Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages<12345>
Hồi tưởng
Phượng Các
#41 Posted : Monday, January 31, 2005 7:00:47 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị VH ơi,
Như vậy chắc là chị làm ơn viết thành một bài về công dụng kỳ diệu chữa ung thư của lá đu đủ đực và đưa lên mục y học được đó. Kinh nghiệm bản thân thì mang tính thuyết phục cao lắm đó chị à!

Tonka
#42 Posted : Tuesday, February 1, 2005 4:45:28 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Em nghĩ phước chủ lộc thầy nữa chị ơi chứ nếu lá đu đủ có thể chữa khỏi bệnh thì thiên hạ khỏi hết rồi. Năm ngoái người anh rể bên chồng em cũng uống lá đu đủ. Người chú mang đu đủ về trồng khắp vườn cho có kịp lá để uống, người vợ lên net mua, lớp uống liền lớp phơi khô để dành khi không có lá. Uống cũng nhiều lắm, nhưng....
Vi_Hoang
#43 Posted : Monday, February 14, 2005 1:36:36 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Sau lễ tình nhân,
Năm nào cũng vậy, sau ngày lễ tình nhân là sinh nhật đứa con gái đầu lòng của tôi; và năm nào cũng vậy, kể từ khi nó không còn ở trong nhà nữa; sáng sớm khi tôi còn nằm trên giường là chuông điện thọai reo, tôi biết là nó:
-Happy valinetine's , Mẹ.
Và năm nào tôi cũng tự nói với mình rằng, sáng mai phải gọi chúc mừng sinh nhật của nó sớm, nhưng rồi bận rộn với mọi thứ công việc, tôi lại cứ quên. Hy vọng năm nay sẻ không quên nữa vì chỉ còn mấy tháng nữa là đứa con gái thân yêu nầy của tôi sẽ đi lấy chồng!
Bao nhiêu năm cứ thúc hối nó việc thành lập gia đình, nó cứ bảo rằng:
-Thấy mẹ như vậy, con không muốn lấy chồng đâu.
Tôi cứ phải an ủi nó:
- Mỗi người có một số phận con ạ, Không phải đàn bà nào cũng gặp hoàn cảnh như mẹ đâu, và cũng có rất nhiều đàn ông tốt trên đời. Ba con cũng không phải là người xấu, nhưng 2 người không hạp nhau, khó mà sống chung với nhau được.
-Nếu còn có đàn ông tốt trên đời, sao mẹ không tìm được người khác.
-Mẹ già rồi, tìm làm gì nữa! vả lại mẹ còn có tụi con.
-Thấy chưa, mẹ cứ thúc hối tụi con lấy vợ, lấy chồng. Rồi sau đó, mẹ sẽ chỉ còn có một mình, mẹ sẽ buồn lắm đó.
Những gì tôi nói, không biết nó có hiểu hết được không, nhưng những cái lý do mà nó lần lựa nói ra không được chính đáng. Nó thương mẹ, thương các em, ngày nó lãnh cái paycheck đầu tiên, nó mua cho mẹ và các em những món quà nho nhỏ mà mọi người đều ưa thích cho dù lúc đó nó mới có 16 tuổi. Lúc nhỏ, nó là đứa con hay bị đòn vì cái tội cứng đầu và rắn mắc, nhưng từ khi ba nó không còn sống chung trong nhà nữa, nó như trưởng thành hẳn ra, lo học và lo cho gia đình, không còn đi chơi đàn đúm bạn bè như trước.
Tôi còn nhớ ngày đó, khi cô em chồng đem đứa bé còn đỏ hỏn đặt vào lòng tôi trên giường bệnh viện, lòng tôi đã cảm thấy rạt rào tình thương mặt dầu những cơn đau của thể xác vẫn đến từng cơn và nỗi buồn của mất mát vẫn còn tồn tại trong tôi. Nhìn gương mặt bé bỏng của nó, tôi cố tìm những nét giống tôi hoặc chồng tôi mà tìm hòai không thấy. Tôi cứ tự hỏi, nó có thể làm con gái tôi không?Tôi có thể giữ được nó vĩnh viễn là của tôi không?
Viết cho con:
Rồi từ đó con cùng ba mẹ sống những ngày tháng vui vẻ trong trại Hàm Tử, khu gia binh của Phi đoàn. Nhìn con lớn dần theo năm tháng, mẹ chỉ có 1 điều hối tiếc duy nhất là không thể nuôi con bằng chính sửa của một người mẹ, nhưng bù vào đó, mẹ đã thương con bằng tất cả tấm lòng của một người mẹ đối với con. Mỗi lần con ngủ, mẹ đã nắn từng ngón tay của con, mong rằng con sẽ có những ngón tay ngòi viết, cho con bú, mẹ lại nắn chân con để lớn lên con khỏi đi vòng kiền. Con lớn lên với tình thương của tất cả mọi người trong trại, và với điều bí mật mà mọi người đều hứa với mẹ là sẽ giúp mẹ dấu kín.
Kế bên nhà ta là vợ chồng bác Như, với đứa con trai cũng bằng tuổi con. Với chiếc võng treo trong khoảng sân giữa hai nhà là nơi con và bé Quang cùng nằm khi mẹ và cô Phượng cùng lo buổi cơm chiều để chờ đón những ông chồng sắp về tới sau phi vụ. Những buổi chiều, mẹ lót khăn vào cái giỏ xe, bỏ con nằm trong đó, cô Phượng bồng bé Quang ngồi phía sau, vậy là chúng ta có thể đi dạo những con đường sát bờ biển Nha Trang, cùng đi chợ Đầm và ngao du khắp cùng thành phố. Lúc đó ba con và bác Như vẫn thường đùa với nhau là sau nầy hai người sẽ làm sui cho tình thân lại càng thân hơn.
Rồi Phi đoàn của ba con lại đổi về Đà Nẳng, mẹ rất vui mừng vì có thể sống gần gia đình và lúc đó mẹ lại có mang em Bi; Cảm ơn con, nhờ có con mà mẹ mang em con được toàn vẹn. Gia đình mình có được một ngôi nhà khá rộng trong phi trường. Con càng lớn càng rắn mắc và phá phách nhưng cũng rất dễ thương. Những buổi chiều, nghe tiếng máy bay vần trên nhà, mẹ biết rằng ba con sắp về tới, bồng con ra trước sân, mẹ vẩy tay với ba con khi ông quần lần chót trước khi vào đáp xuống để chấm dứt chuyến bay trong ngày; từ từ con cũng biết đón ba con, mỗi lần nghe tiếng máy bay là con trong cái xe tập đi, chạy băng ra ngòai sân trước; có lúc trời mưa nước đọng cả vũng, con thích chí đứng đạp cho nước văng tung toé, và ba con mỗi khi thấy con lại càng sà xuống thấp hơn để con thấy.
Thế rồi mình phải bỏ nước ra đi, để lại tất cả những gì thân thương nhất trong đời. Cha mẹ, chị em biết đến ngày nào gặp lại và cũng không biết có còn gặp lại hay không? Qua bao nhieu năm cực khổ, khi cảm thấy rằng mình đã có thể đứng vửng lên giữa xứ lạ quê người, thì bao nhiêu chuyện dồn dập khác lại xảy ra: Mẹ bị bịnh nan y và rồi ba con phải rời khỏi gia đình. Việc chia tay của ba và mẹ là cũng do các con góp ý vì các con không muốn nhìn thấy cảnh gia đình như 1 cái địa ngục, không muốn thấy cảnh chiến tranh cứ diển ra, khi nóng, khi lạnh và các con cũng muốn yên tâm học hành.
Thế là ba con về VN cưới một người vợ khác, mẹ và các con nương tựa vào nhau. Mẹ cũng biết sự đổ vở của gia đình mẹ cũng có phần trách nhiệm. Lúc đó, mẹ như đắm chìm vào cái khổ đau của cơn bịnh, đối với ba con không làm tròn bổn phận, không khuyên nhủ ông ta để cho ông ta cứ tìm quên trong men rượu, và mẹ cũng đã từ chối tất cả những tình thương của bà con, bạn bè để tự mình thu hẹp lấy mình trong 1 khoảng không gian riêng của sự cô độc. Mẹ cũng quên luôn là các con cần có mẹ, khi mẹ bừng tỉnh ra thì con đã trải qua vài ba cuộc tình không đi đến đâu và con đang tiếp tục đi vào con đường phá nát cuộc đời của con.
Rồi ngày đó, con tâm sự với mẹ rằng con không muốn lấy chồng, chỉ muốn xin một đứa con về nuôi. Mẹ bảo con rằng:
-Không mang nặng đẻ đau thì làm sao mà thương được.
Con nhìn mẹ, rồi nói qua nước mắt:
-Vậy là mẹ không thương con sao?
Mẹ bàng hoàng, tôi run rẩy:
-Tại sao con nói vậy, hồi nào đến giờ mẹ có nói là không thương con sao?
-Chính mẹ nói đó, không mang nặng đẻ đau thì không thương được; Con có phải là con ruột của mẹ đâu!
Mẹ lặng người đi, cảm thấy cả người lạnh tóat:
-Ai nói vơi con vậy?
-Ba nói lâu rồi. Hôm đó ba say, ba và con cải lộn, ba nói rằng: Mầy không phải con tau, mầy không được lộn xộn"
-Ba giận chỉ nói vậy thôi, hơi đâu mà con tin.
-Ba còn nói, con là do mẹ với người đàn ông khác sanh ra.
Mẹ thật bất ngờ, thì ra bao lâu nay ba con đã gieo vào lòng con gái của mẹ những ý tưởng xấu về mẹ, làm cho con tự buông thả đời mình.
-Con à! nay con đã trưởng thành, ba con đã nói ra thì mẹ cũng không dấu con nữa. Con là do ba con và cô Na đem về cho mẹ khi mẹ đang nằm trong nhà thương vì hư thai. Chính cô con đã đặt con vào lòng mẹ, và từ đó đến nay, mẹ chưa bao giờ nghĩ con là con nuôi.
-Vậy cha mẹ ruột của con là ai?
-Mẹ cũng không biết, Cô con chỉ nói là cô ấy không có chồng mà sanh con ra, nên không muốn nuôi. Cô nghe trong nhà thương người ta nói, nên đến xin về cho mẹ. Cô còn nói là mẹ đã hư thai 2 lần, xin con nuôi để đở đầu con, những đứa sau nầy sẽ thuận tiện hơn.
-Mẹ không tìm hiểu sao?
-Không con ạ, Lúc đó mẹ quá vui mừng vì có được đứa con gái xinh xắn, nên cũng không muốn hỏi. Nhưng sau đó, mẹ có nghe mấy người trong Phi Đoàn của ba con nói rằng con là do ba con với người đàn bà khác sinh ra, bà ta không muốn nuôi nên đưa ba bồng về cho mẹ. Ba con mới nhờ cô Na cho mẹ không nghi ngờ. Nhưng mẹ cũng chưa hề hỏi ba con về việc nầy vì mẹ nghĩ rằng đã thương con thì dù con là con ai đi nữa, con cũng là con gái của mẹ, nếu con là con cũa ba, thì ba lại càng thương con hơn. Con muốn biết, cứ hỏi Cô Na thì biết.
-Thôi không cần đâu mẹ, con chĩ có mẹ là mẹ của con thôi!
Hai mẹ con mình ôm nhau khóc, vừa buồn, vừa vui vì đã thấu hiểu được nhau.
Câu chuyện chấm dứt từ đó và con không nói gì thêm về việc đó nữa. Mẹ biết con có đi hỏi cô con nhưng mẹ cũng không tìm hiểu cô con trả lời vời con làm sao! Mẹ chỉ biết con vẫn lo săn sóc ba con chu đáo, lo cho mẹ và các em. Con đi làm phụ mẹ cho đến khi các em con ra trường, các em con muốn gì con cũng chìu ý, đến ngay cả mẹ cũng phải la con là chìu các em quá đáng. Con vẫn luôn luôn nhắc nhở mẹ về việc lo cho hạnh phúc của riêng mẹ, vì con cho rằng các em khi đã trưởng thành, chúng nó sẽ có cuộc sống riêng, mẹ sẽ 1 mình, cô đơn lắm. Mẹ vẫn nghĩ, mẹ có các con là mẹ vui rồi.
Rồi mẹ đưa các con về thăm lại quê hương, ghé Bảo Lộc thăm bà nội và cô, các chú. Con đặt một bửa ăn, mời mọi người. Con tặng bà nội, cô, chú một món tiền hậu hỷ cho dù bao lâu nay họ không hề nghĩ đến con. Bà nội con chỉ nói một câu vô tình:" nó là con nuôi mà cũng được quá đó chứ" làm cho con im lặng trong một lát. Mẹ thúc tay bà nội con để bà đừng tiếp tục nói nữa, có thể làm cho con nhớ lại những chuyện mà con đang cồ quên đi. Bửa ăn cũng kết thúc trong không khí thân mật, nhờ có con vui vẻ, vồn vả với tất cả mọi người.
Chúng ta ghé Nha Trang trên đường về quê. Con chợt hỏi mẹ:
-Con sinh ra ở đây, phải không mẹ.
-Phải rồi. Con có ý định tìm cha mẹ ruột của con không?
-Không mẹ à. con có mẹ là được rồi. Nhưng sao bà nội lại biết chuyện đó.
-Bà nội con là người trong gia đình mà. Vả lại lúc đó mẹ mới có mang có 3 tháng là hư thai, lại bồng con về từ nhà thương, người ta không biết sao được. Cho nên sau đó ba con mới đổi về DN cho càng ít người biết càng tốt, nhưng nội và ngoại thì không thể không biết được.
Con im lặng, không nói gì cho đến khi về DN, bà ngọai con nhìn từng đứa sau bao nhieu năm xa cách, bà lại nói:
- Mấy đứa sau nầy một mặt, chỉ có con nầy là khác thôi?
Con vừa cười vừa nói:
-Bà Ngọai quên con là con nuôi sao?
Bà Ngọai con như sực nhớ lại, có ý hối hận vì lời nói vô tình:
-Bà đâu có bao giờ ngĩ con là con nuôi, bà quên mất chuyện đó lâu rồi.
-Không sao đâu bà, con là con của mẹ con.
Với tánh tình cở mở, con được lòng tất cả mọi người, ai cũng khen con có tình, có ý, ai cũng khen con xinh đẹp mặn mà với nước da hơi ngâm đen.
Khi đến những nơi tham quan, người ta đòi con phải mua vé VK, con ráng cải lại:
-Tui là người VN mà, tui sanh ở NT!
Nhưng người ta vẫn không chịu, vì giọng nói lơ lớ của con là người ta dư biết rồi.
Các con thật vui thích những ngày ở quê hương, và con thường nói rằng nay con đã có thể khoe về quê hương con với bạn bè rồi. Các con thường kéo nhau đi bộ ra chợ, ăn bún bò, mỳ quảng....rồi không biết trả tiền thế nào, các con bảo người ta vào nhà, mẹ trả tiền làm cho các bà hàng cười thích thú. Các con được dịp ngâm mình trong làn nước biển trong xanh, được ăn những món hải sản tươi mà các con rất thích, nhưng cuộc vui nào cũng chóng tàn, mình cũng đã đến ngày trở về nhà.
Theo thời gian, các con đều trưởng thành. Việc mẹ lo lắng vẫn là việc hôn nhân của con, nhưng hình như con không được may mắn trong tinh yêu. Con đi từ thất vọng nầy đến thất vọng khác, nhưng mẹ vẫn thấy nụ cười trên môi con. Bây giờ con ở xa, con vẫn thường gọi diện thoại cho mẹ, hỏi han ân cần. Rồi cũng đến ngày con báo tin con sắp lấy chồng, mẹ như muốn khóc vì mừng. Con yêu cầu mẹ lo cho cái đám cưới của con, hãy làm những gì mẹ thích. Con không cần làm cho linh đình, chỉ muốn thân mật và ấm cúng; đó cũng là ý mẹ. Tuy em con đã có vợ, nhưng lần lo cho em con, mẹ lại không thấy nao nức như lần nầy, mẹ con ta thường điện thọai qua lại với những dự tính cho tương lai con. Tuy con cho mẹ toàn quyền quyết định, nhưng mẹ vẫn muốn hỏi ý con trước khi làm việc gì. Mẹ luôn luôn muốn cái đám cưới đứa con gái đầu lòng được hoàn hảo.

Sáng nay gọi điện thọai cho nó, chuông vừa reo là đã nghe tiếng nó:
-Hi, mẹ!
-Happy birthday con.
Thanks, mẹ........

Câu chuyện tiếp tục cả nửa giờ đồng hồ, rồi nó lại bận rộn đi mua săm cho căn nhà hai đứa nó mới mua. Con gái của tôi đang chuẩn bị cho cái gia đình tương lai của nó. Tôi mừng cho nó!

NgocDung
#44 Posted : Wednesday, February 16, 2005 12:32:38 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Bài viết của chị dễ thương quá chị ơi, Cảm ơn về bài viết mới nhất này của chị, cho em Happy birthday con gái cùng chị với nhé, Rose
Chúc con của chị và gia đình nhỏ ấy luôn tràn đầy tiếng cười của hạnh phúc.
Vũ Thị Thiên Thư
#45 Posted : Wednesday, February 16, 2005 1:18:43 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chị Vi Hoang
Lòng Mẹ ...TT soi trong gương chị thấy bóng mình...
Cũng như Ngọc Dung " người đàn ông..." của chị không bao giờ lớn , dù hắn đã...
vnlh
#46 Posted : Wednesday, February 16, 2005 3:03:06 AM(UTC)
vnlh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 73
Points: 0

chào chị Vi Hoàng,
Thấy nick của chị trong này lâu rồi mà hôm nay em mới đọc hết cái topic này. Em đọc bài này mà khóc nãy giờ. Mừng chị đã khỏi bệnh. Bà của em mới mất mấy tháng trước cũng bịnh ung thư. Có lẽ bà tuổi đã cao và sức khỏe yếu nữa nên bác sĩ không chịu chữa, họ chỉ cho uống thuốc giảm đau thôi. Sau đó gia đình có tìm thuốc dân tộc nhưng cũng không khỏi được. Em đọc bài về Tình Cha và bài về Con gái chị thật là cảm động. Chị viết tiếp nghen. Chúc chị luôn vui khỏe.
Vi_Hoang
#47 Posted : Monday, February 21, 2005 1:15:52 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Chào VNlh.
Mỗi con người đều có số mạng, nhất là đàn bà con gái lại có lắm chuyện đau lòng.
Tâm sự mà có người đọc làm cho người viết cảm thấy an ủi và hăng hái hơn. Cảm ơn em.
Vi_Hoang
#48 Posted : Monday, February 21, 2005 2:23:12 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Đà-nẳng của tôi
Mưa ở Đà nẳng
Cơn mưa buổi chiều mưa hòai không tạnh
Bước xuống đò về qua Hà Thân
Ngang nhà em lòng buồn rưng rức
Đầu dầm mưa, lòng cũng dầm mưa

Những ngày cuối năm mưa phùn gió bấc
Dòng sông Hàn nước đục lục bình trôi
Bên kia phố có mắt hiền mộng mị
Nụ cười em, tôi lặng lẽ đi tìm

Ngày em đi, tôi ngủ vùi không dậy
Nghe mưa bập bùng theo vết xe xa
Như nước đổ thuong con đò xuôi ngược
Lòng tan hoang mưa lạnh rét đôi miền
Đặng Hiền

Mấy ngày nay trời mưa không dứt làm cho tôi thật là nhớ Đà Nẵng của tôi.
Trong ký ức của tôi, hình như tôi được sinh ra và lớn lên tại Đà-nẳng.
Thời niên thiếu của tôi ở Đà-nẳng ngập tràn những kỷ niệm thần tiên, là những ngày tháng rong chơi khắp đường lớn, ngỏ hẹp, hình như nơi nào cũng có bước chân thơ dại của tuổi học trò, của một thời phá phách và cũng là những bước chân ngập ngừng của thuở mới biết yêu.
Nói đến Đà-nẳng là phải nói đến những ngày mùa Đông mưa thúi đất, những buổi đi học áo dài gấp vào lưng quần, quần xắn lên cao, áo mưa sùm sụp mà khi đến trường vẫn bị ướt như chuột lột. Ngồi trong lớp học nhìn ra cửa sổ nghe tiếng mưa rơi làm át cả giọng thầy giảng làm cho chúng tôi không thể nào tập trung vào sách vở được mà chỉ nghỉ đến những dĩa bánh xèo bốc khói, hay những tô bún bò đầy ớt đỏ cay xé cả miệng.
Nhà tôi ở gần trường, nên con đường từ nhà đến trường thật là ngắn ngủi, chưa tráng nhựa nên đầy những sỏi. Tôi nhớ có lần có người bạn của chị tôi đi chiếc xe velo solex, tôi nằng nặc đòi mượn đi cho bằng được. Cái lọai xe nầy cái đầu thật nặng, tôi lại không biết đi xe, thấy người ta đi một cách dễ dàng, tôi cũng ráng làm le. Nổ máy, leo lên xe rồi, cái xe cứ chập choạng lao tới, làm cho tôi té 1 cú văng ra xa, cái xe ngã xuống mà cánh bánh xe cứ quay vòng vòng. Đầu gối và cùi chỏ tôi trầy sướt mọi nơi, mặt mày lem luốc, Mấy anh hàng xóm chạy tới, người đở tôi lên, người dựng lại chiếc xe. Mắc cở chín cả người, tôi muốn khóc! Từ đó tôi ghét cái xe đó, ghét luôn cả anh bạn của chị tôi.
Có những buổi chiều trốn học, Cả đám ôm sách vở cùng nhau đi bô tới trường Nam tiểu học. Tuy là trường Nam nhưng lại rất lôi cuốn học trò con gái, không phải là nam sinh trong trường vì các em ở đây đều con nhỏ xíu, cái hấp dẩn là ở cổng sau của trường, là cái quán bánh bèo của bà cai trường. Không ai là không biết cái quán nhỏ nầy, lúc nào cũng đông đúc nữ sinh ( chúa tể ăn hàng). Quán thật là đơn sơ, những chiếc bàn gổ vuông với những cái ghế cũng vuông vức, nhỏ xíu. Vừa ngồi xuống là bà chủ quán đã bưng ra một cái mâm trên có những cái chén nho nhỏ
với những cái bánh bèo trắng nõn, đơn sơ rắc ít tôm chấy hay chút nhân nước, với lát bánh bèo khô được chiên vàng, và 1 chén nước mắm đầy ớt trông thật hấp dẫn.
Thế là chúng tôi chia nhau xực hết chén nầy đến chén khác, chén chồng lên từng chồng, đến khi tính tiền,. bà hàng chỉ việc ra đếm từng chồng chén. Mỗi khi có các nam sinh trướng lớn đi ngang qua, chúng tôi vội dấu bớt mấy chồng chén, nếu để mấy anh chàng kia thấy được, chắc sẽ bị quê dữ lắm vì tin đồn vang xa.
Vi_Hoang
#49 Posted : Monday, May 30, 2005 2:21:32 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Hôm qua, có một buổi họp mặt tại nhà con gái của em tôi nhân ngày đầy tháng đứa con đầu lòng của nó. Em gái tôi đã có 3 đứa cháu ngọai, tôi thì chưa có đứa nào cả; có lẽ các con tôi cũng làm biếng cái chuyện lập gia đình. Các con đến đông đủ, thật là vui. Nhìn đứa nào cũng có đôi có cặp, thằng con trai Út đến một mình vì cô bạn gái phải đi chơi xa với gia đình. Mấy đứa con gái lại ôm và hôn lên mà của tôi, chỉ có thằng Út, thấy mẹ đang ngồi trên ghế, nó cúi xuống hôn lên trán Mẹ. Tôi phải phì cười:
- Con làm như hôn con của con vậy!
Mọi người đều cười, nhưng tôi cũng có chút hãnh diện vì các con tôi đã tỏ bày tình thương đối với tôi một cách thân mật, đó là điều em tôi thường than phiền là các con nó không làm vậy!
Mỗi người một hoàn cảnh, Em tôi mới qua, đời sống và lối suy nghỉ còn nhiều VN, các con của nó cũng vậy. Các con tôi sinh đẻ tại Mỹ, thấm nhuần lối sống tại đây nên lối biểu lộ tình thương cũng có khác.
Những lúc tôi đem con về VN chơi, mọi người đều phàn nàn sao tôi hay nói "xin lỗi" hay "cảm ơn" với các con. Theo họ thì cha mẹ không bao giờ có lỗi, và điều gì con cái họ làm cho họ là điều phải làm, không cần phải cảm ơn! Hai thế hệ khác biệt, hai lối sống khác biệt, và có những chuyện làm cho tôi suy nghĩ thật nhiều.
Viết cho các con
Hôm qua Mẹ đã có với các con những giờ phút thật là vui vẻ, cảm ơn các con, các con tuy ở xa mẹ, nhưng mỗi lần mẹ gọi hay trong vòng bà con có tiệc họp mặt gì, các con đều có mặt, mẹ thấy an ủi nhiều lắm. Nhìn thấy các con có đôi có cặp, mẹ thấy mình an tâm khi các con đã chọn cho mình những người bạn tốt, được bà con thương mến cho dù chúng nó không phải là người Việt Nam. Lúc các con còn nhỏ, mẹ thường nói ý muốn của Mẹ là mong các con chọn cho mình người bạn đời cùng chung giòng giống, nhưng qua lối suy nghĩ và giao thiệp của các con, Mẹ cũng thấy là điều nầy khó mà thực hiện được. Thôi thì cũng an ủi là các người bạn của các con đều có thể hòa đồng với lối sống của chúng ta, ăn những món ăn Mẹ làm ra một cách ngon lành, nhiều lúc trước khi các con về nhà thăm mẹ, còn gọi cho Mẹ trước:
- Mẹ! Clinton thích ăn bánh canh, Mẹ nấu bánh canh nha Mẹ.
Hay là đứa khác gọi:
-Mẹ! Julian thích cá kho tộ, Mẹ làm cho con một ít, con cho nó dể dành ăn.
Thằng con trai Út thì mói đây chở cô bạn gái đến và nói:
- Mẹ sửa dùm cái prom dress cho Kim nghe Mẹ; sửa ngòai tốn tiền nhiều quá.
Vậy là tôi bỏ ra một buổi chiều để sửa cái áo cho bạn gái của con.
Mẹ con tôi vui buồn có nhau đã bao năm qua, tôi vừa là Mẹ, vừa là Cha. Lo cho con từng li từng tí, nhìn các con lớn lên tôi cũng tự mình hãnh diện, và không cảm thấy hối hận đã bỏ qua cái tuổi xuân để lo cho con. Nói sơ với các con về những dự tính tương lai, các con đều nói:
- Mẹ sống sao miễn mẹ thấy vui vẻ là được rồi, lúc nào tụi con cũng ủng hộ mẹ hết mình.
Tôi chỉ biết cười:
-Nhưng các con cái gì cũng réo Mẹ, không có Mẹ ở đây rồi sao đây?
Đứa con gái nhỏ ôm tôi:
- Mẹ à! tụi con có thể tự lo được, đáng lẽ Mẹ phải nghĩ đến chuyện lo cho Mẹ từ lâu rồi.
- Vậy là tụi con không cần Mẹ nữa, phải không?
Tụi nó rối rít:
- Mẹ đừng nghĩ vậy. Lúc nào tụi con cũng cần Mẹ, nhưng không phải vì vậy mà Mẹ cứ phải lo cho tụi con.
Tôi muốn khóc; khóc cho cái chân tình, khóc cho cái thơ dại mà hiểu biết của các con. Đứa con dâu cũng ôm tôi:
- Mẹ! mẹ lo cho tụi con nhiều rồi, bây giờ là lúc Mẹ nghĩ ngơi và sống cho mình.

Các con dễ thương vậy đó. Mẹ còn biết nói gì đây!

Phù Du
#50 Posted : Monday, May 30, 2005 3:45:25 PM(UTC)
Phù Du

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 72
Points: 0

em đọc mà rưng rưng...không biết tới ngày nào con em mới lớn được như các con của chị đó chị VH
chị vui vẻ lên nha !
Vi_Hoang
#51 Posted : Sunday, June 5, 2005 12:28:11 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
quote:
Gởi bởi Vi_Hoang

Cô giáo ,
Hôm nay, VH đi uống cafe cùng các bạn xong, rủ nhau lại thăm cô Phụng. Ngày xưa cô dạy Toán. Chồng trước của cô lại là nhà thơ Tế Hanh, sau khi ông bỏ cô lại miền Nam để đi tập kết, cô ở lại, dạy trường PTG, gặp và kết hôn với thầy Dung là thầy dạy Anh văn vở lòng của VH. Thầy đã từng du học bên Anh nên tiếng Anh của thầy phát âm theo English chứ không phải như American!!! VH còn nhớ ngày xưa vào các năm trước 70, thầy thường lái chiếc xe traction đen, dáng của thầy cô đều ốm và cao, 2 vợ chồng thật là lý tưởng. Thầy qua đời khoảng 10 năm trước, mổi lần VH về DN, thường đến thăm cô và lên gác thắp nhang cho thầy. Cô vẫn như xưa, hai đứa con gái ( 1 con của ông Tế Hanh, 1 con của thầy Dung) đều sống ở SG, chỉ có đứa cháu ngọai lấy chồng BS ở gần săn sóc cho cô. Nhiều lần VH và các bạn hỏi sao cô không vào SG ở với con gái, cô đều nói là không quen, vả lại căn nhà nầy có quá nhiều kỷ niệm của thầy, nên cô không muốn lìa xa. Cô mong được trút hơi thở trong căn nhà cô đã sống mấy mươi năm hạnh phúc. Lúc nào đến thăm cô, cũng thấy cô bận những bộ bà ba lụa trắng hoặc màu ngà, dáng cô thanh thóat ngồi bên bàn viết để viết thư cho bạn bè hoặc học trò, đôi lúc cô viết bài để học sinh đăng trong những đặc san của trường. Những hình ảnh đó, chắc không bao giờ quên được!
Cách đây 1 tuần, VH đến thăm, cô nói chuyện còn được, tuy có vẻ mệt mõi nhưng cô cũng rất vui vẻ. Sau 1 tuần, cô thay đổi quá nhiều. Cô ốm hẵn đi, tiếng nói chỉ còn thều thào, phải ghé thật gần mới nghe được. Vậy mà cô cũng hỏi:
-Ba con có khỏe không?
(Ba của VH là bạn đồng nghiệp của cô).
-Ba con thì vẫn vậy cô ạ, khi khoẻ, khi mệt.
Không dám nói chuyện nhiều, sợ cô mệt. VH và các bạn thay phiên nhau vào thăm rồi ra phòng ngòai nói chuyện với con gái của cô mới từ SG ra. Được biết thêm là cô bị ung thư gan đã 3 năm nay mà gia đình dấu cô. Hèn gì, lúc nãy VH mới quở sao mặt cô lúc nầy thầy vàng quá, con gái cô vội vàng bấm tay VH không cho nói tiếp. Thì ra thời gian của cô cũng không còn bao nhiêu nữa, trên người cô như không còn tìm ra chút thịt nào mà toàn là da bọc lấy xương! Cũng may là cô không biết sự thật về căn bệnh của mình. VH phải ráng nuốt nước mắt vào trong, mân mê bàn tay gầy guộc của cô:
-Cô ráng khoẻ nha cô. Sang năm con lại về thăm cô.
Cô luôn luôn tiếc là cuộc họp mặt trường cách nay 2 tuần, cô không tham dự được, và chắc là những cuộc họp mặt sau nầy, cô cũng không thể nào tham dự được nữa.
Cùng các bạn từ giả cô ra về, VH biết rằng, trong thời gian sắp tới đây, VH lại mất đi một người thân!!!


Hôm nay ngồi gỏ tin Cô Phụng của đã qua đời để đưa lên trang Web của trường. Vừa gỏ vừa rơi nước mắt.
2 giờ sáng, người chị ở VN gọi sang báo tin cô đã từ trần,không sủng sốt nhưng thấy lòng như tê dại. Biết rằng cô sẽ ra đi một ngày rất gần đây, nhưng khi tin tới, vẫn thấy bàng hòang..... Vội vã gọi điện thọai về Đà nẵng, nhớ các bạn bên đó đặt dùm liễn, hoa và đi phúng điếu; dể thay mặt cho các học trò cô tại Hải ngoại đưa tiển cô đến nơi an nghĩ cuối cùng.
Vậy là cô được mãn nguyện rồi.
Nhớ lúc trước, mỗi lần đến thăm cô, đều thấy cô bận bồ đồ lụa trắng ngồi bên bàn viết, dáng cô thật là thanh thóat với mái tóc bạc phơ được bối gọn lên đĩnh đầu. Cô ngồi nói chuyện với học trò xưa, những đứa học trò cũng hai màu tóc gần như cô, nh8a1c lại những ngày xa xưa, ngày thầy cô và học trò thường kéo nhau đi cắm trại: "Sau giờ học, chúng ta là bạn!". Đó là câu thầy thường nói và cô cũng tán đồng. Cô vẫn thường nhắc nhở học trò coi trọng bốn chử "Tôn sư trọng đạo" và "tình nghĩa đồng môn" và các học trò của cô đều nghe theo.
Bây giờ cô nằm xuống, học trò của cô ở khắp bốn phương trời đều thương tiếc. Cô qua bên kia thế giới, chắc cũng thấy được chúng con, dù ở phương trời nào, cũng tìm đến với nhau trong những ngày họp mặt, để nhắc lại những ngày còn cắp sách đến trường, đến với nhau tại một địa điểm nào đó để tìm thấy được thoáng hương xưa!
Vi_Hoang
#52 Posted : Tuesday, June 21, 2005 3:40:22 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Viết cho Ly Hương
Hôm nay tự nhiên cảm thấy trong người bồn chồn không an, tình cờ lôi mấy cuốn album củ ra, lật lại từng tờ, mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật Ly Hương, đứa con gái nhỏ bé chỉ sống được có 45 ngày!
45 ngày ngắn ngủi nhưng không có bao nhiêu lần mẹ được bồng con trong tay, vì phần nhiều thời gian con sống trên dương thế, con nằm trong lồng kiếng!!!! Khi con sanh ra, con chưa đầy 7tháng trong bụng mẹ, và chỉ cân nặng có 4 pounds. Nhìn con nhỏ bé nằm trong lồng kiếng, mẹ thấy xót thương cho thân con; mỗi khi được ôm con trong lòng, mẹ vân vê từng ngón tay bé nhỏ, hy vọng con lớn lên sẽ có những ngón tay ngòi viết, nắn chân con cho con không bị đi vòng kiềng...... Những hy vọng mẹ đặt vào con thật nhiều quá, nhưng con lại vội vã ra đi. Những
tháng ngày mang con trong bụng, mẹ luôn cầu mong cho con mạnh lành, tất cả những gì mẹ làm cũng nghĩ đến con; me không dám ăn đồ cay, sợ con nóng; mẹ không dám trang điểm, sợ sau nầy con vô duyên..tất cả là vì con, đứa con gái đầu lòng của mẹ!
Khi con sanh ra, bác sĩ đã biết là con không ổn! nuôi con trong ồng kính được 42 ngày rồi cho phép mẹ được mang con về nhà nhưng lại dặn là 3 ngày sau phải đem con lại tái khám. 3 ngày đó thật quá ngắn ngủi nhưng lòng mẹ tràn ngập niềm vui, mẹ không xa rời con nữa bước. Con thật ngoan, không khóc đêm nhưng mẹ vẫn không ngủ được vì mẽ mãi nhìn ngắm con trong giấc ngủ; con nhỏ bé và yếu ớt quá làm cho mẹ đôi lúc không đám đụng vào con và cảm thấy như con là những bong bóng nước dể vỡ..... Mà thật vậy, đem con lại 3 ngày sau là con không trở về với mẹ nữa! con lịm dần và chìm trong giấc ngủ ngàn thu, mẹ cố vói tay theo mà cũng không nắm lại được cái mạng sống nhỏ bé kia, con xa dần....xa dần....và không còn tìm thấy nữa.
Mẹ nhớ ngày đó, ngồi trong phòng ướp xác, mẹ không còn cảm thấy sợ nữa. Bồng con trên tay, ôm con vào lòng, ghì con sát vào mẹ, vì mẹ biết rằng có ôm chặt bao nhiêu con cũng không còn khóc nữa. Mẹ cầu mong cho con khóc, nhưng con không khóc mà nước mắt mẹ rơi; thương cho con và cũng buồn cho thân mẹ. Con chê trần gian, con ghét gia đình nầy nên con không chịu ở; con ở trên kia nhìn xuống con có biết mẹ đau lòng lắm không?
Người ta có câu:
-Khi ta sinh ra, ta khóc và những người chung quanh ta cười.
-Khi ta chết đi, ta cười và những người chung quanh ta khóc!
Con vừa cất tiếng khóc chào đời không lâu con đã cười giả biệt, mẹ vừa mừng con đến với mẹ không lâu mẹ đã khóc chia ly...Tại sao trên đời lại có nhiều sinh ly tử biệt quá vậy?
Hôm nay, mẹ đốt 1 ngọn đèn cầy chúc mừng sinh nhật cho con, không biết 45 ngày sau, con có nhắc mẹ đốt một nén nhang để nhớ ngày con ra đi hay không?




Vi_Hoang
#53 Posted : Thursday, June 23, 2005 2:11:14 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Hôm nay một mình lái xe đi thăm mộ con, nhìn đoạn đường sao mà thấy xa vời vợi. Ghé mua cho con một bó hoa bách hợp màu trắng tinh khiết, nghĩ chắc con thích lắm. Đến nơi, cắm hoa vào bình xong, muốn lấy máy hình ra chụp cho con mấy tấm mới biết là mình đã quên không đem theo. Tức thật.
Lôi trong xách ổ bánh mì ghé mua trên đường đi, ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt, vừa ăn vừa thầm thì nói chuyện với con. Nói cho con nhge những việc xảy ra gần đây, kể từ ngày đi thăm con lần trước, nhiều việc xảy ra lắm, vui có mà buồn cũng có.
Con nằm đó, trên đỉnh đồi cao nhìn xuống thành phố, chắc là con không cảm thấy cô quạnh lắm, phải không con?
Ở với con mấy tiếng đồng hồ rồi lửng thửng ra về. Ít ra gần đến ngày chị con lấy chồng, mẹ cũng đến để con cùng chia cái vui với mẹ, và cũng cho con chia xớt những nỗi buồn khác.....
Con yên nghĩ đi nhé!
Mỹ_Lan
#54 Posted : Friday, June 24, 2005 3:49:41 PM(UTC)
Mỹ_Lan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 36
Points: 0

Chị VH ơi! đọc bài chị viết, ML buồn quá. Mất một đứa con nào khác gì mất một phần thân thể của mình. Chia buồn cùng chị.
Tonka
#55 Posted : Tuesday, August 9, 2005 1:57:44 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Vu Lan với bài viết Mẹ và Quê Hương
Tác giả: Trần Trung Đạo
Diễn đọc: Mây Hoàng Hôn



http://www.phunuviet.org...Me_va_que_huong_TTD.mp3

RoseRoseRose
Vi_Hoang
#56 Posted : Monday, February 26, 2007 12:15:13 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Tâm sự.

06:36:46 Feb 20 2007
4 giờ sáng, Bé Minh giật mình thức giấc, dổ cho cháu ngủ lại xong thì giấc ngủ của tôi cũng đi luôn.
Những ngày qua là những ngày thật dài với đêm không ngủ! Nằm suy nghĩ......suy nghĩ.....vẫn là suy nghĩ!!!
Hồi tưởng những gì đã qua, và bây giờ ngồi đây nghe lại nhiều lần bản nhạc "Cuối cùng" của Miên Thụy thật là thấm. Nhưng dù sao lời lẽ trong bản nhạc cũng chỉ là "cuối cùng" của một chuyện tình, còn đây thì lại là "cuối cùng" cũa một cuộc đời!
Vậy là sắp đến rồi sao? Cuộc đời anh đến đây là hết hay sao? Bao nhiêu năm qua, mọi sự như chìm vào quên lãng, anh có cuộc đời riêng, tôi vui sống với con cháu; có hận anh bao nhiêu đi nữa thì cũng qua đi. Biết rằng những năm cuối cũa cuộc đời, anh không được tỉnh táo gì, bệnhhoạn đến với anh và kéo dài làm cho anh không còn là anh nữa. Và bây giờ.....sắp đến giai đoạn kết thúc.
Bản nhạc thật hay! "thôi thế thì thôi, chào nhau nhé; cũng đành như anh trước em sau". Ai rồi cũng đến giai đoạn đó thôi, 15 năm trước, cứ nghĩ rằng "em trước anh sau" không ngờ bây giờ sự thật ngườc lại. Phải chăng là số phận, là định mệnh đã đảo ngườc lại tất cả.
Ai biết được trong lòng tôi nghĩ gì. Thời gian qua, thỉnh thoảng nấu những món ăn anh thích để các con đem lại cho anh, tôi vãn thấy lòng bình thản. Nhưng sáng qua, nấu cho anh miếng cháo, cứ nghĩ biết đâu đây là lần cuối cùng nấu cho anh ăn, tôi muốn khóc; lòngcứng rắn của tôi đã giả từ tôi mà đi. Biết làm sao hơn, dù sao cũng nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm, tốt xấu gì, anh cũng là cha của mấy đứa con tôi.

19:49:44 Feb 20 2007
Từ bệnh viện về, thấy buồn thật là buồn! Nhìn anh nằm đó, nói không ra lời; từng cơn ho kéo dài như đứt ruột. ánh mắt anh không còn hồn làm tôi cũng không biết anh nhìn tôi như thế nào.
Trong lòng anh có hối tiếc chút nào không?
Đáng lẽ ra tôi không còn muốn liên quan tới nữa, không muốn nhìn anh trong những giờ phút chót. Nhưng rồi....tối qua, mấy đứa con từ bệnh viện về. Đứa con gái nhỏ lại ngồi gần bên tôi hỏi nhỏ:
-Mẹ có muốn đi thăm ba không?
Tôi ngạc nhiên vì từ mấy năm qua rồi, không bao giờ tụi nó hỏi tôi câu đó. Bao nhiêu năm qua, con tôi cứ nói rằng "ba tưởng mẹ đã chết"! Thôi thì cứ tưởng vậy cho xong, khỏi thắc mắc, khỏi chạnh lòng. Tôi hỏi lại nó:
-Tại sao con hỏi vậy?
-Ba nói Ba muốn gặp mẹ!
Nó nói mà như muốn khóc:
-Chị Tuli hỏi "ba có muón gặp vợ của ba không?"; Ba nói là "muốn". Rồi con hỏi ba vợ của ba tên gì, ba nói "V." Con biết rằng sắp đến những giờ phút sau cùng, ba chỉ nghĩ đến mẹ thôi!
-Ba không nói đến bà kia sao?
-Không mẹ à! Mẹ đến thăm ba một lần nghe.
-Mẹ thì sao cũng được, không còn tình thì còn nghĩa mà.
-Con nghĩ bậy giờ chắc ba tỉnh táo hơn, nên nhớ đến mẹ nhiều.
Trưa nay, đi đón chị và anh rể của anh đến thăm anh, tôi để anh chị vào trước. Đem gởi Bé Minh cho con dâu xong, tôi mới vào sau. Nhìn anh nằm đó tôi cảm thấy lạnh người. Anh không còn là người của ngày xưa nữa, không còn gì là dáng của một phi công hào hùng mà chỉ còn là một hình hài tàn tạ, da bọc lấy xương. Suy nghĩ gì đây, mọi giận hờn tiêu tan hết rồi, tôi chỉ còn biết khóc. Chị của anh cũng khóc. Mới bước vào đã thấy mắt chị đỏ, không biết chị và anh đã nói những gì nhưng bao nhiêu năm rồi chị không không đến thăm đứa em mà từ nhỏ chị đã nuôi nấng như một đứa con.
Tôi đến gần, hai mắt anh nhắm kín như đang ngủ. Linh khẻ kêu anh:
-Ba, Mẹ đến né
Anh mở bừng mắt ra, đôi mắt mệt mõi nhìn tôi, vô thần. Anh nói mấy tiếng nhưng tôi không thể nào hiểu được anh nói gì. Linh hỏi đi hỏi lại mấy lần nhưng tôi can nó:
-Thôi để cho Ba nghĩ, đừng bắt ba con nói. Gặp như vậy là đủ rồi.
-Nhưng tối qua Ba nói muốn nói chuyện với mẹ.
Anh ho khan nhiều tiếng, như có đàm chặn ngang cổ nên anh không nói được gì, chỉ mở mắt mệt mỏi nhìn tôi. Lúc đó thật tình tôi rất muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì về tôi. Tôi muốn biết lắm.
Tôi biết rằng gặp anh như thế nầy, từ nay trong lòng tôi sẽ không yên. Những gì xảy ra giữa anh và tôi, tôi không quên được. Nhưng cuối cùng rồi tôi cũng phải gặp. Gọi điện thọai về cho má, mà cũng nói:
-Thôi kệ, đi thăm nó một lần đi con, "nghĩa tử là nghĩa tận".
Em tôi đi thăm về cũng nói:
-Kệ, chị đi thăm ảnh một lần đi, dầu sao cũng còn mấy đứa con.
Tôi biết vậy chứ, nhưng vấn đề là anh có muốn gặp tôi hay không? Tôi đâu phải là người vô tình, tôi cũng không phải là người cạn tàu ráo máng. Trong lòng tôi, tình cảm vẫn dồi dào nhưng những đau thương lúc trước luôn luôn ám ảnh tôi, luôn luôn làm cho tôi cảm thấy cay đắng, buồn phiền!
Chị của anh nắm tay tôi, cũng nước mắt tuôn tráo:
-Bây giờ cũng gần đến những giờ phút cuối của nó, thôi thì em cũng ráng phụ với mấy đứa nhỏ lo cho nó. Dù sao cũng còn cái nghĩa....
-Em biết mà chị.
Cái nghĩa sao mà to lớn quá. Tôi không phải từ bỏ nó nhưng sao mọi người đều nhắc nhở tôi chuyện đó. Thì tôi đi thăm đó, nhưng đi thăm rồi về càng thấy khó chịu hơn.

10:21:40 Feb 21 2007
Năm củ đã qua, những tưởng năm mới sẽ tốt đẹp hơn; ai ngờ.....
Sáng mồng 1. vui vẻ vì bạn bè, bà con từ khắp nơi, biết rằng tôi ở nơi xa Cali đó sẽ không có Tết nên đã gọi điện thọai tới tấp đến chúc mừng năm mới. Các con gọi cho biết là đến nhà dì ăn Tết, thắp nhang cho ông ngọai. Trong lòng cảm thấy vui vì không nhắc nhở mà các con cũng nhớ đến những gì mẹ nó trân quý. Vui mới được nữa ngày thì các con nói chuyện với nhau qua điện thọai mới biết tình trạng của anh ấy nguy ngập. Một chút gì như nhói trong tim, làm cho tay chân run rẩy.
Bàn tính với con là nên trở về. Vội vã thu xếp hành trang, không thể đợi để mua giấy máy bay nên phải lái xe dù thấy tôi nghiệp cho thằng bé vì đoạn đường quá dài.
Về đến Cali đã gần 9 giờ tối, ở nhà lo cho đứa bé để tụi nó kéo nhau vào bệnh viện. Thời gian chờ đợi sao quá dài; ngòai trời đang mưa. Ôm thằng bé vào lòng để tìm chút hơi ấm nhưng sao vẫn thấy lạnh, phải chăng là đang nuối tiếc thời gian hạnh phúc đã vội vàng qua đi và không bao giờ tìm lại được. Nhiều lúc hỏi lòng không biết thời gian đó mình có thật sự hạnh phúc hay không, nhưng thôi thì cứ cho là vậy đi. Vợ chồng trẻ mà, như chim liền cánh. Yêu không hẳn là yêu nhưng cái nghĩa đã gắn liền với nhau bao nhiêu năm dài. Vui vẻ có, phiền muộn có.....
Mấy năm đầu con hỏi:
-Mẹ có hận ba không?
Những năm đầu câu trả lời:
-Có chứ sao không?
Rồi gần đây, khi anh đã vào tình trạng bệnh hoạn, con lại hỏi:
-Mẹ có còn hận ba nữa không?
Chỉ biết thở dài:
-Hận gì nữa, bao nhiêu năm rồi. Coi như hết nợ là xong!
Có thật là hết nợ không! Các con không biết nấu ăn, lại năn nỉ mẹ:
-Mẹ nấu dùm con.....
-Nấu cho ba bay phải không? lúc trước ổng thích ăn món đó.
-Mẹ vẫn còn nhớ à? Vậy tức là vẫn còn thương
-Thương cái khỉ gì nữa, thói quen đó thôi! Bà kia có nấu cho ổng ăn không?
-Tụi con đâu có biết, bà nói chuyện tiếng gì tụi con đâu có hiểu.
-Tiếng Huế chứ tiếng gì!
Những đối thọai về ba tụi nó chỉ xoay quanh vậy thôi. Thỉnh thoảng lại nhắc đến người đàn bà kia. Bà ta đã qua đây đi du lịch, đang tìm cách để anh bảo lãnh ở lại luôn. Nhưng tình trạng của anh bây giờ làm sao mà bảo lãnh được. Lúc trước đã làm, nhưng anh lại bỏ nữa chứng, không ai hiểu vì lý do gì! Chuyện của bà ta là cả một chuyện dài không kể hết được.......


08:21:43 Feb 22 2007
Mấy hôm nay thấy Tuli cực với ba nó, cũng tội nghiệp. Thôi thì ráng lo cho con nó để no tròn chử hiếu. Các em nó đều phải đi làm nên tối nào nó cũng ngủ lại trong bệnh viện trên chiếc ghế dựa. Chiếc ghế cứng lại thêm ltrong phòng quá lạnh khó mà ngủ được. Ban ngày nó chỉ về nhà thay đồ, ăn uống. Lại thêm điện thọai về văn phòng bên nhà để lo cho công việc. Nó mua quà cáp bánh kẹo để biếu xén cho nhân viên trong bệnh viện để họ để ý đến ba nó nhiều hơn. Các việc nầy thì các em nó không nghĩ đến. Bà con đều nói "con nhỏ nầy thật là có hiếu quá".
Nhớ ngày nào, tự nhiên nó hỏi:
-Mẹ! Con không phải là con ruột của mẹ phải không?
Tôi ngạc nhiên lắm, vì hồi nào đến giờ, tôi đối với nó không có gì khác với các em nó.
-Ai nói với con vậy?
-Ba nói!
Tôi thở dài. Không biết nguyên do gì mà anh lại nói với con như vậy. Biết rằng trước sau cũng phải nói cho nó biết, nhưng chưa cần thiết phải nói lúc ba mẹ nó vừa chia tay với nhau.
-Mẹ có biết ba mẹ ruột của con là ai không?
-Ba con và cô Na đem con về cho mẹ, cho nên mẹ không biết cha mẹ con là ai. Mẹ cũng không cần biết vì mẹ nghĩ mẹ sẽ nuôi con như con ruột của mẹ.
Tôi còn nói thêm:
-Con cứ hỏi ba con. Cũng có thể con là con ruột của ba con.
-Tại sao vậy mẹ!
-Vì lúc đó, mọi người trong phi đoàn của ba con đều nói con là con của ba và người đàn bà đó.
-Me không hỏi ba sao?
-Hỏi làm gì. Mẹ biết có hỏi ba cũng không nói thật. Lúc đó mẹ cứ bị hư thai hòai, nên có con mẹ vui lắm. Cho dù con có là con ruột của ba con đi nữa cũng vậy thôi.
Câu chuyện chấm dứt ở đó. Nó vẫn bình thường, vẫn lo lắng săn sóc cho mẹ và các em. Vừa làm vừa học. Làm được đồng nào cũng bỏ ra để lo cho các em nó vì biết rằng một mình mẹ đi làm cũng cực lắm, các em thì đang đi học, có nhiều thứ cần phải chi dùng.
Có lần tôi đem chị em nó về thăm Việt Nam, tôi đưa chúng nó lên Bảo Lộc để thăm bà nội và cô chú. Nó nói:
-Mẹ cho con đi Nha Trang?
-Chi vậy con?
-Con nghe nói từ Bảo Lộc xuống Nha Trang cũng gần, con muốn đến đó để xem cái nơi con sanh ra.
Thì ra, chuyện đó nó vẫn để trong lòng.
Chúng tôi đi Nha Trang. Tôi có đến gặp cô nó để nhờ dò hỏi về tin tức của mẹ ruột nó, nhưng không thể nào tìm được. Nó bảo tôi:
-Không sao đâu mẹ! Con chỉ muốn đến đây thôi, tìm được hay không cũng không sao. Con có mẹ là được rồi.
Từ đó, nó không bao giờ nhắc đến nữa. Không biết nó có hỏi ba nó không, nhưng nó đối với anh ấy vẫn một lòng thương và lo săn sóc cho anh thật là chu đáo.


19:31:43 Feb 23 2007
Mùng 6 Tết, 2.20 PM
Con gọi điện thọai:
-Mẹ ơi! Ba hết thở rồi!
Bàng hoàng.......
Lúc trước nghe thuyết pháp, sư cô hỏi có biết sống và chết khác nhau cái gì không?
Những câu trả lời khác nhau, dài dòng và triết lý. Câu trả lời của sư cô:
-Sống và chết khác nhau là hơi thở.
Bây giờ mới thấy sự khác biệt trong tích tắc đó.
Con kể lại:
-Hai đứa con đang ngồi nói chuyện bên giường của ba, vẫn nhìn ba và nhắc lại những kỷ niệm củ. Nhưng chợt thấy ba không còn thở nữa....Con đến bắt mạch, thấy không còn đập.....
Vậy là xong một kiếp người!
Vội vàng báo cho em gái biết, nó bảo đợi em về đi đến nhà thương.
Vậy cũng được, thêm một người cho anh dỡ cô quạnh.
Đến nơi thấy anh nằm như đang ngủ, nhưng lại là một giấc ngủ không bình thường, một giấc ngủ không bao giờ thức dậy nữa. An bình cho anh, từ nay không còn đau đớn nữa. Nhìn mấy đứa con khóc cha, mình cũng khóc theo. Bao nhiêu giận hờn tiêu tan hết rồi, chỉ trách anh tự phá hủy đời mình bằng men rượu. Rồi cũng xong một kiếp người. Tiếc rằng những giây phút cuối, anh không tỉnh táo để thấy các con anh luôn luôn ở bên cạnh anh. Vậy mà bạn bè đến thăm, anh cứ lặp đi lặp lại câu:"con bất hiếu", và như vậy anh mang theo anh cái suy nghĩ các con anh bất hiếu với anh. Thật ra thì ai cũng khen tụi nó, còn nhỏ mà mấy năm qua lo cho anh chu toàn như vậy cho dù anh thấy mặt tụi nó là mắng chửi không hết lời.
Mà thôi! Chết là hết. Thân xác đó vài ngày nữa sẽ trở thành tro bụi, mọi sự đều thành không!
Anh đi thanh thản nhé.


07:40:16 Feb 24 2007

Tâm thì an nhưng lòng vẫn ray rức ngủ không được, cứ suy nghĩ mãi........
Cứ nhớ mãi đôi mắt của anh nhìn mình khi mình đưa từng muổng nước cho anh uống, đôi mắt lờ đò không có hồn, không biết là thương hay giận!
Không biết trong lòng anh đối với người vợ củ nầy như thế nào?
Chuyện giữa anh và mình có nhiều rắc rối, mâu thuẩn lắm.
Tối qua, mình đã nhiều lần hỏi mấy đứa con:
-Tụi con thấy, đối với ba con, mẹ có làm gì sai không?
Tuy các con nói mình không sai, nhưng những giờ phút chót đó, anh không nói được nên không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh đòi gặp mặt nhưng đến khi gặp rồi anh nói không được gì.
Mình chỉ mong tìm được sự thanh thản để đi tiếp đọn đường còn lại.
Mấy hôm trước nói với con: "Nếu ba không còn chửa được nữa, thì ba đi sớm cũng đở được đau đớn". Nhưng bây giờ anh lịm dần trong cơn mê như vậy, lại thấy tiếc nuối là không biết anh có muốn trối trăn gì, hay còn điều gì anh muốn làm mà chưa làm được.
Có phải là tâm vẫn không an không?

23:55:57, Feb 24 2007
Cả ngày nay, mấy mẹ con chia nhau đi lo nhựng việc cần thiết nên không có thì giờ để suy nghĩ, không có thời gian đau buồn nữa. Lại thêm đứa em rể hôm nay bắt đầu triển lảm tranh cho nên cũng muốn ghé lại chúc mừng. Người bạn nghe nói vậy, tình nguyện lái xe lên đưa VH đi vì không muốn VH lái xe trong lúc nầy. Còn phải ghé lại nhà anh chị của anh ấy để lấy tấm hình.
Đưa người ra đi lần cuối sao mà nhiêu khê quá. Các con cứ điện thoại tới tấp, đứa thì đi lo bộ đồ vía cho ba nó, đứa lo mua giày, đứa lo liên lạc với nhà quàng về giờ giấc. Cuối cùng rồi cái gì cũng hỏi mẹ và chờ mẹ cho quyết định cuối cùng. Anh chị của anh cũng gởi gấm: "Xin em lo cho nó một lần cuối, anh chị đi lại khó khăn nhưng cũng sẽ ráng có mặt".
Biết sao bây giờ!
Gặp bạn bè hỏi tên tuổi để đang lên báo và phân ưu trong website của trường, lòng như nghẹn lại:
-Đăng sao bây giờ, với danh nghĩa gì?
-Thì đăng cho mấy đứa con khỏi tủi thân.
-Tụi nó có đọc được tiếng Việt đâu!
-Thấy có tên cha nó được đăng chia buồn trên báo, tụi nó cũng hiểu mà.
Thì đành vậy thôi.
Gặp anh chị của anh để lấy tấm hình, nói cho anh chị biết hôm qua, lúc anh vừa "đi" mình có đưa sư cô lại và cùng với sư cô và em mình tụng cho anh một thời kinh cho anh được giải thoát, và nhà chùa cùng các con sẽ tiếp tục làm tuần cho anh trong vòng 7 tuần, Cũng cho anh chị biết những dự tính trong tương lai. Sẽ gởi tro cốt của anh tại chùa và sau khi xong tuần 100 ngày sẽ cùng các con đem về VN để chôn trên Bảo Lộc, trên đó anh còn người mẹ già và ba đứa em.
Lời của Má nhắc đi nhắc lại: "Nghĩa tử là nghĩa tận", ráng lo cho nó cho tròn nghĩa đi con.
Má không nhắc con cũng làm mà!


08:00:17 AM Feb 26 20

Bạn bè khắp nơi gọi đến chia buồn! Có người còn hỏi "có buồn không?". Buồn chứ!
Hôm nay là ngày phát tang!
Tội nghiệp mấy đứa con, hôm nay phải xả tang ông ngọai trước khi chít khăn tang cho cha.
Con gái hỏi:
-Chưa đến ngày mà tụi con xả tang ông ngọai như vậy mẹ và bà ngọai có buồn tụi con không?
-Không đâu con. Không có ai để hai tang cùng một lúc, luật lệ từ hồi nào đến giờ như vậy rồi. Nhưng đám cưới CV phải dời lại sang năm rồi.
-Dạ mẹ. Tụi con sẽ bàn tính lại, chọn ngày khác.
Thằng con lớn mấy năm đầu giận cha nó, nhưng thời gian sau nầy, nó cũng thường cùng vợ đi thăm viếng, lo lắng cho anh. Chắc anh cũng thấy an ủi vì những ngày cuối đời, con cái đều bên cạnh.
Chỉ tội mấy hôm nay anh nằm một mình trong phòng lạnh của nhà quàng, không ai thăm viếng được. Thế mới biết, người chết ở VN ấm cúng hơn bên nầy, lúc nào cũng có người thân bên cạnh, khói hương nghi ngút cho đến khi đã nằm sâu dưới lòng đất.
Một kiếp người!






Tonka
#57 Posted : Monday, February 26, 2007 12:43:58 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị VH KissesheartRose
linhvang
#58 Posted : Monday, February 26, 2007 1:52:33 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị Vi Hoàng,
Đọc cảm động quá! Bài viết thật từ lòng bao giờ cũng hay đó. Roseheart
hoa xuong rong
#59 Posted : Monday, February 26, 2007 2:26:45 AM(UTC)
hoa xuong rong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 265
Points: 0

Đọc những đoản văn VH viết. Buồn. Viết được là VH nhẹ bớt nồi buồn riêng. Ngày hôm nay là thế, ngày mai sẽ là một ngày mới. Hy vọng các đoản văn chuyển tải những muộn phiền cho người viết. Một ngày nào đó, những kỷ niệm cùng những niềm đau cũng chỉ là mây khói. HXR
Vi_Hoang
#60 Posted : Monday, May 7, 2007 7:49:30 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Lại viết cho con gái.
Chúc mừng Cookie
Hôm nay là ngày thật quan trọng với đứa con gái út của tôi, my baby girl ra trường sau bao nhiêu năm học tập thật là khó khăn, và con đã vượt qua được để đứng trong số những "Outstanding Graduate Students"
2 năm trước, mẹ cũng dự lễ ra trường của con tại UCLA, lúc đó mặt con sáng lạng nhưng nét ngây thơ vẫn còn đầy trên khuôn mặt với mái tóc dài tới eo. 2 năm sau, với bao nhiêu phấn đấu, con lại bước lên bục, mái tóc chỉ còn ngang vai (vì trước đó 1 tháng con đã cắt nó tặng cho hội Ung thư để người ta làm tóc giả cho bệnh nhân) cười thật tươi khi người ta choàng cái khăn qua cổ, với tiếng la ó của anh, chị, em và bạn bè. Con dơ cao tay mãn nguyện với ý định chấm dứt đời học sinh tại đó. Đọc hàng chử:
Loyola Marymount University are pleased to announce Cam An Hoang Vo will be conffered the degree of Master of Arts with a Major in School Counseling Pupil Personnel Services Credential.....mẹ muốn rơi nước mắt! Hai năm qua thật là tội cho con. Từ khi chị con theo chồng dọn qua Arizona, trao tất cả trách nhiệm chăm sóc cho người cha bệnh hoạn của các con lại trên vai con gánh vác. Con đã vừa học, vừa làm vừa lo săn sóc cho cha; thật là hết sức nặng nhọc cho một đứa con gái mà như các bạn con còn dựa vào gia đình, còn vòi vĩnh đua đòi những thói hư tật xấu cũa thời đại.

Cha các con qua đời là một mất mát lớn đối với các con, nhưng đó cũng là một giải thóat để con có thể trở về với cuộc sống riêng của con. Các con đã làm hết những gì các con có thể làm được để thỏa mãn những ước vọng sau cùng của người cha đã chối bỏ trách nhiện đối với các con hơn 10 năm qua. Bây giờ, chỉ còn việc cuối cùng các con sẽ làm là đem tro cốt của ba về với quê hương, rãi xuống những nơi ba con từng đi qua, những miền đất quen thuộc mà cánh chim sắt của ba đã từng tung hoành.
Sáng nay, mẹ ngồi dưới hàng ghế đầu, dưới ánh nắng chói chan của trời Cali, ráng tìm con trong số áo đen nhốn nháo ở trên kia. Lo cho con bị nắng làm cho cháy da, lo luôn cả cho vòng hoa Lan tím mà lát nữa đây mẹ sẽ choàng vào cổ cho con. Nhưng khi người ta đọc tên con, rồi con xuất hiện với khuôn mặt rạng rỡ, mẹ đã quên hết, quên luôn cả chụp hình cho con, quên la hét, chỉ biết đứng lặng đó với nỗi cảm động vô bờ. Chính mình cũng không biết nước mắt mình chảy từ bao giờ cho đến khi đứa con trai quay lại, lấy tay quẹt nước mắt cho mẹ và những đứa con khác, đứa thì choàng tay ôm, đứa thì vổ về vì chúng biết rằng mẹ đang vui mừng.
Cookie của mẹ! mẹ rất hãnh diện vì con!

Ps: Lúc mình đang ăn tối, bàn về việc tro cốt của ba con, anh Bi có hỏi mẹ:
-Không biết ở VN , người ta có cho mướn helicopter để đi rãi tro không mẹ?
Mẹ nghĩ là không, nhưng mẹ sẽ hỏi kỹ lại xem sao vì mẹ biết, ba các con ngày xưa lái helicopter, cho nên các con cũng muốn ba con từ đó mà bay ra khắp miền đất nước.

Users browsing this topic
Guest
5 Pages<12345>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.