quote:
Gởi bởi tonka
Ây da, chẳng có phật phiếc gì hết, cứ hỏi bứa đi chị B. À mà cái câu chị nói ở trên có hơi bí hiểm đó nha, cái gì mà "Mona Lisa" với "trâu nhanh" vậy
Sao chị đổi đề tài nhanh thế, từ dạy con qua tới thắc mắc
À há, chị "Trâu" nhanh (Tonka), là người theo chị Phượng Các nói là không bao giờ nói xạo.
Chị Dương Yến Ngọc giống hình chị Song Anh đưa coi quá đẹp (???).
Chị PC, nghe đồn (lại nghe đồn) có nụ cười giống Mona Lisa, cũng hổng biết giống không, chị VHP thì cứ nhất định gọi chĩ là Mono Lisa.
Chị Y Nguyên (LTT, Thập Duyên, Hoàng Yến) là một người trong ban quản trị, là người cũng theo chị PC là người không bao giờ nói xạo. Nhìn hình thì thấy chị Y Nguyên LTT là người hiền lành, dễ thương, tuy không trẻ như Dương Yến Ngọc của chị SA, nhưng có vẻ thật thà, vui vẻ, giọng văn có vẻ chững chạc.
Thấy anh chị Liêu tiếp khách phương xa tới như thế nào thì cũng có thể đoán chừng là chị Liêu Thái Thái là dân Lái Thiêu mới lần đầu được ăn chè hột điều, là người thiệt thà thiệt, tức là "không biết" nói xạo (muốn biết, học BN!), nhưng thích cho Bình Nguyên đi đảo Đào Hoa, đi lòng vòng, cuối cùng Bình Nguyên thành Bình Bể luôn, vì mỏi chân (ý quên, mỏi tay quá, vì vẫn thắc mắc???)
Chị PC nói BN hỏi như vậy sẽ làm "phật lòng" các chị được hỏi, biết các chị "lòng phật" mới hỏi thẳng như vậy, chứ "lòng tà" giống BN thì Bình đã không hỏi. Chị PC đúng là cho Bình "ngậm hột thị", tính "giận" không hỏi nữa, nhưng cũng tại cái tính hay hỏi, lại "mê net" nên thôi "nhả hột thị" ra hỏi tiếp, với lại Phật dạy đừng có "tham, sân, si", nên Bình không thèm "giận" làm chi cho mệt!
Tưởng tượng chị VHP mà đọc mấy bài này, chắc chĩ còn thắc mắc hơn, và thế nào cũng cho Bình cười bể bụng, nhắc chĩ mất công chĩ lại ắt xì thì tội nghiệp, thôi để chĩ đi chơi cho thỏai mái.
Mọi người cho "quyền" chị VHP hỏi mọi người "Sao chị đổi đề tài nhanh thế, từ dạy con qua tới thắc mắc?", chứ chị Tonka thì "không được quyền" hỏi câu đó, vì chị là người rành diễn đàn này nhất, lại không "bơi" từ biển thơ ra giống chị VHP, cái chuyện lan man từ chuyện này qua chuyện khác là chuyện thường ngày ở Net, Bình không chuyển đổi như vậy thì "ai giữ nhà" PNV đây?
Dạy con...
Trở về vấn đề "Dạy con", điều đầu tiên chúng ta thường dạy con là đừng nói dối. Đó là điều quan trọng nhất cho con mình đối xử với mình. Đó cũng có thể trở thành nhân cách của đứa bé sau này, thành ra chúng ta phải hết sức cẩn thận. Dạy cho các cháu nói thật, không phải là chen vào đời sống của chúng, mà để tìm hiểu chúng nó nghĩ gì, làm gì, thấy sai thì nói cho chúng biết để sửa, thấy đúng thì khuyến khích chúng làm.
Các câu hỏi, thắc mắc của các cháu cần được giải đáp cho thỏa đáng (đừng cho đi vòng quanh đảo Đào Hoa), vì các cháu nhiều khi cũng không biết đảo Đào Hoa ở đâu, mà cũng không coi phim chưởng nhiều nên không biết. Có nhiều bậc cha mẹ, cứ nói dối vòng quanh với con, đến lúc các cháu gặp việc như vậy, các cháu hết sức bỡ ngỡ, và có thể ứng xử không đúng. Tôi không đồng ý với một số cha mẹ, thấy con nói sai, nói ngọng, lúc con còn bé thì cũng cười cười nhại theo nó, nói theo nó. Điều đó có thể làm cho chúng ngọng luôn như vậy cho đến lớn. Thấy con nói sai thì nên uốn nắn ngay, mặc dù lúc đó chúng có thể chưa hiểu, nhưng dần dần chúng sẽ được "nhập tâm" để nói lại cho đúng.
Có một lần tôi và một chị bạn dẫn con chị và con tôi đi bơi ở một cái hồ nhỏ cho con nít, tôi và chĩ ngồi trên bờ, tôi cứ chỉ con tôi hết "kỹ thuật" này đến "kỹ thuật" khác. Số là, tôi rất sợ nước, cũng chẳng biết bơi, chỉ biết vài phương pháp cơ bản là hít vào thì người mình sẽ nổi lên, đạp tay chân giống con ếch thì là bơi kiểu ếch, tôi nói cho con tôi biết vậy, nhưng có lẽ chị bạn thấy con tôi còn quá nhỏ để hiểu tôi nói cái gì, và cũng có thể chĩ thấy tôi nói quá nhiều, trong khi mấy đứa nhỏ thì đang vui vẻ chơi, đâu có để ý gì đến lời tôi nói đâu, chĩ nói: "Chị nói nhiều quá mà nó có hiểu cái gì đâu, nói làm gì?". Tôi trả lời: "Kệ, mình cứ nói, cứ nói riết nó sẽ nhớ, bây giờ nó không cần, nhưng một lúc nào đó, cần, nó sẽ nhớ những gì mình nói, thì lúc đó nó biết phải làm gì."
Con trẻ làm gì sai mà tôi không biết, tôi hỏi, đứa nào làm điều đó, tôi nói: "Mẹ ghét nhất là nói dối, đứa nào làm cái đó thì phải nhận là mình làm, đừng nói dối mẹ. Nếu con nhận lỗi bây giờ, mẹ có thể đánh đòn ít, hoặc không đánh, nhưng để mẹ kiếm ra là con làm lỗi mà con nói dối thì mẹ sẽ đánh đòn gấp đôi, hoặc gấp ba, thành ra tốt nhất đừng nói dối mẹ, hãy bước ra nhận lỗi đi." Các cháu còn nhỏ thường rất sợ đòn của bố mẹ, chúng sẽ bước ra, thà bị đòn một roi, vẫn tốt hơn là ba roi, phải không? Nhưng thường thì, mình chỉ dọa để chúng nhận lỗi thôi, rồi từ từ chỉ cho chúng cái sai, chứ không còn giận để mà đánh chúng nữa, dầu gì chúng vẫn là con nít, làm sao mà không làm sai cho được, phải không? Nếu chúng làm đúng hết, thì chúng đã thành người lớn rồi còn gì! Mà ở đời có được mấy người lớn làm đúng? Chính bản thân mình nhiều khi cũng phải tự hỏi là coi mình có làm đúng không nữa mà, huống gì mấy đứa con nít?
Bình Nguyên
30 tháng 7, 2006.