Thứ ba, ngày tám, tháng mười một, năm 2005
Đang làm việc trong thư viện thì phôn tay reng, tưởng ai! Hóa ra là chị Hồng Thủy.
“LV viết về chị mà bữa nay chị mới đọc được. Chị nói với chị Nhị sao chưa thấy báo, thì chị Nhị kêu quên gửi...”
“Sao nhận trễ quá vậy? Em nhận cũng hai tuần rồi! Chị ở gần mà nhận sau em.”
Chị HT cười dòn:
“Thì gần nên bị coi như con cháu trong nhà! Bị bỏ quên luôn!”
(Hì hì! Chị N nghe chưa?)
Trong các chị Kỷ Nguyên Mới thì chị HT tiếu lâm nhất, nói chuyện với chị là được dịp cười thoải mái (mà không sợ bị kêu vô duyên). Tôi bèn đi vô phòng giải lao.
“Em nghe chị Nhị nói chị viết bài về những nhân vật của KNM, vui lắm, em đang chờ báo ra để đọc.”.
“Đâu đã tới phiên chị, tháng rồi chị có bài rồi, tháng này tới phiên chị Lê Mộng Hoàng viết, tưởng sẽ nghỉ ngơi cho khoẻ, chị Nhị lại kêu viết vài hàng cho số đặc biệt đi. Biết viết gì đây? Nào ngờ vài hàng thành ra vài trang!”
“Tuần trước, bác Trung cũng nói với em là viết cho số đặc biệt, bác nói KNM được sáu tuổi rồi. Em bảo được năm năm, mới qua năm thứ sáu mà bác kêu sáu tuổi, thì bác cười nói, tính tuổi ta. À, mà chị có viết về em không vậy?”
Chị cười chọc tôi:
“Viết về em làm chi!”
Tôi nũng nịu:
“Tại em hay viết về chị mà. Cái áo của chị tặng, mấy tháng nay em mặc nhưng bây giờ em cho vào tủ rồi.”
“Cho áo vào tủ, chứ đừng cho chị vào tủ.”
“Áo, chị ơi! À, em đang mặc áo của chị Quỳnh Anh đan cho.”
Tôi khoe với chị HT cái áo len màu tím lục bình thật dễ thương. Chị QA chọn kiểu tròng đầu, tôi thích lắm, cổ áo có thể kéo lên làm khăn quàng, gấp xuống lúc không cần. Mặt trước và mặt sau, mỗi mặt có ba đường xoắn chạy dài. Tay áo, mỗi bên cũng có ba đường như thế. Áo rộng thoải mái, mặc vào thật ấm áp. Tôi có bảo với chị là mặc đi làm tôi tiếc lắm, chắc để dành, chỉ mặc khi đi chơi thôi. Thì chị nói, “
Cứ mặc áo cho ấm mà đi làm, đừng để dành. Lúc nào có màu đẹp mình sẽ đan nữa. Linh Vang có thích màu khác không? Ngày xưa mình phải học nữ công nhiều lằm, may vá, đan, thêu, bếp núc, cái gì cũng phải biết cả...“
Chị ơi, chị khéo như thế mà em thì đoảng quá!
Cảm ơn chị QA nhiều, nhưng em không để cho chị đan nữa đâu, cực cho chị, cái áo nặng trịch như thế, lúc đan, chị phải nâng cao lên, sẽ đau mỏi hai cánh tay chị. Với lại, chị là nhà thơ, phải để chị rảnh rang mà làm thơ chứ.
Hai ngày hôm nay nghĩ tới mấy bà chị ở KNM, tôi thấy vui quá. Ở xa mà còn còn được cưng như thế, ở gần chắc chắn là các chị sẽ làm tôi hư!
À, mới hay là Lúa 9 (nhà văn nữ Võ Thị Trúc Giang của Văn Bút VN Hải Ngoại/Trung Tâm Âu Châu) cũng quen biết bác Trung và các chị Lê Thị Ý, Lê thị Nhị. Bằng cách nào thì tôi không biết. Hình như Lúa9 đã có dịp qua vùng DC, Virginia?