Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<45678>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
viethoaiphuong
#101 Posted : Saturday, November 4, 2006 10:11:01 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ah! Chị PC đó à? Vậy mà mãi giờ này tính vô đây post cái "ngu ngơ" vừa chạy ra trong đầu sáng chủ nhật buồn rụng trái sầu-riêng nì... hết cả hồn thấy bước chân của chị còn "vương" đây tự bao giờ?? vậy là VHP này mộng-du hơi bị kỹ hỉ - vì ngày nào cũng ra-vô đây có tới dăm lần bấy lượt mà sao không thấy gì ta??? tốc tốc cái trốc của VHP này vài cái rõ đau đây!!!!! ái ai ai !!!!!
Đa tạ chị luôn nhớ được những ý, vần mà VHP không bao giờ nhớ cho trọn (!!)
Thôi quan trọng hơn cả là "người-em" chứ không phải là "người-gì" của thơ-thơ -- nhể chị PC??hihi!!!!!
viethoaiphuong
#102 Posted : Saturday, November 4, 2006 10:16:42 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
**Sáng nay còn lơ-tơ-mơ nửa với thơ-thơ và nửa với mộng-mơ... VHP nghĩ tới phải viết những gì là thật nhất ở mình...
(( Paris những là sương-mù cả hơn nửa ngày chủ nhật này, mãi giờ 15h-- mới thấy mặt trời ló ra xóa đi màn nhung âm u và buồn tẻ!!)


Hoài Phương -- ThyThy Tự Sự Từ Đáy Lòng:

1. Rose
2. Rose
3. heart
...............
...............
...............

99. Người tôi yêu nhất làm tôi đau đớn thật nhiều (!!)


100. Người lãng đãng và ngu ngơ nhất trần-gian chính là Hoài Phương = ThyThy ((còn ai vào đây nữa ???))
viethoaiphuong
#103 Posted : Monday, November 6, 2006 7:33:37 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bây giờ Paris đúng 00h00 giữa hai ngày 06 và 07 tháng 11 năm 2006!!
Tôi viết những dòng này tại đây trong nước mắt nhạt nhòa của sự khổ đau mà tôi thật sự không ngờ lại xảy ra cho tôi.
Sao thế nhỉ?? Ai xui tôi phải sinh ra giữa đời này để hứng chịu nhiều nông nỗi đến thế này sao??
Bao giờ cũng vậy: từ một ý nghĩ rất vô tư và chân thật nhất của tôi đều kéo ra sự hiểu sai nào đó thật đáng tiếc!! Nếu ở người bình thường khác họ nghĩ về tôi hay nói về tôi những lời ấy tôi đều cho không hệ trọng chi- bởi tôi tôn trọng ý nghĩ khác biệt ở mỗi người. Nhưng với đôi người thì tôi khó chấp nhận lắm (!!) Bởi tôi thương cho người hiểu sai kia... còn tôi thì tôi kiểu gì cũng chấp nhận rất ok - như thể Thượng Đế đã cho tôi qua hết mọi chặng thử thách lớn nhất rồi, nên có thêm chút nữa cũng không sao cả. Như một người bạn Net tôi nói đó: Hạnh phúc và khổ đau là hai người khách cần được đối xứ ngang hàng trong hai chữ Tình-Yêu!


Ngợp ngạp quá!!
Tôi mong manh đến mức này ư??
Trôi về đâu những ý tưởng nhiệm màu??
Đây phải chăng chính là lúc:
Thiên thần cũng như quỷ dữ đều lặng im đợi chờ tôi gục đổ:
Về nẻo thiên đàng hay địa ngục trần-ai??
Cha ơi!
Hãy chỉ cho con ánh sáng nào con phải bắt với??
Con đường nào con phải bước qua??
Khổ đau nào con còn chưa nếm đủ??
Chút hạnh phúc nào con sẽ có ở mai sau??
Thời gian không đủ đếm:
Chuỗi tình-đời trái oan!!
Không gian thành hỗn loạn!!
Xa-gần chân phiêu-du...

Tất cả là như thế
Thêm một lần Thy đau
?????????????????

Paris--00h25-- 07/11/2006
viethoaiphuong
#104 Posted : Monday, November 6, 2006 6:01:14 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thư gởi qua Net


ngày 07 tháng 11 năm 2006

Nhận được qua Net này bài thơ tiểu đệ viết cho "Bản Nhạc mưa". Tỉtỉ ThyThy rất cảm động.
Xin qua Net tỉtỉ gởi lại tiểu đệ mấy dòng:

Cám ơn tiểu đệ vẫn đàn và hát cùng lời thơ và nốt nhạc của trần-gian
Cám ơn lòng tiểu đệ không hẹp, tâm tiểu đệ không thâm
Cám ơn sức tiểu đệ vẫn dẻo dai để trèo đèo lội suối mang trên vai bớt gánh nặng của núi sông
Ta bái phục sự chân thưc và chân tình nơi tiểu đệ
Ta luôn quí trọng những con chữ rất một mạc và đơn sơ, nhưng cũng không kém phần thâm thúy và ý nhị nơi thơ-văn của tiểu đệ.
Con đường tiểu đệ đang đi ta nghĩ rằng sẽ đúng, mọi lệch lạc trên ngã về đệ sẽ biết tự điều chỉnh cho mình, điều quan trọng là phía trước: ở đó là lẽ-sống của làm người chính nhân và nhân chính... nghe đệ!
Như chính tiểu đệ cũng đã nói: thế giới này nhỏ bé thôi chỉ có lòng người là chia xa biên giới?
Đúng quá!
Ta thêm vào:
Thế giới chỉ vừa đủ rộng một vòng tay.
Bầu trời không cao quá một đầu người.
Biển cả nơi cõi-trong
Linh hồn ngoài cõi-lạ
Nhân-Tâm hai chữ đối
Cuộc-đời hai chữ đau./.

Phải thế không tiểu đệ quí mến và trân trọng mà ta vẫn nương-gượng từ khi ta vào trong cõi ảo và tình cờ đọc thơ của tiểu đệ và hỏi: "cô bé có tên như một bông hoa ơi: thơ của cô ngộ quá!!" Nhưng khi bấm vào trang mục cá nhân do vô ý thôi: ta thấy một cậu bé thật lơ-tơ-mơ!!!Ta đã cười như bể bụng!! Và từ đó tiểu đệ theo ta, ta lo cho tiểu đệ cũng như em út.. hẳn tiểu đệ không quên câu chuyện tình thơ của tiểu đệ với người em thơ rất quí mến của ta cũng trong Net này thôi??
Khác chi là đời với Net không nhỉ???
Ta tặng đệ hôm nay một bông hồng tươi nhất--đệ giữ gìn làm chút kỷ niệm nhỏ của ta cho thơ-thơ nha.

ps- gặp ngày hôm nay ta buồn bực lần đầu trong cõi-ảo, nên đệ là một trong những người bị ta "xả" hết muộn phiền cho nhẹ bớt ưu tư. Không, ta không bao giờ phải thương cho ta ...Mà ta thật thương cho ai đã, đang và sẽ còn hiểu sai những con chữ của ta và "cái" tâm rất hiền hòa và sạch sẽ của ta. Cả đời ta : ta chưa biết làm đau một con kiến dưới chân mình, ta chưa biết nhìn ai với cái nhìn nghi hoặc, từ khi còn bé tí ta đã biết tha thứ cho những người lớn tuổi hơn ta, như chính Chúa của ta đã tha thứ cho ta vậy.
Cả đời mình ta mải mê đi tìm lẽ-sống...bởi không tìm ra lẽ-sống thì làm sao biết mình sẽ phải sống ra sao??
Và cả đời ta điều mà ta mong nhất tìm thấy thi vị của cõi-sống này là Tình-Yêu: đơn giản giữa con người với con người như Chúa của ta dạy bảo, bởi không có Tình-Yêu ấy con người là ta đây sống để làm chi??

oh! Ta hoăc lặng im hoặc ta phải nói nhiều, bởi ở ta không có gì tồn tại giữa trạng thái "lưng-chừng" = "nửa-vời" cả.
Song Anh
#105 Posted : Monday, November 6, 2006 7:19:10 PM(UTC)
Song Anh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,004
Points: 18

[quote]Gởi bởi viethoaiphuong
...
Hoài Phương -- ThyThy Tự Sự Từ Đáy Lòng:

[teal]1. Người Thầy nâng-đỡ nhất với bước chân tôi khi chập chững đến với thơ: đồng tác giả Bình Huyên.
...
36.
................



Chị VHP Rose,
Thế chớ trong cái danh sách...dài thườn thượt này...có người nào để lại trong lòng chị "...sợi tơ vương " không TongueBig Smile

Vui nha chị beerchug
viethoaiphuong
#106 Posted : Monday, November 6, 2006 8:55:30 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Song Anh

[quote]Gởi bởi viethoaiphuong
...
Hoài Phương -- ThyThy Tự Sự Từ Đáy Lòng:

[teal]1. Người Thầy nâng-đỡ nhất với bước chân tôi khi chập chững đến với thơ: đồng tác giả Bình Huyên.
...
36.
................



Chị VHP Rose,
Thế chớ trong cái danh sách...dài thườn thượt này...có người nào để lại trong lòng chị "...sợi tơ vương " không TongueBig Smile

Vui nha chị beerchug




Chao chao SA Rose :
Thật cảm động thấy SA ghé thăm VHP đúng lúc "biển-động"!
Trả lời SA sao đây về cái gọi là "sợi tơ vương" hỉ?? Có mà không , không mà cũng có -- hẳn rồi. Bởi cõi-thơ = mộng-mơ thì luôn đồng nghĩa: thực mà hư , hư mà thực ! thực thực - hư hư= ai muốn hiểu sao thì hiểu? Đâu có phải lỗi của con chữ đâu, nên lại càng chẳng hẳn lỗi của người-thơ??
SA cũng từng được thấy con người thực của VHP ngoài đời cả nửa ngày đó thôi?
Ừ, SA vẫn thế: nói ít hiểu nhiều. Tình bay qua mà niềm mến luôn gởi lại thật lâu.
Đa tạ tình-chân và tấm lòng hiếm quí!
Chúc SA vui với Net và hạnh phúc với đời !!
viethoaiphuong
#107 Posted : Tuesday, November 7, 2006 7:02:22 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Hiểu-Biết

Thư gởi Felix... 07/11/2006

Felix thương quí, rất rất...ơi!

Lâu rồi ThyThy mới lại có chút kẽ hở thời gian giữa các đoạn-dòng ...ngồi bình-tâm mà viết gởi tới Cưng đôi câu chuyện lòng.

Mấy ngày nay trời Paris mịt mờ là sương-gió. Hôm nay thấy có nắng ngập tràn rồi đó. Chắc hẳn sẽ là một ngày trong ThyThy được gọi về với nhiều niềm-tin và hi-vọng. Tự nhiên từ ngày quen biết Felix, do một hiện tượng khá kỳ-bí, mà ThyThy bắt gặp khi vô tình nhìn lên bầu trời trước mặt (hẳn em còn nhớ sự ra đời của tên em là Mauve ấy, đúng không, nếu như em không nhớ nữa thì sao nhỉ? ThyThy rất thuộc lòng một dòng (!) em viết cho Lucky: người bạn đời mà em yêu nhất ấy ...Về sự "quên" hay "nhớ" của cái bắt tay lần thứ nhất.) Ừ, kể từ ngày ấy ThyThy cứ mở mắt ra là lo nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm kia để tìm cho mình một dấu hiệu nào đó báo trước cho những điều sẽ xảy ra trong tình tri-kỷ và tri-âm của hai đứa mình. Và quả vậy, hai hôm đầy ắp những sương mù kia: ThyThy thấy em sao mà thay đổi quá: như một luồng gió lạnh lướt về đời từ miền băng giá của Bắc Cực xa xôi ...Những đối thoại luôn hơi bị sai lệch vần điệu và âm từ ...Rời như sự mệt mỏi trong thân thể em đang bị thuốc trụ sinh hành hạ. ThyThy biết em bị sốt cao, ThyThy hiểu nguyên lý hai chiều của hóa chất khi thấm vào cơ thể sẽ ra sao. Nhưng cũng chỉ biết em phải chịu như vậy lúc này để tróc đi gốc rễ của bệnh tình ...Rồi cầu xin không ngớt Chúa của hai đứa mình ban cho em điều lành để em mau khỏe mạnh. Thế thôi, còn ngoài ra có biết phải làm gì đâu, vì chúng mình ở xa nhau cả nửa vòng trái đất.

Felix biết không: hôm qua có lẽ là ngày khủng khiếp nhất với ThyThy trong cõi-ảo đấy, kể từ khi ThyThy bước chân vào thế giới "vô hình" này. Lần đầu tiên ThyThy cảm thấy quá xót thương cho những con chữ rất vô tư và vô tội của mình. Vì nó bị hiểu sai quá mức tưởng tượng ở một người mà ThyThy luôn nghĩ phải hiểu ThyThy hơn cả, trong số những người bạn Net của mình. Đến nỗi đúng mười hai giờ đêm ThyThy vô tình gõ phím vi tính để viết ngay tại trang web đó đôi dòng "biển động" và kết thúc bằng bài thơ thỉnh cầu lên Thánh Cha (!)

........
........

Cha ơi!
Hãy chỉ cho con ánh sáng nào con phải bắt với
Con đường nào con phải bước qua
Khổ đau nào con còn chưa nếm đủ
Chút hạnh phúc nào con sẽ có ở mai sau
Thời gian không đủ đếm
Chuỗi tình-đời trái oan
Không gian thành hỗn loạn
Xa-gần chân phiêu-du...

Tất cả là như thế
Thêm một lần Thy đau!!


?????????????????

Paris--00h25-- 07/11/2006

Felix này, theo em giữa "sự" Hiểu và "sự" Biết là khác nhau hay giống nhau??

ThyThy từ xưa rồi đã nghĩ thế này:

Con người ta để hiểu được nhau là rất khó, nếu như người ta không nhìn thấy " sự " dễ lắm ở nó. Đó là vịêc mình phải tự mở cửa lòng mình cho người khác "bước vào" cùng trò truyện những khi rất vui hay những lúc rất buồn. Bởi bình thường thì ta chỉ thấy mọi thứ rất loáng thoáng, hào nhoáng nơi bề mặt của thâm-tâm và cõi-lòng. Mà những vết thương cứa nát lại nằm tận sâu bên trong: Nó chỉ lộ ra khi người ta buồn đau, khốn khổ ... vào những giờ mà sự vui vẻ đã đi "ngủ-nghỉ" mãi đâu đâu? Thế thì làm sao người ta có thể hiểu được nhau, về điều quan trong hơn cả kia cho sự cần có mặt của người được coi là sớt sẻ nơi tri-âm? Vì thế cái bể khổ cứ tự dâng đầy cho chỉ một người dung chứa, cho tới khi nó phải trào bờ (!!) Cũng thế với niềm vui: vắng mặt sự chia xẻ: niềm vui chỉ vỏn vẹn có thế mà thôi: chẳng giầu lên và chẳng tốt hơn cho ai ngoài một con người đang có nó, thành ra nó đôi khi cũng chỉ thêm phần cô đơn và cô độc giữa cõi đời cho chính người đó (??) Nhưng theo ThyThy suy nghĩ thì sự hiểu chủ yếu đi ra từ cái đầu con người ta là chính.

Còn "sự" Biết: chắc hẳn là sau " sự " Hiểu và trên " sự " Hiểu một bậc. Biết được một người là phải Hiểu được người đó và hơn nữa phải cảm nhận được những biển chuyển và diễn biến trong cảm xúc, tình cảm đi ra từ tâm hồn và trái tim của người này : linh cảm được những buồn, vui, lo lắng hay ưu tư nghĩ ngợi của bạn lòng.

Phải, theo ThyThy: không có " sự " Hiểu nào trọn vẹn nếu thiếu " sự " Biết và hẳn không thể gọi là Biết nếu không có chứa đựng trong đó " sự " Hiểu. Bởi vậy ThyThy hay viết cho em: ThyThy biết em đau, biết em nhớ, biết em hơi giận hờn ...ThyThy biết em chỉ muốn làm dòng suối nhỏ: vui thì chảy róc rách mà buồn thì khóc âm thầm ...

Bỗng nhiên ThyThy lại nhớ đoạn em hay trích dẫn lời của Kahlil Gibran's "The Prophet" về ống sáo bị khoét sâu cho chứa hết âm điệu của hồn đau mà ngân nga lên được nốt nhạc dịu mềm ngây ngất nhất của sướng sung và hạnh phúc? Hay chén chịu nung qua lửa thật bỏng cho đẫm đậm được vết đau thương ... mà lên được men say rượu ngọt của Tình-Yêu?? Vậy nếu không hiểu được sự đau (!!) làm sao biết để cảm thụ hết những sung sướng và hân hoan của của lòng mình về những cung nốt tuyệt vời phát ra từ ống sáo ấy hay từ đầu môi khi được nhấp vị mê đắm của li Tình-Yêu??

ThyThy cũng thấy điều này là có lý quá Felix ơi: "... người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy!" (Trích: Hoàng tử bé - Antoine de Saint Exupéry).

Tạm dừng phần làm mệt tâm trí đó nhỉ?!

Bây giờ thì ThyThy chỉ muốn được đầm mình trong biển xanh dạt dào của cảm giác mê li như mỗi lần mình gặp nhau rồi đối-thoại ...Những dòng chảy tâm-linh cứ mướt mượt trôi đi... Cuốn hết mọi muộn phiền và khốn khó của cả hai đứa lúc này. Em cho ThyThy cánh đồng hoang bát ngát...Để con Gió nơi ThyThy bay thả sức tới tận cuối chân mây: nơi tầm mắt ThyThy luôn mải mê dõi tìm nửa chơi với của lời thơ-thơ đẹp nhất. Còn ThyThy cho em những cơn mưa rào đầu mùa Hạ nẻ khô ...Để mặt đất nơi em nhú lên những đầy tràn mầm non sự-sống tinh khôi ...Để thời gian sẽ cho hai ta thật nhiều hoa thơm và trái ngọt lành...

Ôi đẹp sao là bóng của hoàng hôn giữa mùa Thu quyến rũ quá nơi đây: ráng trời đang ngả ánh đỏ lựng ... như người Pháp hay gọi "mùa Hạ Indien". Cả không gian như rũ rượi vì yếu mềm của mùa Thu ban tặng: cành vật quá hữu tình kia: Lá đã ngả gần hết thành vàng và khí trời đã quyện đủ se se lành lạnh cho nỗi nhớ và niềm thương nơi con tim ThyThy cứ tự nó bật thành tên tuổi và ngôn từ: Em là Felix, em là tình thương yêu và dịu ánh mắt nhìn, ... nên thơ-thơ lắm thế giới quanh ThyThy!!

Cám ơn em nhiều vẫn còn thêm một ngày cho ta nhớ, ta thương qua vần thơ điệu nhạc miên man...


ThyThy Hoàng Mai Thảo
LanHuynh
#108 Posted : Wednesday, November 8, 2006 1:22:18 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

Thăm nàng thơ Việ Hoài Phương, người thơ viết cũng thấy như thơ.Roseheart
viethoaiphuong
#109 Posted : Wednesday, November 8, 2006 6:47:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Rose Cám ơn LH nhiều thật nhiều nha: người thơ - người thơ = Thơ-Thơ ngả nghiêng say trên con chữ, thì Từ Minh Phương cũng biết vậy mà, đúng không??
Khi ba nuôi của HP và là người tri-kỷ lớn tuổi ( gần 80 tuổi rồi đó ) hỏi: con thấy trên đời có cái gì là không thay đổi nào?
HP ngẫm một hồi rồi trả lời: có một điều không đổi thay đó là "trí tưởng"! Ông cụ hết nói gì luôn mà chỉ cười ha hả rất dễ thương và cảm thông...
Thế đó... từ chút trí tưởng của mình HP nương thơ-thơ = người tình nhân chung thủy nhất của đời mình.
heart
viethoaiphuong
#110 Posted : Wednesday, November 8, 2006 6:59:43 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chiều Mưa và Người Em Tinh Thần



Chiều Mưa ..

Chiều nay mưa rơi
Ướt đôi vai gầy
..........................
…………………………….

00h10 - 08/05/2006
*một chiều mưa trong nắng ..
Hoàng Thy Mai Thảo


"Tối nay hơi buồn, thấy bản nhạc "Chiều Mưa" của chị, Mas bấm vô nghe, hay quá chị ơi, Mas nghe qua nghe lại 5-6 lần, càng nghe càng thấm, chắc Mas phải tập hát bài này mới được." -Mas!


Mas ơi!

Cám ơn em vô tình luôn là người tìm đến chị khi em đau và cả khi chị đau đớn lắm lúc này!

Trời cho chị chịu nhiều nỗi đau mà rồi cũng lại thưởng cho chị một chút dịu êm là Mas đó, đôi khi!!

Nhờ Mas nhắc tới "Chiều Mưa" mà chị đi tìm lại bản nhạc do n/s NMChâu soạn từ bài nhạc-thơ cùng tên của chị. Chị nghe lại nhạc và đọc lại bài thơ: chị bỗng hiểu: kiếp mình là Mưa rồi còn ngạc nhiên chi nữa, nếu trời không tạnh và nắng chưa đầy, chưa đủ một ngày trong đời mình?


Chiều nay mưa rơi // Ướt đôi vai gầy // Gió ru hững hờ // "Khúc xưa gieo mùa"

Bài nhạc đó chị viết trong tâm tư rất khổ sở: Có tới mấy người bạn Net và bạn thật ngoài đời nhắn: đọc thơ, nghe nhạc của HTMT rồi đàn thâu đêm tương-tư (!!!)... hay tự sám hối đủ kiểu thật tế nhị (!!!)

Trong khi thơ chị là nỗi niềm riêng của chị nhiều lắm: chị xót cho tình đầu của chị ...Chị xót cho cuộc đời thật của chị (tuy chị không phủ nhận chị cũng đã tràn đầy hạnh phúc: thứ hạnh phúc mà người đời mong ngóng!) ...Chị xót cho những dòng thơ cứ như sóng biển lênh đênh ... chơi vơi … không chịu ngơi nghỉ trong lòng mình, mà ít ai hiểu cho trọn vẹn ...


Tôi đi trong mưa // Xót cơn mưa này //Tôi nghe bên mưa // Tiếng ai dạo đàn // Đàn Anh đứt khúc // Nhức câu thơ về // Hồn như hoang vắng // Kiếp thân phũ phàng

Thật tình chị xót cho những người bạn đã đau khổ vì chị: bởi không thể "nhận" được hết tất tần tận ưu ái bạn "cho" mình, dù chị luôn cảm thông và trân quí tình họ dành cho chị

Thêm chi cho nhau // Nhớ nhung ngang đời // Mang chi thương đau // Chất lên cây đàn

Thế rồi chỉ biết luôn khuyên bạn: hãy kiếm tìm tình-yêu quanh mình, đó mới là thật giấc mơ về hạnh phúc. Thôi chỉ nên nhớ thơ mà hãy quên người-thơ!

Quên đi nghe Anh // Chính câu thơ này // Xa đi nghe Anh // Chính cung nhạc này

Đời chưa tắt nắng // Bến chưa muộn màng // Còn ai vẫn ngóng // Bóng Anh bên nàng



Đời chị chẳng còn gì ngoài thơ-thơ cả tất cả chỉ là ý tưởng và trí tưởng thôi và sự đam mê nghệ thuật. Thế đó Mas , nên ở cuối bài nhạc-thơ nghe thât buồn cười?

Thôi ta chia xa // Những cơn mơ thừa // Xin mong cho nhau // Bước chân nhẹ nhàng

Lòng tôi xin khắc // Áng thơ thật tình //Và thêm câu nhắc // Cám ơn chân tình /// Vui nhé ơi người!!!


Đành chỉ biết cám ơn người thật nhiều cho tình thơ-thơ và tình đời-đời: thật là quí hiếm với tình-chân đó thôi?!

Chị: cả đời mình luôn đi tìm một Tình-Yêu đồng loại như Chúa của chị dạy: người với với sống để yêu thương nhau, mà chị nghĩ về ngả tâm-hồn và tấm lòng không vương bụi trần-gian ( Mas hiểu ý chị chứ?)

Tính chị là vậy, chị rất lãng mạn với thơ, nhưng chị không hề lả lơi với đời: ở ngoài đời chị là người rất nghiêm khắc và mộc mạc: như đất cát hay cây cỏ vậy.

Chị viết pm này cho Mas và chị xin Mas cho chị dán ra ngoài vào mục tùy bút nha? Mas ok chứ??

Thương mến Mas nhiều và luôn quí trọng tấm lòng và tình cảm rất quí hiếm mà Mas luôn tế nhị dành cho chị. Nhờ những người bạn Net như Mas mà hôm nay chị sống tốt hơn hôm qua và đứng dậy để đi tiếp trên đường đời và đường thơ-văn.

Chị chúc Mas ngày an lành nha Mas!


ps:Ừ Mas tập hát đi: những bản nhạc của n/s NMChâu soạn cho thơ chị rất đẹp mà lại dễ hát lắm - ai cũng bảo vậy!

Chị ơi! hôm nay hết buồn chưa chị, nghe chị buồn làm Mas buồn theo, bài thơ "Chiều Mưa" của chị đầy cảm xúc và buồn, Mas thích lắm, nếu chị còn buồn thì tâm sự với Mas nha, Mas với chị tuy cảnh ngộ cũng gần giống nhau, nhưng chị tự tin và can đảm hơn Mas nhiều lắm, Mas còn nhiều điều muốn học hỏi nơi chị, nếu chị cho phép thì Mas xin được xem chị là người chị tinh thần của Mas, được không chị?

Mas ơi Chắc giờ này Mas còn ngủ khì khì nhỉ?? chúc em ngủ ngoan và mộng hiền nha!
Ừ, chị rất sung sướng được Mas coi như người chị tinh thần và chị sẽ coi Mas như đứa em tinh thần rất hiền-thảo, nhu-mì! Thực ra lâu rồi chị đã coi Mas vậy đó thôi: bởi trong Net này chị chưa pm cho ai dài như khi chị viết cho Mas đâu đó: vì chị biết Mas cũng giống chị: chữ nghĩa, ngôn từ là cái cầu nối tâm tình hữu hiệu và đẹp bền nhất?? Nếu cứ lạnh băng băng thì hỏi tình cảm nó chui ở đâu ra?

Chị cũng không muốn buồn bực chi nữa cả: thực ra trong cuộc sống cũng phải có những cơ hội để người ta hiểu nhau hơn? Chứ còn bình thường thấy ai cũng như ai???

Mas ngủ dậy sẽ có ngày thật vui và thất an lành nha. Chi hôn lên trán hai đứa nhỏ của em và hôn lên trán Mas: người em tinh-thần cõi ảo!


Paris- 00h15 ngày 9 tháng 11 năm 2006
* Mến tặng Mas: người em tinh thần của chị!

ThyThy Hoàng Mai Thảo
Vịêt Hòai Phương

viethoaiphuong
#111 Posted : Thursday, November 9, 2006 5:39:46 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Một bí-ẩn: trang thơ thần thoại và cơn mê ..

Owh!! Owh!!

Viết cho đã đời rồi dưng không gõ trật đâu đó... thế là nó tự xóa sạch sẽ mọi ý nghĩ và ngôn từ...
Bực mình chút xíu rồi lại nghĩ: có lẽ đó là ý Chúa!?

Ta đến... ta đi...
Ta ở lại... hay về...
Đời cũng chỉ một chốn đầy hư-hão
Bước cô liêu... mộng hoang tàng sụp đổ
Ngó mặt con người .. rồi tự hỏi: phải Adam???

Bóng của thần-linh hiện vào trong sâu thẳm
Nói với ta: cuộc sống chính nơi mình
Khó hay dễ
Khổ đau hay hạnh phúc
Khóc hay cười
Tự lẽ của nhân-tâm

Phút ngả-nghiêng khi ta vừa ngã ngựa
Chợt hiểu mình thân xác quá nhỏ nhoi
Trên tay Chúa ta chỉ là ngọn cỏ
Đi hay về...
Sống-chết...
Thật dễ không!!
...........

10h04-- 10/11/2006

Cho một ngày ThyThy nghĩ là Trời sẽ chiều theo ý của nàng-thơ: để cuộc tình của đôi kẻ ngu ngơ sẽ đi hết trọn đoạn-dòng và ý tưởng phiêu-linh....

ThyThy xin gởi tới Sirius lời chào của sớm mai tươi tắn (!) và nhắn Felix nơi kia ngủ một giấc thật say nồng!!

Vẫn tuy hai mà một, khi tuy một vẫn lại là hai (??) ThyThy chơi vơi... giữa chừng của trang thơ thần thoại: người dắt tay ThyThy và Felix vào đầu đoạn dòng là Sirius. Nhưng rồi kẻ đi ra cuối trang thơ: nơi dòng kết: hình như không phải là Felix mà lại chính là Sirius. ThyThy thắc mắc: thế lạc đâu chính ThyThy và Felix??

Một khoảng lặng vô hình cắt đứt câu trả lời từ đầu máy điện thoại bên đó!! Thật lạ kỳ và hết sức bí-ẩn nữa là khi đó ThyThy đi tìm bài hát "Nửa Hồn Thương Đau" để nghe ((sau khi đã nghe rất nhiều lần bài " Sad Movie ")): ThyThy đã hốt hoảng thực sự: sao thế nhỉ??


..........
...........

ThyThy đã gục đầu trên bàn phím này... trôi bồng bềnh trong tiếng hát quá mơn man và dịu ngọt kia... để thấy rõ những cơn đau nhói nơi ngực... đầu óc và hồn vía lạc vào hư-vô...

Rồi giữa cơn mê ThyThy thấy bóng một người về (?)... cúi xuống bên ThyThy và ghé sát tai ThyThy nói một câu gì thật khẽ (!) ThyThy không dám chắc mình nghe đúng hay không: "thương!"

Giật mình tỉnh dậy: ThyThy hỏi vào khoảng không còn ngập tràn mộng-thực: có phải chính là Sirius nói vậy với ThyThy không trước khi bỏ máy điện thoại??

Hình như lần đầu tiên ý nghĩ của ThyThy về con người Sirius đã thay đổi!! Một tảng băng cũng biết nhung nhớ hay con cá im-lặng mà nó hẳn cũng biết tình cảm yêu thương là gì lắm chứ (??)

Ừ, phải rồi: đứng trước Sirius thì ThyThy chỉ luôn là đứa trẻ lên 5!!

Paris giờ này: ngoài kia đã tràn những nắng... tia nắng giữa thu-mùa yếu ớt tựa như thơ...nền trời xanh nhạt bao la ...Mây rủ nhau đi trốn mãi nơi đâu ... gió hẳn rất nhẹ như lòng ThyThy đang lơ mơ chưa dứt đoạn với giấc mộng đêm rồi... Chao ơi là nỗi nhớ!!

ThyThy gởi lại đây hai món quà thật nhỏ: một bông hồng và một trái tim: Felix chọn trước đi: em lấy món quà nào? Còn Sirius: ThyThy biết: không quan trọng món quà đó là chi, mà quan trọng là một chút tình gởi trao nhau qua ý tưởng nghệ thuật!!


Rose + heart


Sirius- Paris: 10h40-- 10/11/2006
ThyThy Hoàng Mai Thảo
viethoaiphuong
#112 Posted : Friday, November 10, 2006 7:38:10 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chers Amours !! Những Người Tình Qúy Mến !!


Adesso Si Domani No
Oh! Mon Amour
do Christophe ha't 2 lo+`i Y' va` Pha'p


www.geocities.com/nghieu...OhMonAmourChristophe.mp3


Original version: Italian

Adesso Si Domani No

Ho attraversato mile confini e sono qua da solo io,
ti sei diversi apparti bella hai ormai
un'altra eta persino taglio dei.
Capelli, trova un tono il píu per me qualcosa di píu.
Adesso si domani no,
decidi tu ora il tuo cuore no mi cerca píu un gioco
amaro potendo io l'amore tuo eø quello mio.
La mia stagione è comminciata adesso per noi
fissarà un gusto nuovo di amarsi come non c'e stato
mai riprederemo quei discorsi che hanno
fatto male a noi,
da sempre a noi.
Adesso si domani no
decideitu oh!
morriró il fuoco è spento l'hai spento
to ora il tuo cuore non lo cerco píu un gioco
amaro ponendo io l'amore tuo è quello mio.
Ti amo, io ti amo ...


Oh! Mon Amour

Elle a des yeux qui voient la mer
A travers la pluie qui descend
Elle fait des rêves où elle se perd
Entre les grands nuages blancs
Elle ne sait plus le jour ni l'heure
Elle a des larmes au fond du cœur
Qui lui font peur

Oh ! mon amour écoute-moi
Déjà la vie t'attends là-bas
Non n'ai pas peur il faut me croire
La vie est belle même sans mémoire
Tu sais je te raconterai
Avec le temps tu comprendras
Elle n'entend pas ce que je dis
Et sa main dans ma main s'endort
Je voudrais être ce pays
Où elle s'en va chercher encore
Dans le miroir de son passé
Ce rêve qui s'était brisé
Un soir d'été

Oh ! mon amour écoute-moi
Un autre monde t'attend là-bas
Non n'ai pas peur il faut me croire
La vie est belle et notre histoire
Peut continuer quand tu voudras
Et tout sera comme autrefois

Oh ! mon amour ouvre ton cœur
Tu m'entendras
Pardonne le mal que je t'ai fait
Je ne te quitterai plus jamais
Oui mets ta main dans mes cheveux
Je vois des soleils dans tes yeux

Oh ! mon amour
Une autre vie t'attend là-bas
Je t'aime tant il faut me croire
Le monde est beau et notre histoire
Peut continuer quand tu voudras
Et tout sera.........



** HTMT rất rất cám ơn anh Nghiêu Minh luôn có món quà music quá đẹp gởi vào VM, mà vô tình hình như HTMT luôn là người đầu tiên nhận và thưởng thức với trọn vẹn nốt nhạc và lời thơ cũng như tâm hồn và nỗi niềm của những người nghệ sĩ để vào bẻn nhạc.
Đa tạ anh và chúc anh thật vui vẻ suốt weekend. HTMT cám ơn VM và trước nhất chị Bảo Trân (Mây Lành) cho HTMT(Ô Mai Cam Thảo) có cơ hội vào nhập cùng VM để HTMT có được những giờ phút hết sức thơ-mộng bởi thơ-nhạc này.
Chúc cả nhà VM vui vẻ và an lành!
Lời chào thân ái từ Paris!! (( ngoài trời đang mưa nhẹ... nhẹ như những giọt buồn luôn vất vưởng trong tâm hồn của người-thơ Paris đó thôi!!)) - 10h07


Chers amours!!

ThyThy viết những dòng này trong bài nhạc mê li này đây ((nghe cả giờ liền rồi đó!!).
Paris sáng nay mưa nhẹ nhưng thành tiếng rất rõ (từ trên lầu hai nhà ThyThy)... còn lơ mơ với mộng đã nghe tiếng những giọt mưa gõ vào trong tâm tưởng: phải lâu lắm ThyThy mới xác định rõ là ngoài trời mưa thật chứ không phải là mưa của mơ. Rồi ThyThy nghĩ: mỗi giọt mưa là một chữ cái alphabe... nhiều giọt làm thành một từ của thơ ThyThy... nhiều từ làm thành một vần-- rồi đến một câu thơ và sau đó nhiều câu nối thành một đoạn thơ ngắn-dài, để rồi nhiều đoạn ghép thành một bài thơ... nhiều bài thơ chảy thánh một dòng thơ... như chính dòng mưa ngoài trời kia... dòng mưa nay đổ lên trang giấy trắng tinh là tâm hồn của ThyThy đó... dòng mưa thấm qua trang tâm-hồn...thành giọt mưa pha lê trong suốt và mỏng manh nhất... đó sẽ là những hạt ngọc-thơ mà ThyThy sẽ góp lại xâu thành chuỗi ngọc... để xin đươc quàng vào cổ của người em-thơ ngày mình gặp mặt mai sau: món quà hi hiếm của Tình-Yêu thơ-nhạc dành chỉ cho ai là người ở lại với ThyThy cuối cùng trong cõi thơ-thơ để làm người tình-nhân chung thủy nhất của ThyThy!!

Oh! Còn giờ này, phút này, giây này, khoảnh khắc này... cõi lòng ThyThy đang như muốn tan rữa ra theo lời bài hát... Bài hát này Siirius hát cho ThyThy nghe một lần rồi hay là bài hát khác của Christophe nhỉ? Oh!! ThyThy nhớ qúa giọng hát của Sirius... như một dòng điện viễn từ vô hình và bí-ẩn đi thẳng vào tâm linh của ThyThy... làm nên sự cộng hưởng mạnh nhất và dịu êm nhất nhất. ThyThy hay bảo: với ThyThy: điều thứ nhất làm chú ý ở người đối thoại là giọng nói, thứ nhì là ánh mắt nhìn và thứ ba là cảm giác của cái bắt tay lần đầu tiên khi gặp nhau.

Nhưng rồi lần đầu tiên ThyThy phát giác ra một sự kỳ-bí tuyệt vời nữa là khi chỉ cần đối thoại qua những con chữ nơi cõi ảo này thôi: hai tâm hồn có thể bắt gặp nhau khi cùng đồng điệu và cùng cung nốt khải-thị ngôn từ, cùng tương ứng và tương xứng về ý nghĩ, tư duy, ý tưởng... thì vô cùng đẹp và vô cùng thật: như trên tay của ThyThy lúc sóng từ trùng lặp và giao động mạnh nhất : một linh hồn long lanh, mong manh... đến mức có thể làm trái tim của ThyThy vụn vỡ thành trăm nghin mảnh nhỏ li ti như những giọt sương mai nhỏ nhất nhất và lấp lánh nhất nhất... ấy là khi hồn thơ đã thật sự nhập thể! Và kẻ có khả năng làm hồn thơ nhật thể nơi tâm linh và trái tim của ThyThy hôm nay đang là Felix quá mến thương và yếu ớt kia!! Đến nỗi ThyThy luôn bị ám ảnh là Felix sẽ biến khỏi cõi thật: nếu như chỉ một ngày không nhìn thấy Felix còn trong Net.

Felix là người tình-nhân như trong lời bài hát tiếng Pháp đó và ThyThy đang nói với em tất cả những lời dịu ngọt thiết tha như Christophe nhắc kia. Và kỳ diệu thay lúc này trong tâm tưởng của ThyThy thì lại là giọng hát của Sirius !! Lạ nhỉ!! Hay tại chính một lần kia khi ThyThy kể Sirius nghe về Felix ấy: Sirius chúc ThyThy hãy hưởng trọn vẹn và hưởng ngay hạnh phúc tình-thơ với Felix để làm đẹp lòng nàng-thơ!? Nếu tỉ dụ Sirius không nói vậy với ThyThy thì liệu hôm nay thơ-thơ của ThyThy nó có cất cao cung ngân ở mức ngây ngất vậy cho linh hồn của Felix không nhỉ?? Felix đã sống lại , tái sinh và hồi sinh chỉ nhờ có chút tình như sóng triều dâng, như bão nổi, mưa ngàn, như hỏa phong núi lửa; như gió cuốn mây bay,.. nơi ThyThy!!

Bởi nhờ tất cả những lý đó, mà ThyThy luôn mong một ngày nào đó tất cả các tình-thi của thơ-thơ HTMT-VHP sẽ hiểu mà tha thứ cho ThyThy và chấp nhận Felix như một người bạn thơ mới rất nên đươc nương gượng, như đến lượt các bạn sẽ là người mang trên tay mình linh hồn yếu ớt đó của Felix: cho em được sống ở cõi đời này với chúng ta mãi mãi.

Bởi bản thân ThyThy đã có một kinh nghiệm đớn đau trong Net: đó là khi biết tin Bạch Ngọc - một hồn thơ rất đỗi nên thơ-nhạc, một bông hoa nhan sắc nghiềng ngả cõi trần gian; một nghệ sĩ vĩ cầm tài hoa, một vũ nữ rất điệu đà , một tấm lòng yêu thương nâng đỡ bạn bè bao la và trìu mến (( mà chính Trầm Tích và Sương Sương với SaSa là người được chứng kiến nhiều hơn cả , và cũng bởi vậy mà chị HP gắn bó với HA từ phút đầu quen nhau trong Net -- phải thế không "cao bồi dính hơi sữa của chị?? Em là Mây, người là Gió còn Ta là ngọn cỏ trên đồi: như một thời thơ-thơ của chúng mình luôn là như qui ước đó??))-- phải, BN đã vĩnh viễn ra đi vì một căn bệnh hiểm nghèo... khi tuổi cô còn rất trẻ! Và chính hôm đó ThyThy đã quyết định viết pm cho Felix... phải hơn 5 tháng sau tình cờ Felix trả lời ThyThy.... Và lập tức một "giao ước" như thể từ muôn kiếp trưỡc đã là tiền định cho thơ-thơ của ThyThy và cuộc đời của Felix: được thiết lập lại: ThyThy và Felix đang ở thời kỷ sung sướng nhất của sự trở về mà Felix hay bảo đó là thời kỳ trước của "trăng mật" (( ThyThy đã cười phì phì với ý nghĩ đó của Felix: Thơ-Thơ mà cũng như người hay sao mà có "trăng mật" với "trăng đường"??))--ThyThy có dấu ai điều gì đâu??

Hôm qua ThyThy lâu lắm mới gặp lai nhà thơ Thanh Nhã, ThyThy nói anh dịch ra tiếng Pháp hai bài thơ mà ThyThy cho là xứng đáng với "đối thoại đôi tình-nhân thế-kỷ": 1- "Ngược chiều giấc mơ" và 2- " Em: trang thần thoại".

Khi TN đang dịch đoạn đầu của bài 1, anh nhắn thế này: Bài thơ này HP làm cho một người con gái, hay một bạn thơ hay một giấc mơ?? HP nói liền: đúng đó anh: đó là cho một người bạn gái = tri-kỷ và tri-âm trong Net. TN bảo: anh cũng bị nhiều người trong Net hỏi là trai hay gái khi họ đọc thơ anh. Và anh trả lời: tôi là thi nhân. Với thi nhân thì không có tuổi, không có giới tính và thế giới không có đường biên. HP nói thêm: đúng rồi!! HP cũng hay bảo: Tình-Yêu không có tuổi, tâm hồn không cho tên. Thơ-Thơ chỉ có một nghĩa là nghệ-thuật và Tình-Yêu chỉ nằm trong hai từ "Tinh Yêu" thôi, nên Tình-Yêu nào cũng là đẹp là tốt, nó chỉ xấu ở con người đến với hai chữ tình yêu có ý xấu mà thôi. Dù sao yêu thương được nhau cũng còn hơn là ghét bỏ thù hận hay lạnh tanh vô cảm? TN bảo: đúng thế , hóa ra hai anh em mình giống nhau khi nghĩ về thơ!! Rồi anh bảo: bài thơ 1- ý nghĩ quá nghịch ( ngông= như Felix hay bảo??)- nên tìm từ không phải dễ!! Còn bài 2 thì mướt như nước rồi nên anh sẽ dịch dễ hơn.

Hôm nay TN đi biển. HP bảo: anh mang bài thơ của HP đi biển và hãy chọn lúc yên tĩnh nhất rồi anh chú ý nghe tiếng biển vọng về: vì HP thích nhất là biển, nhất là lúc hoàng hôn trải rộng khắp măt nước và mặt trời sắp bị nuốt vàp lòng đại dương bao la... để cất giấu những sóng ngầm và bão tố của tương lai... đó là lúc linh-hồn của HP nhập trở lại dòng thơ... và anh sẽ nghe được ý tưởng của HP dễ và đúng nhất... TN bảo: anh sẽ đem thơ của HP đi biển- như vậy trên đường lái xe anh có thời gian để suy nghĩ và tìm từ... coi như HP cùng đi biển với anh!! ( ừ, HP được OX hứa cho đi biển cùng gia đình TN hoài đó, mà chưa có thời gian và cơ hội: nT thì chỉ thích đi biển để cùng TN đánh lưới bắt cá về nấu canh chua thôi !!))

Oh!! 12h30 rồi kìa!! ThyThy mà bắt đầu gõ bàn phím là các ngón tay như bị dính chặt bởi một câu thần chú nhiệm màu nhất của tâm linh: hãy viết và viết ... bằng mọi ngôn từ thật nhất, giản đơn nhất ... cho hết mọi ý nghĩ, mọi suy tư và tận tầng cao nhất của trí tưởng ... tới cạn cùng hơi sức và tới giọt máu cuối cùng của một kiếp lãng du!!

Gởi lại đây cho những tâm hồn đã từng được hồn thơ của HTMT- VHP ưu ái dù chỉ một lần hay nhiều lần : coi như kỷ niệm đẹp nhất được sám hối bởi tự đáy lòng người-thơ!! HTMT-VHP không đòi hỏi gì ở tất cả, chỉ một điều rất nhỏ là: người ơi xin hãy thật thà trong nhau!!


Paris- 12h32 - thứ Bẩy: 11/11/2006
ThyThy Hoàng Mai Thảo
Việt Hoài Phương


viethoaiphuong
#113 Posted : Saturday, November 11, 2006 9:48:29 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:

Trích đoạn: goctroiparis

Một cái bàn nhỏ
Hai cái ghế
Chờ đợi...




Từ một phía cầu Saint-Michel




Lặng lờ dòng Seine




Lá vàng trước cửa




Bóng ngả




Oh!! Mon Dieu!!

Cái đầu của ThyThy này sao nó mãi chẳng chịu rớt xuống đất ta??

Chẳng bao giờ ThyThy ngó đúng riêng góc nì cả và cũng chẳng bao giờ nghĩ Gió có nhà riêng cho mình: vì vẫn chỉ nghĩ: Gió thì thích đi đó đây "phá" hay "thương" thiên hạ cho đã đời "tính tếu" của mình vậy thôi đó. Nhất là lại "món" hát hò nữa hỉ?? Lo đi tìm vã mồ hôi chiều qua trong quán nhạc nhẽo gì gì kia... đâu ngờ "cô nường bébé" giấu mình nơi đây??

Mấy cái hình này Gió chụp, làm ThyThy nhớ quá chiều ấy với Cita... ThyThy vẫn giật mình khi nghe ai gọi : "Gió đây!!". Ừ, bữa đó trời Paris sao mà lắm gió ... mây cũng nhiều ... lòng dạ cũng lãng đãng lắm xôn xao ... Café không đắng dẫu không đường ... nước cam có thêm đường mà vẫn chua thật dịu ... con đường khi chia tay bỗng trở nên lạ lẫm... chuyến tàu điện ngầm tưởng đi mãi vào vùng hoang xa ... Một người về hướng Tây còn kẻ kia về hướng Bắc ... Hai "phương" làm một "góc-gió" đầy-vơi?????

Kể từ hôm nay cho ThyThy được thi thoảng về rúc ở góc "to" này cho được cười thả dàn khi buồn hay khi khổ nha GTP??

ThyThy còn chưa đi tìm xem Goc hát ở đoạn mô?

Gởi một lời chào giản đơn nhất mà vẫn thật nhất tự đáy lòng ThỵThy: chào em!!

< Sửa đổi: viethoaiphuong -- 11/12/2006 5:10:32 AM >



Đó là mấy dòng tôi gởi lại "góc nhà lá" của PK mới vừa rồi.

Còn giờ đây thì tôi đang nghe chính PK và ban đồng ca (trong đó có LPNK - OX của PK) hát bài "hồn tử sĩ" - thật là hay!! thật là xúc động!!

Tôi vừa viết cho Goc: khi nghe bài hát này thay vì phải trang nghiêm thì ThyThy lạ cười phì phì: vì không hình dung khi Goc trang nghiêm thì mặt của Goc nhìn ra sao hỉ?

Có những người khuôn mặt chỉ hợp nhất ở một trạng thái nào đó: tỉ dụ với Goc: hài hước và vui vẻ trẻ trung như một đứa bé khổng lồ. Với tôi: phải suy tư hay u buồn ( miễn là đừng cười). Cita: nhìn ngơ ngác ( như lúc thấy em ngơ ngác khi gặp tôi và Goc sau hẳn cả giờ đi tìm nhớn nhắc hết sân trước tới sân sau của Nhà Thờ Đức Bà Paris ấy (??). Chị 7: phải cười rõ tươi. MThụy: hớn hở nói cười. S.Mai: nhỏ nhẹ âm thầm và ra điều bà chị Hai. Chị Liêu: mắt cười tít trêu chọc. ORA: bất kể ở trạng thái nào cũng rất hạp với người.

Paris giờ này trời có nắng chút đỉnh. Chắc hẳn chiều này bớt buồn. Sáng nay nT làm mình ngạc nhiên (!): thứ Ba người về rồi và giai điệu cũ sẽ lặp lại đến mệt thì thôi đây.

Hồi sáng Mai nhắn; hãy hưởng những giờ tự do cuối cùng cho đã? Vậy mà lại dưng không chẳng muồn "tân dụng" gì cả: chỉ muốn đã phải tập cho mọi thứ trở về bình thường, những thói quen rất thường - rất đời!

E.M viêt cái thư khá cảm động: ThyThy thích mọi thứ tự nhiên vậy hơn là làm ngợp ngạp quá bởi than van và trách móc. Hiểu nhau vẫn tốt hơn? Im lặng chẳng bao giờ là người bạn của mình đâu.

Ghi chép linh tinh và gởi cho Felix vài đoạn ngắn.

Sáng ra lo chạy vào Blog của "cao bối dính hơi sữa" xem có tin gì bên NZ chưa: im ắng!! Chắc mệt còn lo ngủ : chúc cục muộn phiền của chị HP mọi an lành và xuôi xẻ nơi ấy.Rose - hồng đỏ chứ không phải hồng vàng nha cưng ( biết cưng dưng không hết còn thích màu vàng??)
viethoaiphuong
#114 Posted : Sunday, November 12, 2006 9:07:41 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Paris giữa Thu: Sự kỳ diệu của "Mùa Hạ Indien"


(mến tặng A3 và Cát Tưởng)


Thế là sắp hết một ngày chủ nhật buồn: buồn man mác như âm thanh đi ra từ bản nhạc mp3: " Lời Thì Thầm Trăm Năm "( thơ Cát Tưởng, nhạc NMChâu ) mà Thy tình cờ nghe mới rồi ... Viết vội pm cho n/s NMC: "giờ này mới nghe bản nhạc này của A3: owh!! Lâu lắm mới lại thấy nhạc của NMC về đúng giai điệu mà Thy ưa chuộng 5/5 (( vì hai bản nhạc kia có cảm giác bị hẫng hụt lạ kỳ và đều ở đoạn kết, trong khi mở đầu đều rất ok như mọi khi : hay là lúc này đầu óc tâm trí của Thy nó chạy đâu?)). Lần đầu tiên Thy nghe bài nhạc của người khác mà lại hợp đến thê với trạng thái của lòng mình chính xác lúc này: từ lời thơ đến nốt nhạc!!"

Mở đầu bản nhạc đã rất ngoạn mục : "như cơn lốc cuốn ... xoay xoay cuộc đời " : rất đúng với con sóng ngầm đã trỗi lên mặt đại dương xanh ... nơi cõi lòng Thy đó: đã hết biết đi đâu-về đâu từ chiều qua tới giờ!

"Cho tim bối rối ... say cuôc tình mơ ... cho em nước mắt ... hong khô đợi chờ"

Thy rất ngạc nhiên với sự biểu lộ hết sức táo bạo của thi sĩ: đang bắt bướm mơ hoa. Cái nguyên nhân của cơn lốc xoáy là đây?? Mà lạ kỳ chưa: khóc để hong khô ... hình như chính tác giả lẫn lộn ngôn từ hay ý thức của ngôn từ bị đảo ngược?? Không ai đổ nước lên lụa tơ tằm đang cần được hong khô ... để sẽ mau khô lụa là?? Nhưng mà hong "đợi chờ" ... hóa ra đang khóc vì nhớ nhung "người ta" ... thế thì nhớ gì, biết gì mình nói chi lúc đó? Chỉ còn tồn tại duy nhất là nỗi khốn khổ của con tim đang rên xiết vì yêu!!

"cho anh sám hối ... xin lại nụ cười ... xin lại nụ cười ... nở trên môi thơ": Và đây là ý muốn của người-thơ: hãy nói :"yêu em!" đi anh!!

Hình ảnh của một kẻ thật vô tư và dễ thương quá thôi(!) có vậy là nở được nụ cười thơ ngay ư? Còn chưa xác định tuổi của kẻ đang yêu, người-thơ còn ở tuổi trẻ thơ hay vì đương nhiên: nụ cười của mình là người-thơ thì đã là thơ rồi, mà nghĩa nào cũng sẽ đúng: vì người thi nhân hay nói: tôi là thi nhân, với thi nhân thì không có tuổi (( đa số các thi sĩ thứ thiệt không muốn để ngày tháng làm bài thơ dưới bài viết chỉ vì thế!))

"cho một vòng tay ... trói êm tình đầy": Mơ một vòng tay người mình thương!! Đúng rồi chỉ có vòng tay của người thương mới đủ trói êm cuộc tình đầy.

"ngang trời nhiều mây ... mây ôm quanh gối ... ru em cuối đời". Mây ôm quanh gối ru em cuối đời! Thy giật mình bởi câu này : người-thơ đang bay trong mây!

Nhưng đến câu kế tiếp thì Thy biết ngay là một người-thơ đang theo mây đuổi gió đây hẳn rồi (!!)

** "xin giấc ngủ êm nồng ... bay muộn phiền ngàn năm ... xin chân đời gót mỏi ... yên bên đồi cỏ mượt" ** : chà chà!! Người-thơ đợi đã mỏi mòn cả ngàn vạn cơn mê? Hay người-thơ muốn giấc mơ thi-nhân còn được bay tới ngàn năm? Bởi người thi-nhân ưa sự muộn phiền, coi như là một ưu ái cho hơi thở của thơ (?) Không gì êm ái hơn và sung sướng hơn được ngủ vùi trong vòng tay dấu ái, như đôi bàn chân ai chả muốn sau những chuỗi ngày mệt bã bụi đời … Sẽ được thả hồn nằm trên đồi cỏ mượt mênh mang?? Và nhất là lại có người thương bên cạnh làm cơn gió mát lùa vào tóc mai: anh yêu em tới hết cả kiếp sau và những kiếp sau sau nữa nếu như có một kiếp sau kiếp thật này mà chúng ta đang sống: "nghe gió đùa tóc mai ... khẽ bên tai thì thầm ... thì thầm lời trăm năm". Phải, đó là lời thì thầm đẹp nhất, thơ nhất, có ai lại không muốn nghe bất kể khoảnh khắc nào của chút đời mình : quá ngắn ngủi trên cõi trần-gian??

Thy bâng khuâng trong nốt nhạc của NMC như thường lệ. Không cầu kỳ phức tạp, nhưng luôn bắt được hết suy tư và tâm sự của người-thơ. Chắc hẳn trời ban cho anh thiên phú biết lắng nghe những sóng từ rất dài hay rất ngắn trong không gian hay cho con mắt anh biết đọc từ những con chữ thơ-thơ những mã từ của nốt nhạc cất giấu sẵn trong đó rồi (??) ... ấy là Thy hay tự thắc mắc vậy!!

Khi Thy kiếm tra hộp thư trong trang Net trinhnu, được mấy dòng này của chính NMC(?): anh nói về một bản nhạc khác của anh mà Thy cho là "hụt hẫng" đâu đó ở đoạn kết. Nhưng thực ra dầu óc Thy lúc này đang mải mê phân tâm vì một diều khác nữa Thy cho là quan trọng hơn bản nhạc "hụt hẫng" kia . Thy ghi vội cho anh:


"17h---Trời A3 ơi: coi kìa: bữa nay trời kỳ diệu quá: Thy đang rửa chén ăn hồi trưa chợt ngó ra cửa sổ: toàn là mây thành những đường thẳng băng như nan tre đan xéo vào nhau dọc ngang ((như ông nội Thy hồi xưa đan rổ rá tre vậy)): Mây màu tím hồng mỏng tang ...Còn trời thì xanh lơ cũng gam màu nhạt ...Trời ơi là đẹp!! Thy rửa đồ cho nhanh rồi vào đây tính viết cho kịp, nếu không mặt trời lặn tối thui mất!! Giờ thì trời mờ xanh sẫm và sắp hết thấy gì!!

Thy phải copy đoạn này -- để viết một bài nho nhỏ : sự kỳ diệu của "Mùa Hạ Indien" này đây!"


Anh "nháy" Thy : "nghe bản nhac đã có mấy cô hát". Thấy đề: tiếng hát Cát Tưởng và Ngộ Mai. Chả hiểu sao Thy nghĩ là song ca nam-nữ, mặc dù cả hai tên ca sĩ không có gì là nam-nhi trong đó ( ý nghĩ của mình thì Thy rất biết: nó lơ mơ đến mức nào, đôi khi!).

Tiffany bữa nay đàn Piano kiểu gì mà thấy có vẻ bứt rứt ... làm Thy ngồi trong phòng bếp làm việc mà không yên bình với tiếng đàn của con. Nên cũng phải chờ cả giờ sau Thy mới nghe bài hát. Mở đầu là Cát Tưởng hay Ngộ Mai đọc thơ trên nền nhạc, sau đó là giọng solo 1: ca sĩ phát âm tiếng Việt rất đặc biệt nhất là với những từ: "cuốn ", "mắt" (Thy cười !!). Đoạn hòa âm hai giọng lại rất hài hòa. Solo 2 làm Thy ngỡ ngàng: giọng rất mềm và hẳn còn trẻ.

Hay lắm!! Thy khỏi bàn luận gì hơn về lời thơ, nốt nhạc và ca sĩ trình bày bản nhạc :"Lời Thì Thầm Trăm Năm"!

Phải chi nhạc sĩ NMChâu, người-thơ Cát Tưởng và ca sĩ Ngộ Mai cùng được nhìn thấy bầu trời Paris chiều nay như là chính mắt Thy được chiêm ngưỡng kia nhỉ ...Để các anh chị hiểu bản nhạc này đã đi từ phía tâm hồn các anh chị đến với chút linh hồn quá đỗi mong manh của Thy đẹp đẽ biết nhường nào!! Các anh chị có biết ThyThy Hoàng Mai Thảo chính là ngọn cỏ dại mềm yếu nhất trên vùng thảo nguyên bình yên mà Cát Tưởng mơ màng thấy trong giấc phiêu linh kia đó. Và tình cờ mấy hôm nay ThyThy cũng đã ngập tràn những nước mắt trên trang thơ bơ vơ của mình và cũng nức nở thì thầm "lời trăm năm" với người tình-nhân-thơ của chính mình. Bởi có lẽ vậy những làn sóng từ của chúng ta đã gặp gỡ nhau trong không gian thơ-nhạc quá đẹp và quá ngất ngây mơ mộng kia? ThyThy xin gởi tặng Cát Tưởng một dải mây tím hồng của "Mùa Hạ Indien" rất quyến rũ trên bầu trời Paris ...Để cám ơn người-thơ: cho ThyThy được cảm thấy cuộc đời của những kẻ lãng du luôn là như thế: miên man là mộng, ngập tràn là ngôn từ ngu ngơ, vơ vẩn ... nhưng nhiều lắm thương yêu!!


Paris- 22h55- 12/11/2006

ThyThy Hoàng Mai Thảo
Việt Dương Nhân
#115 Posted : Monday, November 13, 2006 8:10:48 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Cảm ơn Việt Hoài Phương thiệt nhiều đã gởi CD & sách của Sương Mai cho 7. 7 nhận tối qua ở n/h "Sài Gòn" Big Smile
Chúc em & gia đình bình an hạnh phúc.

Kissesheart
viethoaiphuong
#116 Posted : Monday, November 13, 2006 6:18:12 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
owh!!
ơi chị 7 quí mến ơi!!
Cuối cùng... thì quà của người-thơ Cali cũng tới được tay 7 hỉ!!
Em dặn thằng cháu kỹ càng trước khi đi hè: gởi qua MIG cho 7. Nó cứ nói ok !!
Mãi hôm rồi nó về nhà em mới sực nhớ hỏi: nó loanh quanh chán chê: vị em la nhè nhẹ... mãi tối rồi chị Hà-Vương gọi em -nhận liền đem liền gởi ở "Sài Gòn" và 7 đã nhận rùi!!
Em tính pm cho 7 bên dactrung mà hồn-vía đang trên mây, thấy 7 vô nhà SMai đó- là hiểu mọi nhẽ ok rồi!!
Cám ơn 7 gởi em bông hồng- đúng là hồng điệu quá!! Công nhận 7 có quá nhiều hình ảnh đẹp thiệt đó !! Khoản này thì em thua hẳn rồi.

Kissesheart
viethoaiphuong
#117 Posted : Wednesday, November 15, 2006 5:10:41 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Tâm-Thư Gửi Những Người Bạn Của Tôi

Oh! Chưa bao giờ tôi cảm thấy mọi thứ "lung tung beng" trong đầu óc, tâm-hồn và trái-tim của mình như mấy ngày nay!!
-- thời gian không thể đủ cho tôi làm việc đời thật và đời ảo= việc nhà cũng bị cắt bớt, việc viết lách không kết thúc bài viết mà tôi bắt đầu đành phải để dở dang, bạn thật trách móc, bạn ảo không hài lòng, sách thật bạn Net gởi tặng không thể đọc hết như mình mong, bài trên Net bạn thật và bạn ảo đăng cho mình đọc đó mà không thể nghiền ngẫm kỹ rồi trả lời kỹ như mọi khi...
-- Ý tưởng tràn trề mà ứ động rồi chồng chất lên nhau= làm các con chữ đè lên nhau= viết chữ nọ ra chữ kia suốt (tâm-thần nặng??)
-- Tâm tường phiêu bồng như mây
-- Trái tim không biết đi về ngả nào nhiều hơn ngả nào - tỉ như xẻo, cắt ra được thành trăm nghìn mẩu nhỏ, tất cả: to, đều, đẹp đẽ giống nhau để tặng cho mỗi người bạn trân quí một phần thật nhất của mình đó được thì khỏe biết bao cho chính mình và cho tất cả!?

Tôi tự nhiên nhớ cô bé BN quá!!
Phải chăng em về nước Chúa trước ta em đã để lại cho ta biển ái của lòng em và những ý tưởng, ngôn từ em còn chưa kịp viết ra để tặng cho đời. Có phải chính em đã trao lại cho ta giữ gìn, chăm sóc phần tâm-thần của người bạn mà em quí nhất là Hoài Anh đó? Ta nghiệm mãi bao tháng nay và để rồi ta chỉ hiểu thêm điều đó là quá chính xác để lý giải mọi chuyện xảy ra cho ta và HA đó thôi. Đúng lúc việc của HA dã đi vào "quỹ đạo" (!!) thì lại chính em giao cho ta chăm bẵm một linh-hồn cũng quá thơ-thơ nữa đó, là Felix (?!) Ai là người lý giải cho ra mọi sự tốt nhất nếu không phải em? Còn không ta chỉ có thể nói đó chính là Chúa của chúng mình?
Ta ước ao một ngày ta có đủ giờ để ngồi viết những gì sâu thẳm nhất trong ta về em: trong trái tim thơ của ta mà chưa một lần ta kịp nói cùng em, khi em còn tồn tại trên cõi gian-trần này. Bây giờ em nơi ấy ( hẳn trong vườn địa-đàng tiên-giới!) và ta vẫn còn nơi đây(trong vườn địa-đàng hạ-giới): ta không thấy có gì là xa xôi hay cách biệt. Đó là sự diệu kỳ và bí ẩn của đức tin và tình thương yêu mà Thánh Chúa ban cho chúng ta một lần, phải thế không em?
Thời gian còn lại ta sẽ viết thôi và sẽ sống thay cho em phần nào đó đáng ra em phải được biết trên cõi thật này. Em bình yên và vui tươi nơi ấy, em đàn hát nhảy múa nơi ấy: đó là điều ta mong cho em nhất nhất bấy lâu nay. Ta chỉ muốn hỏi em một điều : ở nơi đó em còn viết thơ-văn nữa hay không? Làm sao gởi được cho ta đọc với nhỉ? Ta thiếu quá những con chữ của riêng em!!
Bắt đầu một ngày mới, VHP vẫn thích nhất là trong nhà PNV này như thường lệ!!
An vui nhé lòng tôi và tâm tôi , tôi cũng cầu chúc cho tất cả các bạn của mình nơi đây như thế!

Gởi tặng BN một bông hồng vườn thơ Net hạ-giới- Rose + heart: trái tim thơ của ta cho em đó!
Gởi tặng bạn Net bông hồng vườn thơ Eden nha BN- Rose
viethoaiphuong
#118 Posted : Wednesday, November 15, 2006 6:08:50 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
VHP xin dán vô đây bài thơ này của Trầm Tích trước đã: vì vừa copy từ blog của cô bé về máy VHP!!
Một ngày quá đặc biệt cho VHP trong cõi ảo này đây: Nên VHP cố gắng dành thời gian và tâm-sức cho Net.



Chuyện tình hoa Violet.....

CHUYỆN KỂ VỀ MỘT LOÀI HOA

Chuyện kể rằng nơi xứ sở tình yêu
Cây cỏ đưa hương
Loài chim vui ca hót
Bướm rong chơi và ong cho mật ngọt
Có đôi tình nhân giao ước hẹn thề....

Chuyện kể rằng tình ái rất si mê
Nàng đẹp xinh như nụ hoa đời vừa hé
Chàng thanh cao dáng hùng anh oai vệ
Thấm thoát yêu nhau đã mấy thuở trăng rằm.

Gió khẽ khàng đánh thức tình trăm năm
Nàng trồng hoa
Sớm chiều hương ngát lối
Chàng bâng khuâng giữa không gian vời vợi
Hương cỏ hoa dâng ngát trái tim hồng...

Say đắm mê tình....những nhớ cùng mong
Nhưng bão giông từ bao giờ ập đến
Ngăn cách hai nơi
Tình yêu xa vạn dặm
Chia cắt uyên ương đôi lứa xa rời.

Thuở bấy giờ giai cấp chia đôi
Nàng xuất thân kẻ bần hàn khốn khó
Chàng xuất thân nơi danh gia vọng tộc
Há dễ sánh vai yêu nhau đến bạc đầu????

Quyết cắt đôi đường để chẳng thể tìm nhau
Cha chàng oai nghiêm hứa hẹn rằng hôn ước
Sau năm năm nếu chàng hoàn thành được
Bái tổ vinh quy rạng rỡ gia đình....

Đôi lứa đau lòng hẹn thề mộng ba sinh
Nàng đớn đau nuốt lệ thầm đưa tiễn
Chàng ra đi trái tim buồn ước hẹn...
Có trăng đêm minh chứng bên thềm.

"Violeta ơi, chờ ta về nhé em!
Tình yêu đôi ta muôn đời không chia cắt
Hãy nhớ về ta những đêm dài hiu hắt
Mình sẽ có nhau, tin ta nhé, hãy chờ...."

Bước đăng trình vạn dặm mãi hoài mơ
Nơi vườn xưa đắng lòng nàng mong ngóng
Bao gian truân nàng cắn răng hy vọng
Mặc những đòn roi, đay nghiến, xác thân mòn

Ôi... ác lòng những kẻ bậc vương công,
Thân liễu đào tơ sớm lụy vào khổ ải
Hành hạ nhẫn tâm, tím bầm thân tê tái
Nàng cắn răng vẫn mong ngóng tin chàng.

Rồi một ngày tin dữ đến tạt ngang
Lời kẻ ác tâm "Chàng kết duyên ái nữ ngài nam tước"
Trời đất ngả nghiêng, nàng đớn đau ngã gục
Giữa đêm khuya trốn khỏi chốn cao tường

Đắng cay lòng, thân xác bệnh còn vương
Vất vả gian lao nàng tìm chàng năm tháng
Thân xác héo khô sức cùng lực cạn
Gục ngã bên sông , môi gọi khẽ tên chàng..

Đêm trăng mờ nàng nhìn ánh sao băng
Nhớ người yêu nghe đôi dòng châu chảy
"Anfaret.. chàng ơi....tim em như lửa cháy
Hỡi cao sanh
Thấu chăng nỗi lòng này..."

Ôi định mệnh sao mà éo le thay
Nàng ra đi tuổi đời còn quá trẻ
Sau một đêm khi bình minh vừa hé
Nở loài hoa tim tím bên mộ nàng.

"Violeta"..tên nàng...chàng gọi âm vang
Trở về chốn xưa chàng xót lòng bật khóc
Sắc tím thủy chung ngời lên trong dáng ngọc
Của loài hoa mỏng manh đứng giữa trời.

Đau đớn lòng mắt chàng đẫm lệ rơi
Trái tim xót xa tháng ngày càng khô héo
Và một đêm bão giông vây lạnh lẽo
Linh hồn tan, chàng trút hơi sau cùng.

Nhân gian rằng mây xám mãi bủa giăng
Loài hoa kia vẫn vương mình trước gió
Violet...tên loài hoa bé nhỏ
Để ngợi ca tình yêu ấy vĩnh hằng.

18/4/2004
Hoài Anh

(Bài thơ cảm tác từ truyện "Tình sử hoa Violet" của Jessica - Bạch Ngọc)


Thursday November 16, 2006 - 07:23am (CET)

Previous Post: ☼ Nhật ký NEW ZEALAND [2]


viethoaiphuong
#119 Posted : Sunday, November 19, 2006 8:58:24 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Và Người Đã Ra Đi?!


Không! Tôi không thể tin vào điều đó!!!

Mới hôm qua tôi còn đọc bài người viết ngay trong Net này(những bài viết chọn lọc, thường thấy khi hòa mạng Trinhnu.net!) và tôi còn mạnh dạn nhắn tin- vài dòng hỏi xem bây giờ người đã "phiêu du" với bút hiệu nào mới mẻ và với cuộc tình nào mới mẻ? Đây là lần thứ hai tôi gởi tin nhắn từ đây. Lần đầu tiên tôi nhắn là do tình cờ đọc bài viết quá xuất sắc của người cùng những bài thơ hoàn toàn viết theo thể tự do mà mượt mà như sóng nhạc!!! Tôi không nhớ người có trả lời tin nhắn của tôi không ? Nếu có hẳn là rất ngắn gọn và rất nhiều ý nghĩa!?

Tôi có kể về người cho người bạn Net cũng tình cờ tôi mới biết đây-cũng chỉ vì lý do bài viết thật gây ấn tượng với riêng tôi- về người và những ấn tác của người.
Sáng nay người bạn mới này gởi tôi tin nhắn, với cái dòng tin làm tôi sững sờ, chao đảo!

"Người đã không còn có thể làm thơ hay viết văn nữa bao giờ... vì người đã về nơi "nước Chúa"! Người ra đi vĩnh viễn khỏi cõi đời đúng một tuần sau ngày"lễ tình nhân" năm nay!"

Tôi, kẻ luôn thấy mình là cái ô trũng của những nỗi buồn và tất cả những niềm đau đớn của thế giới quanh tôi- từ thật cho đến ảo!! Đã bao lần tôi gục ngã ?Đã bao lần tôi chơi vơi? Đã bao lần tôi tự giãy giụa với những vết thương lòng khôn ngoan, cũng như còn khờ dại của mình??? Tôi vẫn nhủ đây sẽ không phải là lần đầu và cũng sẽ không bao giờ là lần cuối với tôi- cái ô trũng cuộc đời cho những tình cảm yếu mềm hay cho những lý trí quá cứng rắn. Vậy mà tôi rã rời, bơ vơ...

Tôi vừa đọc lại các bài thơ của người viết kể từ khi tôi nhớ cái ngày tôi nhắn tin lần đầu và duy nhất với người đó(người được biết?)- cái gì đó cuộn dậy trong tôi... thật bí ẩn! Và tôi đi tìm đọc lại các bài thơ của tôi cũng vào thời điểm đó... Không thể nghĩ lại có điều gì đó rất hài hòa và đối đáp hết sức tâm linh- đến mức vậy?!

Nhưng rồi tôi tự lý giải- giữa cuộc đời, con người có hằng hà sa số những thông số, mẫu hiệu ngôn từ, mật từ, ... để nói về những trạng thái tâm tư, tình cảm- dù bất kỳ tình cảnh nào- giận hờn, trách móc, yêu thương, nuối tiếc, ước vọng, hoài cảm,... Nhưng cũng không thể có quá nhiều khuôn mẫu để miêu tả cũng một trạng thái nào đó, để đến nỗi ai đó quá khác lạ với mọi người cùng cảnh?

Nên khi người bạn thật của tôi ngoài đời khuyên tôi vài câu ngắn gọn:"Tình yêu như trái chín mọng... nên ai cũng ngửi thấy mùi hương thơm của nó?... hãy yêu mến các tác giả!"- tôi đã không đi tìm kiếm câu hỏi hay câu trả lời của tác giả nào đó mà tôi lưu ý. Tôi lằng lặng đam mê thơ; văn hay nhạc, họa âm thầm! Suýt có đôi lần tôi đã bên bờ vực của sự "tự thú", vậy mà tôi luôn kiềm lại được cái trí tưởng quá độ tự do của mình.

Nhưng hôm nay tôi đã tiếc là sao ngày đó tôi không biết nói với người nhiều và thật nhiều như tâm tư tôi vẫn nghĩ về nguồn suối thơ văn thật đặc biệt của người ấy nhỉ? Cho người có thể một phút giây nào đó khi còn ở cõi đời cảm nhận thấy rõ ràng một điều hiện-hữu nhất của tình thương mến được đi ra từ con tim thi thơ; nhạc, họa... Có thể người có rất nhiều tình thương mến rồi, nhưng liệu có dư thừa cái tình của tôi thật khác biệt này không? Và cho chính tôi hôm nay không phải quá độ với xót xa cho chính mình- hôm qua tôi còn nhắn tin cho người với dòng chữ- "tôi vào Net này quá trễ để hưởng thụ những dòng chữ rất khác lạ và kỳ ảo của BN! Nhưng hi vọng sẽ được tìm đọc dưới một tên bút hiệu khác cũng rất chi ấn tượng"!

Nhưng hết rồi những dòng thơ văn như suối nguồn tình cảm rất lạ và rất đẹp đẽ của người!!!

Tôi được biết sơ qua vài tin chi tiết về người: một thiếu nữ tài sắc đến độ mọi người bạn của người phải thừa nhận câu nói bất hủ từ ngàn xưa: "hồng nhan bạc phận"! Người là nghệ sĩ vĩ cầm và dương cầm,... Và tôi hiểu vì sao văn thơ của người tràn trề âm thanh của nhạc diệu du dương và trầm lắng...

Tôi xin được gởi tới người lời chào gặp gỡ và cũng là lời ly biệt của một hồn thơ.

Paris- 16h00 -07/04/2006


Ngôi Sao Ra Đi!

* tặng một linh hồn đã ra đi!

Ngôi sao ấy ra đi
không bao giờ trở lại
không gian thành ngây dại
thời gian thành hư vô...

chuỗi sống bỗng đơn cô
dòng sông khô cạn nước
người đã thôi ao ước
tôi đã nhòa tâm tư

vùng trí tưởng còn dư
xin vẽ làn mây trắng
họa hình hài trong nắng
gọi tên người thân thương

như thể chút tình vương
chưa một lần sám hối
sợi tơ lòng bối rối
quấn một thời riêng tôi

trời nơi ấy có trôi
những màu mây huyền hoặc
để tâm linh khơi mặc
khuông nhạc còn chưa xong

tôi mượn ánh nắng trong
của hôm nay Xuân đến
dệt trọn dòng thương mến
gởi tặng lần đi xa

người ơi có phôi pha
quãng Thiên kỳ-mộng ảo
lời vẫn tràn thơm thảo
gọi nhau hoài nơi đây

này đoản-khúc mê say
của một giờ chới với
tiềm thức òa cũ-mới
lặng âm thầm thương đau

xin gởi tặng cho nhau
một nhành thơ kỷ niệm
nhớ một lần vương miện
"nữ hoàng" tôi trao Em?!

BN-11h15 - thứ sáu- 07/04/2006
* cho một tin... không thể tin là thực!
Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#120 Posted : Monday, November 20, 2006 10:54:19 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Đối Thoại Niagara-Mây

15/11/2006: "Bước chân" vào quán Taongo hôm nay (14h-- giờ Paris) Thy đã hơi ngạc nhiên khi thấy "bóng" của "người-thơ" này: Vô Tình vừa ở trang thơ của mình đi ra đó thôi. Thy chỉ nghĩ là VT vô sửa bài thơ mới thả vô " Biển nhớ" hôm qua với dòng đề: "bài thơ dành cho chị HTMT".Nên mặc dù nhìn thoàng qua những dòng trên cùng Thy cũng chưa "định nghĩa" trong đầu là chi (!) Nhưng đến chữ " NIAGARA" thì Thy hoảng thực sự!! Không có lẽ vẫn có những sự tình cờ đến mức này ư giữa cuộc đời Thực và cuộc đời ảo của riêng Thy??
Sáng nay đí dọn dẹp nha: dưng không hết hồn với "bức tranh" " Niagara fall" : hình in trên gỗ: một khoanh gỗ đơn sơ hẳn được cắt chéo hình oval ra từ một thân cây nhỏ thôi ( Thy nghĩ đường kính chỉ khoảng 30 cm gì đò là cùng): một kỷ niệm của bạn thân khi đi Mỹ và thăm thác Niagara lần đầu tiên mang về tặng ( Quang-Xinh-Diễm Anh ): bức trang bị rớt xuống đất sau chậu cây cảnh, không biết tự bao giờ? Lúc nhìn thấy vậy thì đầu óc Thy đã rât lởn vởn trở lại với cặp từ "thác nước", ám ảnh Thy suốt từ lúc "ra" bài thơ-xuôi " Ca khúc: hồn thế-kỷ" cho tới gần hết ngày hôm qua ( 14/11/2006).
Trong khi viết bài thì muốn dùng từ "thác" :Như dòng thác ... xoáy trôi mùa đại-lũ. Trong đầu nghĩ đến "thác nước" ( mà đẫm đậm trong tri nhớ của Thy mạnh nhất chính là thác Niagara : như Thy đang mấp mé bên bức tường dựng đứng kia và chuẩn bị đổ ào xuống dưới khoảng không hun hút... để thành bể hơi nước khổng lồ: sôi sục!! rồi ào!! ào!! và chảy băng băng ra ngoài biển cả mênh mông... ). Phải mãi chiều tối; sau khi đã post bài thơ này vào 5 web (sáng ra thì đã mau mau gởi cho mấy người Thầy thơ-văn để khai tội " quá lãng!" như thế nào?) : tự nhiên thấy "Như dòng nước... " : owh!! " nước" ở đâu ra thế này? Phải rất lâu Thy mới hiểu vì sao có sự kỳ-cục này (?)
¨21/11/2006: Phải, đôi khi ý nghĩ đi quá nhanh! Như ngưỡi-nhạc CT trong cuộc điện thoại "lịch sử" với ThyThy tối-trễ qua nói: chung với ý niệm của ThyThy: tại vì ý tưởng của ThyThy đi nhanh hơn thời gian và ánh sáng(!) nên từ" thác" bị trôi mất vào không gian "hư-vô" chỉ kịp giữ lại "nước" của cặp từ "thác nước"! Có lẽ tại tình trạng này lặp lại nhiều lần gần đây qua các bài viết, nên ThyThy thì chỉ nghĩ: mình đắm đuối quá với nàng-thơ, nên đầu óc theo hồn-linh đã lang thang vào "khoảng lặng" của mọi ý niệm.
Một thác Niagara những là mây ảo ảnh đang đổ xuống trang đời của một kẻ lãng du. ThyThy tự hỏi: liệu bên chân thác Niagara-Mây sẽ có một lần một người thơ tên họ Vô Tình sẽ đứng đợi người tình-thơ tên là Thạch Thủy hay chăng??

Và hôm nay HTMT đã thấy người-thơ Vô Tình hóa thành cánh gió xanh đi tìm gặp hình bóng một mùa Thu lá bay bên suối nhạc Niagara-Mây


THU VÀ EM

Ta nghe Em giẫm Thu - trên lá
Ta ngỡ Em buồn - trách giận ai
Gót nhẹ âm thầm vương ý nhạc
Thì ra Em lạc - chốn Bồng Lai.!

AUTUMN AND YOU

You are trampling down the Autumn leaves
I think you 're getting angry - with someone
Your light heels're making music in silence
You're getting lost in the Paradise Garden!

VÔ TÌNH
(Tặng người thơ HTMT)





ANH VÀ CÁNH GIÓ THU

Em thầm lặng bên hàng cây
vàng lá
Đếm thời gian còn lại giữa
thời gian
Ngẫm không gian với tất cả
dáng-chiều
Luôn giữ lại bóng một ai gần lắm


Anh lang thang bên ngõ đời buồn bã
Có thấy mình cánh gió lạ cuối Thu
Ước như mây ngã xuống sóng lòng mình
Cùng rong ruổi về lại phương trời cũ


Mùa Thu vơi như cung đàn xa vắng
Tiếng nhạc trầm vẫn rền rĩ nhịp trái ngang
Bước chân thơ giẫm mê mải nẻo địa-đàng
Mây hỏi Gió:
cuối mùa thơ
sẽ là
mùa mưa
hay
mùa nắng


Paris: 21/11/2006
Hoàng Thy Mai Thảo
Users browsing this topic
Guest (10)
40 Pages«<45678>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.