Một ngày chủ nhật yên tĩnh dưới ánh nắng chói chang của miền sa mạc.
Nhớ lại những đoạn đường đã đi qua trong năm nay, những sự việc đã xảy ra từ hôm Tết.
Mới 4 tháng trời mà tưởng chừng cả năm!
Ngày mồng 1 Tết, cũng là ngày chủ nhật, cũng yên tịnh.
Sáng ngũ dậy, con gái và cháu ngọai đánh thức dậy bằng những tiếng cười rộn rã:
-Happy new year, mẹ!
Thức dậy trong cái không khí như mọi ngày, không có vẻ gì là Tết cả. Tết gì ở đây bây giờ, cái xứ toàn là cát và đá; núi, và những cây xương rồng khô khan. Không bánh tét, không mứt.....nghĩa là không có bất cứ cái gì thuộc về một cái Tết!
Trước Tết, con gái có rủ đi chợ, nhưng nghĩ lại, có mua sắm cũng chẳng làm gì, thôi thì ăn Tết trong lòng cũng được rồi.
Giao thừa đã gọi về VN chúc Tết cho má và những người quen, vậy là cũng có nhớ đến Tết rồi đó.
Mấy đứa con bên Cali gọi qua chúc Tết cho mẹ và gia đình chị. Tụi nó khoe có đến nhà Dì chúc Tết, được dì lì xì và ăn bánh Tét chiên. Vậy là tụi nó cũng có không khí Tết rồi! Tụi nó còn nói sẽ đi thăm ba nó hôm nay.
Một tiếng đồng hồ sau, nghe các con nói chuyện với nhau trong thảng thốt, ba nó bịnh trỡ nặng, sợ không qua nổi. Thế là thu xếp hành trang cùng con cháu chất lên xe lái về Cali để cùng các con bên đó ở bên nhau, chia xẻ những giờ phút có thể nói tụi nó chưa từng trải qua.
Những ngày ở Cali, người ta ăn Tết còn gia đình tôi thì cứ ra vào nhà thương. Không dám báo cho bà con biết nhiều vì sợ tết nhất người ta kiêng cữ nhưng rồi cũng phải thông báo trong ngày hôm sau vì thấy tình trạng đã đến lúc tệ nhất.
Mồng 6 Tết anh ra đi, các con đều đủ mặt, nghi lễ tiển đưa cũng giản dị cho xong một kiếp người!
Phải làm lễ đoạn tang ông Ngọai cho các con trước khi chít lên đầu tụi nó một mãnh khăn tang mới. Các con đã mất cha, cái đau trong lòng tụi nó tôi thấy rỏ vì tôi cũng mới vừa mất cha, nhưng biết làm sao hơn. Chỉ luôn luôn làm một cái bóng im lặng bên cạnh để an ủi chúng qua thời gian nầy.
Trở về Arizona thêm một thời gian để săn sóc thằng cháu ngọai, và chuẫn bị cuộc giải phẫu cho nó nhưng rồi vì phải có thêm những thử nghiệm mới nên đành phải chờ thêm một thời gian.
Gần hết tháng 3 phải chạy trở về Cali để chuẩn bị chuyến về VN mãn tang cha. Mới đó mà đã gần 1 năm kể từ ngày người cha thân yêu ra đi vĩnh viễn. Một năm qua, tình thương nhớ vẫn chưa nguôi trong lòng những đứa con.
Về đến Sài Gòn nữa đêm, chưa hết cái mệt mõi của chuyến bay dài làm người như say sóng, ngày hôm sau lại tiếp tục lên máy bay về Đà Nẵng. Đà nẵng không khí mát lạnh chứ không nắng gay gắt như Sài Gòn. Đi thăm mộ ba vì nghe nói cơn bão vừa qua làm mộ ba bị hư hại không ít. Ngôi mộ nằm đó dưới ánh nắng chói chan. Nhìn những bông hoa trồng gần một năm qua, nay đã nỡ rộ làm giảm đi chút ít cái vẻ thê lương của nghĩa trang. Thương ba một mình nằm đó trong khi vợ con quây quần ở nhà, tối ngày thắp nhang trên bàn thờ và khấn vái trước những bức hình tươi cười nhưng không hồn! Chết là như vậy đó sao! Là không còn gì nữa hết, vậy thì cúng vái làm gì, trong khi cái thân xác kia từ từ biến dạng và mục rữa với thời gian.
Không biết sao mỗi lần đi thăm ba là mỗi lần tôi thấy cái chết nó cận kề mình quá. Tôi không còn muốn bon chen, tôi không còn muốn tranh dành. Việc duy nhất tôi muốn tranh dành là một chổ nằm dưới chân ba nhưng hình như tôi không được. Tất cả đều vô nghĩa rồi!
Cúng giáp năm ba và làm lễ đoạn tang cho mấy đứa con gái và cháu. Vậy là xong rồi hay sao!
Chỉ còn Má tôi , mấy đứa con trai và con dâu là còn mang manh vuông đen trên áo. Tại sao phải phân chia ra như vậy, con dâu trở thành thân thuộc hơn con gái rồi. Dầu sao, trong lòng tôi, cái mãnh vuông đen đó mãi mãi ở trong lòng.
Những ngày ở DN, làm những việc phải làm rồi thời gian cũng qua mau. Vội vã trở về SG để kịp đáp chuyến bay về lại Mỹ để tiếp tục những công việc đã được sắp sẳn từ trước.
Máy bay rời Tân Sơn Nhất lúc 01 giờ khuya ngày 4/5/07 để đến thủ đô Seoul của ĐạI Hàn vào lúc 8 giờ sáng (Đại Hàn đi trước VN 2 giờ). Mặc dù mệt mõi sau 5 giờ bay và những giấc ngủ chập chờn; mọi ngườI cũng phấn khởi bước ra khỏi máy bay như đang mộng du để trải qua thủ tục hải quan trước khi xuống đến phòng đợi xe bus đưa đi một vòng thành phố.
Đúng vào lúc Korea đang mừng 500 năm lịch sữ của Josean Dynasty nên đường phố thật là tưng bừng náo nhiệt. Chúng tôi được đưa đến Blue house.
Trần nhà trong một căn phòng trong cung điện
Tại đây chúng tôi được xem những đón diễn hành đang trình diễn rất là đẹp mắt. Rồi đến đi thăm cung điện ngày xưa, với những bồn hoa to lớn đủ màu sắc đang nỡ rộ. Ngòai ra, chúng tôi còn đến một ngôi chùa lớn, có không biết bao nhiêu lồng đèn được treo phía trên. Nghe nói mỗi lồng đèn là do một phật tử tự viết tên mình lên để cầu nguyên.
Những lồng đèn có viết tên mỗi Phật tử, đây chỉ là một phần nhỏ trong chùa.
Nhìn khắp nới, không biết bao nhiêu mà kể, che hẳn khung trời phía trên của ngôi chùa. Sau đó cả đoàn kéo nhau đi shop rồi đi ăn trưa. Tại đây, chúng tôi chia tay cô hướng dẫn viên để lên xe trở lại phi trường.
Trưa ngày 4/5, máy bay đáp xuống LAX, về đến nhà bỏ hành lý là làm một giấc cho đến lúc nghe tiếng lao xao dưới nhà. Thì ra đã 7 giờ tối, các con đã tề tựu đông đủ. Vậy là cùng chia nhau lên hai chiếc xe trực chỉ San Diego. Buổi tối thứ sáu xe kẹt kinh khủng nhất là đang có một tai nạn trên freeway 405. Chiếc xe kia tẻ qua một lối khác trong khi xe chúng tôi bị kẹt lại, tới khách sạn trển hơn một tiếng đồng hồ. Trời đã khuya, mấy mẹ con nói chuyện một chút rồi chia nhau đi ngủ để ngày mai phải dây sớm bắt đầu cho buổi Liverwalk mà các con đã vì ba nó mà tham dự.
5 Giờ sáng, mấy mẹ con tôi đã thức dậy sửa soạn. Từ khách sạn đến San Diego zoo cũng khá xa. Buổi đi bộ sẽ là đi 6 miles trong sở thú, vừa đi, vừa có thể xem cảnh vật trong đó.
Đến nơi, mọi người vào lãnh lãnh bản số và áo thun. Con trai tôi đã chuẩn bị hết mọi việc từ trước nên 7 người chúng tôi đứng trong một team riêng, để tưởng nhớ ba nó đã qua đời vì bịnh gan. Các con tôi thường đi dự những buổi đi bộ gây quỹ như thế nầy để đóng góp vào những chương trình research cho các chứng bịnh nan y. Tôi biết buổi đi bộ hôm nay có ý nghĩa lớn lao đối với các con nên tôi phải thu xếp trở về cho kịp cùng con chia xẻ.
Mấy mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, nhắc những kỷ niệm về ba nó; một đời người tài hoa lúc trẻ, nhưng từ khi bước chân vào cái đất tạm dung nầy, đã thay đổi nhiều và kết thúc khi tuổi đời chưa bước vào lục tuần.
Buổi sinh họat kết thúc vừa lúc tất cả đều đói bụng, chúng tôi dùng bửa trưa trong khách sạn và thu xếp trả phòng để còn ghé Oceanside thăm mộ đứa con gái. Đã hơn một năm mới trở lại thăm nó, ngôi mộ nhỏ bé kia mấy chục năm qua vẫn nằm trong cô quạnh, không biết ở trên kia con có được thanh thản không?
Về đến nhà, nghỉ ngơi rồi đi ăn tối. Tôi cảm thấy gần gủi với các con hơn trong những dịp như thế nầy.
Sáng hôm sau ngày 6/5 là ngày Cookie ra trường. Nhìn con cười rạng rỡ cũng thấy lòng reo vui. 3 năm UCLA và 2 năm Loyola Marymount University là cả một công trình khó nhọc của con. Con hân hoan tuyên bố : " Từ nay không còn đi học nữa", Anh chị và em nó đều cười.....
Nghĩ ngơi để rồi ngày hôm sau lại tiếp tục lên máy bay qua Arizona để lo cho thằng cháu ngọai chuẩn bị giải phẩu. Rồi mọi việc cũng qua đi, nay thằng cháu đã lại sức, đã tung tăng khắp nhà. Tôi cũng nhân cơ hội nầy nghi ngơi để chuẩn bị qua tháng bảy nầy cùng các con đem tro cốt ba nó trở về quâ hương.