Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages123>»
Hồi tưởng
Vi_Hoang
#1 Posted : Saturday, January 1, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Gặp lại cố nhân
Hôm đó,Hậu đang chở tôi đi trên con đường Nguyễn Trải, ngồi phía lơ đãng nhìn 2 bên đường, tôi bất chợt thấy được 1 cái tên quen thuộc " Nhà may L.L"; tôi vội bảo Hậu quay xe trở lại, nó không hiểu gì nhưng cũng nghe lời tôi. Bước vào tiệm, bở ngỡ với những khuôn mặt dường như quen thuộc mà lại rất xa lạ. Tôi hỏi 1 cô gái vừa bước ra từ nhà sau:
_Phải đây là nhà anh chị L. hay không cháu?
_Dạ phải. Cô muốn gặp Ba má con?
_Ba má con có nhà không?
_Dạ ba con đi vắng, Má con ở nhà sau, con thấy cô quen lắm, để con vào gọi má con.
Cô gái đi vào trong, 1 lát sau thấy chị tất tả đi ra, nhìn tôi có 1 chút ngở ngàng:
_V. phải không?
_Dạ phải chị ạ!
Chị và tôi ôm chầm lấy nhau, chị nói trong nước mắt:
_Vậy mà anh chị cứ tưởng em đã chết mất rồi, Đã gần 10 năm không được tin tức gì cả từ lần sau cùng gặp em, nghe nói em bị bệnh....Lúc nãy Bé Thảo vào nói là hình như cô V. mà chị còn la nó nói bậy.
_Mỗi lần em về đều đi tìm anh chị, đến nơ củ thì anh chị không còn ở đó nữa, hỏi thăm cũng không ai biết anh chị dọn đi nơi nào!
Chúng tôi tay trong tay nói chuyện không dứt, khi thì khóc, khi thì cười. Cô gái lúc nãy bưng nước ra chào. Chị nói:
_Bao năm qua, em không thay đổi nên Bé Thảo nhận ra em ngay, nhưng không dám nhìn vì lâu nay gia đình chị ai cũng nghĩ em đã chết rồi.
Trò chuyện được một lát, những thăm hỏi sơ qua 2 bên gia đình, tôi hỏi chị:
_Anh H. có ở gần đây không chị, Ảnh sao rồi?
_H. dọn ra ngòai Bình Chánh ở rồi em, không khá lắm nhưng cũng không đến nỗi nào. Em muốn nói chuyện với H. không?
_Dạ, nếu tiện thì chị cho em hỏi thăm ảnh chút. Lâu quá rồi không có gặp!
Chị kêu con:
_Con gọi điện thọai cho chú H. Đừng nói gì cả nghe.
Bé T. đi gọi điện thoại, tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy hồi họp......Sau vài ba câu, tôi nghe Bé Thảo nói:
_Có người muốn nói chuyện với chú, chú đợi chút.
Tôi cầm lấy điện thoại, tiếng nói hơi run mà chính mình cũng không biết tại sao!
_Alo, Anh H. đó hả?
_Phải, ai vậy?
_V. đây anh.
Im lặng ở đầu giây bên kia, rồi tiếng anh cũng ngập ngừng:
_V. nào? phải H.V. không?
_Dạ phải.
Tự nhiên tôi thấy như mình rơi nước mắt. Có một cái gì đó như chận ngang cổ làm tôi không thể nói nên lời. Có lè cả hai cùng ngở ngàng saubao nhieu năm xa cách.
_Em còn sống đó à? vậy mà bao lâu nay anh tưởng..........
Tôi im lăng, biết nói gì đây!
_Em về có ông xã về theo không?
_Không anh ạ, tụi em chia tay đã gần 9 năm rồi.
_Oh! anh không biết chuyện đó. Lần cuối gặp em, biết em bịnh rồi bặt tin luôn. Anh có tìm đến nhà Sơn thì Sơn đã dọn nhà, tìm chị M cũng không được. Anh không biết làm thế nào để biết tin em.
Tôi thở dài:
_Có rất nhiều chuyện đã sảy ra trong hơn 10 năm qua. Để khi nào có dịp, em sẽ kể lại cho anh nghe.
_Em dang ở nhà chị L. đó à? Anh đến gặp em được không?
_Khoan đã anh ạ. Bây giờ em đang đi công chuyện với đứa cháu, chị M. đang đợi ở nhà.
_Cho anh số điện thọai, anh sẽ liên lạc với em.
_Số DT của em là........
_Được rồi, anh sẽ gọi cho em.
_Gặp sau nhé.
Tôi buông điện thọai mà lòng như hãy còn xúc động. Thảo nói với tôi:
_Cô à; Chú H. bây giờ không còn như xưa nữa đâu, già lắm, tóc bạc hết rồi.
Tôi cười:
_Chuyện đó dâu có quan trọng đâu bé, Bây giờ cô và chú gặp lại nhau là bạn bè, nhắc lại những kỷ niệm xưa, ôn lại những ngày tháng củ từ thuở còn đi học. Tóc chú bạc thì tóc cô cũng đâu còn xanh nữa.
Tôi từ giã ra về để cho lòng mình sống lại cái thuở đầu xanh, hai đứa cùng che chung một cái dù , lội bộ dưới mưa.......
Vi_Hoang
#2 Posted : Monday, January 3, 2005 5:42:34 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Định mệnh
Buông điện thoại xuống, tôi thừ người ra, hai hàng nước mắt chảy dài. Tại sao lại là tôi? tại sao định mệnh lại đối với tôi khắc khe quá vậy? Các con tôi còn quá nhỏ để tự lo cho mình.......
Cách đây khoảng 1 tuần, tự nhiên phác giác trong người có điều khác lạ, tôi cảm thấy lo lắng nên tự mình làm hẹn và đến văn phòng bác sĩ để làm khám nghiệm. Trải qua 1 vài thử nghiệm, cả tuần qua tôi sống trong lo lắng, đứng ngồi không yên. Bây giờ thì giờ phút đã đến rồi......9 giờ tối mà BS gọi điện thọai cho tôi, tôi đã nghĩ là có chuyện chẳng lành; những lời nói của BS như vẩn còn văng vẳng bên tai:
_Ngày mai bà có thể đến văn phòng tôi để làm thêm 1 thử nghiệm nữa không?
_Có chuyện gì, BS có thể cho tôi biết không?
_Chưa xác định được, ngày mai cần phải làm biopsy mới biết chắc,
_Nghĩa là tôi đã bị ung thư?
_Tôi không dám quả quyết, chiều mai bà đến khoảng 3.30pm. Bà nói ông nhà đi cùng vì bà cần phải có người ủng hộ tinh thần.
Tôi bàng hoàng, tôi sụp đổ, trước mắt tôi như không có gì cả, chỉ là 1 vùng tối tăm.......
Chồng tôi đó, ngồi gác chân lên bàn, lon bia trên tay, mắt dán vào TV, thỉnh thoảng đập mạnh tay xuống bàn, hét lên vì 1 anh chàng Laker đôi banh ra ngòai rổ. Các con tôi ở phòng bên cạnh, đứa thì làm bài, đứa thì vẫn say sưa với những con búp bế...... Ai chia xẻ được với tôi cái tin như trên trời giáng xuống nầy đây. Mắt tôi nhòa đi, nhìn các con như muốn thu gọn hình ảnh chúng nó vào lòng. Các con tôi sẽ ra sao nếu một ngày kia tôi không còn trên thế gian nầy nữa.
Chồng tôi bóp nát lon bia mới vừa uống hết, đứng lên lấy 1 lon khác. Tôi lau vội nước mắt nhưng anh đã gắt:
_Làm gì mà khóc?
_BS mới vừa gọi, ngày mai anh có thể cùng đi BS với em được không? Ổng nói cần anh có mặt.
_Mai phải đi làm mà, có gì quan trọng đâu!
_Nếu không có gì quan trọng thì ổng đâu có nói vậy. Nhưng nếu anh bận thì thôi, em nhờ dì L. vậy.
Tôi đứng lên vào phòng gọi điện thọai cho dì. Dì an ủi, trấn an tôi và hứa là mai sẻ đến đưa tôi đi dù rằng Dì ở cách xa tôi 120 miles.
Chồng tôi là vậy đó, không có gì quan trọng hơn là bia và những Laker game mà anh không bao giờ bỏ qua sau giờ làm việc. Bao nhiêu năm chung sống với nhau, mấy mặt con nhưng lúc nào đối với anh vẫn là câu :"con là nợ, vợ là oan gia", anh không bao giờ muốn tìm hiểu xem vợ mình muốn gì, con mình cần gì. Tôi thì tự ái nên cũng bất cần, chỉ lo đi làm, lo cho các con cho nên cái khoảng cách của tình cảm vợ chồng càng ngày càng xa thêm.
Thục Miên
#3 Posted : Monday, January 3, 2005 6:26:40 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Đọc bài này buồn quá, sao các đức ông chồng cứ cắm đầu cắm cổ vào những lon bia không biêt mệt mỏi nhỉ ?
ông nhà M thì mê football như điếu đổ, làm bao nhiêu cũng đổ vào cá độ nên nghèo hòai
bây giờ ổng không đi làm vậy mà hay, hông có tiền mà cá độ chỉ coi thôi
mong bình an cho TÔI, hy vọng chị ấy không phải bị ung thư như BS đoán
hùi đó, BS cũng nói M bị ung thư máu, đi test đủ thứ, cứ mỗi lần M vào trung tâm cancer là M buồn lắm, nhưng rồi xét nghiệm hòai cuối cùng vẫn chẳng định bệnh được, BS cũng bó tay, hông biêt tại sao M mất máu nhiều đến như vậy, lương hồng huyêt cầu cứ thi nhau biến mất mà cách chữa của họ là tiếp máu cho M mà thôi
Bây giờ M bớt lo sợ hơn, cũng quen dần với căn bệnh vô duyên cớ này và nhờ bớt lo sợ, M lại bớt bị chảy máu hơn ngày trước,
vậy mới biết tinh thần đóng vai trò rât quan trọng trong việc chữa bệnh, mong nhân vật TÔI lạc quan hơn
mến
NgocDung
#4 Posted : Monday, January 3, 2005 8:23:13 PM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vi_Hoang

Định mệnh
Ai chia xẻ được với tôi cái tin như trên trời giáng xuống nầy đây. Mắt tôi nhòa đi, nhìn các con như muốn thu gọn hình ảnh chúng nó vào lòng. Các con tôi sẽ ra sao nếu một ngày kia tôi không còn trên thế gian nầy nữa.

Bao nhiêu năm chung sống với nhau, mấy mặt con nhưng lúc nào đối với anh vẫn là câu :"con là nợ, vợ là oan gia",
Tôi thì tự ái nên cũng bất cần, chỉ lo đi làm, lo cho các con .




Chị Vị Hoàng thân mến ,
Em biết khi chị viết bài Định Mệnh thì những chuyện đó cũng đã trở thành " xa lắc " rồi , có thế chị mới viết ra đây , còn khi đang xảy ra , chắc chắn với người như chị thì chị sẽ không viết... Em rất muốn được chia xẻ cùng chị tất cả những gì đã xảy ra...
Chúc chị bây giờ nhiều sức khoẻ thêm nhiều niềm vui , hạnh phúc nha chị , thật đơn giản ngay lúc này đọc Định Mệnh của chị , em nhớ một người bạn gái , cô ấy đã từng nói với vào lúc bầu trời đen tối nhất cô ấy quệt nước mắt bảo rằng
- Thật ra ta vẫn hơn nhiều người phụ nữ khác , ít nhất còn có CON , như thế ta hạnh phúc hơn , bởi vì không phải ai cũng có được hạnh phúc ấy. Mà con ta thì gần hơn " chồng " ta rất nhiều. Mất ta chồng ta lấy vợ khác , nhưng con ta mất ta nó không thể có người mẹ thứ hai được như ta. Cho dù có thể người phụ nữ " sau ta " có rất tốt cũng không thể bằng ta. Vậy tội gì chỉ vì thói hư tật xấu trăng hoa bạc tình , vô tình của " hắn " mà ta phải đau khổ.
Vì con ta sẽ khoẻ lên thôi vì con ta sẽ qua cơn hoạn nạn này...

Chúc chị vui nhé
Tonka
#5 Posted : Tuesday, January 4, 2005 1:34:28 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị VH thân mến,
Ba lần gặp chị đều thấy cái vẻ trầm trầm của chị tuy chị rất nhiệt tình, nhiệt tâm trong từng lời nói từng cử chỉ. Rồi dần dần được biết thêm tâm sự của chị qua các bài viết, có lẽ những khổ đau trong quãng đời đã qua đã tạo ra một VH như vậy. Lúc em còn trẻ, cái mộng ban đầu bị bể như bong bóng xà bông, em đã ngu si nghĩ rằng cuộc đời này đã hết, rằng ta sẽ không bao giờ cười được nữa Clown. Vâng, em đã sai, cái gì khi nó xuống tận cùng thì cũng sẽ phải nổi lên. Chị đã thoát ra từ nơi không được như ý, từ cõi chết trở về, xin chị hãy nhìn vào phía trước và vui với hiện tại nha chị. Cuộc đời ngắn ngủi và phù du lắm, mong được nhìn nụ cười của "Ái Vân" mỗi ngày một nhiều, một nụ cười sảng khoái vui tươi nhá chị nhá. Chờ nghe thêm tâm sự của chị.
Phượng Các
#6 Posted : Tuesday, January 4, 2005 2:36:34 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi NgocDung
- Thật ra ta vẫn hơn nhiều người phụ nữ khác , ít nhất còn có CON , như thế ta hạnh phúc hơn , bởi vì không phải ai cũng có được hạnh phúc ấy.

Mèn ơi, cứ phải lấy sự bất hạnh của người khác (có thật là bất hạnh không?) để mà cảm thấy hạnh phúc thì cái hạnh phúc đó đầy tràn nghiệp chướng!
Biết bao giờ người ta mới nhận thấy rằng hạnh phúc là sự bình an trong tâm hồn, bất kỳ là hoàn cảnh nào đến với ta. heart
Tonka
#7 Posted : Tuesday, January 4, 2005 3:25:04 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các
Biết bao giờ người ta mới nhận thấy rằng hạnh phúc là sự bình an trong tâm hồn, bất kỳ là hoàn cảnh nào đến với ta. heart


Dạ thì là bao giờ ta NGỘ được đó Tongue

Tuy nhiên em cũng đồng ý một điều là mình nên đứng vững trên đôi chân của mình thì tốt hơn, đừng dựa vào chồng vào con hay bất kỳ người nào khác, bởi vì khi chỗ dựa đó lay chuyển thì mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Phan
#8 Posted : Tuesday, January 4, 2005 3:57:45 AM(UTC)
Phan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 15
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

- Thật ra ta vẫn hơn nhiều người phụ nữ khác , ít nhất còn có CON , như thế ta hạnh phúc hơn , bởi vì không phải ai cũng có được hạnh phúc ấy.

Mèn ơi, cứ phải lấy sự bất hạnh của người khác (có thật là bất hạnh không?) để mà cảm thấy hạnh phúc thì cái hạnh phúc đó đầy tràn nghiệp chướng!
Biết bao giờ người ta mới nhận thấy rằng hạnh phúc là sự bình an trong tâm hồn, bất kỳ là hoàn cảnh nào đến với ta. heart
[/quote]

Tôi không đồng ý với quan điểm này của chị Phượng Các
Đối với người đàn bà, thiên chức Mẹ là một thiên chức bất khả phân ly
CON là máu mủ của ta mà ra. CON là chính ta
Người đàn bà lúc có con, chỉ có thể tìm thấy bình an trong tâm hồn nếu con họ bình an
Cho nên người đàn bà tự cảm thấy họ gắn liền với con, nhất là thời kỳ con còn thơ ấu

May mắn cho người đàn bà được khoảng 10 năm, lúc con còn thơ ấu . Chúng mang lại
hạnh phúc cho người đàn bà . Vì lúc này là lúc Mẹ Con tương thân nhau nhất

10 năm thôi, các chị ạ. Nhất là ở Mỹ, nếu không khéo, 10 năm kế tiếp lúc chúng đến tuổi dậy thì, là lúc mà chúng đi tìm căn cước cá nhân, ôi thôi chao ơi , thời gian này có thể là địa ngục đối với nhiều bà mẹ đơn thân ở Mỹ

Chúc chị Vi Hoàng khoẻ mạnh lên nhé . Có gì chị tâm sự ra đây cho vơi bớt nỗi buồn
Nhưng các chị cũng cẩn thận, nên suy nghĩ kỹ trước khi viết hết ra đây
Chuyên riêng của mình, thì cũng nên cẩn thận
Đây là chỗ công cộng, ai cũng đọc được
Lúc mình qu'a buồn, quá tuyệt vọng thì mình tuôn ra hết . Nhưng lỡ có những trường hợp kẻ xấu dùng thông tin đó làm bậy
Dù sao thi cũng mong các chị tìm được sự chia sẻ trong những lúc khủng hoảng . Vì lúc bị khủng hoảng thì nhu cầu cần được chia sẻ rất quan trọng . Chồng không chia sẻ thì ta cần phải tìm nguồn khác vậy


Phượng Các
#9 Posted : Tuesday, January 4, 2005 5:18:31 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Phan
Tôi không đồng ý với quan điểm này của chị Phượng Các
Đối với người đàn bà, thiên chức Mẹ là một thiên chức bất khả phân ly


Chị Phan ơi, PC hổng hiểu "thiên chức bất khả phân ly" là chị muốn nói gì? PC đâu có bảo là nên phân ly tình mẹ con gì đâu? Nhưng cái kiểu phải so sánh với người khác về những gì họ không có rồi cho đó là hạnh phúc của mình thì có tàn nhẫn với họ không? Nếu có con là thiên chức thì hẳn phải có chồng là thiên chức luôn (chứ hổng lẽ có con mà không chồng?). Rồi những người không có được chồng, không có được con rồi làm sao đây? Chúng ta cứ lập ra một cái list về cái có cái không để dựa vào đó mà "cảm thấy" hạnh phúc (trên cái gọi là nỗi bất hạnh của kẻ khác) thì cái hạnh phúc ấy có đáng ca ngợi và theo đuổi hay không? Nếu có những người không cần phải có chồng / vợ / con cái, tiền bạc mà vẫn được hạnh phúc thì liệu chúng ta có cho là họ đi ra ngòai cái thiên chức hay không? Rồi vì tin rằng phải có chồng có con mới là trọn thiên chức làm người phụ nữ mà có kẻ giựt chồng kẻ khác, hay giết người để đọat cái bào thai trong bụng người ta thì sao? Có phải vì họ bị ám ảnh bởi cái định nghĩa thiên chức làm người nữ?

Khi trả lời với các bạn trong đây, PC tùy hoàn cảnh từng người mà trò chuyện, chớ không dám nói theo kiểu "dạy đời". Như với Ngoc Dung là PC có mối thân tình qua thời gian khá lâu, và hình như ND đã từng mơ ước được có chồng có con (phải không ND?) nên PC nghĩ là khi bày tỏ ý kiến như trên với ND là PC cũng có chút ý trong đó, chớ tuyệt nhiên không hề chủ trương là người đàn bà nên tìm hạnh phúc trong cảnh đời độc thân hay không con!

Phan
#10 Posted : Tuesday, January 4, 2005 6:17:24 AM(UTC)
Phan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 15
Points: 0

Chào chị Phượng Các,

Nếu chị dựa theo kinh nghiệm với từng người trong này để trò chuyện
Thì tôi ngược lạc, vì không quen biết ai trên đây, nên dựa vào số đông để đưa ra nhận định
Tôi xin lỗi vì đã làm buồn ai. Đấy là chuyện ngòai ý muốn của tôi

Quan điểm của tôi, là mỗi người một hoàn cảnh
Có những trường hợp phải ở độc thân, thì nên ở độc thân, hơn là nhắm mắt lấy đại một ông chồng, rồi sau đó tạo thành địa ngục to cho nhiều người. Chẳng thà bất hạnh là bất hạnh của một người, hơn là để trốn chạy bất hạnh của mình, ta lại tạo ra địa ngục và bất hạnh cho 4 5 người khác

Kết tiếp tôi nghĩ không chồng mà có con dĩ nhiên là không nên. Nhưng nếu phải lựa chọn giữa việc có con là phải có chồng, dù ông chồng đó tệ bạc đến đâu . Và việc có con mà vẫn không chồng, thì tôi sẽ chọn tôi sẽ nuôi con một mình. Hơn là nuôi con cùng người đàn ông vô trách nhiệm làm đời mình và đời con mình khổ thêm

Từ quan niệm này, tôi sẵn sàng chấp nhận quan điểm có những trường hợp người đàn bà có thể có con nhưng không cần chồng
Nếu cần đi cấy con , đi mua tinh trùng, tôi cũng chấp nhận được
Vì vậy việc chị nói muốn có con là phải có chồng, không áp dụng vào quan điểm của tôi
Dĩ nhiên đây là quan điểm rất cá nhân của riêng tôi, các chị khác có thể không đồng ý quan điểm này

Bây giờ nói qua việc hạnh phúc khi có con
Có con chỉ được mỗi hạnh phúc là thấy mình sản xuất ra được con, và chúng là máu thịt của mình. Nếu người đàn bà thấy đó là một hạnh phúc thì họ xứng đáng hưởng hạnh phúc ấy. Vì bên cạnh hạnh phúc này, mang thai, sanh đẻ, và nuôi con cũng cực khổ đến chết đi được chứ nào phải chỉ toàn là hạnh phúc thôi đâu

Nếu so sánh sự đau khổ của cái "tạm gọi là bất hạnh" của những người không con, và những đau khổ mà người đàn bà có con phải chịu đựng . Chưa chắc ai trải qua đau khổ nhiều nhiều hơn ai . Có con là khổ từ lúc sanh chúng ra đời cho đến ngày người đàn bà nhắm mắt . Tôi nghe nhiều người đàn bà lớn tuổi đã nói cho như thế . Lúc tôi mới sanh con đầu lòng, tôi không có thời giờ để ngủ, một bà cụ nói với tôi một điều mà tôi không bao giờ quên, "Cháu ơi, cháu sẽ mất ngủ mấy chục năm, chứ không phải mất ngủ mấy tháng mà thôi"

Dù khổ đau gấp trăm lần như thế, nhưng hạnh phúc của sự ban phát tình thương cho con cái, nhìn con cái khoẻ mạnh, người đàn bà sẵn sàng quên tất cả, để biết hưởng thụ hạnh phúc do con cái mang lại

Những người đàn bà không con, không thể nói với những người đàn bà có con là các chị đừng nên nói rằng mình hạnh phúc. Vì hạnh phúc này cũng phải trả một giá đắt hộc máu đấy chị Phượng Các ạ





Phượng Các
#11 Posted : Tuesday, January 4, 2005 6:41:41 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Phan
Những người đàn bà không con, không thể nói với những người đàn bà có con là các chị đừng nên nói rằng mình hạnh phúc.


PC đồng ý với chị về các điểm trên, rất vui là PNV có thêm chị cùng bàn về các vấn đề của phụ nữ. Còn câu PC quote trên của chị thì PC cũng đồng ý luôn, vì chưa bao giờ PC cho rằng là có con thì khổ hay không hạnh phúc bằng không con cũng như không có chồng thì hạnh phúc hơn có chồng. Vì vấn đề hạnh phúc rõ ràng là vấn đề của từng cá nhân, với cá nhân này thì có chồng có con là hạnh phúc, nhưng với người khác thì không thì sao? Nếu chị đọc lại câu của Ngoc Dung thì rõ ràng bạn của Ngoc Dung bảo là có con là hạnh phúc hơn người không con! Làm sao chị ấy có thể biết được cái điều gì đem lại hạnh phúc cho người khác. Thà rằng chị ấy cứ bảo là chị ấy thấy hạnh phúc! thiết nghĩ vậy là đủ, chả nên dùng cái không có của người khác mà lấy đó làm cứ điểm cho hạnh phúc của mình (mà PC biết chắc rằng khi phải thuyết phục mình bằng lý lẽ như vậy thì cái hạnh phúc đó đáng ngờ lắm!).

Hì hì, về vụ có con không qua người chồng (cấy xin tinh trùng) thì OK, PC đồng ý với chị luôn, nhất là vừa mới coi cuốn phim The L word !


NgocDung
#12 Posted : Tuesday, January 4, 2005 7:15:00 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Chị Vị Hoàng và các chị trong đây thân mến ,
- Chị VH , cho em xin lỗi khi đã làm hỏng " nhà " viết của chị nha , năn nỉ chị viết , để rồi chị viết... và rồi " tranh cãi " em thật lòng không muốn thế. Trong thâm tâm em khi vào đây viết , em rất đắn đo... chỉ khi tới Định Mệnh của chị em mới vô trả lời với một mục đích duy nhất đó là chia xẻ cảm xúc , chia xẻ cùng chị những đoản văn chị VH viết thay cho được nhiều người cũng mang tâm tình như thế mà không viết ra được. Chỉ đơn giản thế thôi. Chị VH đừng buồn em khi em viết như thế.
Những gì chị Phượng Các viết , em cũng hiểu , xong có lẽ chị viết những dòng đó là đồng cảm với những người không thể có con , , dù có muốn cũng không thể được , em hiểu... Xong điều em viết lại câu nói của người bạn em là vì cô ấy trong thời gian nuôi con đã mắc bệnh máu trắng , chồng thì theo người phụ nữ khác , ba con đứa nhỏ nhất mới 2 tuổi.. Em nghiệm ra câu nói của cô bạn trong lúc ấy là đúng ( tất nhiên nếu nghĩ sâu xa hơn cho em hay cho những người phụ nữ khác không thể sinh nở thì không thể tủi thân , xong em đã nghĩ sang khía cạnh khác khi cô ấy nói thế đó là cô ấy Vì Con. Cô ấy quyết tâm sống vì con , vì những đứa con cô ấy mang nặng đẻ đau rứt ruột mà sinh , nếu mệnh hệ nào con cái cô sẽ ra sao? người mẹ kế , tất nhiên không thể phủ nhận người đến sau cô ấy là không tốt , nhưng tình yêu , tình máu mủ và những lo toan tất nhiên không thể bằng cô ấy. Người ta nói thì hay lắm , nhưng làm , khi đụng chuyện chắc gì đã chịu nổi , em chỉ lấy một cái ví dụ nhỏ , có thể mọi người không đồng ý , xong đó là sự thật
- Cô bạn em hồi nhỏ còn đi học , rất sợ bẩn , cứ chỉ nghe đến từ cứt đái là đỏ mặt và nếu đang ăn cơm , bỏ ngay không ăn nữa. Nhưng mà khi lấy chồng , có con , em đã chứng kiến cô ta chăm con còn hơn chăm nhan sắc cô ấy nữa và cũng chẳng ngại ngùng gì khi đang ăn cơm con cô ấy khóc ré lên cái đít nó khó chịu , cô ta bỏ chén cơm , chạy đi lấy tã thay , thay xong còn ngửi cả phân con mình , mặt cứ tươi rói chẳng có gì ghê sợ cả. Em nhận ra rằng , có lẽ chỉ có người mẹ mới như thế ( em không nói đến những người làm nghề y ở đây ) Chỉ có người mẹ mới có cử chỉ ấy , khi em hỏi bạn " tại sao phải ngửi? ghê chết , ngày xưa mày sợ lắm mà " nó cười bảo em " con tao , cứt cũng thơm , mày ngửi mà coi , thì ngửi phân con mới biết nó ăn có tiêu không? có bệnh không? " em không biết ai dạy cô ấy vậy hay đó là bản năng của người phụ nữ... của người mẹ. Xong em thấy cử chỉ ấy thật vĩ đại.
Vâng , chính xác rất nhiều người phụ nữ muốn có con nhưng không thể có thiên chức làm mẹ , ví như em , có lấy chồng? xin lỗi em chẳng ngại ngùng nói ở đây , em bị khối u dạ con phải cắt hết để tránh lây lan vậy em có muốn thì lấy chỗ nào mà để mang bầu sinh con? , em chẳng cần ai thương hại em chuyện ấy vì em đã có rất nhiều con nuôi , em được làm mẹ đỡ đầu cho rất nhiều đứa trẻ và có khá nhiều đứa trẻ được em chăm bẵm tắm cho từ khi ở nhà thương về , như thế em cũng rất hạnh phúc rồi. Hạnh phúc tùy quan niệm từng người khi nghĩ về nó , Với một người chồng chẳng ra gì dù họ có là cha đứa con mình thì cũng nên dứt khóat , đàn bà khi sinh nở hoặc nuôi con vẫn âm thầm như thế , vì thế khi em nghe bạn em nói cô ấy hạnh phúc hơn người khác , em mừng cho cô ấy đã ngộ ra rằng cô ấy không vì người đàn ông đã bỏ rơi mình mà đau khổ mà cương quyết đứng lên lo cho sức khoẻ vì con cô ấy cần cô ấy. Chỉ có vậy thôi chị đừng trách bạn em khi đã nói câu ấy với em.
Chị Phan nói cũng đúng , sau 10 tuổi đứa trẻ nuôi dạy khó hơn và cũng ít tương thân với mẹ hơn , tuy nhiên ở những gia đình hạnh phúc thì trách nhiệm người cha sẽ nặng hơn người mẹ , và khi ấy con gái còn tâm tình với mẹ chứ con trai thì hiển nhiên rất ít trò chuyện với mẹ
Nói chung tùy quan điểm từng người khi họ muốn , là lập gia đình hay không? có con hay không thể có con , nhiều gia đình không có con vẫn hạnh phúc vợ chồng đằm thắm yêu thương tin cậy tôn trọng nhau lắm.
Còn khi đã có con , khi đã làm mẹ , thì không ai phân ly được tình mẫu tử trong người phụ nữ hết em chỉ biết rằng ai mà đụng vào con họ thì đừng trách với họ và cũng đúng là " thiên chức làm mẹ bất khả phân ly " có những người rất hiền , rất dịu dàng xong vì con họ bất chấp bản thân họ sẽ thế nào lúc đó thì có mà nói họ nhảy vào lửa họ cũng nhảy. Có rất nhiều người phụ nữ như thế
Còn nếu bảo rằng đứng vững trên đôi chân mình không dựa vào chồng hay con thì cũng chỉ đúng khi mà mình về già ,có thể khi ấy không có chồng bên cạnh và mình không cần con lo cho mình , nhưng ngược lại mình không thể không lo cho chúng , em cứ suy từ mẹ em ra mà nói thế , dù em có nói thế nào thì tình yêu và lo lắng của mẹ em dành cho em vẫn không ai lay chuyển được. Cũng như các anh trai em khi đã có vợ lập gia đình thậm chí bà cũng đã có chắt , nhưng bà vẫn lo lắng , gia đình nó hạnh phúc không? nó đi làm vất vả lắm không? vvvv.... càng về già thì càng chẳng có người mẹ nào thờ ơ với con được và cũng chẳng bao giờ " đời cua cua máy , đời cáy cáy đào hết " bởi vì nước mắt vẫn chảy xuôi...

Em xin lỗi khi dài dòng chuyện người , chuyện em ở đây và những gì em nghĩ , cái gì không đúng không phải thì em xin lỗi , xong chỉ một điều duy nhất em muốn nói đó là những gì chị VH viết ra ở Định Mệnh cũng y như câu chuyện bạn em , và một phần em muốn chia xẻ vì cái ngày khối u trong em bị bục ra em không có một ai bên cạnh trừ bạn bè , vì thế mà em chia xẻ cùng
Chúc chị Vị Hoàng luôn khoẻ mạnh và chúc các chị cũng thế... Còn quan niệm , tất nhiên mỗi người sẽ nhìn nhận và hiểu cũng khác nhau...
Xin lỗi chị VH , em trả lại không gian cho chị , thứ lỗi cho em hôm nay đã nói nhiều
NgocDung
#13 Posted : Tuesday, January 4, 2005 8:55:31 AM(UTC)
NgocDung

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 232
Points: 0

Tặng chị Vị Hoàng và các chị

( bài này em viết cũng khá lâu rồi giờ em dán vào đây , chị VH hãy cho phép em nha )

Tình Mẹ

Hồi trước , tôi có một người bạn gái rất thân , hai chúng tôi thân thiết như hai chị em ruột . Chị bạn tôi gọi mẹ tôi bằng mẹ và ngược lại tôi cũng gọi mẹ của bạn bằng mẹ .
Một lần mẹ của bạn tôi bịnh , biết mình khó qua khỏi cơn trọng bệnh mẹ gọi hai chúng tôi lại nói
- Mẹ thương con như thương con gái của mẹ , nhưng mẹ vẫn qúy con gái của mẹ hơn
Tôi , khi ấy không hiểu rõ hai từ : Thương – Qúy , hai từ ngỡ như đơn giản mà người Việt Nam mình thường xử dụng và cũng vẫn thường nói với những người thân thiết ruột thịt của mình , nên hôm đó khi nghe mẹ nói tôi vẫn cứ thắc mắc trong đầu và không dám hỏi ai
“ Tại sao mẹ lại nói mẹ không thương tôi bằng bạn tôi ? có lẽ rằng dù sao thì tôi cũng chỉ là một đứa con nuôi mà thôi , tôi đơn giản hiểu như thế và cũng đơn giản chỉ có tình “ Thương “ mới là quan trọng , mới là sự biểu hiện của tất cả tình cảm . Còn “ Qúy “ ít nhiều cũng chẳng nhằm nhò gì cả .
Khi chúng tôi lớn lên , bạn tôi cô ấy có con , sự xuất hiện của đứa trẻ sinh ra khiến cho cái kho từ ngữ về tình cảm trong mỗi chúng tôi hòan thiện dần lên , chúng tôi thường nựng thằng bé bằng những câu như

- Cục cưng của mẹ ơi
- Hòn Ngọc của mẹ ơi

Và chúng tôi thường gọi đứa trẻ của hai đứa là “ cưng ơi “ “ yêu ơi “ và rồi khi bạn tôi không còn nữa , tôi ở lại chăm sóc đứa trẻ thay người bạn , chỉ tới khi đó suy ngẫm lại tôi mới thấm thía sự chính xác rạch ròi trong câu nói phân bua về tình cảm của mẹ người bạn dành cho tôi và bạn tôi .
Phải rồi , bà mẹ nuôi tôi có thể rất thương tôi , đó là sự thật , là tấm lòng và sự thể hiện chân thành của Mẹ bởi vì , thậm chí ngay một đứa trẻ ăn xin ngòai đường , một người mù hát rong trên một chuyến tàu , trên đường phố cũng làm cho tôi thương cảm , nhưng mẹ nói , mẹ quý bạn tôi hơn tôi – điều đó thật chính xác biết bao bởi vì bạn tôi là hòn máu của Mẹ , là đứa con mẹ rứt ruột sanh ra với tất cả những hòai vọng của cuộc đời mà Mẹ gửi gắm vào nên mẹ qúy bạn tôi hơn tôi là phải . Một điều đơn giản thế nhưng phải tới bây giờ khi tôi đột nhiên được làm mẹ , tôi mới cảm nhận được đầy đủ và sâu sắc tất cả ý nghĩa chứa đựng trong cái từ đó .
Qủa là thấm thía biết bao khi người đời đã tổng kết rằng “ có sinh con , có nuôi dưỡng mới hiểu lòng cha mẹ “
Sự cao quý của người mẹ đã thể hiện trong mọi suy nghĩ , mọi việc làm , chỉ cần đứa con đứt tay , chảy máu một chút là người mẹ thấy nhói ở tim mình . Cũng chính vì quý con mà người mẹ nâng niu con , chiều chuộng con giữ gìn và che chở cho con , thậm chí rằng người mẹ có thể hy sinh cả cuộc đời mình vì con , cho con . Có người yêu thương đến độ cũng đã từng thốt lên
- " tôi giữ gìn con tôi như giữ gìn con ngươi của mắt mình "

Đứng ở một góc độ nào đó mà nói thì không có gì , không có sự so sánh nào có thể đo được mức độ qúy giá của đứa con đối với người mẹ . Bạn hay tôi thử lắng nghe dân gian hát rằng

Có vàng , vàng chẳng hay phô
Có con , con nói trầm trồ mẹ nghe

Và có thể nói rằng tình cảm qúy – yêu của người mẹ đối với con là một trong những tình cảm bền vững nhất , vĩnh cửu nhất
Nhưng nếu sánh đứa con với một cái gì đó cụ thể ở trên đời này thì cũng chẳng có gì quý hơn vàng – ngọc đó là hai vật tiêu biểu tượng chưng cho sự qúy hiếm trong quan niệm dân gian của nước Việt Nam mình .
Qúy - ở đây là qúy báu , qúy giá và vì vậy những vật qúy hiếm trên đời này thường được gọi là báu vật . Vậy thật rõ ràng , đứa con ruột thịt – máu mủ ( một cách nói dân gian Việt Nam ) của người mẹ , sẽ không có gì cụ thể hơn , gần gũi hơn thiêng liêng hơn là được ví với hòn ngọc , cục vàng . Sự ví von đó đã thể hiện cả tấm lòng ưu ái vô song của người mẹ dành cho con – Đứa Con đó là báu vật , là tặng vật kỳ diệu nhất mà tạo hóa đã dâng cho người mẹ .


Ngọc Dung




Phan
#14 Posted : Tuesday, January 4, 2005 11:32:19 PM(UTC)
Phan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 15
Points: 0

Chào chị Ngọc Dung,

Bài viết về người bạn ngửi cứt con vẫn thấy thơm, rất cảm động. Tôi từng nghe một ông họa sĩ tả cảnh hoàng hôn ngồi trên đảo tỵ nạn Pula Bidong thấy phân người nổi lềnh bềnh thật đẹp, thấy hay. Bây giờ đọc bài của chị, tả cảnh người đàn bà ngửi cứt con, thấy cực hay.

Cám ơn chị đã chia sẻ. Nghe ra chị thanh thản và may mắn hơn nhiều chị trong này.
Tonka
#15 Posted : Wednesday, January 5, 2005 5:13:15 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka
mình nên đứng vững trên đôi chân của mình thì tốt hơn, đừng dựa vào chồng vào con hay bất kỳ người nào khác, bởi vì khi chỗ dựa đó lay chuyển thì mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.



Nói cho rõ thêm một tẹo vì sao không nên dựa vào người khác ngoài mình. Năm ngoái, tk chứng kiến vài gia đình mất người thân: vợ mất chồng, các con mất bố. Người vợ/mẹ quay sang con tìm chỗ dựa thì các con bảo mẹ rằng "mẹ phải move on và tự lo cho mình...chúng không thể nhìn mẹ nó với gương mặt như vậy mỗi ngày và không thể tập trung học hành được....hết tháng này thì mẹ phải dọn ra không thể ở với con được, v.v..." Lại có những người vợ/mẹ dựa vào con làm điểm tựa và từ đó đã hại cả chung thân của chúng vì đứa con đã bị xâu xé giữa tình mẹ con và hạnh phúc riêng tư. Vâng, đó là những đứa con mà cha mẹ chúng đã bỏ bao nhiêu công sức nuôi nấng, dậy dỗ, thương yêu, chiều chuộng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Đây chỉ là một khía cạnh của vấn đề mà tk nhận thấy và chỉ muốn nói rằng: đừng mong ước nhiều thì đỡ phải thất vọng nếu không được như ý muốn Smile
Tuệ Tâm
#16 Posted : Wednesday, January 5, 2005 6:55:30 AM(UTC)
Tuệ Tâm

Rank: Newbie

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 25
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi tonka
mình nên đứng vững trên đôi chân của mình thì tốt hơn, đừng dựa vào chồng vào con hay bất kỳ người nào khác, bởi vì khi chỗ dựa đó lay chuyển thì mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.



Nói cho rõ thêm một tẹo vì sao không nên dựa vào người khác ngoài mình. Năm ngoái, tk chứng kiến vài gia đình mất người thân: vợ mất chồng, các con mất bố. Người vợ/mẹ quay sang con tìm chỗ dựa thì các con bảo mẹ rằng "mẹ phải move on và tự lo cho mình...chúng không thể nhìn mẹ nó với gương mặt như vậy mỗi ngày và không thể tập trung học hành được....hết tháng này thì mẹ phải dọn ra không thể ở với con được, v.v..." Lại có những người vợ/mẹ dựa vào con làm điểm tựa và từ đó đã hại cả chung thân của chúng vì đứa con đã bị xâu xé giữa tình mẹ con và hạnh phúc riêng tư. Vâng, đó là những đứa con mà cha mẹ chúng đã bỏ bao nhiêu công sức nuôi nấng, dậy dỗ, thương yêu, chiều chuộng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Đây chỉ là một khía cạnh của vấn đề mà tk nhận thấy và chỉ muốn nói rằng: đừng mong ước nhiều thì đỡ phải thất vọng nếu không được như ý muốn Smile

Lâu nay Tuệ Tâm vẫn khuyên như thế trong Gỡ Rối. Approve beerchug với tonka nè!
Vi_Hoang
#17 Posted : Wednesday, January 5, 2005 3:22:27 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Cám ơn ND đã post bài "Tình mẹ" vào đây. VH cũng có bài "Tình cha" viết năm ngóai đã đăng trong đặc san cũa trường, nay xin post vào đây để các ACE cùng đọc, để có 1 chút gì gọi là lòng thuong yêu của VH đối với cha mình.

Tình Cha
Tôi không biết phải mở đầu thế nào khi tôi muốn viết về ba tôi, người cha mà tôi luôn kính yêu, thương mến; nhất là trong những tháng ngày Người đau yếu, bệnh hoạn với tuổi già như hôm nay.
Quê nội tôi ở Đức An, một thôn xóm nhỏ sát chân núi, thuộc làng Bình Phú, Quận Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam . Ba tôi chào đời ở quê nội hiền hòa, thân thương ấy. Sau này, ông nội tôi đổi ra Bắc làm quan Thú Y tại Hòa Bình nên đem cả gia đình ra đó. Trong một cuộc đi săn ông nội tôi đã đột ngột qua đời, khi ba tôi vừa tròn 8 tuổi. Thuở thiếu thời ba tôi học tại Hà Nội và cũng đã từng là một công tử lịch lãm: học có danh, chơi có tiếng ở đất Thăng Long cổ kính này. Đến bây giờ, ba tôi vẫn còn giữ lại những bức hình ngày xưa với những tấm ảnh chân dung của bao người đẹp nổi tiếng Hà Thành thời ấy với nhiều lời đề tặng hữu duyên và tình tứ.
Rồi ba tôi trở về Quảng Nam, tham gia phong trào vệ quốc quân và dạy học tại trường Trần Dư – Hội An. Sau đó ba tôi đến dạy ở trường Phan Châu Trinh, Cẩm Khê, Hội An. Cũng tại ngôi trường đầu tiên của thời đi dạy, ông gặp má tôi, một cán bộ phụ nữ cứu quốc vừa là một cô học trò giỏi, duyên sắc mặn mà, thua ông đến 8 tuổi. Ông kết hôn với má tôi năm 1947 va đùm bọc cả gia đình bên ngoại suốt thời kháng chiến cho đến lúc hòa bình. Khi chúng tôi đã khôn lớn, ba tôi hay kể lại: “Má chúng con rất hiếu học - Vừa nuôi con dại (hồi đó chị tôi mới được 11 tháng) vừa học sư phạm” - Ông ngoại tôi cũng dạy trường Phan Châu Trinh, Cẩm Khê, ông ao ước má tôi tiếp tục đèn sách dù đang bận bịu tay bế, tay bồng.
Lúc tôi mới được mấy tháng tuổi, một hôm ba tôi đi săn về, súng bị kẹt đạn nên ba tôi mở nòng súng để lau chùi, thảo gỡ. Lúc đó má tôi ẵm tôi trong lòng, chị tôi đang đi lẫm chẫm bên cạnh. Không ngờ đạn nổ! Chị tôi thất thần khóc thét lên, thấy chị tôi máu me đầy mặt, ba tôi vội chạy đến ôm chị và la lớn: “Trời ơi tôi đã hại con tôi rồi! Tôi làm mù mắt con tôi!” Người lo cho chị Mai mà quên rằng bàn tay trái của mình cũng đẫm máu. Sau đó, cả nhà mới biết: Đạn nổ làm ba tôi bị cụt ba ngón tay. Cho đến bay giờ, bạn bè còn gọi ba tôi là “ba cụt” và nhiều thế hệ học sinh đã từng thụ giáo với ba tôi cũng đã gọi ba tôi (gọi sau lưng thôi) “Thầy T. cụt” để phân biệt với “Thầy T. già” dạy Pháp Văn ở Phan Thanh Giản. Tôi biết họ chẳng có ác ý hay châm chọc gì, các học trò cũ rất mến phục ba tôi, nhưng thuở thiếu thời, ai không tinh nghịch chưa phải là học trò. Và thảng hoặc, nếu nghe được biệt danh ấy, ba tôi vẫn mỉm cười bao dung. Chẳng thế mà nhiều học trò cũ vẫn đến thăm ba tôi, ngồi hàng giờ bên người thầy cũ, hàn huyên, tâm sự với tất cả chân tình. Ngày ba tôi nhập viện, rất nhiều bệnh nhân cùng phòng ngạc nhiên: “Ông ni làm tới cấp chi mà nhiều người đến thăm như vậy?” Má tôi cũng nở mặt với bạn bè: Sao chồng chị được nhiều người thân tình thăm hỏi. Sau khi thoát nạn với ba ngón tay cụt, ba tôi ấm lòng hơn vị chị tôi chỉ bị mảnh đạn nhỏ văn trên mí mắt, để lại trên khuôn mặt trắng hồng, duyên dáng của chị một vết sẹo nhỏ, rất nhỏ. Từ đó ba tôi bỏ không dám đi săn nữa. Riêng tôi, tôi vẫn thắc mắc: Không biết có phải nhờ vết sẹo tí hon trên mí mắt ấy mà chị tôi được nhiều chàng trai để ý. Trên chuyến bay từ Mỹ về Sài Gòn, có người tóc đã muối tiêu vẫn nhận ra tôi có nét giống chị và gởi lời thăm chị với bao thổ lộ chân tình của một chàng học trò Phan Thanh Giản ngày xưa, ở cái thuở:
“Nàng đến gần tôi chỉ dám... Quay đi
Cả những giờ bên lớp học trường thi
Tà áo khuất thì thầm: “chưa phải lúc...”
Và đến khi “phải lúc” như hôm nay thì chị tôi đã lên chức bà nội từ khuya!
Năm 1955, gia đình tôi dọn ra Đà Nẵng, ba tôi tiếp tục sự nghiệp “gõ đầu trẻ” ở trường Phan Thanh Giản, ngôi trường tôi đã theo học suốt 12 năm, từ mẫu giáo lên đến đệ nhất, ngôi trường với bao kỷ niệm thân thương, với bao thăng trầm đáng nhớ.
Ba tôi là người theo Tây học, nên lối giáo dục con cái cũng có phần cởi mở hơn những gia đình khác. Ở trường, ông là một giáo sư nghiêm nghị, ít ai thấy ông cười. Nhưng về nhà, với vợ con, bạn bè, thân tộc, ông là người vui vẻ, trào phúng và hay diễu cợt, nhất là nói chuyện tiếu lâm. Về điểm này chắc ít học sinh nào của ba tôi biết rõ được. Ông sống gần gũi với con cháu, tuy ít khi ông bộc lộ tình thương rõ rệt. Thời chúng tôi còn nhỏ, ông thường chở chị em chúng tôi hai hoặc ba đứa vượt đèo đi Huế bằng xe Vespa. Sau khi thăm bạn bè, tối đến mấy cha con xuống sông Hương, thuê đò ngủ để thưởng thức mấy cô chèo đò ca Huế. Tôi còn nhớ lúc nhà tôi ở phường Thuận Thành, gần biển Thanh Bình, ba tôi đưa bốn chị em đi tắm biển, ông vác theo một chiếc ghế bố quân đội ngày xưa, chúng tôi cả bốn đứa đều còn nhỏ, chưa biết bơi, nên ông trải ghế bố trên mặt nước và cho bốn chị em tôi lên trên đó. Không biết chúng tôi loay hoay thế nào mà ghế bố xếp lại, cả bốn chị em đều lọt xuống biển. Ba tôi vội bơi lại, chụp hết đứa này đến đứa khác, quýnh quáng vì bốn đứa con mà nước thì khá sâu, ba tôi dù có bơi giỏi đến đâu cũng không thể nào trở tay kịp. Ông la lên: “Ai cứu dùm con tôi với!”... May có mấy người đánh cá gần đó thương tình ra kéo giúp. Sau này kể lại ông còn nói: “Ngày đó, nếu có đứa nào chết trôi, tôi không biết làm sao mà sống được”.
Lúc gia đình chúng tôi ở đường Lý Thường Kiệt, thuê căn nhà nổi tiếng là có ma, nhưng ba tôi vẫn không tin. Má tôi là người yếu bóng vía, nên có dạo bị bệnh nặng, các bác sĩ đều bó tay; người hàng xóm mách bảo, khuyên ba tôi nên ngồi đồng, cứu má tôi khỏi cơn bạo bịnh. Ông là người Tây học làm sao tin được mấy chuyện ma quỷ, mê tín dị đoan. Nhưng càng ngày bịnh má tôi càng nặng thêm, bất đắc dĩ ông phải theo bà ngoại tôi đi coi đồng. Ngoại tôi kể lại: Lúc ông ngồi đội sớ, cô Đồng thấy ba tôi đẹp trai,mũi cao như Tây nên nhảy tới, nhảy lui đến vuốt mũi ông cố ý trêu ghẹo... Nhiều lần tức giận ông muốn bỏ về, nhưng bị bà ngoại tôi nhắc nhủ: “Cứ dằn lòng, thành tâm khẩn nguyện”... Nên ông ráng chịu cho qua. Trời thương, má tôi cũng khỏi bịnh, có lẽ gặp trúng thầy, trúng thuốc chứ chắc không phải vì nhờ ba tôi ngồi đồng.
Chúng tôi lớn dần với thời gian và gia đình tôi càng thêm đông đảo. Khi chúng tôi dọn đến đường Nguyễn Thị Giang thì má tôi sanh em thứ bảy mà chúng tôi gọi là Bé Tí nhưng em chỉ sống với chúng tôi có 7 tháng 23 ngày. Khi em trở bệnh nặng, sốt đến 42oC, nửa đêm, không có xe, ba tôi bồng em chạy từ nhà đến bệnh viện ở đường Hùng Vương. Với tất cả tình thương của cha mẹ và các anh chị, em cũng bỏ chúng tôi mà đi. Ngày đưa đám em, từ chỗ xe dừng đến nơi em an nghỉ là một quãng đường xa, mà ba tôi không để ai khiêng phụ cả, chỉ mình ông ôm lấy cái quan tài của đứa con trai xấu số đi suốt quãng đường dài rồi chính tay ông đặt em vào lòng đất. Ba tôi thổ lộ: Đây là cơ hội cuối cùng để ba tôi ôm em Bảo trong lòng.
Khi ba chị em chúng tôi đã đến tuổi hẹn hò, ba tôi không hề cấm đoán việc kết bạn của chúng tôi mà chỉ khuyên bảo, dạy dỗ cách chọn bạn. Hoặc khi có bạn trai đến nhà, sau khi họ về ông mới vạch cho chúng tôi thấy những ưu và khuyết điểm của người đó rồi tùy cho chúng tôi suy nghĩ. Ông cũng chính là người dạy chúng tôi những bước khiêu vũ đầu tiên, những gì chúng tôi có ý tò mò muốn tìm hiểu là ông cho nếm thử: Như uống bia, hút thuốc, đánh bài... Ba tôi tâm sự “Nếu biết rồi thì khỏi hiếu kỳ, tọc mạch và không phải lún sâu vào đam mê”.
Có những đêm chúng tôi đi chơi với bạn, kể cả bạn trai, ba tôi thức khuya làm bánh hoặc nấu chè đợi chúng tôi về ăn, (các bạn có tưởng tượng được một giáo sư nghiêm nghị như ba tôi mà có thể nhồi bột làm bánh hoặc đãi đậu xanh nấu chè không?). Tôi nghĩ có lẻ ba tôi cố ý thức khuya để xem chúng tôi có về đúng giờ qui định không.
Sau 1975, tôi rời xa quê hương và mãi đến 1987 mới có dịp về thăm gia đình. Ba tôi vào tận Sài Gòn đón tôi ở phi trường Tân Sơn Nhất. Đứng trong cửa kính nhìn ra lố nhố những người là người, không thể nào tìm được bóng dáng người thân của mình lẫn trong đám đông ngút ngàn ấy. Khi thấy ba tôi vẫy tay là nước mắt tôi lại trào dâng (thậ ra tôi đã bắt đầu khóc từ khi máy bay mới vào tới không phận Việt Nam), chạy vội đến ôm chầm lấy ba, tôi vuốt ve đôi tay gầy guộc của Người mà không nói lên lời. Ba tôi gầy ốm quá đâu còn dáng dấp thanh lịch, nghiêm nghị của một giáo sư dạy toán, đâu còn dấu ấn của chàng trai nước Việt đã một thời oanh liệt nơi Thăng Long, Hà Nội 36 phố phường... Những ngày về thăm gia đình của tôi thật quí giá và thời gian trôi nhanh, trôi nhanh. Các con của ba bây giờ, đứa nào đứa nấy cũng đã yên bề gia thất, ba tôi đã có 2 cháu gọi bằng cố. Hiện tại thì ba tôi vẫn có những nỗi lo triền miên, suy nghĩ đến các con, đứa nào hạnh phúc, đứa nào dở dang... Má tôi thường kể lại: Đêm nằm ông hay suy tư và thở dài cho cái cảnh đứt gánh nửa đường của mấy đứa con gái, nhất là tôi (chị và em út tôi đã có gia đình lại sau một lần ly hôn). Đôi lúc, ba tôi lấy đó làm chuyện khôi hài: “Tôi có 5 đứa con gái mà lại có đến 8 chàng rể!”. Tôi biết trong tiếng cười đó có xen lẫn niềm chua xót, đắng cay...
Trong những năm tôi lâm bịnh, căn bệnh nan y mà ít người sống được. Ba tôi thường tìm đọc báo chí, sách vở... Thấy bài thuốc nào nói về phương cách chữa trị cho căn bệnh nan giải này, ông đều cắt báo và gởi sang Mỹ cho tôi. Năm đó, ông gởi thư cho vợ chồng tôi quả quyết: Bên Úc đã có người chữa được căn bịnh đó bằng lá đu đủ; ông mong tôi về Việt Nam một thời gian để ông có thể tự tay săn sóc cho tôi. Ông bảo: “Còn nước còn tát”. Thế là tôi trở về!
Mỗi buổi sáng, khi tôi còn ngon giấc, ba tôi đã đi quanh xóm xin lá đu đủ và tự tay sắc thuốc cho tôi trong chiếc ấm đất. Biết thuốc đắng, ba tôi cầm thêm 2 viên xí muội và xoa đầu tôi dỗ dành: “Ráng đi con, thuốc đắng dã tật, biết đâu nhờ vậy con sẽ hết bệnh”. Tôi cố nuốt vào miệng cái vị đắng của thuốc, nhưng tôi lại cảm nhận thật sâu xa cái ngọt ngào của tình phụ tử bao la... Những buổi trưa nóng bức, ông thường phe phẩy quạt trong lúc tôi ngủ, thay vì đó là việc làm của tôi với người cha già yếu. Tuy không tin bài thuốc dân dã đó nhưng tôi tin tình thương của ba tôi, tôi uống cho ông vui lòng, tôi xót xa khi ba tôi đã bỏ công lặn lội tìm lá thuốc cho tôi và tôi cũng không muốn thấy cảnh tre già khóc măng non. Trời đã không phụ lòng ba tôi, 10 năm qua căn bệnh của tôi đã giảm dần. Thấy tôi khỏe mạnh trở lại, ba tôi mừng như có thể kéo thêm tuổi thọ của ông.
Bây giờ, mỗi năm tôi đều về thăm nhà. Ba tôi ngày càng yếu đi, bước chân không còn cứng như xưa nữa, nhìn ông lần từng bước một, tôi xót xa đến ngạt thở...Nhưng tôi vẫn nhận ra tiềm tàng trong bóng dáng chậm chạp ấy là “Ba T.” tôi yêu quý, là “Giáo sư TVT” đã từng đào tạo bao thế hệ học trò, là “Anh T.” thân yêu của má tôi( ba tôi bây giờ đã 84 và má tôi 76,nhưng 2 người vẫn xưng hô anh , em rất là ngọt ngay cả lúc cải nhau) là “Thầy T.” của bao đồng nghiệp cũ, là chàng thanh niên trai trẻ Hà Nội kinh kỳ ngày nào. Tuy rất yếu nhưng ba tôi vẫn cố gượng đi, ông không muốn chống gậy để má con chúng tôi lầm tưởng ông vẫn khỏe, ăn uống khó khăn nhưng ông vẫn không muốn phiền đến vợ con. Tôi biết ông muốn cố giấu đi cái yếu ớt của mình, nhưng tôi vẫn cảm nhận được “thời gian của ba tôi” không còn bao lâu nữa, nếu một ngày nào đó ba tôi nằm xuống, không hiểu chúng tôi sẽ như thế nào, chắc sẽ như một bầy chim lạc đàn, sẽ cảm thấy hụt hẫng, không còn nơi tương tựa. Cho dù biết rằng sống chết là do mệnh trời, nhưng tôi vẫn mong ba tôi sống mãi với chúng tôi, với những người thân thương, để những đứa cháu cố có ngày về lại quê hương cho ông nhìn mặt. Ba ơi! sống mãi với tụi con nhé ba!
Vi_Hoang
#18 Posted : Wednesday, January 5, 2005 3:46:42 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Cảm ơn tất cả các chị đã vào đây đọc và chia xẻ cảm tưởng với VH. Có nhiều người đọc thì mới hăng hái viết, và hy vọng nhờ vậy càng ngày càng viết khá hơn.
Thật ra thì không có tình cảm nào bằng tình cảm mẹ đối với con; ngay trong kinh Phật, bài "Xám Hồng danh" có những câu gì mà "chổ khô con năm, chổ ướt mẹ lăn". Khi ta còn nhỏ, có những lúc bị mẹ la rầy, đôi lúc ta cũng cảm thấy oán hận và không cảm thấy được cái tình của mẹ ta đã dành cho ta. Nhưng khi ta đã bắt đầu mang đứa con trong bụng, từ khi nó bắt đầu biết búng đuôi tôm là ta đã cảm thấy được cái tình thương dành cho nó và cái tình cảm đó không có gì thay thế được. Khi con bắt đầu trưởng thành trong ta, những cú đạp như trời giáng có thể làm cho ta đau quăn thắt nhưng ta cũng cảm thấy vui trong lòng, vuốt ve con qua làn da bụng, nói cho nó nghe những lời ngọt ngào, bảo vệ cho nó cho dù hy sinh cả tánh mạng của mình.
Càng không có hạnh phúc với người chồng thì bao nhiêu tình cảm đó sẽ dành hết cho con: VH còn nhớ thằng con của VH lúc còn nhỏ, mỗi lần ba nó say rượu bắt đầu la lối là nó thủ thỉ với tôi: "Ba say rồi, bửa nay con ngủ với mẹ nghe." Nó biết rằng mỗi lần ba nó say là mỗi lần VH bị mắng chửi và có khi bị đánh; Nó biết ba nó thương nó, nếu nó ở bên cạnh VH là ba nó sẽ bớt hung dử. Con trai lúc còn nhỏ đối với mẹ như vậy đó, lúc nào cũng gần gủi và cố gắng bảo vệ cho mẹ mình. Bây giờ có vợ rồi...........không viết được nữa!!!!!!
Tonka
#19 Posted : Thursday, January 6, 2005 12:03:33 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị VH, bài "Tình Cha" của chị làm mắt em nhạt nhòa rồi Black Eye
Vi_Hoang
#20 Posted : Thursday, January 6, 2005 1:01:46 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
VH cũng khóc khi viết bài nầy, và tối qua và những lần đọc lại, VH đều khóc. Cảm ơn Tonka đã đọc những bài của VH, Khi VH viết bài nầy là lúc đang ở VN khoảng tháng 4 năm ngóai, Ba của VH đang bịnh, thật ra cũng là bịnh tim và bịnh già thồi. Có lẽ người già nào cũng sợ chết, lần nào VH về rồi cũng đi không đành. Mỗi lần VH nói sắp đi là Ba của VH như muốn khóc cứ nắm tay VH mà nói : "không biết ba có còn gặp lại con được nữa không!" lúc nào VH cũng nói rằng: "khi nào ba muốn con về, dù bận rộn bao nhiêu con cũng về mà". Cho nên VH tính là từ nay, Ba của VH ngày càng yếu, thời gian không còn bao nhiêu nữa, VH sẽ ráng về bên đó nhiều hơn vì VH biết trong các con, ba của VH lúc nào cũng thương nhất đứa con gái nhiều lận đận nầy. Các con của VH cũng ủng hộ ý kiến nầy của VH.
Users browsing this topic
Guest (6)
5 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.