Thăm cả nhà. Hôm nay Huệ vẫn còn đang ở Detroit, Michigan. Ngày nào cũng vào net xem PNV. Mai về, nhưng chắc cuối tuần sẽ bận viết cho xong bài hoa anh đào nên bây giờ Huệ nói chuyện tản mạn cho vui.
Chuyến đi nào cũng đầy thú vị. Huệ đi đó đây cũng khá nhiều, ở Việt Nam thì gần như đã đi từ mũi Cà Mau cho tới gần ải Nam Quan. Ở bên Mỹ này, đi du lịch thì ít mà nhờ đi công tác nên cũng được thăm viếng nhiều nơi, kể cả những nơi khỉ ho, cò gáy. Cách đây hơn 10 năm, có một lần Huệ đi audit một trung tâm thí nghiệm nông nghiệp ở Mississippi. Chỗ này nhỏ quá, không gần phi trường, nên Huệ lấy vé máy bay đáp xuống Memphis, tiểu bang Tennessee, từ đó mướn xe, lái 150 miles qua Mississippi để đến khách sạn gặp đội ngũ của mình. Hôm sau mới lái xe tới cái chỗ khỉ ho cò gáy để làm việc. Chiều tối, hết giờ làm việc thì cả bọn lái xe qua tiểu bang Arkansas để ăn cơm tối, ăn xong lại lái về tiểu bang Mississippi. Trung tâm thí nghiệm này chuyên thử cách se bông vải, thử cải thiện phương pháp dùng đậu nành để làm mực in cho ngành ấn loát, và cải thiện phương pháp nuôi cá mèo (catfish) trong hồ nhân tạo. Nơi đây, Huệ được xem quá trình làm sợi bông (cotton) từ khi trái bông vải khô mới hái về, cho vào máy bỏ vỏ, bỏ hạt, chỉ lấy bông, quay thật nhanh (spin) để đánh tời ra , rồi sau đó được cho vào một loại máy khác để se thành sợi, lớn nhỏ tùy theo nhu cầu. Sợi bông dùng để dệt vải may quần áo, vải khăn lông để may khăn tắm, vải thưa dùng trong ngành y tế...Có chuyến đi khác, Huệ đến làm việc ở trường đại học của tiểu bang Utah, ở thành phố Logan. Nơi đây cũng là nơi Bộ Nông Nghiệp Hoa Kỳ có cơ sở nghiên cứu ong, một công trình hợp tác giữa hai cơ quan. Cơ sở nghiên cứu ong có một bộ sưu tầm gần như tất cả các loại ong, dễ có đến hàng triệu con ong đã được gom về đây, ong sống và ong đã được tẩm thuốc ướp, hay phơi khô. Đến đây mới thấy tinh thần làm việc, lòng yêu nghề, lương tâm chức nghiệp của những nhà khoa học. Họ rất quý công trình của họ, có người bày tỏ mối lo ngại lớn nhất là không biết làm sao có kế hoạch di tản toàn bộ sưu tầm, nếu chẳng may hỏa hoạn xảy ra. Một lần khác, Huệ đến California, viếng một bệnh viện nhỏ lập ra để thí nghiệm hiệu quả khác nhau giữa chương trình dùng thuốc cho bệnh nhân chữa trị ở bệnh viện và cũng cùng chương trình đó nhưng cho toa để bệnh nhân uống ở nhà (outpatient). Một chuyến khác lại được thăm cơ sở thí nghiệm trồng trọt ở tiểu bang Montana. Vì nơi đến nhỏ quá, nên máy bay lớn đáp xuống Nebraska, trước khi máy bay bà già (19 chỗ ngồi) chuyển phái đoàn từ Nebraska qua Montana làm việc. Cái phi trường ở Nebraska này nhỏ tí, phòng ốc chỉ có một cái nhà nho nhỏ, vai người tiếp viên làm việc cho hãng máy bay. Ở phi trường có một cái bảng ghi cấm nói đùa về không tặc, nói đùa bị còng tay ráng chịu. Kỳ khác, Huệ được đến New Orleans, giữa mùa có lễ hội Mardi Gras. Huệ thật là may mắn được xem xe hoa, hội hóa trang, mặt nạ và những màu sắc rực rỡ của Mardi Gras, do người Pháp để lại khi bán vùng thuộc địa của mình cho Hoa Kỳ để Hoa Kỳ lập ra tiểu bang Louisiana năm xưa. Lần nào cũng chỉ là đi làm việc, nhưng trên đường đi và những dịp lái xe kiếm quán ăn trưa, tiệm ăn tối, hay lái xe đi từ trung tâm này qua trung tâm kia, Huệ cũng được nhìn ngắm miễn phí. Ở Logan, Utah, trời hỡi, muốn kiếm chút trà để uống mà trong trường đại học không kiếm được. Hỏi ra mới biết, dân ở đây đa số theo đạo Mormon, họ không tiêu thụ những món gây ghiền, cà phê không uống đã đành, mà trà cũng không chịu bán luôn. Nebraska là xứ nuôi bò thịt, qua đó vào tiệm ăn chỉ thấy các món thịt, hải sản gần như hiếm, chỉ có một số cá nước ngọt trên thực đơn mà thôi. Montana được gọi là Big Sky State vì đất rộng mênh mang. Cách đây 10 năm, hình như dân số trung bình của tiểu bang Montana là một đầu người cho một dặm vuông, còn đất thì rộng và rẻ. Vô một quán ăn, Huệ thấy có cái bảng đề "Nếu bạn đã đến được chốn này của Montana, bạn đi quá âm phủ 20 dặm rồi đó". Câu tự trào này nói đùa về sự hoang vu, xa xôi, không ai thèm tới du lịch của Montana. Huệ lái xe mà thấy thú rừng từng đàn chạy lung tung hai bên đường, nhà cửa lại thưa thớt. Nơi nào có nhà và người thì nơi đó cũng là vườn của hoa lilac (tử đinh đương), hoa tím nhiều hơn cả. Chưa thấy nơi nào nhiều hoa lilac tím như ở Montana (không biết lilac có phải là hoa của tiểu bang này? Để chạy qua Cỏ Cây Hoa Lá xem sao).
Mười năm nay, Huệ không làm audit nữa, vẫn còn đi đó đây, nhưng ít ra khỏi những hội trường. Sau những năm audit là những năm làm việc với những người nghiên cứu kinh tế nông nghiệp, với những chương trình kế hoạch năm năm, kế hoạch mười năm để viện trợ kỹ thuật và tài chánh cho các quốc gia chậm tiến và các quốc gia Đông Âu vừa đổi từ kinh tế tổ hợp qua kinh tế thị trường. Huê cũng có dịp được trợ giúp những người làm thống kê nông nghiệp, tổ chức và điều hành việc sưu tra và lấy dữ kiện nông nghiệp của cả nước, từ sữa, gạo, lúa mì, gia cầm, tôm cá, cho đến cây thuốc lá, cho đến đời sống của nông dân, vân vân. Kỳ này đi công tác lại khác, Huệ có cơ hội gặp gỡ những người bác sĩ thú y, một đội ngũ chỉ huy việc bảo vệ sự an toàn của nông trại và sức khoẻ của người tiêu thụ sản phẩm từ nông trại đưa ra thị trường. Họ rất yêu nghề, tận tâm, hiểu biết cao, quản trị giỏi, có những người làm việc rất vất vả ở những chốn xa xôi, tiếp cận với hiểm tai như thú bệnh, chuồng dơ. Bởi vậy, chuyến đi tuy bận rộn nhưng rất là thú vị, đưa Huệ tới những chân trời mới và thấy rằng cuộc đời đẹp làm sao với những con người tận tụy, những anh hùng vô danh, khiêm tốn, đóng góp rất nhiều cho xã hội, mà ít người thấu hiểu sự hy sinh của họ.