Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ bảy, ngày 22, tháng mười, năm 2005 Hai ngày hôm nay nắng đẹp, hôm qua được tới 73 độ. Hình như thời tiết ấm hơn mọi năm, cũng vào thời gian này. Nếu tôi có coi TV thì tôi đã thấy bản so sánh, thường họ đưa lên cuối bản tin, và sẽ biết là ấm hơn bao nhiêu, nhưng tôi đã không coi. Làm gì có thì giờ mà coi. Nhất là lúc này tôi đang tự hứa với tôi (một cách nghiêm chỉnh) sẽ dành nhiều thì giờ cho viết lách. Jane Austen mất lúc 41 tuổi mà đã để lại bao nhiêu truyện như Pride and Prejudice, Sense and Sensibility, Persuasion, Emma...Tôi đã sống qua tuổi ấy mà chưa viết gì ra hồn!! Chủ nhật rồi, lên chơi nhà chị Nguyên, lúc về, nghe một lời nhắn để lại trong máy, “Tôi là HXA..., thưa thi sĩ LV, tôi vừa đi dự đại hội...hình như thi sĩ không có nhà, tính hỏi anh một việc...”-giọng đàn bà, người Nam. Ai kêu tôi thi sĩ LV, chắc chắn không biết LV là ai rồi, vì tôi không làm thơ (hồi mới tập tành viết lách thì có, nhưng chỉ có mấy bài con cóc thôi); kêu tôi là anh, rõ ràng là cũng chưa thấy mặt tôi. Cũng chứng tỏ là người này không có đọc Tuyển Tập Văn, trong đó có đăng hình của tôi, sau này tôi tìm hiểu là chị cũng ở trong một trung tâm văn bút với tôi. Nghĩ cũng buồn cười! Rồi hôm nay, anh TB trong diễn đàn ĐT cũng kêu tôi là anh LV. Không sao cả! Chắc tại anh ít vào net, chứ ở thế giới net, tôi cũng có tí danh đó, vì bài vở của tôi cũng được nhiều websites mang về. Có một web nối cả cái mục Một góc trời Tây Bắc của tôi. Bạn bảo nếu dự tính không thành, mình sẽ áy náy lắm vì đã rủ ren chị. Tôi cười nói, người lớn cả, chị không có gì phải áy náy, với lại không thành công thì thành nhân mà. Tôi nói thêm là tôi có cơ hội dò lại những gì đã học hỏi trước đây ở trường học. Tôi đã học dở dang cái môn học đó. Buổi chiều đi làm ra, thấy một người mẹ đang giúp một đứa bé gái, đoán chừng dưới mười tuổi, lom khom lựa nhặt vài chiếc lá rụng dưới đất, cho vào túi ny-lông. Trời đứng gió, nhờ vậy mà đám lá khô vẫn nằm yên trên cỏ. Thời học đại học, tôi có mấy đứa bạn gái cũng thích đi nhặt lá mùa thu đem về tỉ mỉ dán đầy trên tường, cái phòng nhỏ trong dorm. Thích lá thì có, nhưng tôi chẳng làm như thế. Dán lên rồi dọn xuống, mệt quá! Lại tạo cho bụi bặm có chỗ bám. Nhắc lá vàng làm nhớ tới một cô bạn gái thời đó. Ra trường, được lấy người cô yêu và yêu cô, nhưng sau anh chồng ghen dữ quá, có lần đòi xách súng bắn cô, cuối cùng cô với chồng, hai người từng yêu nhau thắm thiết như thế, lại phải chia tay nhau. Thời 80s, chuyện ly dị vẫn là điều gì kinh khủng lắm. Cha mẹ buồn xanh xao vì chuyện ấy. Bây giờ con cái có thế thì cha mẹ vẫn buồn, nhưng có lẽ sẽ không xanh xao. Chuyện chẳng đặng đừng, của xứ Mỹ này, của thời buổi này, nhiều khi không muốn mà không tránh được.
|