Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<1718192021>»
Một góc trời Tây Bắc
linhvang
#361 Posted : Saturday, November 12, 2005 5:37:17 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày mười hai, tháng mười một, năm 2005
Trời đã lạnh, nhưng tôi cảm thấy chưa lạnh lắm khi đi bộ ở ngoài trời, vậy mà không hiểu sao trong nhà sưởi chạy miết. Ng đang chơi ngon vặn nhiệt tới 72 độ, nói là đằng nào sưởi cũng chạy, sao không để cao cho thoải mái. Tôi nghĩ bụng, ừ để xem khi nhận cái biu (bill) tháng này, chừng đó coi có thoải mái không. Thật thì tôi cũng thích nhà ấm áp thoải mái, chỉ là tánh tiết kiệm của tôi, lại hay nghe lời mấy ông chính phủ khuyên tiết kiệm nữa, làm tôi cứ không cho mình thoải mái thôi. Quên nói, tôi ký trả biu, chứ không phải Ng ký trả biu.
Đêm qua, tôi đã ngồi bên chỗ có hơi nóng phà ra, thổi vào lưng tôi, mà đọc hết cuốn CGCSH! Hai giờ sáng mới lò mò leo lên giường dù rằng sáng hôm nay tôi cũng phải thức dậy 8 giờ để đi làm thư viện. Truyện hấp dẫn nên muốn đọc cho xong. Lâu nay tôi chưa đọc một truyện nào...một lèo, non-stop như thế! Approve
Ng cắt năm, sáu nụ hồng đem cắm vào bình chưng ở phòng ăn, nói để ở ngoài lạnh, không chắc nở nổi. Tôi lại có bông để ngắm, ngay trong nhà. Đây là loại hồng có hương thơm, nhưng tôi chưa ngửi được mùi thơm của mấy nụ hồng này. Ng thì bảo có thơm đó chớ. Vừa nói, Ng vừa bưng bình bông đưa sát vào mũi tôi. Vẫn không ngửi được mùi!!
Hôm qua, thư viện cũng đóng cửa nghỉ lễ Veterans’ Day nên hôm nay bọn tôi bận rộn lắm vì nhiều người vô mượn sách, trả sách. Nhất là mượn DVDs phim ảnh về coi. Buổi sáng, tôi còn tà tà (tôi rất thích những buổi sáng yên tĩnh khi thư viện chưa mở cửa cho khách vào), buổi chiều thì làm việc liên tù tì cứ như bị ai đuổi, nhưng lại vui. Cũng nhờ ly mocha của Starbucks giúp cho tỉnh táo nữa. Tôi thích mocha của cái quầy cà phê nơi sở ban ngày của tôi hơn, vì ít ngọt hơn, ít ca cao hơn (chưa kể là lại rẻ hơn). Thấy ngày qua thật mau. Đứng nhiều quá, mỏi ở hai gót chân. Về nhà, ngâm đôi chân trong nước nóng.
Ng nói sao lại quên mượn phim về coi. Hôm qua, Veterans’ Day, tôi cho Ng coi một phim cũng giống như phim Cây Cầu Trên Sông Kwai, Ng thích lắm. Tôi thì nhắm tít mắt lại khi tới màn lính Nhật dã man hành hạ tù binh phe Đồng Minh - thời Đệ Nhị Thế Chiến. Phim này dựa trên một truyện có thật – tôi quên mất cái tựa đề của cuộn phim rồi.
Tôi nói công việc bận quá, có rảnh đâu mà nhớ, cũng không rảnh điền cái tờ ghi giờ nữa, thứ hai phải gọi nhờ Tami điền giùm.
Phượng Các
#362 Posted : Saturday, November 12, 2005 11:48:07 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Cầu Trên Sông Kwai thì với PC lại được nhớ bởi bản nhạc nền của nó. Bản nhạc này nghe hùng mạnh quá, trong phim Parents' Trap (sp?) còn được dùng lại lúc hai chị em twins do một mình Haley Mills đóng đi cắm trại.
linhvang
#363 Posted : Sunday, November 13, 2005 3:38:19 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
LV cũng thích phim The Parent Trap với Hayley Mills đóng hai vai. Lâu lâu coi lại cười vui lắm. Sau này phim đó được quay lại với Lindsay Lohan đóng - cô này bây giờ cũng lớn bộn. LV thích bản có Hayley Mills hơn.
linhvang
#364 Posted : Sunday, November 13, 2005 3:38:27 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 13, tháng mười một, năm 2005
Hôm nay, tôi thấy anh Nguyễn Đức Nam được phỏng vấn trên TV. Anh đang là chủ nhiệm tờ nguyệt san Kỷ Nguyên Mới bên Virginia. Được hỏi anh là nhà văn hay là nhạc sĩ thì anh cho biết anh mê nhạc từ thời đi học, nhưng không có phương tiện học nhạc, trong khi viết cho Công Luận thì được trả 100 đồng, thủa đó làm học trò mà có được 100 đồng thì sướng quá, thế là anh viết văn. (Bây giờ chắc là tiền bạc dư đủ nên anh quay lại viết nhạc?)
Nghe anh nhắc chuyện xưa của anh làm tôi cũng nhớ chuyện xưa của tôi. Thời tôi viết truyện ngắn cho Cấp Tiến, tôi được trả tám trăm đồng. Nhớ dĩa bánh cuốn nóng chả lụa bên hông chợ Bến Thành một trăm hay một trăm hai thôi. Tôi mặc áo dài trắng, quần trắng, mang guốc mộc, leo lên cầu thang ọp ẹp của tòa báo xin gặp ông coi về trị sự, chìa thẻ học sinh có dán hình, với tên thật, để lãnh tiền. Vui ghê lắm, chỉ biết đãi bạn thân ăn hàng chợ quán, mà không dám khoe với người nhà! Tại sợ bị la là không lo học mà cứ lo viết mấy thứ vớ vẩn. Tôi viết truyện tình cảm đó, vì viết loại truyện này thì mới được trả tiền.
Bây giờ mỗi lần nhận nhuận bút, tôi vẫn vui nhiều hơn là nhận tiền lương đi làm! Dĩ nhiên nhuận bút chỉ là tượng trưng, còn tiền lương đi làm mới nuôi tôi sống. Đã vậy, nghề tay phải còn nuôi nghề tay trái nữa chứ! Nhưng không sao! Sống ở đời ai cũng nên có một sở thích, một hobby, mà có bỏ tiền ra cho thú vui viết lách thì cũng còn quá rẻ đi.
Phượng Các
#365 Posted : Tuesday, November 15, 2005 5:56:29 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

LV cũng thích phim The Parent Trap với Hayley Mills đóng hai vai. Lâu lâu coi lại cười vui lắm. Sau này phim đó được quay lại với Lindsay Lohan đóng - cô này bây giờ cũng lớn bộn. LV thích bản có Hayley Mills hơn.


PC cũng đồng ý vậy! Nhiều phim làm lại thấy không hay bằng phim đầu tiên. À, có cuốn phim The Bird Cage bản nguyên là của Pháp, nhưng Mỹ làm thì hay hơn nhiều (có Robin Williams, Gene Hackman đóng đó).
linhvang
#366 Posted : Wednesday, November 16, 2005 1:44:10 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
LV chưa coi cuốn phim đó. Sẽ vào tìm trong thư viện. Cứ nghĩ tới thư viện là mê nó ghê!
Phượng Các
#367 Posted : Wednesday, November 16, 2005 4:39:34 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Cái phim đó là phim "gay" đó chị. Ông đóng vai "vợ" của Robin Williams đóng xuất sắc hết chỗ chê!
linhvang
#368 Posted : Thursday, November 17, 2005 2:40:47 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày 17, tháng mười một, năm 2005
Sáng đi 44 độ, chiều về cũng 44 độ. Tôi mặc cái áo len của chị Quỳnh Anh đan cho vừa đủ ấm. Nếu tuần tới lạnh hơn thì phải mang áo khoác ra khỏi tủ, mặc vào người, mới “đứng đường” đợi xe buýt được. Trời lạnh nhưng khô ráo, cũng đỡ. Chiều ra khỏi sở đã thấy trời tối, bầu trời có màu xanh lục, đậm, không mây. Giờ đó, mấy hôm trước đã thấy mặt trăng to và khá tròn nhô lên vừa khỏi ngọn cây. Tôi thích nhìn trăng, từ lúc trăng còn non có hình lưỡi liềm tới lúc trăng tròn như đồng xu 25. Tôi bảo bạn, “thấy trăng bữa nay giống như cái dấu ngoặc”, lại có hôm “thấy trăng bữa nay giống như miếng dưa hấu rồi”, lại có khi reo vui, “trăng tròn quá, sáng quá, đẹp quá!”. Hôm nay, trăng 16 rồi. Lên xe buýt, sau một ngày làm việc mỏi mệt, tôi đã nhắm mắt lim dim cho tới khi xe về tới bến, nên chẳng để ý trăng chiều nay như thế nào nữa. Tối nay lại không đi làm thư viện nên sẽ không thấy ánh trăng chầm chậm theo tôi về nhà (tôi hay chọn con đường ít xe để được ngắm trăng). Hôm nọ, nghe lại cái CD Đài Việt Nam Hải Ngoại đọc truyện Có Chăng Đâu Đây Niềm Hạnh Phúc của tôi, đoạn tả hai người đi dưới ánh trăng, tôi thích quá (Ng thấy tôi thích như vậy lại cười!).
Trời lạnh, cảnh vật đã có vẻ không khí của mùa lễ lộc. Đi đường đã thấy xe chở những cây thông vừa mới chặt. Cậu em gửi e-mail mời đại gia đình dự lễ Thanksgiving ở nhà cậu ấy, vì Giáng Sinh là gia đình cậu đi chơi Mexico rồi (nắng ấm, bãi biển), sẽ không dự tiệc Giáng Sinh với mọi người. Thư viện tổ chức ăn Giáng Sinh ngày hai ngày ba chi đó của tháng 12 (có sớm quá không?). Đây là cái Giáng Sinh năm cuối bọn tôi còn làm ở cái tòa nhà này. Năm tới, nó sẽ được đập phá đi, và rồi một khu Town Center mới sẽ được dựng lên trong lô đất chu vi ba, bốn “lốc” đường. Thư viện mới sẽ nằm giữa cái Town Center đó. Lại rất nhiều đổi thay! Cuộc đời nó như thế mà, dù là mình có muốn đổi thay hay không.
Ở sở ban ngày, hôm nay sếp Monette cũng định ngày để đãi đám nhân viên của bà ta. Cũng ở bữa ăn trưa đó, sẽ có màn trao quà GS cho nhau. Ngày mai mới bóc tên xem ai sẽ mua quà cho ai. Phần quà, mọi người đồng ý, trị giá không quá 15 đồng và không dưới 10 đồng. Monette tiếu lâm hỏi lại, 15 đồng kể cả thuế má? (Tiểu bang WA có sales tax trên mọi món hàng, ngoài thực phẩm là không thuế.)
Rồi loay hoay sau đó là Tết - Tết Tây, Tết Ta. “Nhập gia tùy tục”, mình ăn mừng lễ lộc của Mỹ, nhưng rồi vẫn không quên ăn mừng lễ lộc của người Việt mình. Thế là mùa lễ lộc của mình thật dài. Tôi vừa coi lịch thấy Tết (Ta) năm nay trúng vào ngày chủ nhật, thích quá. Đêm Giao Thừa đi Chùa coi đốt pháo, xin xăm, tha hồ thức khuya. Sáng Mùng Một cứ việc ngủ nướng!
Hình như tôi mới viết về Tết nhứt lễ lộc đây mà!
(EG, Em với Ch hôm qua đi ngang Nisqually có thấy là cái đám bí đỏ bao nhiêu là trái còn nằm trơ trơ trên mặt đất, chưa bị cày lên đó không? Năm ngoái, khoảng sau Halloween là bị phá rồi.)
Tonka
#369 Posted : Thursday, November 17, 2005 11:21:07 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
ánh trăng chầm chậm theo tôi về nhà


Chị,
Con bé nhà em cứ hỏi "Mẹ, sao mặt trăng lại đi theo mình về nhà?" Em ú ớ không biết cắt nghĩa sao cho đứa bé 4 tuổi hiểu Smile
linhvang
#370 Posted : Friday, November 18, 2005 3:41:04 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Tonka,
LV cũng không nhớ hồi xưa người lớn cắt nghĩa với mình ra sao nữa. LV cũng ú ớ luôn đó! Question


Thứ sáu, ngày 18, tháng mười một, năm 2005
Gặp bác sĩ xong thì tôi đi qua phòng bên cạnh để được lấy máu. Mũi kim đâm nhẹ vô. Chỉ cảm thấy như bị một con muỗi cắn! Và chỉ là một dấu chấm đỏ để lại trên cánh tay! Có những người lấy máu khéo như vậy đó! Mà cũng có những người phải lụi tới lụi lui, làm da thịt mình bầm tím! Lấy máu để khám sức khỏe thường niên thôi, chứ không phải hôm nay tôi cho máu. Để chờ lấy cái hẹn đi khám tim tại sao thỉnh thoảng hay hồi hộp, nếu mọi việc bình thường thì tôi sẽ cho máu lại.
Tôi vẫn thấy cho máu là việc nên làm. Biết đâu một ngày nào đó mình cần máu và cũng có người cho mình. Nhớ đã đọc trong một cuốn sách viết về vùng Tuscany, thấy nói bên đó sau khi cho máu xong, bà con xếp hàng dài thưởng thức food buffet ngon hết biết (dĩ nhiên là cho ăn chùa để thưởng công!). Không như ở đây chỉ được một ly trái cây và vài cái cookies! Nói cho vui thôi, mình cho máu với ý nghĩa cao cả hơn chứ. À, tôi cũng nghĩ mình nên tham gia vào việc cho bone marrow nữa đó. Nghe nói người Á Đông ít tham gia. Cái tiểu bang của tôi ủng hộ việc này, nếu dân công chức nào mà được kêu đi cho tủy sống thì sẽ được nghỉ ba ngày (hình như vậy) ăn lương.
Chiều nay, bà bộ trưởng Sandy đã đi tới từng bàn làm việc của nhân viên để chúc mọi người một mùa lễ Tạ Ơn vui vẻ-nhiều người sẽ lấy nguyên tuần tới nghỉ rồi. Đi cùng với bà Sandy, có bà Cathy Cale, là AD (Assistant Director) mới của bọn tôi, bà vừa lên chức, từ chức Internal Auditor. Bà Cathy hỏi tôi có lấy ngày nghỉ không, khi nghe tôi bảo không, thì bà kêu tốt, tốt...
Tại cũng chẳng đi đâu, với bốn ngày nghỉ dính liền nhau, tôi thấy cũng đủ. Dĩ nhiên, nếu tuyết đổ ngập đường thì tôi sẽ ở nhà. Tôi đã nói trước với sếp như vậy rồi. Tôi cũng vừa mượn một lô sách Việt. Tôi ngồi ở nhà, vào net, vào cái website của thư viện nhà, mượn hàng loạt, đã quá. Hừm, phải xài cho đáng với đồng tiền thuế mình đã đóng chứ. Tôi tự nhủ vậy thôi, chứ không nói cho đồng nghiệp ở thư viện nghe đâu, vì tôi đang bày nhiều việc cho họ làm mà, lý do mớ sách này phải được lục ra từ những chi nhánh khác và chuyển về chi nhánh của tôi. Có sao đâu! Tôi đang giúp thư viện có một con số thống kê ngon lành mà.
Trời mùa thu, lại sắp qua đông, nơi tôi ở đêm nay sương mù xuống nhiều quá, vậy mà (đọc Internet thấy) dưới Cali đang bị cháy ở vùng nào đó! Shocked
linhvang
#371 Posted : Sunday, November 20, 2005 5:07:17 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 20, tháng mười một, năm 2005
Nhiều nhà văn chọn nghề viết văn bởi vì họ không thể làm nghề gì khác. Nathaniel Hawthorne viết:”I don’t want to be a doctor, and live by men’s diseases; nor a minister to live by their sins; nor a lawyer to live by their quarrels. So I don’t see there‘s anything left for me but to be an author.” T. S. Eliot, thời đại học đã là một tay đánh võ quyền Anh (boxing), ghi nhận:” I was too slow a mover. It was much easier to be a poet.” Tôi thích câu tuyên bố của George Bernard hơn:”My main reason for adopting literature as a profession was that, as the author is never seen by his clients, he need not dress respectably.” Tôi cũng nghĩ ta cứ tha hồ viết mà không lo chuyện ta trẻ hay già, đẹp hay xấu, không như diễn viên tài tử hay ca sĩ, già quá thì trình diễn cho ai coi. Và E.M. Forster’s well-known phrase, “ How do I know what I think until I see what I say?” Và nhất là sự hiện hữu của mình...trong ngày hôm nay, khi ngồi xuống dù chỉ cần viết vài chữ “ngày, tháng, năm” như Anne Lamott nói, “the...the thrill of seeing oneself in print...provides some sort of primal verification: you are in print; therefore you exist...” Tôi vẫn vui sướng mỗi khi nhìn thấy tên tôi đi kèm với bài viết của mình. Hình như khi đăng lên trang giấy, tự nhiên thấy cái truyện bỗng trở nên hay hơn đấy! Smile
Tôi đang đọc The Midnight Disease-The Drive to Write, Writer’s Block, and the Creative Brain- của Alice W. Flaherty, và những câu trên đã được rút ra từ cuốn sách này.
Ba giờ chiều nay, tụi tôi và đám anh em, sẽ tụ tập về ăn uống Thanksgiving ở nhà ba má tôi.
linhvang
#372 Posted : Tuesday, November 22, 2005 2:56:32 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ ba, ngày 22, tháng mười một, năm 2005
Ban ngày, trời lành lạnh 44 độ, không mưa, có một chút sương mù, mặc áo đủ ấm thì việc đi bộ ở ngoài trời cũng thú vị. Đồng nghiệp của tôi, nhiều người đi bộ, đi một mình hay đi cặp, hay đi từng nhóm. Chị Nguyệt đi cả nửa tiếng ăn trưa của chị. Chị đi xa lắm, lại bước nhanh. Đi một mình thôi, vì ngay người Mỹ cũng đi không kịp với chị ấy! Tôi thì ...nếu không chạy qua thư viện dạo net... thì cũng chơi xếp mấy miếng hình. Tôi cũng thuộc cái nhóm này, bằng chứng là hôm nọ bà bộ trưởng Sandy mang cho một mớ bộ hình, tụi tôi xếp xong thì Wendy gửi e-mail cho bà ấy hỏi có muốn lấy lại mấy hộp hình này hay không, tên tôi có nằm trong cái e-group đó mà! (Bà trả lời là không, cứ đem đi đổi đi.)
Chiều nay trong thang máy, thấy Kim làm chung cao ốc vừa đi bộ về với da mặt đen hồng khoẻ mạnh, tôi ngạc nhiên hỏi:
“Ở đâu mà you ăn nắng đẹp vậy?”
“Mexico”
Ớ ờ! Tôi chẳng hay chuyện ấy, cô ta đi Mexico hồi nào vậy?
“Mới về hôm chủ nhật. Tám ngày. Dẫn cả con cái, chị và mẹ. Vui lắm, mà cũng tốn kém dữ, nên còn lâu mới đi nữa.”
Ng với tôi chưa đi đâu nhiều, cũng nghĩ còn trẻ, sẽ có dịp đi mà.
Thị trường chứng khoán dạo này lên hoài, ngay cả hôm qua khi hãng chế tạo xe hơi GM tuyên bố sẽ sa thảy 30 ngàn người và dẹp bỏ 12 cái xưởng của nó. Một ngày trước đó Ford, cũng chế tạo xe hơi, có ra thông báo sẽ cho 4 ngàn người nghỉ việc. Mấy cái tin như thế này nghe trong lúc mùa lễ lộc sắp đến, thật không vui tí nào (nghĩ chung cho nước Mỹ), tội nhất là cho người bị mất việc. Hôm nay, stocks cũng lên! Chỉ còn hơn một trăm điểm nữa là Dow Jones đụng phải con số 11,000 rồi! Có thể được lắm chứ, vì thị trường chứng khoán có khuynh hướng đi lên vào khoảng thời gian này trong năm.
À, xăng nhớt bữa nay có xuống chút đỉnh, $2.29 một ga lông (gallon), so với cao điểm trước đây, $2.67.
9 giờ ở thư viện ra. Sương mù đổ xuống trắng xóa. Con đường chính của thành phố UP, những cột đèn đã giăng dây đèn màu để đón mừng lễ lộc. Tháng này, đêm không có sương mù mới là chuyện lạ. Tôi thích những ngày sương mù (vừa phải, không nguy hiểm), tại nó có cái vẻ lãng mạn nào đó. Đúng ra, ngày xưa Ng và tôi hứa hẹn nhau vào mùa này. Thanksgiving, Apple Cup (trận đấu football truyền thống giữa hai trường đại học lớn nhất của WA), sương mù, mùa hồng chín, và những thứ khác nữa...
linhvang
#373 Posted : Thursday, November 24, 2005 2:21:03 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày 23, tháng mười một, năm 2005
Hôm qua, 2:30 chiều tụi tôi được cho ra về sớm, lý do là để chuẩn bị đón lễ Tạ Ơn với gia đình. Tám năm qua, vào những ngày lễ lộc, dưới thời ông bộ trưởng cũ, đã không có ân huệ này, ai muốn về sớm thì phải nộp giấy xin nghỉ mấy giờ trừ bớt vô vacation. Nhân viên ấm ức vì không được cho về sớm như phần lớn những bộ khác. Ông John Charles là người của cựu thống đốc Gary Locke; ông Locke được tái đắc cử thêm một nhiệm kỳ bốn năm nữa, tổng cộng là tám năm; ông Locke tám năm thì ông Charles cũng được tám năm. Ông Charles khó tính như vậy đó. Năm rồi, ông Locke không ra ứng cử nữa. Ông Locke đi thì ông Charles cũng đi. Đầu năm nay tụi tôi có thống đốc mới, đoán biết thế nào cũng có thay đổi: lễ lộc sẽ được cho về sớm. Nhưng khi nghe bà Cathy C bảo như vậy thì ai nấy ở cái cao ốc của tôi vừa vui vui mà cũng vừa thấy bất ngờ quá. Tôi chợt nhớ, a, phải gửi e-mail hủy bỏ cái buổi họp lúc 3 giờ cho nhiều người, cái buổi họp do tôi sắp xếp hàng tuần.
Về nhà thấy Kỷ Nguyên Mới đã đến. Số 62 kỷ niệm KNM được 5 tuổi. Có bài viết hầu như của mọi người trong Ban Biên Tập. Chị Hồng Thủy có bài Lan Man Về Người Của KNM. Chị cũng điểm danh tôi:
Nhà văn Linh Vang, cô em nhỏ nhất trong mấy chị em của gia đình KNM. Tuổi trẻ nhưng tài cao. LV sáng tác rất nhanh, viết thật dễ dàng. Bạn đọc không xa lạ gì với LV của “Một Góc Trời Tây Bắc”. Chỉ cần đọc bài của LV là biết hết trơn hết trọi đủ mọi chuyện của Seattle và những vùng phụ cận. Cô em tôi tuy trẻ người nhưng rất rành tâm lý, bạn đọc mà có gì rối rắm tâm thần cứ viết thơ hỏi nàng là nàng gỡ rối nghề lắm. Bảo đảm sẽ cảm thấy khỏe re ngay. Tôi nói nhiều quá sẽ bị la là “Mách lẻo”. Xin sì tốp ở đây. Bạn đọc ráng hiểu nhé. LV còn có tài kể chuyện tiếu lâm và có đức lang quân hiền khô chỉ cười chứ không nói. Nhân vật Ng của Linh Vang đó.
Tuổi trẻ nhưng tài cao? Hì hì! Tuổi trẻ là vì nhỏ nhất trong gia đình KNM mà. Tài cao? Khen em út để cho nó cố viết nhiều lên nữa đó mà.
Sáng nay, 9 giờ vừa ra khỏi nét thì phôn reng (nhà tôi không có cable, vẫn xài phôn để dial up). Té ra là của cô em ở...xa thật xa, cách nhau cả mười tiếng đồng hồ. Chúc tôi và Ng có một ngày Thanksgiving vui vẻ, hạnh phúc. Trò chuyện gần một tiếng. Cảm ơn em. Cũng chúc em và gia đình vui vẻ và bình an.
Buổi trưa, tôi bỗng muốn ăn một tô phở nóng, được Ng chở đến tiệm phở gần nhà, nhưng tiệm phở này thường có nhiều khách Mỹ mà hôm nay là ngày lễ lớn của Mỹ, chắc chắn là không có khách Mỹ vào ăn, nên nó cũng đóng cửa nghỉ luôn. Qua một nhà băng, thấy nhiệt độ 45 độ. Sáng qua, nơi sở tôi chắc phải là dưới 32 độ F, vì tôi thấy những hạt sương đóng thành những hạt đá lạnh ở đầu những nhánh cây trơ trụi lá (tôi còn đưa tay rờ!). Nhưng rồi mặt trời ló dạng, rọi xuống, khá ấm áp. Dĩ nhiên ấm áp khoảng 50 là mừng rồi, nghĩ tới Nam Cali 70 độ mà thèm thuồng.
Chiều nay được mời đi ăn gà tây nữa mà tôi không đi, chỉ có Ng đi. Cả tuần đi ngoài nhiều quá rồi, được dịp nghỉ là tôi chỉ thích ở nhà thôi: đọc sách, nghe nhạc, coi phim, dạo nét...
linhvang
#374 Posted : Friday, November 25, 2005 1:52:46 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày 25, tháng mười một, năm 2005
Hôm nay, công chức liên bang phải đi làm lại nhưng công chức tiểu bang như tôi thì còn được nghỉ. Thật sự ngày này tụi tôi nghỉ bù lễ Columbus Day - đã không nghỉ. Đây cũng là ngày có sales lớn nhất trong năm. Nhiều nơi đã mở cửa từ 6 giờ sáng, có nhiều big sales trong vài tiếng đồng hồ đầu, bớt tới 60%, 75%, dù là hàng mới. Trời ơi! Nghe radio cho biết có người xếp hàng từ 3 giờ sáng, và có nơi còn oánh lộn nhau vì xô đẩy hay lấn vô đứng trước mặt người khác (cut a line!)! Tôi đang muốn mua một cái laptop mong với giá rẻ, mà bảo tôi đi xếp hàng giờ đó thì tôi chịu thua. Đang nằm quấn mình trong chăn ấm áp sướng quá, tôi dại gì chứ!
Trời lắc rắc mưa từ sáng sớm. Phải 12 giờ trưa sau khi đã tà tà ăn uống xong, tôi mới vào “lội” trong mall. Ng thả tôi ở đây rồi qua Best Buy, CompUSA. Dặn mấy tiếng sau sẽ gặp nhau cũng ở chỗ Ng vừa thả tôi. Thế là tôi đi đầu mall, cuối mall. Người đông ơi là đông. Hẳn là cái chuyện hôm chủ nhật tuần trước đã được quên lãng, nên bà con vẫn vào mall. Có một tên khùng điên 20 tuổi đã vào mall bắn người lung tung, rồi bắt ba người làm con tin. Phải bốn tiếng đồng hồ sau, hắn mới bỏ súng ra cho cảnh sát còng tay. Chuyện bắt đầu xảy ra lúc trưa 12:15. Sáu người bị thương, một người bị rất nặng vì khuyên can tên khùng điên mà lãnh tới mấy phát đạn vào người, tội nghiệp nghe nói anh này không có bảo hiểm sức khoẻ nữa - người ta đang tổ chức ca hát gì đó, mỗi vé 10 đồng để gây quỹ giúp anh trả tiền bác sĩ, nhà thương.
Tên khùng điên này trước đó vừa bị bồ bỏ, đã gửi e-mail nói, tôi muốn thế giới cảm được nỗi đau của tôi (I want the world feel my pain).
Đâu phải cứ bị bồ đá là vào mall bắn người bừa bãi? Làm cho bao nhiêu người sợ hãi.
Nhiều thứ cũng rẻ quá! Tôi mua cho tôi. Cứ đem thẻ ra cà thôi. Chưa mua được gì cho Val - tuần rồi tôi đã bốc trúng tên của Val nên sẽ mua quà cho cô ấy. Ngày 22 tháng 12 mới trao đổi quà, thành ra tôi vẫn còn nhiều thì giờ.
Mỏi chân, tôi ghé vào cửa tiệm cafe Starbucks, cũng trong mall, xếp hàng mua một ly mocha, cái hàng thật dài. Vẫn cùng giá tiền như ở cái tiệm Starbucks gần nhà: $2.94 một ly 12 oz, kể cả thuế. Thi sĩ Hà Bỉnh Trung với Ng cùng đồng ý là sau khi uống café Starbucks rồi thì thấy cà phê nào cũng dở.
Thỉnh thoảng, nhâm nhi ly cà phê Starbucks, tôi lại nhớ tới bài viết của một nhà văn nữ ở VN sau khi đi thăm nước Mỹ, rồi viết về kiểu uống café ở Mỹ, chê là cà phê Mỹ nhạt nhẽo (ý như vậy). Chắc cô nói kiểu uống không đường, không cream, nothing, uống như nước lã, kèm sau bữa ăn sáng, bữa ăn trưa... Tôi cười thầm, đoán là cô nhà văn trẻ này chưa có uống một ly café nào của Starbucks. Bởi vì nó có đủ kiểu pha, đủ hương vị. Tôi hãnh diện là Starbucks đã xuất phát từ nơi tôi ở, và bây giờ đang lan rộng nhiều nơi trên thế giới. (Ngoài Starbucks, vùng Tây Bắc còn có một điểm đặc thù là có nhiều quán nhỏ espresso, cứ đi một lốc đường là thấy có một cái nhỏ xí xi, xe sắp hàng dài.)
À, không biết dạo này Starbucks đã mở chi nhánh bên VN chưa nhỉ?
linhvang
#375 Posted : Saturday, November 26, 2005 6:31:41 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày 26, tháng mười một, năm 2005
Trời nắng, chỉ hơi lạnh một tí, nếu mà đi ngoài trời không mặc áo len – tôi đã lười tròng áo len vào người khi xuống xe. Tôi đi làm thư viện. Sau hai ngày lễ đóng cửa, thư viện bận rộn lắm. Tôi đứng suốt ngày mỏi cả gót chân. 5 giờ ra về, mới hay trời vừa đổ mưa, làm ướt đường. Mưa hồi nào, tôi chẳng hay!
Ng đi đưa đám ma, của chú nhỏ bị xe lửa tông (chết) tuần rồi. Chú nhỏ kia, người Lào, cũng được chôn hôm nay. Báo đăng bữa đó trời sương mù trắng toát, xe lửa chở hàng chạy với tốc độ 40 dặm/một giờ. Còi hụ dữ lắm mà hai chú nhỏ không nghe, thấy có dụng cụ nghe nhạc rớt gần đó, đoán có lẽ là hai chú đang mải mê nghe nhạc. Mười tám tuổi. Nuôi con tới cỡ đó mà mất con, đau lòng quá!
Nhìn ra sân sau, thấy lá vàng lại rụng đầy! Đẹp thì có đẹp. Ng vừa dọn dẹp sạch trơn mấy hôm trước, Ng có nói, để lâu, dọn cực quá! Tôi ngước nhìn mấy cây poplar cao ngất, lá trên cây còn nhiều, kiểu này cứ phải dọn miết thôi! Chưa nghe Ng nói gì, chắc là chưa thấy?
Từ hôm thứ năm thèm một tô phở bắc cho đến bữa nay, tôi vẫn chưa đi ăn phở. Hôm qua, đã được ăn một tô bún bò giò heo ngon ơi là ngon rồi! Tôi vẫn thích bún bò hơn phở, có bún bò rồi thì đâu kêu thèm phở nữa. Đọc Mùa Thu Paris của Phạm Xuân Thái, đăng ở Kỷ Nguyên Mới, thấy viết một tô phở ở Paris giá khoảng 11 đô. Nơi tôi ở một tô phở tôi thường ăn chỉ mất 5 đô rưỡi. Bài báo cũng cho biết, “Riêng phần ngày nghỉ hàng năm, Pháp chắc chiếm kỷ lục trên thế giới: bạn chúng tôi làm cho chính phủ có tới 55 ngày nghỉ (11 tuần) hàng năm, chưa kể ngày nghỉ đau ốm.” Tôi cũng làm cho chính phủ mà chỉ có 22 ngày nghỉ thôi, đó là tôi đã đi làm nhiều năm rồi, và đang có tối đa số ngày nghỉ (vacation), chứ mấy người mới vào thì còn ít hơn. Hóa ra dân Pháp ...phè quá mà! Chắc họ cũng đang chê người ở Mỹ ...cày dữ quá! Như tôi chẳng hạn! Nhưng mà rảnh rang quá, chắc là tôi lại bệnh thôi?
La tham
#376 Posted : Saturday, November 26, 2005 9:18:45 PM(UTC)
La tham

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 222
Points: 0

Good morning chị Linhvang,

Lt đoán là ai ghiền cà-phê mỗi sáng, chắc cũng giống như những người ghiền đọc mục "ngày tháng... " của chị. Ở bên đó có tiệm phở bắc hả chị ? Lt nếu muốn ăn phở có mùi gia vị giống như phở bắc, phải tự nấu ở nhà chị ạ. Sad

Về vụ lãng mạn, Lt nghe nói điều này lúc trước là điều cấm kỵ ở VN đối với phụ nữ VN Tongue, nhưng gần đây Lt lại nghe có người nói nếu không mơ mộng lãng mạn thì sống không nổi đâu. Question

Nếu chị thích đi xem ciné, tháng 12 tới đây có phim mới “Memoirs of a geisha.” Phim này được phỏng theo cuốn ““Memoirs of a geisha : a novel” của Arthur Golden. Lt mới đọc cách đây mấy tháng. Truyện kể lại cuộc đời của một cô bé người Nhật, vì nhà nghèo nên bị bán vào chỗ được huấn luyện để trở thành geisha. Cô bé này đặc biệt có đôi mắt xanh biếc, và có lẽ cuộc đời cô ấy sướng khổ lẫn lộn cũng vì đôi mắt này. Truyện có khá nhiều tình tiết, liên quan đến phong tục, tập quán, và những đặc điểm về cá tính của người Nhật, nếu chị chưa đọc, chắc có ở thư viện .

Tiện đây cũng xin giới thiệu phim / truyện này với các bạn đọc thích tìm hiểu về … geisha.

Lt
linhvang
#377 Posted : Sunday, November 27, 2005 7:15:07 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Cảm ơn chị lá thắm đã so sánh như vậy. Chị cũng là fan của tùy bút LV hả? Chị viết đi, rồi LV cũng sẽ là fan của chị, tại LV thích đọc dạng văn này lắm, chứ truyện ngắn bây giờ cũng đã thấy lười rồi vì hơi dài so với tùy bút, mà truyện dài thì đọc ì ạch lâu lắm, có khi cả tháng mới xong (đúng ra tại cứ đọc ba, bốn truyện cùng một lúc nên lâu là vậy, sách Việt, sách Mỹ nghen chị), trừ vài truyện lôi cuốn mình như Con gái Sông Hương của chị Dương Như Nguyện, mới đọc một lèo thôi.
Nơi LV ở có phở bắc chị ạ. Nhà tụi này ít người nên khi nào thèm món gì là đi tiệm cho khoẻ, chứ bày nấu nướng mệt lắm - và vì vậy mà chuyện bếp núc ngày càng vụng về. (À, nhưng chắc sẽ học đổ bánh cuốn của chị Phù Du vì thấy...dễ!) Khỏe là LV có một ông xã cũng dễ chịu về chuyện ăn uống.
Tháng 12 phim "Memoirs of a geisha" sẽ ra hả chị? Vậy LV sẽ lục lại cuốn này đọc cho xong mới được - trong tủ sách ở nhà có cuốn này. Tại LV muốn so sánh khi quay thành phim thì nó sẽ thay đổi ra sao. Cũng như cuốn Breakfast at Tiffany 's (Truman Capote), cái đoạn kết không giống nhau giữa cuốn sách và phim. Mình sẽ trở lại bàn về cái truyện này nhé!

Từ Thụy
#378 Posted : Sunday, November 27, 2005 7:40:54 AM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Chị LV ơi, bên Mỹ có 22 ngày nghỉ mà bảo là cày quá thì bên Thụy còn cày nhiều hơn... tí xíu. Một năm chỉ có 20 ngày (4 tuần) nghỉ thường niên thôi. Thụy không làm cho chính phủ nên không biết nhân viên làm cho chính phủ có nghỉ nhiều hơn không, chứ nhân viên sở tư nhân là như vậy. Còn các ngày nghỉ lễ thì ít hơn nước Mỹ của chị xa xôi. Ai bảo nước Úc này nhàn đâu nè? Shocked
linhvang
#379 Posted : Sunday, November 27, 2005 10:23:37 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Ngoài 22 ngày nghỉ thường niên, 12 ngày nghỉ bệnh (mỗi tháng được một ngày, giờ cứ tiếp tục cộng, chứ không mất), chị còn có một ngày kêu là personal holiday (chọn bất cứ ngày nào để nghỉ, cuối năm mà không nghỉ thì sẽ mất), và có 11 ngày nghỉ lễ. Một tuần làm 40 tiếng, dân công chức xem ra nhàn hơn dân làm cho hãng tư.
Chị nói chị cày nhiều là vì chị còn cái giốp 15 tiếng ở thư viện nữa. Tổng cộng mỗi tuần chị làm 55 tiếng. Có tuần làm giùm cho người khác (ở thư viện) nên còn nhiều giờ hơn nữa.
La tham
#380 Posted : Sunday, November 27, 2005 11:28:17 PM(UTC)
La tham

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 222
Points: 0

Lt đọc tùy bút của chị thấy có nhiều điểm cũng là những suy nghĩ của mình. Chị có những quan sát rất tinh tế về mọi việc xảy ra chung quanh.

Lt cũng ngại đọc truyện rồi. Nếu đọc hết cuốn nào, cứ nghĩ mình có duyên với cuốn sách và tác giả đó. Vì có khi mua hoăc mượn sách về nhưng không có thì giờ đọc hoăc chỉ đọc nửa chừng .

Cũng giống chị ở điểm thích so sánh giữa phim và truyện. Hy vọng phim “Memoirs …” sẽ không bị thay đổi khác với truyện nhiều quá. Đoạn kết của truyện khá bất ngờ. Lt ngẫu nhiên xem quảng cáo thấy nói tháng 12 sẽ chiếu phim này.

A. Golden sinh ở Mỹ nhưng theo nhận xét của Lt lối viết của ông thật cảm động và đằm thắm (giống Á Đông), nhất là đối với tâm tình … thầm kín của cô bé geisha.

Phim "Breakfast at Tiffany’s" Lt cũng đã xem rồi nhưng không hiểu sao lại không nghĩ đến việc đọc truyện . Có lẽ tại đoạn kết của phim không buồn (?) nên Lt tạm hài lòng. Vậy đoạn kết trong truyện khác với phim như thế nào hả chị ? Rose

Lt
Users browsing this topic
Guest (99)
97 Pages«<1718192021>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.