Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages<1234>»
Hồi tưởng
Tonka
#21 Posted : Thursday, January 6, 2005 1:28:11 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Đúng rồi chị, làm cha mẹ bao giờ cũng thương những đứa con lận đận. Em thấy ba mẹ em và mẹ chồng em cũng y như ba chị vậy đó, nhìn những đứa con như thể nó mới có ba tuổi và luôn giang tay bảo bọc che chở cho nó. Chị làm nghề tự do có thể đi dễ dàng thì chị hãy đi về đi, ở với bác lâu lâu một chút đi chị. Hà, tới tuổi này thì chỉ biết được ngày nào hay ngày nấy. Cái hôm mẹ chồng em mất, lúc đó khoảng 4, 5 giờ sáng. O/X em lật đật chạy về Simi Valley, không dè hôm đó mưa dữ dội, freeway bị kẹt xe hết mấy tiếng đồng hồ trong khi bình thường chỉ 1 tiếng là về tới. Ổng vừa lái xe vừa khóc quá trời luôn Sad
Hoa Gạo
#22 Posted : Thursday, January 6, 2005 1:58:35 AM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

Hồi giờ HG chưa bao giờ nếm được tình cha con... đọc bài của chị cảm động quá... Black EyeBlack Eye
Phượng Các
#23 Posted : Thursday, January 6, 2005 5:11:28 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Hoa Gạo

Hồi giờ HG chưa bao giờ nếm được tình cha con...

Sao vậy hả Gạo?
Hoa Gạo
#24 Posted : Thursday, January 6, 2005 5:33:33 AM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Sao vậy hả Gạo?



Cha bỏ hồi HG còn bé tẹo.. như cục kẹo á... HG đâu có biết mặt cha.. có lẽ vì không có nên không bao giờ thấy thiếu...
Chín Út
#25 Posted : Thursday, January 6, 2005 11:59:26 AM(UTC)
Chín Út

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 693
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi NgocDung
- Thật ra ta vẫn hơn nhiều người phụ nữ khác , ít nhất còn có CON , như thế ta hạnh phúc hơn , bởi vì không phải ai cũng có được hạnh phúc ấy.

Mèn ơi, cứ phải lấy sự bất hạnh của người khác (có thật là bất hạnh không?) để mà cảm thấy hạnh phúc thì cái hạnh phúc đó đầy tràn nghiệp chướng!
Biết bao giờ người ta mới nhận thấy rằng hạnh phúc là sự bình an trong tâm hồn, bất kỳ là hoàn cảnh nào đến với ta. heart


Em cũng hông hiểu vì sao chị PC nói cái chuyện này là nghiệp chướng, theo em hiểu cái câu kia của chị ND là mình tự an ủi mình, dù biết là số phận mình do trời định không được may mắn nhưng nhìn xuống thấy vẫn có kẻ khổ hơn mình mà họ còn phải chịu thì cái khổ của mình đâu có đến nỗi nào - Đó là em hiểu như vậy Smile , chứ hông phải là thấy người ta đau khổ để cảm thấy mình hạnh phúc Sad
Phượng Các
#26 Posted : Thursday, January 6, 2005 12:20:31 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chín à,
Chín coi lại cái khung cảnh mà bạn chị ND nói câu đó đi, chị ấy nói là chỉ còn hạnh phúc hơn những kẻ không có con, mà chị ND người nghe câu đó lại là người không thể có con (xin lỗi ND là tại ND có viết ra rồi đó), thì em nghĩ người nghe là ND sẽ cảm thấy như thế nào. Mình nói như vậy có tế nhị hay không? Tại sao cứ phải bươi móc cái bất hạnh của người khác đang chần ngần đứng đó nghe mình nói (chị có nói với ND rồi là đó chưa chắc là bất hạnh, nhưng trong cách nghĩ của ND thì là ND đau khổ vì chuyện ấy lắm). Thử tưởng tượng bây giờ mình mà qua Nam Á mà nói với mấy người vừa bị mất mát con cái nhà cửa trong vụ sóng thần vừa qua là "tui thấy tui thẩt nghiệp nhưng mà tui còn hạnh phúc hơn mấy người vì mấy người vừa bị thiên tai mất hết con cái anh em, v..v... Chị nghĩ cách đối xử như vậy là tạo thêm nghiệp cho mình (tức là mình làm cho người nghe họ thêm tủi thân). Em thấy đúng không? Chị ND có quyền khuyên bạn chị ấy như thế, chẳng hạn chỉ khuyên là "chị ơi, chị khổ nhưng mà chị còn có con, chị còn sướng hơn mấy người không thể có con" v...v..., cái đó thì OK vì mình khuyên người đang khổ, nhưng mà còn cái kiểu mình an ủi mình bằng cách nói với người khác sự bất hạnh của họ thì cái đó không tế nhị, Dĩ nhiên là mình đang trong tình trạng quá đau khổ thì người nghe họ châm chế cho được, nhưng châm chế không có nghĩa là không đau xót vì người khác quậy vào nỗi nhức nhối của mình.
Chị có nói ở trên đó, là vì chị hiểu những dằn vặt ray rứt của ND nên mới buộc miệng về câu nói của bạn chị ND đó thôi, chớ nếu ai khác mà cứ phải lôi sự bất hạnh của người khác để mà thấy mình may mắn thì chị cũng chả dám nói gì, vì cuộc đời này có người này người khác, hơi đâu mà kẽ vạch từng người về nhân sinh quan của họ.
Chín Út
#27 Posted : Thursday, January 6, 2005 12:29:15 PM(UTC)
Chín Út

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 693
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chín à,
Chín coi lại cái khung cảnh mà bạn chị ND nói câu đó đi, chị ấy nói là chỉ còn hạnh phúc hơn những kẻ không có con, mà chị ND người nghe câu đó lại là người không thể có con (xin lỗi ND là tại ND có viết ra rồi đó), thì em nghĩ người nghe là ND sẽ cảm thấy như thế nào. Mình nói như vậy có tế nhị hay không? Tại sao cứ phải bươi móc cái bất hạnh của người khác đang chần ngần đứng đó nghe mình nói (chị có nói với ND rồi là đó chưa chắc là bất hạnh, nhưng trong cách nghĩ của ND thì là ND đau khổ vì chuyện ấy lắm). Thử tưởng tượng bây giờ mình mà qua Nam Á mà nói với mấy người vừa bị mất mát con cái nhà cửa trong vụ sóng thần vừa qua là "tui thấy tui thẩt nghiệp nhưng mà tui còn hạnh phúc hơn mấy người vì mấy người vừa bị thiên tai mất hết con cái anh em, v..v... Chị nghĩ cách đối xử như vậy là tạo thêm nghiệp cho mình (tức là mình làm cho người nghe họ thêm tủi thân). Em thấy đúng không? Chị ND có quyền khuyên bạn chị ấy như thế, chẳng hạn chỉ khuyên là "chị ơi, chị khổ nhưng mà chị còn có con, chị còn sướng hơn mấy người không thể có con" v...v..., cái đó thì OK vì mình khuyên người đang khổ, nhưng mà còn cái kiểu mình an ủi mình bằng cách nói với người khác sự bất hạnh của họ thì cái đó không tế nhị, Dĩ nhiên là mình đang trong tình trạng quá đau khổ thì người nghe họ châm chế cho được, nhưng châm chế không có nghĩa là không đau xót vì người khác quậy vào nỗi nhức nhối của mình.
Chị có nói ở trên đó, là vì chị hiểu những dằn vặt ray rứt của ND nên mới buộc miệng về câu nói của bạn chị ND đó thôi, chớ nếu ai khác mà cứ phải lôi sự bất hạnh của người khác để mà thấy mình may mắn thì chị cũng chả dám nói gì, vì cuộc đời này có người này người khác, hơi đâu mà kẽ vạch từng người về nhân sinh quan của họ.




Hi hi, chị PC, em hiểu ý chị rồi, vì chị đúc kết từ nhiều post khác nhau, còn em chỉ đọc cái post đó của chị ND thui hà. Còn cái chuyện kia là tự bản thân mình tự an ủi mình chứ ai lại đi nói ầm ầm lên cho mọi người nghe vậy đâu hả chị ....Tongue
Vi_Hoang
#28 Posted : Saturday, January 8, 2005 12:59:48 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
quote:
Gởi bởi Hoa Gạo

Hồi giờ HG chưa bao giờ nếm được tình cha con... đọc bài của chị cảm động quá... Black EyeBlack Eye


Hôm nay mới trở về được nhà của mình để tiếp khách. Cảm ơn Hoa gạo đã nói lên lời chân tình. Không hiểu sao hồi nào đến giờ VH cứ thấy mình thương cha nhiều hơn mẹ, có lẽ vì Cha của VH tuy bên ngòai nghiêm nghị, nhưng đối với con cái lại có tình cảm nhẹ nhàng, luôn luôn để ý đến tánh tình của từng đứa con. Còn mẹ của VH là người yếu đuối, nhưng lại đối với con rất là nghiêm khắc, không muốn con biết mình thuong con, cứ sợ con hư. Từ nhỏ đã huấn luyện con gái sao cho sau khi đi lấy chồng không bị nhà chồng mắng vốn. VH cũng ráng theo mẹ học kim chỉ vá may, nấu nướng nhưng lại cứ tò tò theo cha.......
Nhân thấy cái tên Hoa gạo, VH tặng Hoa Gạo bài thơ "Hoa gạo" của Nguyễm Bính:Anh đã từng đi khắp bốn phương
Tháng hai anh có thấy trên đường
Những Hoa gạo đỏ tươi màu máu
Nhàu nát như người lính tử thương
Anh ạ, tôi buồn không thiết nói
Cánh tình lỡ rụng tự hôm qua
Một khi tình rụng như hoa rụng
Máu đỏ lìa tim, dạ xót xa
Bài thơ buồn quá nhưng phần nhiều thơ hay nhạc với tâm sự buồn bã thường hay hơn là hài hước. Cũng như VH thường thích xem những phim có thể làm mình rơi nước mắt hơn là phim cười.

Vi_Hoang
#29 Posted : Monday, January 10, 2005 2:57:33 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Định mệnh
Trưa hôm sau Dì tôi đến đón tôi để vào nhà thương làm biopsy. Qua 1 đêm không ngủ, tinh thần tôi như hoàn toàn sụp đổ; suốt đêm tôi cứ nghĩ đến các con tôi, đến ba má tôi ở quê nhà khi được tin nầy chắc là sẽ đau buồn lắm. Vào đến văn phòng của vị BS giải phẩu mà BS của tôi đã giới thiệu tôi đến, BS giải thích căn kẻ cho tôi những gì phải làm hôm nay. Tôi như không nghe thấy gì cả, tai tôi vẫn lùng bùng với những lời BS nói mà đối với tôi như 1 bản án tử hình. Dì tôi 1 tay nắm lấy tay tôi, 1 tay vuốt nhẹ lưng tôi như chuyền cho tôi thêm phần can đảm. Tôi không can đảm thì tôi làm được gì đây!!!!!
Cô Y tá đưa tôi vào phòng, BS vào chích thuốc tê vì tôi không muốn bị mê đi, tôi muốn nhìn thấy những gì tôi phải trải qua. Nhìn cây kim dài và to như cây đủa tôi thấy lạnh mình nhưng cũng ráng trấn tỉnh. Tuy đã có thuốc tê nhưng cái đau như thấu trời xanh làm tôi phải hét lên, tôi nắm chặc tay Dì tôi thấy Dì đôi mắt cũng nhạt nhòa. Tôi vẫn không ngớt rên xiết với những cái đau dồn dập, Dì tôi hỏi BS:
-Sao đã có thuốc tê rồi mà nó còn đau quá vậy?
Ông BS xem lại rồi nói:
-Không biết tôi có mạnh tay quá hay không, có thể bị trúng phổi nên mới đau như vậy. Chắc phải đưa xuống chụp X-ray.
Không biết ổng nói giởn hay thiệt nhưng tôi và Dì cười không nổi; chỉ thấy ông ra ngoài 1 lát sau trở vào với cô y tá đẩy chiếc xe lăn. Vậy là ông ta nói thiệt rồi.
Tôi lại bị đẩy xuống dưới lầu để chụp x-ray, cơn đau vẫn không dứt.....
Sau đó Dì tôi phải dìu tôi ra xe để về nhà, tôi không đi nổi nữa! Tôi nhìn thấy tay Dì như bị tôi bấm lủng vì trong cơn đau, tôi đã nắm chặt lấy tay Dì. May mà những lúc tôi cần có người thân bên cạnh nhất, tôi đã có Dì. Tôi vẫn nhớ ông bà xưa có câu: "Sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì" thật là thích ứng cho tôi lúc nầy. Cha mẹ tôi ở quê nhà xa xôi quá, các con còn nhỏ, người chồng thì lại...(không biết nói sao ), tôi chỉ có 1 mình ở nơi đất khách quê người; Cảm ơn Dì.
2 ngày sau, BS lại gọi tôi đến để cho biết kết quả thử nghiệm. Dì tôi lại lặn lội đường xa đến để đi với tôi. Vào đến văn phòng đã thấy có 3 ông BS đang chờ tôi; ông BS riêng tôi đã đi lâu nay, ông BS giải phẩu và thêm 1 người nữa mà tôi chưa biết. Sau màn giới thiệu, họ đi ngay vào vấn đề:
Tôi đã bị ung thư; và như vậy là tôi phải làm giải phẩu ngay trong vòng 2 tuần lễ. Tôi nói với ông BS riêng:
_Cách đây mấy năm, tôi có yêu cầu ông làm mamogram, nhưng ông nói là tôi chưa đến tuổi cần thiết để làm việc đó; sao bây giờ lại nói là đã giai đoạn 2.
Ông ta nhìn tôi như không biết nói sao, nhưng cuối cùng cũng nói:
_Xin lỗi bà, có lẻ trường hợp bà là trường hợp đặt biệt mà tôi không ngờ được. thường thì trên 40 mới bắt đầu mamogram và trong gia đình bà lại chưa có ai bị cancer nên tôi không ngờ được. Tôi hy vọng là phát giác sớm như vậy, có thể trị lành cho bà.
_Giai doạn 2 rồi, đâu có thể gọi là sớm được.
Vậy là tôi phải trở về sắp xếp để chuẩn bị cho cuộc giải phẩu.
Trong thời gian nầy, chồng tôi vẫn không hỏi han gì về bịnh tình của tôi dầu tôi thấy Dì tôi có ngồi nói chuyện với anh ta 1 lúc lâu, nhưng rồi anh ta vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Dì tôi nói, có thể anh ta bị shock nặng, nhưng lại không biết làm thế nào để diển tả được cảm giác của mình.
Tôi kêu các con vào phòng, tôi và Dì tôi nói và cắt nghĩa cho các con tôi hiểu rỏ sự tình, vì tôi muốn các con tôi chuẩn bị tâm lý để mai nầy nếu có chuyện gì xảy ra cho tôi.
Hoa Gạo
#30 Posted : Monday, January 10, 2005 3:23:42 AM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

Chị VH, cám ơn bài thơ của chị. HG nghe má kể lại là ba HG bỏ HG lúc HG chưa đầy 1 tuổi nên HG không biết mặt mũi gì của ông hết, má HG nói có vài tấm hình của ông nhưng vì có lần nhà cháy đã cháy hết nên kể cả xem mặt qua hình cũng không được. Vì hồi giờ không có cho nên chẳng biết cái tình cha con nó ra làm sao để mà nhớ, hay thèm...

Người ta nói con gái thường theo cha... đối với con bé con HG là vậy.. tối ngủ giật mình thức giất bao giờ cũng tìm ba.. từ lúc bập bẹ tập nói..chữ đầu tiên nói cũng là ba.. bây giờ nói nhiều hơn một chút... vẫn thường gọi má là ba SmileSmile chắc là nó quen miệng hihi
Hoa Gạo
#31 Posted : Monday, January 10, 2005 3:28:45 AM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vi_Hoang

Định mệnh [green]


Chị VH,

HG đón chờ đọc tiếp và sẽ gởi một copy cho cô bạn của HG...

Bạn của HG thì bắt đầu cảm thấy đau mỏi vai và cổ khoảng chừng vào tháng 3, có đi bác sĩ thì bác sĩ cho đi physical therapy... đi thời gian thấy không hết thì lại chuyển qua chiopractor (sp)... đi tổng cộng đến tháng 8 vẫn không hết mới đi chụp x-ray thì thấy một chấm đen lớn và những chấm li ti trong phổi.. thấy vậy bác sĩ mới cho MRI để nhìn kỹ hơn... khi tìm ra thì đã là cuối tháng 8 đầu tháng 9...
Vi_Hoang
#32 Posted : Monday, January 10, 2005 6:17:14 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Định mệnh

Trong thời gian chuẩn bị cho cuộc giải phẩu, tôi ráng làm hết những việc mà tôi làm chưa xong, dặn dò các con; tôi đang chuẩ bị cho cuộc hành trình mà tôi có lẻ phải đi đơn độc 1 mình. Có những đêm tôi quỳ trước bàn Phật lâm râm khấn vái : "Xin cho con sống đến 50 tuổi để thằng con Út học cho xong!". Một ước nguyện thật là nhỏ nhoi với nhiều người nhưng với tôi có lẻ là 1 đòi hỏi quá đáng. Những đêm không ngủ được, tôi qua phòng các con, vuốt tóc từng đứa, kéo mền đắp cho tụi nó, ráng không cho nước mắt của mình giọt lên mặt con có thể làm cho nó thức giấc. Ôi! những đứa con của tôi trong giấc ngủ thật là vô tư và hồn nhiên. Tôi biết tụi nó cũng buồn, đứa con gái lớn đòi bỏ học để ở nhà bầu bạn và săn sóc cho tôi. Tôi cố vui cho tụi nó không suy nghỉ nhiều, cố làm như không có chuyện gì xảy ra để các con yên tâm học hành.
Rồi ngày đó cũng đến. Buổi sáng tôi vẫn dậy sớm đưa các con đến trường. Những thư từ và những dặn dò cần thiết, tôi trao cho Dì tôi khi Dì cùng chồng tôi đưa tôi vào nhà thương. Trải qua 5 tiếng đồng hồ trong phòng mổ, tôi tỉnh dậy với cơn đau nhức và đầu óc lâng lâng vì thuốc mê. Người tôi nhìn thấy đầu tiên vẫn là người Dì đáng yêu của tôi. Chồng tôi đã về.....
4 ngày nằm trong nhà thương, bạn bè thân nhân đến thăm, những lời an ủi đối với tôi vẫn như không; những mất mát thật là to lớn và nổi ám ảnh vẫn luôn luôn tồn tại trong lòng. Các con mỗi chiều sau giờ học đều đến thăm tôi, chúng kể chuyện ở trường cho tôi nghe, nói toàn những chuyện vui cho tôi cười,nhưng mỗi lần tôi cười thì cơn đau lại đến. BS phải chuyền Morphin vào mạch máu tôi, mỗi lần tôi đau, phải tự mình bấm vào cái nút control ở cổ tay. Tôi lại sợ bị ghiền, không dám dùng nhiều nên nhiều lúc phải ráng nhịn đau. Tôi lại rơi nước mắt khi nghe mẹ chồng tôi phán một câu: "mầy bây giờ như cây chùm gởi, nhờ vào thuốc men, không biết sống chết lúc nào". Tôi tự nhủ lòng tôi phải cố gắng chống lại định mệnh, tôi phải sống cho các con tôi.
Vi_Hoang
#33 Posted : Wednesday, January 12, 2005 4:29:27 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Về nhà được 10 ngày thì tôi lại đi tái khám và phải gặp 1 ông BS người Nhựt về chuyên về ung thư để bắt đầu chimotherapy. Theo lịch trình tôi phải theo chimo 3 thang, mỗi tuần 3 lần xong chuyển qua Radiation trong 3 tháng rồi trở lại chimo thêm 3 tháng nữa. 2 lần đầu Dì tôi phải đến đưa tôi đi vì tôi chưa đủ sức đề lái xe, sau đo vì thấy đường sá xa xôi, thấy Dì cực khổ quá nên tôi nói Dì tôi có thể tự lo được. Vậy là mổi lần chimo, tôi tự lái xe đi. Sau 2 giờ đồng hồ nằm nhìn những giọt thuốc nhỏ xuống trong chiếc bao nylong và chuyền vào cơ thể mình, BS không cho tôi về liền vì sau khi chuyền thuốc, tôi cứ ói mửa liên hồi, lại rất la chóng mặt nên tôi phải nằm lại đó thêm 2 tiếng nữa, có khi về đến nhà là trời đã tối mịt. Nhiều lúc tôi cũng không biết do đâu mà tôi về đến nhà. Những ngày đó, con gái lớn của tôi thay tôi làm việc nhà và nấu cơm cho cả gia đình. Trong thời gian nầy tôi dọn vào ở trong phòng may vì những side-effect của thuốc làm cho tôi khó ngủ, thường hay bị hot-flash và vomite giữa đêm. Tôi không muốn làm mất giấc ngủ của chồng tôi và chính tôi cũng cần sự yên tịnh. Chồng tôi vẫn đắm chìm trong hơi men, càng ngày càng tăng; không biết có phải là do ảnh hưởng căn bình của tôi làm cho anh bị sụp đổ hay không, nhưng anh ít nói chuyện với tôi, thường hay cau có gắt gỏng. Chung quanh tôi bây giờ chỉ có các con làm nguồn an ủi, Dì tôi thỉnh thoảng ghé thăm, nấu cho tôi thật nhiều thức ăn để vào tủ lạnh để ăn dần vì con tôi nấu toàn đồ lấy từ cookbook của Mỹ, tôi không ăn được.
Tóc tôi bắt đầu rụng! lúc đầu tôi buổi sáng thức dậy, tôi gom mấy sợi tóc trên mặt gối còn có thể đếm được, nhưng sau đó là từng nắm tóc rớt xuống, mái tóc dài muợt mà của tôi không còn nửa mà chỉ còn lơ thơ, đến nổi tôi phải cắt ngắn đi. Mổi lần cầm đến cái lược là nước mắt tôi rơi theo những nắm tóc rớt xuống. Mổi lần tắm, soi mình trong gương, tôi không còn muốn sống nữa vì tôi thấy tôi không còn là tôi! Các con tôi như hòa vào với nỗi depress của tôi, ngòai giờ học, chúng không ra khỏi nhà, quây quần với tôi cho tôi không cảm thấy cô độc, nhiều lúc tôi cũng gượng vui với tụi nó nhưng tôi vui không nổi. Tôi không muốn gặp bất cứ ai, bạn bè, bà con, tôi đều xa lánh, mọi thứ đối với tôi không còn ý nghĩa nữa chỉ còn các con. Con gái tôi mua cho tôi cái đầu tóc giả, những mổi lần đi khỏi nhà, tôi chỉ trùm cái khăn vì cái đầu tóc mượn ấy vẫn không phải của tôi.
Tôi bắt đầu oán trách ông trời nhưng Dì tôi lại tìm sách về Phật học cho tôi xem, cho tôi hiểu rằng có thể những gì tôi nhận lãnh ngày nay là do hậu quả của kiếp trước tôi gây ra; tôi không biết có nên tin như vậy không nhưng thật tình ông trời đã quá khắt khe đối với tôi; kh6ng lẽ kiếp trước tôi gây nên nghiệp chướng gì nặng nề lắm sao mà kiếp nầy tôi như đã xuống đến địa ngục khi mình còn đang sống.
Tonka
#34 Posted : Wednesday, January 12, 2005 5:18:26 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Vi_Hoang
tôi như đã xuống đến địa ngục khi mình còn đang sống.



Đúng là địa ngục trần gian đó. Mừng cho chị đã thoát ra được cái ải này Smile
Vi_Hoang
#35 Posted : Sunday, January 16, 2005 3:40:05 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Hôm nay tự nhiên thấy buồn, làm gì cũng không quên được cái nổi buồn đó. Uống 1 chai rượu chát, rượu thì vơi mà buồn vẫn còn đầy, không vơi chút nào.
Đên nay uống rược một mình,
Ồ không, ta uống rượu tình với trăng
Cạn hồn còn lại chút men,
Nổi cô đơn....ta uống cùng đơn côi!!
T.B.
Vi_Hoang
#36 Posted : Sunday, January 16, 2005 5:19:26 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Một mình tôi đối diện với tôi, với bóng đêm, và với tất cả những gì chung quanh. Tất cả là im lặng, tôi cò cảm tưởng như nghe được tiếng con tim tôi đang đập mà không biết nó sẽ ngừng lại bao giờ!
Có lẽ tôi nhớ về dĩ vãng nhiều hơn là nghĩ về tương lai. Phần nhiều những người đã đến cái tuổi xế chiều thường nghĩ về dĩ vảng, để hòai niệm, để luyến tiếc và cũng để suy nghĩ xem mình từ cái dĩ vảng đó mà làm gì được cho tương lai. Dĩ vãng của tôi có gì, toàn là những chuổi ngày buồn và đau khổ. Thời niên thiếu nhiều mộng đẹp qua đi với 1 mối tình tan vở, bao nhiêu năm kế tiếp sống đời làm vợ, làm mẹ cũng chẳng có gì vui, những lúc buồn thì dĩ vãng lại như 1 cuốn phim dài dằng dặc trở về như một cơn mơ, từng đoạn, từng đoạn không nối tiếp nhau.
Tại sao hôm nay tôi lại suy nghỉ nhiều nhỉ, hình như có 1 cái gì đó làm cho tôi cảm thấy chơ vơ và lạc lỏng. Nhớ ở đâu đây những câu thơ:
Người ta đi với người ta
Để tôi buồn tủi xót xa một mình
Gọi người, người cứ lặng thinh
Gọi trăng, trăng vẫn vô tình làm ngơ
Một mình tôi đứng bơ vơ
Một mình tôi viết bài thơ một mình....
Vi_Hoang
#37 Posted : Monday, January 24, 2005 12:24:09 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Định mệnh
Sau 3 tháng chimo, tôi chuyển qua Radiation, lại thêm những ngày 1 mình lái xe đến bệnh viện, ngồi chờ và nhìn bao nhiêu người khác đều có người thân bên cạnh, tôi thầy sao mà tủi thân quá. , phải chi tôi còn ở quê nhà, còn có ba mẹ, hay chị em cùng tôi chia xẻ những khổ đau nầy. Chồng tôi vẫn làm bạn với những chia bia sau những giờ làm việc, vẫn cau có gắt gỏng và thờ ơ với những gì tôi phải trải qua. Có lẻ cũng 1 phần lỗi do tôi, tôi cứ để cho sự sợ hải chán chường làm cho tôi cứ khép mình trong im lặng; cái nỗi lo sợ phải bỏ lại mấy đứa con trong lúc chúng còn nhỏ dại làm cho tôi muốn gần gủi tụi nó nhiều hơn. Và cũng do tôi, với mặc cảm đối với cái xấu của mình làm cho tôi không muốn tiếp xúc thân mật với anh và không đáp ứng được nhu cầu sinh lý của người chồng. Nhưng tôi không thể làm khác được; mỗi khi tắm, nhìn mình trong gương tôi không thể tự chấp nhận mình thì làm sao tôi có thể để cho người khác nhìn mình được dù người đó là người chồng đã bao nhiêu năm. Có lẻ vì thế mà khoảng cách chúng tôi ngày càng xa dần....
3 tháng radiation làm cho vùng da ở đó nám đen giống như bị cháy, rồi lại tiếp tục chimo, tóc tôi chưa kip mọc lại tiếp tục rụng tiếp, tôi vẫn 1 mình đối diện với những nổi khổ của tôi.
Vừa xong, thử nghiệm lại, BS cho tôi biết tôi đã bị di-căn qua lymph nodes, vậy là phải giải phẩu ngay! Đến ngày giảu phẩu, tôi tự mình lái xe đến bệnh viện, trải qua 4 tiếng đồng hồ trong phòng giãi phẩu rối hồi sức, tôi nằm lại bệnh viện 3 ngày rồi tự lái xe về "chùa". (trong thời gian nầy Dì tôi phải về VN vì Bà ngoại tôi bệnh nặng) Trước đó Sư cô ở chùa gần nhà có đến thăm tôi và đề nghị tôi về chùa để Sư cô có thể săn sóc cho tôi, thôi thì đành làm phiền đến lòng từ bi của các vị tu hành vậy. Sau giờ học, các con đến thăm tôi, nhiều lúc chúng nó ở lại chùa ăn cơm chay và làm bài tại đó. Chồng tôi không hề đến thăm và các con cho biết rằng anh vẫn ngồi trước cái TV với nhữg lon bia mỗi khi đi làm về. Không ai biết anh suy nghỉ làm sao, có cảm tưởng gì mà muốn gì nữa. 1 tuần sau, Dì tôi trở về từ VN và đến chùa đón tôi về nhà. Dì muốn đưa tôi về nhà Dì, nhưng tôi muốn gần gủi các con hơn.
Sau lần này BS cho tôi uống thuốc Novadex thay vì chimo hay radiation, vì những ảnh hưởng phụ của thuốc từ lần trước vẫn còn tồn tại trong tôi. Nhìn những viên thuốc mà tôi phải uống trong 5 năm tới, tôi cứ suy nghỉ không biết mình có sống qua được thời gian của cái án treo nầy không! Tôi vẫn chìm trong những khủng hoảng của tinh thần, tôi có những dự tính sẳn cho tôi và cho các con nếu như rủi ro tôi không thể nhìn các con lớn lên. Thằng con Út vẫn còn nhỏ quá, làm sao nó có thể tự lo cho nó được. Tôi vẫn thường nói với Dì và bắt Dì hứa là sẽ giúp tôi lo cho các con tôi nếu tôi.......
Trong vòng 2 năm sau đó, tôi lại phải trải qua thêm 2 cuộc giải phẩu cho đến khi Ba tôi kêu tôi về VN để trị bịnh theo thuốc dân tộc. Thật ra thì khi tôi trở về, tôi cũng chỉ nghĩ rằng về để có những ngày tháng thanh thản bên cạnh cha mẹ và các chị em, nhưng tôi không ngờ những là thuốc đó đã giúp tôi qua được căn bịnh hiểm nghèo để cho các con tôi còn có mẹ cho đến ngày hôm nay.
linhvang
#38 Posted : Monday, January 24, 2005 1:58:09 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị Vi Hoàng,
Bài viết của chị, đọc mà thấy thương tình cảnh của chị lúc đó. Giải phẫu quan trọng đến như thế mà chị phải tự lái xe đi một mình! Chị biết không? Cái đau của cơ thể không bằng cái đau của tâm hồn của lúc đang lo âu, đang tủi thân. LV nghĩ LV thật là có phước, khi đau ốm phải vô nhà thương, có cha mẹ, chồng, anh chị em đi theo vô đợi, lo lắng trong nhà thương với mình. Có một lần vô cho một giải phẫu nhẹ mà gặp xui xẻo phải nằm intensive care, trời ơi, ai cũng vô cũng khóc lóc, má LV còn bảo Ng, "nó mà khỏe lại, phải dẫn nó đi chơi, phải đưa nó đi ăn nhà hàng, đừng cho nó làm việc nữa..." Ng gật đầu hứa lung tung.
Phượng Các
#39 Posted : Monday, January 31, 2005 4:04:22 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị VH có thể cho biết thuốc dân tộc mà ba chị chỉ là gồm các vị nào và cách thức chế biến ra sao hay không?

Vi_Hoang
#40 Posted : Monday, January 31, 2005 5:37:05 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị VH có thể cho biết thuốc dân tộc mà ba chị chỉ là gồm các vị nào và cách thức chế biến ra sao hay không?


Chẳng có bài thuốc gì cả, chỉ có lấy lá và hoa của cây đu đủ đực về nấu nước uống, điều quan trọng là phải hái bằng tay, bẻ ra từng khúc rồi bỏ vào thau nhựa rửa sạch bỏ vào ấm đất nấu cho ra nước rồi để trong tủ lạnh uống cả ngày. Liều lượng thì có thể tùy ý mình, nếu chịu được đắng thì nấu đậm dặc, chỉ cần uống 1 hay 2 lần 1 ngày, còn không thì uống loảng, nấu nhiều nước. Mỗi ngày uống 1 lá lớn là được rồi. Lần đó VH uống liên tiếp 4 tháng cho đến bây giờ cũng ít khi bị bịnh lặt vặt, chỉ là những bịnh nghiêm trọng mà ông trời cho thì đành chịu thôi.
Users browsing this topic
Guest (2)
5 Pages<1234>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.