Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48  Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Định mệnh Trưa hôm sau Dì tôi đến đón tôi để vào nhà thương làm biopsy. Qua 1 đêm không ngủ, tinh thần tôi như hoàn toàn sụp đổ; suốt đêm tôi cứ nghĩ đến các con tôi, đến ba má tôi ở quê nhà khi được tin nầy chắc là sẽ đau buồn lắm. Vào đến văn phòng của vị BS giải phẩu mà BS của tôi đã giới thiệu tôi đến, BS giải thích căn kẻ cho tôi những gì phải làm hôm nay. Tôi như không nghe thấy gì cả, tai tôi vẫn lùng bùng với những lời BS nói mà đối với tôi như 1 bản án tử hình. Dì tôi 1 tay nắm lấy tay tôi, 1 tay vuốt nhẹ lưng tôi như chuyền cho tôi thêm phần can đảm. Tôi không can đảm thì tôi làm được gì đây!!!!! Cô Y tá đưa tôi vào phòng, BS vào chích thuốc tê vì tôi không muốn bị mê đi, tôi muốn nhìn thấy những gì tôi phải trải qua. Nhìn cây kim dài và to như cây đủa tôi thấy lạnh mình nhưng cũng ráng trấn tỉnh. Tuy đã có thuốc tê nhưng cái đau như thấu trời xanh làm tôi phải hét lên, tôi nắm chặc tay Dì tôi thấy Dì đôi mắt cũng nhạt nhòa. Tôi vẫn không ngớt rên xiết với những cái đau dồn dập, Dì tôi hỏi BS: -Sao đã có thuốc tê rồi mà nó còn đau quá vậy? Ông BS xem lại rồi nói: -Không biết tôi có mạnh tay quá hay không, có thể bị trúng phổi nên mới đau như vậy. Chắc phải đưa xuống chụp X-ray. Không biết ổng nói giởn hay thiệt nhưng tôi và Dì cười không nổi; chỉ thấy ông ra ngoài 1 lát sau trở vào với cô y tá đẩy chiếc xe lăn. Vậy là ông ta nói thiệt rồi. Tôi lại bị đẩy xuống dưới lầu để chụp x-ray, cơn đau vẫn không dứt..... Sau đó Dì tôi phải dìu tôi ra xe để về nhà, tôi không đi nổi nữa! Tôi nhìn thấy tay Dì như bị tôi bấm lủng vì trong cơn đau, tôi đã nắm chặt lấy tay Dì. May mà những lúc tôi cần có người thân bên cạnh nhất, tôi đã có Dì. Tôi vẫn nhớ ông bà xưa có câu: "Sẩy cha còn chú, sẩy mẹ bú dì" thật là thích ứng cho tôi lúc nầy. Cha mẹ tôi ở quê nhà xa xôi quá, các con còn nhỏ, người chồng thì lại...(không biết nói sao ), tôi chỉ có 1 mình ở nơi đất khách quê người; Cảm ơn Dì. 2 ngày sau, BS lại gọi tôi đến để cho biết kết quả thử nghiệm. Dì tôi lại lặn lội đường xa đến để đi với tôi. Vào đến văn phòng đã thấy có 3 ông BS đang chờ tôi; ông BS riêng tôi đã đi lâu nay, ông BS giải phẩu và thêm 1 người nữa mà tôi chưa biết. Sau màn giới thiệu, họ đi ngay vào vấn đề: Tôi đã bị ung thư; và như vậy là tôi phải làm giải phẩu ngay trong vòng 2 tuần lễ. Tôi nói với ông BS riêng: _Cách đây mấy năm, tôi có yêu cầu ông làm mamogram, nhưng ông nói là tôi chưa đến tuổi cần thiết để làm việc đó; sao bây giờ lại nói là đã giai đoạn 2. Ông ta nhìn tôi như không biết nói sao, nhưng cuối cùng cũng nói: _Xin lỗi bà, có lẻ trường hợp bà là trường hợp đặt biệt mà tôi không ngờ được. thường thì trên 40 mới bắt đầu mamogram và trong gia đình bà lại chưa có ai bị cancer nên tôi không ngờ được. Tôi hy vọng là phát giác sớm như vậy, có thể trị lành cho bà. _Giai doạn 2 rồi, đâu có thể gọi là sớm được. Vậy là tôi phải trở về sắp xếp để chuẩn bị cho cuộc giải phẩu. Trong thời gian nầy, chồng tôi vẫn không hỏi han gì về bịnh tình của tôi dầu tôi thấy Dì tôi có ngồi nói chuyện với anh ta 1 lúc lâu, nhưng rồi anh ta vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Dì tôi nói, có thể anh ta bị shock nặng, nhưng lại không biết làm thế nào để diển tả được cảm giác của mình. Tôi kêu các con vào phòng, tôi và Dì tôi nói và cắt nghĩa cho các con tôi hiểu rỏ sự tình, vì tôi muốn các con tôi chuẩn bị tâm lý để mai nầy nếu có chuyện gì xảy ra cho tôi.
|