Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<23456>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
viethoaiphuong
#61 Posted : Tuesday, August 8, 2006 8:14:02 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
HP di cat ra dia roi moi chi PC nha, hay HP lam mon goi xoai xanh voi muc ong tuoi ma HP ke cho chi PC nghe khi HP qua Luan Don duoc nem do?

Thôi, đồ ảo là chị không ưa rồi!



chi PC khong ua xoai xanh la ok do nha! Vi em bi moi nguoi ben ni cam an xoai xanh cua Thai Lan - noi la doc lam - an vao thi neu co u i gi thi no se phat trien rat nhanh, roi thi no doc lam - co nguoi an bi dau bung nhu trung doc... nhung HP van an thoi - vi chi thich co mon do nhat. Nen moi nguoi chiu thua.
Doc dau do thay chi noi chi bi dau trong khop hay xuong cua cac ngon tay a? chi noi thiet do?? the thi HP bat dau lo lang nhu SMai bi binh that qoai dan- mau tu trong phoi? Em nghe ma phat khiep... chi biet cau xin Chua ban on lanh cho ban minh qua khoi dau don.
Chi di chup xem su the ra sao nha.
viethoaiphuong
#62 Posted : Tuesday, August 8, 2006 8:29:52 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Toi so chinh toi se la nguoi phai di theo cai de tai nay den tan ngay sau chot cua doi minh...
Paris oi, trong dau toi dang roi tinh nhu canh he...
Toi bong tro ve voi chinh cai ngay dau tien toi dat chan toi Paris... nghop ngap qua!
Toi bong ghet cay dang cai ban phim khong the go chu VN co dau ni.... boi toi chi quen viet nhung gi bong chot den trong tam tuong cua minh, nhu giac mo chi co the o trong mot giac mo... nhu cuoc doi chi co the thuc su la cuoc doi trong nhung khoanh khac that dac biet tuy la binh thuong va gian di -- do la khi ta bat gap duoc chinh ta trong chieu sau tam hon va tieng dong cua con tim?!
Da co toi ba dem lien toi thuc trang voi tieng cua mua Ngau ren ri... cai mua he ni sao ma la lung den the -- mua theo buoc chan toi hay toi theo vet cua dong mua?? Noi toi den ngay va dem duong nhu khong con la nhu nhung ngay va dem truoc do... tai vi toi lam suy tu hay vi qua thuc cuoc doi trong cai nghia troi-dat qua tinh la nhu vay- du rat rat vo tinh???
viethoaiphuong
#63 Posted : Monday, August 28, 2006 2:33:47 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Miên Thụy và Sương Mai ơi, người nhớ gì sau một lần đã đến Paris nhỉ?
Chỉ biết hôm nay VHP trở về sau nhiều ngày rong ruổi... thấy Paris bỗng lạnh hơn thường lệ của mùa hè... cái phòng nhỏ nơi ai đó đã từng ngủ ở trong nhà VHP ý.. mới lạnh làm sao! Như thể ai đó đã mang đi tất cả hơi ấm nơi đây... may mà một người thì để quên cái áo ( cái áo trắng tinh như tình người thơ mộng?!) và một kẻ thì để quên đôi dép... mỗi lần nhìn tới đôi dép là nhớ đôi bàn chân nhỏ nhắn đến lạ lùng... phải chăng là Thượng Đế cốt cho ai mảnh mai, nhẹ nhõm để bay cho dễ dàng và thanh thoát???
Nhớ đừng quên lời hẹn viết bài về Paris của một chiều Hạ vàng nhiều nắng lắm hôm nao??
viethoaiphuong
#64 Posted : Tuesday, August 29, 2006 10:46:53 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ơi người quen tháng 7
Ơi Cỏ buổi tinh sương
Ta đi lòng khắc khoải
Người ở có vấn vương
Paris
có gì lạ
không Phương ?

Chu Lai



Thật là choáng...khi vô dactrung chiều nay!

Đó là Chu Lai với mấy câu thơ thật dễ thương và giản đơn... mà đã nói nên tất cả tình cảm quyến luyến của mình giành cho Paris, sau một lần đã tới?

Đó là Paris, đó là những người bạn tình cờ gặp nhau trong Net... bữa đó chúng tôi đều sững người khi chị 7( với cái giọng bị cảm nặng - khào khào như sắp chìm trong nước?) thốt ra những câu hết sức chân tình và sâu sắc lắm, tuy vẫn đầy hài hước đâu đó ( Trời cho chị 7 đủ mọi thứ để làm nên sự vui vẻ, trẻ trung và độ lượng trong cái vẻ rất nghệ sĩ cải lương của mình?).... Còn tôi thì trong đầu cứ đinh ninh CL là một đấng mày râu... đến khi "cặp" CL được giới thiệu thì tôi nhìn chằm chằm vào đức lang quân của CL bên cạnh... chưa kịp hỏi " anh là CL?" thì CL nhoẻn miệng cười rõ tinh nghịch nói ngay "CL đây!" - một "cô nương" rõ trẻ và rõ xinh!! - thế là tất cả cùng cười quá trời đất như bể tường nhà hàng "Au Vieux Sai Gon" . Không bao giờ tôi quên cái cảm giác thật dễ chịu lúc đó!

Đó là một ngày đầu mùa Hạ rất đăc biệt của Paris năm nay- nắng, nóng đến điên người ( như Miên Thụy và Sương Mai luôn nhắc đến trong thơ văn?)...những "người Ảo" gặp nhau và bỗng nhiên chúng tôi đều trở về thành "người Thật" - những con người rất thật và rất sung sướng hạnh phúc bên nhau. Với tôi mọi bức tường rào chắn đã phá bỏ, giản đơn- chúng tôi là những hồn thơ lãng đãng như nhau, nhẹ nhàng và êm dịu như nhau.

Tôi nghĩ là Paris đã may mắn nhiều nhờ thế giới Net này đó, bạn có nghĩ thế không??
CL hỏi tôi vậy đó- "Paris có gì lạ?"
Đáng ra tôi là người hỏi CL câu này- " CL thấy trong lòng có gì lạ sau một lần đã ghé Paris?" thì mới là đúng nhất??

Và đây, tôi trả lời CL thế này:


Paris có gì lạ

Paris giờ vẫn nhớ
Nụ cười ai vô tư
Ánh mắt nhìn tư lự
Một chiều dưng bên nhau

Đời có những nỗi đau
Không bao giờ được nhắc
Như ta không tự mặc
Chiếc áo màu lưu li

Em chợt đến chợt đi
Chợt cho tôi tất cả
Mùa Hạ vương hối hả
Giọt mưa buồn không tên

Người là biển một bên
Tôi là thuyền ngược sóng
Dòng thi-thơ là mộng
Biển với thuyền xa không???


hehe !! Chu Lai ơi, Paris có gì lạ không nhỉ? Tự nhiên HP muốn chạy ra bờ sông Seine... nếu được HP sẽ đứng ở nơi nào đó mà CL đã từng đứng đó... và nhìn xuống giõng nước hẳn xanh lắm chiều nay để hỏi :" hỡi dòng Seine, sông có còn nhớ đến Chu Lai??" Hẳn dòng sông Seine sẽ kể cho HP nghe nhiều chuyện lạ từ bữa đó xa CL???


VHP-HTMT
viethoaiphuong
#65 Posted : Wednesday, September 13, 2006 10:54:00 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Bằng lặng mùa Thu // "Chút bảng lảng thu Hà nội"

1.
"Hà nội mấy hôm nay trời thu thật đẹp, chút nắng, chút gió, chút se lạnh ( LQT bị nhiễm lạnh vì ăn mặc phong phanh), và chút chút gì đó bảng lảng. Ngồi uống coffee nghĩ nếu có P ngồi đây, chắc HN sẽ lại có thêm một dáng vị mới trong thu, qua cảm nhận của P bằng một bài thơ...Có vậy thôi, xin gửi tới P chút bảng lảng thu HN."
17h19


Nhận cái thư Net vẻn vẹn có chừng ấy dòng. Vậy mà tôi cũng được tới dăm phút suy ngẫm! Lúc đầu tôi nghĩ "cặp từ" đó là có lâu rồi trong tự điển mà mình không nhớ hay không biết thì phải? Nhưng thử nhắc đi nhắc lại trong đầu thì thấy "nó" cứ là lạ làm sao khi phát âm ra khỏi miệng(?). Tôi lóc cóc thư trả lời ngay cho T:

"... mấy cái chút chút kia thì ok lắm, nhưng mà "bảng lảng" thì quả tình mình chưa nghe bao giờ thì phải ? hoặc là lãng đãng, hoặc bằng lặng, hoăc là lặng lặng ?" , " Nhưng rõ ràng là thật tuyệt vời với sự cảm nhận đó từ thiên nhiên!! Những chút chút đó của T đã là thơ rồi, T biết không?!

À, mà "dáng vị" thì thật là sự ghép từ lạ lùng đây nha đối với mình - bóng dáng và hương vi, chắc hẳn T muốn nói vậy?

P đang tính gởi T nghe cái bản nhạc "ra" đêm hôm qua và bản khác chắc sẽ ok đêm nay -- T đọc lời thơ là chính nhỉ, nghe mp3 cũng được lắm.
Hôm nay nhạc sĩ Hoàng My bên Hà Nội thư cho HP hỏi ông đổi đôi từ trong bài thơ "Em cứ đi đi" được không (?) nhạc sĩ bảo cho nó đỡ buồn và có chất lạc quan hơn... HP bảo thơ thì HP lo, còn nhạc thì nhạc sĩ cứ việc lo tự nhiên như là của chính nhạc sĩ vậy... nên đa số các n/s làm nhạc cho thơ của HP thì thoải mái lắm và quí trọng nhau.
Mình vừa viết xong bài để gởi sang Mỹ cho họ chuẩn bị in TT- PNV-2 . Nhẹ cả người, sẽ có thời gian tán gẫu với T hơn. ah, nói cà phê làm mình lại nhớ dạo này dính mắt vào máy vi tính cả ngày quên cả cà phê! Chỉ uống với sữa tươi là chính bữa sáng = cà phê tan, giống T mua biếu Sư Thầy ở chùa Thuyền Quang hôm rồi đó!
11h49
Vừa lúc đó T online, thế là chỉ mải mê chat được đúng mấy "dòng":

le: P đã thử thiền chưa? Gửi tới P đôi lời mà Krisnamurti chia sẻ: "...Tâm thiền định thì vắng lặng. Đó không phải sự vắng lặng mà tư tưởng có thể nhận thức được; đó không phải sự vắng lặng của một đêm im vắng; đó là sự vắng lặng khi niệm—với tất cả hình ảnh, lời và khái niệm của nó—đã hoàn toàn chấm dứt. Tâm thiền định này là một tâm tôn giáo—cái tôn giáo mà không một giáo hội nào, thánh đường nào, hay bài ca nào có thể chạm xúc được.
Tâm tôn giáo là sự bùng nổ của tình yêu. Đó là tình yêu không hề biết tới chia cách. Với nó, xa chính là gần. Đó không phải là một hay nhiều, nhưng là trạng thái tình yêu trong đó mọi chia chẻ đều chấm dứt. Hệt như vẻ đẹp, nó không thuộc về thước đo của ngôn ngữ. Từ riêng cái vắng lặng này, tâm thiền định hoạt động. "


moi: rất hay! tuyệt vời!!

le: "Thiền định là một trong những nghệ thuật lớn nhất của đời sống—có lẽ là nghệ thuật lớn nhất, và người ta không có thể học từ bất kỳ ai. Đó là vẻ đẹp của nó. Nó không có cái gì gọi là kỹ thuật, và do vậy không có cái gì gọi là thẩm quyền. Khi bạn biết về chính bạn, nhìn chính bạn, nhìn cách bạn đi, cách bạn ăn, những gì bạn nói, những tán gẫu, những căm ghét, những ghen tị—nếu bạn biết hết tất cả những điều đó trong tâm bạn, với không một lựa chọn, đó là một phần của thiền định.
Như vậy, thiền định có thể hiện hữu ngay cả khi bạn đang ngồi trên xe buýt, hay đang đi bộ trong rừng đầy những ánh sáng và bóng mát, hay đang nghe chim hót, hay đang nhìn khuôn mặt của vợ hoặc con bạn. "


moi: P còn chưa đọc cuốn Thiền đâu T ơi, mới đọc trang đầu thôi, nhưng thấy mê rồi, mà nghĩ đọc là khỏi làm chi nữa lúc này, nên phải tranh thủ viết bài trước, vì cảm xúc mà không viết ngay thì nó chạy biến luôn, khỏi tìm?

moi: những điều cơ bản về "thiền'" mà T ghi cho P đó, thì thực ra P đã được đụng chạm tới mức nào đó rồi... đều là tâm linh = cái tâm và linh hồn + đức tin?

le: Không phải thiền thì bỏ hết mọi thứ, không làm gì đâu, mà sẽ làm trong một bình diện mới, vô tận và phi thời gian. Nhưng P hãy đi tiếp đi, hãy viêt khi đang tràn đầy cảm hứng,...

moi: P chạy đi làm cơm hãy nhé, đến giờ làm nghĩa vụ vinh quang của người Mẹ và người Vợ rồi! bye!!
18h15


2.
Hi Th.!
Đã bắt đầu ngày mới chưa vậy? Hồi chiều T viết thư nói là bị cảm lạnh vì mặc phong phanh quá ?? Thế thì lần sau đừng để bị cảm lạnh chỉ vi chủ quan trong chuyện ăn mặc?
Cái gì cũng phải có thói quen cả, như trong túi đeo bên người hay trong xe luôn có cái áo blu = áo gió (?) gọn gàng ? Thà bị nóng còn hơn là bị lạnh mùa này?
Mấy cái "chút chút" mà T cảm nhận được nơi thiên nhiên là điều thi vị quá !!! Trong thơ của HP thì mùa Thu luôn được ưu ái và nhắc đến với những ngôn từ rất rất thu-thu, dù là thu Hà Nội hay Thu vàng lắm của Tây Âu và Bắc Mỹ.
Hẳn lúc đó T rất cô đơn (?) thơ hợp với tâm hồn hơi cô đơn? Hãy vượt qua nhé, tuy khó mà dễ lắm? Tập trung nghĩ về cái gì đó mà T đang thích nhất cho mình và cho thế giới xung quanh... rồi T vẽ thôi, vì bức tranh ấy biết nói mà ? Khi nào T vê tặng P một vài tấm tranh nhỉ?
P vừa viết xong bài thì phải sửa bài nữa, hết trọn một tối đó, vì khi in ra rồi thì đâu có sửa được nữa??
Bây giờ đã sắp 2h rồi, ngoài trời trở gió... gió rit gào ào ào bằng cái âm thanh rất rùng rợn, như tiếng kêu của thiên nhiên trong khổ đau và tuyệt vọng vậy.
Vậy nha.
1h54

3.
Rồi tôi tự nhiên tìm đọc lại mấy dòng của T... Và thế là mùa Thu Hà Nội của T đã ở ngay trước mắt tôi :

Bằng lặng mùa Thu

Bằng lặng của mùa Thu
Rơi trên từng phiếm nhớ
Anh nhắc chiều Hà Nội
Gió bão dồn nơi đây

Anh sẽ đi qua...
Như em vẫn đi qua...
Dẫu tất cả mùa Thu
Nằm lại một con đường...

Chút nắng trong trong
...Chút trời mây lãng đãng
...Gió chỉ rất vừa
...Se se lạnh
...Nhớ đường mưa

Sao anh bảo:
..Chút gì nghe "bảng lảng"
Thật không anh
...Có tiếng động
Ở trong lòng?!

Dưng, đêm này
Trời trở gió phương em
Thu chưa tới
Mà lòng sao như vội
Gởi về anh
Đôi con chữ
Biết nói, cười...

Giữa bể đời
...Thu "bảng lảng"
...Chút chút thơ!?

2h20 -14/09/2006
Hoàng Thy Mai Thảo

PS.
Có phải T muốn diễn tả chiều thu hôm nay như vầy phải không? Trong cuốn từ điển tiếng VN nơi đầu mình hôm nay sẽ có thêm trạng từ (?) nữa để nhớ tới mùa Thu Hà Nội của riêng T! Ông thầy của mình hay nói: chẳng có từ nào là không thể không có cả, có thể hôm nay là mới mà mai sau sẽ là cũ? tất cả là ở sự qui định của con người thôi, giản đơn quá ??

Đây, mình gởi T sự ra đời của môt bài thơ...


Paris, 3h15 - 14/09/2006
Hoàng Thy Mai Thảo

Phượng Các
#66 Posted : Wednesday, September 13, 2006 5:26:57 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
nhưng mà "bảng lảng"thì quả tình mình chưa nghe bao giờ thì phải ? hoậc là lãng đãng, hoặc bằng lặng, hoăc là lặng lặng ?" ,

Vậy là VHP chưa đọc thơ của Bà Huyện Thanh Quan rồi:

Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa đưa vẳng trống dồn
Gác mái ngư ông về viễn phố
Gõ sừng mục tử lại cô thôn


Có nhiều từ cũng khó mà giải thích, chỉ đành đọc nhiều xem các tác giả dùng chúng trong trường hợp nào mà thôi. Bảng lảng có lẽ là rời rã, không tụ lại, không gắn chặt, nói về không gian hay tâm tư chăng? Question

viethoaiphuong
#67 Posted : Wednesday, September 13, 2006 5:57:36 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
nhưng mà "bảng lảng"thì quả tình mình chưa nghe bao giờ thì phải ? hoậc là lãng đãng, hoặc bằng lặng, hoăc là lặng lặng ?" ,

Vậy là VHP chưa đọc thơ của Bà Huyện Thanh Quan rồi:

Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa đưa vẳng trống dồn
Gác mái ngư ông về viễn phố
Gõ sừng mục tử lại cô thôn


Có nhiều từ cũng khó mà giải thích, chỉ đành đọc nhiều xem các tác giả dùng chúng trong trường hợp nào mà thôi. Bảng lảng có lẽ là rời rã, không tụ lại, không gắn chặt, nói về không gian hay tâm tư chăng? Question





oh! Cám ơn chị PC rất nhiều-- không ai nói về điều gì cần phải nói hay hơn chị!! Quả là như chị nghĩ về "bảng lảng" -- có cái chỉ cảm nhận được mà không thể có đủ ngôn từ để diễn tả...????
Chao ôi là thơ!!!
Sáng nay ra gặp ngay phần thưởng độc đắc từ trên trời Net rơi đúng vitình của HP -- bản nhạc Mozart mà cô bé tí hon mười tuổi của Nhật Bản chơi trên dương cầm kia--- cả một trời trí tưởng "đổ ào" quanh HP ---không có gì tuyệt diệu hơn thế, phải không chị PC và anh chị Liêu- những người được HP chia sẻ đầu tiên cái sự thật giản đơn của Tình Yêu nơi con người với con người trên thế gian còn lắm thương đau và lạnh lùng này!!
Để HP đi dinh cái cô tí hon về đây cho cả nhà PNV mình cùng chiêm ngưỡng nha!
viethoaiphuong
#68 Posted : Monday, September 18, 2006 4:16:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
VHP vừa lọ mọ vô nhà PNV mỗi khi vô Net cho một ngày với đời và với Net.
Thật lạ là - khi VHP bước vào đọc tin ở mục "thông báo" thì còn là "ngay hôm nay-18/09/2006" vậy mà khi bước ra thì ngạc nhiên thấy tât cả "tối om" = HP chợt ý thức - vậy là đã có cái khoảnh khắc chuyển đổi giữa 2 ngày vừa xảy ra tại đây. Thế là đã bắt đầu "ngày hôm nay -19/09/2006"
Paris ngoài trời âm u quá, mây giăng giăng theo gió kín một trời... nắng đã theo chị Liêu về phía phương Đông, ở nơi đó có một mảnh đất mà tất cả chúng ta trong cái nhà PNV này gọi là Quê Hương!
Ôi!Quê Hương - hai chữ ấy ngọt ngào...
Ta xa xa mãi nghìn trùng nhớ thương...
Chúc chị Liêu và anh Thái Thái những ngày chu du nhiều kỷ niệm mến thương!!

viethoaiphuong
#69 Posted : Wednesday, September 20, 2006 7:04:55 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Quên - Nhớ?!


Paris, sáng nay nắng thật nắng, trời trong veo như "pha lê" xanh thăm thẳm... không một gợn mây... chỉ vừa vừa chút gió, đủ làm lay nhẹ cỏ cây... đủ để xao xác hồn thơ-nhạc.
Tôi vẫn có thói quen nghe nhạc thật buồn, mà tôi gọi là nhạc "rên", khi ở cái tâm trạng của sáng nay. Bản nhạc "Nửa hồn thương đau" nghe mới đã chi đâu... như xé nát tâm tư, như vò nhàu ý tưởng... dội ngược lại tiếng của thời gian...
Giấc mơ hồi đêm qua làm tôi sững lại ở câu nói sau cùng của ai đó trong mơ(!): "ồh, đôi bàn tay của HP mới ấm áp làm sao và mình muốn được "sờ" thấy nó một lần nữa thực sự trong đời!". Tôi choàng tỉnh sau đó. Cố nhớ xem ai là người nói chuyện với mình trong mơ?
Không thể đoán là ai. Dưng không tất cả các khuôn mặt bạn bè đã từng gặp tôi và chưa từng gặp tôi (tôi hay tưởng tượng ra ai đó một khi chúng tôi đã trở nên thân thiện)- giữa trăm nghìn khuông mặt rất dễ thương tôi chẳng thể nhận thấy ai là cụ thể, tuy cứ thoáng qua nét mặt và cách nói chuyện thường ngày trong Net hay ngoài đời là câu nói đó lại như thì thầm.. thì thầm như chỉ để đủ cho tôi và người đó nghe thấy mà thôi. Lạ lùng là thế!
Tôi nhớ đêm qua trước khi rời máy vi tính để đi ngủ giống mọi người (không như con trai tôi tối qua nó rền rĩ "mẹ ngủ với mái máy vi tinh của mẹ"!)- tôi còn lọ mọ vào xem bài trong trang Net kia và rơi vào bài thơ của người bạn "ảo". Tôi buồn cười trong suy tư khi thấy bạn tôi lại đi xin thế này :" Gió- ngừng bay";" Biển- hết sóng vỗ", "Sông - đừng đón khách" , "Mưa- thôi rơi", ... và bạn tội sợ lời "Ly bịệt"!
Tôi "ra" ngay cái" Biệt Ly" và gởi lại cánh đồng thơ của bạn.


Biệt Ly...

Ta là gió
Sao em bảo: "ngừng bay"
Ta biển đời
Sao em: "ngưng sóng vỗ"
Kiếp dòng sông
Sao lại: "đừng đón khách"
Đã mưa trời
Xin đừng chớ:"thôi rơi"

Ừ, chiều về
Lòng ta thường rất lạnh
Nhân loại này
Tự chia rẽ lương tâm
Trái đất dẫu mênh mông
Cũng chẳng sánh- lòng người
Là vô tận ..
Nói làm chi
Chút của cải tầm thường

Ngôi nhà nào
Khung cửa tím- bóng em trông
Kệ ai trốn tìm quên
Kệ ai lường oan trái
Em cứ đi đi
Vào "biển ái" tình người
Vẫn còn ngày
Để em nói: "bịêt ly"!?

1h-- 21/09/2006


Thế rồi tồi phải đảo qua một lần nhà PNV này đây, như thói quen của tôi ít lâu nay.
Tôi đọc và đọc. Những con chữ biết nói. Biết khóc và biết cười nữa thì đã hẳn, vì một khi đã biết nói???
Tôi đi vào giấc ngủ vẫn rất ít của mình trong suy tư và ngẫm nghĩ.
Hôm qua "sư phụ" của tôi báo cho tôi một tin vui và bảo đó là "phép lạ". Tôi thì lại thấy tin đó cho sự đó chẳng lạ chút nào.
Cũng chiều qua, cô bé (bạn của bạn tôi bên Đà Lạt) đang ghé thăm Paris và ở lại nhà tôi năm ngày này- cô nghe tôi nói chi đó, thì bảo:" lúc này chị đang đứng đối diện với một thế giới đối lập với chị của đời thưc".
Sáng dậy thói thông thường vẫn là lọ mọ vào Net chính nhất, tôi ngẫm nghĩ một hồi, rồi tôi quyêt định đi làm cái việc tôi thấy là phải làm ngay. Nếu để lâu là tôi lại nghĩ theo cách của tôi mất về những cái bấy lâu nay tôi cho là lẽ thường.
Có lẽ tôi phải tỉnh mộng vào một giờ nào đó, nếu không bạn tôi trong Net này lại hay lắc đầu mà bảo: "chị VHP ơi là chị VHP ơi!","rõ là chị đang trong mây"... Tôi biết nói với ai đó:"hãy thay đổi cách nghĩ và cách sống, cách hành động của mình đi"? vậy sao tôi lại không thử làm việc thay đổi đó nơi chính tôi?? Và tôi đã thử thay đổi hôm nay.

Có người bạn Net rất trân quí của tôi, thư cho tôi sáng nay: "HP hat' chac' chan la hay roi, nguoi trong mong manh thi chac la giong nhe nhang lam.!" - à, bạn nhắc về bài hát "bản nhạc mưa" ca sĩ nào đó hát mà chính nhạc sĩ NMChâu soạn bài nhạc này gởi lại cho tôi sáng hôm qua, có đoạn thư của người bạn anh viết cho anh về bài nhạc và kèm theo bài đã được hát bởi một cô. Vì nhớ bạn tôi mới hôm trước hỏi tôi là khi nào có người hát nhỉ.? Bởi vậy tôi nhớ ngay đến bạn và gởi liền đó.
Để trả lời câu nói trên của bạn mình, tôi viết thế này: " để hôm nào n/s NMChâu đi hè về thì HP sẽ tới hát rồi thu âm- vì thơ của mình thì mình hát, hẳn không hay bằng ca sĩ, nhưng phải đúng hơn ca sĩ là chắc chắn"
........


(còn tiếp)

12h-- 21/09/2006
VHP
viethoaiphuong
#70 Posted : Saturday, September 23, 2006 5:52:04 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trong Tiếng Mưa...


Paris, chớm vào Thu... trời nửa mưa, nửa nắng, nửa gió, nửa mây mù,...

Lòng tôi thật sự bâng khuâng... Khi nghĩ tới ngày mai, chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa... Khi nhớ tới ngày xưa, đã bao nhiêu năm rồi bạn nhỉ? Với bao nhiêu tháng + bao nhiêu ngày, và + bao nhiêu ngàn vạn giờ đồng hồ đã trôi qua... Như một bến đò cách trở đôi giòng trôi...như một biển đời cách trở đôi bờ khơi...như hai trang giấy trắng của một tờ giấy trắng bị cách nhau bởi một đường biên thật nhỏ...thật nhỏ??

Ở nơi ấy cũng lắm mưa và nhiều gió? Nắng vẫn nhiều khi lung lay lẫn trong mưa hay mưa bay bay trong nắng?Mây vẫn nhiều khi giăng giăng lơ lửng ngang con đường cheo leo? Và trời lúc nào cũng cảm thấy se se lạnh và se se buồn??
Mình vẫn nhớ những lúc mấy đứa chúng mình ngồi vô tư lự trong cái quán cà phê sau con dốc đường Duy Tân (?)- lặng nghe mưa đôi khi và rì rầm những câu chuyện trời - mây - trăng - gió?

Ah! mình còn nhớ cái truyện" cô bé quàng khăn đỏ" bị bạn phịa ra làm sao và mình cười như điên lúc đó, bởi những ý nghĩ ngây ngô của bạn hồi bé khi "sáng tạo" lại truyện đó(??)

Ah! còn cái chuyện gì mà bạn nhớ không- chỉ hai đứa mình cười khi HLinh dưng không lại xử dụng một câu nói thật "nhà quê" trong khi đang làm cơm ngay tại phòng của HLinh đó? Mình và bạn thì cười đã đời, còn HLInh thì ngây ra chẳng hiểu gì và bực bội khi hỏi thì dứt khoát là mình và bạn không ai chịu khai ra cái lẽ của "sự" cười!?

Nhớ tại sao có hồi mà đứa nào trai hay gái cũng bị đệm cho cái họ rất "trần trụi" ấy nhỉ "Trần HLinh","Trần NMinh", "Trần VTiến",...

Bây giờ mỗi đứa một phương trời, đứa một góc cuộc đời, mỗi đứa là mỗi nửa tâm hồn, đôi khi vẫn lạc loài và lạc bước,...???

Ai cũng bảo bạn là người may mắn, bạn là người thành công, bạn là một mặt trời đang lưng lưng cuộc sống, ...

Thế mà sao bạn trong tâm tưởng và ý nghĩ của mình thì vẫn thế thôi- một cậu bạn nhỏ tuổi, mà tính tình rất dễ thương, mà tâm hồn rất trong sáng, mà tấm lòng rất bao dung và có một tính cách rất nghệ sĩ khi bàn về thơ nhạc, rất đàn ông khi bên cạnh HLinh(?-- vì chưa bao giờ mình hỏi HLinh điều này), Đặc biêt là con người của công việc khi đứng trước công vịêc của mình. Tất nhiên là mình tự hào về bạn lắm chứ!

Gặp nhau ở đây, Paris, là mình điều mình cho là mộng tưởng. Vậy mà sẽ gặp nhau trong vài giờ nữa.Sẽ thế nào? Thì vẫn thế thôi-
-chao chao chiến hữu!
- chao chao người mộng mơ!
- đây sẽ cho một bồ thơ để ngây ngất
- đây sẽ cho một gam nhạc thật khó mà theo cùng thơ
- thôi kể lại truyện "cô bé quàng khăn đỏ"
- ah, ra vẫn thích cái đoạn "bà ơi, sao mắt bà to thế??",....
........
- mimoza trong vườn nhà bạn còn chưa tàn chứ?
- biết rồi là đằng ấy vần rất ưa màu vàng của riêng loài hoa đó!!
- và cả cái sự bình lặng của mặt nước Hồ Xuân Hương...
- và cả con đường mãi quanh co ngang thành phố...
- và cả sương mù vẫn bao phủ khi chiều buông...
- và cả tiếng ngàn thông reo reo không ngơi nghỉ trên đồi..
- và cả tiếng mưa rơi rất thánh thót đêm dài vào mùa mưa liền sáu tháng của một năm...
- và nhất là hoa anh đào hai bên con đường dốc đó
.........
Thật đây rồi, tiếng đồng vọng của ngày xưa...

Người bạn đời cao cả!! Kỳ Nguyên!!

Paris- 22h40 -- 23/09/2006
Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#71 Posted : Saturday, September 23, 2006 4:30:09 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Điều gì ANH nghĩ ..

Thêm một lần nữa tôi lại ở trong PNV này vào cái khắc chuyển giữa hai ngày! Tại sao với mọi người điều đó là bình thường? Mà ở tôi luôn là một "sự" gì đó thật tình cờ mà không vô ý chút nào?? Cái "khoảnh khắc" đó dài-ngắn bao nhiêu, mà sao trong tôi là vô tận những suy tư?? Có lẽ tôi ẩm ương quá rồi chăng? Hãy sống như tất cả mọi người đi - sẽ đỡ khổ tâm đôi khi!?

Cả đêm rồi, dưng không lại lôi cổ cái bản nhạc, mà Sirius gởi hôm đó(?) - "Jivago" để suốt đêm... tuyết!! Vẫn là tuyết thật trắng... thật mềm... thật mong manh...đang rơi... đang rơi như không dứt giữa trời!! Ở đó chỉ có thiên nhiên huyền hoặc và Jivago đang rờ tay trên cửa kính nơi căn phòng tiều tụy-- những bông tuyết kết tinh thành những cánh "sao băng"...- cảm giác thật lanh ở trên các đầu ngón tay trái của tôi còn rõ mồn một. Đã bao lần tôi tự hỏi "anh là ai (Jivago)?" và "tôi là ai ( cái con người thơ-thơ của tôi)?" mếm yếu và mong manh không khác nhau???

Sáng ra tôi mới nhớ ngày xưa chính Kỳ Nguyên đã hát cho tôi nghe lời bài hát VN dịch ra từ bản nhạc "Lara = Jivago" này đây, trong tiếng đàn ghi-ta rất rất lãng đãng của mình!!

Vậy mà mình lại chưa gặp nhau hôm nay???

Điều gì KN nghĩ sáng nay khi đặt chân tới Paris mà không thấy tôi ra phi trường đón như tôi đã khẳng định???

Chúa ơi!! Con xin Người ban cho tất cả mọi sự an lành!!
Vào cái khoảnh khắc giữa hai ngày nơi nhà ảo PNV này -- tôi để lại vài dòng chợt chạy ra trong ý tưởng... vẫn chỉ là ý tưởng????????????

Bây giờ thì tắt máy vi tính và đi nhà Thờ -- ở đó tôi sẽ chỉ để giành thời giờ cho cầu nguyện và học lời Chúa!!

9h26-- 24/09/2006
HTMT
viethoaiphuong
#72 Posted : Sunday, September 24, 2006 6:07:44 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bức Họa Một Chiều Thu Hà Nội

Bên hồ, một chiều thu.


Chiều thu Hà nội, ngồi uống "chanh leo" ngay sát cạnh nước hồ. Gió man mát, nắng chẳng đủ rực chỉ còn hiu hắt, sương chưa đủ nặng để buông tỏa, cảnh vật chẳng tỏ chẳng mờ, lãng đãng, bẳng lảng, kỳ lạ, khó tả.Thích quá, lấy điện thoại gọi cho một cô bạn:
- Đang ngồi bên hồ Trúc Bạch đây nè, tuyệt vời trên cả tuyệt vời, có đến đây được không?
- Em đang vẽ, cũng đang thích lắm. Anh đang sướng à? Định thả hồn đi đâu đấy?
- Chẳng định thả hồn đi đâu cả, chỉ đang nhìn sóng hồ lan tỏa
(((...(trong đầu)...lũ cá con há mồm tròn xoe hớp hớp khí, một vài con ngửa cái bụng trắng gại gại lưng vào bờ kè, vài con chuồn chuồn ớt đuổi vờn nhau, một con vụt biến đi, còn lại hai con bay giỡn, chọc chọe nhau, rồi chúng vút bay rất nhanh, xa hút, chẳng theo kịp chúng, rồi lại thấy hai con bay vờn veo veo trước mắt, chẳng biết có phải đôi cũ không? Ầm ì tiếng xe máy ngay sau lưng, lào xào tiếng nước vỗ theo thuyền thiên nga ngay trước mặt...nhiều thứ lắm, chẳng thể nào kể ra cho hết được...)))
đến đi.
- Anh muốn nhân đôi sung sướng à?
- Anh chẳng biết nữa
(((...(trong đầu)...anh chỉ muốn chỉ cho em thấy cái anh dang thấy...))),
vướng mắc vào khái niệm, câu chữ làm gì. Đi đi.
- Anh phải làm cho em thấy hấp dẫn, quyến rũ chứ.
- Anh chẳng biết làm thế nào khác. đến đi rồi sẽ thấy, em mà đến anh sẽ sướng gấp bốn lần, còn em sẽ sướng gấp mười lần.
- Ha ha, cũng xạo quá ha, chẳng giống anh chút nào.
- Không biết nói xạo nên bị lộ tẩy rồi a, chỉ vì thấy em như thích những câu nói kiểu vậy nên nói đại ra cho vui thôi. Nếu đi được thì đi đi, nhưng nếu đang hứng vẽ thì hãy vẽ tiếp, mõi người có cái thích riêng của mình
(((... (trong đầu)...anh rất biết cảm giác có được thời gian cho góc rêng tư đó...))).
- Anh cứ tiếp tục đi, chờ em nhé, em sẽ đến. (((... (trong đầu)...chắc chắn là không đến được rồi...)))
- O.K.
Cất điện thoại, thở thật sâu, chỉnh lại tư thế ngồi cho thật thoải mái, mắt từ từ khép lại. Tiếng ầm ì, lao xao vẳng sau tai, vị nồng cỏ, đất len sâu đáy ngực, gió mơn man mát thấm da... Vầng sáng chuyển dịch chậm chậm lại, đỏ, cam, vàng, lục, chàm, tím, trắng... Tất cả đều nhẹ bỗng, ngưng lại, đọng lại... Một chấn động rung tỏa toàn thân...Từng bước , từng bước chăm chú, thẫm đẫm nhạy cảm, nương theo luồng ánh sáng......Một làn gió trắng thoảng qua, trong veo âm thoáng chạm:
- Hãy đi theo em.
- Đi đâu?
- Hãy đi rồi sẽ thấy.
- Anh đang mắc chút việc, rồi anh sẽ đi, hãy chờ anh tới.
- Thế nhé, hẹn gặp anh.
... Không gian ngập tràn thinh lặng. Thời gian tan biến vào thinh không, đúng như chưa từng có thật bao giờ. Hệt khi làn gió tới tôi tự khi trước, từ sâu thẳm bỗng thấy tôi tới hòa trong gió tự khi nào. Lung linh, ngát hương, dịu ngọt. Làn gió trắng đã chờ, đã đợi. Làn gió đó chẳng phải làn gió khi trước, mà cũng chẳng phải làn gió khác. Tôi cũng vậy, chẳng còn là tôi khi trước, cũng chẳng phải một tôi khác. Chỉ là một sự chuyển hóa, diệu kỳ, đẫm ý thức, viên mãn: chẳng tròn chẳng vuông, không đầy không vơi, chẳng dài chẳng ngắn, không cao không thấp, chẳng cấu chẳng tịnh... Tất cả chỉ có bấy nhiêu, bây giờ và ở đây, tất cả là như vậy. Chẳng có một cái gì "phải" trở thành một cái gì khác ở đây cả... Lịm ngọt hơi gió trong lòng: "Hãy lắng nghe, tiếng hoa cỏ đang nở đó"... ... ...
... Điện thoại rung reo. Một hơi thở sâu, chào gió nhé. Mở điện thoại, ấm áp dòng tin nhắn:
- Anh ơi, vẫn đang hóng mát à? Sướng cả phần em nhé. Em vẫn còn thích vẽ. Nhớ giọng nói của anh...
- Đi đi, anh chờ. - Nhấn nút gửi đi tin nhắn trả lời, tôi biết em đang đi, và em sẽ tới nơi em phải tới, như mỗi một ai, trên con đường của riêng em.

(Trúc Bạch, 15h02 - 18h27, 23/9/06.)

Hi,
chưa trả lời ngay được thư của P cứ áy náy hoài. Lộ cộ mấy chữ, gói câu chuyện nhỏ làm quà gửi P. Chúc mọi sự bình an.


Trong góc nhỏ... Paris, một đêm thu

Thật sự ngỡ ngàng về trí tưởng của T và khả năng viết hết sức "tài nghệ" của T đó!! Lúc đầu nghĩ là T gởi nhầm địa chỉ ?? Sau ngẫm lại thấy T đã gởi đúng địa chỉ!! Một câu chuyện có thật lồng với trí tưởng tượng- trong một sự thật hơn cả. Phải, đôi khi cái ai đó viết thật nhất và đơn giản nhất luôn làm HP thích thú hơn là biết đó là chuỵện "tác phẩm" nghệ thuật.
Lại nói chuỵện điện thoại mobil - hồi về VN vừa rồi mình mới chính thức biết sử dụng vụ "nhắn tin"( PM)- và mình đã khoái ra sao khi phát hiện thấy lối dùng PM này ... người mà mình viết PM nhiều nhất và nhận PM nhiều nhất khi đó phải nói là TMỹ, Ng Hà-- cảm giác khi máy rung khe khẽ trong tay mình ấy mới tuyệt vời làm sao -- như tiếng đập của trái tim bạn mình trên tay mình vậy. Khoái hơn nữa là vừa nhìn vào máy thì mắy báo có PM và đó lại là PM của người mình đang nghĩ tới. Có đôi lần T cũng nhắn tin cho HP ?
Hôm rồi Hà gởi cho HP bài hát "tâm hồn" -nhạc phổ thơ. Mãi sáng qua HP mới mở ra nghe- sững sờ về lời bài thơ và giọng hát của Thái Bảo- Hà bảo cô này hát không hay bằng cô Lê Thu nào đó, mà mình thì chưa nghe cô LThu hát bao giờ, nhưng giọng TBảo mình rất thích- chất giọng ấm, hát có chiều sâu làm nâng lên tính trừu tượng của thơ. Khi nghe bài hát này, chẳng hiểu sao HP nghĩ đến T mới lạ chứ. Nhưng như T đã nói rồi - HP hay quá tưởng tượng về những gì HP tưởng là T phải như vậy khi trước 1 khung cảnh thiên nhiên là như vậy?? Lãng đãng là bệnh của người-thơ mà?
HP gửi đây lời bài hát và cảm nhận của HP sau khi nghe bài hát đó.
Chúc ngủ ngon và sáng mai dậy là một ngày mới với mọi sự mới tốt lành và vui vẻ.
thân mến -HP
22h34-- 24/09/2006

ps-Ah! món giải khát "chanh leo" là thứ mình thích hơn cả, có lẽ vì đó là chanh Đà Lạt (mình hay tự hỏi- giữa Hà Nội và Đà Lạt thì nơi nào mình để lại nhiều hơn cả những mẩu nhỏ của linh hồn mình??) hay vì cái vị của loại chanh này nó hợp với khẩu vị của mình - mùi hương không ra chanh, không ra cam, pha lẫn hương vị của một trái quả dại mà mình rất thích - hình như trái đó có tên là "Long Tiên"?? ( hồi bé đi sơ tán ở quê ngọai thì hay sờ lần mấy cái hàng rào quanh vườn -- lúc nào cũng có sự "bất ngờ" đáng quí- dăm bẩy thứ trái dại, mà có lẽ chỉ là trẻ con mới dám ăn??)

TÂM HỒN

Nhạc: Huy Tiến - Thơ: Song Hào

Bao giờ anh đau khổ
Hãy tìm đến với em
Chút hương đời dịu ngọt
Hoà chung trong tiếng thơ


Đâu chỉ có nắng vàng
Là mùa xuân ấm êm.
Đâu chỉ riêng mặt trời
Là xua đi giông tố.

Vườn nhà em đầy hoa
Hương thơm và trái ngọt
Mái nhà em dịu mát
Đằm thắm và bao dung

Mặt đất còn gai chông
Bầu trời còn mưa gió
Bao giờ anh đau khổ
Hãy tìm đến với em./.





Em-Thơ và đau khổ


"Bao giờ anh đau khổ
Hãy tìm đến với em..."*


Lời bài thơ thánh thiện
Như một dòng sông Tâm

Ta hóa thành biển sóng
Trôi về miền bão giông

Được tìm quên nỗi nhớ
Lặn chìm vào nhạc-thơ

Lời em hát như mơ
Ru hồn linh đắm đuối

Mong sao đường đoạn cuối
Em bên người thong dong...

Bao giờ ta đau khổ
Sẽ nhớ vườn nhà em

Chút hương đời tỏa ngát
Chút tình đời bao la!?

9h-- 23/09/2006

*bài hát "Tâm Hồn" - thơ:Song Hào, nhạc:Huy Tiến, trinh bày:Thái Bảo
Hoàng Thy Mai Thảo


**đâu chỉ có nắng vàng
Là mùa xuân ấm êm
Đâu chỉ riêng mặt trời
Là xua đi giông tố...


*** và đây, sự ra đời của bức họa "chiều thu Hà Nội" --gởi tặng T và các bạn 10B--trường Bonnal- Hải Phòng.

Anh vẽ chiều thu...


Anh cứ vẽ đi
...Mùa thu như cánh gió
...chợt đi qua...
...để lại dấu ..
...ngọt mềm!
Anh thích gió
...màu xanh?
Em ưa màu
...thật trắng!
...bay muộn màng...
...Theo lối cũ...
...đường xưa...

Hạt nắng trễ
...chỉ còn thừa
...hưu hắt?

Sương
...chưa tròn...
...chưa nặng tỏa...
...mong manh...

Lũ cá dưới hồ
...miệng tròn xoe...
...hớp hớp...

Cặp chuồn chuồn
...vờn, đuổi...
...giấc yêu thương...

Lào xào...
... là tiếng nước
Ồn ào...
... người vút qua

Em có đi qua...
Rồi trở về...
Trong tiềm thức ..
Hồi chuông rung...
...dòng tìn nhắn:
"...Hãy đợi...
...Anh!"


2h15--25/09/2006
Việt Hoài Phương

*** sáng nay khi post bài thơ này vô đây là HP đang nghe bài hát "Thời Hoa Đỏ"--- chao ơi, là nhớ!!!
viethoaiphuong
#73 Posted : Tuesday, September 26, 2006 3:50:42 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
"Thơ - Nhạc" và "Nhạc - Thơ"
(tùy bút)

Hồi sang nay mở mắt ra là EM nghe bài "gọi gió"-- chẳng cần gọi -- gió cũng đã đầy ắp ngoài trời , mây sáng nay xám nghoét--không có nổi một tia nắng nhợt nhạt, chứ chưa nói tới nắng vàng,... ???

Mùa thì vẫn xa năm tháng... chưa nghe dứt bài hát của n/s HMy và MThảo hết lần thứ ba thì nhào vô" dactrung.net" - rơi vào trang thơ của một người bạn Net mới quen thân cách đây chừng vài tuần (nhưng Lua9 đã biết HTMT đâu đó lâu rồi thì phải)-- lại còn rơi vào bài "hai sắc hoa Tigon" của một người bạn Net khác - Ấu Tím - Ngô Đồng - nghe NĐ ngâm ngay bài thơ "rỉ máu" đó--- gớm, trời đất càng u mê hơn!!

EM lại tự mình rơi vào "hư không"...cứ một đoạn của bài thơ" hai sắc hoa Tigon" chưa kết thúc ( đợi NĐ ngân nga...) thì một khúc của bài hát "gọi gió" lại xen vào... cứ thế làm thành một bản hòa tấu "thơ-nhạc"và" nhạc-thơ" đến là huyền hoặc...

Ừ, EM báo với ANH là cho họ làm bản nhạc đó đi, có lẽ chọn ca sĩ Trọng Thủy (thôi gọi là ca sĩ cho dễ thương hơn là nghệ sĩ- nghe già quá cái danh hiệu này khi gán lên tên TT- đó là cảm giác của riêng MThảo!). ANH sẽ tiến hành ngay đi nha, vì nếu trễ hơn là MThảo lại lặp lại với ANH khi nói về chuyện nhạc nhẽo với CD này..?" chẳng biết để làm gì nữa việc làm nhạc ? Vì EM, HTMT-VHP, sẽ chằng hơn lên và cũng chẳng bớt đi những gì đã là EM đó? Cũng như cuộc đời chẳng bớt đi mọi nỗi đớn đau và tội lỗi của mình tự ngàn xưa...." . ANH hay bảo:"sao thơ của EM cứ buồn quá vậy? Hãy viết thơ cho lạc quan lên!!" EM đã trả lời ANH biết bao nhiêu lần, mỗi khi đọc lại những lo lắng này của ANH cho thơ của EM ( hay cho chính EM?)-- "ôh, thơ chỉ là thơ và là cảm xúc nhất thời khi nào đó? EM làm sao tự bắt EM phải cười khi lòng EM đang như là bể khổ, khi hồn vía EM đang tan tác tứ phương- vào đúng khoảnh khắc của thơ+hồn người đang chỉ còn là một - một hình thể duy nhất, một trọng lượng duy nhất và một trạng thái duy nhất=một sắc màu!?". Chẳng phải chính ANH một lần, khi EM nhắc về "mưa Ngâu" của hè mới qua đó...

EM bảo:
-EM chưa bao giờ thấy đúng nghĩa "Mưa Ngâu" như mấy tuần này EM đã và đang thấy...
- ANH vẫn thường dầm dãi, tắm trong mưa như thế và để cho mưa rơi xối xả trên mặt...
- Thế thì EM lại thích nằm nghe tiếng mưa, hay ngồi lặng thinh nghe mưa rơi... tiếng mưa gọi EM về với kỷ niệm nào tự nhiên sống lại trong EM- rồi cứ thế hồn Em trôi theo dòng mưa và đất-trời đang hòa chùng làm một kia. Và rồi EM mặc sức suy tư... mặc sức đắm chìm... trong những cảm giác đê mê của ngôn từ, mà nàng thơ dưng không mang đến cho EM... đó là lúc phải ra đời bài thơ nào đó!
- Vậy EM đã là người thật may mắn, người thi sĩ chỉ mong sống hòa mình được vào hơi thở của thiên nhiên...

Rồi có một hôm EM đang lơ ngơ bên bờ biển, EM nhắn tin gì cho ANH nhỉ?
-EM đang lang thang trên biển. Biển chiều này dường như không có sóng và nước mới trong và mênh mông làm sao!!

Và ANH đã tình cờ mở máy di động khi đó. ANH nhắn lại cho EM mấy dòng rất ngắn:
- Thật tuyệt vời! Ước gì ANH có đủ điều kiện để "bay" ra vùng biển đó lúc nào ANH muốn, như lúc này chẳng hạn(!) Thế thì EM hãy ghi lại cảm giác đó của mình trong Thơ ngay đi và khi làm nhạc ANH sẽ hưởng ké với??

Vậy mà ANH không bao giờ hết nhắc EM "bài ca "muôn thuở "hãy lạc quan lên! ..."

11h30-- 26/09/2006
..................


Chưa hết một dòng tâm tư đứt quãng...
EM trôi vào giai điệu cũ của sáng này... màu mây xám nghoét ấy không chuyểu dịch đi đâu, dù gió đang hóa như dư thừa...
Gió không đẩy cho mây trôi... gió quay về đẩy hồn linh EM vào sâu thẳm của tương tư... Em tương tư với chính Thơ của mình...

Mây Mùa Xa...
(nhạc-thơ)

Mây
...giờ này
...màu không trắng như xưa
...mang giận hờn
...làm hư-chán
...mắt-môi...
Lỗi bầu trời
...nhiều quá những
...tơ vương
...kín đoạn đường
...dòng mưa muốn
...tuôn rơi..

Gió
...ngược luồng
...về theo thoáng thu đưa
...ắp một trời
...vọng những tiếng
...chia ly!!
Nắng
...nhạt màu
...thành chữ góa
...tâm tư
Lỗi cuộc đời
...còn lắm quá
...thương đau!!


Mai chiều về
...người ơi, nhớ tên tôi
...đã một thời
...vàng trong tiếng thơ-Thy
...trắng một mùa
...toàn những áng mơ trôi
...thắm một đời
...nhạc...quên-nhớ...
...Si - bemol.

Paris- sáng 26/09/2006


Ah, nhắc tới điều này, EM lại nhớ MC có lần "cảnh báo" cho EM rồi, khi EM cãi lý là HP không có tơ vương hình bòng nào ngoài đời thật... " cần gì, HP có thơ của HP đó thôi, người khác thì không có HP và cũng chẳng có thơ!" - lúc đó EM tức cười với lời "kết tội" quá đáng của MC.

Đến khi Ora cũng lại nói với EM:
- HP chả yêu ai cả, ngoài HP!
- vô lý, làm sao mà thế được?
- thì HP yêu Thơ, mà Thơ là HP chứ ai nữa? Giản đơn là vậy!
-ah! ha!! Lần đầu nghe thấy sự gán ghép này cho người-thơ"...
-thì từ xưa rồi có ai đó đã nói đó... (chuyện những cái đinh đóng trên tường và các ấn tác thi-thơ?)

Đó, bài "nhạc-thơ" mới toanh này ra đời như thế đó, lúc viết vội những cảm xúc kế tiếp cái thư thật ngắn gửi ngay cho ANH vì sợ sẽ thay đổi ý định thu âm bài hát "Gọi Gió"... thì đâu nghĩ là giữa chừng sẽ có bài thơ hay lời "thơ-nhạc" nào được phát sinh. Nhưng thường thì lại kết thúc bằng một bài thơ hay khi lãng đãng hơn sẽ là một bài "thơ-nhạc". Đó là điều khiến EM thú vị với Thơ và yêu Thơ là vậy- tự Thơ sinh ra Thơ ; tự tình yêu sinh ra tình yêu, cho dù đó là tình yêu gì đi chăng nữa.

Mà nói đến "thơ lạc quan" như ANH hay lo lắng... EM trả lời ANH hôm rồi sao nhỉ?
" ... thơ í mà...ANH đọc tư duy lúc bài thơ đang muộn phiền... chứ mà gặp EM ngoài đời hẳn ANH sẽ nói khác...tỉ dụ :"MT, hãy cho ANH xin chút sức sống và đức tin của EM đi, cô bé!"

Với ANH thì MT là EM , nhưng với hầu hết các "tình-thi" của mình thì MT luôn phải đứng vai "ANH", "người ta" chỉ được làm "EM" của MT thôi,, dù "người ta" có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, và dù "người ta" là ai? Vì tình yêu thì làm gì có tuổi, phải không ANH ?? Và khi yêu rồi thì đâu còn biết ai là ai nữa mà phân biệt này kia kia nọ???

ANH cũng bảo đó thôi "Mai Thảo ðúng là ðang có hồn thơ ẩn mình trong trí tuệ và tình cảm của em. Hãy viết với nhiệt tình và cảm xúc " ???

Ah, tri tuệ của Thơ là gì(?) EM không dám nhận cho mình, nhưng cảm xúc thì quả thật lúc này EM đang có dư đủ cho tất cả ai là hình bóng của Thơ -Thơ - HTMT-VHP. Bởi vậy nếu EM không cho được ai đó qua Thơ thì EM sẽ nổ tung ra mất hay tự thiêu cháy mình thành tro bụi.
Chân thật với đời là điều tốt hơn cả và chân thật với Thơ là điều quí nhất, phải không ANH?!


Paris - 14h50- 26/09/2006
VHP-HTMT
viethoaiphuong
#74 Posted : Tuesday, September 26, 2006 6:39:42 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
NĐ- Ấu tím ơi!!
Làm ơn "rinh" cái bức họa "Hai sắc hoa Tigon"+giọng ngâm thơ "bi ai"="rỉ máu" của người mộng vô đây giúp VHP được không - làm chứng cho cái tâm hồn luôn lãng đãng nì của "thần gió" với nha!!
Đa tạ ngàn lần!!!
VHP
viethoaiphuong
#75 Posted : Wednesday, September 27, 2006 10:09:40 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Zora!!

Zora,
Zo viết chi chị nghe đúng là giọng của "gá nhíp" còn gì nữa:
"sáng ngủ dậy chớp chớp cái mắt thôi mà đã phải đến trường, chiều về, tối học hành búa xúa, chớp chớp cái mắt thôi mà đã hết ngày. Ừ, trôi nhanh thật chị nhỉ, nhanh đến nỗi em chưa kịp suy ngẫm, lãng mạn với thơ thẩn nữa. Nhưng sinh nhật này em sẽ tặng chị một bài"
Chị đã cười với những "chớp chớp mắt" đó? Dĩ nhiên thấy Zo chớp bốn lần mắt mà hết ngày rồi, thì "thời gian trôi nhanh thật..." là đúng quá rồi còn gì?
Nhưng Zo chớ có áy náy vì chưa kịp suy ngẫm gì -- để giành mai sau lớn sẽ suy ngẫm chưa muộn?
Chưa kịp lãng mạn với thơ thẩn-- thì cũng để giành đến mai sau già sẽ lãng mạn cũng thừa thi vị kia? (như chị bây giờ í mà? hihi!!)
Xong, suy ngẫm thì có tuổi đó "gà nhíp" à- để quá thì khỏi biết suy ngẫm có nghĩa là chi nữa rồi? Chứ đừng mơ là còn kịp để suy ngẫm chuyện "gi gỉ gì gi" của cái thời cổ lỗ sĩ ngày xưa??
Ngược lại, lãng mạn thì không có tuổi. Ấy nhưng lãng mạn mà thiếu suy ngẫm là gay go đôi khi hỉ?
Còn suy ngẫm mà thiếu lãng mạn thì sao nhỉ Zo? (trả bài này khi nào thi học kỳ xong nha?)

Không nên hứa cái gì ở đời cả nha cưng. Sẽ làm mất tự do của mình và của người khác? Cứ để cho Thơ được tự nhiên với thời gian và tâm tưởng. Nếu ép nó sẽ thành trái chín non hay trái chết non - tội tình cho thơ và cho cả Zo lẫn người được tặng??

Bởi vậy nên biết yêu quí, nâng niu, chiều chuộng và nuôi dưỡng Thơ khi mà Thơ còn ở trong tay mình í.

Nhưng không sao, cái gì cũng phải tự mình rút ra bài học kinh nghiệm cần cho điều mình quan tâm?

Zo bảo sao?"Hà nội vẫn nóng nóng" à? Tại Zo thấy nóng trong người cũng nên? Hay tại bạn chị thấy lạnh se se là do cảm giác riêng của anh ấy hỉ? Thế thì làm cách nào để biết Hà Nội đang thật sự nóng-lạnh ra sao???
Theo Zo cái nóng đó là do "chắc là vì đông người nhỉ?"-- thử suy ngẫm mấy "dấu hỏi" này nha cưng!!


23h30--27/09/2006

Chị lúc này bận tối mắt, bữa nào cũng 3-4 giờ khuya mới mò vô giường ...
Bạn Net đe rồi: " những người thức khuya mà lại viết nữa thì sẽ chết sớm"!!
Chị trả lời: "chắc hẳn HP sẽ không sống quá 100 tuổi là cái chắc??"
SN của Zo là khi nào -- nói chị nha? Có quà cho Zo nhỉ ?? Vài tuần nữa papa của Nico về VN đó-- chị "nhờ" chuyển chút chút "TY" cho Zo của chị, Zo nói rõ thích chi nha, để chị đoán mà sai thì uổng cả hai nhịp tim???
Bao giờ Zo biết yêu ai đó nhiều thì hẳn người này sẽ biết yêu lại Zo gấp 100 lần hơn đó và ngược lại ?????? Chớ có để TY như dòng nước trôi đi trong băng giá của tâm hồn, cái gì cũng phải tập từ khi còn rất nhỏ??( bây giờ Zo đang còn là đứa trẻ thơ của TY thôi, nên còn phải tập thói quen cho mình??- đó là chị dặn riêng Zo nha!?)
Chị out đây - 12h trưa rồi đi nấu ăn cho trẻ con về ăn để chiều bọn nhỏ đi trường lại .

12h15- 27/09/2006
viethoaiphuong
#76 Posted : Thursday, September 28, 2006 6:49:14 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
*Tả cảnh quanh ta ở...
Có rừng thông bao quanh đời quên lãng, có mây chập chùng rạng núi mù hơi sương, có bàn ghế đây ngoan hiền nằm chờ đợi, có người ngồi giọt lệ khóc vì....Thôi thì thôi nhé đoạn trường thế thôi...Cảm ơn HTMT, TayBuon, chào tay Buon cái làm quen, Tay Buon tham gia DT trong lúc Lúa bắt đầu bận rộn vắng nhà luôn, sáng sớm hay tối khuya mới vào làm vài vần thơ mông lung không rõ rệt, chả biết cho ai, vì mình đã cố lao vào đời tất bật để tìm quên mà....Bạn có nghe không sáng nay quanh đồi mình ở....


Nhé anh...

Sương mờ bay-sương mờ bay lảng đảng
sáng như chiều, như tối cõi riêng tư
đường đời thênh thang tìm quên chân bước vội
dừng lại làm gì - lại nhớ đến người thôi...

đoàn tàu đêm đưa em về cuối tận
khi nhắm mắt rồi, anh tìm đến em không ?


lua9
29/9/06


** Có phải là như thế này không, EM muốn nói??--- "đối thọai câm" là như vậy, hỉ!!!



Quanh Ta


Quanh EM là gió thổi
Quanh ANH chiều mưa rơi
Vuốt mặt đời sớm tối
Biết rồi còn nhớ-quên

Bên nhà EM bàn ghế
Đợi một người thân thương
Bên ANH mây bay thoảng
Lơ lửng trời mênh mang

Sóng biển chẳng đi ngang
Cho thuyền duyên cập bến
Để một thời thương mến
Lênh đênh ngoài xa xăm

ANH những muốn hỏi thăm
EM ơi mùa thu tới
Nếu mây mưa bớt vợi
Đường về EM có trông

Hay vẫn gọi-- "tình-không"
Viết hoài lên giấy trắng
Đây giọt tim ANH tặng
Ký tên "tình Thy-Thơ"!!!

Paris- 10h20-- 29/09/2006
Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#77 Posted : Friday, September 29, 2006 11:30:45 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
MAUVE!!

M A U V E... tôi không thể tin ở mắt mình, khi năm chữ cái đó từ từ xuất hiện thật nhanh trên màn hình! Chính năm ngón tay của tôi gõ lên bàn phím ư? Không có nhẽ????? Như một dòng điện thật dịu êm chạy qua tâm linh tôi(?) Như một sợi dây buộc nhẹ tim tôi(??) Như một lời ca quen thuộc lại vọng về(???) Như một vì sao vừa chớp mắt trong đêm Đông(????) Và một dòng tên có sắc màu, gam màu tôi ưa thích(?????)-- Ồ! Có lẽ nào như thế? Một màu thơ! Một màu mơ!! Vần thơ mang tên M. Dòng thơ mang tên A. Nhạc thơ mang cung U. Tiếng mơ về chữ V. Để tôi đặt tên EM, hai chữ đầu và cuối... sẽ nối liền hồn ngơ!!
Và kia nữa, màu hoàng hôn tôi chưa từng thấy như thế bao giờ... Mây giăng giăng khắp một trời hai phía. Một bên có những khoảnh mây như xanh xanh thấp thoáng bóng dòng sông Seine. Một bên là mây trắng, trắng như màu mây tôi hay thường thắy, bay theo sau luồng gió trắng ấy là tôi qua những vần thơ đã trôi theo năm và thàng, với những ngày chẳng mỏi mệt hồn thơ. Nhưng ngay chính trước mặt tôi, giữa hai khoảnh trời mây xanh và mây trắng kia là một màu mây tôi chưa từng thấy trong đời thơ của tôi, chỉ có mây là mây... màu tím khẽ ngã sang xanh hay màu xanh đang hóa thân thành màu trắng, để ở lại giữa vòm trời màu của một giấc mơ chưa bao giờ tôi thấy lúc chiều buông?? Màu tím ấy tôi ưa và là màu thương tôi vần nhớ...nhớ mỗi lần tôi vẫn thấy trong thơ. Những con chữ ấy cũng thật khác thường khi đứng cạnh tên MAUVE khi xưa, như tất cả trở về cảm giác của lần đầu tiên tôi bỗng đọc thơ của MAUVE. Tôi đã vỡ vụn như những mảnh thiên thạch vừa bung ra sau một vụ nổ của một vì sao, làm tung tóe trên nền trời ngàn vạn tỉ những chấm sáng li ti. Ở đó tôi nhìn lên và bắt gặp một vì sao vừa được sinh ra nhờ một mảnh vở kia. Một vì sao của riêng tôi, Sirius, ngày nào... thắp riêng cho tôi một màu sáng diệu kỳ,... giữ riêng cho tôi một dòng sáng tuyệt vời. Một ngôi sao đổi ngôi cho riêng tôi một loài hoa dại mới.
MAUVE!
Khi tôi tra trong từ điển Pháp-Việt, MAUVE : danh từ là- một cây nhỏ, có hoa màu trắng, hồng, cây cẩm quỳ. Tính từ là - có màu tím nhạt. Ngỡ mình trôi vào trong một cơn mê chiều với những giải thích đó.
Một cái tên không phải tự tôi muốn, nhưng chính năm ngón tay tôi đã sinh ra trên bàn phím vi tính. Một màu mây như màu hoa dại, như tôi đã thấy trên trời khi đó- vào khoảnh hơn mười tám giờ bên Paris, chiều ngày hai mươi chín tháng chín năm hai ngàn lẻ sáu.
Và tên người từ hôm nay là MAUVE, với riêng thơ -thơ của Hoàng Thy Mai Thảo.
viethoaiphuong
#78 Posted : Wednesday, October 4, 2006 6:23:53 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Felix!!

Allys viết những dòng này cho Felix vẫn trong một trạng thái tâm tư hết sức lạ thường. Lạ thường đến nỗi bất kể khi nào Allys nhìn lên bầu trời cao tít tắp trên đầu mình và yên tĩnh lắng nghe những âm thanh xung quanh không gian mà mình dang tồn tại này, thì đều như bắt gặp được toàn là sự bí-ẩn gắn liền với tên Felix. Phải chăng dó là ân-sủng của Thượng Đế giành cho riêng Allys, hay chỉ bởi rất tình cờ đến nỗi mặc-nhiên- Thượng Đế ban cho tất cả mọi con người sinh ra trên trần-gian này, nhưng ai ai cũng vô tâm để tuột khỏi tay mình ân-huệ rất hiếm hoi- đó là sự cảm nhận về Tình Yêu, mà chỉ một Allys có cơ may. Một khi Thượng Đế chỉ đi xoẹt ngang qua hành tinh của chúng ta trong một ngày, vào một giờ, với một phút, kế đó một giây và dừng lại ở một khoảnh khắc rất rất ngắn sau đó. May mắn này rớt xuống đoạn trường thi-thơ của Allys. Và ngay thời điểm này Allys cũng luôn tin và hi vọng người thứ hai là Felix được hưởng ân-sủng đó- sự cảm nhận về Tình Yêu hiện-hữu và hiện-sinh.

Bởi ân-sủng này sẽ không trọn vẹn, nếu chỉ có một người nhận được và hưởng thụ nó một mình mình đơn lẻ. Đã rất tốt nếu bên cạnh mình có thơ-văn. Đã rất vui khi bên cạnh mình có tri-kỷ. Nhưng mãi sẽ cô độc và cô đơn nếu chẳng có tri-âm. Như một thảo nguyên cỏ dại chỉ mượt mà khi có gió đi qua(!). Như một triền sông chỉ dạt dào khi ắp nước(!). Như một biển khơi chỉ hùng vĩ mêng mông nhờ có những con sóng bạc đầu(!). Như một bài thơ phải có ngôn từ ngu ngơ và có vần điệu dại khờ của thuở thời khai thiên lập địa(!). Như một bài ca phải có Tình Yêu làm nền trên những nốt nhạc thật trầm-bổng hay đôi khi lạc khỏi cung bậc(!). Như bầu trời không thể thiếu gió cùng mây(!). Như trong đêm không thể thiếu ánh trăng mờ ảo và những vì sao lấp lánh mông lung(!). Như ban ngày không thể vắng mãi ánh mặt trời chói chang giữa trưa hè và những ráng tím-hồng ngan-ngát, khi hoàng hôn nhẹ phủ gian-trần mỗi khi mùa thu về êm ả(!)...Như không gian phải thật sâu cho suy tư đủ đi tìm chiều dài và chiều rộng của tri-thức, nhận-thức, nơi con người(!) và thời gian phải thật vội vàng để tháng ngày trôi đi rồi tháng ngày về lại cho ta biết quí kiếp được sinh ra làm người, là ngắn ngủi biết bao(!). Và như hôm nay phải có người biết khải-thị những cảm xúc siêu-linh được đi ra từ Tình Yêu mà Thượng Đế phát ban cho loài Người tạo-dựng, qua một linh hồn Adam và một linh hồn nữa là Eva(!). Mà tất yếu phải có Allys bên cạnh Felix trên cõi đời rất bao la mà cũng rất nhỏ-hẹp này, ngày hôm này, giờ này, phút này, giây này và khoảnh khắc thật diệu kỳ này. Đó là Tình Yêu đang cất cao giai điệu của chính mình cho đất-trời được hài hòa và nhung-mượt, ái-êm. Cho lòng người được mơn-man và yếu đuối, bởi đắm say mê mệt với cám xúc quá hiện-hữu, đang hiện hình- đủ hình dạng và đủ màu sắc rất thơ-thơ và rất như mơ. Để mọi ngôn từ thoát ra thành thơ, biến thành các nốt nhạc du dương như cánh gió đung đưa gọi mời và thề ước chuyện ngàn năm,...

Bởi công việc mà Thượng Đế đã làm là hoàn hảo, Người không bao giờ làm ra con chim chỉ có một cánh, bông hoa bị thiếu đi một trong những cánh mỏng manh,..và con người lại bị thiếu linh-hồn. Có chăng là tự con người đánh mất linh-hồn mình. Linh hồn con người chỉ là nguyên vẹn, nguyên si khi đi tìm được một nửa khác của mình?!

Và hôm nay liệu có phải Allys đã tìm thấy nửa phiêu-bạt của hồn mình ẩn giấu trong trái tim mềm và bộ óc siêu-việt của Felix chăng?? Hay rồi cũng chỉ là một ảo ảnh... mà đã quá rã rời với tháng năm, như những mùa thu không bao giờ có gió đó thôi(!)... nên Allys tưởng là vậy?? Ồ, không đâu, sự chiêm nghiệm này quá thực trong nhận thức bằng mọi tri giác của Allys, với mọi giúp đỡ toàn diện của Thiên-Thánh đó thôi, qua gió, qua mây, qua mưa và qua nắng,... Và ngay cả qua con người, lòng người, những con người mà Allys hôm nay ở bên cạnh đời thật và đời ảo. Đến độ Allys muốn ngã bịnh rồi! Như cơn bịnh Felix đang phải chịu đã chạy cả sang Allys đó - người cứ ngây ngây, không ra mệt, không ra khỏe, lơ-lửng như chân không chạm đất, người không còn là thân xác thịt-da mà chỉ là vật thể của thương yêu đang đẫm-đậm dư-thừa là cảm giác thật thơm-tho và ngọt-ngào của dấu-ái.

EM có còn ở lại mãi cùng Ta, hỡi Felix mến thương ơi!!

15h33- 04/10/2006

Phạm Hoài Phương- HTMT-Allyson Hoang .
viethoaiphuong
#79 Posted : Sunday, October 8, 2006 5:44:35 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tình-Yêu trong suy nghĩ và ý tưởng của tôi?!

Tôi Đã Khóc!!


Tôi đã khóc:
...trên bài ca ..**
...EM viết
...đêm Sài Gòn...
...trong tiếng súng...
...chiến binh
Khóc thương EM
...mất mát quá
...tình đời
...mất bạn
...mất cha
...và mất cả quê hương...
...chân bôn ba
...trên mảnh đất
...xứ người
...buồn hệ lụy
...bởi cuộc đời
...cơm-áo
Mất đi luôn
...cả tình-thương
...lẽ-phải
Mất sạch rồi
...tất tận
...bến niềm-tin
Như thân cây
...EM gục xuống bên thềm
...đời lặng lẽ
...đi qua EM lạnh-lẽo
...giấc mê chiều
...như ác mộng ..
...buồn ơi!!

Theo câu thơ
...tôi lạc vào
...cõi vắng
...chẳng hẹn-thề
...bỗng trói chặt
...hồn ngơ
Nhánh cỏ non
...khe khẽ gọi
...tên người
EM thức dậy
...theo mùa thương
...trải ngập
...khóc cùng tôi
...giai điệu mới
...đổ hồi:
Đầy màu mây ngát-tím
"Giấc-mộng-tình-hoa-đăng!"

Mauve *-()-- chủ nhật --08/10/2006
** "tâm sự "đôi tình-nhân thế kỷ"!"
Hoàng Thy Mai Thảo


Đó là những giọt nước mắt quá ngọt-ngào xen lẫn với đắng-cay... tôi đã nhỏ xuống từng con chữ trong đoản-khúc EM mới viết và ghi chú: "để tặng cho -TÌnh-Yêu của chúng mình" *-()
Cuộc đời EM như con sông bị đứt khúc... từng giòng-hoang mang con nước đi xa... EM trôi về kỷ niệm... EM dạt vào hôm nay- bên bến bờ của sự - sống hiện-sinh và hiện-thực...
Đớn đau như lòng đau muối xát... ngấm đẫm hồn dân tộc đang rên-la... rất rõ ràng trong nhìn nhận nhân sinh quan và thế giới quan.
Rất ngạo đời trước những qoay cuồng của mọi giá trị hiện thời: tiền bạc, danh vọng, địa vị, .... Và cả ánh hào quang lộng lẫy trong văn chương. Ô! Chẳng để làm chi những con chữ dư thừa nơi lòng-người đã cạn quyệt tình-người, nơi hồn người đã sỏi đá, giá băng!
EM rớt vào địa-ngục của trần-gian: những dối gian và điều kiện cho tình thương-yêu. Những bác bỏ, thờ ơ và chỉ trích cho những giá trị thật nhất của mọi giá trị chân chính, như: nhân-chính và chính-nhân.
EM như con chim cardinal đỏ chót máu đào pha trộn với màu lửa của chí huyết làm người nhân-chính, phải biết nhìn đời với con mắt chính-nhân. Hót ca trong lửa bỏng gọi lương-tâm nơi con người, cùng nòi giống màu da máu thịt: hãy trở về với trách nhiệm làm người con xứ Việt hiền hòa và nhân ái, nhưng cũng đã làm nên bao trang sử vẻ vang của giống nòi,... mà chăm lo cho phận sự của non sông, gắm vóc Lạc-Hồng- hôm nay và ngày mai!!

Kể làm chi EM, những cảm giác về lời thơ rất ngu ngơ của ta? Chẳng qua là lẽ thường tình, vì ta cũng đã đi qua những chặng đường như EM đã đi qua, ngấm những đòn đời với những roi vọt đã hằn vết trên thân thể và linh hồn như trên EM vậy. Ta cũng không hơn gì là một nhánh cỏ dại vô-hình của đời-sống hiện-hữu ngày nay. Như đã có lần ta nói trước mặt bá quan văn-võ ở Paris này: "tôi là người sinh ra nhầm thế kỷ. Một nửa là của thế kỷ trước, còn nửa khác chưa biết thuộc về thế kỷ nào của mai sau!". Riêng EM cảm nhận được nhiều ý nghĩ và ý tưởng của ta, vì chính bài thơ đó viết cho EM với tất tận tâm hồn và trái tim ta đã thuộc về EM, một khi mình đã thành tri-âm?! Điều đó là tất nhiên ở người tri-âm!? EM cho ta một cơ may và ta biết ta cũng cho EM một cơ may-- để tự đứng dậy mà đi tiếp đoạn trường của mình trong vòng tay nhân-ái với Tình-Yêu trong sáng mà Thượng Đế căn dặn loài người thuở thời hồng hoang của trái đất. Ngài nhào nặn từ đất cát để làm ra con người và hà luồng hơi "tâm-linh" vào tấm thân đất cát để sinh ra khiếp sống làm người phải là hài hòa tâm hồn và thể xác.

"Tình-Yêu" là chi??? Ta mãi mông lung khi đi tìm câu trả lời cho hai từ đó suốt nửa đời người, khi thấy rõ ràng trái tim ta rất rực lửa mà hiền hòa, tấm lòng ta rất mực yêu-thương và tha thứ và tâm hồn ta lúc nào cũng như sóng ngập tràn những cảm xúc mênh mang của trìu mến và dịu êm. Nhưng ta dường như không thể đụng chạm tới hai chữ "Tinh-Yêu" mà trong tâm tưởng của ta luôn khơi gợi từ thuở thiếu thời (..)

Đối diện với tôi cũng chỉ toàn là tính toan và vô vàn những nguyên lý, nguyên tắc cứ chật cứng bao bọc các kẽ ra-vào của trí não, tư duy. Tôi hụt hẫng vị thiếu không khí của Tình-Yêu để hít thở mỗi ngày. Nhưng tôi dư thừa đến ngợp ngạp những hơi độc của mùi vị bốc ra từ những món đồ ăn sang trọng , lòe loẹt trên các bàn cỗ tiệc của danh vong, tiền tài, địa vị và chức quyền. Và tôi uể oải sống theo dòng cuộc đời với bản nhạc quá quen thuộc- không giai điệu mượt mà, không ngôn từ tự nhiên trong sáng. Tất cả cứ như những hình hài nhân-tạo từ bộ óc đi ra để gọi rõ kêu, rõ đẹp cho có đúng hai chữ "Tình-Yêu"!

Rồi đến một hôm, do tình cờ hay do có sự dẫn dắt của ai đó mà tôi đứng ngây người trước tấm ảnh chụp lại của bức tranh "nụ hôn đầu tiên" ("the first kiss" của họa sĩ William Bouguereau), nằm lẫn giữa hằng hà sa số tranh ảnh khác ở gian hàng bán đồ lưu niệm tại tòa thánh Vatican - Rôm - Ý. Tại sao lại gọi là "nụ hôn đầu tiên" khi đó là hai đứa bé đang ôm hôn nhau? Một bé trai và một bé gái chừng hai hay ba tuổi, trên lưng bé trai là đôi cánh của loài chim (bồ câu thì phải) còn trên lưng bé gái là đôi cánh bướm. Tôi tự suy-gẫm và hỏi: hẳn là người họa sĩ thiên tài này phải gởi vào hình ảnh đó ý tưởng gì??

????????????


Hoàng Thy Mai Thảo
Việt Hoài Phương

viethoaiphuong
#80 Posted : Monday, October 9, 2006 4:22:46 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tuổi Tâm-Hồn.

Kỳ Nguyên mến mến!!

Thế là gặp gỡ rồi chia ly!!!

Hôm qua kể cho KN nghe về ánh sáng tuyệt-diễm(!) mà HP dưng không được chiêm ngưỡng: "Hoàng.. Là mặt trời hào-quang rực-rỡ!"

Còn hôm nay, vào giờ này thì trời nặng trĩu những sương mù. Dưng không KN lại thốt lên, HP nhớ Đà Lạt không nhỉ? Có những sáng sương mù nhiều đến độ nhìn xuống một thung lũng có cảm giác như một ly sữa "đại-đế" cứ tự dâng đầy!! owh owh!! KN ơi, dù năm tháng có đi thì tuổi "tâm-hồn" vẫn là không thay đổi??

Tạm biệt nha! Người bạn đời cao cả!!

Một lần viết cho KN tại đây ở khắc đổi hai ngày (nơi cõi ảo-Net) và hôm nay cũng lại thế, và nhất là vừa gõ bàn phím vừa nghe KN kể câu :"chở một bông hoa sau xe honda"(!) mà HP phải thốt lên"oh! đấy mới là KN và đấy mới là Hoàng Linh!!"

Ừ, chỉ lát nữa thôi là mặt trời sẽ chói lọi và sương mù sẽ biến mất? Không có gì sung sướng và diễm-tuyệt hơn khi tìm lại được "mặt trời với hào quang rực rỡ"!?

KN nhớ nhé, bây giờ HP đã đổi tên-họ rồi: Allyson-Hoàng --như "sư-cô" mới vừa viết đúng vài dòng:

"Bây giờ mới đổi họ (nom) hả?
Gái có chồng phải theo họ nhà chồng
Họ Hoàng đẹp lắm
Chúc HP hạnh phúc, và tận hưởng hạnh phúc khi nó đến. Đừng để hối tiếc".


Thấy không, và đó mới là Sirius của HP đó, KN nhỉ??

Oh! KN cười , vẫn nụ cười của ngày xưa ấy với ánh mắt rất trẻ thơ và thơ-thơ chi đâu!!

Paris- 9h-- 10/10/2006
Allyson-Hoàng
Users browsing this topic
Guest (3)
40 Pages«<23456>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.