Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Kỳ Nguyên, Quà Tặng Riêng Người: "Gọi Gió"
Một trang đời, chưa kịp mở ra đã khép lại vội vàng, phía sau của một ngày không dễ quên... mà vần thường phải quên lãng. Quên như ngày xưa, chỉ còn là mộng mị. Quên như chính hôm nay, nên chỉ coi cũng như là mộng mị.
Mai Cát Hạ muốn chi hở Kỳ Nguyên, nếu không ngoài niềm ước vọng có còn giản đơn nữa không: -- Ước chi: Kỳ Nguyên không bao giờ mãi là cậu bé quá mến-quý, mà Mai Cát Hạ phải né tránh và giữ gìn suốt một đời. -- Ước chi: chính chị không phải là một Mai Cát Hạ quá dễ thương trong mắt cuả Kỳ Nguyên mãi như vậy... để rồi cũng suốt một đời mình Kỳ Nguyên phải hoài niệm về một ước mơ rất nhỏ: được goi Mai Cát Hạ không phải là "chị" mà là "em" hay chỉ giản đơn tên chị đó: "Mai Cát Hạ"!
Vậy hôm nay chị cho phép Kỳ Nguyên gọi tên chị đi nhỉ: Mai Cát Hạ! Kỳ Nguyên sẽ hết muộn phiền rồi chứ hả cậu bé?(rất xin lỗi Kỳ Nguyên vì chẳng thể nhìn Kỳ Nguyên khác đi được, như thể phải gọi vậy: cho thấy Kỳ Nguyên vẫn mãi đẹp đẽ và đáng được trân quí trong tâm tưởng cuả Mai Cát Hạ như ngày nào và sẽ là thế mãi mãi?)
Trước mắt Mai Cát Hạ hôm "ra" bài thơ-nhạc Gọi Gió: lá thư mà Mai Cát Hạ viết cho Kỳ Nguyên hai mươi lăm năm trước, ngày Mai Cát Hạ rời Việt Nam, mà tình cờ Kỳ Nguyên gởi lại cho Mai Cát Hạ qua Net. Bởi Kỳ Nguyên thêm vào dòng trước thư email đó: "…Kỳ Nguyên đang ngồi bên hiên, dưới ánh trăng muộn của một đêm rất muộn rồi đó và đàn bản nhạc ngày xưa Mai Cát Hạ thích hát: Lara, dr. Jivago". Và rồi Kỳ Nguyên kết thúc gọn gàng: "Ước chi Kỳ Nguyên là Gió!" Mà hóa ra dài dặc: "Con gió của mắt bão hiền hòa nhất... để bay vụt tới khoảng trời có Mai Cát Hạ đang hit thở mỗi tích tắc của tháng năm ấy... chỉ để đàn cho Mai Cát Hạ nghe mỗi khi Mai Cát Hạ buồn với cõi sống của mình hay khi Mai Cát Hạ vui và thích nghe một cung nhạc thánh thót hơn. Mà: Mai Cát Hạ vui nhiều hay buồn nhiều hơn với cuộc sống của mình nơi ấy??" (thư ngày 10/09/2006)
Kỳ Nguyên biết không: bây giờ đang là chớm Thu bên trời Âu... mùa mà Mai Cát Hạ thích nhất, yêu nhất từ năm đầu tiên bước chân đến nước Pháp. Đến giờ đã đúng hai mươi lăm mùa Thu, đẹp như tranh vẽ của Levitan ấy! Thu, trôi qua từng mùa và ở lại từng mùa trong trái tím luôn u buồn của Mai Cát Hạ. Cứ mỗi lần nhìn lá vàng rơi... những cánh lá mỏng mềm bay bay trong gió... rớt xuống lòng đường hay vô tình bị gió mạnh lắm của những ngày giông tố cuốn đi xa.. xa lắm... Đôi lần Mai Cát Hạ cố tình đuổi theo hướng gió, mà rồi cánh lá vàng mất hút đâu mất tiêu, giữa những hàng cây nghiêng ngả như thân người mảnh dẻ quá trước sức mạnh của thiên nhiên. Khi đó Mai Cát Hạ lại tự hỏi: chiếc là vàng là tôi ơi: bao giờ mình sẽ bay bay như thế trong gió rất thênh thang kia? Liệu khi đó mình sẽ biết gió là ai?
Chưa một lần Mai Cát Hạ mở lại lá thư Kỳ Nguyên gởi cho Mai Cát Hạ trước đúng một ngày Mai Cát Hạ ra đi ấy, mặc dù lá thư đó luôn được Mai Cát Hạ mang theo mình dù bất cứ lần nào khi đi ra khỏi Paris: những lúc đi nghỉ hè hay đi du lịch đâu đó. Giản đơn là Mai Cát Hạ đã thuộc lòng từng con chữ Kỳ Nguyên "sám hối" và giản đơn là Mai Cát Hạ sợ bị mất những con chữ đó vì bất kể lý do nào. Nhưng khi ý tưởng bài thơ chợt chạy ra trong đầu lần này vì chính mấy dòng của Kỳ Nguyên đó, thì Mai Cát Hạ để thư Kỳ Nguyên trước mặt: không đọc mà dưng không những con chữ cứ chao đảo như là lá mùa Thu đang tơi bời trong ngàn gió rất rất mạnh ngoài trời kia... Ồ! Nếu như mà tất cả không như thế...
Nhưng dù sao đó cũng là qui ước của Mai Cát Hạ với Kỳ Nguyên ngay từ ngày đầu: thơ là thơ và đời là đời, đúng không? Mai Cát Hạ đã từng rất tự hào vẫn giữ trọn tấm tình chân ấy mãi trắng trong và luôn quí mến lắm trong tiềm thức của mình. Rồi cũng chính Kỳ Nguyên xin Mai Cát Hạ cho Kỳ Nguyên được tiếp tục ước nguyện chỉ qua thơ-văn đúng không? Thế nên Mai Cát Hạ thấy đã thoải mái hơn khi từ từ giải phóng được bản thân thoát khỏi tâm trí của mình. Nhờ thế mà Mai Cát Hạ lắng nghe được tiếng nói trong đầu mình rõ hơn, chính xác hơn. Không phán xét những gì chạy ra trong ý nghĩ nữa, nên cũng chẳng tự kết án ý nghĩ của mình như trước đây.
Và rồi, ở cuối một dòng chảy thật an nhiên tự tại bất tận... Mai Cá Hạ thấy gì kia hở Kỳ Nguyên: một con gió lồng trong bóng một ai đó quen lắm, mà Mai Cát Hạ không thể nhìn rõ mặt, đã ùa về lay động cây đời với những chiếc lá úa, chẳng thể rơi từ bao nhiêu năm tháng xa xăm, vì thiếu gió... Rồi chiếc là vàng đầu tiên bứt ra khỏi cành con... bay bay theo con gió ấy về tận một chân trời xa thật xa: phía ấy có khoảnh trời bao la: vài làn mây thật mong manh, trăng xóa trong nắng: nắng vàng ngát như ướp sắc óng trong vắt của mật ong: và NỄN TRỜI thì trời ơi: xanh biếc thẳm ngắt một mầu xanh tuyền-tuyệt-bích (hì: chữ này là chính KN chế ra thuở ấy, nhớ không?)
Hôm nay:17/09/2006
Kỳ Nguyên quí quí! Mai Cát Hạ hồi đêm qua măi 3h mới đi ngủ và 4h30 đã tỉnh rồi. Mai Cát Hạ để nhạc "Gọi Gió" cả đêm và thế là cứ vịêc "bồng bềnh" trên nhạc và "chênh vênh" trong thơ... Những cảm xúc khi "ra" bài thơ này tự nhiên dội ngược trở lại... Trong đêm tối mà Mai Cát Hạ thấy rõ mây trắng đến mức nào (!) - nắng vàng ra làm sao (!) trên nền trời xanh biêng biếc của ngày Thu sớm... Và nhìn thấy rõ bóng hình của chính mình đang lang thang trên con đường có hai hàng cây Phong, lá đã chuyển mà: nửa vàng, nửa xanh... Như: mùa Hạ còn chưa chịu đi trên những cánh lá nửa xanh nửa vàng kia... Mà mùa Thu đã như muốn vội về qua những cánh lá đã vàng thật rồi đó. Chỉ còn thiếu có vài bông tuyết đang rơi rơi nữa thôi là sẽ ra một bức tranh tuyệt trần-gian?? Phải thế không Kỳ Nguyên??
Mai Cát Hạ chỉ còn biết cám ơn những người nhạc sĩ đã ưu ái cho bài thơ "Nếu có thể" của Kỳ Nguyên đó thôi. Mai Cát Hạ có gởi cho một số bạn bè của mình nghe mp3 đêm qua khi nhận được hòa âm mới của A3 cho "Gọi Gió": để mọi người có được vài phút giây đẹp đẽ trước khi một ngày thứ Bẩy qua đi... cho hết mệt nhọc và muộn phiền nào đó...
Ồ! Kỳ Nguyên sẽ lại bảo: gớm, Mai Cát Hạ lúc nào cũng như sắp rơi vào vũng nước!!!
Nếu có thể..
Nếu có thể.. Ừ nếu như có thể Người ơi Xin hãy xin: Mây.. Chiều nay mãi trắng Nắng.. Chiều nay mãi vàng Nhạc.. Du dương, thánh thót Tận địa-đàng Và lời thơ.. Khe khẽ... Dịu dàng... Về bên Thu.
Ta đã đi qua Bao mùa Thu không gió Lá không rơi Tàn úa mãi trong mơ Giấc mơ xưa Không chịu đổi bóng hình Như dấu ấn Của thời gian không vội vã...
Mai Thu đến Nếu người là gió nhỉ Hãy rít lên Gọi cho lá vàng rơi Để ta theo Mê mải dưới con đường Dang tay hứng Rơi... rơi... từng cánh mỏng...
Ồ có phải Tình yêu là mộng tưởng Ta tìm hoài Trái độc dược mãi xanh Tiếng thương yêu Chỉ chín tít trên cành Mầm sự sống Dưới đất này- khô héo!?
17h--10/09/2006 Hoàng Thy Mai Thảo
Hôm nay: 24/11/2006
"...Mai Cát Hạ ơi: Gọi Gió với giọng hát của ca sĩ Trọng Thủy và dàn hòa âm phong cách Paul Mauriat ấy mới tụyệt vời làm sao! Càng nghe hồn càng bay cao bổng lên cao, sao mà Trọng Thủy nào hát bài này hay thật!!..."
Kỳ Nguyên biết không, sau tất cả những thăng-trầm của đời mình trong mõi nhẽ, Mai Cát Hạ nghiệm thấy thế này: việc đợi chờ điều gì mình mong ước đã như là thói quen mà Chúa ban cho Mai Cát Hạ sự kiên nhẫn đến mức thích thú: phải chăng chỉ nhờ thế khi hạnh phúc đến trong tay thì mình mới cảm nhận được đầy đủ giá trị chân thực của nó - nếu không sẽ lãng phí cái tên của hạnh phúc, sung sướng... phải thế không Kỳ Nguyên??
"Ta đã đi qua...bao mùa Thu không gió. Lá không rơi...tàn úa trong mơ. Giấc mơ xưa...dáng hình không thay đổi. Lãng đãng thời gian...không vội vã. Mai Thu đến...ước chi người là gió. Đến nơi đây...gọi cho lá vàng bay. Em con gió xa xôi...mong gió cuốn mây trôi...cùng bay tới chân trời. Mây chiều nay vẫn trắng. Nắng chiều nay vẫn vàng. Mùa va qua năm tháng. Chiều theo gió lang thang. Em mang đời con gió. Ta như áng mây trôi. Thu có về đưa lối...cùng em tới cuối trời..." HTMT-HMy.
Ừ, khi được nhận lời trình bày ca khúc này bởi ca sĩ Trọng Thủy (đúng ra phải gọi đúng "danh vị" của Trọng Thủy là: "Nghệ sĩ ưu tú" kia đó, mà Mai Cát Hạ nói với n/s Hoàng My là để Mai Cát Hạ gọi Trọng Thủy giản đơn là ca sĩ đi cho trẻ trung và đỡ rắc rồi chữ nghĩa) thì Mai Cát Hạ đã phải viết một thư rất tỉ mỉ cho n/s Hoàng My và Trọng Thủy: yêu cầu thể hiện từng câu, từng đoạn dòng ra sao... cho đúng với ý tưởng và nhạc điệu của hồn thơ khi Mai Cát Hạ viết ra thành ngôn từ. Nên khi thu âm chính Trọng Thủy cũng phải làm lại lần thứ hai, sau mấy ngày nghỉ cách lần thu đầu tiên, vì n/s Hoàng My nghĩ là không được như tinh thần Mai Cát Hạ muốn kia. Và n/s Hoàng My có trao đổi với Mai Cát Hạ về những gì xung quanh việc thu âm bài hát:"... nhờ một ca sĩ có tiếng thể hiện bài hát của mình mất rất nhiều công phu, vì việc này hoàn toàn phụ thuộc vào ca sĩ. Cũng may, Trọng Thủy tỏ ra rất thích hai nhạc phẩm này với phần phối âm của Mai Kiên giống như phối âm của Paul Mauriat ấy! Phần nhạc đệm rất sang trọng và đầy đặn". ((bản nhạc thứ hai của Hoàng Thy Mai Thảo – Hoàng My mà Trọng Thủy trình bày dịp này nữa là “ Rồi Một Ngày”))
Tối qua trễ lắm Mai Cát Hạ cũng phải nhờ Miên Thụy đưa bản nhạc lên mấy Net chính, nơi Mai Cát Hạ tham gia sinh hoạt thơ-văn... chỉ như muốn gởi tặng cho các bạn ảo của mình chút hạnh phúc thư giãn với hồn thơ nhạc và giọng ca quả là mê li của Trọng Thủy. Ồ, mà Kỳ Nguyên quên tên Trọng Thủy rồi sao? Thế không nhớ bài "Mưa Bóng Mây" (của Hoàng My đưa lên trinhnu.net lần đầu tiên) mà lâu rồi Mai Cát Hạ gởi qua Net cho Kỳ Nguyên nghe rồi đó sao? Hay là Mai Cát Hạ quên đúng một mình Kỳ Nguyên, nên không gởi bài hát đó?
Mai Cát Hạ muốn viết "lai lịch" bài thơ và bản nhạc này đầy đủ hơn một chút, coi như món quà tinh thần trọn vẹn tặng Kỳ Nguyên để ghi nhận thời điểm "lịch sử" phá rào (trong ý nghĩa nghệ thuật thơ-văn-nhạc-họa của chúng mình!) giữa quan hệ của Mai Cát Hạ và Kỳ Nguyên. Hơn nữa Mai Cát Hạ luôn nghĩ một bài thơ hay một bản nhạc: nếu là của mình thì chính mình viết về "tâm sự" của bài nhạc hơn là để người khác hiểu nó ra ngữ nghĩa khác? Vì Mai Cát Hạ không thích "chữ mình ý người"? Mai Cát Hạ luôn bảo vệ quan điểm: "chữ mình là ý của mình" còn ý mình có là ý của ai hay không, thì cái đó có đáng quan tâm lắm không nhỉ, khi chúng ta luôn nói: tôi muốn là tôi hiện-sinh? Có vậy không bị xuyên tạc đôi khi? Mai Cát Hạ luôn nghĩ rất giản đơn thế này: trong nhịp sống quá bề bộn của thời đại này, ai cũng cảm thấy thời gian đi quá vội vã rồi? Vậy thì còn phải để mất thời gian thêm làm gì về việc: đi hiểu ý tứ đôi khi quá xa xăm, nơi ngôn từ chữ nghĩa, của một chuyện thực ra rất bình dị nơi tâm hồn hay con tim thơ-thơ??
Một món quá nhỏ mà Mai Cát Hạ cũng muốn là trọn vẹn nhất cho Kỳ Nguyên: Gọi Gió!
** thay mặt Kỳ Nguyên và Mai Cát Hạ: Hoàng Thy Mai Thảo xin gởi lời cám ơn chân tình trọn vẹn tới nhạc sĩ Hoàng My, Ca sí Trọng Thuỷ, Mai Kiên đã hoàn thành bản nhac "Gọi Gió" với những nương-gượng hiếm quí cho nghệ thuật, để gởi lại tặng đời, tặng người… giúp các nhân vật có liên quan tới thơ-nhạc của bài thơ "Nếu Có Thể". Đồng thời Hoàng Thy Mai Thảo cũng không quên cám ơn nhạc sĩ Nguyễn Minh Châu là người đã hòa âm "Gọi Gió" lần thứ hai… giúp Hoàng Thy Mai Thảo sống trong hơn hai tháng trong đợi chờ "Gọi Gió" được thu âm: vẫn với đôi khi mê đắm trong âm hưởng lối hòa âm du dương và diệu vợi của rẩt riêng anh. Thứ nữa Hoàng Thy Mai Thảo xin gởi lời cám ơn tới tất cả các bạn cõi ảo, cõi thật hôm nay đã chia sẻ cùng nhau bài thơ-nhạc này.
Paris: 16h20- thứ Bẩy 25 tháng 11 năm 2006 ThyThy-Hòang Thy Mai Thảo
http://Trinhnu.net/nhac/?6035 © Hoàng My
|