Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<1314151617>»
Một góc trời Tây Bắc
Phượng Các
#281 Posted : Tuesday, September 13, 2005 7:18:00 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Hú hồn tôi! Vì chắc chắn vật nhau lâu thì tôi sẽ thua. Năm đó, hình như tôi đang học lớp tư (là lớp hai bây giờ)!


Phải nói là hú hồn anh SC đó chớ! Hổng lẽ chạy ra bênh em mà thành ra oánh lộn với con gái? Mà bây giờ chị hỏi lại ảnh đi, chưa chắc ảnh nhảy ra bênh chị vào lúc đó. Ngay trong forum là cũng thấy chị cứng hơn ảnh rồi! Wink
linhvang
#282 Posted : Wednesday, September 14, 2005 2:06:37 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chắc dự định là anh SC vô can để LV khỏi bị đập, chứ không nghĩ là để ảnh oánh lộn với con gái đâu. Big Smile
linhvang
#283 Posted : Wednesday, September 14, 2005 4:41:19 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Nhớ lại một kỷ niệm vui. Năm đó, chị QTMH có cho tôi một cuốn sách giáo khoa thư, là cuốn tôi đang cần phải mua-chị là cô giáo tiểu học. Ở trang đầu chỉ có chữ ký của chị thôi, không đề tặng cho ai. Thế nên khi cô giáo tôi thấy tôi có cuốn sách với chữ ký của chị MH thì tưởng tôi “ăn cắp” sách của cô giáo MH! Cô nhất quyết dẫn tôi đi gặp cô giáo MH để bắt tôi xin lỗi và trả sách, dù tôi có nói là sách cho, cô vẫn không tin. Chừng hai cô giáo gặp nhau, cô giáo của tôi mới hay chị QTMH là chị họ của tôi-con của nhà thơ QT, ông QT là bạn thân của nhà thơ Hàn Mặc Tử.

Thật ra thì cô giáo cưng tôi lắm vì tôi học giỏi và lễ phép. Nói chuyện lễ phép, ra đường gặp cô, mà gặp hoài vì là thành phố nhỏ, tôi luôn luôn vòng tay và cúi người chào. Cô hay bảo vòng tay thưa là đủ rồi, em đừng gập cả người như vậy. Nhưng tôi vẫn cứ...gập người. Big Smile

Chị MH hiện đang ở bên Đức, còn cô giáo tôi có tên là Phúc thì mất lâu lắm rồi, nghe nói vài năm sau khi cô lập gia đình - thời gian đó tôi đã vào SG rồi. Tôi vẫn còn nhớ khái niệm là cô trắng trẻo, đẹp dịu hiền.
linhvang
#284 Posted : Thursday, September 15, 2005 12:49:58 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày 14, tháng chín, năm 2005
Tôi hái vô một rổ cà chua xanh mà chưa biết làm gì đây, thì chị Ngọc Hạnh (chị của chị nhà thơ Ngọc Dung) vừa đọc xong tùy bút Một góc trời Tây Bắc thấy vậy, bèn gửi e-mail bảo tôi là cà xanh nhồi với thịt ăn cũng ngon lắm. Cuối tuần rảnh rang một tí, tôi sẽ nhồi thịt, bún tàu, nấm mèo rồi cho vào cà chua...Chắc sẽ làm như kiểu nhét vào trái khổ qua. Nên đem hấp hay nấu canh đây? Vừa e-mail hỏi lại chị như vậy. Đúng là dân dở nấu nướng mà!
Năm nay, tía tô nhà tôi tưởng đã mất giống, rồi giữa tháng tám lại thấy mọc lên được chừng chục cây con. Rồi cũng tưởng lên muộn thì lớn muộn, vẫn ra lá cho mình ăn lai rai, ai dè cuối tuần thấy cây nào cũng ra...bông rồi, trong khi thân cây thì chỉ mới lên được một gang tay, và có cây đẹt chỉ cao chừng ba lóng tay thôi. Nghĩa là gần hết hè thì chúng ra bông dù chưa đủ tháng già? Và thôi không ra lá nữa?
Mấy hôm rày, trời thật...dễ thương, có vẻ thu rồi, sáng nhè nhẹ lạnh với tí sương mù, trưa nắng ấm áp khoảng 70 độ. Bầu trời trong xanh, không mây. Thược dược thích thời tiết mát mẻ này. Vườn thược dược nhà bà Anita đủ cung cấp cho cả nhóm, bàn người nào cũng được bà cắm cho một bình hoa đủ màu, đủ dạng.
Sáng đi làm ra khỏi ngõ là thấy xe buýt vàng chở học trò đi tới. Lái xe bao nhiêu năm mà mãi ba, bốn năm nay tôi mới biết là mình phải ngừng xe khi thấy tài xế xe buýt học trò kéo cái bảng Stop ra, dù là mình đi phía bên này đường. Ng bảo cho tôi biết điều đó, rồi cũng chê tôi lái xe mà không biết luật. Tôi cười hỏi lại, nhưng ai là người đã “ăn” mấy cái giấy phạt?
Mùa thu sắp về. Đi đường, tôi đã bắt đầu để ý tới những cây phong lá đang từ từ chuyển thành màu vàng, khi đã toàn vàng thì thật là đẹp.
Quay trở lại e-mail thì thấy chị Ngọc Hạnh vừa cho biết nhồi thịt xong hãy đem chiên, nhà ít người, làm ít, ăn thử xem.
linhvang
#285 Posted : Friday, September 16, 2005 6:00:03 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày 16, tháng chín, năm 2005
Mưa đêm, ngủ ngon. Sáng thức dậy thấy đường sá vẫn còn ướt. Trời chỉ mới nhè nhẹ lạnh, đắn đo có nên mang vớ không đây, cũng đang lúc vội vã nữa, bèn cầm đôi vớ theo ra xe. Lúc xuống xe, mang vào rồi thì thấy ấm áp, thoải mái quá. TV bảo buổi chiều sẽ có nắng, và đúng như vậy. Giờ break, ra xe, ngã ghế xuống, nằm dài, phải lấy cái áo mà chị HT đã cho ba tháng trước, đem che nơi mặt, vì không muốn bị ăn nắng, hay bị ung thư da - dạo này thấy nhiều người bị bệnh này, nên tôi cũng chùng lại, hết dám phơi cái mặt trần ra nắng nữa.
Vẫn chưa đọc xong cuốn Housekeeping, dù cuốn sách không dày. Hôm nào, tôi sẽ kiếm xem nó đã được đọc vào băng chưa. Nhắm mắt lim dim, nghe đọc truyện cũng thú. Dạo này sách báo về nhiều quá. Cái thư viện vẫn chừng đó chỗ chứa, nên có sách báo tới thì phải có sách báo đi. Chị PC đừng tưởng cứ thẩy một cuốn sách vào thư viện thì nó sẽ nằm yên ở đó cho tới đời con cháu của mình. Không đâu, sách mà ít người đọc thì cũng phải khăn gói ra đi đó. Tụi thư viện nó làm thống kê đủ thứ, nên chuyện gì cũng cho vào thống kê. Nếu một cuốn sách hay DVD hay CD mà không luân lưu nhiều thì họ sẽ hỏi tại sao. Như hôm nọ, phải xếp lại những CDs có đánh số thứ tự từ 1 cho tới mười ngàn mấy (đủ loại: Popular, Classics, Jazz, Country, Opera...), cho số lớn đi trước, số nhỏ đi sau, vì thấy thiên hạ cứ lật coi giữa chừng rồi bỏ nên mớ có số lớn nằm sau đã không có cơ hội được dòm ngó và được mượn về nhà nghe. Cũng như ra Tuyển Tập, thí dụ Tuyển Tập Phụ Nữ Việt, có người đề nghị nếu lần trước đã xếp các tác giả theo thứ tự ABC, thì lần sau nên đi ngược lại, nghĩa là Y sẽ cho đi trước A, chẳng hạn bài của chị Y Nguyên sẽ xuất hiện ở đầu sách và bài chị Ấu Tím sẽ xuất hiện ở cuối sách. Tôi có thói quen mở một cuốn tuyển tập hay đặc san là lật lung tung tìm tác giả, hay đọc lung tung (nhiều khi đọc cái đoạn cuối trước thấy có thích hay không rồi mới quay lại cái đoạn đầu!), chứ không đi theo thứ tự từ đầu tới cuối, nên cách nào thì cũng okay với tôi. Dù cách nào với hai cách này, thì nếu có đóng góp trong một tuyển tập, tên tôi cũng nằm ở giữa! Big Smile
Tonka
#286 Posted : Friday, September 16, 2005 11:19:59 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Dù cách nào với hai cách này, thì nếu có đóng góp trong một tuyển tập, tên tôi cũng nằm ở giữa! Big Smile



Chị LV tính trước hết rồi Big Smile
Vậy thì những sách, media mà thư viện cho đi thì chị có thể lấy về cho ai không hay thư viện sẽ bán lạc-son?
Phượng Các
#287 Posted : Saturday, September 17, 2005 1:40:17 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Chị PC đừng tưởng cứ thẩy một cuốn sách vào thư viện thì nó sẽ nằm yên ở đó cho tới đời con cháu của mình. Không đâu, sách mà ít người đọc thì cũng phải khăn gói ra đi đó.


Hồi đó đọc quyển Nẻo Về Của Ý của Thích Nhất Hạnh thì thầy có viết đoạn sau đây,

http://www.thuvienhoasen.org/neovecuay-07.htm

trong đó có nói về một cuốn sách nằm trong thư viện Butler, từ người mượn lần trước đến thầy là 30 năm. Mình cứ đinh ninh là thư viện phải giữ sách cho đời sau nghiên cứu. Hay chăng là các sách trước khi bán lạc son thì được chụp micro film hở chị LV?

Một giai thọai nữa là quyển Con Đường Thiên Lý của Nguyễn Hiến Lê, cuốn sách mô tả cuộc đi tìm dấu vết của người Việt đầu tiên trên đất Mỹ, vào cái thời đi tìm vàng về miền Tây, đã có một người Việt nam lẫn lộn trong nhóm tìm vàng. Ông Nguyễn Hiến Lê đã nhờ một người có cơ hội ở vùng San Francisco, vào thư viện tìm cho ông một bài báo liên quan đến biến cố vào thời đó, để tìm cho ra dấu chân của người thanh niên tên Le hay Lý? Lee. PC cũng dự định lúc nào rảnh rỗi cùng vào đó tìm lại tờ báo đó (nếu có thì chắc cũng vào micro film rồi) để xác nhận giùm cho chi tiết đó cho quyển Con Đường Thiên Lý.
Chị thử tưởng tượng, ông NHL viết cuốn đó như một tiểu thuyết chớ không phải là một cuốn sách sử, nhưng mình đọc thì biết là nó là một cuốn tài liệu lịch sử, và công phu cùng thời gian để cuốn đó được hoàn tất cho thấy cái lòng đối với sử sách ở NHL tha thiết đến chừng nào.

linhvang
#288 Posted : Saturday, September 17, 2005 7:03:25 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Tonka,
Khi sách và báo bị lọai bỏ, việc đầu tiên là họ lấy cái barcode của nó ra, không còn để trong hệ thống lưu hành nữa, rồi nếu bỏ hẳn, liệng đi thì họ xé bìa, rồi cho vào cái thùng discard; nếu nghĩ còn tốt và có giá trị thì cho vào thùng "Friends of the library" để đám này bán lạc son gây quỹ mua thêm sách báo hay tranh ảnh treo trong thư viện hay trả tiền cho những programs mà họ bảo trợ, chẳng hạn cái show múa rối cho con nít coi hay cái teen book club (tiền mua cookies và nước ngọt khi hằng tuần chúng họp để bàn về một cuốn sách nào hay hay dở), mua quà cáp cho nhân viên thư viện khi có tuần lễ Public Employee Recognition...
Rồi sách báo mà thiên hạ lâu lâu dọn nhà hay cha mẹ chết con cái tới dọn dẹp thì cũng được thẩy vào thư viện. Cái bà sếp sòng của thư viện cũng phải coi sách nào có thể dùng được, sách nào không. Sách không dùng được thì lại đóng thùng để đám Friends sẽ bán sau này.
Cứ vài tháng thì có book sale. Đám Friends quyết định cách bán, cách cho giá. Chẳng hạn sau 2 giờ chiều thì cứ nhét đầy cái bao giấy ở chợ là 2 đồng. Cũng kiểu garage sales vậy.
Hồi trước, báo Hồn Việt cũ-thư viện chỉ giữ 12 tháng mới nhất thôi-LV được cho mang về nhà, vì người thư viện biết LV đọc báo Việt được. LV mang về cất giùm cho bạn ở xa lâu lâu ghé chơi rồi mang về nhà. Bây giờ thư viện nó không mua Hồn Việt nữa vì có ít người đọc quá; nó dùng tiền đó mua thêm báo Đại Hàn cho người Đại Hàn đọc vì vùng này có nhiều người ĐH. Năm năm nay LV tặng KNM. Sau đó thì LV mang KNM về, vì bỏ thì tiếc, dành khi đi dự tiệc tùng văn nghệ thì cho ai đó.

Chị PC ơi,
Chẳng biết ở thư viện nào, chứ thư viện LV làm, là một trong 12, 13 chi nhánh của hệ thống, không thấy nó chụp ảnh phóng hình gì cả!
Bây giờ, mọi thứ check out bằng computer thì làm sao biết người trước người sau mượn sách cách nhau 30 năm. Đó là thời xưa, cũng phải cách đây 20 năm khi mình mượn sách, người thư viện phải viết ngày mượn, ngày trả vô cái card bỏ sau cuốn sách đó, giờ thì kiểu đó lỗi thời rồi.
linhvang
#289 Posted : Sunday, September 18, 2005 2:34:45 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị PC,
Lần theo cái link, đã đọc được đoạn văn đó (Nẻo về của Ý-Thích Nhất Hạnh), thấy hay hay nên LV mang về:
Tôi rút ra một cuốn sách, cuốn sách mang một cái tên có dính líu đến đề tài khảo cứu của tôi, một cuốn sách lớn và nặng. Cuốn sách xuất bản năm 1892, và năm 1892 cũng là năm được đóng dấu đưa vào thư viện. Ở bìa sau, tôi dộc bản ghi ngày tháng của người mượn sách. Lần mượn thứ nhất: 1915. Lần mượn thứ hai: 1932. Và tôi lần mượn thứ ba; tôi, Nguyên Hưng nghe rõ chưa? Tôi sẽ mượn vào ngày 1-10-1962. Cuốn sách nằm bảy mươi năm trên giá sách ở từng lầu thứ mười một của thư viện và đã qua hai tay người đọc. Thư viện được tổ chức theo kiểu stack và vì vậy người ta có thể tới tận nơi để rút ra xem trước khi quyết định là có mượn hay không. Vậy thì trong khoảng thời gian bảy mươi năm, đã có hai người đứng chỗ tôi đang đứng, rút cuốn sách tôi vừa rút vừa có ý định như ý định của tôi là mượn cuốn sách đem về! Bỗng dưng lúc ấy tôi ao ước được gặp hai người kia quá. Tôi sẽ ôm lấy họ, không biết để làm chi, nhưng phải ôm lấy. Họ đi mất rồi. Cũng như hôm nay tôi là họ, và mai tôi sẽ đi. Hai điểm nhất định A và B trên cùng một đường thẳng không bao giờ gặp nhau, nhưng vẫn ở trên một đường thẳng. Bởi vì nếu gặp nhau thì không thể được gọi là A và B nữa, sẽ ngỡ ngàng nhìn nhau. Và sẽ tự giới thiệu với nhau như bất cứ người xa lạ nào khác. Tôi đang đứng đây, gặp họ trong không gian nhưng không gặp họ trong thời gian.
linhvang
#290 Posted : Sunday, September 18, 2005 3:45:09 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 18, tháng chín, năm 2005
Trời nắng cả ngày, bảy giờ chiều vẫn còn sáng sủa, nhưng có lẽ vì mây mù nên sau khi ăn uống ở nhà cậu em, tôi ngồi nhìn ra hồ là hướng tây lại không thấy cảnh mặt trời lặn gì cả, thường thì đã thấy một màu ửng cam, tím rất đẹp. Không lâu tôi lái xe về nhà, nhìn lên bầu trời tìm kiếm, cũng chẳng thấy ánh trăng đâu, giờ này phải mọc lên rồi, nhất là đêm nay đêm rằm trăng sẽ to, tròn, và sáng tỏ. Rằm tháng tám; tôi đã không đi chợ mua bánh trung thu về ăn cho vui. Tôi chỉ thích bánh có nhân đậu xanh thôi, đôi khi bánh có tròng trứng đỏ, tôi thường moi trứng ra liệng. Hồi còn bé thì thích bánh dẻo, bây giờ thì không. Và tôi không bao giờ thích bánh thập cẩm-thịt mỡ, bí, hột dưa,... lộn xộn quá. Nhưng tối nay, lại được cậu em cho ăn bánh kem có đính trái cây tươi. Ăn bánh ngọt, rồi uống cà phê, chứ không phải trà, cũng thú lắm. Tôi “thú tội” với các em tôi là dạo này tôi đã ghiền café rồi-nhiều khi không kêu nhưng lại đi uống ké (của Ng)! Tôi bảo mới đầu mua uống là vì cô hàng espresso chào mình vồn vã quá, làm mình nghĩ bụng nên mua một ly mocha xã giao, chỉ những ngày có cô đứng bán thôi. Rồi lại ghiền, trúng ngày không có cô, tôi cũng mua với người khác. Các em tôi nghe tôi nói đứa nào cũng cười. Hôm nọ, Ng bảo ghiền café không tốt, vì cocoa, café có chất caffeine không tốt cho tim của tôi. Bây giờ tôi có đi gặp bác sĩ, y tá thì hết hiên ngang khoe: không hút thuốc, không rượu, không café. Chiều hôm qua cũng làm một ly mocha ở tiệm Starbucks-giờ nghỉ giải lao, xách xe đi mua. Tôi tự biện hộ, khách vô đông quá, mình đã làm việc cực nhọc, đáng được thưởng mà. Vả lại, vừa đọc một lần nữa bài viết Văn hóa Cà Phê Starbucks của anh Lê Nguyễn Hiệp, anh chúc stock của tôi lên dài dài, tôi có mua giúp nó thì nó mới lên dài dài chớ.
Thập Duyên
#291 Posted : Wednesday, September 21, 2005 10:04:29 PM(UTC)
Thập Duyên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 69
Points: 0

Ah LV là cháu nhà thơ QT heart
chị học nhiều trong Thi pháp thơ Đường, kính ông như thầy.
linhvang
#292 Posted : Thursday, September 22, 2005 4:25:48 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Thập Duyên

Ah LV là cháu nhà thơ QT heart
chị học nhiều trong Thi pháp thơ Đường, kính ông như thầy.


Chị biết em nhắc tới ai rồi há? Viết tắt, chứ viết hết tên ra thì sợ người ta lại bảo mình "gặp người sang bắt quàng làm họ". Tongue
Bà con bên vợ (ông QT), chị à, vì các anh chị bên đó kêu ba em bằng cậu.


Thứ tư, ngày 21, tháng chín, năm 2005
Đài khí tượng tiên đoán trận bão Rita sẽ thổi vào Houston vào thứ bảy này. Bây giờ, chính bà con Houston lại bồng bế nhau đi lánh nạn, trong khi ba tuần qua vẫn còn giúp đỡ những người từ New Orleans tới tạm trú do vụ bão Katrina. Mùa bão lụt vẫn còn hai tháng nữa mới hết, mà nước Mỹ đã gặp hai tai ương rồi! Có phải vì do global warming không?
Chiều lái xe ra về, trên đường, tôi lại nghe tin một máy bay của hãng Jet Blue vẫn còn bay vòng vòng trên bầu trời, chờ cho hết xăng rồi mới dám đáp xuống, vì bánh trước (bánh đầu mũi) nằm sai vị trí. Máy bay này do hãng Airbus làm. Radio cho biết theo dự tính máy bay sẽ hạ cánh xuống phi trường Long Beach vào lúc 5:25 – tôi nhìn đồng hồ, vậy là còn hai mươi phút nữa. Nhưng rồi khi tôi về tới nhà, rồi sau đó rời nhà để đi làm thư viện, lúc đó là 5:50, máy bay vẫn còn bay vòng vòng trên bầu trời-TV đang trực tiếp truyền hình. Thấy hồi hộp quá! Mình đã hồi hộp, huống chi những người mà có thân nhân đi trên chuyến bay đó. Hay chính những người hành khách của chuyến bay này. 6:45 vào Net thấy tin máy bay đã hạ cánh an toàn - tôi chẳng để ý là lúc mấy giờ. Chính tôi cũng thở phào. Hú hồn! Hành khách hẳn là lo âu ghê lắm, trên ba tiếng đồng hồ thấp thỏm cho số phần của mình. 146 người vừa hành khách và phi hành đoàn, không ai bị gì. Nghe nói trên máy bay, họ cũng coi TV chiếu chiếc máy bay của họ đang bị trục trặc với cái bánh đầu mũi!! Tôi nghĩ giá không biết gì cả thì đỡ đau tim hơn. Nhưng làm sao mà không biết chứ, vì máy bay vẫn cứ lẩn quẩn ở không phận của tiểu bang California, chứ có đi qua hướng Đông đâu.
Thành phố tôi ở đang bình yên quá. Nơi tôi đi làm sở ban ngày vẫn là nhịp sống êm ả mỗi ngày. Nếu không nghe radio, coi TV hay vào Net đọc tin, tôi sẽ chẳng biết là những nơi khác đang gặp thiên tai hay những rủi ro, bất hạnh. Đôi khi nghĩ tắt radio, TV, không vào Net, có lẽ đầu óc mình không bị căng thẳng chăng? Thư viện đêm nay thật vắng, nhìn ra ngoài bãi đậu dành cho khách chỉ thấy có hai chiếc xe. Mọi người đi đâu hết rồi? Chả bù tối thứ hai, tối thứ ba vừa rồi, người đâu mà nhiều quá, đứng xếp hàng dài mượn sách, cũng như học trò vào học đầy thư viện. Bọn tôi cực nhưng vui.


Phượng Các
#293 Posted : Saturday, September 24, 2005 2:53:54 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Chị biết em nhắc tới ai rồi há? Viết tắt, chứ viết hết tên ra thì sợ người ta lại bảo mình "gặp người sang bắt quàng làm họ". Tongue


Cũng tùy cách nhắc, nếu nhắc mà cái mũi đưa lên trời thì mới làm cho thiên hạ sôi máu! Big Smile Chớ còn có khi cũng nên nói để sử sách có thêm tài liệu hoặc cho người đọc ít theo dõi văn học cũng biết qua các tên nhà văn nhà thơ v..v... rồi có dịp họ sẽ đi từ từ vào lãnh vực văn sử địa v...v...Đó cũng là một con đường dẫn đến văn hóa quê hương cho một số người. Phải vậy không?

linhvang
#294 Posted : Saturday, September 24, 2005 6:32:59 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày 24, tháng chín, năm 2005
Trận bão Rita chỉ còn là cấp hai khi vào đất liền, nên cũng đỡ cho dân Texas ở những vùng bị ảnh hưởng. Hôm qua, nhìn vào màn hình TV thấy xe cộ kẹt cứng trên xa lộ. Một văn hữu lo lắng là xe của chị chỉ chứa xăng đủ chạy năm tiếng đồng hồ thôi, mà sợ kẹt mười mấy tiếng trên xa lộ thì không biết đi đổ xăng ở đâu. Bão chưa đến mà đã có chết chóc: xe buýt chở người già đi lánh nạn phựt cháy làm chết hai mươi mấy ông già bà lão, thấy thương tâm quá. Bấy giờ, thống đốc của tiểu bang Texas lại bảo những ai chưa di tản thì thôi cứ ở nhà, đừng đi nữa. Có phải là các viên chức chính phủ cũng tính toán lầm lẫn trong việc kêu gọi dân chúng phải di tản không?
Xứ bên đó thì lo bão, còn xứ bên tôi thì lo động đất! Bão tố, lụt lội trôi nhà trôi cửa, chẳng còn gì. Mà động đất, thì cái chỗ mình nằm cứ tưởng là an toàn, cũng chẳng còn, cũng sẽ trơ trơ với mặt trăng, mặt trời, và mình sẽ ngủ với màn trời, chiếu đất? Hôm nọ, sếp Tami ở thư viện lại dặn những ai chưa chuẩn bị đồ cá nhân như mền, áo ấm, nước uống...dự trữ trong cái thùng lớn để trong thư viện, thì nhớ mà chuẩn bị đi, để lỡ có động đất thì có mà dùng tạm. Dina còn đùa, khi đó, cô ta sẽ không share, ngay cả con teddy bear (con gấu bông) cũng không cho ai mượn. Có người đi ngủ phải ôm con gấu mới ngủ được! Cũng có người cần ôm gấu bông để trấn an họ!
Bão Katrina, bão Rita, sao các nàng dữ quá, dữ hơn các chàng?
Thời trước, người ta chỉ dùng tên của đàn bà, con gái để đặt tên cho những cơn bão. Lại có chuyện than là như thế thì đâu có bình đẳng, nên sau này mới dùng cả tên của đàn ông, con trai. Cứ lần này tên con gái thì lần sau tên con trai, lần sau nữa trở lại tên con gái.
Ảnh hưởng bởi Rita, giá xăng sẽ lên nữa. Cả dầu, gas để sưởi ấm nhà cửa cũng sẽ lên. TV bảo như vậy. Làm tôi nghĩ bụng chắc mình nên tập mặc nhiều lớp áo cho ấm để ít mở sưởi, để bớt xài natural gas. Xưa nay, cho dù vào những tháng mùa đông lạnh lẽo, ở trong nhà, tôi cũng chỉ mặc áo mỏng manh, mà vặn sưởi ấm lên, để đi đứng cho thoải mái. May mà gas rẻ hơn điện. Nhưng năm nay nếu gas cũng lên, nghe nói sẽ tăng tới 70% thì tôi nên tiết kiệm.
Đã vào thu được hai ngày rồi. Mấy hôm rày, trời ban ngày còn nắng ấm 70 độ, nhưng đêm xuống đã lạnh khoảng 35 độ rồi. Ng chợt nhớ tới mấy chậu ớt, nói, phải đem vào để cạnh hiên nhà. Tôi định bụng ngày mai sẽ ra vườn hái hết những trái cà chua dù là còn xanh. Mớ cà chua xanh hái bữa nọ thấy đã chín đỏ như cà chua bán trong chợ, màu đỏ tươi trông đẹp lắm! Chắc đem cà chua nấu một nồi bún riêu là tiện và nhanh nhất. Bún riêu ăn với rau kinh giới thì ngon lắm rồi.
linhvang
#295 Posted : Sunday, September 25, 2005 3:37:11 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 25, tháng chín, năm 2005
Nhiệt độ trong nhà hẳn đã xuống dưới 62 độ, vì sáng sớm vừa thức dậy còn nằm trên giường đã nghe sưởi chạy. Phải để nhiệt độ 70 hay 72 thì mới đủ ấm áp, thoải mái; nhưng tôi đã cố không vặn cao lên, vì chưa tới tháng mười mà. Thôi thì siêng mặc thêm áo len và chịu khó mang vớ vào chân. Cứ vài tháng là mua vớ, mà không hiểu chúng trốn đi đâu, khi cần đến là phải lục lung tung các ngăn tủ áo!
Hồi sáng, nói chuyện với chị Quỳnh Anh (chị ở tiểu bang Virginia); chị cho biết chị đang đan áo len cho tôi. Chị hỏi, cưng thích màu tím không? Tôi thích màu hồng, màu đỏ; nhưng mùa đông mà mặc mấy màu này sáng quá, không thích hợp. Màu tím thì thích hợp rồi-tôi cũng thích màu tím-nên tôi nói với chị là chị cứ đan màu đó cho em. Đâu có biết chuyện chị đan áo cho tôi, đang nói chuyện tập thơ sắp ra của chị mà, tự nhiên lạị “lòi” ra “vụ” này! Chị cũng dặn tôi canh chừng bưu điện quà chị gửi nhân dịp chị đi chơi Địa Trung Hải vừa về (tôi chẳng nhớ là Đông hay Tây Địa Trung Hải, nhưng nếu là Đông thì kỳ trước chị đã đi Tây rồi). Chị hỏi, “Không biết Ng thích thứ gì?” Tôi cười nói ngay, “Chị mua quà cho em là được rồi, Ng là đàn ông con trai, khỏi quà đi!”
Nói chuyện đan áo, tôi chẳng biết đan gì cả. Thấy đám bạn Sư Phạm Qui Nhơn của chị Nguyên, chị nào cũng biết đan. Các chị đan áo, đan tất, đan mũ cho chồng, cho con. Vừa nói chuyện vừa đan. Đi đại nhạc hội, vừa nghe vừa đan. Có lần nghe chị Ấu Tím đan áo tặng cho chị Phượng Các. Chắc chị PC mỗi lần mặc áo do chị AT đan tặng thì nhớ chị AT lắm lắm, nhớ cái tình của chị AT. Má tôi cũng biết đan. Bà hay đan cho hai đứa cháu gái ở dưới San Diego. Tôi nhớ tôi có học đan, có cầm mấy cây đan, nhưng không nhớ đan được gì! Chắc chắn là chẳng được gì. Đan áo cho người yêu, đan áo cho chồng, tình tứ quá chứ. Tôi vẫn còn nhớ đã đọc một truyện ngắn của nhà thơ Nhất Tuấn-ông nổi tiếng về thơ nhiều hơn, như tập thơ Chuyện Chúng Mình, nên được kêu là nhà thơ NT, không nghe kêu nhà văn NT-, truyện Mây Bay Trên Đỉnh Núi. Có hai người yêu nhau mà chẳng dám nói yêu nhau. Nàng đan áo ấm muốn tặng chàng, mà khó tặng quá, ai lại đường đột đi tặng áo như thế. Chàng thì không dám thố lộ tình yêu vì sợ không có ngày trở về thì lại tội cho nàng-chàng là lính chiến mà. Đọc mà thương quá! Năm đó, tôi mới ...mười tuổi! Qua Mỹ, bác NT với tôi là đồng nghiệp, làm chung một bộ. Thỉnh thoảng, ông lạì cho tôi đọc một bài thơ ông mới làm. Nhiều khi không đưa tay, mà bỏ vào bao thư, như là thư từ hành chánh để cho anh đưa thư mang đi-bác làm dưới lầu, tôi làm trên đầu. Như có lần, bác viết, “Bây giờ cháu đọc loại thơ tình được rồi.”-ý là năm đó tôi đã trên 20 tuổi. Tôi viết trả lời, “Bác ơi, cháu đã đọc truyện tình của bác từ năm cháu mười tuổi lận á!” Big Smile
linhvang
#296 Posted : Tuesday, September 27, 2005 10:24:05 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày 26, tháng chín, năm 2005
Vụ đình công của machinists ở Boeing đã chấm dứt. Thứ sáu này, sau đúng bốn tuần lễ đình công, thợ thuyền sẽ đi làm lại. Boeing và nghiệp đoàn, hai bên đều bảo bên họ thắng lợi. Đọc báo tôi thấy machinists hay nghiệp đoàn mới là phe thắng lợi, vì đạt được phần lớn những gì họ đòi hỏi, như không phải trả thêm tiền bảo hiểm sức khoẻ, như khi về hưu vẫn giữ cùng quyền lợi với những người về trước, như được tăng tiền thưởng...
Tôi cứ nghĩ thời buổi khó khăn này, đình công làm chi, có được công ăn việc làm là mừng rồi, có phải đóng thêm tiền này tiền nọ thì cũng giống như những hãng sở khác thôi, mình cũng nên hy sinh chút đỉnh. Nhưng nói kiểu tôi cứ chủ cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, gặp chủ bắt nạt, lấn mình miết thì rồi mình chẳng còn chút quyền lợi gì. Như Boeing muốn làm mà không làm được.
Bà thống đốc gửi e-mail ra đề cập về việc chăm sóc sức khoẻ, theo United Health Foundation, Washington đứng thứ 15 so với những tiểu bang khác, bà nói không tệ lắm, nhưng mà có thể khá hơn, rồi khuyến khích công chức tiểu bang hãy đi bộ - cho một website để vào đó ghi số miles đi mỗi ngày...Nhân viên khoẻ thì làm được nhiều việc cho tiểu bang, thì ít bệnh tật, thì y tế đỡ tốn kém. Thấy cũng hay mà tôi chẳng làm được, vì có phút nghỉ nào thì tôi lại qua thư viện để vào Net chơi rồi!
Buổi sáng lành lạnh mà chiều lại nóng hầm tới 75 độ, lúc lái xe về trong xe nóng như mình muốn mở máy lạnh cho đã! Nhìn buổi chiều lại nghĩ là chưa phải mùa thu.
Nhà thơ Nguyên Đỗ viết về Tuyển Tập Phụ Nữ Việt, về bài vở của 30 cây viết nữ đóng góp, trong đó có có một truyện ngắn của tôi:
... Lá Thư Khó Viết của Linh Vang, nhà văn nữ ít ai không biết đến ở Tây Bắc Hoa Kỳ, đưa ra một vấn đề mà khá nhiều phụ nữ Việt Nam phải đương đầu giữa đi làm và ở nhà tề gia nội trợ, giữa hy sinh cho chồng tiến thân và mất mát hy sinh bản thân, giữa thể diện bên ngoài và tình bạn thân thiết của hai người bạn đồng khóa, một người hy sinh cho gia đình cuối cùng bị chồng bỏ rơi, một người dành thời giờ theo đuổi nghề nghiệp theo ý mình và chỉ cưới người mình yêu thực sự. Liệu một người đã mất gần như tất cả dám viết thư nói rõ sự thật hay đi dự đám cưới của người bạn đang thành công trong nghề nghiệp lẫn hạnh phúc trong cuộc tình của mình không, xin mời quí vị đọc Linh Vang để biết khúc chiết của tâm hồn người vợ bị bỏ rơi, một người bạn chân thành, một người rất Việt Nam...
linhvang
#297 Posted : Wednesday, September 28, 2005 11:07:39 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày 28, tháng chín, năm 2005
Sáng đi làm trời có sương mù. Tôi kinh nghiệm thấy những hôm sáng sương mù thì chiều sẽ nắng-những ngày mới vào thu thì thời tiết như thế ấy. Gần đến thung lũng Nisqually, chợt thấy xa lộ hướng đối diện với mình (Northbound), có mấy xe cảnh sát chớp đèn và đậu gần đó là xe cứu thương. Tôi nhìn vội thì thấy có một chiếc xe bị móp đầu. Không biết có ai bị gì không? Không nhìn kỹ thêm để biết có bao nhiêu chiếc nữa bị đụng. Mải mê nhìn, không chừng chính mình lại gây ra tai nạn nữa. Xe cộ bắt đầu đùn lại ở phía bên ấy. Không chừng dài cũng cả mười dặm! Thật là khó chịu nếu (xe) mình cũng bị kẹt trong dòng xe cộ đó. Thấy khoẻ quá khi xe cộ ở phía mình chạy phoong phoong! Đó cũng là một hạnh phúc nhỏ nhoi. Như xế chiều làm một ly mocha, lại là ly mocha miễn phí, cũng là một hạnh phúc nhỏ nhoi! Tôi nhớ anh SC từng bảo anh không muốn lên thiên đàng vì trên đó chẳng có broadway shows và café Starbucks! Dạo đó, tôi chưa uống mocha, lắc đầu, Starbucks có gì mà mê dữ vậy?
Trời vẫn chưa mưa lại. Nghe nói thứ sáu sẽ mưa. Tôi không nhớ cái dù để ở đâu, thường thì vẫn để dưới thảm của chân ghế sau, không chừng lại lăn vào chân ghế trước rồi? Không sao! Tôi có một ngày để...đi tìm.
Anh L bảo tôi hãy viết truyện có dính líu về Qui Nhơn đi. Anh đi lính ở QN và những quận chung quanh của tỉnh BĐ mười năm, và nằm tù cải tạo ở đây cũng mấy năm nữa, tổng cộng là mười mấy năm hít thở không khí BĐ và uống nước sông BĐ. Tôi bảo tôi rời QN khi còn bé quá thì có nhớ gì nhiều mà viết về QN được. Nhưng anh lại phục tôi đã nhớ được nhiều đến như thế. Hôm nọ, nhắc tới cái rạp hát ở góc đường Võ Tánh và Phan Bội Châu giao nhau, nghe ba tôi nói đó là rạp ciné Tân Châu. Tôi nhớ mỗi lần có chiếu phim mới hay có đoàn cải lương nào ra hát ở đây thì một chiếc xe lam chạy khắp đường phố, chạy thật chậm, có người ngồi ở phía sau xe phát những tờ program. Qua khu nhà mình (nhà ông nhà văn VP chỉ cách mấy căn), tôi cũng chạy ra đường xìa tay xin, nhưng còn nhỏ quá, họ không phát cho. Rồi một ngày, được phát cho một tờ, tôi mừng quá đi...cầm đem khoe cùng. Ba tôi bảo chủ rạp hát này là người Tàu.
Lâu lâu tôi sẽ nhớ về QN một tí thế đó.
linhvang
#298 Posted : Thursday, September 29, 2005 4:08:24 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày 29, tháng chín, năm 2005
Cả ngày mưa, không ào ào nặng hạt thì cũng lắc rắc nhẹ kiểu mưa phùn, có lúc gió thổi mạnh như là có bão ở đâu, lá vàng rơi rụng, bay lăn quăng trên đường. Hôm nay, tôi thấy lá đã vàng nhiều, vài ngày không để ý, rồi bỗng chốc ngạc nhiên, lá vàng tự bao giờ, ở mọi hướng nhìn của mình? Tôi hay nghĩ tới mấy ông/bà họa sĩ, họ quen nhìn màu sắc thật kỹ, nên chắc người nào trong đời cũng có lúc vẽ cảnh mùa thu với những chiếc lá vàng? Đẹp ơi là đẹp!
Chơi xếp hình puzzles, tôi phải để ý một là dạng miếng hình hay là cái màu của nó, hay đôi khi phải phối hợp cả hai, thì mới mong ráp đúng vị trí được. Ở sở tôi, có một nhóm nhỏ, trong đó có tôi, thích chơi trò này. Có một cái bàn hình chữ nhật trong phòng ăn lúc nào cũng có một puzzle đang được xếp dở dang. Xếp xong cái này thì bày ra cái khác. Thỉnh thoảng, bà Anita lại đem mớ cũ đi đổi ở đâu đó. Cũng có khi gặp tiệm nào đang có sales rẻ hay gặp ở garage sales, yard sales, thì họ lại mua đem vô, chừng 25 hay 50 xu một hộp, mua đồ chơi cũ rồi thì có khi cái hộp đó mất một, hai miếng. Rồi lại tiếc công khi đi kiếm một miếng mà miếng đó đã mất rồi! Mà tôi không lấy giờ ăn trưa hay giờ nghỉ giải lao để chơi đâu-những lúc này sợ không có ghế cho mình ngồi-vì những lúc đó, giờ nghỉ chính thức của mình, tôi chạy qua thư viện lên Net rồi, tôi chỉ “thoáng chơi” trong lúc đi hâm thức ăn hay đi pha ly trà thôi, nghĩa là chớp nhoáng trong mấy phút. Có khi chẳng xếp được miếng nào, có khi hên được ba, bốn miếng! Ngồi chung với nhiều người, khi xếp được, tôi cũng hay gáy lắm, hì hì; nếu có ai ghét tôi vì chuyện đó thì tôi không biết, vì cũng chưa nghe ai trách nói là bị phiền.
Bao giờ có potluck, thường thì biết sớm, cũng biết là cái bàn này cần dùng, thì lại nghỉ chơi trước vài ngày, nghĩa là không bày cái khác ra. Ai có thắc mắc hỏi sao chưa xếp cái mới ra thì sẽ được trả lời như thế.
Dạo này, tôi ít chơi dù rằng trò chơi đó vẫn còn.
linhvang
#299 Posted : Saturday, October 1, 2005 11:49:20 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày 30, tháng chín, năm 2005
Tôi nghe Cali nóng quá, bạn văn bảo, trong nhà mà đã 80 độ rồi, nói chi là ở ngoài trời. Rồi lại cháy rừng, cháy nhà, bà con phải di tản. Chuyện bão lụt, lo chưa xong, vết tàn phá còn hiện hữu, nỗi thương đau vẫn chưa nguôi. Bây giờ lại đến chuyện cháy. Thiên tai hoài, có phải vì là năm Dậu không? Như là năm Dậu mà dân Việt mình đã gặp nạn đói, người chết nằm đầy đường, phải có xe đến xúc đi. Chợt nhớ đến trận bão Katrina vừa rồi, số người chết là một ngàn và mấy chục thôi, chứ không phải cả 10 ngàn như ông thị trưởng của thành phố New Orleans mới đầu đã hốt hoảng tiên đoán như vậy, và cũng không có vụ hai ngàn tù nhân của một nhà tù nào đó đã chết vì lụt, và cả một làng Việt với 600 người đã trôi ra biển, mất luôn trên bản đồ, như một tờ báo Việt đã đăng.
Nơi tôi đang mưa, là chuyện bình thường thôi, vì là xứ mưa. Đêm qua, mưa to gió lớn, sáng ra, đã thấy lá vàng rụng đầy sân sau. Lá của cây poplar trên miếng đất hoang rụng qua đất nhà tôi, sao chẳng rụng ở ngoài đó để mình khỏi dọn? Nhìn cảnh lá rụng đầy sân, cảm tưởng như là nhà bỏ hoang! Tôi biết là Ng chờ cho lá rụng hết hay rụng thật nhiều thì mới dọn. Tôi chẳng dọn nên than phiền làm gì, vì dĩ nhiên là Ng cũng đã thấy rồi.
Hôm nay, ngày cuối của tháng chín, còn ba tháng nữa là hết năm dương lịch. Mỗi ngày mỗi mau tối, mỗi đi gần vào...mùa đông! Dạo này, ngày nào tôi cũng mang theo cái áo lạnh, cho chắc ăn, dù rằng buổi trưa khi mặt trời lên, nắng ấm cũng khoảng 70 độ. Nếu không bị mưa thì trời mùa thu mát mẻ, đẹp lắm. Tháng tới, có lẽ phải đem áo khoác ra là vừa rồi.
À, cái vụ tăng tiền natural gas, tức là tiền sưởi trong nhà, báo bữa nay đăng nói là sẽ lên 14%, là tăng không nhiều; nhưng nếu kể trong vòng ba năm nay thì tiền gas đã tăng gấp đôi. Báo cũng cho biết là tuyết đổ khá nhiều trên núi rồi, nên năm tới sẽ có đủ nước dùng, không phải lo nạn thiếu nước nữa. Hè rồi, tuy nói lo thiếu nước, nhưng thấy thiên hạ vẫn xài bình thường, đâu có cấm đoán gì.
Chiều thứ sáu. Ng với tôi đi ăn tiệm. Chiều nay, tôi về nhà rồi cùng đi với Ng. Tuần trước, đói quá, vì cả ngày có họp, buổi trưa không rảnh để kiếm gì ăn, chỉ ăn vội một cái muffin, không đủ no, nên về gần tới Lakewood là tôi hẹn Ng ra ngay tiệm phở, tôi sẽ chờ ở đó. Tôi nói với Ng là tôi mệt và đói quá. Cả ngày không làm gì, chỉ ngồi nghe, hết diễn giả này tới diễn giả nọ, rồi sếp nói, vậy mà mệt, cái đầu của mình mệt đó mà. Rồi ăn mấy cái cookies cũng chẳng êm được cái bụng. Tôi than và than. À, bánh trái này là do tụi bán sỉ Costco tặng không-nó chỉ xin đặt một cái bàn ở hành lang để thu nhận thêm members mới.
Thấy có cái phôn tay thật tiện! Tôi lại nghĩ thời buổi này mà không có phôn tay và Internet, thì làm sao sống chứ, hì hì...
linhvang
#300 Posted : Sunday, October 2, 2005 11:52:13 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày hai, tháng mười, năm 2005
Trời có lúc mưa, lúc tạnh. Trong nhà, tôi đã cho sưởi chạy ấm áp, 70 độ. Không tăng nhiệt độ lên, chỉ với 62 độ, cho dù mặc áo ấm, mang vớ, cái không khí vẫn lạnh, làm mình thấy không thoải mái tí nào-ráng thì vẫn ráng được, nhưng để làm gì? Đành vặn sưởi lên. Sưởi tỏa ra thì tôi vất áo ấm, vất vớ, lại ngồi phơi lưng ở chỗ quen thuộc mà đọc sách, thấy thú vị quá.
Mà để sưởi chạy nóng thì bông hoa cắm trong nhà lại mau khô héo. Mùa này, vườn hoa ở phía sau cung cấp đủ hoa cho tôi cắm bình. Thược dược thật tươi đẹp, mà ngay cả mấy loại cúc vàng, tím nhỏ xíu đem cắm bình cũng thấy xinh xinh, lại tươi lâu. Tôi cắm bông thì thích để lại một tí lá, trong khi bà Anita thì chỉ cắm bông thôi, lặt lá trụi lủi. Lối cắm bông của bà Anita, mới đầu, tôi chưa quen thấy kỳ kỳ, nhưng lâu rồi cũng quen.
Tôi thích đọc loại tùy bút, nhật ký – mà cũng từ đó mới có Một góc trời Tây Bắc này. Đang đọc dở dang John Fowles-The Journals, Volume I 1949-1965-, tác giả truyện The French Lieutenant’s Woman (cũng được quay thành phim). Nhật ký của ông giống như một cuốn tiểu thuyết dài, một ngày của ông, ông viết rất dài, rất tỉ mỉ. Tôi đọc từ từ, mỗi đêm vài trang. Cũng đang đọc nhật ký của Francis Ellingwood Abbot, A Private Diary of Love Eternal, về mối tình bất tử của ông và vợ ông; 10 năm sau khi vợ mất, ông đã uống thuốc độc tự tử chết nơi mộ vợ. Trước đó, ông đã để lại lời dặn dò là muốn tro của ông được chôn dưới chân của mộ bà. Chắc tôi sẽ bỏ nửa chừng cuốn nhật ký này, vì lẩn quẩn tới lui cũng là những dòng chữ thương yêu của ông chồng cho bà vợ, nên đọc mãi cũng chán!
Đọc báo thấy nói đầu tháng mười này sẽ có một tờ báo ra đời ở Nam Cali, người viết bài giới thiệu cho biết là thành phần ban biên tập của nó rất hùng hậu, và đưa ra một danh sách. Tôi đếm được 18 tên, toàn là tên...các ông! Thấy hơi buồn! Các ông trăn trở với thời cuộc, thì phụ nữ chúng tôi cũng trăn trở với thời cuộc vậy chứ, sao không có tên một phụ nữ nào trong ban biên tập?
Trở lại chuyện cây cỏ, ba cây ớt vẫn tươi tốt với trái đang từ từ chín đỏ, mấy chậu hoa huệ vẫn chưa thấy ra nụ, vậy là năm nay Ng trồng huệ thất bại rồi, trong khi cây con cho chị Nguyên, chị trồng miết trong nhà mà nó đã cho ra một nhánh bông thơm ngát, hôm nọ chị đã khoe như vậy.
Cũng thấy vườn nhà có một dây bí, Ng kêu để coi nó có ra trái gì không. Tôi nghĩ trời bắt đầu lạnh rồi, còn cho ra bông, ra trái gì nữa. Có lẽ cái dây này từ hột của trái bí nào của mùa Halloween năm rồi, hột bí sót trong mớ đất làm phân? Loay hoay mà cuối tháng này là Lễ Ma Quỷ rồi! Đi chợ thấy đã bán bí đỏ để chưng cho ngày Ma Quỷ này.
Hai cây dưa leo thấy không ra bông, ra trái gì nữa. Vậy mà cứ tưởng chúng sẽ lai rai có trái cho tới hết tháng mười một, dưa nhà người ta thì vậy mà nhà mình thì không. À, đang còn một trái bề ngang của nó cỡ bề ngang hai ngón tay, bề dài thì hai ngón tay nối lại. Còn non quá, hái ăn chưa được.
Năm nay, chúng tôi không trồng cây bầu. Nhưng có bầu mà nấu canh, vì má tôi vừa cắt đôi cho một nửa, cái trái bầu dài của cô Hằng cho. Má tôi dặn phải nấu ăn ngay.
Users browsing this topic
Guest (39)
97 Pages«<1314151617>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.