Bà phán
- Bác sĩ cho mấy viên thuốc diet đi.
- Thuốc men gì, chị làm ơn đứng lên đi tập thể dục đi

...
- Lâu quá không gặp chị. Còn đi bộ nữa không?
- ờ...không...
- Tại sao?
- Tại...làm biếng. Mấy đứa nhỏ sao rồi?
- Đứa 7, đứa 4 rồi chị. Còn chị?
- Đứa 14, đứa 6.
- wow, nhớ chị hồi có bầu còn đi bộ...
- ờ... sắp thêm đứa nữa rồi.
- Thiệt không?
- Không...



.....
- Dạo này có lên cân đứng không đó?
- ơ...dạ không chị, em sợ lắm

- Liệu đấy, sắp thành bà Phán rồi đó

....
- Sao lâu quá không thấy chị đi tập?
- ơ...tại...làm...biếng

- Đi tập bây giờ không?
- (nhìn đồng hồ) giờ này mà đi gì nữa, trễ rồi, thôi lần sau đi

....
- Tuần sau đi tập thì kêu chị.
- Tuần sau em nghỉ.
- à há, tui cố gắng lắm rồi đó

....
- Bữa nay đi không?
- ờ...thì...đi..
...
- oh no, không có khăn thì làm sao tắm được? Thôi tuần tới vậy

....
Hôm qua tôi bò xuống tập một mình, thở không ra hơi, tay chân rã rệu nhừ tử, về nhà uống 2 viên excedrin

Hôm nay tôi đi treadmill gần 15' rồi đổi sang đạp xe 15', rồi ưỡn lưng, gập bụng, giơ tay giơ chân.... Ráng vậy, kẻo thành bà phán thì nguy
