Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

5 Pages«<2345>
Hồi tưởng
samantha
#61 Posted : Monday, May 7, 2007 9:02:00 AM(UTC)
samantha

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 468
Points: 27

Thanks: 1 times
Chị Vi Hoang ơi,
Sam chúc mừng chị, và xin phép được chia sẻ niềm vui này với chị.
beerchug
RoseheartRoseheart
Tonka
#62 Posted : Monday, May 7, 2007 1:50:33 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chúc mừng chị ViHoang beerchug Bây giờ chờ đến sang năm thì gả con phải không chị Wink
Các con của chị thật ngoan Approve
oc huong
#63 Posted : Monday, May 7, 2007 8:59:10 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Chị ViHoangKisses

OH xin góp vui với chị nhá.RoseRoseRose

Tính ra đến nay là chị ăn được mấy kílo mít Big Smile beerchug

Mến
OH
Liêu thái thái
#64 Posted : Monday, May 7, 2007 9:27:59 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)

Chúc mừng Vi Hoàng beerchug Chúc mừng Cookie RoseRoseRose
heart
Hoài Chinh
#65 Posted : Monday, May 7, 2007 9:55:07 PM(UTC)
Hoài Chinh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 45
Points: 0

Xin chúc mừng cô Vi_Hoang , chúc mừng cho Cookie Rose
Lần đầu tiên HC vào đọc Hồi Tưởng của cô mà sụt sùi từ hôm qua tới giờ... rất cám ơn những dòng tùy bút đầy cảm xúc của cô VH. Hy vọng là HC cũng sẽ noi gương cô để viết ra được những gì còn chất chứa trong lòng cho vơi bớt muộn phiền.
Thân mến,
HC.
Vũ Thị Thiên Thư
#66 Posted : Monday, May 7, 2007 10:28:51 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Vi Hoàng
Khóc và cười...
Nhìn con mình...hạnh phúc nào hơn..,??
Chúc Mừng Cookie
Chia vui với Vi Hoàng

heart
Vi_Hoang
#67 Posted : Tuesday, May 8, 2007 12:16:16 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Cảm ơn các ACE đã vào chúc mừng và chia xẻ.
quote:
Chị ViHoang
OH xin góp vui với chị nhá.

Tính ra đến nay là chị ăn được mấy kílo mít

Mến
OH

Không tính được là ăn hết bao nhiêu ký. Ăn từ lúc bước vào nhà cho đến khi sắp ra phi trướng ra đi. Không biết có phải "người ta" tính đầu độc mình bằng Mít không?
Sương Lam
#68 Posted : Tuesday, May 8, 2007 6:25:30 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Chị Vi Hoàng ơi,

Bài viê't của chị thật cảm dộng !Blush Mừng cho chị co' được Cookie ngoan hiền.Smile
SL cũng co' lu'c "vui trong tiê'ng kho'c, buồn tênh lại cười" trong cuộc đời của mình, khi con ca'i của mình "công thành danh toại" và lập gia đình.Blush
SL xin được go'p vui vơ'i chị và chu'c Cookie thành đạt trong mọi ươ'c muô'n.
Dì SL xin được gửi tặng Cookie nha'nh hoa lan xinh đẹp, thanh khiê't để mừng cho sự thành đạt của Cookie tìê'p vơ'i vòng hoa lan của Mẹ nhe'.beerchugheartRose

Từ Thụy
#69 Posted : Tuesday, May 8, 2007 8:03:35 AM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Thụy đọc và cảm nhận được niềm hạnh phúc và thương yêu của chị với Cookie. Chúc mừng chị Vi Hoàng nhé Rose.
Vi_Hoang
#70 Posted : Saturday, May 12, 2007 4:45:11 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Viết về Mẹ trong ngày Mother day

Mẹ già như chuối ba hương,
Như xôi nếp một, như đường mía lau.
Hai câu ca dao nầy cho ta thấy "mẹ" là những gì ngọt ngào, đầm ấm nhất trong cuộc đời của những đứa con được sống trong tình yêu thương chan chứa của mẹ.
Lâu nay, tôi thường hay viết về ba tôi mà chưa một lần viết về mẹ. Tình thương của các con dành cho ba trong cơn bịnh kéo dài bốn năm trời của ông, làm cho mẹ tôi trở thành một cái bóng mờ bên cạnh ông. Bây giờ, ba tôi đã ra đi! Những ngày tôi còn ở lại quê nhà sau tang lễ, tôi mới thấy rằng mẹ tôi thật là cô đơn.
Mỗi buổi sáng, mẹ tôi vẫn thức dậy sớm pha sửa cho ba tôi như ngày ông còn sống. Rồi thay vì đem sữa vào trong phòng ngủ, bà lần bước lên phòng khách, nơi bàn thờ ba tôi đặt trong một góc riêng biệt với bàn thờ chính ngay giữa phòng. Mẹ tôi đặt ly sữa lên bàn, lấy nhang thắp cho ba tôi, thì thầm nói chuyện với ông trong khi tay không ngừng lau bụi, gỡ những miếng sáp chảy dài đóng trên cặp chân đèn, sửa lại đồ vật cho ngay ngắn rồi ngồi xuống chiếc ghế kế bên tiếp tục những câu thì thầm còn dang dỡ. Mẹ tôi kể cho ba tôi nghe những việc xảy ra trong ngày trước, tình hình của mấy đứa con, cháu và chắt. Thằng chắt nhỏ đã làm được những trò gì, bạn bè của ông ai đã đến thăm, thắp nhang....
Gia đình nào cũng vậy, con cái thường kính sợ cha, và thương yêu trìu mến mẹ. Gia đình tôi thì khác hẳn, chúng tôi sợ mẹ và thương yêu cha nhiều hơn. Ba tôi là một giáo sư; trong trường học sinh rất là sợ ông vì không khi nào ông cười hoặc nói giởn nhưng ngoài giở dạy, ông là người vui tánh, có đầu óc khôi hài và thích nói tiếu lâm. Những khi cha con tôi đùa giỡn với nhau, vớI những câu chuyện tiếu lâm, và những tràng cười giòn giã thì má tôi hắng giọng:
-Cha con gì mà cứ như bạn bè. Như vậy rồi làm sao con cái nó nghe lời.
Nhưng chúng tôi thì kính yêu và nghe lời ba tôi lắm. Ông theo Tây học cho nên dạy con bằng tấm lòng thương yêu và cởi mỡ. Mẹ tôi thì khó khăn hơn, đôi lúc trở thành vô lý. Tuy không phải là chúng tôi có thể tâm sự với Ba tất cả mọi điều, nhưng có những việc phải nhờ ông năn nỉ, chúng tôi mới được mẹ cho phép. Lúc nhỏ, tôi là đứa con gái cứng đầu và hay phản kháng cho nên tôi và mẹ thường hay có những bất đồng đưa đến cảnh gây gổ giũa mẹ con. Đối với những lúc bó tay với cái gàn bướng của tôi, má tôi lại quay sang làm áp lực với Ba và như thế là ông lại bỏ nhỏ với tôi cho vui cửa vui nhà. Cuối cùng, tôi vẫn là người đầu hàng những lời nhỏ nhẹ đầy thương yêu của ông. Ngay cả sau nầy khi đã có gia đình và đi xa, mỗi khi trở về, lần nào tôi cũng có những xích mích nho nhỏ với má tôi. Các chị em khác cũng vậy. Khi ở xa, đứa nào cũng thương yêu mẹ, nhưng khi về gần với nhau, không thể nào tránh khỏi những gây gổ, nhiều lúc nổ ra to, là có người xách vali ra đi, người ở lại dằn vật ba tôi vì những lý do vô lý.
Mẹ tôi là người tằn tiện hết mực có thể nói là “hà tiện”. Chúng tôi vẫn thường phàn nàn về điều nầy thì mẹ tôi nói:
-Tau mà không tằn tiện thì làm sao tụi bay có được như vậy. Đứa nào làm nhà, đứa nào ra riêng cũng có mà cho nó. Đứa nào cần tiền cũng hỏi. Tau còn phảI dành dụm tiền quan tài cho ba bay và tau nữa chứ.
Tôi la lên:
-Má à! Má có bốn đứa con ở Mỹ, Một đứa giàu có ở Sài Gòn, một đứa cũng khá giả ở Tuy Hòa, còn ba đứa ở Đà Nẵng, đứa nào cũng không đến nỗi túng thiếu, không lẽ đến ngày ba má trăm tuổI, tụi con để ba má phải bó chiếu đem chôn sao?
Mẹ tôi vẫn cứng rắn vớI suy nghĩ của mình:-
-Lỡ lúc đó không đứa nào về kịp thì sao?
-Trời! Trời! Thời buổi điện thoại, máy bay phản lực mà má làm như cái thời ba má còn đi học!
Nghĩa là mẹ tôi phải là người chỉ huy mọi sự trong nhà, tất cả đều phảI làm theo ý mẹ. Nhiều lúc thấy ba mẹ ăn uống tằn tiện, chúng tôi phải gởi tiền cho đứa em đi chợ hằng ngày đem đến, nhưng rồi mẹ tôi cũng tìm mọi lý do để từ chối. Không phải là mẹ tôi hà tiện tiền của mình mà bà còn hà tiện luôn cho các con.
Càng lớn tuổi, mẹ tôi càng khó tánh nhưng có phần cởi mỡ hơn. Chúng tôi có thể đùa giởn với Mẹ. Lúc trước, về thăm nhà, tôi vẫn còn cải cọ với bà về những điều tôi thấy không vừa ý, nhưng rồi theo lời khuyên của Ba tôi, ông thường nói:
-Những ngày cuối đời, ba mong muốn thấy gia đình mình hòa thuận, các con thương yêu lẫn nhau và cùng thương yêu má con, như vậy, ba có chết cũng mãn nguyện.
-Ba à! Tụi con thương má lắm chứ nhưng tánh má như vậy làm sao mà chịu cho nỗi.
Sau đó, tôi tìm ra chân lý để sống chung hòa bình vớI má tôi. Nghĩa là mỗi khi nói ra việc gì mà cảm thấy có vẻ sắp bùng nổ, mẹ tôi bắt đầu lớn tiếng là tồi xách chiếc Honda của ba tôi, bỏ chạy cho đến khi mọi việc lắng đọng tôi mới về nhà. Về đến nhà làm như không có gì xảy ra, thế là xong!
Từ khi ba tôi bị bịnh, mặc dầu các em ở Đà Nẵng thay phiên nhau trực ban đêm để lo cho Ba, mặc dầu chúng tôi bỏ tiền ra thuê người săn sóc cho ông, nhưng không ai có thể làm cho mẹ tôi vừa ý. Vậy là chỉ có mẹ tôi luôn luôn túc trực một bên để lo lắng cho ông. Tôi cũng không biết bà lấy đâu ra sức mạnh để có thể đở ông ngồi dậy trong khi chúng tôi trẻ hơn cũng cảm thấy thật khó khăn vì ba tôi vốn là người to con. Đêm khuya giật mình thức giấc, thấy Mẹ dùng đèn pin để lau rửa cho ba thôi thay vì bật đèn lớn, sợ chúng tôi thức giấc. Nhìn hai mái đầu bạc kề bên nhau thầm thì, tôi không muốn phá đi cái ấm cúng đó để phụ vớI mẹ một tay. Bên cạnh đó, những chuyện nữa khóc nữa cười quanh ba má tôi được chúng tôi đem ra làm đề tài để tán gẩu, để cười và sau khi ba tôi qua đời được nhắc lại để thành những kỹ niệm.
Có lần tôi về, chị em gặp nhau vừa ngồi vào bàn ăn, chị em tôi đã nói cườI giòn giã, Chị tôi vứa ngồi xuống đã góp vào một câu mới toanh mà tôi chưa hề nghe qua:
-Mi có biết không, hôm trước Ba hun Má có một cái mà Má lên tăng xông!
Tôi ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy?
-Thì Má cảm động quá !
Tôi quay qua hỏI Má tôi:
-Sao tự nhiên Ba lại hun Má vậy?
Má tôi cưiI:
-Ba bay làm tau sợ nên tau lên tăng xông chứ có gì đâu.
-Ba hun mà Má sợ sao?
Má tôi xua tay:
-Không phải vậy!
RồI Má tôi kể lại câu chuyện xảy ra:
-Tối hôm đó, tự nhiên Ba bay kêu Má qua nắm kế bên, rồi ổng nói:
-Thương vợ, thương con quá, đi không đành!”
Má sợ quá, nhỏm dậy cuí xuống,nhìn vào mặt Ba bay nói át đi:
-Anh nói chi vậy! Anh còn khoẻ, rang mà giử gìn sức khoẻ để sống với vợ con.
Ba bay kéo cổ áo Má xuống, rồi hun lên má của Má một cái. Má cảm thấy sợ rồi lại thấy chóng mặt, lại không muốn thấy Ba bay thấy Má khóc, nên vội xuống dưới bếp, đo lại tăng-xông, thì thấy lên hơn 160. Má thấy Ba bay nói như trối trăn, làm sao mà không sợ cho được!
Chúng tôi an uỉ:
-Thôi , không có chi đâu má. Tuị con cứ thay phiên nhau về như vầy, Ba thấy vui vẻ, thế nào cũng khỏe hơn. Hôm nay thấy Ba tươi tỉnh rồi đó.
Má tôi buồn buồn:
-Bịnh của Ba bay, lúc khoẻ, lúc mệt, không biết đâu mà nói được. Cũng hy vọng kéo dài thêm được bao nhiêu, hay bấy nhiêu!
Chúng tôi muốn làm cho Má tôi quên đi những lo lắng, cho nên chuyển qua những câu chuyện khác, nhắc lạI những vui buồn của những lần sinh nhật trước của Ba tôi.
Chị em tôi thường có những buổi họp mặt với nhau, phần nhiều là kể cho nhau nghe những chuyện về mẹ mà chúng tôi thường gọi là “chuyện dài nhân dân tự vệ”.
Sau ngày Ba tôi mất, mẹ tôi đã làm ra những việc mà tôi thấy thật là vĩ đại:
-Dùng tên của Ba tôi để cho hai phần học bỗng hàng năm cho hai học sinh nghèo hiếu học tại trường mà Ba tôi đã từng làm Hiệu trưởng.
-Cho 10 phần học bỗng khác tại quê của Ba tôi (Đức An) cho những con cháu nội ngoại của họ Trương mà lần vừa rồi tôi về quê, đã chính thức trao các em cho năm đầu tiên.
Họ hàng trong quê biết đến Ba tôi cũng không còn bao nhiêu, nhưng Mẹ tôi đã làm Ba tôi sống lại trong lòng lớp con cháu sau nầy. Cái tên Ba tôi luôn luôn được nhắc nhỡ đến trong mọi gia đình để khuyến khích con cháu cố gắng học hành.
Chúng tôi muốn Mẹ tôi đi du lịch, thăm viếng các con cho đỡ buồn, Me cũng không chịu. Bà nói là:
-Má hứa với Ba con trước khi mãn tang, không đi đâu hết.
Cả đám chúng tôi đều phản đốI:
-Con nghĩ Ba cũng muốn Má đi đây đi đó cho khuây khỏa chứ đâu muốn má cứ ở nhà một mình như vậy!
Nói gì, Mẹ tôi cũng không thay đổi ý định, tối ngày cứ làm bạn với cái bàn thờ của Ba tôi làm cho chúng tôi cảm thấy lo sợ. Chúng tôi chỉ mong Mẹ tôi trở lại với cuộc sống bình thường, vì người đã mất đi rồi, quyến luyến mãi trong lòng cũng không phải là điều tốt. Nhưng ngay cả chúng tôi là con, hơn một năm qua với sự ra đi của Ba tôi còn vẫn hoài thương nhớ, huống gì với Mẹ tôi với 58 năm tình nghĩa vợ chồng.







linhvang
#71 Posted : Sunday, May 13, 2007 12:44:05 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị VH,
Rose
Vi_Hoang
#72 Posted : Monday, May 28, 2007 9:07:17 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Một ngày chủ nhật yên tĩnh dưới ánh nắng chói chang của miền sa mạc.
Nhớ lại những đoạn đường đã đi qua trong năm nay, những sự việc đã xảy ra từ hôm Tết.
Mới 4 tháng trời mà tưởng chừng cả năm!
Ngày mồng 1 Tết, cũng là ngày chủ nhật, cũng yên tịnh.
Sáng ngũ dậy, con gái và cháu ngọai đánh thức dậy bằng những tiếng cười rộn rã:
-Happy new year, mẹ!
Thức dậy trong cái không khí như mọi ngày, không có vẻ gì là Tết cả. Tết gì ở đây bây giờ, cái xứ toàn là cát và đá; núi, và những cây xương rồng khô khan. Không bánh tét, không mứt.....nghĩa là không có bất cứ cái gì thuộc về một cái Tết!
Trước Tết, con gái có rủ đi chợ, nhưng nghĩ lại, có mua sắm cũng chẳng làm gì, thôi thì ăn Tết trong lòng cũng được rồi.
Giao thừa đã gọi về VN chúc Tết cho má và những người quen, vậy là cũng có nhớ đến Tết rồi đó.
Mấy đứa con bên Cali gọi qua chúc Tết cho mẹ và gia đình chị. Tụi nó khoe có đến nhà Dì chúc Tết, được dì lì xì và ăn bánh Tét chiên. Vậy là tụi nó cũng có không khí Tết rồi! Tụi nó còn nói sẽ đi thăm ba nó hôm nay.
Một tiếng đồng hồ sau, nghe các con nói chuyện với nhau trong thảng thốt, ba nó bịnh trỡ nặng, sợ không qua nổi. Thế là thu xếp hành trang cùng con cháu chất lên xe lái về Cali để cùng các con bên đó ở bên nhau, chia xẻ những giờ phút có thể nói tụi nó chưa từng trải qua.
Những ngày ở Cali, người ta ăn Tết còn gia đình tôi thì cứ ra vào nhà thương. Không dám báo cho bà con biết nhiều vì sợ tết nhất người ta kiêng cữ nhưng rồi cũng phải thông báo trong ngày hôm sau vì thấy tình trạng đã đến lúc tệ nhất.
Mồng 6 Tết anh ra đi, các con đều đủ mặt, nghi lễ tiển đưa cũng giản dị cho xong một kiếp người!
Phải làm lễ đoạn tang ông Ngọai cho các con trước khi chít lên đầu tụi nó một mãnh khăn tang mới. Các con đã mất cha, cái đau trong lòng tụi nó tôi thấy rỏ vì tôi cũng mới vừa mất cha, nhưng biết làm sao hơn. Chỉ luôn luôn làm một cái bóng im lặng bên cạnh để an ủi chúng qua thời gian nầy.
Trở về Arizona thêm một thời gian để săn sóc thằng cháu ngọai, và chuẫn bị cuộc giải phẫu cho nó nhưng rồi vì phải có thêm những thử nghiệm mới nên đành phải chờ thêm một thời gian.
Gần hết tháng 3 phải chạy trở về Cali để chuẩn bị chuyến về VN mãn tang cha. Mới đó mà đã gần 1 năm kể từ ngày người cha thân yêu ra đi vĩnh viễn. Một năm qua, tình thương nhớ vẫn chưa nguôi trong lòng những đứa con.
Về đến Sài Gòn nữa đêm, chưa hết cái mệt mõi của chuyến bay dài làm người như say sóng, ngày hôm sau lại tiếp tục lên máy bay về Đà Nẵng. Đà nẵng không khí mát lạnh chứ không nắng gay gắt như Sài Gòn. Đi thăm mộ ba vì nghe nói cơn bão vừa qua làm mộ ba bị hư hại không ít. Ngôi mộ nằm đó dưới ánh nắng chói chan. Nhìn những bông hoa trồng gần một năm qua, nay đã nỡ rộ làm giảm đi chút ít cái vẻ thê lương của nghĩa trang. Thương ba một mình nằm đó trong khi vợ con quây quần ở nhà, tối ngày thắp nhang trên bàn thờ và khấn vái trước những bức hình tươi cười nhưng không hồn! Chết là như vậy đó sao! Là không còn gì nữa hết, vậy thì cúng vái làm gì, trong khi cái thân xác kia từ từ biến dạng và mục rữa với thời gian.
Không biết sao mỗi lần đi thăm ba là mỗi lần tôi thấy cái chết nó cận kề mình quá. Tôi không còn muốn bon chen, tôi không còn muốn tranh dành. Việc duy nhất tôi muốn tranh dành là một chổ nằm dưới chân ba nhưng hình như tôi không được. Tất cả đều vô nghĩa rồi!
Cúng giáp năm ba và làm lễ đoạn tang cho mấy đứa con gái và cháu. Vậy là xong rồi hay sao!
Chỉ còn Má tôi , mấy đứa con trai và con dâu là còn mang manh vuông đen trên áo. Tại sao phải phân chia ra như vậy, con dâu trở thành thân thuộc hơn con gái rồi. Dầu sao, trong lòng tôi, cái mãnh vuông đen đó mãi mãi ở trong lòng.
Những ngày ở DN, làm những việc phải làm rồi thời gian cũng qua mau. Vội vã trở về SG để kịp đáp chuyến bay về lại Mỹ để tiếp tục những công việc đã được sắp sẳn từ trước.
Máy bay rời Tân Sơn Nhất lúc 01 giờ khuya ngày 4/5/07 để đến thủ đô Seoul của ĐạI Hàn vào lúc 8 giờ sáng (Đại Hàn đi trước VN 2 giờ). Mặc dù mệt mõi sau 5 giờ bay và những giấc ngủ chập chờn; mọi ngườI cũng phấn khởi bước ra khỏi máy bay như đang mộng du để trải qua thủ tục hải quan trước khi xuống đến phòng đợi xe bus đưa đi một vòng thành phố.
Đúng vào lúc Korea đang mừng 500 năm lịch sữ của Josean Dynasty nên đường phố thật là tưng bừng náo nhiệt. Chúng tôi được đưa đến Blue house.

Trần nhà trong một căn phòng trong cung điện
Tại đây chúng tôi được xem những đón diễn hành đang trình diễn rất là đẹp mắt. Rồi đến đi thăm cung điện ngày xưa, với những bồn hoa to lớn đủ màu sắc đang nỡ rộ. Ngòai ra, chúng tôi còn đến một ngôi chùa lớn, có không biết bao nhiêu lồng đèn được treo phía trên. Nghe nói mỗi lồng đèn là do một phật tử tự viết tên mình lên để cầu nguyên.

Những lồng đèn có viết tên mỗi Phật tử, đây chỉ là một phần nhỏ trong chùa.

Nhìn khắp nới, không biết bao nhiêu mà kể, che hẳn khung trời phía trên của ngôi chùa. Sau đó cả đoàn kéo nhau đi shop rồi đi ăn trưa. Tại đây, chúng tôi chia tay cô hướng dẫn viên để lên xe trở lại phi trường.
Trưa ngày 4/5, máy bay đáp xuống LAX, về đến nhà bỏ hành lý là làm một giấc cho đến lúc nghe tiếng lao xao dưới nhà. Thì ra đã 7 giờ tối, các con đã tề tựu đông đủ. Vậy là cùng chia nhau lên hai chiếc xe trực chỉ San Diego. Buổi tối thứ sáu xe kẹt kinh khủng nhất là đang có một tai nạn trên freeway 405. Chiếc xe kia tẻ qua một lối khác trong khi xe chúng tôi bị kẹt lại, tới khách sạn trển hơn một tiếng đồng hồ. Trời đã khuya, mấy mẹ con nói chuyện một chút rồi chia nhau đi ngủ để ngày mai phải dây sớm bắt đầu cho buổi Liverwalk mà các con đã vì ba nó mà tham dự.
5 Giờ sáng, mấy mẹ con tôi đã thức dậy sửa soạn. Từ khách sạn đến San Diego zoo cũng khá xa. Buổi đi bộ sẽ là đi 6 miles trong sở thú, vừa đi, vừa có thể xem cảnh vật trong đó.
Đến nơi, mọi người vào lãnh lãnh bản số và áo thun. Con trai tôi đã chuẩn bị hết mọi việc từ trước nên 7 người chúng tôi đứng trong một team riêng, để tưởng nhớ ba nó đã qua đời vì bịnh gan. Các con tôi thường đi dự những buổi đi bộ gây quỹ như thế nầy để đóng góp vào những chương trình research cho các chứng bịnh nan y. Tôi biết buổi đi bộ hôm nay có ý nghĩa lớn lao đối với các con nên tôi phải thu xếp trở về cho kịp cùng con chia xẻ.

Mấy mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, nhắc những kỷ niệm về ba nó; một đời người tài hoa lúc trẻ, nhưng từ khi bước chân vào cái đất tạm dung nầy, đã thay đổi nhiều và kết thúc khi tuổi đời chưa bước vào lục tuần.
Buổi sinh họat kết thúc vừa lúc tất cả đều đói bụng, chúng tôi dùng bửa trưa trong khách sạn và thu xếp trả phòng để còn ghé Oceanside thăm mộ đứa con gái. Đã hơn một năm mới trở lại thăm nó, ngôi mộ nhỏ bé kia mấy chục năm qua vẫn nằm trong cô quạnh, không biết ở trên kia con có được thanh thản không?
Về đến nhà, nghỉ ngơi rồi đi ăn tối. Tôi cảm thấy gần gủi với các con hơn trong những dịp như thế nầy.
Sáng hôm sau ngày 6/5 là ngày Cookie ra trường. Nhìn con cười rạng rỡ cũng thấy lòng reo vui. 3 năm UCLA và 2 năm Loyola Marymount University là cả một công trình khó nhọc của con. Con hân hoan tuyên bố : " Từ nay không còn đi học nữa", Anh chị và em nó đều cười.....
Nghĩ ngơi để rồi ngày hôm sau lại tiếp tục lên máy bay qua Arizona để lo cho thằng cháu ngọai chuẩn bị giải phẩu. Rồi mọi việc cũng qua đi, nay thằng cháu đã lại sức, đã tung tăng khắp nhà. Tôi cũng nhân cơ hội nầy nghi ngơi để chuẩn bị qua tháng bảy nầy cùng các con đem tro cốt ba nó trở về quâ hương.

linhvang
#73 Posted : Monday, May 28, 2007 9:27:13 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Cháu ngọai của chị phải giải phẫu gì vậy? Cháu còn bé quá mà!
Tonka
#74 Posted : Monday, May 28, 2007 10:53:54 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Cùng một câu hỏi với chị LV. Hôm bữa gặp thấy thằng bé dễ thương ghê đi. Mổ xong, khoẻ lại và đã chạy nhảy tung tăng là vui rồi.
PC
#75 Posted : Monday, May 28, 2007 6:34:47 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
" Từ nay không còn đi học nữa"

Đang tính ghi danh đi học lại mà nghe câu này chợt nhớ lại những ngày tháng "kinh hoàng" năm nào....
ngodong
#76 Posted : Thursday, May 31, 2007 11:56:27 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Em thật là phục chị, chị VH ơi, lúc nào chị cũng vui vẻ dù bao nhiêu việc phải lo toan, em tin nụ cười an vui của chị tỏa ra từ tâm lành của chị.

Em tin chị luôn bình an.
hongkhackimmai
#77 Posted : Thursday, May 31, 2007 2:15:59 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Gặp nhau gần hai năm rồi ở Orange county , bây giờ mới đến nhà thăm Vi Hoàng đây. Ngồi gần 2 tiếng đọc từ đầu để hiểu và chia sẻ những điều buồn cũng như vui của Vi Hoàng.

Thấy Vi Hoàng đã can đảm đối mặt với căn bệnh và đã vượt qua được những thử thách khốn cùng của cuộc đời, HKKM rất mến phuc. Đọc chỗ VH đang bệnh phải tự lái xe đi khám bệnh , nằm nhà thương chờ khoẻ rồi lại lái xe về nhà một mình, làm HKKM động lòng nhớ lại có thời gian HKKM cũng trải qua cái cảnh đó. Đời người đàn bà đôi lúc rất gian truân, đoạn trường ai có qua cầu mới hay .

Bây giờ các con đã lớn rồi và rất thương yêu kính yêu mẹ , HKKM mừng cho VH lắm đó. Sự sống chết của con người đều có số cả. Thiếu chi người đang mạnh khoẻ bỗng lăn đùng ra vì tai nạn. Không ai biết trước ngày nào mình phải ra đi, vì vậy sống được ngày nào thì nên vui ngày đó. Ngày mai có chuyện của ngày mai.

Chúc VH luôn giữ vững niềm tin và có những ngày thật thỏai mái với các con cháu.
Sương Lam
#78 Posted : Thursday, May 31, 2007 2:36:01 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Cháu ngọai của chị phải giải phẫu gì vậy? Cháu còn bé quá mà!



Chị VH ơi,
Cha'u ngoại của chị, cha'u nào phải giải phẩu vậy? Phải be' Minh không?
Cha'u còn be' qua' mà giải phẩu gì vậy? Tội nghiệp qua'!heart
Chu'c cha'u sơ'm bình phuc, chạy lon ton cho bà ngoại mừng nhe'.Smile
Vi_Hoang
#79 Posted : Friday, June 15, 2012 12:35:50 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Chào các chị!
Lâu nay VH không ghé đến nhà của mình, tối qua có người bạn nhắc nhở vào đọc lại, vá tựu nhiên thấy buồn, và trong lòng thấy bồi hồi không ngủ được ! Chợt nhớ ra, hôm nay là sinh Nhật của Anh ấy. Nếu còn sống, năm nay Anh ấy cũng 64 tuổi rồi. Mỗi năm, các con VH có hai ngày để kỷ niệm về ba của chúng nó, đó là ngày sinh nhật và ngày giỗ. Năm nay sao không nghe tụi nó nhắc đến vậy kìa. Năm ngoái, cũng ngày nầy, mấy mẹ con quây quần bên nhau để tưởng niệm Anh ấy. Lát nữ phải gọi điện thoại hỏi tụi nó xem sao!
Có lẽ VH sẽ trở lại căn nhà đầy kỷ niệm của mình đẻ hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình trong bao nhiêu năm qua. Các chị có đồng ý không?
Phượng Các
#80 Posted : Friday, June 15, 2012 4:27:48 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị gọi điện thọai cho các con chị chưa vậy? Qua cái "lát nữa" rồi đó! Big Smile
Users browsing this topic
Guest (2)
5 Pages«<2345>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.