Xin Tạ Lỗi

heartRose Kính tặng Mẹ yêu !

Con ngồi đây nghe tiếng gió
Vẫn đong đầy từ xa xôi
Cung đàn buông muôn phím nhớ
Trong câu ca Mẹ vỗ về

Một chiều xưa mãi đâu đây
Vầng trăng ngơ giấc con thơ
Hàng tre xanh ngát hương mơ
Đường ban trưa nắng nôi thưa

Bước chân đời khi phiêu lãng
Giấc mơ đời không nở hoa
Trên môi cười thôi tươi tắn
Nặng vai đời nghìn lối quanh

Về ngàn xa ôm ngày tháng
Mẹ cùng cha nương tình ta
Đời ngợi ca nghĩa bao la
Người đợi ta những hiền hòa

Làm bài thơ trong chiều vắng
Chọn làn tơ vương hồn trắng
Ngọt ngào trên ngôn từ đắng
Xin Mẹ hiền tạ lỗi con phương xa ...!!

Paris, chiều 19 Mai 2008
Việt Hoài Phương
viethoaiphuong
#124 Posted : Monday, June 2, 2008 10:13:07 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Cô liêu

Hồn thơ chìm đắm với đêm sâu
Đông đã về, thêm thương nhớ nhau
Cỏ cây nào muốn phơi tang tóc
Người buồn hoa lá chạnh niềm đau

Chim lạc bầy kêu níu bóng chiều
Hồn thơ thiêm thiếp giấc hoang liêu
Núi co ro lạnh trong sương bạc
Sợi tóc đong đưa buồn hiu hiu

Hong chiều sợi nắng héo bên song
Gờn gợn mặt hồ chao nhớ mong
Hồn thơ lãng đãng treo triền hẹn
Hương cũ về đây, lòng nhủ lòng

Quan san dằng dặc dòng trăm năm
Đồng vọng hanh hao giọng hỏi thầm
Chân diện mục hề, hà xứ khứ?
Hồn thơ vật vã đáy vườn tâm

Y Nguyen


&-&

Quạnh vắng

Buồn nối buồn thêm hun hút sâu
Ngắm mãi chưa cùng tận nỗi đau
Sầu vun rắc trắng làn sương tóc
Lạnh uá hồn thơ phút gặp nhau

Chim côi gọi bạn cuối trời chiều
Héo hắt hồn thơ nỗi tịch liêu
Đỉnh núi đứng buồn phai tóc bạc
Nhấp nhô buồm nhỏ dáng xiêu xiêu

Sợi nắng cuối chiều lẽn qua song
Nhẹ lay đánh thức những chờ, mong
Tình ơi còn thắm câu hò hẹn
Thơ hỏi hồn thơ, lòng hỏi lòng

Nhớ cứ đầy theo với tháng năm
Lặng nghe sông núi tiếng gọi thầm
Bao giờ sống lại phương trời cũ ?
Khắc khoải hồn thơ một cõi tâm

Vương Hồng Ngọc


&-&

Dòng Đời

Hun hút, mỏi mòn, lặng đêm sâu
Nhìn dáng Đông tàn thoáng nhớ nhau
Quê hương ngàn dặm màu tang tóc
Hồn thơ ngơ ngẩn chạm niềm đau

Nhung nhớ ngày xưa thẫm bóng chiều
Mây, gió ngang trời rắc hoang liêu
Hồn thơ lãng đãng thành sương bạc
Nhỏ xuống lòng đời giấc quạnh hiu

Nắng nhạt vương tình bước qua song
Hồn thơ choàng tỉnh ngỡ chiều mong
Giơ tay nương-gượng câu hò hẹn
Xin ở lại đây, đẹp cõi lòng

Hồn thơ dâng tặng ý trăm năm
Sông sâu, bể cạn dẫu âm thầm
Hình bóng, dung nhan ngày tháng cũ
Không sờn, không nhạt, vạn từ tâm

Hoàng Thy Mai Thảo


&-&

Chiều Tàn

Chiều tàn lành lạnh giữa rừng sâu
Tâm tư cô đọng niềm nhớ nhau
Ngày tháng qua đi sương mái tóc
Dĩ vãng xa rồi, khúc thương đau

Rừng thông thấp thoáng dưới nắng chiều
Chim rừng gọi bạn bóng cô liêu
Mặt nước hồ chao làn sóng bạc
Thuyền tình giữa bến trời quạnh hiu

Giọt nắng lây lất nhạt bên song
Xiên xiên bóng ngả bến đợi mong
Dư âm khúc nhạc ai hò hẹn ?
Văng vẳng xa đưa thoáng chạnh lòng

Hồn thơ khép kín đã bao năm
Bỗng dưng thức dậy, nhẹ âm thầm
Réo gọi tâm tư về bến cũ
Trái sầu rơi rụng trở về tâm ...

Ngọc Trân

viethoaiphuong
#125 Posted : Friday, June 6, 2008 12:48:34 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Cánh Lá Say .. !!

Ta dừng lại, nhìn giòng đời trôi chảy
Ngó mặt người một thuở giấc mơ phai
Ngắm hàng cây lẻ bóng lối muộn phiền
Và suy ngẫm về nhân tình thế thái

Gió đi qua nhắc lời cơn mê cũ
Gọi lòng ta thức tỉnh khúc viễn du
Xoa dịu hồn đau màu năm tháng đổ dài
Và khẽ hát tên bài ca " Thu Tình Tự "

Mây có bay thêm một trời viễn tưởng
Ngất ngây mùa dấu ái lại lên hương
Xin tặng chữ THƯƠNG cho tất cả loài người
Để đồng loại thôi cuồng ngông muôn hướng

Ta chỉ ngại lòng người dâng bão tố
Bụi trần gian che khuất mắt trẻ thơ
Ý Chúa không nên, Trái Đất mãi tội tình
Ngàn năm nữa Đời vẫn là bể khổ

Sáng hôm nay một lần ta thức dậy
Chấp nhận mình như cánh lá đang say
Ghé bến nhân gian khoảnh khắc diệu vời
Nâng cung phím tơ lòng sầu ngây dại ...!!

Paris, Thứ 6, 6-6-2008
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#126 Posted : Thursday, June 12, 2008 7:25:02 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Lạ lùng!!

Lạ lùng!
Là nàng-thơ,
Một khi em trở lại
Để gieo vào lòng ta
Cái nỗi nhớ đến hãi hùng
Hình bóng .. những đường biên vô định cứ chập chùng
Ta mê mải đi kiếm tìm Em trong mơ hồ cơn mộng ngải...!?

Ngại ngùng!
Em là gió
Em là mây
Em là vì tinh tú
Em là khuông nhạc mở đã ngàn năm
Mãi đợi chờ ta một nốt cuối .. cửa địa-đàng
Cho khép lại một bài ca tình, tình Thi-Thơ bất hủ...?!

Bập bùng!
Trong đêm nay
Lửa và Thơ
Ta nhịp hòa thắp sáng
Giữa vô cùng hoàn vũ: biển mênh mông
Ánh diệu kỳ ngàn vạn cánh thiêu thân
Bay chấp chới bay vào nhiệm mầu đỉnh si mê trí tưởng...!?

Hết mơ cùng!
Là khoảng lặng
Ta cúi đầu
Thầm lặng đợi một bàn tay
Khi Em vút qua đường, nơi ta trời vụt tắt
Đêm và ngày không còn dấu sự phân chia
Day dứt, mông lung... chỉ biết Đời vẫn là như vậy nhỉ?!

Rồi êm đềm ta trở lại với kiếp thân
Người lữ-thứ
Nhắc mãi tên Em
Hát mãi tên Em
Hỡi nàng-thơ
Muôn thuở
Dấu yêu ơi!!!

Paris, 09/05/2006
Hoàng Thy Mai Thảo

(cho một ngày cỏ dại không quên .. vì trận mưa .. quá lớn!?)
viethoaiphuong
#127 Posted : Tuesday, June 17, 2008 5:10:31 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Nắng Hạ Khung Trời Vắng

Ngại lắm sương khuya .. (?) 'sợ chìm đò'
Người ơi ươm mộng để làm chi
Bến xa, lòng vắng .. (!) duyên không ngộ
Con chữ đổ dài bóng bơ vơ?

Đêm cuối cuộc đời nhớ tiếng xưa
Chiều xưa mây thấp rối cơn mưa
Chuông chùa thoáng vẳng .. nương theo gió
Lời nối theo lời .. mưa tiễn đưa...!?

Tháng Sáu thức hoài gối đẫm mơ
Ngàn Sao run nhẹ gỡ mối tơ
Buộc câu hò hẹn từ muôn kiếp
Lạc xuống cõi trần bắt lỗi thơ?!

Sóng lỡ xô thuyền khuất biển xa
Bài ca năm tháng có phôi pha
Nhặt tên Nắng Hạ khung trời vắng
Chép đoạn ân tình ta dối ta !?

Paris, 17/6/2008
Hoàng Thy Mai Thảo


( Lòng ta như chiếc thuyền đêm vắng
Chở cả sương khuya. sợ đắm thuyền _ Lúa9 )


viethoaiphuong
#128 Posted : Saturday, June 21, 2008 3:40:13 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



Biển Hoàng Hoa Cải Cay trên đất Pháp

( riêng tặng chị BH cho chuyến viễn du Âu Châu 2008 )


"Thế thì gửi em đọc bài này.
...
tạp bút "Vườn Xưa Hoa Cải"
BH


Không biết là tiếp theo thư nào đó của tôi hôm qua, mà chị viết như vậy. Nhưng tôi biết là chị nhớ Paris nên "bắt mắt" hoa cải vàng (?) hay hoa cải vàng làm chị tương tư về Paris (?).

Bài "Vàng xưa hoa cải" đã làm tôi gợi nhớ ý niệm về mùa hoa cải của đất Bắc Việt Nam, chứ trong Nam trời nóng quanh năm rồi ? Nhưng hình ảnh "nhìn từ xa chỉ thấy rợn ngợp một sắc vàng mênh mông như những đám mây trời sà xuống mặt đất", thì chỉ khi tới Pháp tôi mới chiêm ngưỡng phong cảnh ngoạn mục đúng như vậy.

Ở Việt Nam, khi xưa tôi chỉ thấy những vườn rau cải quanh nhà ông bà, cô, dì, chú, bác. Hay xa hơn chút nữa là hàng xóm láng giềng cùng trong làng. Mà ngoài Bắc, vườn cũng nhỏ, đồng ruộng cũng không phải là thẳng cánh cò bay. Thuở tôi còn nhỏ, là thời miền Bắc bị thể chế hợp tác xã nữa, nên việc gì cũng như việc chùa, người ta làm đại khái cho có công điểm. Nên hầu như một năm chỉ có hai vụ lúa chiêm và lúa mùa là chính. Ít nơi nào có thêm vụ hoa màu nơi đất của hợp tác xã. Vườn quanh nhà thì trồng trọt linh tinh đủ thứ, nào chuối, nào cam quýt mít dừa...chỉ còn chừa mảnh nhỏ dành cho rau dưa. Bởi thế, tuy là rất nhớ hoa cải vàng, nhưng không đủ để thành một đám mây vàng như người viết đoạn "tạp bút" kia. Người viết nhắc đến bãi bồi phù sa nào đó, chắc là đúng với ký ức của mình, vì đất Bắc rất nhiều sông và luôn có mùa nước lũ, nên phù sa bên bến bồi rất là màu mỡ. Tôi cũng thường nghe kể, có những miền quê mùa nước xuống thì tha hồ trồng đậu, hay khoai, ngô, mía, lạc và rau dưa các loại. Còn quê nội của tôi là nơi đồng chiêm trũng, đất rất ít, chỉ có ao là nhiều. Vì mỗi nhà cất lên là phải đào đất đắp nền cho cao, nên cạnh nhà luôn có một cái ao, hay hai cái ao khá to là vậy. Đất thì là đất sét, nên trồng hoa màu rất khó khăn. Khi bé tôi không thích mấy ăn rau cải, vì thấy nó đắng. Có thể vì thế mà màu vàng hoa cải thêm phần lợt lạt trong trí nhớ của tôi.

Khi đã thành kiếp tha hương nơi xứ người, ở đất Pháp tôi mới thực sự bị thức tỉnh với màu vàng rất riêng của hoa cải. Giống hoa cải chỉ để lấy hạt làm mù tạc cay, nổi tiếng như "moutarde de Dijon". Mùa hoa cải của Pháp là vào khoảng cuối tháng Tư, đầu tháng Năm ( hãy còn đang là giữa mùa Xuân của Âu Châu ). Phải nói đó là những cánh đồng mênh mông, bát ngát, nên hoa cải làm cho mắt người đi qua, nếu là người yêu thiên nhiên, bắt buộc phải sáng bừng! Rồi ngỡ ngàng và thảng thốt kêu lên: chao ơi là tuyệt tác, tuyệt mỹ và ngoạn mục hết tầm cỡ...!!

Đó là những tấm thảm màu vàng anh khổng lồ, không có đường viền, không bị bất cứ một màu sắc nào làm vết lên đó. Hoa cải rất mảnh mai, nên chỉ cần cơn gió nhẹ cũng đủ làm rung lay như sóng biển chạy đều, rồi trải ra và ra xa mãi mãi...Nên ví như mây vàng từ trên trời sà xuống mặt đất cũng đúng? Mà gọi thành tên như sóng biển Hoàng trôi chảy trên bước chân người nhân gian cũng không sai? Khi hoa cải nở rộ là cả không gian nơi ấy nhuốm ánh vàng đến là kỳ ảo. Những con côn trùng nhỏ tí xíu cũng màu vàng. Những cơn gió đến đi cũng màu vàng. Nắng đã hẳn vàng hơn. Mà nếu có mưa, thì dù là mưa bụi hay mưa vừa, hay mưa rào đầu mùa...cũng là những cơn mưa màu vàng. Màu biển Hoàng cải cay trên đất Pháp, chỉ có thể được làm nên bởi bàn tay thần kỳ của Thượng Đế ban tặng cho loài người trên trái đất này, chứ không thể nào loài người có thể chế ra một gam màu chính xác như thế mà tặng lại cho Thượng Đế và tự tặng mình ? Tôi đã từng làm trong labo của một phòng thí nghiệm công nghiệp nhuộm vải vóc rất tên tuổi tại Paris, nên tôi biết mọi gam màu sắc nhân tạo đều chỉ là rất tương đối. Cảm giác khi đối diện với bao la sóng biển đại dương màu hoàng-anh hoàn toàn tự nhiên kia, thật không thể diễn tả bằng chữ nghĩa, mà chỉ có thể cảm nhận từ sâu thẳm tâm hồn mình: rất nhẹ và rất thơ!!

Tôi nhớ một lần kia, đi xe hơi qua vùng hoa cải, kỳ nghỉ lễ mùa Xuân của mấy đứa con tôi vào nửa cuối tháng Tư cách đây chừng năm hay sáu năm gì đó, chao ơi: cả cái kính xe đằng trước, chỉ chừng vài phút đồng hồ là đã thành màu vàng i hệt màu vàng hoa cải. Bởi xe chạy trên đường cao tốc, và những con côn trùng nhỏ tí ti bay loạn xạ dày đặc trong không gian ở vùng đó, kết quả là tỉ tỉ con côn trùng này bị đập vào kính xe và tử trận rất vô lý (?). Chắc bụng những chú/cô côn trùng này vừa mới no nê nhụy vàng hoa cải, chúng cũng đâu có ngờ...!? Tôi xót xa và nhắc nhở liên miệng ba của mấy nhỏ: cho xe chạy chậm lại chút được không, tội nghiệp những con côn trùng quá! Con bé con ngồi cạnh mẹ hưởng ứng liền và nó nhắc còn liên miệng hơn cả mẹ nó.

Sau lần ấy, tôi tránh đi lại qua vùng hoa cải mùa trổ bông vàng kia. Nhưng gần nhà tôi, có những năm họ cũng trồng thứ cải này, tuy cánh đồng không vĩ đại như hình ảnh tôi đã từng ghi nhận kia, nhưng cũng đủ diệu vời, nếu là tôi lội bộ đi dạo chơi và ngắm nghía cho được hiền hòa. Nhưng bù lại, ở gần nhà thì mùa đó cũng là mùa hoa Tulip. Bên Pháp mùa nào họ trồng hoa thứ đó ở những nơi công cộng. Như thành phố của tôi, dọc hai bên đường đi nếu mà có chút đất là họ trồng đầy hoa, các bùng binh thì khỏi nói, chỉ để trưng những mâm đại đế là hoa tiêu biểu cho từng mùa. Và không hiểu vô tình hay hữu ý, mà nơi con đường gần những cánh đồng họ trồng nhiều lắm hoa Tulip đủ các gam màu: màu đỏ nhiều hơn cả, rồi màu hồng, màu vàng, màu tím, màu trắng... Nên khi bạn còn chưa ra khỏi cảm giác nhung nhớ biển Hoàng hoa cải rất mềm mại, bạn đã bị hút mắt bởi màu sắc rất dễ thương và hình dáng kiều diễm của Tulip.

Tôi khi nhỏ là đứa trẻ chỉ mải mê với việc học chữ. Tuổi mười lăm, mười bẩy xuân thì đến đi như thế nào, theo ý lãng mạn người đời vẫn nhắc (?) tôi cũng không có mấy hay. Nên tôi hoàn toàn không có cuộc tình hoa cải, và hoa cải cũng không được làm nhân chứng cho một tình yêu duyên thắm nào đó riêng tôi? Chỉ đến khi tôi đã đi làm việc, rồi lại xa nhà và sống giữa thành phố hoa và sương mù quanh năm là Dalat, đó mới là quãng thời gian tôi như trở lại tìm tuổi thơ. Ở đó tôi si mê màu vàng của Mimoza hơn cả. Giữa mùa của Mimoza màu vàng cũng thật tươi mới và dịu dàng, nhất là lá loài Mimoza này ánh như bạc. Nên nhìn cây Mimoza giữa cảnh núi đồi trùng điệp và không khí se lạnh, cũng gây ấn tượng như mây vàng đứng im giữa khoảng đất trời tinh khôi, bồng bềnh cùng sương trắng cứ lửng lơ ngang trời...dễ chịu lắm.

Giờ này, ngồi gõ bàn phím vi tính, kể chuyện màu vàng hoa cải cay của xứ Pháp, đặt cái tên cho cánh đồng cải ngút ngàn một lần tôi đi qua là "Biển Hoàng"...Tôi thấy nhớ chị Bích Huyền nhiều thật nhiều. Cũng có lẽ hai chị em suốt mười ngày chị ở Pháp đã không rời nhau nửa bước. Tôi gọi chị là "bà hoàng lãng du" chuyến đi Âu Châu này. Vì chị chả cần phải nghĩ ngợi gì những điều làm mệt thêm như: đi đâu, làm gì, ăn uống gì... Chị chưa từng cầm một cái vé tàu điện ngầm trên tay, mặc dù mỗi ngày đi tới đi lui trong lòng đất những ngang dọc đường tàu điện ngầm các loại metro bình thường hay loại chạy nhanh là RER của Paris. Chị chỉ cần nhớ những tên ga tàu, hay địa danh ngày xưa in trong bài học cũ ( như ga Lyon đèn vàng, ngục Basti thời công xã Pháp, nhà thờ Đức Bà với thằng Gù nổi tiếng, vườn Luxembourg có lá vàng phủ trên vai pho tượng trắng... Và, ở Monaco thì nhất quyết phải là nơi có để tấm hình, in trên đá như thật, bà hoàng hậu Grace Kelly, mà một thời chị và chị Dung của chị cùng si mê qua duy nhất một bộ phim tài tử này đóng vai chính...). Còn xe bus, xe lửa tốc hành _TGV, xe lửa thường, tàu điện ngầm, tàu thủy đi dạo mát trên sông Seine... tôi dắt đi đâu, đổi ở đoạn nào, lên xuống trạm nào...chị cũng mặc, khỏi thắc mắc chi cả. Thậm chí tôi có lãng linh mà đi nhầm tàu một vài bến, hay rất nhiều bến rồi mới phát hiện ra, phải tìm đường trở lại...chị cũng chẳng phàn nàn, lúc nào trên gương mặt chị cũng là nụ cười làm rạng ngời lây sang những người xung quanh và cảnh vật. Hôm nào cũng đi khỏi nhà khá sớm sủa và trở về rất trễ, có hôm mãi sau nửa đêm... và trong các món ăn rất đạm bạc của tôi "nuôi" chị luôn có đĩa rau cải mới chỉ độ 3-4 lá trần trong nước luộc gà rồi chấm với maggi "Arome Saveur_depuis 1889" , hay ăn lẩu đồ biển mà rau nhúng chỉ có cải non của vườn nhà là chính. Chị về Cali thì nói : chị nhớ đồ ăn HP nấu, chứ không hẳn đã nhớ người nấu...(?). Sáng hôm trở về Cali, chị mới diện bộ đồ màu cốm mà chị rất thích, rồi chị đứng trước vườn cải nhà tôi ở phía sân trước và tôi chụp hình cho chị. Đó có lẽ là mấy tầm hình duy nhất chị chụp ở nhà tôi ( ah, còn một photo không biết chị chụp hôm nào, đó là cái giường tôi làm cho chị ngủ, mà cũng vô tình tôi để dra, chăn, gối gì cũng gam màu cốm ! Khi chị bước vô phòng đó hôm đầu tiên chị đã khẽ kêu lên: ôi màu cốm của chị đây !! Tôi khi đó có nói với chị : để hôm nào bắt chị diện bộ pijama cũng màu cốm nữa, rồi ngồi nửa vời trên cái giường đó và HP chụp hình cho nhớ nha !! Nhưng rồi cả chị và cả em đều không còn giờ để nhớ chuyện này ?!)

Tôi hứa sẽ tặng chị Bích Huyền một khoảng không gian và thời gian đẹp nhất có vương đầy kỷ niệm Paris. Có một lần kia chị và tôi nói về Paris :

Tháng 5 "chị." sang Pháp hy vọng được gặp em ( xưng hô như vậy có được không, chị chắc VHP còn trẻ tươi lắm...)

Nếu tháng 5 này mà chị BH qua Paris, HP sẽ "kỷ niệm" cho chị BH một "Mùa Hạ Trắng & Paris Diễm Lệ" không bao giờ quên!! HP mê Paris lắm, dù đã ở đây hơn 20 năm, nhưng mỗi lần đi giữa Paris là luôn có cảm giác như trong một giấc mơ không có thực bao giờ!!

Nghe em nói em mê Paris mà chị lại náo nức ngày đi.
Chị đọc một bài của nhà văn Phạm Xuân Đài (?), anh ấy viết đi giữa Paris mà tưởng như đi giữa Saigon- vì lối kiến trúc giống nhau.


Chị BH đã lấy vé đi Paris chưa vậy ? chị sẽ ở Paris bao lâu? sau Paris chị BH có tính đi chu du đâu đó ở Tây Âu này không? nếu chị BH muốn thì HP sẽ sắp xếp thời gian để làm guide cho chị BH, bất kể nơi nào chị BH muốn đi. Nhưng phải báo trước từ bây giờ, để HP tiện bề lo trước nha, Tây Âu này đến tháng 5 là người du lịch đã đông nghẹt! Như ở Pháp, thường hàng năm có tới gần 70 triệu khách du lịch qua lại, trong khi họ chỉ có khoảng 65 triệu dân số !
Nếu chị háo hức đi Paris, thì HP cũng háo hức ngày được gặp chị BH vậy. Bởi nghe giọng đã thấy quen tự thuở nào!! Trong mọi nét vẻ nơi con người, thì HP hình như "bắt" nhất là giọng nói của người ta thôi, và những đồng điệu về tâm-hồn, còn lại không để ý gì mấy những điều khác.
Nếu Phạm Xuân Đài từng viết: "đi giữa Paris mà tưởng như đi giữa SaiGon", thì cũng hẳn có nhiều lý do lắm đó, mà những giống nhau về kiến trúc thì chỉ là một nguyên do. Khi nào chị BH đi giữa Paris mà cảm giác thấy như thế nào thì mới là chính xác nhất, đúng không??
Khi mà HP đi bất kể nơi đâu trên thế giới, lúc mà tâm tư yên tĩnh nhất, thì HP đều cảm thấy như mình đang ở Paris vậy. Thế thì tại sao chị BH biết không ??
Ah, chưa chi nó đã "phá" mình rồi đây? - BH

Với riêng tôi, Mimoza Dalat cũng có thể được coi như là chứng nhân cho một tình yêu nơi ý niệm quãng đời người trần gian bình thường, mà tôi may mắn được lọt vào cái nôi đồng loại một lần.

Còn Biển Hoàng hoa cải cay trên đất Pháp, được coi là chứng nhân cho một Tình Yêu trong ý niệm Tái Sinh. Đó là khi tôi đang sống chỉ còn nửa đời như trần gian, còn nửa đời đã là thuộc về Thiên Chúa. Mà trong đó mọi tình cảm của tôi với con người, với nghệ thuật đều đã được soi rọi theo những chuẩn mực của Chúa tôi. Mỗi khi tôi được tương giao với Ngài, niềm tin nơi tôi về công bình của Thượng Đế càng thêm được vững chắc. Tôi ước mình sẽ được làm một con thuyền chở nặng tình nhân gian lướt trên sóng nước Biển Hoàng kỳ diệu của thiên nhiên toàn bích và toàn vẹn. Và trong giai điệu của một bài ca đẹp nhất về tình yêu của Thượng Đế với Loài Người muôn thuở không hư hao !



Sáng nay 21 tháng Sáu, Paris đã là ngày đầu tiên của mùa Hạ năm 2008, chị Bích Huyền gởi cho tôi một thư :

"Thế thì gửi em đọc bài này.
Chị rất nhớ vườn cải nhỏ của nhà em."

Tạp bút:
Vàng xưa hoa cải


Tháng giêng, tiết trời vẫn còn se se lạnh, sương mù giăng giăng kín cả đồi bãi là bắt đầu mùa cải ra hoa. Trên các bãi đất phù sa ven sông, cải từng luống trổ ngồng thẳng vút, có khi cao đến tận thắt lưng người lớn. Nông dân trồng cải để lấy rau, còn cho cải trổ ngồng là để lấy giống.

Khó có thể nói hết vẻ đẹp thật thà của hoa cải mùa giêng hai. Nhìn từ xa chỉ thấy rợn ngợp một sắc vàng mênh mông như những đám mây trời sà xuống mặt đất. Cái đẹp của hoa cải là cái đẹp của bầy đàn. Tách từng chiếc hoa thấy rất bình thường, nhưng khi cầm trên tay một chùm hoa mới thấy hết cái đẹp của nó.

Nhìn màu hoa cứ thấy lòng lâng lâng một niềm hạnh phúc khó tả. Bất chợt gặp trong màu hoa một tuổi thơ thôn dã, những năm tháng hồn nhiên đi qua giữa ruộng đồng. Tuổi thơ tôi ngập tràn những mùa hoa cải ven sông. Hoa cải vàng trời, vàng đất, vàng đến tận những giấc mơ lảnh lót tiếng sáo diều.

Đi giữa mùa hoa cải, nghe lòng ngây ngất một mùi hương. Hương thơm như nước giếng làng thấm vào lòng vào dạ, thấm vào tận từng tế bào một nỗi nhớ bất trị. Đi qua luống hoa thấy quần áo lấm tấm những hạt bụi vàng, và cơ thể thơm nức như vừa cử hành một lễ hội tắm hoa. Cắt hoa cải chơi trò nấu ăn, buôn bán đồ hàng. Cắt hoa cải cắm vào chiếc bình sứ đã mẻ miệng, rồi đặt lên một gốc cây, suốt đời tôi chưa từng thấy một lọ hoa nào đẹp quyến rũ như vậy: tôi đã ngắm hoa qua lăng kính vạn hoa của tâm hồn mình.

Mùa cải nở hoa cũng là mùa trai gái thôn quê bắt đầu những cuộc hẹn hò, khởi đầu cho những mối tình duyên sâu nặng, thành vợ thành chồng. Hoa cải thành chứng nhân cho bao mối tình thơm thảo cỏ nội hương đồng.

Và nếu có dang dở thì mùa hoa lại khiến những lứa đôi không thành kia suốt đời không thể nào quên. Một lọ hoa cải ngày giêng hai đặt trên chiếc bàn nhỏ, sắc vàng tươi ròng như ánh nắng mặt trời còn đọng lại trong đêm tối, đọng lại trong tâm thức một niềm cỏ dại hương đồng...




Paris, 21/6/2009
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#129 Posted : Monday, June 23, 2008 9:33:16 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Niềm Đau Xa Lạ

Như giòng sông trầm lắng
Chảy suốt mùa mênh mang
Tình yêu ban cơn nắng
Vụt tắt chiều lênh đênh

Nghìn mây trắng nhẹ tênh
Bay lang thang trời nhớ
Mang đi bao nỗi khổ
Về cuối trời xanh xao

Vòng tay bỗng hanh hao
Ôm giấc hờn lã chã
Hôn niềm đau xa lạ
Cuộc đời hằn trên môi

Thương giòng trôi vô tội
Đến nửa vời hoang mê
Sóng có là mộng ảo
Em có là vần thơ...!?

Paris, 19/07/2007
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#130 Posted : Tuesday, June 24, 2008 11:51:44 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Ta sẽ về bên EM


"Giọt nước mắt tôi
Nhỏ xuống
Khóc cho mẹ, cho cha
Phút biệt ly âm dương cách trở
Đau đớn, tủi hờn!

Giọt nước mắt tôi
Nhỏ xuống
Khóc cho mối tình đầu tan vỡ
Chua xót đắng cay!

Giọt nước mắt tôi
Nhỏ xuống
Khi tôi và bạn chia tay
Ôi sao ngọt ngào quá bạn ơi!"*



Cám ơn EM
...Cho ta chiều Thu sớm
...Gió nhẹ bay
...Mây khẽ phủ vai gầy

Cho ta khóc
...Như cuộc đời đã khóc
...Đi bên EM
...Tiễn biệt mẹ ..
...Tuổi còn xanh.

Cho ta khóc
...Như cuộc đời đang nhỏ giọt
...Theo sau EM
...Đưa tiễn
...Cuộc tình buồn.

Cho ta khóc
...Trong tay EM như ngày cuối
...Phút chia ly
...Nghèn nghẹn...
...Góc hồn-linh.


Ta sẽ về
...Bên EM khi Thu hết
...Siết vai người
...Cho vơi lạnh tàn Đông

Ta sẽ về
...Lắng nghe EM tình-tự
...Cuối đoạn trường
...Vàng nắng bước phiêu du

Ta sẽ về...
...EM!!
...Nhớ để cửa hờ then
...Trong đêm khuya
...Gió lay nhẹ...
...Giấc ngủ mềm...

Em có nghe gì...
...dường như...
...giai điệu mới...
...Tình Yêu về??

Nhớ rộng mở lòng EM!?
?????????????????

Paris, 16h25-22/09/2006
Việt Hoài Phương
Hoàng Thy Mai Thảo


Roseheart_ tặng TMỹ và các bạn 10B thân yêu của HP

* thơ TMỹ

viethoaiphuong
#131 Posted : Saturday, July 5, 2008 3:05:37 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Hạ Đắng

Ta thương chiều Hạ đắng
Trắng hạt sầu chơi vơi
Để quên bên lối sỏi
Hóa thành hàng mưa rơi

Ta thương Đời bão nổi
Bước chân người lang thang
Trôi qua miền gắt nắng
Hắt vào lòng cõi đêm

Thương ngày chưa bình yên
Biển vẫn đầy sóng dữ
Bóng con thuyền lãng tử
Khuất một tầm xa khơi

Thương tình thương mây khói
Thương mát lành hơi sương
Thương không gian ý tưởng
Thời gian màu xanh rêu

Thương những kẻ đang yêu
Yêu một lần chưa hết
Đưa bàn tay tiễn biệt
Vẫn ước nguyền mai sau...!?

Paris, chiều Hạ đắng - 05/07/2008
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#132 Posted : Thursday, July 10, 2008 1:58:05 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Vũ Khúc Chiều Mê Say

(Nốt nhạc và nàng-thơ)

Ta tặng nhau
Vũ khúc .. chiều nay nhé
Những niềm say
Niềm mến .. khẽ rung lay

Gió đưa mây
Về cuối khoảng trời hồng
Ở nơi đó
Không chi .. ngoài mộng tưởng (!)

Thơ biết không
Giữa non cao biển rộng
Luôn có chừa
Một thoáng lặng riêng ta (!)

Giấc mơ bay
Tản mạn chốn địa-đàng
Tôi vội vã
Đón chào Em cửa mở

Đôi mắt to...
Bắt gặp nhau nỗi nhớ ..
Những đợi chờ ..
Và cả những thương đau ..

Câu nói mau ..
Chao!
Ngập những ngỡ ngàng ..
Em trễ hẹn ..
Tôi muộn lời .. đưa-đón (!)

Chút tình con
Nay đã thành to lớn
Cho đất bồi
Núi lở... mọi đổi thay (!)

Trái đất quay...
... quay...
muôn thuở không ngừng
Như chỉ cốt
Cho hôm này ta gặp mặt

Đây sự thật
Hồn thơ và hồn nhạc
Bỗng hòa đồng
"La thứ" với "sol thăng"

Có phải chăng
Những con sóng diệu huyền
Đuổi bắt miết
Miền thi-thơ-nhạc-họa

Sẽ cất cao
Cho cuộc đời chao đảo
Đoạn tình buồn ..
Mê đắm .. khúc cầm xanh ?!

Paris, 14h50 - 13/06/2006
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

viethoaiphuong
#133 Posted : Friday, July 11, 2008 11:14:57 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thương nhớ đến bao giờ!


Có những ngày là như vậy, như hôm qua tôi muốn gục ngã dưới chân của "nàng-thơ" sau những giờ phút chơi vơi... như bên trời không còn đủ khoảng không gian cho tâm tưởng tôi bay đi xa hơn nữa!?

Có những giờ là như vậy, tôi ngây ngất với những vần thơ thật đẹp và thật thơ của cái người làm ra hồn thơ của tôi khi đó... như trong trời thơ có hai nửa tâm hồn kịp bắt với được tay nhau, để cùng bay về cửa ngõ của Địa-Đàng, ở bến Địa-Đàng của Thơ thì chỉ có Thơ và Thơ!?

Có những phút là như vậy, tôi hoàn toàn không kiểm tra được suy nghĩ của mình hay bất kể cái gì mình viết... khi bóng của người Thơ thoáng hiện đâu đó. Đó là lúc tình cảm làm chủ hoàn toàn con người tôi. Thơ làm chủ tôi và Thơ điều khiển tôi, tôi chỉ còn là kẻ nô lệ, người đi chép thuê cho Thơ!?

Có những tích tắc là như vậy, tôi thật sự không còn tồn tại nơi cõi trần, tôi chết nơi cõi thật để được sống chỉ tích tắc ấy nơi cõi hư-vô, mà tôi gọi là Thiên Đường!?

Tôi không bao giờ hối tiếc với những ngày, những giờ, những phút và những tích tắc đó.

Ngẫm tưởng sẽ kết thúc trạng thái đó khi sáng nay tỉnh dậy... lý trí tự nhủ thầm: phải chiến thắng để không ngã xuống!

Nhưng đôi khi là như thế, như sáng nay Thơ lại còn cho tôi thêm một liều "độc dược" nữa mà có lẽ chỉ Thơ biết là tôi còn chưa đủ cái nông nỗi của hôm qua chăng??

Em, hồn thơ của tôi lại đến! Em lại rực rỡ hơn hôm qua và như muốn được yêu chiều bằng ngôn từ ở tận cùng của âm hưởng luyến lưu. Và từ từ một dòng nhạc chạy ra trong tận cùng cõi tâm linh của tôi...

Lần này tôi không sợ hãi nữa. Tôi đê mê đi trong cung điệu của bài ca, mà Em luôn đứng trước các khuông, dòng...

Tôi tưởng tượng ra dáng Em trong nét mộng mơ và tới cái người làm ra hồn thơ của chính Em lúc viết ra bài thơ đó. Và nếu là HTMT, thì HTMT sẽ theo gió về bên Em và hát cho Em nghe bài hát của riêng Em và nàng thơ cuả HTMT lúc này đây?! Không có gì "tình-thi" hơn thế và đẹp hơn thế!? Khi chỉ có tâm hồn cảm nhận tâm hồn không có gì là trần tục nơi thể xác cả?! Đó là cái lãng mạn tuyệt vời và tuyệt đối khi HTMT biết tới Thơ và nguyện mãi mãi bên Thơ, để tôn vinh "nàng-thơ" những bài tình ca đẹp nhất!!!

Và hôm nay, Em là một trong những bài tình ca tuyệt đắm này đây. Em hẳn sẽ thấy trái tim mình mềm trở lại bên thi thơ của mình và sẽ thấy cuộc đời này mới đẹp làm sao? Thiên Đường chính là nơi dưới trần gian này khi ta đang sống và được buông lơi tâm hồn : thanh thản nhất và bình yên nhất bên Thơ.
Tăng "Em"! Tựa đề bài thơ cũ như Em viết và gởi cho tôi sáng nay!

*Ừ, HTMT cũng biết mình là kẻ "đa tình", nhưng chỉ lắm tình cho Thơ thôi chứ chẳng hề có tình đời rắc rối làm chi!
Nên thơ của ai hay mà "cảm" được HTMT, thì HTMT "cảm" lại họ thế thôi. Như Thơ của Em hay được ưu ái đó???


14h30 -10/05/2006
Hoàng Thy Mai Thảo


Thương nhớ đến bao giờ

"Trót trao lời thơ
Hẹn hò nhau trong vu vơ
Thương đến bao giờ... "*


Em
Đưa tôi đôi bàn tay
Đêm nay khi nhạc buông
Cho sóng bỗng rơi tuôn

Em
Có nghe trong lòng chao
Như sóng mãi lênh đênh
Bên gió mãi thênh thênh

Em
Ta như trong cơn lốc
Sẽ cuốn trôi băng băng
Nghìn sóng biếc lang thang

Em
Ta như cơn nắng Hạ
Mùa Sao giăng đầy lối
Mùa Thương giăng bồi hồi

Em
Nghe không trong chiều nay
Mây trắng khẽ bay bay
Tơ rối mỗi kẽ tay

Em
Con thuyền mây rẽ mây
Cho hồn ta vương vấn
Nhớ nhung khi đệm đàn

Còn đây muôn cung nốt
Nhớ thương đến bao giờ
Gợi gì thêm đau xót
Hỡi Em nơi cuối trời !?

Paris, 10h10-10/05/2006
Hoàng Thy Mai Thảo

*cho một bài thơ cũ.. "Em"!
viethoaiphuong
#134 Posted : Monday, July 14, 2008 3:27:22 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Nhân bản một cuộc đời


Nhân bản một cuộc đời
Nằm trong từng con chữ
Những động từ, vị ngữ
Danh từ hay cú ngôn

Dòng nghiên bút càn khôn
Trí thông minh, hiểu biết
Tất cả đều rõ rệt
Khi ta là chính ta?

Từ trí tưởng nảy ra
Biết bao ngàn ấn tác
Trong những điều rất khác
Vẫn nhìn ra một người

Đôi khi thật nực cười
Cho những vần lớ ngớ
Văn thơ là tôi tớ
Nhân sinh quan nhìn đời

Đi qua mỗi một thời
Con chữ luôn là thế
Nhưng đã là ngoại lệ
Trong linh hồn cưu mang

Lòng ta mãi ngổn ngang
Cũ-mới dòng chuyển đổi
Lúc như con thuyền nổi
Đoạn nặng chìm miên man

Khi Người đến phát ban
Ân huệ là cây bút
Tâm tư thành ngập lụt
Ý tưởng luôn tuôn trào

Mơ cho chút ngọt ngào
Thơ cho nhiều bão táp
Văn điểm tô gương mặt
Những con người quanh tôi

Nhân bản, mảnh ghép đôi
Hai con người chung một
Nếu như tôi dại dột
Ép đôi đời bên nhau???

Paris, 20/03/2006
Việt Hoài Phương

viethoaiphuong
#135 Posted : Friday, July 18, 2008 7:09:08 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Lời Mê - Nét Nhã Dại Khờ

Hãy coi cuộc đời nhẹ như lông hồng
Hãy trông cuộc đời đẹp như nụ tình-ngông
Hãy nghe cuộc đời thanh âm trong như gió mộng
Hãy mơ giòng đời chảy như nước ngát-ngập mùa mênh mông
Hãy ở trong chính lòng mình với niềm tin đã hoạch định:
Thương Yêu
Tha Thứ
Vị Hòa
Thanh Tao

Trời thì thật cao, như lòng ta có thể cao hơn thế
Biển có thật sâu, cũng đâu sánh tận tình ca
Mặt đất có bao la cũng hẳn gì xa hơn tầm mắt với
Không gian thật dày cũng chẳng vướng một tầm tay
Thời gian thật mênh mang cũng không thể sánh bằng:
Thênh thang nơi hồn linh bóng vía
Khi tình mềm ru đưa trên nhẹ nhàng bờ môi sương khói:
Đã tìm
Đã gặp
Đã cùng trong nhau

Diệu vời là cung nhớ
Ngọt ngào là cung thương
Dư hương nào cho đẹp bằng dấu ái
Sắc màu nào sóng sánh tựa niềm yêu
Con chữ say nên nét nhã dại khờ
Lời mê có nhạc dạo mời trầm thi

Paris, 10h53 -15/12/2006
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

*cho "một chiều sóng gió, tôi lang thang..."

viethoaiphuong
#136 Posted : Sunday, July 20, 2008 10:34:42 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Cùng Một Con Đường và Đoản Khúc cho Quê Hương ngày 20 - 7 -2008

Tôi nhớ gì nhất ngày hôm qua, 20 tháng 7 năm 2008 ?

Ngày 54 năm về trước Mẹ Việt Nam tôi bị chia cắt thân thể mình làm hai nửa. Trái Tim thương tích của Mẹ hiền xẻ làm hai và rỉ máu hoài không lành. Giọt Lệ đắng của Mẹ cũng chia đôi, từ mỗi khóe mắt buồn và nhỏ xuống mỗi bước thời gian của năm dài, tháng ngắn, ngày mong manh...theo từng gót chân mỗi đứa con của Mẹ - bởi hiệp định Geneve 20 - 7 - 1954 . Và, cũng máu cùng lệ của Mẹ không chỉ thấm vào lòng đất Việt Nam, mà còn trôi chảy tràn lan khắp năm châu lục của trái đất loài người suốt 33 năm nay, theo bước chân ly hương của mấy triệu đứa con tị nạn cộng sản - bởi ngày lịch sử đen của dân tộc 30 tháng Tư năm 1975. Một sự trùng lặp lạ lùng của những con số? Nếu ai đó không nhớ nổi trong đầu mình số 54 và số 33 này, thì không thể tự cho mình là người biết phép toán nhỏ nhất của cuộc đời? Và nếu như khi biết đọc hai con số đó bằng mắt, mà chẳng gợi lên trong ý nghĩ của mình về một điều gì, hơn một điều bình thường (?) thì không thể tự cho mình mang dòng máu Việt Nam, hay bất kể một điều gì thuộc về tâm thức và con tim??

HÒA LAN - chiều chủ nhật này, thêm một lần nữa lá Cờ Vàng chính nghĩa quốc gia lại được trang nghiêm và trân quý cung nghinh và tưởng nhớ, tại một xứ sở rất đặc biệt, duy nhất trên hành tinh trái đất - mảnh đất nằm dưới mực nước biển, nhưng mà nổi tiếng vì sự giàu mạnh có thứ hạng trên thế giới? Xứ sở của hoa Tuylip như nghĩa "uất kim cương" mà ít ai không bị "bắt mắt" bởi vẻ đẹp rất riêng loài hoa nửa hoang dã này? Xứ sở đúng nghĩa nhất của môn thể thao "bóng tròn" và cũng từng lừng danh trong các cúp vô địch Châu Âu hay vô địch Thế Giới ?... ?

Một câu nói được ghi khắc rất đậm trong óc tôi của anh Lưu Phát Tấn : " mỗi người trong cách thể hiện của mình về tình yêu và trách nhiệm với Tổ Quốc tùy theo khả năng và tùy theo lòng nhiệt tình cũng như tiếng nhắc nhở của con tim? Như tôi, tôi chẳng biết làm gì nhiều hơn, là hàng năm tôi mang lá Cờ Vàng này trên đôi tay tôi suốt lộ trình Đi Bộ Quốc Tế không ngưng ". Trước tiên chúng tôi được xem đoạn phim đoạn cuối cuộc đi bộ năm nay, mới kết thúc ngày 18 tháng 7 _ nhiều đoạn cả hội trường đều tự động vỗ tay và hò reo sung sương, và hết sức cảm động khi thấy ông thị trưởng Hòa Lan hỏi anh Tấn về lá Cờ Vàng và quan khách cùng chào Cờ Vàng Việt Nam theo nghi lễ như tất cả các lá Quốc Kỳ của các quốc gia khác. Sau đó tôi và mọi người được nghe anh Sơn nhắc lại về lịch sử cuộc Đi Bộ Quốc Tế của Hòa Lan tổ chức hàng năm, cho tới năm nay đã là lần thứ 92. Và riêng anh Tấn cùng một số anh khác tham gia đều đặn kể từ ít năm nay, như: Đi Bộ Quốc Tế Nijmegen hay Đi Bộ Waalwijk

- 4 ngày đi bộ, năm 2005 với 120 km ( Cang, Lăng, Long, Tấn + Thảo, Sáng, Hoàng )
- tháng 9 năm 2006, đi bộ 80 km Waalwijk, từ chiều thứ bảy dến chiều chủ nhật ( Tấn )
- 4 ngày đi bộ, năm 2007 với 160 km ( Tấn , Thảo )
- tháng 9 năm 2007, đi bộ 80 km Waalwijk ( Cang, Tấn )
- năm nay, 2008 - chặng đường 160 km, với 4 ngày Đi Bộ Quốc Tế ( Tấn )
- riêng năm 2006, Đi Bộ Quốc Tế - 40 km ( Lăng, Tấn ) _ lần này, chỉ đi một ngày, vì có 2 tham dự viên chết vì nắng, nên cuộc đi bộ này bị hủy bỏ ngay ngày hôm sau )

Câu chuyện rất nhanh gọn của một cựu sĩ quan trường Thủ Đức, kể về những cuộc chiến ác liệt mà anh từng tham dự và từng bị đổ máu nơi chiến trường : một lần bị thương, mùa Xuân đẫm máu Mậu Thân 1968. Một lằn trên chiến trường Mùa Hè Đỏ Lửa Xuân Lộc năm xưa 1972. Anh chỉ xin duy nhất một điều: Khi tôi chết, hãy phủ lên thân thể tôi lá Cờ Vàng này, mà tôi đã từng chiến đấu và đổ máu dưới bóng của lá cờ thiêng liêng đó. Tôi nguyện cho tới ngày nào tôi còn sống, tôi còn làm hết những gì mình có thể làm được cho lá Cờ Vàng mà tôi đã chọn, để cống hiến và phục vụ vì Tổ Quốc Việt Nam tôi.
Không bao giờ tôi có thể quên được gương mặt và lời nói rất giản dị của anh.

Nỗi ngậm ngùi của anh Kế, khi nhắc tới những người bạn tranh đấu từng sát cánh bên nhau, từng đi cùng nhau sang Paris mỗi lần có lễ Vinh Danh Cờ Vàng. Từ chỗ cả nhóm mười người, mà nay chỉ còn lại rất ít. Những nỗi buồn đau, thương tiếc luôn là điều dễ đi vào lòng người ly hương : chia xa Quê Hương xứ sở - xa xăm dặm đường? Chia xa bạn hữu - dặm trường bơ vơ?

Những chia sẻ công việc tranh đấu trong lĩnh vực văn thơ nghệ thuật, lần này tôi ghi nhận cho mình và trao tặng cho người - nhiều hơn cả là qua cuộc nói chuyện rất nhanh nhưng rất rõ ràng với anh Điền Lăng, trước giờ khai mặc buổi lễ. Những người như chúng tôi là do "ngọn gió tranh đấu vì công bình và công lý" đưa bước để cùng gặp gỡ rất tình cờ. Chúng tôi đều muốn điều tốt lành cho quê hương mình, cũng như cho toàn nhân thế. Vì thế mới lần trước, sau lễ Vinh Danh 60 năm Cờ Vàng tại Paris tôi gặp anh chưa kịp chào hỏi gì nhiều, nhưng đã nhớ mặt anh. Còn lần này, khi anh cùng mọi người bên Hòa Lan tổ chức lễ Vinh Danh Cờ Vàng tôi cũng lặn lội để tới cùng nhóm bạn tranh đấu của tôi ở Paris. Nên khi anh lên trình bày bài phát biểu về ý nghĩa của lá Cờ Váng ba sọc đỏ, tôi dễ dàng "bắt" tất cả những dòng suy tư và tư duy rất đặc biệt của anh. Tôi không có gì ngạc nhiên khi anh đã làm cả hội trường phải xúc động, và chính anh cũng xúc động nghẹn ngào ở vào đoạn cuối bài diễn văn : ngày 30 thắng Tư năm 1975 _ nếu các em trường thiếu sinh quân Vũng Tàu, tuổi chỉ 13 - 16, còn biết thể hiện sự gìn giữ là Cờ Vàng này thêm gần hai giờ đồng hồ nữa, sau lệnh đầu hàng của Dương Văn Minh . Và các em là người làm Lễ Hạ Quốc Kỳ, lần cuối cùng vào giờ phút cuối cùng _ lá Cờ Vàng của chúng ta có mặt trên mảnh đất Việt Nam của mình. Thế thì chúng ta, ngày hôm nay sau 33 năm dù nơi xứ người, mới có Lễ Thượng Kỳ Cờ Vàng, mỗi khi chúng ta tưởng nhớ tới Quê Hương Đất Nước và những người đã đổ máu vì lá cờ này? Hãy tự mình chào lá Quốc Kỳ thân yêu này mỗi ngày nơi trái tim của chúng ta. Hãy cùng nhau tranh đấu cho ngày Quê Hương được thực sự Tự Do, Dân Chủ. Chúng ta có quyền hi vọng ngày trở về làm lễ Thượng Kỳ Cờ Vàng tại Quê Hương Việt Nam không bao xa nữa.

Những con người cho tôi nhiều cảm mến và nể trọng, đó là anh Phát, anh Jean & chị Phượng, anh Đinh Lâm Thanh, thanh niên Trúc, Trang, anh Cách...luôn có mặt trong các lần hội họp về chuyện tranh đấu, hay các cuộc mitting, biểu tình.

Lần này có thêm anh Trần Song Thu ( đạo diễn điện ảnh - Paris) tham dự. Tôi rất đồng ý với anh, khi anh nói vì sao anh lựa chọn những cuộc hội họp này hơn là những hội họp văn nghệ sĩ hay gặp gỡ bạn bè bình thường. Bởi thế anh cũng giống tôi - không có xuất hiện trong những sinh hoạt ồn ào của giới văn nghệ sĩ Paris đã lâu lắm rồi. Anh nói, anh rất mừng và hãnh diện được gặp tôi, để trao đổi về những nguyện vọng và công việc điện ảnh của mình. Tôi cũng nói là tôi cùng niềm vui như anh, được chia sẻ những ý nghĩ của anh nơi cuộc sống tâm hồn khi đặt niềm say mê vào điều mình có khả năng thể hiện để cống hiến cho Đời. Tôi hát cho anh và mọi người trên xe của anh Jean nghe vài ca khúc mới của tôi, sau khi mọi người trách tôi sao không "đáp lễ" bàn bè Hòa Lan bằng một bài hát nào đó ( cũng tại tôi không chuẩn bị sẵn bài hát, và chương trình của bạn thì đã kín mít và đều phải đăng ký trước ). Nhưng tôi hứa là lần sau trở lại Hòa Lan tôi sẽ hát tặng tất cả mọi người những điều thơ nhất mà thật nhất, đi ra từ trái tim tôi, mong manh trong tâm hồn tôi.

Miên Thụy, một tình bạn thơ văn thật nhiều hữu duyên dễ thương với riêng tôi. Hai lần tôi đón bạn mình qua Paris tại nhà gare du Nord và cũng hai lần tiễn chân bạn lên tàu cũng tại đó - cả bốn lần bạn đều sụt sùi nước mắt. Lần này tôi tự tới Hòa Lan, không hề hẹn hò gì với bạn, nên khi bất ngờ nhìn thấy nhau khi tôi bước vào phòng họp, lúc đó mới có rất ít người, thì cả hai chúng tôi đều không thể tin ở mắt mình. Bạn tôi lại khóc, khi ôm cứng lấy tôi một hồi thật lâu và thì thầm : " Oh, Tý Ngơ ơi, cứ nghĩ đang nằm mơ thấy "cụng đầu" nhau, hay "rờ tóc" nhau trong nhà T's" - Góc diễn đàn Net, Gia Long - Vietbao, nơi chúng tôi cùng sinh hoạt chung muôn mặt sự đời thơ, văn, tranh ảnh nghệ thuật... Lẽ dĩ nhiên là hai đứa chúng tôi kè kè đi bên nhau như hình với bóng suốt chiều này. MThuy là người chụp cho tôi tấm hình đứng cạnh anh Tấn, khi anh vừa tặng cho tôi huy hiệu Cờ Vàng và tự tay anh gắn lên áo tôi. Và cũng MThuy chụp cho tôi tấm hình cuối cùng của cuộc gặp gỡ, đó là với anh Kế, ngay trước cửa của Văn phòng tị nạn Hòa Lan.

Trên đường trở về Paris, chúng tôi đều sung sướng và đem về theo mình tấm lòng chan hòa nồng ấm tình người của tất cả những người đồng hương Hòa Lan. Anh Thu còn nói nên thành ý thơ : tôi tới Hòa Lan, tình người nơi này như một dòng nước mát chảy tràn vào dòng sông tâm hồn của tôi.

Hoàng hôn không hẹn trước ... Một ngày mưa nắng xen nhau bất chợt suốt lộ trình từ Pháp qua Bỉ rồi tới Hòa Lan, thêm vào việc chúng tôi đi bi lạc đôi chỗ ( thành ra mất tới hơn 7 giờ đồng hồ lượt đi ). Nên khi về lại Pháp trời rất sáng sủa,không còn đi lạc nữa...và chiều buông xuống từ tốn với ánh nắng vàng dịu, thì tất cả chúng tôi đều thấy rất nhẹ nhõm trong lòng. Phải, cùng một con đường đưa chúng tôi đến với bạn, cũng cùng con đường ấy đưa chúng tôi trở về nhà. Nơi điểm giữa cuộc đời chúng tôi gặp nhau : vì lá Cờ Vàng chính nghĩa quốc gia. Và trên con đường tranh đấu cho Quê Hương Việt Nam, dẫu đầy chông gai và bão tố, nhưng chúng tôi biết đó là một con đường thẳng tắp của những điều thuộc về công bình và lẽ phải.

Đoản Khúc cho Quê Hương "Cùng Một Con Đường" viết về ngày 20 tháng 7 năm 2008 , tôi xin tặng lại cho tất cả những người đã có mặt tại thành phố Den Bosch - Hòa Lan và tham dự lễ Vinh Danh 60 năm Cờ Vàng, cùng kỷ niệm 54 năm ngày hiệp định oan nghiệt Geneve 1954 đã chia đôi đất nước Việt Nam tại vĩ tuyến 17. Và xin được trân trọng, gởi tới tất cả những người đang tranh đấu cho Mẹ Việt Nam, với ước nguyện tốt lành nhất cho tất cả và tất cả.

Paris, 21-7-2008
Việt Hoài Phương
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo


* link của Hải Âu - cây cầu Hiền Lương tại vĩ tuyến 17 - nơi cắt đôi Mẹ Việt Nam, ngày 20-7-1954

** Xin phép Phương Linh - MGP , những links dưới này của PL, để nhắc nhớ những người Việt tị nạn csvn và làm câu hỏi cho nhà cầm quyền csvn đương thời ?

http://www.mienthuy.com/...m60namcovang4%20copy.jpg
viethoaiphuong
#137 Posted : Tuesday, July 22, 2008 7:41:04 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Cho Ta Về Lần Cuối

Cho ta về ngủ bên dòng suối cũ
Tango buồn gợi dĩ vãng xa xôi
Như lòng Đất ấp ôm ngàn hơi thở
Trời đêm nay sao muôn cánh khẽ rơi rơi

Cho ta về quãng đường xưa vắng vẻ
Mưa mùa hè ướt vai lá không hay
Bàn tay nhẹ như câu thơ trìu mến
Đóa tình yêu không nở cũng không phai

Cho ta về khoảng trời mơ thêm lần cuối
Hát ru người dòng nước mắt buồn vơi
Nhớ thương nhau nhưng cách trở đôi trời
Không dám hẹn cũng không đành xin tạ lỗi

Mây ngang Trời ta vẫn ngỡ mình say
Gió ở đâu nên nét vẽ hình hài
Nhân thế xôn xao quanh ta Đời đơn chiếc
Người có thật xa ta biết nỗi hao gầy !?

Paris, 12h00 - 23 Juillet 2008
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo






Cho Ta Về Lần Cuối

Thơ : Hoàng Thy Mai Thảo
Nhạc - Hoà âm : Tổng Hữu Hạnh
Trình bày : ca sĩ Phương Dung (Uyên Dung)


VHP_HTMT xin tặng tất cả quý bạn ghé qua nhà PNV, bản nhạc mới nhất này đây!



viethoaiphuong
#138 Posted : Wednesday, July 23, 2008 6:06:31 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Những Gặp Gỡ Không Định Trước

Khi chia tay đoàn du lịch của Nga sáng nay trước cửa hotel Marriott, kế bên trạm tàu điện ngầm St-Jacques, tôi còn mang theo mãi những nụ cười rất vui vẻ, những bắt tay chân tình, những chiếc hôn tình người nhiều cảm mến, những bàn tay vẫy tạ từ, những câu nói dễ thương nhiều vương vấn...của rất nhiều người ( trong số 36 người đi tour lần này ).
Nga và tôi đã hẹn hò cùng nhau đi shop lần tour tới.
Huệ và anh Cáp hẹn gặp tôi bên này không xa.
Hai má con bác "đi lạc trong cung Vua" hẹn tôi bên Hawaii.
Anh Luân vẫn cười rất hiền lành, hơi lặng lẽ, khi tôi nói :
- Thy và anh Luân thì khỏi lo nhỉ, nếu đã là hữu duyên, thì thiên lý năng tương ngộ, đúng không?
Anh nhắc lại câu tôi vừa nói, ở ngay phía sau lưng tôi, khi trèo lên cửa giữa của xe car ( tôi muốn xem những người tôi thân quen hơn, sẽ ngồi ở hàng ghế nào, cho chính tôi được yên tâm!).
K ngay hàng đầu tiên. Hai má con chị Cindy hàng thứ hai, Chị Phượng và anh "Vô Thường" ngồi hàng ghế thứ ba, phía sau bên hàng có tài xế là Huệ và anh Cáp ( anh Vô Thường nhất định phải ngồi gần đâu đó không xa anh Cáp, thì thiên hạ mới được vui lây, vì những câu chuyện cười của các anh không bao giờ vơi, nếu như lại có Nga chêm vào một cách rất nhịp điệu ?).

Trước khi xe chuyển bánh, Nga nhắc :
- Thy cầm micro nói tạm biệt mọi người đi Thy !
Tôi nói không ít, không nhiều...mà đủ ngắn gọn thôi. Đại ý :
Thy xin chào tạm biệt các bác, các anh - chị và các bạn đôi lời. Cám ơn cuộc đời cho Thy có dịp gặp mọi người rất tình cờ : từ K mà biết Nga. Rồi từ Nga mà gặp mọi người giữa Paris. Sáng nay Thy có nói với Nga : "Nga thật là may mắn, vì đoàn lần này có tới hơn ba mươi người, mà ai cũng rất dễ thương và luôn vui vẻ với Nga".
Thy học được nhiều điều rất hữu ích cho riêng mình, trong mấy ngày gặp gỡ mọi người.
Mai sau một khi nào tình cờ gặp lại nhau, có thể mọi người không còn nhớ Thy, nhưng Thy nhất định sẽ nhận ra được mọi người. Vì bất kể cuộc gặp gỡ nào Thy cũng chỉ mong trao được niềm vui cho ai đó, và cùng nhận được niềm vui từ ai đó. Tốt hơn là những buồn bực, muộn phiền ?
Xin chúc tất cả tiếp tục cuộc viếng thăm Thụy Sĩ, miền Nam nước Pháp và Ý - luôn được vui vẻ và nhiều mãn nguyện cho chuyến đi tour lần này.
Thy không đi theo mọi người được, vì còn rất nhiều việc phải làm lúc này.
Còn lại, có những điều nói được, có những điều thì không, nhưng cảm nhận thì ai cũng có thể, phải không ạ?!
Tạm biệt tất cả !!

Tôi bước xuống xe, nhìn lại mấy người đang vẫy tôi qua cửa kính, và gửi theo mấy cái hôn gió được thổi nhẹ từ lòng bạn tay phải của tôi. Cũng thật ngậm ngùi !!

Xe đi rồi, tôi quay về phía nhà gare Denfert Rochereau. Tôi còn nguyên si cảm nhận thật dễ chịu và nhẹ nhàng của mấy lần ôm nhau chào tạm biệt với Nga và chị Phương. Lời cuối của chị Phương khiến tôi lắc đầu mỉm cười hồn nhiên, nhưng cũng hơi chững lại :
- HP này, chị chỉ biết anh Thường đã để lại trái tim của anh ấy cho Paris đó nha. Hôm qua khi chị bảo với anh ấy :
- Tại sao về già mình không sống ở Paris nhỉ ?
Anh ấy đã trả lời :
- Ừ, tại sao lại không ? " .
Rồi chị nói nhỏ với tôi :
- Nếu biết em là HP thì chị đã muốn đi uống cafe cùng HP nơi quán cafe mà chị BH tả trong bài "hồi kỳ chuyến viễn du Âu Châu" của chị ấy đấy.
- Dạ, em cũng đâu biết về tất cả những gì mãi đêm qua khi đi Paris by night về tới hotel rồi chị mới thố lộ ? Nếu không, em đã rủ chị rồi ? Thôi thì đành hẹn chị lần sau vậy, nhất định chị em mình còn gặp nhau kia mà?

Thật là bất ngờ, khi đang trên đoạn băng qua đường từ nhà gare Metro St-Jacques sang phía có hotel Marriott, chị Phương nói :
- Những người sống trên mây như chị em mình thì người lúc nào cũng ốm chứ không mập ra được.
- Dạ, chị thế nào, chứ em thì không thể ngồi không mà không làm gì đó? Nghĩa là em luôn vận động không ngừng . Tuy bây giờ chỉ lo viết lách thôi, nhưng cũng thâu ngày đêm.
- Thế em là nhà báo à ? tên Hoài Phương chị quen lắm !
- Oh, chắc người đó không phải là em đâu. Em chỉ có tên là HTMT hay VHP thôi, và em cũng chỉ ở trong một số diễn đàn Net. Không mấy ai ngoài đời biết em là ai cả.
- Này, thế có phải em là cô bé HP mà hôm rồi chị tình cờ đọc báo, thấy bài của chị Bích Huyền, viết rất hay về chuyến đi Âu Châu của chị ấy. Và thích nhất đoạn gặp gỡ ở Paris. Nghe tả về sự chăm chút nơi tình người rất tỉ mỉ và dễ thương của cô bé HP dành cho chị ấy ... mà chị cũng cảm động theo.
- Thật thế sao chị, chị đọc bài viết đó của chị BH à ? Thế thì cô bé HP ấy là em Thy đây chứ ai nữa ?
Tôi nói mà còn nghĩ chị có nhầm gì không, hay tôi có nhầm gì không?
- Chao ơi, bữa đó chị nhớ khi đọc bài hồi kỳ ấy xong, khi lên trên lầu, chị có nói với anh Thường : câu chuyện của chị BH này thật là lý thú nha anh, tự nhiên từ bên Mỹ qua rồi gặp một cô bé tình cờ quen trên Net mới ít thời gian, đã nên cái duyện kỳ ngộ thật tuyệt vời, khó có thể tin là sự thật ?
Chị nói cũng như đang trong cơn mộng du, không kém gì tôi. Rồi chị tiếp, khi đó không biết anh Thường nhà chị có để ý chị kể gì không, vì anh đang mải xem ti vi. Nhưng chị nghĩ là anh ấy vậy chứ mà cũng phải nhớ câu chuyện này. Trước khi đi tour Âu Châu này, trong đầu chị vẫn còn đầy ắp câu chuyện cô bé & Paris & chị BH.
Sau đó, trên hành lang của dãy phòng ở lầu 12 hotel, mà nhiều người trong đoàn cùng ở, hai chị em còn đứng nói chuyện một hồi về vườn rau cải giữa Paris, về cung cách sống đời thường nơi những con người chân không chạm đất, dù ở bất cứ đâu trên hành tinh Trái Đất. Khi anh Thường lên tới nơi, chị Phượng mới nói với anh:
- Anh có nhớ bài báo của một chị là BH viết kể về chuyến đi Âu Châu, mà em kể cho anh hôm mới rồi không? Cô bé HP trong đó chính là em Thy này đây anh !
Anh nhìn tôi cười, rồi nói :
- Vậy sao? Thế thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

...
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo

( còn tiếp )

viethoaiphuong
#139 Posted : Thursday, July 24, 2008 6:52:05 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Mourir d'aimer - Charles Aznavour
(Paroles et Musique: Charles Aznavour 1971)

Les parois de ma vie sont lisses
Je m'y accroche mais je glisse
Lentement vers ma destinée
Mourir d'aimer

Tandis que le monde me juge
Je ne vois pour moi qu'un refuge
Toute issue m'étant condamnée
Mourir d'aimer

Mourir d'aimer
De plein gré s'enfoncer dans la nuit
Payer l'amour au prix de sa vie
Pécher contre le corps mais non contre l'esprit

Laissons le monde à ses problèmes
Les gens haineux face à eux-mêmes
Avec leurs petites idées
Mourir d'aimer

Puisque notre amour ne peut vivre
Mieux vaut en refermer le livre
Et plutôt que de le brûler
Mourir d'aimer

Partir en redressant la tête
Sortir vainqueur d'une défaite
Renverser toutes les données
Mourir d'aimer

Mourir d'aimer
Comme on le peut de n'importe quoi
Abandonner tout derrière soi
Pour n'emporter que ce qui fut nous, qui fut toi

Tu es le printemps, moi l'automne
Ton cœur se prend, le mien se donne
Et ma route est déjà tracée
Mourir d'aimer
Mourir d'aimer
Mourir d'aimer


Mourir d'aimer - Charles Aznavour
http://www.youtube.com/watch?v=1KcBiZ4EA-I

Chết vì Tình Yêu

Những bức tường của đời tôi trơn mướt
Tôi bám vào đó nhưng rồi tôi bị trượt
Chậm rãi về phía số phận cuộc đời mình

Kia là loài người đang phán xử
Tôi không tìm ra một nơi ẩn trú
Tất tận mọi lý lẽ buộc tội tôi

Trong hạnh nguyện xuyên qua màn đêm
Trả cho tình yêu với giá cuộc đời mình
Cưỡng bách được thân xác
Nhưng không thể cưỡng bách được linh hồn

Thôi hãy để mặc cho loài người những nan đề của họ
Những con người hiềm khích đối diện chính mình
Với những ý nghĩ quá hẹp hòi của họ

Vì tình yêu của chúng ta không thể sống
Tốt hơn hết là đóng lại trang đời
Hay là hãy đốt cháy nó

Ra đi để ngẩng cao đầu
Giã từ để làm chứng một sự thật
Làm đảo ngược tất cả mọi phép tắc

Chết vì tình yêu
Như người ta có thể làm bất cứ gì
Bỏ lại tất cả ở đằng sau
Để không mang theo ngoài những gì làm nên mình

Người là mùa xuân, tôi là mùa thu
Con tim của người làm sự nhận
Còn tôi làm sự cho
Và con đường của tôi đã được vạch sẵn
Chết vì tình yêu
Chết vì tình yêu
Chết vì tình yêu


ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo chuyển ngữ
Paris, 24-7-2008

PS.

1. VHP dịch lời bài hát này ra Việt ngữ để quý bạn đọc xem cô gái Gabrielle Russier này và nhiều người Pháp đã nghĩ gì về Tình Yêu con tim

2. "Mourir d'aimer" chết vì yêu, bài hát này Charles Aznavour viết năm 1970 cho cuốn phim "Mourir d'aimer" của đạo diễn André Cayatte do Annie Girardot đóng vai Gabrielle, chuyện phim là chuyện tình dramatique của một cô giáo sư RUSSIER Gabrielle 32t đã yêu người học sinh trong lớp cô mới 17t, cô bị gia đình cậu học trò đi thưa vì cậu ấy tuổi dưới vị thành niên, cô bị án tù treo 1 năm rồi bị áp lực của université cô không tìm được chổ làm việc vì không chịu nổi hoàn cảnh khó khăn này cô đã quẩn trí tự tử chết năm 1969 cô được 32t. Cái chết của Gabrielle Russier đã gây xúc động cả nước Pháp, có nhiều bài hát tưởng niệm Gabrielle như: Des fleurs pour Gabrielle, Gabrielle, Élégie à Gabrielle, L'Amour interdit....vv... ( Mây Vàng _ MGP )

==

En fait la différence est que la chanson respecte la loi de l'écriture avec rimes, dans la traduction il est impossible d'en faire autant donc ce n'est pas chantable, mais comme je disais précédemment, c'est pour que les lecteurs qui ne lisent pas le Française puissent comprendre, merci HP _ ThuHa

==

Với riêng bài viết về tiếng Pháp hay tiếng Anh, khi dịch ra lời Việt _ HP thích đi sát nghĩa hơn, còn lại dùng lối "thơ xuôi" để giữ được sự mềm mại của nó . Bởi nếu chú ý quá tới nuances mình sẽ mất đi ý tưởng và melody của bài thơ đó . HP nói chung không thích dịch lời bài hát ngoại quốc ra lời Việt mà vẫn để nguyên melody = cảm giác có sự "ăn cắp" linh hồn người khác.
Điều này có lần HP nói với TH rồi nhỉ ?

viethoaiphuong
#140 Posted : Sunday, July 27, 2008 9:28:25 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Những Gặp Gỡ Không Định Trước
(tiếp theo)

Sáng hôm sau khi xuống ăn điểm tâm, thấy chị Phượng ngồi đó một mình, tôi mang ly cafe và cái đĩa có hai bánh croissant nho nhỏ đến ngồi gần. Chị rất mừng khi nhìn thấy tôi. Tôi nhoẻn miệng cười, và chị cũng vẫn nụ cười rất tươi trẻ và hiền hòa, không có gì là quá nặng gánh bụi trần gian. Hai chị em tiếp tục câu chuyện cuộc đời kẻ lãng đãng như mây như khói thì khó khăn ra sao giữa nhân gian? Câu chuyện quả thật là lửng lơ trên mây, chẳng đụng chạm tới ai là người trần gian, và ngay cả không đụng chạm tới chính cuộc đời gì là cõi thật của tôi hay của chị. Khi anh Thường lấy đồ ăn sáng của anh tới, anh giục hai chị em tôi :
- Ăn đi thôi chứ, kẻo mà trễ giờ đi.
Rồi anh lại đọc một bài thơ gì đó khá hay, và anh bảo :
- Hàn Mặc Tử đó nha.
- Ui chao, đừng nghe anh ấy nói, với anh ấy không có ai trên đời ngoài Hàn Mặc Tử, nên đôi khi thơ ở đâu mà anh ấy đọc rồi nhớ, cũng tự động mang tên Hàn Mặc Tử. Đến nỗi anh em, bạn bè gì cũng phải kêu hỡi ơi !

Chị Phượng lại phải can thiệp rất nhẹ giữa đoạn không gian chung chuyển quanh cái bàn ăn sáng, khi đó đã có thêm Huệ & anh Cáp ( người luôn được anh Thường nói giúp ý nghĩ âm thầm và trầm lắng rất Huế của mình ). Rồi K ngồi bên tay phải của tôi, và đối diện tôi với chị Phượng là Nga ( sếp tour này đang sẵn sàng nối lời của anh Thường ). Bàn bên cạnh là anh Luân, không hiểu sao anh ngồi một mình một bàn kế bên, nhưng lại thi thoảng có ngó sang câu chuyện của bàn bên này? Cuối cùng mọi người phải gọi anh Luân sang ngồi cùng, giữa anh Thường và cô em Nga ( tôi thấy Nga lo cho anh trai của mình nhiều hơn là anh ấy lo cho cô em gái ).

Tự nhiên anh Thường nói rõ ràng :
- Những người tên có năm chữ cái là những người "ngũ sao", nên rất đặc biệt và khó tính lắm đó. Coi mà xem : người ta chỉ có hotel năm sao là cùng, chứ làm gì có tới sáu sao bao giờ? Mây thì cũng "ngũ sắc"? Châu lục cũng chỉ tới "năm châu"? Rồi thì "ngũ vị hương"?...
- Ah, ...!!
Tất cả cùng ồ lên rất xôn xao. Và hình như ai cũng tự đếm tên mình để kiểm tra xem mình có thuộc "ngũ sao" không?
- Thế những tên khác thì sao, nếu không phải "ngũ sao"?
Ai đó hỏi.
- Không phải "ngũ sao" thì coi như không là gì cả. Ba sao, hay sáu sao thì đều vứt đi hết.
Nga vẫn hỏi tiếp :
- Vậy như Nga thì sao?
- Nhưng mà cô tên khác là Simon (?) tức là "ngũ sao", khiếp lắm !
Tôi tự tính nhẩm, Simone chứ đâu phải Simon mà bảo "ngũ sao"? Nhưng không thấy Nga phản hồi gì cả thì tôi cũng im lặng.
...
...

Tôi và chị Phương cười ngất ngư, lắc đầu muốn gãy cần cổ luôn. Nhất là khi anh Thường còn đọc một bài thơ tiếng Anh gì đó, có vẻ rất ấn tượng, và cuối cùng ảnh bảo : thơ của tôi đấy ( chắc anh sợ tôi hay ai đó hỏi bài thơ nào của Hàn Mặc Tử dịch ra tiếng Anh vậy ?).
Nga giọng khản đặc mà cũng còn cố chêm vào nhiều câu, tôi không còn nhớ chính xác, nhưng chỉ nhớ là ai cũng cười hết chịu nổi. Rồi thì tiếng Pháp anh Thường cũng không ngán, cứ đọc vèo vèo.

Tôi và Huệ là người cùng phát hiện ra khi chiều hôm trước, ra khỏi nhà hàng Bisto Romane (?) anh Thường cũng không hề biết mình đang toòng teng bên nách trái của mình, cái túi xách tay khá to và màu cốm của bà xã, mà coi dân tình Paris như không hề có đó. Chúng tôi nói xì xầm sau lưng anh và cười khoái chí. Một lúc sau chị Phượng mới chạy tới lấy lại cái túi xách của mình. Lúc đó tôi còn chưa biết anh tên Thường và cũng chưa biết chị tên Phượng. Tôi chỉ kịp nghĩ ra anh chị là một cặp, cho tới khi đoạn phát hiện ra cái túi xách tay được chuyển từ anh qua chị. Mặc dù, đi cùng mọi người đã mấy hôm nay, nhưng đầu tôi không mấy khi ở cùng tôi. Tôi chỉ nhớ nhất một lần mọi người chờ đề đi ra xe car, ngay trong một góc phòng lễ tân của Hotel, anh đứng đó và đọc một bài thơ rất hay, khá là dài, rồi anh nói : thơ Hàn Mặc Tử. Tôi đã rất cảm phục, vì giọng đọc thơ của anh khá là hay. Khi anh đọc thơ thì thấy anh nhẹ nhàng hẳn, chứ không có vẻ một vận động viên môn cử tạ ( nhưng anh hay nhắc đến "món" tennis hay đua xe đạp hơn ).

Khi chị Phượng bắt đầu kể với mọi người về sự tình cờ hôm qua, mà biết tôi là ai. Tôi đi lấy ly trà lipton chanh. Trở lại bàn ăn, mọi người nói gì tôi không có nhớ nữa, chỉ nhớ chị Phượng vẫn còn nhiều xúc động với câu : mình mà ăn ở hiền lành, thế nào cuối cùng mình cũng gặp được những người hiền lành. Như Nga đây, phải nói có Thy là vị cứu tính đoạn Paris đó nha.
- Ah, nếu thế thì cũng không hẳn đúng lắm đâu, em mới là người may mắn chứ, và em được "trả" nghĩa hiếu của em (?)
Tôi trả lời tỉnh bơ bằng câu nói giữa dòng sông rối mây đó. Thế thì tôi phải giải thích chút xíu tại sao ?
Ấy là bởi hai má con chị Cindy có cái duyên với riêng tôi thì đúng hơn.

Khi vào lâu đài Versailles, đoàn phải chia ra làm hai nhóm, để vào trong cung vua. Mà mỗi nhóm không được quá hai mươi người. Nên Nga chia cho bà LyLy ( guide tour tiếng Anh ) hướng dẫn nhóm một gồm những người đi lẻ vô trước. Còn nhóm hai, những người đi theo gia đình, thì theo tôi ra Vườn Vua trước, sau đó sẽ đổi ( nhưng tôi nói là tôi không muốn vào bên trong cung vua, mà chỉ thích ở ngoài vườn thôi, nên tôi sẽ làm hướng dẫn viên cả hai nhóm phía bên ngoài ). Tôi cầm cây cờ vàng AV đi trước, và luôn nhắc mọi người hãy chú ý là khu vườn này rất rộng và nhiều nơi rất đẹp, nên mọi người phải nhắm chừng thời gian cho mỗi góc nào mình đi qua, mà lại chỉ có 45 phút. Sau đó Nga hẹn tập trung trước lối vào vườn.

Tôi đi theo một bác đã lớn tuổi, bác đi lại có hơi khó khăn và một chị luôn chăm chú quay phim. Tôi nói chị nên quay phim ở đoạn chính của khu vườn, còn hai bên cánh trái và phải thì cũng đẹp lắm, nhưng nếu mình mải mê một chỗ là mình sẽ không còn thời gian cho chỗ khác. Tôi giới thiệu thêm với bác và chị về cái hồ lớn ở chính giữa vườn, đối diện lâu đài. Ấy là vì Sa Hoàng của Nga gửi tặng vua Pháp cái tàu thủy nhỏ, nên bắt buộc phải có cái hồ này để mà dạo chơi trên nước bằng tàu thủy? Cây cối cổ thụ trong vườn này có nhiều loài tới hàng nghin chủng loại, nhưng có cây hạt dẻ, nên cuối mùa Thu mình có thể vào lượm hạt dẻ vô tư. Những tượng đá trắng mùa Đông người ta phải bọc lại bằng vải đặc biệt để khỏi bị vỡ vì lạnh quá. Tất cả cây cảnh trồng trong chậu gỗ khổng lồ đều phải đưa vào nhà kính ấm. Đội làm vườn thì phải làm việc quanh năm ra sao. Khi nào thì có nhạc nước ở nơi đài phun nước chính dưới kia. Còn vườn thượng uyển của riêng hoàng hậu Antoinete ở bên góc trái khu vườn...

Rồi tôi nói bác với chị đứng chung để tôi chụp hình cho hai má con. Bất ngờ, bác hỏi tôi :
- Cô năm nay mấy tuổi rồi ?
- Dạ, con 52 rồi đó ạ.
Chị Cindy bỗng nói :
- Chắc bên này người ta uống cây trường sinh đó má ơi! Mà chắc má hỏi là để cho cậu con trai của má chắc ?
- Thế à? Sao bác nhìn con chỉ không quá 30 thôi đó. Thế có con cái gì chưa ?
- Dạ, con có hai đứa rồi bác. Đứa lớn con gái 18 tuổi. Đứa nhỏ con trai 13 tuổi.
Tôi bắt đầu cười, nhưng không nói gì.
Khi đó bác mới nói :
- Ừ, tại tôi còn cậu con trai, nó mải làm ăn mà chưa chịu lấy vợ.
Chị Cindy nói tiếp:
- Thế em có cô em nào chưa chồng không ?
Rồi chị quay sang má chị mà cười rất cảm thông.
- Dạ, em không có em gái đâu chị.
Rồi tôi cũng nhìn bác cười rõ tươi mà cảm thông.
- Nó là con dâu tôi đó cô. Thôi con đi xuống kia quay phim thật nhiều về cho mấy đứa con ở nhà nó xem cho thích.
- Bác với chị đi xuống phía vườn dưới một vòng ngắm bông và cây cối với tượng cho được gần, rồi lên cũng còn kịp thời gian đi sang góc vườn bên phải ở trên này. Con thì phải đứng đây chờ những người khác họ còn đang ở đâu hết cả, sợ họ lạc.

Bác và chị Cindy đi chầm chậm xuống ba, hay bốn lượt bậc thang xuống phía đài phun nước. Một lát sau, tôi ngó đi tìm ở xa, thấy bác đi thong thả ngắm nghía hàng cây cảnh dọc hai bên lối đi ở phía dưới, tôi biết là chị Cindy đang mải mê quay phim quanh đâu đó thôi, nhưng vì quá đông người, nên tôi đưa mắt một vòng mà chẳng thấy chị đâu, mà không có lo âu.

Tôi đứng đợi mọi người khi đó mới bắt đầu tiến tới chụp hình bên góc trái có nhiều cây thông được cắt tỉa rất mỹ thuật.

Gặp nhóm 10 người đi chung đại gia đình, tôi phải giục : Mọi người muốn tôi chụp hình chung tất cả gia đình không ? Tất nhiên là ai cũng đồng ý ( sau tôi còn chụp thêm cho một lần hai hình liền ở phía trên tòa lâu đài chính, khi đó có 5 hay 6 người trẻ của nhóm này ) . Tôi cũng nói mọi người có thể chạy nhanh xuống phía dưới đài phun nước coi một chút, rồi lên ngay phía vườn bên phải cũng rất đặc biệt, lối trang hoàng cây cảnh.
Nhóm này toàn người trẻ, có bác bác trai đi theo thì cũng còn khỏe lắm, thấy bác đi lại từ tốn nhưng không kém gì thanh niên. Hình như sợ trễ giờ hẹn để vào trong cung vua, nên nhiều người chỉ coi sơ sơ phía đài phun nước ở ngay trên chứ không lội xuống dưới. Rồi tất cả lần lượt chạy qua phía vườn bông bên tay phải. Nhóm này rất chịu khó chụp hình.

...
...
( còn tiếp )

ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo


PS.
Hình chụp tại cung điện Versailles _ sáng 17-7-2008










Users browsing this topic
Guest
31 Pages«<56789>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.