Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

17 Pages«<23456>»
Tạp ghi Hoàng Lan Chi
hoanglanchi
#61 Posted : Tuesday, September 21, 2010 12:16:50 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

Chị HLC ơi,
Trung bình một người Mỹ dọn nhà 12 lần trong đời đó chị ạ. Em dọn nhà cầu 20 lần rồi đó! Shy



vẫn thấy buồn PC ạ
chị dọn chắc gần 10 lần !
em vui nhé
hoanglanchi
#62 Posted : Tuesday, September 21, 2010 12:18:40 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Vụn vặt trên phi cơ





Flyer “Tạ Từ DC” của chủ nhiệm Sóng Thần Phạm Bá Vinh

Tháng Chín, mùa tựu trường của một thời hoa bướm. Tháng Chín năm nay, tôi cũng tựu trường nhưng không như thuở nào. Không xem lớp trước, không mua tập vở và ngày đầu tiên không đến sớm để dành chỗ. Tôi cũng đi học và cũng hơi “lớ ngớ” chút đỉnh vì trường ở Mỹ quá lớn. Tôi cũng đi sớm nhưng không dành bàn nhì như ngày xưa mà …xí chỗ gần chót. Có gì đâu vì tự biết mình không giỏi nên không dám ngồi trên! Nghĩ cũng ức, có bao giờ đi học mà bị như vậy? Ngay buổi đầu tiên, nghe “cha con thầy trò” chúng líu lo tôi phát hoảng. Ơ, sao “level” này mà nói như thế à? Tôi xin đổi xuống “level” thấp hơn. Quá chán, vì dễ so với mình.

Cuối cùng thì tôi từ giã Virginia để về CA đi học! CA gío tánh mưa máu nhưng họ hàng đông. Họ hàng tôi vẫn giữ một số nếp xưa. Gọi cho tôi các anh chị vẫn “Em Giao, thôi em về đây đi..” Và ngược lại khi gọi cho các anh chị thì tôi vẫn “Chị hả, em Giao này”.

Em Giao của các anh chị tôi là “Giao Tồ”! Tồ theo nghĩa người Bắc là khờ khạo, là ngố, là ngây thơ. Tôi quả là như thế thuở nhỏ và cả thời sinh viên. Sau khi ra trường nếu không có VC, có lẽ tôi vẫn là “ Em Giao tồ” của các anh chị. Nhưng thời thế đổi thay, phải sống, phải đối phó với VC, qua Mỹ phải đối phó với nghịch cảnh, với …Việt gian, tôi không còn là “Em Giao tồ” nữa rồi. Bây giờ là “Bà chằng”! Bà chằng hay lý sự nhưng khi đã lý sự thì phải đúng nên Việt gian sợ và người quốc gia thì …!

Mới đây nhất, một diễn đàn kia có vẻ “o bế” một phụ nữ và người đàn bà ấy cũng ngỡ mình là trọng tâm, là cái rốn của vũ trụ nên có thái độ trịch thượng. “Chị ta” tuyên bố sẽ rút khỏi diễn đàn nếu mọi người ở đây không đồng ý với chị. Tôi mỉa mai “Lần sau chị nên gửi diễn đàn như thế này, ‘Kính thưa quý vị lãnh đạo tinh thần, quý ông bà anh chị em, xin nhín thời gian để đọc mail tôi nhưng ai không đồng ý với tôi thì đừng trả lời vì tôi chỉ đọc mail của những người đồng ý với tôi thôi’!” Tôi chỉ ra những thắc mắc của tôi qua tự truyện của chị, qua những gì người ta phỏng vấn về chị. Rằng thân mẫu chị ngày xưa có nằm vùng không, rằng chị khi len lỏi vào phòng Tâm Lý Chiến, có nằm vùng không …Vài người bạn mail cho tôi “ Chị nhận xét thật chính xác và sâu sắc về nhân vật ấy”

Và vì thế “em Giao” của các anh chị họ tôi đã mất cái đuôi “tồ”. “Em Giao” sẽ về CA đi học. Học sinh ngữ và cả học nghề. Luân, TCCD Dallas ghẹo “Chị học nghề phụ tá luật sư đi”! Nghe cũng có lý, việt gian bây giờ ỷ nhiều tiền, hở tí là dọa kiện người quốc gia. Tôi mà biết luật thì việt gian sẽ bỏ bu với tôi chứ chả chơi ấy nhỉ!

Virginia mới chớm vào thu. Lá phong nhiều nơi chưa đổi mầu. Tôi nhờ “người cãi nhau vô hồi kỳ trận với tôi là chủ nhiệm Sóng Thần cho tôi đi một vòng DC. Vinh ở VA đã trên hai mươi năm nên thạo đường xá và lại thích chụp hình. Vinh kể ngày xưa ở Sài Gòn có lần chở cả chục cô đến Sở Thú để chụp. Cứ cái vespa, chở cô này đến bỏ đó, vòng về chở cô khác. Tôi, ngoài chằng, còn là “ký điệu” nên Vinh chụp cho tôi không mệt mỏi. Chỉ cần nói là tôi tự tạo dáng ngay. Thì tôi cũng là người thích chụp hình người khác mà. Năm 2000, tôi đã đi DC một lần nên bây giờ không muốn trở lại những nơi đã đến. Vườn hoa DC không đẹp bằng Jardin Botanique của Montreal. Chỉ một cái đáng giá là một thân cây cổ thụ già cỗi được bắc làm cầu. Dòng sông Potomac thì êm dềm nhưng không phải mùa hoa anh đào nên không lộng lẫy. Tôi xin xăm chùa Giác Hoàng. Xăm tốt như hôm nào tôi xin ở Montreal. Thôi thì cứ tin cho đỡ buồn!





Lần cuối với dòng Potomac trước khi giã từ ( 2010)


Thế là tôi đi. Sau hơn năm năm vui buồn cay đắng với rừng gió Virginia.

Dừng chân phi trường Dallas, tôi gọi cho Luân. “Chị đi đâu mà ở Dallas?” “Về CA” “ Chà, thứ dữ đó nghe”. “Chị không họat động ở lãnh vực cộng đồng thì dữ hiền có gì với chị” “Thì cũng phải chú ý chứ”

Tôi nhủ lòng, không chú ý. Sẽ không chú ý đến sinh hoạt ở đây. Một Hoa Thịnh Đốn, một Việt Nam Hải Ngoại đã làm tôi chán ngán lắm rồi. Thời buổi nhiễu nhưong, vàng đỏ không phân minh…
Tôi đang bềnh bồng phi cơ trên đường từ Dallas đến Santa Ana. “Bằng lăng tím Xuân Lan” hỏi “Người yêu sẽ đón chị?” “Không, vẫn chưa có!”. Ờ mà có gì nổi ở tuổi này. Đầu óc toàn chai sạn cả, lấy chỗ đâu cho yêu thương. Quả là thiệt thòi. Nhưng chịu thôi.

Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao

Số mệnh thì chịu. Không bao giờ tôi tìm được “người hơn tôi một cái đầu cả”. Kéo cửa cổ, phi cơ đang bay cao, chỉ nhìn thấy mây trắng đang loang nắng và đụn như đụn cát mênh mông. Nhờ laptop mỗi khi đi xa, tôi đỡ ngán. Cứ ngồi gõ cũng trôi được một “vại” thời gian!





Vườn hoa DC

Buồn ngủ quá. Cứ ăn no là buồn ngủ. Mỗi lần đi phi cơ, ai cười mặc kệ, tôi cứ đem theo cơm nắm và giò để ăn. Tôi không thích pizza và cũng chẳng ưa Mac Donal. Tôi cứ cơm ăn là lành và chắc bụng. Cũng còn hơn một giờ mới đến CA. Sáng nay nói chuyện với anh L, người đưa ra phi trường tôi “Giờ này trúng số là tôi thích đi ta bà. Mỗi tiểu bang ở hai năm. Và vì không phải lo kiếm sống nên cứ ở và đi mọi ngóc ngách. Cuộc sống như thế thật thú vị!”. Tôi nhớ năm 2000, từ Bắc CA tôi bay đến Oregon và Colorado. Mùa thu ở hai tiểu bang này đã làm tôi choáng váng ngây ngất. Năm ngoái trở lại Oregan vào muà đông thì tôi ngán ngẩm với mưa buồn rả rích. Còn Colorado vẫn lưu trong tôi những hình ảnh đẹp của con đường vào núi, ngoằn ngoèo, hai vách dựng đứng, phong cảnh thật hùng vĩ. Thế nào cũng phải trở lại Colorado một lần nữa. Anh chị họ tôi ở đấy.

Mở computer thì chỉ có “Tình Thu muộn màng” của Vũ Đức Nghiêm. Hầu như sau này tôi làm việc ở “hard disk” rời. Để khi máy trục trặc hay có gì thì không ảnh hưởng vì thế mọi “data” không có trong laptop. Cô em gái net ở Đức thì thích “Tình Thu Muộn Màng”, ông bạn già thì kêu nhạc buồn quá. Thì muộn màng nuối tiếc, không buồn sao được. Trong số những nhạc phẩm mới viết sau này của Vũ Đức Nghiêm, tôi lại thích “ Mùa xuân thung lũng hoa vàng”. Có lẽ vì nhạc vui, rộn ràng không lê thê ảo não.

Đã lâu không nghe tiếng Lê Xuân Trường. Không biết cậu em ấy bây giờ ra sao. Trung tâm Thúy Nga thì ‘tùm lum” chuyện, không biết thế nào. Chợt nhớ đến “Cánh hoa thời lọan” của Asia. Một cây bút nào đấy chê trách có vẻ có lý ở vài điểm. Nhạc chinh chiến mà múa phụ họa không phù hợp thì chả ra làm sao.

Qua cửa sổ, nhìn từ cao, không gian sao cứ như ngoài sa mạc ấy nhỉ? Cứ cát, cát trải dài.

Còn hơn nửa giờ. Phi công đang “léo nhéo”.

Virginia ơi thế là xa từ đây. Rừng gió ơi, mùa thu này ta không được ngắm người nữa rồi. Thu CA có diễm lệ không? Nào ai biết được!




PC
#63 Posted : Thursday, September 23, 2010 2:17:04 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
“Giờ này trúng số là tôi thích đi ta bà. Mỗi tiểu bang ở hai năm. Và vì không phải lo kiếm sống nên cứ ở và đi mọi ngóc ngách. Cuộc sống như thế thật thú vị!”.

Approve
Em thì lại thích đi nuớc này nuớc nọ chị ơi. Mỹ thì có cái đơn điệu là shopping, nơi nào cũng từng ấy nhãn hiệu, hơi boring!
hoanglanchi
#64 Posted : Friday, November 5, 2010 9:51:16 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)


Về hay ở, chỉ là khôngv


Thu Cali trời như Đà Lạt
Lạnh vừa se, không lá vàng rơi
Nắng vẫn hanh dù mầu rất nhạt
Thu nơi này lạ quá anh ơi!

Từ Rừng Phong vẫn hoài ngày anh đến
Nghe lá khô rơi nhẹ hững hờ
Mầu thời gian tựa như mầu lá
Lá úa vàng vẫn đẹp như mơ!

Anh chưa đến, và em về đồng cỏ
Bãi biển xanh, mây trắng sa thật gần
Nghe sóng vỗ buồn như đời tị nạn
Hạt cát nào cứa ngọt gót chân

Em đã đi bao nhiêu rồi nhỉ
Gót thị thành và cả thôn quê
Thơ ấu cũ dòng sông bạc mệnh
Sóng nơi này có bạc tóc em?

Thì thôi nhé cũng đành là thế
Mộng rất cao và trời lại thật gần
Đêm tháng Mười mở lòng hoa rộn rã
Cali, về hay ở cũng là không!

Hoàng Lan Chi


Thế là tôi đã về Cali được hơn tháng. Thành phố biển nên khí hậu ngồ ngộ. Trời chỉ hơi se lạnh. Lá có vàng, có rơi nhưng không là mùa thu rực rỡ và diễm lệ như Virginia. Cây thấp, không có những hàng cây cao với tàn lá xòe rộng nên trời vẫn xanh và nắng vẫn hanh. Bây giờ thì tôi hiểu câu thơ anh bạn viết:

Nắng cháy Cali đồng cỏ rám
Thỏ xanh chả biết đi hay về!

Ngày còn ở Virginia, tôi không hiểu vì sao Cali lại “đồng cỏ rám”! Bây giờ thì chớm hiểu! Nghe nói Cali có động đất nên không để cây cao vì thế đa số cây thâm thấp và nắng tha hồ reo vui trên hè phố không hề bị tàn cây che phủ.

Chưa đầy một tháng tôi đã lo xong những gì cần thiết nhất: thi lại lý thuyết để có bằng lái của Cali, “registration” lại xe, mở “account ngân hàng” và đã đi học ngay sau khi đến Cali được mười ngày.

Nói về vụ thi lại lý thuyết, tôi phải cảm ơn PĐ, người phụ trách mục “ Bảo Trì Xe” cho một tờ báo ở Cali. Tôi gọi điện thoại hỏi thủ tục, anh nói vài điều và sau đó gửi mail “Lan Chi xem số báo ngày mai nhé”. Thật dễ thương, số báo mới nhất anh viết về mọi thủ tục khi di chuyển xe về Cali bằng một giọng văn dí dỏm vui nhẹ nhàng. Trong đó anh ví dụ “ ..bạn từ VA về CA” để mà viết “ ..Ở đây bốn mùa không rõ nét như tiểu bang miền Ðông nơi bạn vừa từ bỏ, nhưng thời tiết rất hiền hòa, rất dễ thương đối với một người có tâm hồn thi sĩ như bạn!” nhưng khúc cuối thì “ tặng HLC”. Đúng là dấu đầu lòi đuôi. Khi thi xong, tôi đùa “ ..LC rớt rồi, lỗi tại anh đưa bài cho Lan Chi không đủ và muộn quá!”.

Kèm cái xe thì tôi phải vô cùng tri ân người phát minh ra GPS! Một người già, ngu về đường xá như tôi thế mà di cư sang đây cứ vi vút đi đây đi đó hoàn tòan không cần tới ai ngòai GPS! Tôi còn nhớ một anh bạn già ở VA, nghĩa là già mà lạc hậu bảo tôi “ …vừa lái xe vừa coi GPS coi chừng tai nạn”! Tôi cười ngất, rõ là anh ta cứ ngỡ GPS chỉ đường như bản đồ! GPS bây giờ hiện đại, cứ thế mà nghe nó nói, thỉnh thỏang liếc vào xem thôi, bộ khùng sao vừa lái vừa xem nhỉ! Một ông khác cũng già nên cũng lạc hậu cứ một hai cổ võ cho việc học phương hướng và bản đồ! Tôi tự nhủ “Vậy thì khoa học tiến bộ để làm gì?”. Hai mươi năm trước không có GPS thì người mới đến Hoa Kỳ phải học bản đồ, phải ghi ra giấy và cầm theo khi lái xe. Bây giờ với google thì chỉ một phát là ra ngay “direction”, chỉ nhập một cái vào GPS là sau đó cứ ung dung ngồi lái, nó chỉ đâu đi đó, cần gì phải nhớ đi về hướng Tây, quẹo trái vào đường Xòai ba miles, quẹo phải vào đường Mít hai miles rồi lại quẹo trái vào đường Ổi một mile! Trời ơi, nếu vừa phải lái xe, đối phó với dòng lưu thông vừa phải nhớ những cái đó chắc tôi điên! Dường như mấy người già họ không thấy và không hiểu GPS vận hành ra sao nên họ hình dung GPS chỉ đường giống như trên bản đồ giấy! Họ cũng không hiểu từ điểm A giữa đường, tôi hòan toàn đi đến ngân hàng hay trạm xăng hoặc chợ gần nhất mà tôi muốn. Chính vì thế một lần tôi đang ở DMV và hỏi nơi thử khói xe mà một ông bạn tôi quen, ông bảo tôi “Nếu vậy cô về nhà, mai đi học hãy đến chỗ đó vì nó ở gần nơi cô học!” Thiên địa quỷ thần ơi! Tôi nói ông chỉ cần cho tôi số phone là đủ. Tôi gọi xin địa chỉ và nhập vào GPS thế là nó “dắt” tôi đi chứ việc quái gì tôi phải chờ hôm sau đi học hãy thử khói xe chỉ vì chỗ thử khói ở gần trường tôi học! Chẳng qua ông cứ ngỡ tôi đang ở một trạm DMV nào đó nên …sẽ không tìm được đường đến nơi thử khói xe!

Ngay sau khi rời VA, một anh bạn bảo tôi “ …DC mấy hôm nay đường đậu lên giá” Vì bất ngờ nên tôi chưa kịp hiểu “Sao vậy?” “ ..tụi nó thấy bà đi, nó mừng quá nên cúng xôi chè!”. Tôi cười ngất “Còn khuya. Lũ Việt gian đó, nếu có thì giờ và bực mình thì tôi vẫn viết bài khỏ chúng nó được như thường, cứ gì phải ở DC?” “Biết rồi nhưng trêu bà chơi”!

Học phí ở trường dành cho người lớn của chính phủ trước kia “free” nhưng bây giờ thì …hai chục cho một khóa. Tôi lai rai học coi như “chạy rodage” vì “level” này khá dễ với mình. Vì thế dù học năm ngày một tuần nhưng tôi không phải làm hay học ở nhà vì đã biết gần hết và có thì giờ lo xe cộ, bảo hiểm, ngân hàng v.v.

Tháng qua, đúng hơn hai tuần trước bạn hữu gửi "Tóc thề đi đâu mà vội", một bản nhạc phổ thơ của tôi. Đầu tiên là Phạm Anh Dũng, tác giả phổ nhạc từ 2003, sau đó là "NNĐTVYKTMKT" (nick name của một người bạn khá thân với nghĩa là Người Nợ Đóa Tường Vi Yêu Kiều Từ Muôn Kiếp Trước), vài người nữa và cả giáo sư Gia Long cũ của tôi. Họ xem net, thấy và gửi cho tôi coi PPS về nhạc phẩm này.

Thuở Sài gòn những năm 1960, con gái Bắc hay để tóc xõa ngang vai. Tóc không ngắn để giống "con trai", cũng không dài lướt thướt "liêu trai" mà chỉ hơi quá vai một tí. Vì sao được gọi là "Tóc Thề" thì tôi không nhớ.
Học đệ thất Gia Long, tôi cũng để tóc thề. Đúng ra tôi mê một kiểu tóc khác, đó là tóc dài ngang lưng và chỉ uốn hơi quăn ở cái đuôi. Nhưng tính nóng, đời nào tôi chịu được tóc dài vướng víu như vậy. Kiểu này chỉ để cho mấy nàng "tiểu thư" làm duyên. Tôi thích học, lo học, không có thì giờ làm duyên như thế. Đã tóc xõa ngang vai như vậy mà nhiều khi tôi còn chưa chịu vì nóng, tôi cột làm hai đuôi mà bạn tôi gọi là "đuôi gà" và cũng nhí nhảnh thắt hai nơ. Còn khi tôi chỉ cột một đuôi thì sẽ được gọi là " queue cheval" tức "đuôi ngựa"!
Đa số nữ sinh để tóc thề nên hình ảnh một tà áo trắng với mái tóc ngang vai là nguồn cảm hứng cho nhiều chàng thi sĩ thật hay nửa vời nhả thơ như lá vàng bay.

Năm 2003, tôi không còn nhớ vì sao tôi viết "Tóc Thề đi đâu mà vội". Phạm Anh Dũng là người đầu tiên phổ nhạc bài thơ này, sau Phạm Anh Dũng là Đỗ Quân. Trong CD đầu tay của mình, Đỗ Quân chọn giọng hát nam. Tuy phổ nhạc trước nhưng Phạm Anh Dũng không có ca sĩ hát. Năm 2007, nếu tôi nhớ không lầm, ca sĩ Xuân Thanh là người hát nhạc Tóc Thề của Phạm Anh Dũng trước và hôm nay thì là Đòan Phi có vẻ “rộn ràng” hơn. Sau đó Hàn Sĩ Nguyên phổ theo điệu dân ca. Nhưng giai điệu vui vui là của Lại Tích Phúc.
Thôi thì cứ coi “mỗi tóc thề” một vẻ vậy! Như CA hay VA, mỗi nơi một vẻ để tôi bâng khuâng:
Ở hay về, chỉ là Không!
Hoàng Lan Chi
hoanglanchi
#65 Posted : Thursday, November 25, 2010 12:15:18 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)

Hôm Nay Sương Mù!

Hôm nay trời đầy sương mù. Thế là có lý do chính đáng để nghỉ học! Tuần sau được nghỉ nguyên tuần. Nhớ hồi xưa đi dạy cũng vui bát ngát khi được nghỉ. Đi học, đi dạy là được nghỉ lu bù và vì thế niềm vui gấp đôi thậm chí gấp ba so với nghề khác. Ấy vậy mà hồi xưa tôi lại ghét nghề dậy học. Có gì đâu, cả họ Đinh Thái Bình gõ đầu trẻ, chịu đời sao thấu!

Thùng quà gửi về Việt Nam cho bạn bè, chỉ một tuần là đến. Ở Cali có cái vui là mọi dịch vụ cho người Việt thì nhiều và nhanh. Cái công đi mua và gửi là mệt nhất. Tôi chỉ thích gửi thực phẩm như chocolat, plum khô và ít thuốc bổ. Tôi ghét áo quần vì có lẽ tôi cũng không thích quần áo (!) và vì lẽ Việt Nam quần áo đẹp thấy mồ! Gout mặc không ai giống ai nhưng gout ăn thì tôi nghĩ tôi đã cho là ngon thì ắt bạn tôi cũng phải thấy ngon!

Càng già càng lười. Tôi nằm dài trên giường, kê hai gối cho cái đầu hói của mình, laptop để trên bụng và co hai cẳng để giữ. Mouse thì để bên cạnh. Cả ngày ngồi bàn, mỏi chết đi được. Vậy là nằm xem mail, gõ mail và cả xem phim! Hôm qua thì còn lười hơn, lướt net với laptop và cái portable DVD player nhỏ gần bằng cuốn tập ngày xưa để bên cạnh để xem phim Hồ Biểu Chánh! Tòan bộ ở giường!


Một anh bạn trẻ, chả trẻ theo nghĩa thông thường nhưng trẻ hơn tôi, gọi cho tôi sau khi đọc mail tôi hỏi “Làm gì cho tiện lợi vụ xem net ở giường?”. Tôi và anh ta bàn luận suy nghĩ xem nên để laptop thế nào để nằm mà gõ được! Gõ một chút không sao chứ gõ bài thì coi bộ hơi căng! Hết chuyện laptop đá sang chuyện ăn kiêng. Tôi la lên “Sao anh ăn nhiều quá vậy? Cái gì mà mười con cá, năm đùi gà. Big meal”. “Heavy meal thì chính xác hơn”! Tôi không hiểu sao từ lâu lắm, tôi không thích ăn. Ngay từ ngày ở Việt Nam, tôi cáu sườn với con gái và tôi viết rõ to dán lên tường trong phòng ngủ “Ăn để mà sống chứ không phải sống để mà ăn”! Hôm sau tôi bật cười khi thấy con bé thêm mầu khác vào như sau “Ăn để mà sống chứ không phải sống để mà ăn …dở ẹt” ! Mọi người thấy tôi ăn kiêng và phục lăn lông lốc. Cứ cái gì không ăn được ngon lành là “bà tổng” ( là tôi đấy) cho vào máy xay. Xong ngay. Nhai thì khó chứ nuốt ực thì dễ ợt! Tào lao đến hơn 12 giờ khuya, nghĩa là nói dóc hơn hai giờ đồng hồ! Kẻ Nam người Bắc! Nam Bắc California! Thế mà tôi chưa biết mặt anh ta đấy. “Người” nhìn xa xa thì biết vì anh ta gửi cái hình chụp chung đám bạn! Cái “body” của anh gọn trẻ nên tôi mới la làng lên sao anh ăn nhiều thế không mập còn “bổn cô nương " đây ăn ít mà sao không xuống cân!

Hôm qua lang thang vào Bestbuy. Tôi thích đồ điện tử máy móc hơn thích áo quần. Thấy bán cái lapdesk hơn sáu chục. Ngắm nghía và nhận thấy vẫn không đạt yêu cầu của tôi với anh bạn trên. Chúng tôi muốn nằm trên giường và không chỉ xem mà còn … gõ được nữa kia! Gõ nhiều chứ không “qua loa rơ măng” !


Mọi người hỏi tôi quen với Cali chưa. Quen thì không khó. Thích hay không kìa. Đến giờ phút này tôi vẫn chưa cảm thấy yêu Cali. Có lẽ vì tôi không ở Orange County. Tôi là người lười nhất thế giới nên thích mọi tiện nghi có trong tầm tay. Ai thích vắng vẻ, cứ việc. Tôi thích nhộn nhịp vì tôi sợ ma! Ở đây mọi thứ có vẻ đắt trừ cái “store 99 xu”. Chợ Đại Hàn thua Falls Church. Chợ Mễ cũng đắt so với Falls Church. Đồ ăn Việt thì không nhiều. Về Westmingter sẽ mất 45 phút freeway. Thôi chả, tôi không phải là người có tâm hồn ăn uống! Vì thế giờ này vẫn hòai niệm Virginia. Vùng tôi ở Falls Church, coi như rất gần trung tâm Eden của người Việt nên cuối tuần ra đó tha hồ bún, mì, bánh cuốn! Falls Church, chỉ mười lăm phút là ra đến DC, thủ đô Hoa Kỳ. Vì thế đường xá thênh thang, nhẵn thín, chạy boong boong. Computer thì có Micro Center. Bestbuy, K Mart, Walls Mart hay Costco đều có vẻ to và nhiều thứ hơn so với vài nơi khác. Vậy những ai đang ở Falls Church, Virginia thì đừng mơ về Cali nữa nhé! Trời có lạnh nhưng mùa thu diễm tuyệt và đông thì tuyết phủ trắng chả đẹp hơn “Nắng cháy Cali đồng cỏ rám” hay sao?! Khiếp, lái xe ở đây không giỏi cũng thành gỉoi vì lái một tay còn một tay phải che nắng! Nắng xuyên qua cửa kính xe, gia tăng cừơng độ và cả độ sáng, cứ gắt, chói và bỏng rát cả má. Thế này thì sau một năm, tôi sẽ không còn “trắng như bông bưởi” nữa rồi. Nhớ năm xưa, một volunteer của đài phát thanh bảo tôi “Chà, tui xem truyện của chị ở Sóng Thần, tui biết dzì sao chị trắng rồi nghen! Tại chị ăng trứng gà mới đẻ đó”.

Có vài chủ báo dễ thương.

“Cô ơi, về Cali là gần con lắm đó, khi nào con đến Cali, con gặp cô nhe”. Cô bé này là chủ báo trẻ đẹp và gỉoi hết xảy con cào cào!

“ Em thế nào. Quen Cali chưa”. Chủ báo này bị tôi cà khịa vài lần nhưng nói chuyện thì cũng dzui. Cũng giỏi hết xảy con cào cào!

“ Chị ơi, chị về Cali vui không. Em sẽ đến dự buổi…ở gần đó. Chị cho lại số phone nhé, chị đến được không” . Bà chủ báo này cũng đẹp và cũng giỏi hết xảy con cào cào!

Tin không nhỉ, tôi chưa hề gặp họ bao giờ!

Thế đấy, ai hỏi tôi có buồn không khi con cái ở xa. Buồn sao được? Khó mà buồn lâu vì bạn bè tùm lum khắp nơi, lấy đâu ra buồn!

Nhưng trời đang đầy sương mù, ngồi nhà một mình cũng buồn đấy nhỉ!

( trích LanChiToday)
linhvang
#66 Posted : Thursday, November 25, 2010 1:22:18 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:

Tôi nằm dài trên giường, kê hai gối cho cái đầu hói của mình, laptop để trên bụng và co hai cẳng để giữ.

Chị có sợ bị...cancer không vậy?
PC
#67 Posted : Thursday, November 25, 2010 4:45:55 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi hoanglanchi
Hôm qua lang thang vào Bestbuy.

Chờ ngày thứ sáu hôm nay (Black Friday) mua đồ cho rẻ, chị ơi. Macy quảng cáo mở cửa lúc 4 giờ sáng đó. Eo ơi! Còn có chưa đầy 4 tiếng nữa ....
hoanglanchi
#68 Posted : Wednesday, December 8, 2010 10:42:20 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

quote:

Tôi nằm dài trên giường, kê hai gối cho cái đầu hói của mình, laptop để trên bụng và co hai cẳng để giữ.

Chị có sợ bị...cancer không vậy?



Linh Vang à
Bộ để laptop như thế sẽ bị cancer ư? may quá, chị có mấy ngày à, bây giờ hết rồi. Smile
hoanglanchi
#69 Posted : Wednesday, December 8, 2010 10:44:31 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)



Hôm qua mưa giống Sài Gòn!


Hôm qua chủ nhật, thành phố biển mưa từ sớm! Ai thích mưa, tôi thì không. Hơn hai phần ba đời “nghe” mưa ở Sài Gòn ròng rã sáu tháng đủ cho tôi không còn yêu mưa. Đến Mỹ tôi yêu Virginia vì mưa lạ. Mưa không chợt đến chợt đi như mưa Sài Gòn. Mưa cũng không ồ ạt thác lũ để bối rối đường đi. Và vì thế mưa Portland, mưa Cali phần nào giống mưa Sài Gòn và tôi không yêu mưa ấy. Nhưng tôi “yêu” người Cali!



Khi chưa đến đã nghe anh thủ thỉ

Nắng Cali em ạ, ấm tình người !

Ừ thì về và Cali tình ấm

Chỉ vì anh, người ở Cali!



Yêu người Cali chứ không thể yêu nắng mưa Cali. Nắng gì chói chang, mưa gì lớn quá. Sao không là mưa bụi để nhớ ngày nào, con đường Phùng Khắc Khoan với hai hàng me cao vút và những bụi mưa chỉ lắc rắc uớt chút bờ vai. Mưa như thế mới là lãng mạn và đáng yêu. Chứ mưa ồ ạt sao yêu được nhỉ?



Anh bạn có nick name dài nhất thế giới (Người nợ đóa tường vi yêu kiều từ muôn kiếp trước NNĐTVYKTMKT) viết “Sao lại là LanChiToday? Bố trẻ thích LanChiYesterday hơn!” Ờ nhỉ, Yesterday nghe khiêm tốn (!) và dễ thương hơn. “Bố trẻ, cô nương sẽ nghe lời bt!”



Khi xa Sài Gòn thì nhớ nhung nhiều. Chẳng qua là nỗi nhớ của thời đã qua, của kỷ niệm ấu thơ. Còn nếu bây giờ có về sẽ là những hụt hẫng, ngác ngơ. Lứa chúng tôi di cư vào Nam khi còn rât nhỏ nên hòai niệm là dành cho Sài Gòn chứ không là Hà Nội. Hồi 93, về Hà Nội tôi chán vì đường nhỏ hẹp, vì Tháp Rùa bé tí giống cái chuồng chim cu (!), vì Chùa Hương xấu xí hơn là tôi nghĩ. Cũng có thể tôi không yêu Hà Nội vì tôi không lớn lên ở đó, vì tôi ghét VC và trong tôi là “bàng bạc” niềm suy nghĩ rằng VC đã chiếm Hà Nội từ lâu lắm, tôi không có gì lưu trữ trong tâm tưởng một Hà Nội như thế hệ Thầy cô chú bác của tôi. Tôi chỉ yêu và nhớ Sài Gòn. Hôm nào tôi sẽ viết “Sài Gòn ngày ấy” tập hai! Tập một là cả một lịch sử về Sài Gòn thuở ấy với một chút lịch sử, chút địa lý, chút giáo dục, chút thời sự và được tha đi khắp nơi vì tính cách “sử liệu” của nó.



Đặc trưng của Sài Gòn là cái gì? Là nắng đổ lửa là mưa tầm tã hay ..? Mọi người thích ám chỉ thời tiết Sài Gòn nhưng có lẽ gây ấn tượng nhất là quán cà phê. Ở Sài Gòn có cái thú úông cà phê. Cà phê nóng buổi sáng và đá buổi trưa. Tôi biết uống cà phê sau khi đậu tú tài hai. Có gì đâu nhắm mắt mũi úông cà phê để thức học thi và sau đó dần dần thích. Tuy thích chứ tôi không phải là người ghiền cà phê nặng. Bằng cớ tôi không uống được thứ “xịn” và có bỏ ít hơm cũng chả sao. Tôi uống cà phê “dỏm” không thôi. “Xịn” một tí là mất ngủ là hồi hộp. Giờ này tôi vẫn lười biếng cho cà phê Vinacaphe hòa tan vào ly. Chả bao giờ pha phin. Kể ra trời nóng ở Sài Gòn úông cà phê đá ngon thật. Có thời kỳ sau 75, ngồi vỉa hè bán cà phê cũng vui. Tôi học cách pha cà phê bằng vợt. Cà phê đá thì đánh cho sủi bọt rồi mới cho đá vô. Ở Virginia tôi còn có cái thú uống cà phê sữa tuyết.



Hôm qua vừa vui vừa buồn. Vui vì PĐ viết bài về xe cộ đã trích một câu viết của tôi về GPS. Không phải trích mà thích hay vui mà vì người trích là PĐ. Tuy vậy, tôi mới khám phá ra là PĐ nhỏ hơn tôi trong khi tôi nhớ … bậy là PĐ lớn hơn. Vì nhớ bậy nên “bà Tổng” đanh đá đã rất ngọt ngào “Em đây”. Sau khi khám phá mình nhớ bậy, tôi đìều chỉnh ngay “Ơ thế này thì xuống làm em bà tổng”. PĐ cực lực phản đối và một hai đính chính lại PĐ là con rồng lớn chứ không phải con rồng nhỏ!



Buồn vì lâm râm đau bao tử ba ngày nay. Khi đau, vùng thượng vị cứ xót, tay chân rã rời. Tôi gọi cho vài người bạn và cứ vừa khóc vừa nói. Một ông khuyên “Cứ chửi toáng lên đi cho hả” “ Ông mà gần tôi thì tôi úynh ông mới hả, chửi không không hả!” Đêm qua ngủ sớm nhưng nó xót ruột lúc hai rưỡi khuya và cứ thế lâm râm đến năm rưỡi! Sáng ra tôi gọi về Việt Nam cho bác sĩ ngày xưa của tôi! Chả là chưa “apply” cho bảo hiểm mà. Bao tử mỗi khi buồn phiền là nó làm nư. Tôi chợt nhớ đến câu thơ Bùi Giáng:



Tuổi thơ em có buồn nhiều

Xin em hãy để nắng chiều trôi qua

Giấc mơ chợt tỉnh sơn hà

Còn sơ nguyên mộng bên tà áo xanh.



Anh này, Bùi Giáng khuyên hãy để nắng chiều trôi qua nếu tuổi thơ em có buồn nhiều! Còn nếu tuổi già buồn nhiều thì sao hả anh?



(Trích LanChiYesterday)
hoanglanchi
#70 Posted : Wednesday, December 8, 2010 10:49:07 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)


Full View
LanChiYesterday: Họ ngọai!


Họ ngoại



Ai cũng có họ nội và ngọai. Yêu “họ” thế nào nhỉ? Tôi yêu “họ” vì cách đối xử, không vì “tăm tiếng”.

Vài người trong họ nói rằng nếu tôi khá Việt văn thì là do tôi ảnh hưởng họ “ngoại”. Cũng do vô tình mà tôi lấy bút hiệu với họ ngoại, Hoàng.


Tôi yêu bà nội vì bà giỏi dang, thông minh. Tôi yêu bà ngọai vì bà yêu tôi. Thuở nhỏ tôi theo bà đi chùa, xem ngồi đồng. Mỗi khi chia quà chùa cho các cháu, bà hay để dành lại một cái gì đó cho tôi như xôi ỏan. Không lớn lao nhưng thấy mình được cưng, được cho nhiều hơn chị em là tôi thích rồi. Năm mười bốn tuổi, lớn bộn nhưng ngủ với bà được bà quạt cho, tôi nhớ mãi. Tôi cũng nhớ mãi, khi bà già, bà nằm một chỗ, bà lẫn, mới ăn đã kêu đói, tôi đã gắt với bà. Niềm ân hận theo tôi đến giờ là câu gắt đó.

Tôi không thích tham dự Vui nhưng sẵn sàng có mặt lúc Buồn.

Họ ngoại, khi một ông cậu mất, tôi lên ngay. Tôi ở cạnh cậu thay quần áo cho cậu. Thật tình cậu lại là người đàn ông duy nhất, tôi thay quần lót cho. Lúc ấy, chỉ có tôi và một con trai của cậu lo chùi rửa tắm táp.


Họ ngoại, khi được tin một đứa cháu chết vì trúng pháo đại do hàng xóm bắn vào ngày mùng hai tết, tôi vào nhà thương ngay. Mẹ nó đứng ngòai, khóc sụt sịt. Tôi, người nổi tiếng nhát, sợ ma nhất họ chứ không phải nhất nhà nữa, đã tự tay chùi từng vết máu cho cháu, tự tay thay quần áo cho cháu…Thằng nhỏ máu tươm đầy đầu, má mà tôi không sợ, chùi cẩn thận từng tí cho cháu được sạch sẽ…


Họ ngoại, khi tôi mới đến Virginia, khá bơ vơ vì chỉ có chị Phương Gia Long là dang tay che chở, em họ tôi, con một ông cậu khác, giúp tôi đủ thứ. Tôi có bằng lái xe là nhờ em. Em đi làm, tan sở là đến giúp chị tập lái xe. Em thật kiên nhẫn hiếm có. Tôi thi, em đưa đi vì tôi tin em là …bùa hộ mạng của tôi. Chỉ em, đem đến may mắn cho tôi. Em bỏ sở làm giữa chừng đưa tôi đi thi. Khi tôi đến Texas có việc quan trọng, tôi “Em ơi đưa chị ra phi trường cho lấy hên nghe em”! Khi phỏng vấn lấy thẻ, tôi “Em ơi, em phải đưa chị đi vì chỉ em đem may mắn cho chị thôi”. Suốt năm năm trời ở Virginia, em giúp tôi đủ thứ. Mua kệ, em ráp. Mua TV, cũng em vừa mua vừa ráp. Mua máy lạnh, cũng vậy. Công việc thuờng xuyên nhất của em là ….thông dịch viên của tôi! Mỗi khi gọi cho ai mà cần thông dịch, tôi luôn làm “three calling” và em là “interpreter”! Đổi lại, tôi chỉ biết thỉnh thoảng nấu vài món cho em. Tôi dặn con gái “Sau này cậu C… cần gì, bé phải làm!”. Ừ nhỉ, mấy chục năm xưa, em từ Vĩnh Long lên Sài Gòn học đại học, nhà tôi dù bé, dù bố mẹ hay cãi cọ nhưng mẹ tôi vẫn nhận để em ở. Còn nhớ, một lần giỗ chạp, mẹ bận bán cà phê, mẹ bảo em lên giúp tôi. Em đến, tôi biệt phái cho em …đưa võng coi con gái tôi ( năm đó bé mới vài tháng) để tôi rảnh tay làm bếp. Ừ, mẹ tôi đâu có ngờ đứa cháu mẹ giúp ở đậu năm xưa, mấy chục năm sau lại là người che chở con gái bà đâu!

Họ ngọai, một cô con một ông cậu khác. Tôi ít khen ai vì tôi “chảnh”, tôi “tự cho” là mình cũng khá thông minh (!), khá giỏi, “adapter” với mọi hòan cảnh, nhưng tôi phải khen em. Vì em đã đứng dậy rất vững vàng sau chấn động lớn và vì em rất tình nghĩa. “ …những gì tụi em làm cho chị làm sao bằng những gì chị đã làm cho chúng em khi bố ở tù..” “ ..thấy chị ngòai 60, còn long đong tìm việc, em cũng đau lòng lắm chứ..”. Em mua vé phi cơ cho tôi lên vùng em ở và muốn giúp tôi có việc làm cầm cự cho đến ..65! Nhưng kinh tế tiếp tục xuống dốc và em không thể…


Năm xưa khi viết về Bác và Cha, nước mắt lã chã.

Năm nay viết về họ ngoại, nước mắt cũng chan hòa…

“Khốc hư tại mệnh”. Vì thế, nước mắt có chan với cơm, cũng là chuyện bình thường…


(LanChiYesterday là những vụn vặt như nhật ký của Lan Chi..)
Sương Lam
#71 Posted : Wednesday, December 8, 2010 10:52:53 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Hello! HLC
HLC vẫn khỏe chứ? Bây giờ em ở đâu? Cali hay VA?
HLC đi đâu cũng không bằng VA của HLC vì nơi ấy có nhiều kỷ niệm đáng yêu, phải không HLC dù VA có tuyết lạnh hơn ở Portland?

SL vẫn theo dõi tâm tình của nàng trên khắp "bốn vùng chiến thuật" của nàng.Smile
Lâu rồi cũng không thấy bà HKKM vào PNV? Question Hình như bà HKKM có thêm một tên mới khác thì phải?
Chúc HLC vui nhé. Sắp Noel rồi.Kisses Cooling

Thân mến,
Sương Lam
PC
#72 Posted : Thursday, December 9, 2010 12:06:49 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi hoanglanchi
Buồn vì lâm râm đau bao tử ba ngày nay. Khi đau, vùng thượng vị cứ xót, tay chân rã rời. Tôi gọi cho vài người bạn và cứ vừa khóc vừa nói. Một ông khuyên “Cứ chửi toáng lên đi cho hả” “ Ông mà gần tôi thì tôi úynh ông mới hả, chửi không không hả!” Đêm qua ngủ sớm nhưng nó xót ruột lúc hai rưỡi khuya và cứ thế lâm râm đến năm rưỡi! Sáng ra tôi gọi về Việt Nam cho bác sĩ ngày xưa của tôi! Chả là chưa “apply” cho bảo hiểm mà. Bao tử mỗi khi buồn phiền là nó làm nư.

Không biết county nơi chị ở có các chương trình trợ giúp cho người lợi tức thấp hay không, chứ có county ở vùng Bắc Calif họ có chương trình này đó chị. Có nhiều bệnh viện "công" khi vào khám và chữa bệnh thì họ hỏi lợi tức của mình, nếu mà dưới mức nào đó thì coi như mình khỏi trả tiền, bệnh viện sẽ đòi ở một quỹ công nào đó. Trước kia thì như vậy, không biết hiện nay tình hình thế nào. Khi vào các bệnh viện đó chị khai là emergency thì họ khám liền, còn không mà xin hẹn thì rất lâu.

Hay là chị có thể hỏi các cơ quan về welfare coi họ có các chương trình trợ giúp tài chánh hay y tế gì cho người lợi tức thấp hay không, dù là chưa tới tuổi 65 (trước kia có chương trình GA (General Assistance). Hoặc là apply để có nhà ở (chương trình housing)....Tiểu bang California vẫn nổi danh là giàu có và có nhiều chương trình trợ giúp người nghèo tốt nhất nhì nước Mỹ.

Còn về bệnh bao tử trong mục Y Học Sức Khỏe của PNV có mục Tản Mạn Ngành Dược do dược sĩ Đức Trí Quế Anh mở ra có bàn về bệnh bao tử. Chị vào đó tham khảo hay hỏi dược sĩ Quế Anh xem. Chúc chị mau qua cơn bệnh.
Khánh Linh
#73 Posted : Thursday, December 9, 2010 12:29:30 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi hoanglanchi



Full View
LanChiYesterday: Họ ngọai!


Họ ngoại
....

Năm xưa khi viết về Bác và Cha, nước mắt lã chã.

Năm nay viết về họ ngoại, nước mắt cũng chan hòa…

“Khốc hư tại mệnh”. Vì thế, nước mắt có chan với cơm, cũng là chuyện bình thường…

(LanChiYesterday là những vụn vặt như nhật ký của Lan Chi..)



Chào chị Lan Chi,Rose

Đọc chị viết như trên, KLinh lại nhớ tới công nương Diana khi bước vào cuộc tình duyên mơ ước cũng là lúc bắt đầu những ngày đầy nước mắt. Sách có viết lại sau khi biết hòang tử Charles dan díu với bà Camilla, ngày nào cn Diana cũng xin vào gặp mẹ chồng, tức là nữ hòang Anh Elizabeth, riết rồi bà hoàng ngán luôn không muốn gặp nữa, vì mỗi lần gặp là cn Diana than khóc thê thảm, khóc đến nỗi đôi mắt đỏ như máu.Shocked
Tiền oan nghiệp chướng gì mà khổ ghê hen chị!Tongue
hoanglanchi
#74 Posted : Thursday, December 9, 2010 10:42:55 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Sương Lam ơi

Em đang ở Nam CA. Dạ, đi đâu cũng không bằng VA của em. Có lẽ vì cảnh VA đẹp và dù VA lạnh nhưng em cũng quen với khí hậu đó rồi. Vả lại , lạnh nhưng trong nhà có heat thì ấm. Còn CA ít lạnh hơn VA nhưng...hổng có heat thì vẫn lạnh! Em phải bật đó chứ còn mấy người ở CA lâu, họ quen và dù 56 độ F họ vẫn không bật heat. Hay thiệt á. Nhanh ghê chị à, năm ngóai giờ này em lên Oregon. Thế là em không có cơ hội hái hồng nhà chị rồi nhỉ.
Chị vui nhé
Em

PC à

Cảm ơn em nhiều lắm. Đọc và ấm cả lòng. Chị đau bao tử kỳ này hơn 14 ngày. Có hôm đau lâm râm nhưng không ngủ được. Chỉ ngủ có một giờ. Chị sẽ vào xem tâm tình với Đức Trí Quế Anh. Cảm ơn PC lần nữa nhe.
Chị


Hi Khánh Linh

Ý chị khi viết là nhớ Bác và cha, khóc. Viết về mấy người họ ngọai, cảm động cũng khóc. Và có lẽ vì Khốc hư tại mệnh nên có tính mít ướt. Chứ chuyện công nuơng Diana thì không giống chị , em ạ.
Vui nhé
chị
Khánh Linh
#75 Posted : Thursday, December 9, 2010 11:23:22 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi hoanglanchi


Hi Khánh Linh

Ý chị khi viết là nhớ Bác và cha, khóc. Viết về mấy người họ ngọai, cảm động cũng khóc. Và có lẽ vì Khốc hư tại mệnh nên có tính mít ướt. Chứ chuyện công nuơng Diana thì không giống chị , em ạ.
Vui nhé
chị


Chị HLC,Smile

Chị khóc vì thương nhớ họ hàng, cn Diana khóc vì tình, KLinh biết mà. Như đã quote các đọan chị viết, KLinh chỉ muốn nói tới việc hay khóc/khóc nhiều, chứ không có ý nói chị giống chuyện cn Diana. Clown
Chúc chị mau khỏi bệnh nhe. Mến.

Rose
hoanglanchi
#76 Posted : Saturday, December 18, 2010 4:23:39 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)

LanChiYesterday

Cuối năm coi bói

(Gửi PĐ, LH và LQT)

Hoàng Lan Chi


Khi viết “nhật ký”, ghi lại vụn vặt trong đời sống và cả tâm tình, tôi chọn “LanChiToday”. “Người nợ đóa tường vi yêu kiều từ muôn kiếp trước” (NNDTVYKTMKT)không chịu, anh bảo “LanChiYesterday” nghe dễ thương hơn. Về một phương diện nào đó, anh với tôi “tuy hai mà một” nên tôi OK salem với cái “LanChiYesterday”!

Anh vừa viết cho tôi sau khi đọc tạp ghi “Họ ngoại” của tôi “ …buồn quá. Sắp Noel, cô nương viết cái gì vui vui đi” Tôi bảo, lòng buồn sao viết được vui, anh không chịu, vừa gửi cho tôi nhạc phẩm “Yesteday one more” vừa lý sự “‘Yesterday là ghi chép lại “khung trời kỷ niệm" mộng mơ mơ mộng ngày xưa, chứ đâu phải khơi lại..."đống tro tàn dzĩ dzãng"’!

Mời nghe YesterdayOneMore tại đây:

http://thuvientoancau.or...c/YesterdayOnceMore.mp3


Anh cứ làm như “yesterday” là tòan mơ mộng chứ không “đau thương”! “Yesterday” đau thương nhất của tôi là sau 1975. Thì cũng là “yesterday” vậy! Lúc đó, các chị tôi từ ruột đến không ruột đều nẫu cả ruột gan vì chồng phải đi “học tập”. Trong khi đó, sợ bị lấy thương binh VC, tôi nhắm mắt qua cầu và không phải áo bay nữa mà là áo tả tơi! Người mình hơi thương thương thì đi mất, người mình từng chú ý cũng đi mất, người yêu mình quá trời quá đất cũng đi mất, kẻ đòi lấy mình chỉ vì hắn cần lấy vợ (!) cũng đi mất. Còn lại ở sân trường Khoa Học là ông anh/chú Cù An Hưng, phán với tôi “Anh biết một mẫu người hạp với em nhưng tiếc thay đã đi rồi”! (Anh/Chú vì tôi quen anh khi đi coi thi chung ở Petrus Ký, nhưng sau thì biết anh là bạn chú Đinh Tiến Lãng của tôi). Nghe mà chán mớ đời! Nhưng một điều Cù nói đến giờ tôi nghiệm là đúng “ …QG là típ người ‘femme enfant’, nghĩa là không bao giờ già được. Dù sau này 70 tuổi, em vẫn tính nết trẻ thơ”. Ừ, tôi vẫn “tồ” vẫn “khờ” như ngày nào và vẫn cứ “mơ mộng” như thời con gái!

Hôm qua Los Angeles mưa rả rích cả ngày. Lỡ hẹn với người coi tử vi nên tôi “súng ống” lên đường. “Súng ống” vì ngày ở Virginia, tôi chỉ đi loanh quanh vì nhà gần sở, gần Trung Tâm Eden và chả đi freeway bao giờ. Về đây phải tìm công này sở nọ mà tôi đi khá nhiều trong thành phố và tự khắc nhớ một số con đường chính chả cần phải “học chay”! “Học chay” là tôi ám chỉ anh bạn, anh ta muốn tôi lấy bản đồ ra và học thuộc lòng đường chính Đông-Tây, Bắc-Nam! Lần này cả gan đi freeway ở CA là phải chuẩn bị “súng ống” chứ. Tôi để sẵn mọi thứ cần thiết từ bản đồ, thực phẩm nước uống, áo ấm, cho đến xăng…Cái tật vừa lái xe vừa mơ mộng đã hại tôi. Chỉ mới nhập vào 405 chưa lâu, tôi đã đổi qua lane trái hai lần nhưng đến đoạn kia, mải viển vông, vừa nhìn thì hỡi ơi, đã muộn mất rồi! Tôi đi vào xa lộ 110! Lẽ ra lúc đó tôi exit ngay và vào trở lại 405 thì có lẽ nhanh hơn. Nhưng cái tật lãng đãng khiến tôi lái tiếp vì tôi hiểu GPS tự calculate lại mà. Ai dè “calculate” trong thành phố chứ “calkiu” ngòai freeway là đi mút chỉ cà na! Nó dắt tôi qua 605 gì đó. Đang lòng vòng thì cần …(xí hổ quá) thế là exit tìm chỗ, rồi vào lại freeway. Nó dắt tôi đi qua 91 East gì đó rồi mãi mới nhập trở lại được freeway 405. Trời thì âm u mưa gió. Nghĩ thầm giá lúc bấy giờ có …PĐ ngồi cạnh thì tôi không sợ con giáp nào cả! Chuyên gia xe cộ mà lị! Mở heat nên một lúc kính mờ, mờ khá nhanh, tôi hoảng vía vừa lái xe đúng tốc độ của freeway (65) vừa mò bật máy lạnh. Cũng may cái vụ kính bị mờ này đã từng có kinh nghiệm. Hồi đó bác Thành ở cơ quan cũ chỉ “..Cô vừa bật heat vừa bật máy lạnh”! Tôi lớ ngớ, không hiểu làm sao có thể bật hai cái một lúc được! Bác Thành phải đích thân ngồi vào xe chỉ cho tôi. Mất hơn giờ đến Westmingter vì đi loanh quanh.

Tôi ghé Hương Giang xơi bún bò Huế vì đó là một trong các món tôi thích. Bước vào, từ ông chủ tiệm già đến vài bà sồn sồn gần đó đều nhìn tôi. Tôi “mủm mỉm” cười. Có gì đâu, “cô ký điệu” vẫn là “cô ký điệu”! Quần tây trắng, áo tím than, một áo khoác ngòai lửng ngang trên eo, ngắn tay mầu lá mạ, một khăn choàng lụa trắng có tua tua ở dưới, và một mũ len xám tro “điệu đà” ( điệu đà vì họ kết nơ trên mũ). Bằng ấy thứ cộng thêm một khuôn mặt có make up thì đương nhiên phải thu hút người đối diện cho dù là … “bà già giết giặc”! Nhiều bạn nói tôi hạp đội mũ điệu. Mũ điệu là mũ ấm nhưng có điệu vì kiểu cọ, vì nơ ! Nhớ thuở xưa dạy học ở Thống Nhất (trường ở trại Hoàng Hoa Thám, binh chủng Dù), chàng Khoa Trưởng Văn Khoa kiêm Sư Phạm trẻ tuổi (Đại Học Hòa Hảo), dạy cùng Thống Nhất (là chàng dạy thêm cũng như tôi gốc ở Đại Học Khoa Học Sài Gòn nhưng dạy thêm ở các trường tư) “đi theo” tôi khi tôi lang thang chợ Bến Thành. Thuở đó tôi đã thích mũ rồi. Vào tiệm, ướm cái này ướm cái kia, nghiêng đầu ngoẹo cổ hỏi “chàng” cái nào hạp với Quỳnh Giao? Chàng cười hiền cứ như ông bụt “Quỳnh Giao có nét lai nên đội mũ nào cũng đẹp cả. Quỳnh Giao làm tôi nhớ đến mấy phim Pháp. Tài tử trong đó hay đội mũ đẹp lắm”.

Ngồi xơi bún hò Huế mà khăn lụa trắng, mũ có nơ, bảo sao thiên hạ không dòm! Tôi thấy một bà già già có nét quen. Tôi lại gần “Xin lỗi, tôi thấy cô rất quen. Thưa, tôi là học trò của GS Nguyễn Hải”. Bà nhìn tôi và cười “Dạ không phải”. GSTS. Nguyễn Hải, “patron” của tôi, Trưởng Ban Vật Lý Địa Cầu Đại Học Khoa Học Sài Gòn, kiêm Giám Đốc Hải Học Viện Nha Trang đã mất tích trên biển đông cùng một trai và gái duy nhất. Cô, hiện ở Mỹ cùng ba con trai còn lại và tôi đang muốn tìm cô. Ngày xưa Thầy cưng tôi lắm. Cô cũng cưng và các em, con Thầy cũng “yêu” chị lắm. Thì vì chị “yêu” các em trước và các em “yêu” lại, thế thôi.

Người “servir” ( tiếng Pháp) với kính cận, khuôn mặt như thầy tu làm tôi nao lòng. Tôi dịu dàng “cảm ơn anh” khi nhận tô bún bò. Bất cứ một nhân dáng nào, có vẻ “trí thức” mà tôi bắt gặp ở nhà hàng đều làm tôi nẫu ruột gan. Nghề nào cũng là nghề nhưng kiến thức được thâu nạp với bao công khó của bản thân và cả gia đình mà nay phí hòai, tôi đều rưng rưng.

“GPS” lại dắt tôi đến nhà ông thầy coi tử vi. Đứng phía trước, nhìn thấy số nhà đúng, len con đường nhỏ, khuôn viên bé và Tượng Phật Bà Quan Âm lớn ngay trước một “vuông” xinh xinh. Tôi đứng đấy, chắp tay và cầu nguyện.

“Cô tên gì?” “Quỳnh Giao, ngày… tháng…Mậu Tý”. Ông Thầy nhập computer.
“Anh ghi Hoàng Lan Chi nhé vì sau này tôi hay dùng bút hiệu. Nhiều người biết tôi với Hoàng Lan Chi hơn”. Ông Thầy nhìn tôi, tôi mỉm cười “Anh cứ tự nhiên nhé. Bạn tôi nói anh coi tử vi phải có mặt để kết hợp xem tướng. Nhưng phụ nữ ra ngòai hay trang điểm thì nhìn còn chính xác không anh?”

“Tôi nói Quỳnh Giao nghe nhé. Đừng buồn nhé. Quỳnh Giao đang ở một tâm trạng như:

Một mình nhạn lượn không gian
Kêu than lìa tổ lìa đàn thảm thương
Hỏi ai thấu nỗi đọan trường
Là người ấy chính bạn đường của ta”

Cái con khỉ! Nhè “cái bà mau nước mắt” mà nói “đừng buồn”. Chỉ mới nghe tới đó thôi, “bà ký điệu” đã lả chả nước mắt tòng tóng tong rồi! Ông Thầy hoảng vía đi tìm “tissue”! Tôi sụt sùi suốt. Tóm một phát là Thầy bảo tôi như sau:

Quỳnh Giao là dạ quỳnh, hoa quỳnh nở đêm sáng tàn và không cho ai thấy dưới ánh sáng mặt trời. Nhật quỳnh thì không thơm như dạ quỳnh. QG là dạ quỳnh nên có vẻ đẹp thùy mị đoan trang kết hợp Thiên Lương là người hiền nhân. (Giê su ma lạy chúa tôi, tôi nói với Thầy “Thầy ơi, cái mặt tôi là sắc sảo, chả ai nói nói tôi đẹp hiền dịu cả!”. Ông Thầy lờ đi như không nghe tôi nói, tiếp tục “Nói không phải tôi khen, ở tuổi Quỳnh Giao mà còn giữ được như vậy là số một!”)

Quỳnh Giao đang buồn vì mọi cái đang qua, tuổi thì đang già như hoa khô nhưng đây cái quẻ này nói:
Chẳng vui hoa đã tàn rồi
Cây khô hoa lại nở tươi muôn phần

(Dựa vào ba con số ngẫu nhiên tôi ghi, ông Thầy bấm độn gì đó không biết, in ra giấy và trong suốt giờ, giải nghĩa trên những câu thơ do máy in ra!)


Sau đó khi coi tử vi ông Thầy khuyên tôi nên theo nghề giáo ( thì tôi từng dạy học) và vì Đồng Hỷ …gì đó ở cung Quan Lộc thì nên theo những nghề làm đẹp cho cuộc đời như cắm hoa, make up, trang trí nhà cửa! Thật tình khỏi cần Thầy tôi cũng biết điều đó! Chỉ buồn cười, khi ô Thầy nói hai năm nữa tôi sẽ gặp mọi chuyện vui vẻ, gặp “người của mình”, tôi cười nắc nẻ “Anh nè, giá cái này nói với những người 40 hay 45t thì Ok chứ tôi già rồi mà!”

Đấy, đi coi tử vi bói tóan mà mắt thì cứ sắc như dao cau, nhìn ô Thầy cứ như thấu tâm gan Thầy chứ không phải Thầy thấu tâm gan mình (!!!), Thầy phán lại còn cười cười thì không biết quẻ có linh không! Thôi thì tôi cứ tạm thời tin Phật Bà Quan Âm đã chuyển thông điệp cho tôi qua ô Thầy! Nghĩa là mùa xuân tới sẽ có quý nhân cho cành Lan vàng khỏi u sầu ủ dột!

Trên đường vẫy gọi nhau đi
Phong ba chẳng có sự gì xảy ra
Nếu khi lòng rối như tơ
Quý nhân nhờ đến giúp ta lo gì!

Ông Thầy lại còn phán “Hoàng Lan Chi là cành lan vàng thì cô độc trơ trọi lắm. Hoa lan một cụm mới vui, bây giờ tách ra, chiết ra chỉ đơn độc một cành lan thì cô đơn lắm! Quỳnh Giao là dạ quỳnh với hương thơm hiếm có và giao thoa khắp đất trời, do vậy phải lấy lại tên Quỳnh Giao!”

Vậy kể từ nay ngoài nhóm bạn Khoa Học vẫn gọi tôi là Quỳnh Giao, nhóm bạn Tổng Nha Kế Họach một vài người gọi bút hiệu, vài người vẫn coi là QG thì có lẽ tôi phải yêu cầu nhóm bạn mới, gọi tôi là Quỳnh Giao!

Anh Tỏan Tổng Nha Kế Hoạch ơi, viết đến đây lại nhớ mấy câu thơ anh tặng cho QG:

Dù Lan Chi hay Quỳnh Giao
Vẫn em đài các thanh cao khác gì
Dù Quỳnh Giao hay Lan Chi
Vẫn là em đóa tường vi yêu kiều.
Đinh ninh ô Thầy sẽ chấm tử vi như cô bạn giới thiệu, ai dè Thầy chỉ bấm độn và kết hợp tử vi một chút, xem tướng một chút rồi thôi. Ô Thầy này đạo mạo hiền lành có nhân dáng một mô phạm hơn là một cựu Thiếu Tá!

Từ giã ô Thầy, tôi ghé nhà bà con thắp nhang cho bà cô rồi về ngay vì đã hơn 3g30 chiều. Chớm đông, trời mau tối huống chi mưa dầm âm u cả ngày. Khi về nhanh hơn đi vì không bị lạc freeway nữa. Tôi tắt máy lạnh mà quên heat đang bật nên giữa đường, cũng hỏang vía vì kính đột nhiên mờ. Lại vội vàng bật máy lạnh!

PĐ này, hôm nào anh phải chỉ Lan Chi, à quên Quỳnh Giao, thêm một số phòng thân khi lái xe freeway nhé. Vì từ giờ cho đến mùa xuân, theo thầy bói phán, Quỳnh Giao vẫn còn đang cô độc nghĩa là vẫn phải thân gái, à quên thân già dặm trường từ Los Angeles về Orange County một mình đấy!

Hoàng Lan Chi
hoanglanchi
#77 Posted : Thursday, December 23, 2010 8:59:33 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)



TÂM SỰ
NGƯỜI THƯƠNG BINH VNCH
***

Tao bị thương hai chân,
Cưa ngang đầu gối !
Vết thương còn nhức nhối.
Da non kéo chưa kịp lành...
Ngày " Giải phóng Miền nam
"Vợ tao " Ẵm " tao như một đứa trẻ sơ sanh...!
Ngậm ngùi rời " Quân-Y-Viện "
Trong lòng tao chết điếng,
Thấy người lính Miền bắc mang khẩu súng AK !
Súng " Trung cộng " hay súng của " Nga " ?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền nam
-Nước Việt,Mang chữ " NGỤY " thương binh.
Nên " Người anh,em phía bên kia...
"Đối xử với tao không một chút thân tình...!
Mày biết không !
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như " Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay !
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao " Ôm " nổi bốn con người trong cơn gío lốc.
Cái hay là: Vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao,một thằng lính què !
Tao đóng hai cái ghế thấp,nhỏ bằng tre,
Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại
Tao quét nhà; nấu ăn; giặt quần; giặt áo...
Cho heo ăn thật là "Thoải mái" !
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần !
Lên liếp trồng rau,thân tàn tao làm nốt.
Phụ vợ đào ao sau vườn,rồi thả nuôi cá chốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gío sương...
Xưa, nơi chiến trường
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
Vậy mà bây giờ...
Nhìn tao...nuớc mắt bả...rưng rưng !
Lâu lắm, tao nhớ mầy qúa chừng.
Kể từ ngày, mày "Được đi Cải tạo"!
Hàng thần lơ láo - Xa xót cảnh đời...
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi !Rồi đến mùa "H.O"
Mầy đi tuốt tuột một hơi.
Hơn mười mấy năm trời...
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ...buồn hiu !
Mai mốt mầy có về thăm lại Việt nam
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Còn "Yêu nước" hay không - Mặc kệ mầy.
Tao đếch biết !Về, ghé nhà tao.
Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến...điếc !

Trang Y Hạ




Bài nối tiếp của Hoàng Lan Chi ( sau khi Huỳnh Quốc Bình gửi và hỏi, bài thơ hay không )


Em gửi tôi bài thơ về người lính
Và hỏi tôi, chị có thấy hay không
Thì phải hay vì chuyện đời người lính
Rót từng giòng như rượu đắng đêm đông

Ngôn ngữ “Tao mày” một thời trẻ dại
Xóa không gian đã vời vợi muôn trùng
Ba mươi lăm, ừ bóng câu cửa sổ (1)
Tưởng như hôm qua, người lính ngã dòng!

Ơn nước đền bằng đôi chân tráng sĩ
Vợ “ẵm” chồng không một tiếng trách than
Trong kiệt cùng người lính vẫn hiên ngang
Rau, cải, heo lớn lên cùng con nhỏ!

Xưa, dọc ngang vẫy vùng nơi trận địa
Vợ yêu chồng, yêu khí tiết trai Nam
Lệ không nhỏ dù chồng thân tàn phế
Nay, hai hàng khi chồng quá gian nan!

Hàng cải bắp đã bao mùa trổ lá
Đồng đội xưa như tăm cá ngàn trùng
Chưa ai về, người lính dõi mắt trông
Giọt lệ đắng thốt nghe sao mặn chát:

Mày cứ về, “Việt kiều” ư, tao đếch biết
Yêu nước hay không, “ông” cũng cóc cần!
Này cá chốt, này men cần tao nấu
Chỉ tao/mày, chiến hữu thuở đồng lân!

Đọc bài thơ, bùi ngùi vì chất “lính”
Nước mắt tôi rơi, cảm phục/bi thương?
Ừ, người lính miền Nam- là thế đó
Nợ nước, tình nhà, nghĩa huynh đệ,
Sắt Son!

(1) 1975-2010: 35 năm


hoanglanchi
#78 Posted : Monday, January 17, 2011 4:58:09 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)


LanChiYesterday

Thần Tượng của tôi, bây giờ con ở đâu?!

Hoàng Lan Chi

Hồi sinh viên, bạn bè bảo tôi “dễ thương” lắm, lúc nào cũng gọi bạn cùng trường là anh và xưng tên “Quỳnh Giao”. Xưng đã đời rồi có hôm ngố khi thấy người ta gọi tên mình: “Ơ, sao anh biết tên Quỳnh Giao”! Ngố và tồ kinh khủng! Mới đây, PĐ nghe tôi “líu lo” kể chuyện đi “freeway” của mình, PĐ đã chọc “..thế thì ai đó gọi LC là Bà Tổng là sai bét. Vì Bà Tổng này còn ‘tồ’ lắm”! Ơ?

Bên ngoài thuở xưa vậy, bên trong là “kiêu kiêu”! “Kiêu kiêu” là hơi kiêu nhé, như xanh xanh là hơi xanh ấy! Tôi không coi ai là thần tượng cả. Tôi thích học, mê học nên chỉ coi những cái nhạc, họa, văn thơ là “son phấn”. Đã là son phấn thì làm sao có thần tượng được? Vì thế có thể thích nhạc người này, văn kẻ nọ, thơ người kia nhưng tôn thờ họ? Không bao vờ! Trái lại có một số người tôi ác cảm, đó là “bọn con nhà giàu” nhưng không học giỏi, thích nhảy đầm, thích “đú đởn” ! Đa số bọn này sống vô trách nhiệm, lý tuởng không có cái con khỉ gì hết và ích kỷ thì số một trên cõi đời ô trọc này!

Đó là thuở lớn lên tức thời trung và đại học. Ra đời vài năm, còn lớ ngớ thì mán vào thành phố. Khi sinh con, tôi bắt đầu có “thần tượng”! Thần tượng của tôi vào khoảng 1995 -1996 là một cậu bé học cùng trường và trên con gái tôi hai lớp. Hôm đó cậu bé gõ cửa nhà tôi và đưa cuốn sách dính líu gì đến con bé, tôi cũng quên rồi. Dáng thanh, mặt thanh tú, nói năng lễ phép. Tôi có cảm tình với cậu bé ngay. Sau đó, con gái về, tôi hỏi về cậu bé. Nghe con gái tôi kể về thành tích của cậu, tôi lác mắt. Thuở đó hàng năm có kỳ thi phải nhớ nhiều thứ lắm và cậu bé luôn đọat hạng nhất và được gọi là Trạng Nguyên gì đó. Trong lớp, cậu luôn hạng Nhất và giỏi đồng đều tất cả các môn.

Tôi tìm số điện thoại của mẹ cậu bé và hỏi thăm. Nghe chị kể, tôi càng mê “thần tượng” của tôi hơn. Chị kể “Ngay từ bé, nó đã học giỏi và tự học. Không ai phải nói điều gì. Sống rất ngăn nắp thứ tự. Ngòai chữ, nó còn tự ý đi học nhạc và võ. Nó đã đai đen ( tôi quên chi tiết) …Vì nó sống rất gương mẫu như vậy nên thằng em nó cũng theo anh luôn. Tự hai anh em nó học chứ bố mẹ không phải thúc hối bao giờ. Sáng nào nó cũng tự dậy sớm và chạy bộ. Còn trong lúc học, khi nào mệt quá, nó thiếp ngủ trên bàn một lúc. Rồi nó lại dậy và học. Nó có phương pháp học riêng nên nó nhớ nhiều thứ…”

Trời ơi, sao bà này tu từ kiếp nào vậy không biết? Có con như vậy thì đẻ …chục đứa cũng không ngán! So sánh với con mình thì trời ơi đất hỡi, tôi đánh vật với việc nuôi và dạy con. Thằng lớn thì thông minh nhưng ham chơi vô cùng. Sểnh mẹ ra là biến đi chơi. Năm nó học lớp Một, tôi đẻ con bé. Còn nhớ tôi tay bồng con bé mới vài tháng, tay kia chỉ thằng lớn học bài. Nó vào lớp Một thì tôi đã dạy sang cuối lớp Hai! Tôi chủ trương đi trước để khi vào lớp, nó không bỡ ngỡ. Vì tôi sợ, học ở trường chỉ cần nó lơ là, không hiểu bài, bị mất căn bản, là dễ tụt và buông xuôi luôn. Ở với mẹ, thằng nhóc đánh bạt cả đám con gái (chấp cho lũ con gái đi theo ỏn thót nịnh hót cô giáo nhé!!!) chiếm hạng Nhất. Khổ nỗi cái thằng này “vô vi” vô cùng. Cô giáo cử nó đi thi toán cấp Quận gì đó tôi không nhớ, đến giờ phải tập trung ở lớp khác cho một vị thầy dạy thêm thì nó trốn và lang thang trong sân trường chơi! Tôi hét lên thì nó hỏi “Hạng nhất để làm gì? Chiếm giải Toán để làm gì? ” Mẹ ơi, hạng Nhất để làm gì thưa quý vị cha mẹ?! Tức không thể tả vì tôi dạy nó, nó thông minh vô cùng, học một bài dài chỉ chớp nhoáng là thuộc. Toán nó giải cũng nhanh. Còn nhớ, năm đó, chỉ một buổi chiều kèm ở nhà, tôi …thanh toán hết bài vở trong một tuần lễ cho nó! Nó thuộc hết, từ học thuộc lòng, làm văn,ngữ pháp đến tóan…

Khi ly thân, bạn bè không cho tôi ôm hết hai con. Tôi giao thằng lớn cho ông chồng cũ. Thằng bé ở với bố, tuột dần và cuối cùng hạng, ví dụ 40/60 gì đó. Vì thế câu các cụ ngày xưa nói “Con không cha như nhà không nóc” không đúng một ly ông cụ nào cả! Các ông bố thời nay rất ư là …cà chua và cà pháo! Họ chỉ chiều con, bênh con chứ không dạy con gì cả. Là tôi nói đa số nhé chứ không dám vơ đũa cả nắm đâu mà các ông bố vẫn còn “nghiêm phụ từ mẫu” quay ra đả kích tôi đâu đấy!

Tụt hạng và không còn học giỏi như khi ở với mẹ, nhưng nó đậu vào ba trường đại học! Chưa kịp học thì nó theo bố định cư Úc. Khi viết thư về cho mẹ, nó vênh mặt “Con bé năm nay học hành ra sao? Mẹ đừng bắt nó học nhiều. Học nhiều mà thi vẫn rớt. Cứ như con này, đâu cần học nhiều mà đậu mấy trường!” Trời đất ơi, tôi chửi thầm “Ông nội mày, mày ngáp phải ruồi! Ở đó mà không cần học!”

Trong khi đó, “mụ Bé” dưới sự “cai quản” của tôi thì cũng hạng cao dù không phải hạng Nhất triền miên. Năm Tiểu Học, nó là người viết chữ đẹp nhất trường. Cô giáo cứ tấm tắc khen là chữ nó rất “chuẩn” theo kiểu xưa là nét lên thì thanh, nét xuống thì đậm. Chưa kể hồi ở “mẫu giáo” thì cứ là hoa hồng lia chia. Thế nhưng khi ai đến nhà chơi bảo nó hát thì nó hát như sau:

Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo
Khi ở trường cô giáo như mẹ …chằng! ( bài hát là mẹ hiền!)
Cô và mẹ là hai cô giáo
Mẹ và cô ấy hai bà chằng!

Năm đó nó lên Năm tuổi. Khi hát đến đọan cuối, nó còn gằn giọng chữ Chằng “Ấy hai bà Chằng”! Đấy, con với chả cái! Nhưng tôi cóc cần nhé. “Tao” có là bà chằng cũng OK salem! Miễn là “mày” phải học giỏi!

Khoảng lớp Ba, tôi còn được mời đi dự cái gọi là “Nuôi con giỏi dạy con ngoan” gì đó ở thành phố nữa chứ. Tôi còn nhớ đang bán cà phê vỉa hè, giữa chừng tôi bỏ về để đi xem “mụ Bé” nhà tôi, lớp Mẫu giáo rồi sau đó lớp Tiểu học gì đó, …lên sân khấu hát hò vào văn nghệ cuối năm! Trời, ở dưới nhìn lên thấy nó súng sính đầm xòe, hai cái đuôi ngúc ngoắc, lòng tôi lúc đó “phang phái” làm sao!

Lớp 5, tức lớp Nhất thời tôi, “mụ Bé” được lớp cử đi thi Văn cấp thành phố. Nó thừa hưởng gien mẹ, lại được mẹ kèm sát sàn sạt nên hầu như trong lớp, không ai qua được mặt nó về môn Văn. Tôi chở nó đi cho hên ( Vì nó ẩn tuổi Tý của mẹ. Nó sinh Giờ Tý, Năm Tý) và dặn lúc về tự kêu xe ôm. Tôi tập cho “mụ Bé” tính tự lập từ nhỏ. Năm tuổi, tôi đã huấn luyện cho …đi chợ một mình! Nghĩa là băng qua đường hẻm của nhà, đi bộ ra đầu đình, lại ngay chóc hàng thịt mua 150 gram thịt và ngay chóc hàng rau muống mua một bó!

“Mụ Bé” đọat giải mấy tôi cũng quên rồi nhưng là đậu Văn cấp thành phố. Những người đậu Văn hay Toán cấp thành phố thì được tuyển thẳng vào trường Trung Học số một của Quận Một (là quận oai đó nghe) là Nguyễn Du, khỏi phải lôi thôi thi cử oong đơ gì hết. Năm đó, ấm ức vì Mỹ nhảy vào miền Nam, đá dạt ra ngoài nên Pháp quay trở lại. Họ mở cái gọi là song ngữ Pháp ở Nguyễn Du. Song ngữ là học mọi thứ (Toán, Lý, Hóa, Sinh vật..) bằng tiếng Pháp song song với chương trình Việt. Coi như đứa nào học chương trình này thì phải học gần như gấp đôi mấy đứa chọn Anh Văn!
Tôi và cả bà mẹ Duy Thức đều chọn sinh ngữ Pháp cho con. Có gì đâu, cái vé đi nước ngòai đã tắc tị, tôi chỉ còn bấu víu vào hy vọng, sau khi đậu Tú Tài, Bé có nhiều hy vọng du học Pháp vì coi như học song ngữ Pháp tức hình thức là học chương trình Pháp! Thoát khỏi Việt Nam là mừng, không cần biết đến đâu vì cứ ra khỏi ách cộng sản cái đã!

Khi “mụ Bé” thi Trung học, phải thi hai cái: Trung Học Việt và Trung Học Pháp. Tôi phải dò bài cho mụ mêt nghỉ. Dò tất tần tật các môn. Hồi đó, chế độ của tôi với “mụ Bé” là học một bài mới, ôn đến …bốn bài cũ. Tôi dò bài mà. Học bài mới xong, tôi bắt ôn bốn bài cũ. Nhờ thế, cứ thuộc và khi thi học kỳ, không phải “học lại” nhiều. Cái này gọi là “văn ôn võ luyện” theo đúng chính sách của bố tôi, một ông giáo “cực kỳ Khó” nhé! Trời chứ phải chi “mụ Bé” nhà tôi được như Thần Tượng Duy Thức của tôi thì tôi đâu phải khổ như vậy! Và cũng nhờ đậu hai cái trung Học (Việt và Pháp) cao mà “mụ Bé” lại được “direct” thẳng vào trường trung học cấp ba nổi tiếng của Sài Gòn bấy giờ là LHP (tức Petrus Ký cũ)

Thành tích đó đâu phải tự nhiên mà có như Thần Tượng Duy Thức của tôi. Thần Tượng đậu cao, học giỏi, thể thao chì, dương cầm vi vút, võ đai đen đỏ và mẹ Thần Tượng không phải la lối, hét mỏi miệng, ca cải lương mòn răng!

Bây giờ mụ Bé nhà tôi đang đi làm và mụ nói rằng hồi mụ sống với tôi, mụ chỉ được “tâng tiu” khi còn bé thôi, còn khi lớn thì nhà cứ như một doanh trại quân đội!

Trời, nhờ doanh trại quân đội mà mụ nên người! Mụ còn gân cổ với tôi rằng “Sao mẹ cứ so sánh con với Duy Thức, với người này người nọ. Con là họ thì ai là con?”!

Tôi viết mail nói rằng tôi ao ước mụ học giỏi và có tinh thần quốc gia như Dương Nguyệt Ánh thì mụ nói “Sao mẹ không thông minh bằng cô Dương Nguyệt Ánh mà bắt con phải bằng cổ??” !!!

Đấy, nghe “mụ con” nói, tôi chán quá. Ôi thần tượng Duy Thức của tôi bây giờ ra sao? Chớ phải chi tôi đẻ được đứa con như “Thần tượng Duy Thức” của tôi !

Hoàng Lan Chi

hoanglanchi
#79 Posted : Monday, February 14, 2011 10:38:27 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Gọi là "Tạp ghi Lan Chi" nhưng thôi cứ coi như "nhà Lan Chi" và đăng tùm lum cho vui !


Trò Chuyện Với Lan Chi: Bác Sĩ Thái Minh Trung tâm tình về buồn vui nghề nghiệp

Bài của nguyệt san Bút Tre Arizona


LGT: Bác Sĩ Thái Minh Trung là bác sĩ chuyên khoa tâm thần (Psychiatry) ở Orange County. Năm 2007, chúng tôi đã có cơ hội trò chuyện với bác sĩ về một số bệnh thần kinh thời đại cho chương trình phát thanh Mạch Sống. Hôm nay xin mời đọc những “vui buồn nghề nghiệp” của BS Thái Minh Trung. (Hoàng Lan Chi)

HLC: Xin chào BS. Tôi còn nhớ năm 2007, khi BS nói chuyện về sức khỏe cho Mạch Sống, tôi rất thú vị vì nhờ trò chuyện với BS mà tôi được hiểu biết thêm. VD như bệnh trầm cảm là do cơ thể thiếu chất Serotonin. Hoặc ngay cả tính thích cờ bạc cũng do cơ thể thiếu chất Serotonin đó! Bác sĩ về tinh thần hẳn có nhiều buồn vui vì thế hôm nay xin nghe BS kể về những buồn vui đó. Nhưng trước hết xin BS cho độc giả biết đôi chút về mình?

TMT: Xin chào cô Lan Chi. Cám ơn cô đã cho Trung cơ hội tâm sự với độc giả. Trung sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, sau đó có cơ hội sang US vào năm 1987. Trung tốt nghiệp Y khoa tại University of Illinois Chicago (1994), tốt nghiệp chuyên khoa Psychiatry tại Harbor UCLA Medical Center (1998). Trung đang làm giáo sư Y Khoa cho ngành Psychiatry tại UCI Medical Center. Nhiệm vụ của Trung là đào tạo các sinh viên Y khoa và các bác sĩ thực tập (residents) về ngành Psychiatry (Tâm Thần). Ngoài ra Trung còn tham gia các nghiên cứu khoa học về những loại thuốc tâm thần mới. Trung hiện đang giữ chức Medical director của The Brain Treatment Center. Đây là phòng khám bịnh dùng phương pháp chữa bịnh từ trường TMS (Transcranial Magnetic Stimulation) để chữa những bịnh tâm thần và nghiện thuốc. Ngoài ra còn dùng phương pháp này để trị những đứa bé bị bịnh Autism (bịnh tự kỷ).

Thân phụ Trung là BS Thái Minh Bạch đã từng là một BS ngành mổ xẻ (surgery) nổi tiếng ở Việt Nam cũng là giáo sư Đại học Y Khoa Sài Gòn. Có lẽ vì thế ngay từ lúc còn bé, Trung đã gần gũi với sách vở Y khoa và không biết thích nó từ lúc nào. Khi lớn lên được ông ngoại là BS Dương Dậu dẫn đi ra ngoài Vũng Tàu nghe thầy Thích Thanh Từ thuyết pháp về thiền. Mặc dù còn nhỏ nhưng không biết tại sao Trung rất thích nghe giảng về thiền và nghe đi nghe lại băng cassette của thầy giảng mà không chán. Có lẽ 2 cái duyên Y khoa và thiền kết họp lại làm Trung chọn ngành Psychiatry. Đây là cái ngành Y khoa đòi hỏi nhiều kiên nhẫn vì BS Tâm thần phải biết lắng nghe bịnh nhân mới có thể chẩn bịnh và cho đúng thuốc. Đây là một ngành Y khoa mà người ta không thể dùng những thử nghiệm hóa học để chẩn bịnh, mà đòi hỏi bác sĩ tâm thần phải phân tích những lời khai bịnh của bịnh nhân để chẩn bịnh đúng.


HLC: Xin BS cho biết vì sao BS chọn nghề này? Tự ý thích của BS hay do ai hướng dẫn?

TMT: Trung còn nhớ lại là trong lúc đang phân vân chọn chuyên ngành Y khoa, Trung đang do dự giữa ngành mổ xẻ và ngành tâm thần thì có một giấc mơ. Trong giấc mơ Trung thấy có một bịnh nhân đang khổ sở ngồi trong căn nhà cũ kỹ. Có 2 cách là sửa nhà hay tìm hiểu nỗi đau khổ của người đang gục đầu ngồi trong bóng tối. Trung chọn cách thứ 2 là tìm hiểu và trị đau khổ tâm linh cho người khác. Rồi khi thức dậy, nhớ lại những tình tiết trong giấc mơ này, Trung chợt biết mình sẽ làm gì trong tương lai.

HLC: Tôi vẫn nghĩ là phải kiên nhẫn, dịu dàng và có tính thông cảm lắm thì mới “kham” được cái vụ chữa trị tinh thần vì cứ nghe nói đến “thần kinh” là đa số tự nhiên nghĩ đến người, xin lỗi BS, là người “điên”. Mà không “điên” thì cũng “mát” gì đó. Vậy BS kể cho nghe những trường hợp đặc biệt mà BS phải đối phó được không?

TMT: Dưới cái nhìn của người bác sĩ tâm thần thì con người ai cũng “điên” hết. Khác biệt là “điên” nhẹ hay “điên” nặng mà thôi. Nếu con người hoàn toàn bình thường không điên thì trên thế gian này sẽ không có chiến tranh, mâu thuẫn và đau khổ. Nếu loài người không có khả năng sống hòa thuận với nhau, gây xích mích trong gia đình và chiến tranh ngoài xã hội, thì không thể nói là con người tỉnh được. Tập thiền giúp Trung kiên nhẫn và hiểu thêm về tâm tánh con người. Đối với bác sĩ tâm thân có lẻ chẩn bịnh không khó bằng thuyết phục bịnh nhân uống thuốc, nhứt là đối với bịnh nhân Việt Nam.

HLC: Ngoài những chuyện bất ngờ phải đối phó, chắc hẳn phải có những cái vui khác? Xin BS chia sẻ? Hàng ngày phải nghe những chuyện buồn của bệnh nhân, có khi nào BS cảm thấy quá mệt mỏi và muốn “bịnh” theo bệnh nhân không?

TMT: Ngành tâm thần có những cái vui và buồn của nó. Vui là mình có thể thay đổi được những khổ đau trong tâm thức bịnh nhân và tương đối mà nói, có thể biển cảnh địa ngục nội tâm thành thiên đàng. Hiện nay ngành tâm thần có nhiều thuốc mới và nhiều phương cách trị bịnh hữu hiệu những căn bịnh tâm thần mà 10 năm về trước người ta coi đó là bịnh nan y. Khi bịnh nhân dùng đúng thuốc thì họ cảm nhận như tâm hồn nhẹ hơn và sáng ra, họ có nhiều khả năng để đáp ứng cuộc sống và trở lại sinh hoạt bình thường với gia đình và xã hội.

Nhưng buồn cũng có. Bịnh tâm thần là những bịnh có thể cướp cảm giác ham sống và sự hiểu biết rằng những triệu chứng tâm thần mình có là do bịnh phát xuất chớ không phải là sự thật. Khi không hiểu rằng mình bị bịnh, bịnh nhân có thể bỏ uống thuốc và theo đó những triệu chứng như trầm cảm hay ảo thính sẽ tăng lên rất nhanh. Rồi trong cơn tuyệt vọng người đó có thể tự hủy hoại cuộc sống của mình. Một số người nói cho bác sĩ tâm thần biết để được vào nhà thương, nhưng số khác thì âm thầm chịu đựng, không có dấu hiệu gì hết và tự vận mà không cho ai biết. Khi bịnh nhân tự vận, đó là một cái stress rất lớn cho bác sĩ tâm thần.

Trong nghề nghiệp thì không thể nào không tránh được những stress. Đối với Trung, thiền và nhiếp ảnh là cách trị stress hữu hiệu nhứt. Thiền là phương pháp làm chủ nội tâm mình, không để những suy nghĩ lăng xăng dựng ra những hình ảnh bi quan trong đầu mình. Thiền là phương pháp sống trong hiện tại, giúp ta chấp nhận hiện tại và không đi về miền luyến tiếc của quá khứ và miền lo âu của tương lai. Sống trong hiện tại ta có chìa khóa mở nhiều cánh cửa đưa ta đến khu vườn an tâm. Khi tập thiền thì những stress trong sở làm, sau khi xếp hồ sơ bịnh nhân lại thì những stress đó phải được dẹp luôn, không tạo âm hưởng trong đầu sau giờ làm việc. Ngoài Thiền ra, Trung rất mê bộ môn nhiếp ảnh. Hiện tại Trung đảm nhận chức vụ hội trưởng hội Việt Ảnh Nghệ Thuật. Hội Việt Ảnh do nhiếp ảnh gia Phí Văn Trung sáng lập để dạy nhiếp ảnh nghệ thuật miễn phí cho cộng đồng người Việt tại quận Cam. Nhiếp ảnh là thiền trong động. Muốn chụp được tấm hình đẹp, ta phải ý thức được những nét đẹp chung quanh ta. Sự ý thức đó chỉ có được khi tâm ta thanh tịnh. Chụp hình nghệ thuật với tâm thanh tịnh thì hình ra mới đẹp.Khi Trung áp dụng thiền và nhiếp ảnh để trị stress thì cuộc đời cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

HLC: Xem như khi trị bệnh cho bệnh nhân, sau đó BS thiền và đã không bị stress về nghề nghiệp. Hồi nãy BS nói chẩn bệnh không khó bằng thuyết phục bệnh nhân uống thuốc nhất là bịnh nhân Việt Nam. Thưa BS, có lẽ tôi cũng là một khách hàng như vậy. Chẳng hạn thời gian gần đây, tôi bị nhiều chuyện buồn và một BS gia đình đã cho thuốc “cho vui”. Thú thật, tôi chỉ uống hai ba ngày rồi ngưng vì tôi nghĩ “ Buồn thấy mồ vì nhiều chuyện không giải quyết được, ‘thuốc cho vui’ có giải quyết được đâu, uống vào coi chừng quen thuốc! Vậy BS có bí quyết gì để “dụ dỗ” được bệnh nhân uống thuốc?

TMT: Thưa cô Lan Chi, việc đầu tiên bác sĩ cần làm là giải thích cho bịnh nhân biết rằng bịnh trầm cảm là do não bộ thiếu hóa chất Serotonin làm cho bịnh nhân cảm thấy bị căng thẳng thường xuyên, từ đó sanh ra cau có, lo âu quá độ, mất ăn và mất ngủ. Khác với những hóa chất tạo nghiện (metamphetamine, rượu, marijuana) có thể tạo niềm vui nhất thời, những thuốc tâm thần cần thời gian ít nhất 2 tuần đến 1 tháng để có hiệu nghiệm. Ngay cả khi thuốc hiệu nghiệm, bịnh nhân trở lại trạng thái bình thường, đáp ứng với stress dễ dàng hơn, dễ bỏ qua những chuyện phiền muộn, chớ không có “vui” một cách bất thường như khi người nghiện thuốc có cảm giác “phê” hay “lâng lâng”. Những thuốc tâm thần trị trầm cảm không tạo nghiện thuốc. Và ngay khi uống thuốc bịnh hết cũng nên kéo dài uống thuốc trong vài tháng rồi từ từ giảm thuốc và ngừng thuốc. Vừa hết bịnh mà ngừng thuốc liền, bịnh sẽ dễ tái phát.

HLC: Nghe BS mô tả là có thể biến địa ngục nội tâm thành thiên đàng khiến tôi rất tò mò, BS có thể kể cụ thể một trường hợp được không ? Ví dụ như một bệnh nhân ban đầu đến với BS như một kẻ chết rồi và từ từ BS đã hồi xuân cho họ ra sao, thời gian bao lâu?

TMT: Bịnh tâm thần biến đổi cảm nhận của bịnh nhân. Người triệu phú khi bị trầm cảm vẫn cảm thấy như mình sống đau khổ trong địa ngục mặc dù đang ở trong nhà sang trọng, ăn cao lương mỹ vị. Người bịnh schizophrenia (tâm thần phân liệt) đang ở trong nước thanh bình nhưng lúc nào cũng lo sợ vì nghe ảo thính (auditory hallucination) đe dọa tính mạng mình. Khi những người này được chữa trị đúng mức thì cái địa ngục đó sẽ biến mất. Cái cảm giác của họ như được trút gánh nặng ngàn cân, ăn ngon, ngủ ngon trở lại. Đó là thiên đàng. Chúng ta đang sống trên thiên đàng mà không biết, tự tạo cho mình cảnh địa ngục khi ham muốn hay lo âu quá độ. Khác với người bịnh tâm thần, chúng ta có khả năng tự điều chế cuộc sống. Thời gian bịnh giảm còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố. Bịnh tâm thần càng để lâu càng khó trị. Ngoài ra bịnh nhân còn phải chịu khó uống thuốc thường xuyên nửa và tập thay đổi cuộc sống và cách suy nghĩ.

HLC: Cuộc sống hiện tại khiến nhiều người mắc bệnh stress. Có khi nào họ đến phòng mạch BS và la lối không?
TMT: Chuyện bịnh nhân la lối trong phòng mạch thì ít nhưng khóc thì rất thường xuyên. Khi bịnh nhân khóc xông và được thông cảm thì những ức chế tình cảm được giảm bớt và bịnh nhân cảm thấy dễ chịu hơn.

HLC: BS cho biết BS thích nhiếp ảnh và nhiếp ảnh cũng là thiền trong động. Tôi nhận thấy giới trẻ hiện nay đa số mê nhiếp ảnh. Cô cậu nào cũng sắm cho mình dụng cụ “gồ ghề” và phải nói chụp nhiều tấm rất đẹp. Tuy vậy, tôi thấy các cô cậu đó có vẻ vẫn bị “stress” tấn công như thường. BS nghĩ sao về những trường hợp này?

TMT: Nói về nhiếp ảnh, sở dĩ người ta bị stress là vì đem sự hơn thua vào lãnh vực nghệ thuật. Người thì thích mua cho được những máy ảnh đắc tiền, kẻ thì phải chụp cho được những tấm hình đẹp hơn người khác. Nếu chúng ta chụp hình với mục đích là để ghi lại những vẻ đẹp ở thiên nhiên và con người và tránh so sánh hơn thua, hay dở thì chúng ta sẽ tránh được stress. Cũng như khi đi chùa hay nhà thờ mà ta đem những lo âu phiền muộn vào nơi đó thì những chốn linh thiêng này cũng sẽ trở thành nơi trần thế. Chính vì thế chúng ta nên tập cho tâm tỉnh lặng trong mọi hoàn cảnh thì lúc đó stress sẽ không có đường vào để tấn công ta.
HLC: Xin cảm ơn BS về tâm tình buồn vui nghề nghiệp. Kính chúc BS sức khỏe và sẽ có nhiều bệnh nhân mau chóng khỏi bệnh khi đến khám BS.





Phượng Các
#80 Posted : Wednesday, February 16, 2011 1:33:32 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
wow, có "thiền trong động" nữa.... Cooling
Users browsing this topic
Guest (112)
17 Pages«<23456>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.