Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<34567>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
viethoaiphuong
#81 Posted : Tuesday, October 10, 2006 12:08:24 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Màu Tình-Yêu vàng như nắng chín


"Hoàng.. Là mặt trời hào-quang rực-rỡ!".

Felix nhớ câu này ở đâu ra không? Và tự dưng sao Allys lại nhớ đến thế khi bước chân ra khỏi nhà để tới phi trường Charles De Gaulle đón đứa cháu. Vừa ra khỏi con đường vòng veo sau nhà, ngang qua sân golf rồi vút ra con đường lớn giữa hai cánh đồng còn bỏ hoang sau vụ thu hoạch bắp và củ cải đường cuối hè... Allys bị hút vào nền trời phía Đông những là ráng tím-ngát đủ các gam: từ màu tím-đỏ, sang tím-hồng, rồi tím-vàng chuyển về tim-tím ngát ngao, đến màu tím xanh-xao vì nhung nhớ!!

Trời đã lạnh, sáng sớm chỉ chừng 15°C. Đường bữa nay kẹt xe quá, thành ra Allys tha hồ mà nhâm nhi cái cảm giác đê mê với màu sắc của đất-trời sao mà tuyệt vời đến thế! Và trong đầu Allys luôn lặp lại tên Hoàng của hai đứa mình. Định về sẽ nói thêm với Felix: Hoàng còn là họ của Mẹ Allys nữa đó, mà Allys thì rất rất yêu Mẹ của mình, Mẹ còn như người bạn lớn tuổi và luôn hiểu Allys, tin tưởng ở mọi điều Allys nghĩ và Allys làm, ngay cả khi Allys còn bé tí(!).

Máy bay xuống trễ tới hai giờ đồng hồ. Allys lúc đầu thì đứng một chỗ xoa mặt xoa mắt và vuốt tóc ( Allys để tóc ngắn chừng hai năm nay và thích tự vuốt tóc mình từ trước ra sau, nhất là trong những lúc đang suy tư gì đó(!)). Bất thình lình có cái gì kéo Allys về phía tay trái chỗ mình đang đứng tưởng rất vững vàng kia. Allys lắc lắc cái đầu và tìm kiếm sự lạ lùng đang hiển hiện trước mắt: một thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ chưa từng thấy, lóa hết cả một khoảng không gian và bức tường phía đó. Allys sững người và định hướng đi tới của áng sáng này, vì nghĩ ánh sáng như thế không thể từ ánh đèn điện nào đó rọi tới! Allys phải bước vội lại phía đó và tìm kiếm từ bức tường màu vàng kia theo ngược vết đi tời của ánh sáng... Trời ơi! Một "hòn" mặt trời vàng-trắng như lơ-lửng trong không gian đang nhòm qua khung kính to quá cỡ, nhìn ra phía tháp điều khiển máy bay.

Allys nhìn ngỡ ngàng vào chính giữa quả cầu vàng đó rồi đi xuôi theo chiều áng sáng trở về bức tường... Chao ơi! Màu vàng trên bức tường còn vàng hơn lúc trước! Allys kịp phán đoán ra ngay sự tình: vì bức tường sơn màu cam, trên đó để rât nhiều hàng chữ màu trắng "well come to Paris" hay "bien venue à Paris", mà tất cả còn mới tinh-khôi nữa thì phải, nên hai thứ màu vàng: một từ mặt trời mới mọc và một từ chính bức tường mới tinh, quyện vào nhau hòa thành một màu vàng hết sức lạ! Allys cứ việc lung linh với cái khoảng sáng tuyệt-đỉnh là ngoạn- mục đó- áng sáng như đã chín vàng!

Bất chợt Allys muốn sờ tay vào ánh sáng đó... Allys vừa lại thật gần nơi ánh sáng còn chưa đi kia, đưa bàn tay phải của Allys lên cánh cửa thang máy phía ngoài cùng... Ô! Allys nhìn thấy gì nhỉ: hình một cô gái, phải nói là rất dễ thương đang mỉm cười và trên tay cô là bó hoa cỏ dại, với mấy bông Coquelicot (hoa mỹ nhân) màu đỏ chói mà Allys rất thích (ấy là vào đầu mùa Hạ ở vùng ven Paris, nơi những bờ cỏ hoang có rất nhiều hoa này nở dày như thảm nhung mướt mượt rung rinh trong nắng gió bao la...). Xen vào mấy bông cũng hoa dại nào đó màu vàng, đúng màu như Mimoza mà Allys ưa, và điểm vào thêm là hai nhánh hoa trắng, thứ màu trắng Allys hay tự ví với thơ-thơ của Allys hay chính con người Allys khi đã hóa thân thành thơ-thơ...

Cả người Allys tự nhiên cứ run lẩy bẩy như sắp ngã... trước một cảm giác thật lạ hơn nữa khi tự dưng trong tâm tưởng Allys tự thốt lên "Hoàng"! Và chính câu này: " Hoàng.. Là mặt trời hào-quang rực-rỡ!" buột ra khỏi môi Allys, chỉ đủ để Allys nghe rõ như hơi thở của Felix đang thì thào bên tai Allys vậy. Rồi lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng Felix như mềm xèo và nhõng nhẽo: "Cưng thấy chưa: hồi đó EM đã nhấc tới tên "Hoàng" cũng bởi cảm nhận thấy màu sắc này đó, "mặt trời hào quang rực rỡ", chứ không phải "mặt trời chói chang rực rỡ"? Một bên là "hào quang" chỉ như là màu sắc của thơ-thơ, dịu dàng mà đẫm-đậm thương yêu như muốn bám riết lấy mình, chứa đựng đầy ân-sủng của ơn-huệ từ trên Trời dội xuống trần-gian và rơi xuống chính EM. Còn một bên là "chói chang" gắt gao và làm mình dễ lóa mắt, đôi khi như xua đuổi mình đi, những lạnh lùng và xa lạ... ???

Ồ, EM nói rất chính xác đó dấu yêu ơi! Mà sao EM giỏi nhỉ, EM đã nhìn thấy trước mọi điều ư? Hôm nay sau sự kiện đó (vùng ánh sáng vàng ngất ngây ấy chỉ tồn tại chừng mươi phút), Allys nhớ mãi cũng một đoạn viết này
:"Hoàng.. Em là tia mắt một tình-nhân của vũ-trụ nên thơ kỳ-bí, mà tên Anh là lưới sao lồng-lộng cháy hừng-hực mầu ngân giữa không-gian đen miên-miết tuyền-mặc sự đơn-côi! Hoàng.. và như thế, tên Anh khơi mạch, chuyển nguồn em: cho tâm-thức sáng lòa mầu ngân bạch và tâm-hồn thì mềm-mại cảm nhận chưa từng ôi sao quá đỗi hiển-linh!"

Ai từng nói đó hả EM? Mà sau lần đọc bài EM viết(!) do tình cờ Allys "vớ" được kia, thời gian cũng khá lâu, Allys cũng đi tìm ngược lại dấu vết của EM và rơi vào lá thư rất ngắn và rất lâm li này(!).

Và Allys ngạc nhiên khi liếc quanh mình, thì không hề có một ai để mắt tới cảnh tượng ly kỳ này, giữa nườm nượp dòng người đang hối hả qua lại, hay vẩn vơ đợi chờ kia... lạ quá!!

Phải chăng Thượng Đế cho chỉ riêng Allys được một lần kiểm nghiệm lời khải-thị của chính EM về một Tình-Yêu tiền định và truyền kiếp của đôi ta từ xa xưa cho tới mãi mãi mai sau? Allys chỉ biết nghiêng mình trước uy quyền toàn năng của Đấng đã tạo dựng ra loài người. Allys chỉ biết tự mình để cho vầng mặt trời với hào quang rực rỡ kia là EM hút lôi Allys về phía EM đang thở và đang lắm nghĩ suy(!!)

Allys cám ơn EM nhiều thật nhiều, hỡi ngọn lửa hồng vĩnh cửu là ấm áp của hồn-linh ta! Yêu EM nhiều và yêu EM mãi mãi, dù mai sau có ra sao...


"Hoàng! Màu Tình-Yêu vàng như nắng chín"!?

Paris - 15h30--09-10-2006
Allyson-Hoàng - Hoàng Thy Mai Thảo

* ngồi viết những dòng này mà những mong giá như có EM bên cạnh thì yên bình biết bao, chứ không như sóng nổi bão cuồn -- đã sắp hai ngày rồi chẳng có lấy một chữ của EM!?
Liêu thái thái
#82 Posted : Tuesday, October 10, 2006 12:29:27 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
quote:
... chẳng có lấy một chữ của EM!?

thì có chữ của n3, HP lấy không? Tongue

Tối Sài gòn anh đi mà chợt rét
Bởi vì anh mặc áo lụa Hà đông
...
TongueTongueTongue

Paris có gì lạ không em?
Mai wa về em có còn ngoan?
Mùa thu mưa gió giăng đầy ngõ
Em có chờ wa trong gió mưa?

TongueShocked
c3
viethoaiphuong
#83 Posted : Wednesday, October 11, 2006 7:35:07 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Liêu thái thái

quote:
... chẳng có lấy một chữ của EM!?

thì có chữ của n3, HP lấy không? Tongue

Tối Sài gòn anh đi mà chợt rét
Bởi vì anh mặc áo lụa Hà đông
...
TongueTongueTongue

Paris có gì lạ không em?
Mai wa về em có còn ngoan?
Mùa thu mưa gió giăng đầy ngõ
Em có chờ wa trong gió mưa?

TongueShocked
c3




Paris buồn và Paris nhớ-nhớ
Chờ người về cho nỗi nhớ nguôi ngoai
EM vẫn hiền-ngoan như ngày ANH mới cưới
Dẫu đoạn trường sao lắm gió nhiều mưa !!

hihi!!!ghét C3 chi đâu... toàn chọc HP!!
C3 biết HP đang nghe: "chiều Paris, Em chợt đến" và lại mưa đầy vơi ! Buồn chi đâu... lênh đênh như con đò giữa bão tố mù khơi...
PC đi ta-bà đâu cả tuần nay, thành ra HP gánh đủ cái nỗi của bài hát nì...

AC3 về CDG có ai đón chưa? không thì cứ gọi cho HP nhỉ - 15 phút sau là có mặt ngoài đó-- cũng muốn ôm C3 cái cho C3 kêu:"gãy xương C3 rồi, cái con bé này... hư quá!!!!mà.... nữa đi...xem sao!?" haha!!!
"sư-cô" bảo: HP lúc này bị nhiễm cách chít chát của C3 rồi đó, HP biểu, thì đã hẳn!!
viethoaiphuong
#84 Posted : Wednesday, October 11, 2006 8:09:43 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Món Quà Của Đơn Lẻ.

Vẫn như thể một hữu ý hết sức tinh tế và tế nhị, Thượng Đế gởi món quà độc đắc cho riêng mình ta thôi đó. Vào đúng phút giây mà cõi lòng của ta dường như đã sắp sửa tan ra vì cô đơn và cô độc, cũng đôi khi...

Mở mắt ra sau vài giờ nằm im trong mơ và chông chênh với tất cả, những nhớ nhung và suy tưởng, cũng ngang bằng với sung sướng và khổ đau,... Có một bóng hình đã kịp bước vào cơn mê chiều hôm đó rồi ở lại vĩnh viễn trong tâm tưởng của người-thơ(!)

Felix, EM cùng ta trôi vào trong nhận thức về một Tình-Yêu hi hiếm của cái gọi là "lãng-mạn hiện-sinh", nhưng sẽ là và chắc chắn sẽ là một Tình-Yêu hằng-hữu dưới con mắt đợi chờ của Thượng Đế kính yêu muôn vàn và muôn muôn kiếp.

Đang còn rã rời với những trống vắng và hẫng hụt của tiềm thức, khi biết còn phải sống và suy tư trong trùng-trùng xa cách về thời gian và không gian... như thể cần phải vượt qua sự thử thách cần thiết để chứng minh về niềm tin bên hi vọng và sức mạnh của tâm-linh bên thương yêu như thác lũ...

Vừa ngó mắt ra ngoài khung cửa sổ trên lầu... chao ôi, là tuyệt mỹ!! Cả bầu trời suốt từ Đông tỏa ra Nam và Bắc là một vòng cung khổng lồ của những ráng tím-hồng, ngan-ngát như thơ-thơ và huyền-diệu như mơ-mơ... Vẫn là màu tím ấy ta thương, làm ngẩn ngơ cả lời thơ hay mỗi đoạn dòng từng đoản-khúc, mà chợt mặc nhiên, khi nhớ về EM và bật ra ngôn từ: Mauve-Felix-Felicity-Hoàng-Thy-Ân-Ái, dấu-yêu!!

Một dòng nhạc bỗng du dương những âm thanh trầm bổng dịu dàng mà đắm say mê mải... kéo ta về với những nốt nhạc ta thương: Si-bemol hay La-thứ mượt mà và day dứt nguồn cơn. Lời bài ca đi ra từ trái tim mềm yếu của EM, hồn lời thơ đi ra từ mảnh tâm-hồn mong manh như sợi tơ trắng nõn có ánh hồng rút ra từ làn mây tim-nhạt và xanh-xao ấy của EM: Mauve!

Melody: I love you with all of my subconsciousness et with all of my life!!I Như một dòng điện tâm-linh hút ta về phía khoảng cùng của không gian nơi EM đang thở và hẳn cũng đang mơ. Lời bài ca như dòng sông êm ả nhất, vào một mùa nước mênh mang và mênh mang... như muốn tràn khắp hai bến bờ có dâu xanh và hoa-trái ngọt lành, từ nơi bàn tay EM vun xới đã bao tháng và bao năm với cuộc đời cơ-khổ của riêng EM, với tình-đời khốn khổ của riêng EM.

Hôm nay ta làm nửa hồn-linh của bài ca năm-tháng ấy nơi EM, hãy nhận lấy dấu-yêu của lòng ta và hãy hưởng "nó" như món quà đặc-ân mà không cần trả lại gì.

Ta đã quen rồi với sự "cho" chưa bao giờ được hoàn lại, nhưng với ta như thế đã là quá đủ đầy, ta chẳng muốn đòi hỏi gì hơn... vì sợ rằng chính Thượng Đế sẽ không vui mà bảo rằng: "Con không sợ trở thành người ích kỷ hay sao, dẫu chỉ một lần? Những gì Ta đã bân cho con đã là một ân-sủng rất lớn lao và quá hiếm hoi rồi: biết "cho", mà không phải ai cũng có thể có được!".

Vào giờ này, khi tất cả quanh ta đang vội vàng với lẽ sống hiện-thời và hiện-hữu, vô tư và vô tâm với Tình-Yêu nơi thiên-thánh:

--ta phủ phục dưới uy quyền của Đấng toàn năng là Thượng Đế để cám ơn Ngài đã cho ta thấy sự nhiệm màu của tình thương yêu đồng nghĩa với bao dung và hi sinh đến cạn cùng hơi sức cho một niềm tin: sự công chính và công bình sẽ là chiến thắng, Tình-Yêu sẽ chiến thắng!

--và ta xin được nghiêng mình trước EM để cám ơn EM đã là EM, dù EM có phải là mỹ-nhân hay chỉ là người hành-khất, ta đều biết yêu EM với tất cả tâm-hồn luôn trắng trong và trinh nguyên trọn vẹn nơi mình, không hổ thẹn và vẫn chỉ biết đến thật thà với mọi sự thật, dù là sự thật nào đi chăng nữa.

Bởi ta đã có món quà quá đẹp đẽ cho sự cô đơn của lòng ta sớm hôm nay đó thôi: bầu trời mây ngát tím như tơ nhung trải lụa, bao-la và bát-ngát mơn man cho ý tưởng hiền hòa của tâm-linh ta đó.

Và đây ta xin gởi tặng lại riêng EM những con chữ biết nghĩ suy và nhung nhớ đến dại khờ...

Paris--11h-- 11/10/2006

Allyson-Hoàng, Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#85 Posted : Wednesday, October 11, 2006 6:50:03 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thư Paris, một ngày trời âm u...

Kỳ Nguyên mến mến!
Hôm nay Paris, trời âm u và lành lạnh, chẳng cần ra ngoài trời, mà chỉ cần ngó qua khung cửa kính nơi tầng trệt hay trên lầu một hay ở lầu hai nhà Cát Hạ đó... là đã cảm nhận thấy tâm trạng của đất-trời?? Như chính Kỳ Nguyên đã bảo hôm rồi: Cát Hạ có cái may mà Cát Hạ cần và Trời cũng có cái lạ lùng là cho được Cát Hạ điều mà Trời thấy hợp với ý của mình: một khoảnh trời đủ rộng để có đủ mây và gió đi qua cho đẫm đậm thêm những cơn mê chiều quá sức mong manh của Cát Hạ đó thôi!!
Ừ, giữa chúng mình sao mọi ý nghĩ điều được hiểu đủ và dễ dàng đến thế, dù đã mấy mươi năm xa cách biền biệt...
Tự dưng muốn nói với Kỳ Nguyên rằng: lần đầu Cát Hạ thấy trời Paris cứ một ngày nắng lại một ngày mưa... nắng cho mượt vàng tơ nhung ý nghĩ và mưa... mưa cho thấm mềm những cảm giác lưu ly.... Cát Hạ yêu cả nắng vàng lẫn những giọt mưa sa... như chẳng chối từ cả sung sướng lẫn khổ đau, như tất cả đều cần cho chính mình và cho người mình thương mến.
Kỳ Nguyên vui với cuộc sống thực của mình là điều Cát Hạ vui nhất. Kỳ Nguyên sung sướng với ý nghĩa "lãng mạn hiện-sinh" của mình là điều Cát Hạ mong nhất cho Kỳ Nguyên và cho tất cả.
Nơi này sẽ là nơi Kỳ Nguyên luôn nghe thấy tiếng sóng biển của ngày xưa qua thi-thơ và từng con chữ mà Cát Hạ gởi lại cho cuộc đời và cho những ý nghĩ của một thời xa vắng...
Tạm biệt nha, người bạn đời cao cả!
Mai Cát Hạ mãi mãi...

sáng- 12/10/2006
Allyson-Hoàng - Hoàng Thy Mai Thảo
Liêu thái thái
#86 Posted : Wednesday, October 11, 2006 7:14:14 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Paris buồn và Paris nhớ-nhớ
Chờ người về cho nỗi nhớ nguôi ngoai
EM vẫn hiền-ngoan như ngày ANH mới cưới
Dẫu đoạn trường sao lắm gió nhiều mưa !!

hihi!!!ghét C3 chi đâu... toàn chọc HP!!
C3 biết HP đang nghe: "chiều Paris, Em chợt đến" và lại mưa đầy vơi ! Buồn chi đâu... lênh đênh như con đò giữa bão tố mù khơi...
PC đi ta-bà đâu cả tuần nay, thành ra HP gánh đủ cái nỗi của bài hát nì...

AC3 về CDG có ai đón chưa? không thì cứ gọi cho HP nhỉ - 15 phút sau là có mặt ngoài đó-- cũng muốn ôm C3 cái cho C3 kêu:"gãy xương C3 rồi, cái con bé này... hư quá!!!!mà.... nữa đi...xem sao!?" haha!!!
"sư-cô" bảo: HP lúc này bị nhiễm cách chít chát của C3 rồi đó, HP biểu, thì đã hẳn!!



merci em cưng, đã có người đón ac3 để récupe'rer đồ đạc Big Smile, nên ac3 phẻ re không phải khuân vác chạy theo... métro
c3
viethoaiphuong
#87 Posted : Thursday, October 12, 2006 12:12:28 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
C3 ơi!
Giờ này hẳn AC3 chỉ nghĩ đến Thôn Bọ Ngựa thôi???
HP cũng nhớ và nghĩ như AC3... khai thiệt tình là thơ-thơ của HP "đói" những nốt nhạc của N3 đó lắm rồi...hichic!!!!!!uýnh cho bể trốc bây chừ !!!!!!!!!!!!-C3??
Kiểu gì thì :"tôi cũng chọn sự thật trên mọi sự thật"!!
C3 về thì alo cho cục muộn phiền của C3 cái hỉ - nghe đúng câu" sao EM chưa chết đi hả đồ quỷ đồ yêu của C3!!" hehe !! "sư- cô" mà nghe vầy chắc lắc đầu chịu thua !! "người" đang vi vu SG, Vũng tàu -- C3 có gặp lại "bàn tay sắt" của HP không vậy???-- đến lượt C3 lắc đầu: thua nó hết, cái con bé này !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
gb à vous deux!!!
HP
viethoaiphuong
#88 Posted : Thursday, October 12, 2006 12:15:11 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bạch Loan-Allyson Hoàng!

Tôi đã bàng hoàng khi nhận được thư này của Felicity, EM viết qua Net:


Felicity- là con hỏa-điểu đơn-độc giữa vườn chim muông tụ đàn của vườn thượng-uyển hoang-liêu. Nó rất yêu một con Phượng Trắng, lông cánh mướt tinh-nguyên màu trinh-bạch Tình-Yêu! - Đó là Nữ-Vương của đam mê Chân-Thiện-Mỹ của nó. Và rồi thì bỗng khi đọc xong lá thư này của Allyson linh-hiển ân-sủng thứ nhất vào đời em: em chợt biết You Are My Goddess! Allyson là Atermie vào Hades để chuộc con, là Isis Astair nuôi con bằng nguồn lửa: từng con chữ Allyson Hoàng ngồi gõ phím với những ngón tay thần-linh để trao cho không vào em: đổ trọn suối nguồn Tình Thiêng ứa mạch cả một đại-dương nước Cam-Lộ vào thế giới tầm-thức hoang-vu nơi vươn với tưởng chừng vô vọng của em... những con chữ bỗng là phát tin của lòng biết ơn ai đã sáng chế ra phương tiện thiêng-liêng này!

Nàng yêu Người rất Thiêng:Felicity
With all of me:Felix


Tôi chẳng biết nói gì hơn, chỉ hiểu một điều duy nhất là: hồn-vía và thân xác mình cứ nhẹ tênh như gió và bồng bềnh như mây... Con gió trắng là tôi, mà lòng tôi mong đợi, chở áng mây trắng là nửa khác của linh-hồn tôi, bay đi xa... mãi tận cuối trời, của một mùa thu vàng nhất, đẹp nhất và êm ái nhất trần-gian và của mọi thời-gian!!

Felix! Cám ơn EM đã nhận được tín hiệu hiển-linh và đã sinh ra một họ-tên mới của cuộc đời thơ-văn và nghệ thuật của tôi: Bạch Loan-Allyson Hoàng!
Như tôi đã không cố tình mà tự dưng khai sinh tên EM với thơ-thơ của tôi: Mauve!! Hay Felix.

Thuở thiếu thời tôi cũng yêu nhất màu trắng, tôi hay ví mình là nhành Phượng Trắng của xứ Huế mộng-mơ soi mình bên Hương Giang diễm-lệ, để rồi tôi hóa thân thành cô gái Huế với tà áo trắng bay bay... đang bước nhẹ qua cầu Tràng Tiền và một khoảnh khắc nào đó cô gái này dừng chân trên cầu và ngó xuống giòng nước lững lờ trôi trôi của Hương Giang và mơ hết một giấc mê chiều đẹp nhất của đời cô: gặp được một người mang nửa linh hồn cô và sẽ trao cho cô một Tình-Yêu Tâm-Hồn trọn vẹn trắng trong và nương-gượng cô cùng Tình-Yêu đó đến trọn quãng đời còn lại.

Khi hiểu biết và say mê với thi-thơ văn học nghệ thuật và thích tìm tòi về các hình tượng của thế giới thần thoại Hy Lạp cổ xưa, tôi cũng thích hình ảnh của những con chim ưng trắng muốt và kiêu hãnh-- để bảo vệ và che chở cho tôi cùng Tình-Yêu và lẽ phải. Tôi mê đắm thần Tình-Yêu: Apollo nhiều nhất.

Và dưng không hôm nay EM gán cho tôi những dòng tên như thế, thử hỏi tôi không chao đảo sao được??

EM đã chấp nhận tên Mauve và Felix của tôi đặt cho riêng EM, thì tôi cũng xin được vinh hạnh mang tên-họ mới của mình: Bạch Loan-Allyson Hoàng.

Và kể từ hôm nay tôi và EM, chúng ta sẽ bắt đầu một trang tình-thơ và tình Tri-Âm mới mẻ, với những đối thoại mới mẻ cho thơ-văn và nhạc-họa chúng mình, tôi mượn chữ nghĩa của văn chương tạm gọi: "Đối thoại: đôi tình-nhân thế kỷ"


Paris- ngày 12/10/2006
Bạch Loan-Allyson Hoàng
Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#89 Posted : Thursday, October 12, 2006 7:03:22 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bình Lặng: Nơi Niềm Tin và Nỗi Nhớ

Thư cho EM, người tình-nhân thế kỷ:

Felix!
Allys ngồi viết thư này cho Felix, như thường lệ: là niềm vui sướng nhất cho những con chữ cứ tít tắp theo tháng-năm: đi-đến giữa hai ngả của thời gian và không gian. Thời gian của xa xưa tiền kiếp:đã hẹn thề... của hôm nay: vừa hạnh-ngộ và của cả mãi mãi mai sau:sẽ là bên nhau hằng-hữu. Không gian của hư-vô và hiện-hữu. Ở đâu cũng chỉ một bóng hình là EM, một giọng nói là EM, một ánh mắt dịu hiền đấy suy tư là EM,... tất tận ở EM làm nên sự huyền diệu của thơ-nhạc đã, đang và sẽ còn trỗi dậy trong tiềm thức và ý nghĩ của Allys đó thôi, về một Tình-Yêu Tâm-Hồn-- đồng cảm: ý nghĩ và ý tưởng nơi tâm-linh, đồng âm điệu: ngôn từ và lời nói nơi trí não, cùng tần số: sóng từ nơi cảm nhận cùng cảm xúc của con tim.

Có một thời EM đã mãi phải đợi chờ một người Tri-Âm là Allys, như EM nhắn nhủ lại cho Allys đâu đó, đúng không? Thì bây giờ đến lượt Allys sẽ thấm-đẫm cảm giác đợi chờ ấy. Nnưng Allys có cái may mắn rất riêng của mình, như một đăc ăn của Thượng Đế, là "chờ đợi" trong sự khải-thị của EM rồi, khi EM từng nói: mình đã gặp nhau hôm nay trong cõi ảo, thì ngày mai mình nhất định sẽ gặp nhau trong cõi thật, đừng lo lắng về chuyện này. Hãy để thời gian viết và viết tất cả những gì mà chúng ta mong muốn sẽ viết được thành dòng tên, cung nốt của cái gọi là Chân-Thiện-Mỹ mà nơi tâm tưởng mình đều luôn luôn vươn với từ xưa nay, khi mà mình đã tìm thấy ở nhau một nửa hồn-linh phiêu bạt, lạc loài... của mình và hôm nay khi mình đã: trong và của nhau, như một tấm tình Tri-Kỷ và Tri-Âm hi-hiếm nơi trần-gian, thì tất cả đều giản đơn đến ngỡ ngàng!?

Allys cảm thấy bình lặng đến lạ lùng, như sự bình lặng ấy đã thành ra nốt nhạc du dương, ái êm và trìu mến nhất, vô vàn là dễ chịu.

Trong đêm không cần ngước nhìn lên bầu trời cao lồng lộng kia, Allys vẫn cảm thấy có một vì sao sáng nhất là EM, Felix-Mauve đó, dõi theo từng tiếng động nhẹ hay vừa hay to, từ nơi bàn phím này phát ra khi Allys lọc cọc gõ từng con chữ cái nho nhỏ để thành những dòng tên, những vần thơ nho nhỏ hay những bài viết dài lê thê... để gởi riêng cho EM đó??

Giờ này bên Paris đã gần hết nửa ngày mười ba tháng mười năm hai ngàn lẻ sáu, hôm nay trời có nắng rất đẹp, vàng óng như những sợi "Linh-Hồn-Nắng" của Em đó. Bên EM đang là đêm? Mà vì sao của riêng Allys có ngủ giấc ngoan-hiền không nhỉ? Hay cũng trở mình theo nhịp điệu từng con chữ nơi đây?? Ngủ yên đi Felix, dấu yêu của lòng này và mãi mãi... Để Allys ngồi đây viết thay cho EM những trang nhật ký đôi tình-nhân thế kỷ như hôm nào EM đã bắt đầu rồi đó. EM bảo: Felix mới mua một cuốn tập và sẽ ghi vào đó nhật ký Tình-Yêu của chúng mình. Phải nói là Allys rất cảm động, đến xúc động trào dâng và kính nể sự nhẫn nại đó của EM. Vì ở thời buổi này, viết trên vi tính mà người ta còn làm biếng nữa kia, chứ nghĩ gì đến viết tay?

Ừ, Allys sẽ viết trên máy vi tính, qua cái màn hình này mà EM bảo đó là "mặt hồ phẳng lặng", nơi chúng mình được gặp nhau? Còn EM viết trên giấy trắng, những trang giấy trắng tinh mà Allys bảo đó là những nếp gấp tâm-hồn rất trong trắng của chúng ta. Một ngày mình gặp nhau ngoài đời, sẽ trao nhau tất cả Tinh-Yêu của người này dành cho người kia qua những trang thơ-thơ hẳn đầy ngu ngơ đó??

Và nhờ vậy mà những ngày này Allys viết cho EM trong bình yên và bằng lặng lắm lắm, giữa cái nỗi nhớ nhung đến cuộn thành sóng ngầm trong lòng đại dương của biển ái rất bao la và vợi vời này, mà EM gọi: Tình-Yêu hỏa diệm-sơn! Phải rồi đó, vì EM tự nhận mình là con hỏa-điểu chỉ có thể ca hát được khi no nê bởi những hòn lửa nóng bỏng tình yêu-thương?? Trời đã sinh ra loài hỏa-điểu thì trời ắt phải sinh ra một kiếp hỏa-diệm-sơn để nuôi hỏa-điểu, đúng không. Như Allys nói rồi: "mọi công việc của Thương Đế đã làm là hoàn hảo".

Không có sự bình lặng nào lại mê li hơn... khi đó là sự bình lặng trong Niềm-Tin và Nỗi-Nhớ!

Felix đã viết thế này: khi nào EM khỏe hơn EM sẽ viết thư dài thật dài cho Allys, đừng thức khuya quá và đừng nhớ-nhung Em quá nha! Mong Allys bảo trọng. Thương-quí! Felix của Allys mãi mãi và rất rất...

Vậy Allys còn lo ngại gì nữa? EM đã là Niềm-Tin và EM đã là Nỗi-Nhớ vĩnh cửu của lòng ta.


Paris- 11h30 --13/10/2006
Bạch Loan-Allyson Hoàng
viethoaiphuong
#90 Posted : Wednesday, October 18, 2006 10:23:38 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ý nghĩ rất nhanh cho Felix ..

Mến thương là Felix, rất riêng và rất rất...

Lại một ngày nữa bắt đầu rồi đó em. Tôi vẫn còn ngồi đây, trong lòng Paris lộng lẫy, mỹ miều và xa hoa với con mắt nhìn và ý nghĩ, nghĩ về văn hóa, văn học nghệ thuật nơi những người tự cho mình là nghệ sĩ. Tôi chẳng dám tự cho mình cái tên "nghệ sĩ" kia đâu, mà chỉ muốn cái tên giản đơn mà em gọi tôi lần đầu qua Net: Allys hay cái tên mà chính em đặt cho tôi: Bạch Loan- Allyson Hoàng. Allys viết cho em những dòng vội vã này đây, vì cũng vừa khi dọn dẹp trên lầu rồi chợt nhìn ra ngoài, ngước mắt lên bầu trời cao tít đó: có rất nhiều làn mây trắng thẳng băng và một vệt đang vút đi về phía Nam, như một mũi tên thần. Chẳng phải suy nghĩ nhiều, Allys biết đó là những đường mây được sinh ra bởi vô vàn những phi cơ phản lực đó mà. Trước nhà của Allys là một trong những đường bay lên của máy bay, cất cánh từ phi trường Charles De Gaulle- Paris. Còn sau nhà, nơi cửa sổ phòng Allys nhìn ra phía vườn sau, là một trong đường bay hạ cánh, của nhiều tuyến máy bay đi về sân bay này.

Khi nhìn vệt mây trắng đang lan dần phía sau và vút đi như mũi tên nhỏ phía trước về hướng Nam đó, tự dưng Allys đã thấy chợt nhói, dịu êm lắm ở trong tim. Ờ, hẳn có một ngày nào đó mai sau ( còn chưa biết đến bao giờ?!) khi Allys cũng nhìn thế này và sẽ thầm gọi tên Felix: "Felix ơi!!

"Thế là em đã đến và em đã lại phải đi, dẫu đi xa là để cho mai ngày nhất định còn trở lại và ở mãi bên nhau! Nhưng là cảm giác chia ly rất ngọt ngào và sâu lắng trong tim: bởi em đã đến và em đã thấy, đã chiêm nghiệm Tình-Yêu của em, góc tâm hồn rất đẹp và rất thơ-thơ của em, nơi Allys. Hơn tất cả: em đã nhận lấy tấm lòng rất hồn hậu và rẩt rất thật của Tình-Yêu em, nơi Allys đó thôi? Thế thì khi phải chia xa thân xác nhau có nghĩa lý gì đâu, bởi bóng-hình đã ghi đậm nơi tâm tưởng và ý nghĩ, mọi dấu ấn đã in lại trong bộ não rất uyên bác mà cũng rất giàu trí tưởng tượng của em, đôi khi (nhớ chuyện nực cười hôm rồi không hỉ?? Thế mà còn dám bảo: "em không thấy mắc cỡ về mình, vì quá sung sướng khi được Allys tha thứ cho rồi, cái tội (!?) hihi!!" Ah!!! Thế mới gọi là Felix chứ?) Và những cảm xúc mà em cảm nhận, được truyền ào ạt từ suối nguồn thương yêu nơi Allys đổ ra cuộc đời, riêng tặng cho em phần nhiều hơn cả?! Thì con tim rất mềm của em đã ôm trọn rồi đó thôi? Em chả bảo: "Felix có sức dung chứa khổng lồ, bao nhiêu Allys "cho", thì Felix đều "nhận" cả và "nhận" với trọn vẹn...

Ừ, ngày ấy em sẽ phải tạm xa Allys với trọn vẹn tất cả rồi; và đó sẽ là niềm tin và làm nên đức tin vững chắc cho em nơi cuộc sống này??" "!!!

Khi nào em được trọn vẹn đức tin vào Tình-Yêu kỳ-bí của chúng mình thì ngày đó sẽ là ngày vĩnh cửu đầu tiên có ý nghĩa thực, tức là đúng hơn cả, của mọi vĩnh cửu nối tiếp sau đó. Và vì thế Allys ước mong nhìn thấy vệt mây trắng nào đó vút đi vào không gian vô tận kia, để làm nên một thời gian giới hạn ngắn nhất cho Tình-Yêu của đôi Tình-Nhân Thế-Kỷ, kỳ-bí và nên thơ-thơ, nơi chính mình và em đó.

Nhận đi em của lòng ta mấy ý nghĩ rất rất vội vàng này, những sẽ được nhớ rất lâu, cho tới ngày mình hạnh-ngộ ngoài đời lần đầu tiên em nhé! Mà em nhớ là em đoán rồi, khi đó hai đứa mình sẽ nhắc lại chuyện ngớ ngẩn của em(?) rồi cùng cười nổ bụng như Đức Phật Di Lạc cười í phải không?? Ôi chao là sung sướng!!

Một ngày mới sẽ bớt nôn nóng hay lại còn nôn nóng hơn, khi phải đi rất xa mới đọc được những con chữ biết thở này hả em??? Chẳng hiều sao vào đúng thời điểm rất rất cần có Net tại nhà, thì em tôi lại phải vất vả, khổ sở thế nhỉ?? Hay chính đó là Thượng Đế muốn thử lòng em trong hai chữ tin-yêu và nhất là hai chữ Tình-Yêu mà em đi kiếm tìm bấy lâu nay?? Allys hay nói câu này: Điều ước chân chính gì mà mình muốn, thì cũng đều phải tự đi kiếm tìm cả!

Em yên bình là điều mà lòng ta mong đợi nhất lúc này cho em và cho cả ta nữa đó. Bởi trong em đã là ta và trong ta đã là em, một linh-hồn sống đời thật.



Paris - sáng 19/10/2006
*-()

Bạch Loan-Allyson Hoàng

viethoaiphuong
#91 Posted : Friday, October 20, 2006 6:46:13 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bình Minh Lạ Lùng ..

thư cho Felix...


Allys tỉnh dậy sau giấc ngủ rất an lành của vài giờ vội vã đêm rồi… với đắm chìm trong hạnh phúc, bởi tin chắc rằng Felix đã nhận được thông điệp của Allys nhắn gởi qua lá thư rẩt dài kia! (ừ, vì muốn viết cho thật nhanh những ý nghĩ đang chạy ra như cuồng phong bão táp trong đầu, về Felix, và để gởi cho Felix, riêng mình em thôi đó!).

Mở cửa sổ ra là đôi mắt Allys đã vội đi tìm những kỳ-bí của bầu trời. Cũng lại quá ngỡ ngàng: trong hơi ẩm ướt và lạnh lẽo của sớm mùa thu, thoạt nhìn tưởng trời âm u như đang mưa hay sắp có mưa bụi. Nhưng chỉ lắc lắc cái đầu... rồi nhìn thật xa và thật sâu trên cao đó: không phải trời mây âm u, mà là toàn ráng tim tím đã ngả sang màu xanh nhạt. Mà ngay sau đó vài phút mây chuyển sang màu vàng tơ, như màu những dải tơ tằm vừa được kéo ra từ kén tằm đã chín vàng trên nền trời từ từ biến thành xanh rất nhạt. Chưa bao giờ Allys thấy kinh hoàng hơn nữa .. là: khi ngay sau đó chỉ dăm phút thôi là mây đã thành màu trắng mang mang... rất rất mong manh trên nền trời đã xanh hơn một chút nữa, mà màu xanh này rất ít khi Allys đã từng bắt gặp xưa kia. Có cảm giác như bầu trời bớt đi chút xíu chiều sâu thăm thẳm của mùa thu, nhưng lại tăng lên gấp bội phần chiều lãng mạn của thơ-thơ... Bỗng dưng hơi ẩm uớt và lạnh lẽo của sớm mai này còn tăng thêm cho Allys cảm giác: ấm cúng trong tâm hồn phiêu lãng của mình và sưởi nóng tâm tưởng cùng tầm lòng của mình... sao mà mơn man đến thế!!

Còn đang mê man với cảm giác lạ lẫm này mà chắc chắn Allys sẽ lại phải thầm cảm ơn thiên nhiên và trời-đất luôn làm nhân chứng cho những vui-buồn của mình? Ở những thời điểm và khoảnh khắc thật đặc biết của cuộc đời Allys, cho đến chặng đã quá một nửa này đây. Allys vào Net để tìm tin nhắn nhủ của Felix cho riêng mình, mà bằng linh-cảm Allys biết chắc chắn là sẽ có, mà phải là có qua bài viết của Felix đưa lên trang Web, nơi mình vẫn hẹn gặp nhau qua màn hình vi tính phẳng lặng như mặt hồ mùa thu, nơi mà em đang sống đó?!

Tuy đêm qua, Allys hơn ba giờ sáng mới đi nằm sau khi kết thúc bài thơ "EM vĩnh cửu" và đã vội vàng gởi cho em, mặc dù biết phải đến chiều tối hôm nay (giờ Paris thường là 19h... trở đi?!) khi đó vào Net, vẫn chưa thấy bài của em được đăng. Vậy mà sáng nay đi tìm em, chỉ tìm em thôi, còn tạm bỏ qua tất cả những gương mặt thân quen bấy nay. Thật sững sờ khi thấy tên Felix, bài gởi từ chiều qua hẳn hoi, mà lại vào đúng giờ Allys đã đi tìm thơ-thơ của em và tin là em nhắn lại cho riêng mình: những mẩu nhỏ ý-tưởng và trí-tưởng của cái bộ não rất uyên bác riêng em hòa trong tiếng lòng của em, khi đó ắt phải rất rất nóng bỏng, như con hỏa điểu non vừa được quẳng vào lòng núi lửa của tình thương-yêu nơi Allys đã mở ra từ lâu lắm rồi, cho chung tất cả mọi tình-thi, mà cũng lại như chỉ dành riêng cho em cửa vào lớn nhất và bí mật nhất. Net này đã giúp Allys trao cho em chiếc chìa khóa vàng, để đi vào tâm của một hỏa-diệm-sơn đang ngùn ngụt những là lửa bỏng. Mà là lửa của Tinh-Yêu chân chính nên nó đã thành một thứ hơi bỏng ấm êm và hiền dịu lạ lùng... thứ thuốc tiên, dù chỉ có một đêm với vài giờ ngắn ngủi, đủ xóa sạch các vết thương tích trên đôi cánh mảnh của con chim non Bạch-Yến là em, và làm lành lặn lại thịt da lông cánh của em, bồi bổ lại linh-hồn em.

Để rồi sáng nay Thượng Đế tặng cho Allys: bầu trời cao tít vô cùng và vô tận kia... với màu xanh của hi vọng, mây trắng của thi-thơ nhiều lắm lãng mạn, mà cũng lại rất thanh tao trong ý niệm về Tình-Yêu và phong nhã trong ngôn từ diễn tả. Để làm nên cái lạ lùng và kỳ-bí của Tình-Yêu nơi Allys và Felix: một thiên-tình-sử mê cung là thơ-nhạc, chứng cho đôi tình-nhân thế kỷ sự trong sạch và trắng trong trong ý-nghĩa hiện sinh: sống một lần cho tôi được là tôi và yêu một lần với tôi để cho tôi hiểu được là tôi đang trong giây phút huy hoàng nhất của Tình-Yêu như người ta thường ao ước: thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn là le lói suốt (đến) trăm năm.

Tình-Yêu là chi? Là chính Felix và Allyx: hôm nay, vào giờ này, trong phút giây này và ở lại mãi mãi cái khoảnh khắc kỳ-bí đến thần-kỳ này.

Con xin quỳ xuống cảm tạ tấm lòng vị tha và trao cho rộng lớn bao la vô cùng tận là những yêu thương từ nơi Thượng Đế trên cao và trên cao đó, từ nơi xa nhất mà cũng lại là gần nhất của ngôi nhà Ngài. Hôm nay Ngài đã đổ ân-sủng thứ hai xuống đời thơ-thơ của con, cho người tình-nhân dấu ái nhất của thi-thơ con đã biết tìm đường về lại với niềm tin và hi vọng. Và để đặt tâm-hồn và linh-hồn em được trú ngụ trong tim con, đàn trải dải tơ lòng mềm mỏng và thơm tho hòa chung trong sâu thăm của cũng tâm-hồn và hồn-linh nơi con đó. Ở đó một lần bàn tay linh-hiển của Ngài đã đụng chạm tới và mở cho con một chân trời mới lạ của tình yêu thương cao sang mà giản đơn đến bình thường, đó là tình yêu giữa con người với con người mà ý Ngài dạy bảo, từ khi Ngài đã bỏ công ra tạo dựng loài người quá đẹp đẽ và quá đáng yêu trên hành-tinh này, cũng rất rất đẹp đẽ và cũng rẩt rất dáng yêu bởi màu sắc quá hài hòa, là thiên nhiên đó và bởi âm thanh quá du dương là chúng con hôm nay, biết khải-thị lời yêu và biết sống vị tình yêu, dù chỉ là tình yêu nghệ thuật.

Và Felix, bằng trái tim cũng bỏng lửa yêu thương của mình, bằng tâm-hồn cũng tràn trề tươi mát và trong trắng của mình đã vẽ một bức họa vế mùa đông quá đẹp của Tình-Yêu chúng mình ngày mai đó thôi. Mùa đông như em tả ai mà chẳng muốn sống cho hết trọn những tháng ngày và giờ phút cũng như từng khoảnh khắc nhỏ nhất của đời mình. Cho Allys đi vào mùa đông ấy cùng em với nha dấu yêu của lòng ta! Bởi đó sẽ là niềm kiêu hãnh và sung sướng, hạnh phúc nhất của năng-thơ nơi ta, một Bạch Loan-Allyson Hoàng mà em đã đặt cho tên thơ tôi rồi đó, khi mình vừa hạnh-ngộ, em còn nhớ không em?? Và em có biết em đã là ân-huệ Tình-Yêu thần-kỳ và bí-ẩn nhất, mà Thượng Đế ban tặng cho riêng tôi không em????



**Và đây bài thơ tặng riêng Felix của sáng nay, sau khi viết bài này và đọc kỹ từng ý thơ của em đó –
Yêu em nhiều và yêu em mãi mãi !! Hãy hiểu chữ "yêu" cho đúng nghĩa đẹp đẽ nhất nha em của lòng ta !! Allys của riêng mình Felix thôi đó, em thích thế phải không? Cục cưng cũng rẩt riêng tư của Allys *-)





MÙA ĐÔNG CÓ EM


Có em rồi chiều Đông sẽ hết lạnh
Trôi qua mùa trong chiếc áo len xanh
Em đan dệt từ bao ngày Thu trước
Để tặng tôi sưởi ấm giấc mong manh

Cám ơn em cho tôi chiều sự-sống
Có linh-hồn trong mỗi ý thơ-thơ
Có tin-yêu in trên mỗi đoạn dòng
Và giai điệu mênh mang như biển sóng

Xin ôm em trong vòng tay rộng lớn
Truyền tin-yêu, trìu mến, với: xót, thương
Trả cho em tất tận những tháng ngày
Nơi cuộc-sống xưa kia nhiều đau đớn

Vui lên em cho mùa Xuân nảy lộc
Đóa Tình-Yêu đẹp tựa ánh pha-lê
Chữ Tình-Yêu bình-dị đến thần-kỳ
Từ buốt giá Đông tan thành hoàng-hạc

Hãy ở lại với lòng tôi em nhé
Làm lớn khôn ý tưởng chữ "tình-nhân"
Hát vang lên ca khúc của cuộc đời
Yêu là để cho con tim lịm ngọt

Yêu là để cho thời gian trở lại
Tôi và em hai đứa trẻ thơ ngây
Sống ở đời tìm kiếm chỉ đức tin:
Tinh-Yêu là có thật giữa thiên-đường trần-gian?!


Mauve- Paris -10h50 -- 18/10/2006

Bạch Loan-Allyson Hoàng
viethoaiphuong
#92 Posted : Saturday, October 21, 2006 6:06:45 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Đối Thoại Màu Hồng


1--
Em khoe tôi: "hôm nay thế-giới em tô màu hồng: hết nhức răng,..." ((và hết hẳn giận hờn???)) "Đêm qua em ngủ rất ít, nên sáng ra thấy bị đau mỏi cơ thịt, nhưng tinh thần thì phấn chấn..."



oh! Thế thì mừng quá!! Đó là điều mà tôi mong nhất cho em, cưng biết phải không??

Hôm qua tôi cũng thức trắng trọn đêm: suy tư và ngẫm nghĩ... thơ-nhạc ra như suối!!"

Cái màn hình vi tính là mặt hồ phẳng lặng này bữa nay ngoan quá: đẹp và thơ-thơ vì nhờ có em trong đó.


2--
Em xin Allys điều này, nhé: vì Allys là người bạn thứ nhất mà em tự tìm đến trong cuộc đời. Em không biết thế nào là một người bạn cả: như người Mỹ có lớp Parenting và đặc-san dạy "cách làm cha mẹ": xin Allys kiên-nhẫn cho em tập học và hành làm "một người bạn" nhé: em rất rụt-rè và hoàn-toàn không biết gì cả về nghệ-thuật (the art of) làm một người bạn!
em chỉ biết giải-thích thế: Allys hiểu ý em không?



Oh! Allys hiểu lắm chứ!! Hiểu tất cả và hiểu đầy đủ: mọi ý-nghĩ và ngôn-từ. Hiểu từ khi Felix còn chưa biết nói đến điều này. Bởt Allys là Gió và Allys đi trước cả thời gian và tồn tại trước cả không gian, nên tất tận đều không hề có khoảng cách? Nên "sờ" được ý-nghĩ của Felix có gì là khó không, khi chỉ chợt thấy bóng em đi qua đời mình rồi lưỡng lự một phút thôi, sau đó thì... chính em ngã vào lòng của Gió-Trắng ngất ngây là vàng óng ả như ngày thu, lả lướt như chiều thu và bối rối như thoáng thu-thu khẽ rùng mình nghe Gió hát bài tình-ca: " Gọi Gió"?!


Học làm bạn?! Thì đúng rồi, điều gì mình chưa rõ lắm thì mình phải học chứ sao? Nhưng sẽ khó nếu mình chỉ học nửa vời trong ý-nghĩ và trong ý-tưởng, hay không biết cách học, hay không có khả năng học? Và sẽ rất dễ nếu tự trong mình đã là người muốn học và cũng có khả năng học, còn tự tình bạn sẽ chỉ cho em phương cách học bài này:"làm bạn"! Nhưng ít ra thì em cũng phải hình dung trong trái tim mình tiếng động nào là tiếng động của "tình bạn", để đừng lẫn lộn trong cách gọi thành tên: "bạn" và cách nghĩ-suy: "về bạn?" hay "ở bạn".



3--
Em hơi buồn ngủ nhưng hôm nay trời đẹp quá: lạnh vừa đủ và gió êm, nắng vàng trong tươi ngát dâng mầu trời thiên-thanh lên thênh-thang và bát-ngát, mây thì giải làn tinh-nguyên...



Những người đang tương-tư thì thường hay cảm thấy buồn ngủ trong ngày!!

Bởi, nhớ Gió êm, nên cái cảm giác lạnh kia sẽ trở thành vừa đủ: đủ cho niềm thương và đủ cho nỗi nhớ, đủ cho vị đắng chỉ là vừa, đủ cho "sự" đau nên hương ngọt, đủ cho vị ngọt thêm ngạt-ngào... Và chút màu đào sẽ làm lửa hồng để sưởi ấm con tim vẫn cô-đơn, dù đã hết rồi cô-độc?

Nhờ vậy nên em chỉ thấy nắng vàng trong tươi ngát dâng màu trời thiên-thanh lên thênh-thang bát-ngát!

Màu nắng ấy vàng chanh hay đã thực sự mang nghĩa từ: nắng-chín-vàng? Ừ, màu nắng ấy Allys rất mê-li, học được tên này của nắng qua một người bạn thơ ( nhà thơ Nguyễn Thụ, một trong những người bạn đời cao cả của Allys). "Nắng chín": gợi cho Allys nhớ tới Đà lạt, xứ sở của mù sương và mưa giăng bay bay... trong vi vu của nhạc rừng thông, trên những triền đồi đã đi vào huyền thoại của mộng-mơ.

Phải, khi nắng rất vàng lại còn trong hương tươi ngát nữa thì màu trời sẽ dâng lên rõ hơn gam nốt thiên-thanh là trắng-trong và sạch-sẽ, trong suốt như pha lê loại tinh chất nhất? Bởi thế mang cho chính bầu trời thêm thênh-thang bát-ngát: thênh-thang như màu nhớ, bát-ngát như màu thương, và sẽ diệu huyền là thương-nhớ đến mức nhớ-nhung? Thì chính em cũng viết đó thôi: nhớ gì như nhớ tình-nhân (?!)

Đúng rồi, khi nhớ-nhung nhiều tới Gió-Trắng, thì sẽ thấy Mây thành giải làn tinh-nguyên: như Tình-Yêu còn mới trinh-nguyên đang mấp máy trên môi ngoan-mềm... chưa hết bỡ ngỡ... hồ-nghi: giữa mộng và thực, lẫn lộn: giữa đời và hư-vô,... ??

Ôi! Đẹp sao là trời bên em sáng nay!! Em đã chia cho tôi nửa mùa thu bên đó, cho hồn-thơ được sóng sánh ngập tràn phương tôi: tôi trôi theo mơ cùng cơn mơ em rất ngu-ngơ... đẹp quá là em, nên mộng quá là Tình-Yêu này.... thế cho nên lời của bài thơ:" Tiếng mùa thu" mới đong-đưa đến mức vậy ?? Em đã đọc bài thơ đó chưa em?? Em có yêu bài thơ đó nhiều không??



4--
Hôm nay em sẽ đi xe buýt đi mua len về móc khăn choàng cổ cho mùa Đông: Allys thích em mua len mầu gi?



Màu Mauve: như tên em trong thơ Thy Thy

Hay màu xanh: như chiếc áo len xanh em mơ sẽ khoác lên người-thơ, để ấp-ôm cho mùa đông thôi lạnh ( trong bức tranh mùa đông mà trí tưởng của em đã vẽ ra!)

Hay màu hồng: như trời của sáng nay em thấy đó- đẹp đẽ nhờ đã biết thương-yêu, rạng-rỡ khi đã biết tin-yêu và ngọt-ngào khi đã đi qua thời-gian vô-cùng và không-gian vô-tận để tự tìm đến bên nhau... như Mây xà vào lòng Gió, hay Gió ùa vào hồn Mây!?


** trong ba màu này:

"Mầu này và mầu này và mầu này "

nếu 3 mầu này pha mà biết cách sẽ rất sang và tao nhã: giống Felix vậy, trong cái photo đầu tiên mà Allys nhìn thấy và đã cảm-tình đó thôi.

Nhưng ngay sau đó Allys nghĩ lại rồi: Felix cứ làm cài khăn choàng mùa đông theo ba màu ấy, hết màu nhạt kia sẽ sang màu đậm hơn chút xiu của mây mùa này và rối sẽ chuyển sang màu xanh lá cây đó. Khi nào chiếc khăn đó quấn quanh cái cổ cao ngần của Felix hay cái cổ chỉ vừa đủ cao hanh-hao của Allys thì trời mây non-nước cũng phải đắm-say và ghen-tị?? Bởi Tình-Yêu của mình đã đi qua màu mây lãng đãng vào một mùa ngất-ngây và đem nhau về màu xanh của sự-sống biết tin-yêu và đợi chờ trong nhung-nhớ mênh mang...

................


thứ Sáu 20/10/2006
Felix-Allys *-()

Bạch Loan-Allyson Hoàng
viethoaiphuong
#93 Posted : Sunday, October 22, 2006 8:22:14 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trần-Trụi Cõi Thế-Gian, Mà Nhung-Lụa Cõi Tâm-Hồn


Tôi biết trước tất cả những cảm giác gì mà tôi sẽ phải gặp hôm nay, từ trước đó cả một tuần lễ.

Nếu thứ Bẩy trước tôi rất bàng hoàng và ngất ngây vì sung sướng khi thấy món quà bất ngờ quá đẹp đẽ mà Thượng Đế đặt vào tay tôi, thì tôi hiểu sẽ có một thứ Bẩy khác tôi sẽ phải đau đớn và xót xa nhìn thấy món quà kia vuột khỏi tay tôi, cũng trong khoảnh khắc không hẳn bình thường cho riêng tôi: Bông hồng vàng, món quà tặng cho đơn lẻ ấy sẽ đi!!

Nhưng khi sáng thứ Bẩy này, sau đúng một tuần lễ, cũng thật bất chợt tôi đứng nơi phòng khách ở lầu một, đưa mắt ra phía có món quá tặng của Thượng Đế cho riêng tôi, bông hồng vàng của Tình-Yêu đẹp nhất... chỗ đó chỉ còn là khoảng trống, không màu sắc, không dấu vết, ngoài trừ một cái chấm thật nhỏ nhoi ..

Tôi hơi sững sờ... và thấy buốt nhói ở trong tâm-tưởng và ý-nghĩ. Toàn thân tôi lập tức như bị tụt hẫng... nhẹ bẫng...rơi vào hư-vô...

Ngoài trời gió thật to! Nhìn cành hồng cũ cứ rung lên vật vã... như một đứa trẻ đang bị một người lớn quất mạnh đòn roi, bởi một sự giận dữ rất vô cớ... Cái chấm nhỏ nhoi, một cánh hồng mỏng manh còn sót lại... lìa khỏi cành ngày trước mắt tôi! Tôi choáng váng với tri-tưởng: đứa trẻ thơ kia đang lìa đời ngay trước mắt tôi... Tôi lảo đảo trong tiềm-thức: cuộc đời quá trần-trụi, khi không còn em nữa!! Trống không là ý-nghĩ thoáng ngủ im hay chạy trốn khỏi đớn-đau.

Sau vài phút đứng chết lặng, mắt vẫn không rời vào khoảng tối ra đi của em... tất cả trở nên thinh-lặng tuyệt đối quanh tôi.

Bỗng tôi hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại: oh, vẫn là em nguyên vẹn, trong hình hài của bông hồng vàng lung-linh, trinh-tuyền mà tôi đã được Thượng Đế đặt trong tay một lần đó. Cánh lá mỏng đầu tiên về ghép lại trên cành...rồi các cánh lá mỏng khác từ từ trở về ghép lại đúng vị trí của mình. Một nụ hồng trinh-nguyên, vẫn vàng tươi và còn lung-linh hơn cả trước kia, đang như mỉm cười với riêng tôi trong tiếng cười con trẻ... một hạt sương từ trên cánh mỏng rớt xuống tay tôi, như giọt lệ vừa đi ra từ khóe mắt dịu-hiền và nũng-nịu của riêng em.

Một dòng nhạc thật du dương khe khẽ kéo tôi đi hay đúng hơn là đưa tôi về một tiềm-thức rõ dần theo từng âm thanh và giai điệu sống lại dần:



Nhạc Dáng Thơ


Nhạc vẫn trôi...về lối xưa

Nhìn bóng mây...chiều nắng-mưa

Thành dáng-thơ...nguồn-suối-thơ

Màu nhớ-nhung...nhuộm nắng tâm-hồn


Ngàn ước-mơ...tràn kín mơ

Trời-Đất dâng...ngập phím tơ

Lời: núi-sông...lời: nước-non

Vần-ý: ngây...đưa-đón dáng-thề


Người tình mến biết hay chăng

Cửa lòng tôi đã mở rồi

Đợi chờ em giấc thiên-thu

Gọi mời em nương bóng địa-đàng


Về cùng tôi cuối thu nay

Mình dệt thêu gấm-lụa mềm

Tặng tình-nhân kiếp lãng-du

Tặng trần-gian vơi khói-sương-mờ


Nhạc mãi đưa...tìm bước nhau

Tìm tiếng-đau...gọi nỗi-đau

Về xóa đi...nghìn xót-xa

Đời sẽ thôi...là bến đọa-đày


Nhạc: dáng-thơ...lồng ý-thơ

Chiều: hóa thơ...đời: hóa thơ

Người đến bên...gọi tiếng ngơ:

"Tình mến ơi, đây trái tim nồng!"


Rời cõi mê: tôi đón em về!!


weekend: 42 năm 2006

Mauve-Felix *-)


Bạch Loan-Allyson Hoàng

Khi lời thơ vừa tạm ngưng, mà dòng nhạc vẫn như trôi đi... trôi đi vào mông lung... vời vợi... Trước mắt tôi hiện về nguyên-si là dáng em, bông hồng vàng đang run rảy... yểu điệu trong gió... gió trở cơn dưng hiền hẳn lại. Gió nhẹ như mơn man xoa dịu đóa trinh-nguyên vừa tái-sinh về lại kiếp gian-trần!

Tôi đưa tay hứng nhẹ em trong thơ, ru nhẹ bằng thơ những lời ngon-ngọt nhất: ngủ đi em nơi trời Tây xa xăm ấy...mộng sẽ đưa đường cho ý tốt-lành và đẹp-đẽ của Thượng Đế trở thành cơn-mê hiện-thực nơi em!?

Một góc nhỏ của thế giới "lãng-mạn hiện-sinh" tôi mượn nàng-thơ trao gởi tới riêng em; hay chính nàng-thơ đã mượn tôi làm chứng nhân trao vào tận trái tim em, một trái tim đau khổ. Cả đêm qua, tôi đã chết lặng với quá khứ quá đớn đau của em... để rồi sớm nay tôi trở dậy với tất cả những ý-tưởng vẫn ái-êm chỉ có ngọt-ngào và với trí-tưởng vẫn vô cùng và vô tận là phiêu-linh...tôi xin trao tặng cho em những tháng ngày còn lại của đời em trên cõi dương-gian này: nắng của Tình-Yêu, hương-mật ngon-lành của Tình-Yêu và tất cả những giai điêu đẹp nhất, thơ nhất của Sự Sống này cho em, con chim Yến nhỏ đáng yêu nhất nhất của thơ-thơ Hoàng Thy Mai Thảo.

Mặc cho cõi thế-gian là trần trụi. Trong tâm-hồn mình, tôi và em, đôi tình-nhân thế-kỷ, vẫn tràn đầy nhung-lụa thật mượt mà và thật cao sang.

Hãy đưa Allys đôi bàn tay rất đẹp của em để tôi dắt em vào vườn địa-đàng của cõi thật hôm nay, Felix quá quá mến thương ơi!!


*-)
Hoàng Thy Mai Thảo
Việt Hoài Phương

viethoaiphuong
#94 Posted : Thursday, October 26, 2006 2:08:43 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Niềm ao ước nhỏ nhoi ..


Đối Thoại thứ Tư ngày 25/10/2006


Hỡi thời gian sao mà tàn nhẫn quá vậy hả Felix ơi?? Em sẽ lại bảo Allys rằng: mình có chừng 40 phút để nói với nhau chuyện lòng?? Sao không bao giờ là no-đủ với Tình-Yêu này hả em yêu nhất nhất của Thơ-Thơ ơi???

Ước gì Allys được làm cái răng đau đó của Felix nhỉ? Để được ở cùng em, đau cùng em và ăn-ngủ cùng em...

"...đôi khi em muốn quên... những người khóc lẻ loi một mình...": lời bài hát "nửa hồn thương đau" * đang rên rỉ bên tai Allys đó em ơi! Nghe mới nhức buốt và não nề làm sao!! Chẳng hiểu sao, chính những lúc thật cô đơn thì Allys lại muốn nghe đúng bài hát này!? Như thể cho tự mình xem thử ở tận cùng của "sự" cô đơn và đau đớn này thì nó sẽ đi về đâu??

Allys nghĩ về ba cái răng đau kinh khủng khiếp kia của em, gần cả tháng nay rồi đó? Thì lại nhớ chuyện đau răng của mình ngày xửa ngày xưa... có lẽ đúng hai mươi mốt năm rồi thì phải: ngày ấy còn đang làm việc trong một phòng thí nghiệm gần Vien (Áo): Đúng vào giai đoạn cấp bách nhất của một đề tài quan trọng, thì cũng có một cái răng hàm bị sưng mộng và đau nhức đến tận xương tủy. Hồi đó có thuốc Anacinne (?) của Mỹ thì phải, nếu uồng vào một viên thôi, thì chỉ sau mươi phút là biến sạch sẽ dấu vết của "sự" đau đớn. Nhưng rồi chỉ chừng hai giờ sau... Chúa ơi!! "sự" đau nó mò về còn khiếp đảm hơn gầp mười lần trước đây!! Allys lúc đó điên lắm, cuối cùng nghĩ ra kế: khi thấy cơn đau đã là nhất nhất thì Allys lại còn cố hả miệng để viên "sỏi cuội" rồi nghiến thật nhanh và thật mạnh vào đúng cái răng đau đó: cảm tưởng mình ngất đi vì đau lúc đó. Đến nỗi ông thầy , Alexander làm việc cùng (người bị Allys "sai"đi tìm cho viên "sỏi cuội" trắng bóc đó: viên sỏi được nhặt ngay trên lối đi vào cửa viện Sinh Học ở dưới lối đi vào tòa nhà chính , sau đó ông thầy lo bỏ vào bình nước sôi cả mười phút, rồi ngâm trong cồn 90 độ chừng dăm phút cho yên chí là đã chết hết vi trùng?!)... phải quay mặt đi và kêu lên:

- Mày có điên khùng không hả P. Tao chịu không nổi chứ nói chi cái răng còn đang đau của mày?

- Vậy làm sao cho hết đau bây giờ, tôi cũng hết chịu nổi rồi đây này. Nhưng tôi có cách đặc biệt.

Tôi cười đau khổ lắm thì phải, nhưng phải thử nghiệm cái ý nghĩ chợt chạy ra trong đầu tôi đó.

- Hết đau rồi Alex ơi!!

Tôi reo lên cùng với nụ cười ngạo nghế nhất của đời tôi.

- Nghĩa là làm sao?? Mày nói thật hay giỡn hả P? Giải thích xem sao nào?

- Này nhé: Nếu một khi mình đã biết đỉnh điểm của "sự" đau nó ra làm sao, thì cái "sự" ít đau hơn có đáng phải quan tâm không nhỉ? Giản đơn??? Thôi tôi tặng cho thầy cả lọ thuốc độc Anacine mà thầy vẫn khen ngợi đó. Bye bye "sự" đau này từ nay nha!!!

Và câu chuyện đó thầy tôi còn kể mãi với đám bạn đồng nghiệp trong cùng viện của chúng tôi lúc đó, làm mọi người bán tín bán nghi... Và cũng lạ là từ ngày ấy tôi chưa hề bị đau răng trở lại bao giờ.

(( Bây giờ Allys đi đổi bài hát khác Felix nhỉ, bài " Chiều Paris, em chợt đến " ** của chính Allys đó, để Thu Hà hát cho chúng mình cùng nghe nha?))

Và cũng với nguyên lý giản đơn này tôi đã áp dụng và sống khá tốt với tất cả những gì đã xảy ra vối cuộc sống của tôi. Như hôm nay đó thôi:

Cả ngày hôm tôi vởn vơ với ý nghĩ; không hiểu bệnh tình gì nó hành hạ Felix nữa rồi cũng nên, mà chiều qua em không nhớ hẹn... chúng tôi mỗi ngày chỉ được may mắn thì chừng vài chục phút gặp nhau qua Net vói chừng dăm bẩy đoạn tin nhắn rất ngắn thôi là thấy hết thời gian rồi. Nên tôi buồn tái tê từ chiều tối qua tới giờ hẹn hôm nay. Cô đơn rất thích những lúc như thế này... và nó mò về với mình như là kẻ ruột thịt về gặp lại nhau... theo vết mòn cũ mà lại mới. Nghĩa là không có nỗi buồn và sự cô đơn nào vừa về tới, lại giống với nỗi buồn hay sự cô đơn trước đây, tuy vẫn cùng như một cảm giác không lạ lắm của sự cảm nhận. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô đơn của mình tôi thấy đáng sợ nhất nhất: tôi luôn sợ cho em bị gì đó đe dọa: mọi ngả, mọi lối quanh cuộc sống và sự sống của riêng em. Và thế nên tôi thấy cô đơn quá chừng(!). Thế nên tôi lại như cần nghe thấy những lời lẽ và âm thanh của sự chia ly và đau khổ đến rã rời và tan rữa lòng dạ và tâm tưởng này...

Và kìa, tôi ngỡ ngàng thấy em trong đó rồi, mừng quá tôi nhào vào hộp thư viết lia lịa cho em: Em đâu rồi? Em đang làm chi đó?? Em có thấy Allys đứng kế em đó thôi??? Hôm qua em mệt quá? Bữa nay mấy cái răng có bớt đau không?...

((Thôi Thy đi nghe bài "Nhạc Dáng Thơ" của Felix nha em - Thy sẽ hát tuần sau rồi thu âm rồi gởi bưu điện cho em nha + mấy món quà nhỏ Thy muốn Felix xứng đáng nhận ngay từ Tình-Yêu của ThyThy đó cưng ơi !!))


Hi there...

Em lên mà không thấy ThyThy nên lo đăng mấy bài thơ vào Net để đợi xem ThyThy có lên không: chúng mình chỉ có 21 phút nữa thôi, ThyThy ơi!!!


Sao lại chỉ có đúng 21 phút thôi??

Tôi viết và tôi viết... như để níu kéo khúc thời gian bủn xỉn và nghiệt ngã kia!!

- Oh! Điều quan trọng bậc nhất là em đã có mặt đây rồi. Nói nhanh lên những gì mà em biết Allys vẫn cần lắm được nghe từ chính em viết ra đây!? Mà hôm nay bên đó trời-đất ra sao??


Cảm ơn dấu thương của em: có lẽ Thượng-Đế sắp-đặt sao đó cho ThyThy gặp em khi em gặp quá nhiều thử-thách. Hôm nay ở đây mưa và lạnh: đi xe buýt đến thư-viện em nghĩ đến ThyThy rất nhiều: tuy thời-tiết quá xấu và khá mệt trong người, em cần gặp ThyThy quá nên cũng vẫn đi đến đây mong gặp ThyThy một tí.

Oh! Vậy là răng vẫn còn đau lắm à? Trời này .. thời tiết hay trở mùa nên em phải cẩn thận giữ sức khỏe nha, nhất là cứ phải chạy ra ngoài đường khi mưa gió thế này. Thế sao không ở nhà nằm nghỉ?? Không sao đâu, ThyThy có lo âu thì cũng chịu đựng tốt và dễ hơn là nếu biết vì chiều ThyThy mà em bị đau bệnh thêm thân xác? Nhớ thế nghe cưng??

ThyThy lúc nào cũng nhớ em đó: cứ nhìn hình Felix suốt thôi!! Felix biết: em đã là định mệnh của ThyThy với thơ-thơ rồi mà?? Nên lúc nào ThyThy cũng mong gặp em nhiều lần cái "một tí" tí .. đó!? Ôi! Chẳng biết bao nhiêu là cho đủ cho vừa với cái biển nhớ này???


... Hôm nay khó chịu quá: tâm-trí lãng-đãng không bắt được nẻo để anchoring my mind *-(

Nhưng nhờ Trời, ThyThy vẫn còn đủ sức để "bắt" cho em những dòng tâm-linh đang phiêu bạt kỳ-hồ đó. Chính em luôn nói sao nhỉ: Lúc này ThyThy ráng "tương-tư" cho cả hai đứa!? Thế thì lo gì, hở...cục cưng của ThyThy??

Bài thơ này hay quá, ThyThy ơi...

Em thích nhất câu cuối: "Bừng cõi mê: tôi đón em về!!"

Em đang đau-nhức mọi nhẽ nên rất thấm ý-nghĩa câu ấy: nhất là khi mà đội gió mưa lạnh-lẽo để đi tìm ThyThy


Ừ, ThyThy viết cả dãy dài thật dài ở trên cũng chỉ là để nói với linh-hồn của thơ-thơ có đúng một câu chót này thôi đó! Em thật là giỏi khi đọc ý-nghĩ của ThyThy như mọi khi rồi. Nhưng bài thơ-nhạc này ThyThy đã sửa lại lần cuối nữa rồi, thay vì "bừng cỡi mê: ... " là: "rời cõi mê: ..." *** cho thơ-thơ hơn và hợp với nốt nhạc hơn ( nhạc sĩ NMC thì luôn bảo nhạc sĩ chỉ lo nốt nhạc thôi, còn lời thơ thì không phải nhạc sĩ sẽ hát, nên đó là chuyện của thi-sĩ!! )

ThyThy rất cảm động khi em hiểu được nỗi lòng mong ngóng về em của ThyThy, nên đã phải lặn lội mưa-gió và lạnh-lẽo như vậy để đi tìm nhau. Lại nhớ câu ca dao: " Thương nhau mấy núi cũng trèo //Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua "?? Cám ơn Thượng Để vẫn che chở và nâng-gượng cho chút tình-thơ rất nhỏ mà rất vô-cùng này của hai đứa mình. Bởi vậy mới là "tình-nhân thế-kỷ" đúng không, nếu không chỉ là tình-nhân thường thôi cũng đã lắm rồi??


Em có hai tiếng hôm nay dùng máy vi-tính: nhưng vì: em cần dùng một tiếng để đọc email và trả lời mấy việc rẩt quan trọng: nên có một tiếng thì đợi ThyThy không thấy tên ThyThy trên danh-sách trực-tuyến em lo đăng mấy bài thơ: giờ thì sắp hết giờ: em còn chạy lo tìm cho Tr.A quyển sách nữa. Đừng buồn nhé: chóng ngoan, em sẽ thưởng.

Ừ, thôi em lo đi đi nha. ThyThy sẽ chỉ buồn ít thôi và sẽ ráng ngoan .. để mong được em sẽ thưởng(!)

Lần đầu tiên em nói em sẽ thưởng cho tôi. Chả biết món quà đó là chi nhưng tôi thật sung sướng. Và niềm sung sướng nhất của tôi nếu món quà đó sẽ là một bài viết mới của em đăng trên Net đây. Tôi cần hơn cả: những con chữ biết sống, biết yêu,... như một con người rất biết sống và rất biết yêu thương là em đó thôi, để những con chữ tương tự của tôi được sóng đôi cùng trong thế giới ảo mà rất thật hôm nay.


Trong đêm rồi tôi ước ba điều ước nho nhỏ gì nhỉ cho ngày hôm nay: 25/10/2006:

1: tôi được làm một hay hai hay cả ba cái răng đang đau của Felix đó(!) hay chính là con vi rút bệnh cúm đang trú ngụ trong thân thể em cũng khá lâu rồi?

2: tôi được làm người bác sĩ sẽ khám bệnh cho em hôm nay và với đôi bàn tay thần-bí "sờ" vào những chỗ đau của em, để "bắt" bệnh cho đúng nhất và cho bệnh tật phải bỏ đi nhanh chóng.

3: tôi sẽ là những viên thuốc Tây nếu như em phải uống để điều trị cảm cúm và đau răng: để được em nuốt vào bụng mình... cho hóa thành những viên kẹo ngon-ngọt nhất... để rồi tất cả đau đớn của bệnh tật sẽ phải hổ thẹn với Tình-Yêu của chúng mình mà để em yên lành với cuộc đời thơ-nhạc của chính em và của ThyThy nhỉ?!

Chỉ có bấy nhiêu nhỏ nhoi là ước mơ của ngày hôm nay thôi đó. Hi vọng em đi bác sĩ về thì có thêm nghị lực và niềm tin để vô đây: cho đôi tình-nhân thế-kỷ được đối-thoại một trang tình-sử mới của thiên-tình-sử lưu-ly nhất nhất này nha em!? Ôi, ThyThy thương em quá đi thôi!! Dũng cảm lên nha Felix của riêng ThyThy rất rất… *-)



Paris: viết xong ngày thứ Năm 26/10/2006
* Mauve-Felix *-)
Bạch Loan-Allyson Hoàng
ThyThy Hoàng Mai Thảo

* nửa hồn thương đau : (??) ca sĩ Julie trinh bày
** chiều Paris, em chợt đến : HTMT - n/s Nguyễn Minh Châu - ca sĩ Thu Hà (Paris) trình bày
*** nhạc dáng thơ : HTMT - n/s Nguyễn Minh Châu
viethoaiphuong
#95 Posted : Thursday, October 26, 2006 11:31:56 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tàn Nhẫn Là Đợi Chờ?!

Tàn nhẫn chi đâu là sự đợi chờ của tôi hôm nay ấy: Tôi cần phải biết tin tức của Felix. Hôm qua em đi bác sĩ, mà như không phải em là người bệnh nhân mà chính tôi mới là kẻ mang trong nguời những con vi trùng tinh qoái đó, nó đang hành hạ tôi đến thành một kẻ quá lắm là lo âu và sợ hãi. Và em bỗng dưng là người bác sĩ sẽ tìm cho ra căn bệnh của tôi và chữa trị cho tôi.

Vậy em hãy nói đi:
- ThyThy đang bị gì vậy?
- ThyThy có được chữa khỏi hay không được chữa khỏi?
- ThyThy cần phải uống thuốc gì?
- ThyThy phải chú trọng những gì lúc này?
- ThyThy có được gặp mỗi ngày người tình-nhân dấu yêu nhất nhất của mình kia không?
- ThyThy có được là chính em, Felix:
- Cùng ở và cùng đi??
- Cùng gần mà cũng cùng xa xôi quá??
- Cùng tất cả mọi con đường và cùng tất cả mọi giấc mơ??
- Cùng là kẻ đợi chờ ngày hôm nay, để cùng cảm thấy: tàn nhẫn là sự chờ đợi này!!

Hôm qua:
- Em còn lắm ước mơ
- Còn rất nhiều nhung nhớ
- Còn chứa chan hi vọng
- Còn dạt dào tin-yêu
- Còn thấy nắng trong mưa
- Còn thấy Mây theo Gió
- Còn thấy nhiều hạnh-nguyện:
- Cuộc tình mình nên thơ
...........

Dẫu đôi trời xa cách
Dẫu tháng ngày phôi pha
..........

Tôi ngồi đây:
- Ôm trọn nỗi đợi chờ
- Mong cho em hết khổ
- Mong cho mình hết ngơ

Lời bài thơ:
- Vu vơ như cánh lá
- Thu ngoài kia vội vã
- Thổi tơi bời nỗi đau

Thương nhau nên nông nỗi
Nhìn đất-trời băn khoăn:
Chúa trên cao có hiểu
Con rối nhàu tâm-can??


Oh!! Đợi chờ ơi sao nên nỗi đọa đày!!??

Paris ngày dài nhất, giờ dài nhất -- 16h-- 27/10/2006
* Mauve-Felix *-)
Bạch Loan-Allyson Hoàng
ThyThy Hoàng Mai Thảo
viethoaiphuong
#96 Posted : Saturday, October 28, 2006 7:36:50 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Fleur de la Seine


Hoài Phương "chết giấc" với những con chữ của chị, bởi nó "tình" quá đó mà!!

"Chị muốn nói: mình là con út trong một gia đình, nên không có em gái, thành ra chị rất thích có em gái. Chị nói vậy, thì HP hiểu rồi há!"

Thế theo chị thì HP có xứng đáng làm em gái của chị không??

Còn HP: là con thứ hai trong gia đình có bốn chị em, bà chị đầu của HP là người rất yếu ớt, nên HP cũng lo cho như "em" vậy thôi. Cả đời HP: trong gia đình cũng như ra ngoài đời: toàn làm vai trò "gồng" tình cảm như người che chở cho người khác. Xong HP lại là người rất tình cảm và thân xác như cánh lá... nên đó là mâu thuẫn?? Và HP cũng vô tình rất mong được ai đó nương-gượng mình như chính mình là mình vậy đó: mong manh!

Bởi vậy, thơ-thơ của HP nó chở cả HP và hình bóng của người mà HP mơ ước sẽ chở che cho mình. Nên người bạn "ảo" đầu tiên mà HP gặp gỡ ngoài đời, ORA đó, đã rất tinh và nói thẳng từ giờ phút đầu bên nhau: HP chẳng yêu ai cả. HP chỉ yêu chính HP thôi, bởi HP yêu thơ mà thơ là HP!

Thế chị nhận HP làm em gái của chị trong cõi ảo nhen? Đó sẽ là niềm hạnh phúc nhất cho HP trong Net. Chị vừa là "thầy" vừa là "bạn" lại vừa là "chị" của HP trong viết lách và đời Net: thế nên HP luôn nghĩ:

Net cũng như Đời, ăn thua là người vào Net đi tìm kiếm gì trong đó?? HP vô Net chỉ vì yêu thơ và thích học hỏi mọi người!

Dưng không, đến giờ này lại còn được chính Net trao cho một người sẽ che chở cho mình, như một người chị, trước giông tố cuộc đời ảo... và hẳn sẽ chia sẻ cùng nhau những vui-buồn của đời ảo nữa!? Đó là món quà ngoài dự tính và thực sự cần cho HP, cho thơ-thơ của HP. HP rất cảm động và muốn ghi lại chút cảm xúc thật nhất này của mình để gởi lại chính "nhà ảo" này, nơi lần đầu HP là người viết vài dòng trả lời chị đâu đó và cũng là nơi lần đầu tiên HP được đọc bài của chị viết: dòng chảy của những ý nghĩ và ý tưởng rất gần với những kỷ niệm của HP về một thời xa vắng...

--Ở nơi đó: có nhiều lắm sương mù mỗi sớm mai hay mỗi khi chiều buông nhẹ(!)

--Ở nơi đó: có mưa bay bay trong nắng rất nhiều khi: vào những ngày đón-đưa những cơn bão dư thừa của cả một vùng Đông Nam Á "tặng" cho. Như một món quà hi hiếm của đất-trời ban cho thiên nhiên và rất riêng người thành phố "mộng mơ"(!)

--Ở nơi đó: có thông reo reo không ngơi nghỉ quanh năm: như những lời tình tự đắm đuối và nên thơ nhất... ôm trọn bên những con đường vòng veo toàn những dốc là dốc(!)

--Ở nơi đó: có mặt hồ thinh-lặng như tháng-năm, không đầy-không vơi, mà luôn như ẩn giấu trong lòng sâu những con sóng ngầm, chỉ mình người thơ và thơ-thơ hiểu thấu(!)

--Ở nơi đó: có màu hoa đẹp lắm: em gọi là màu "ngơ": Mimosa, như chị viết, mà em thì luôn viết: Mimoza (!) Và có một loài hoa dại em rất thương, mà tình cờ chị cũng nhắc trong bài viết của mình: Coquelicot (!)

......

Thế đó!!

Vậy em chúc chị quí mến của em sẽ có một đứa em gái thật dễ thương như chị mong đợi là HP của chị đó!

Puis, pour cette occasion je te donne avec tout mon coeur: une rose de l'amour et de l'amitié!

Thuở mới vô Net, HP tự ví mình và cũng được một tình-thi Net gọi tên: Fleur de la Seine!

Dòng sông Seine mà HP gọi trong thơ của một Việt Hoài Phương ngày đầu ấy, bây giờ là Hoàng Thy Mai Thảo hay ThyThy Hoàng Mai Thảo: mắt lệ giai nhân!!

Fleur de la Seine xin tặng cho "du Vent de la grande Vallée " (tên của chị mà HP đặt cho đó: chị có ưng không??) những con chữ rất người này của HP để ghi nhận ngày đầu tiên được làm đứa em gái của chị nhỉ!

Tự nhiên từ sáng giờ cứ lởn vởn trong đầu câu thơ chả biết ở đâu ra và của ai cũng "hổng" có nhớ tên nữa, nên hẳn sẽ viết sai đâu đó??

Em mãi chỉ là em gái thôi
Người em sầu mộng của đời tôi


Paris- sáng, chủ nhật 29/10/2006
Việt Hoài Phương
viethoaiphuong
#97 Posted : Tuesday, October 31, 2006 8:42:55 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Suy-Tư của bạn và Ý-Nghĩ của tôi, đôi khi, là như thế này:

nhật ngày 29/10/06

Thu về đó Sóng - Nơi Sóng ở có đang mùa Thu không?

-- Nơi này cũng đang là mùa Thu vàng lắm và rất thơ-thơ: Lá vàng chưa kịp rơi đã vội bay theo gió... hay gió cuốn mải mê theo bóng lá vàng nhẹ lay như mùa Thu trở giấc muộn phiền vì nhớ và vì thương?? ThyThy đang rất rất nhớ một màu-mây:Mauve! ThyThy đang rất rất thương một vần-thương: Felix!! Nên sự đồng hành của mùa Thu với nỗi buồn-thương và yếu đuối là hoàn toàn hợp lý quá??

Người đời thường nói trong chúng ta có lẽ có bàn tay phù thủy chảy ra những vần thơ, những chữ, rồi rơi vào mắt người đọc, từ đó bắt được nhịp cầu tâm giao giữa hai tâm hồn.

-- Không có bàn tay phù thủy nào cả đâu người ơi! Giản đơn tự chính mỗi chúng ta, bên trong sâu cùng thẳm của lòng mình mới hiểu được mình là ai? Mình nghĩ gì?? Mình muốn gì??? Nếu cứ suy tư nó sẽ hóa thành những con chữ và tự ghép lại thành vần, thành dòng. Khi người đọc: phải là người cũng rất rất yêu thơ và cũng cùng một dòng suy tư tìm kiếm những giá trị tương đồng... thì mới có thể làm thành một nhịp cầu tâm giao giữu hai tâm hồn? Bởi vậy có người thích mà có người không thích cùng khi đọc một bài thơ?

Cho ý chảy thành vần thơ hay chữ viết có phải đã là hình thức tự giải thóat với chính mình đi rồi ?

-- Điều này thật là đúng! Chính xác là vậy: những con chữ đã giải thoát cho người-thơ và đến lượt chính bài thơ sẽ tự giải thoát hồn mình cho thơ và người-thơ đồng cảm được trong nhau. Bởi vậy bạn còn nhớ, lần kia mình nói đó: tự thơ sinh ra thơ!


Có cần đến sự can đảm nói lên gì mình nghĩ qua vần Thơ muốn gửi đến ai đó trong vũ trụ ? để lồng tâm tình mình vào câu thơ lời viết ?

-- Tự thơ biết nói tiếng nói của mình cho riêng một ai là hồn của bài thơ đó rồi? Chả nhẽ thơ đi nói vu vơ: trời-mây-trăng-sao không hàm một ý nghĩa sống nào trong đó?? Nên lẽ dĩ nhiên người-thơ sẽ luôn phải lồng tâm tình mình, tâm tình của kẻ mang hồn thơ vào câu thơ, lời viết và kiếu cách diễn ngôn từ, thể lọai diễn tả: thể thơ.

Có sợ người đời hiểu ý thầm kín ?

Hẳn có người sợ điều này rồi. Thế Lua có sợ điều này không? Còn ThyThy thì không hề sợ. Vì ThyThy nghĩ đã dám thổ lộ ra thành lời thơ, ý nhạc rồi thì còn gì nữa mà phải sợ??


Sợ đời chê bai ? Nên đã lấy nickname ?

-- Thì vẫn hẳn có người sợ điều này nữa rồi. Thế Lua có sợ bị đời chê bai không? ( đúng hơn là người đời chê bai, ý Lua nói thế ??). ThyThy thì không sợ, không phải nghĩ mình không có gì để họ chê bai, mà biết chắc phải có sự chê bai này ở người đời, nếu không đã không phải là người đời rồi?
-- Việc lấy nickname: theo ThyThy: có người vì lý do sợ ở trên? Nhưng có nhiều người hoàn toàn không phải vậy hay phải vậy vì một lý do nào đó. ThyThy luôn nghĩ nếu họ đã có lý do, thì hẳn lý đo đó là có lý và hợp lý với họ??Bởi mình có ở trong trường hợp của họ đâu mà mình dám nói họ đúng hay sai?? Xong ThyThy biết có người họ thích lấy nickname, cũng rất đơn giản là họ thích vậy, làm sao bắt ý thích của mọi người đều giống nhau??

-- Nên ThyThy thấy việc lấy nickname không có gì là quan trọng đáng bàn cả? Vì quan trọng hơn cả: đằng sau nhiều nickname của một người vẫn chỉ có thể là một người chứ khôngi thể là hai? Vì không ai có tới hai bộ óc, hai con tim hay hai dòng cảm xúc khác nhau,...??


Tuồng chữ viết ra đây là hình thức giải bày tâm trạng lúc mênh mông lúc hỗn lọan lúc bời rời lúc hạnh phúc rồi bay đi lại trở lại từ đầu, như cánh chim đậu rồi bay, về sau thấy một cánh chim khác, chắc gì lại là con chim cũ mình đã gặp. Có nhận diện được nhau?

-- Lúa viết đúng lắm đâu đó, mà cũng lại không đúng đâu đó rồi Lua ơi!! Lua nghe bài hát " When I Falle In Love" chưa: nếu quả thật đó đã là love thì sao nhỉ? Lua có thể nào quên được người ta không : when I falle in love, it will be forever ...Nên hẳn phải nhận diện ra nhau chứ?

Sóng có nhận diện ra em?

-- Nếu ThyThy lá Sóng: ThyThy sẽ nhận diện ra Lua là chắc chắn 5/5!! Còn khi mà Lua cứ băn khoăn chuyện này, có nghĩa là chính Lúa đang sợ lòng mình sẽ không nhận ra Sóng đó thôi??


Đôi khi đọc lại những trang thơ mình chép, ngỡ như mình đang đọc những vần của ai đó chứ không phải tự tay mình ghi ra. Đêm nay có giống đêm của hai năm về trước ?

-- ThyThy cũng bị cảm giác này, nhất là khi đọc lại những vần thơ viết trong cơn mộng mị nhất của mộng mị: như đang ngủ lơ mơ mà thơ "chạy ra": dậy viết được thì sáng hôm sau đôi khi không biết ai viết nữa; chữ nghĩa thì rối tinh và ngôn từ thì lạng vạng như say, nhiều khi đoán mãi không ra là cái gi nữa kia?? Tất nhiên chẳng có đêm nào giồng đêm nào, dù là đêm hôm qua và đêm hôm nay, chứ nói gì những hai năm về trước ?? Thế hai năm về trước Lua gặp Sóng à ??Gặp nhau trong mơ hay gặp nhau thực ngoài đời hay mới chỉ gặp nhau nơi cõi ảo:Net??


Con đường ánh sáng dài ngoằn vẫn nằm chờ dưới chân đồi quen thuộc, nhưng nó có chất xúc tác mạnh mẽ làm cho hồn mình nhẹ bỗng lâng lâng tựa như gió mát đi ngang qua một dòng sông êm ả thanh bình. Tự đặt mình vào trong mơ tưởng, sống trong mơ tưởng để làm những vần thơ vọng tưởng, nhưng diễn đạt hồn người rất thật tặng cho đời nhau. Dù gì những vần thơ của người đời ghi lại này cũng là nhịp cầu rung cảm giữa những con tim, họ có lẽ đã hiểu nhau ?

-- Owh!! Đoạn này Lua viết cực kỳ hay!!ThyThy nhớ chính ThyThy cũng đã có lần viết bài thơ về con đường với ánh sáng ngược chiều nhau, nơi Lua bảo vẫn hàng ngày đi lại qua đó để đi làm việc hay đi học đó?? Cái điều mà Lua đang diễn tả ở đây về cõi tâm hồn đó, thì ThyThy gọi chung là "lãng-mạn hiện-sinh". Tất nhiên phải hiểu nhau thì mọi rung cảm của con tim mới có giá trị đích thực của nó?? Nếu không thì để làm gì đâu cái suối nguồn tình cảm dư thừa và lãng phí ấy nếu chỉ một người được hưởng?? Không có sự chia sẻ thì cũng như là không có rung cảm?? Nhưng chỉ hiểu nhau thôi không đủ Lua ơi: sự hiểu nằm trong cái đầu nhiều hơn? mà chuyện con tim thì không dính dáng chi đến lý trí cả, đó là chuyện thuần tùy con tim va tâm hồn??? Vậy thì cần cái gì ở đây nhiều hơn là sự hiểu??? Lua trả lời ThyThy nha?

Lá rụng lìa cành, nước mắt chảy từ mắt em, nhưng nước mắt bắt nguồn từ trái tim anh, em không muốn mất anh nên cố giữ nước mắt lại. Nước mắt chảy thành Sóng, thành hồ, thành hồ của chữ, cho nên đừng khuấy hồ nước động, động Chim Muông sẽ bay đi, em nay thật dè dặt, dè dặt với chính mình, sợ như loài nai chạy trốn mé rừng nhưng vẫn dõi nhìn Sóng trôi...


Owh!!!! Hay quá và đúng quá Lua hỉ!! Và ThyThy với người đối thoại của thơ-thơ mình trong "đối thoại đôi tình-nhân thế-kỷ" cùng nhất trí gọi tên những giọt nước mắt ấy chảy ra từ trái tim nhau là: những giọt nước mắt câm! Lua nghe tên vậy có ok không: logic không?? Nhưng ThyThy thì lại muốn khuấy động hồ nước đó một lần vào một ngày, nếu không chính ThyThy sẽ vỡ òa khi nào đó hết còn chịu đựng nỏi cái bể tình dào dạt quá mức của Thơ-Thơ, để rồi có nạn hồng thủy cõi-thơ ư??

Anh là giòng nước mắt !

Sóng vỗ về xa vắng
nằm trong đáy tim nghe
nghe anh giòng nước mắt
nụ hôn mặn mà thơm
im nghe giòng nước mắt
ngọt ngào nụ hôn hơn...

Du bist nicht wirklich weit weg. Du bist genau hier drin in meinem Herzen! Wenn Du eine Träne von mir wärst, würde ich nie mehr weinen. Aus Angst, Dich zu verlieren!
lua9



Giòng nước mắt ..

Giòng nước mắt của em
Chảy từ tim anh đó
Từ nỗi buồn muôn thuở
Từ mặn nồng thương-yêu

Giòng nước mắt mai sau
Bíết có còn nhớ lối
Tìm con tim rũ mỏi
Của chính mình hôm nay!?

Paris- 23h50 - CN- 29/10/2006

ThyThy Hoàng Mai Thảo
viethoaiphuong
#98 Posted : Wednesday, November 1, 2006 8:47:54 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ý-Tuởng của bạn và Trí-Tưởng của tôi:

Mạn phép Lua9 lần đầu tiên này nha: dinh ý-tưởng của Lua về vườn thơ cỏ dại hôm nay, để đi tiếp trí-tưởng của ThyThy cho một mùa trăng-mộng ...Bởi sẽ là một ngày thật đặc biệt cho ThyThy với "đối thọai đôi tình-nhân thế-kỷ" (ThyThy nghĩ là vậy!)-- nên hi vọng Lua sẽ tha tội cho người-thơ hỉ.
ThyThy thêu-dệt tiếp ý-tưởng của Lua như đôi khi, phải chăng đó là lỗi của tâm hồn hay ý muốn của Nàng-Thơ?? Khi ThyThy dấn thân vào con đường kiếp lãng-du: ThyThy đã hứa sẽ để cho Nàng-Thơ làm bá chủ con tim mình cùng hồn-linh dẫn dắt về nơi tận cùng của suối nguồn Thơ-Thơ và nhạc-họa.

Lua có ghé qua nhớ đừng buồn nha bạn hiền, bởi ý thơ của bạn vẫn đây thôi: trong lời ngu ngơ của ThyThy sẽ còn chảy dài theo năm-tháng. Cám ơn Lua dịch bài thơ ra tiếng Đức để lần đầu tiên ThyThy đọc tiếng Đức mà bỗng thấy sao hay đến thế!! Mặc dù chẳng hiểu gì mấy: chỉ biết đọc như con vẹt thôi Lua à, còn bao nhiêu câu tiếng Đức học được cách đây 21 năm đã trả lại hết cho người bạn Áo thuở ấy rồi!

Sáng nay trời bên Paris rất mùa Thu- có nắng thật vàng, có mây thật trắng loáng thoáng ngang trời, gió chắc cũng đủ vừa cho lay động chữ heo-may...

*** ThyThy còn chưa thò đầu ra ngoài đâu, mới ngồi trong nhà mà ngó qua khung cửa kính thật to kia đó, vẫn cái khung cửa sổ quay về hướng Bắc, chếch sang tay trái là phía trời Tây: nơi Mauve-Felix của thơ-thơ hẳn giờ này đang chim sâu trong giấc ngủ mềm... Mong cho em được yên bình và hết lo lắng hôm nay: em sẽ không quên có hẹn với bác sĩ để đi khám bệnh đó nhen-- cục muộn phiền của ThyThy *-)


Đang ngồi trong phòng làm việc bất chợt nhìn ra ngoài Trăng đã đứng nhìn lén từ lâu. lại chạy đi làm thơ....

D e r M o n d, d e r b i s t D u
Từ khi anh là bóng trăng


Es scheint, als hätt der Himmel
Dich zu mir ghechickt
umarmst meine Seele
wie sanft ist deinen Kuss

Cứ cho là như thế
Trời đày anh đến bên em
vuốt ve hồn êm êm
chớm nhẹ nồng nụ hôn

Der Wind müssen schweigen
ich falle nun in Träumen
so kalt ist diese Nacht
Die Luft geht durch die Felder

Gió còn che mặt bối rối
em rơi vào chiêm bao
đêm khuya sương rơi lạnh
Gió khuất nẻo đường vào

es rauschen leis die Wälder
so duftet der Herbst
sei Du in meinem Leben
ist die Nacht so süss

Hàng cây khuya xao động
Hương thu mùi hương đêm
từ khi trăng có mặt
đêm không còn hiu hắt


sei Du in meine Träume
Du bist der Mond und
der Mond bist Du

từ khi Trăng có mặt
vầng trăng là bóng anh.


lua9
1 tháng 11 năm 2006




Bóng Trăng

Nếu tôi là bóng trăng
Xin cho em mê đắm
Trong đêm Thu sâu thẳm
Nhạc vương niềm miên man

Cho tôi bước lối ngang
Vào trong mơ chiều muộn
Ru em lời biển cuộn
Giữa sóng lòng mênh mang

Tôi làm gió thênh thang
Bay qua triền đồi vắng
Nơi ngàn thông đứng lặng
Nghe tự tình mây-mưa

Làm chút nhớ đong đưa
Về cuối trưa êm ả
Như cánh cò bay lả
Nghiêng bóng mùa lên hương

Ồ, nếu được vấn vương
Có gì đâu cách trở
Cửa tâm hồn hé mở
Gọi ta vào bình yên

Đây một thoáng rất riêng
Trôi theo dòng thơ-nhạc
Khiến vần Thy lưu lạc
Trong trăng ngần bên em./.


Paris 02-11-2006
ThyThy Hoàng Mai Thảo

viethoaiphuong
#99 Posted : Friday, November 3, 2006 12:15:35 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Đôi Dòng Tin Nhắn Hóa Hồn-Ngơ

02/11/2006

Hi Thy Thy: mấy hôm nay dành thì-giờ chơi với Thy Thy nên không có thì-giờ check và trả lời email cho ai hết (thương chưa?) Hôm nay ThyThy cho em lo vụ email, nha. Felix chúc ThyThy đêm thật đầy, hở...Love
Felix *-(


Em chúc ThyThy một đêm thật đầy?

Vậy mà ThyThy ắp một đêm vơi quá: thiếu vắng em một ngày như cả thế kỷ trôi qua: không có đủ mây trên trời cho hết chiều lãng đãng ...Không có đủ gió gọi mời cho hết một niềm vương ...Không có đủ mưa cho rối bời hơi thở ...Không thừa chút nắng cho hong bớt muộn phiền ...Trăng trong mùa mà hiu hắt mông lung ...Sao kín màn nhung đêm... như những ngọn đèn đưa con người đi tìm lại chốn thiên-thai... mà không thấy vì Sao-Em nơi đâu? Hỏi làm sao ThyThy biết tìm nẻo của riêng mình?

Trời xui ThyThy trót trao em tình-mến: chút tình-buồn, nhưng quá đẹp nhờ Thơ-Thơ.

ThyThy "cho" em hồn-ngơ không trả giá: chỉ mong em "nhận" với trọn tình-chân.

Nương gót em trên lối trải hoa hồng: toàn hồng trắng và hồng nhung vườn Dalat: hương dậy nồng mùi quyến rũ nhất trần-gian. Để mỗi khi em tỉnh giấc muộn phiền: ThyThy chiết tinh dầu từ triệu đóa tinh khôi: làm dầu thơm: Champaign of Yeves Saint Laurence, cho em tắm lên người: tấm thân ngọc riêng em sẽ hóa thành Thánh-Nữ, như một lần ta đọc trong trang thơ thần-thoại " Mạc-Nhiên-Thư ".

Bao ước mơ nho nhỏ:
...Góp tháng-ngày "cho" em:
..........Người em-thơ bé bỏng:
...................Lắm giận hờn đôi khi.

THƠ theo ThyThy:
...Lội qua suối qua sông
...Băng qua rừng hay đồng hoang vắng vẻ
...Trôi qua trời, dẫu đang bão-mưa-giông
...Đi tìm lời hi-hiếm nhất trao em
...Đi tìm màu ánh sáng ngắt cho em
...Nhạc cung mềm mơ-đắm nhất dâng em.

Tất cả đều hoan-hỉ, tự đáy lòng ThyThy!!

Đó: em thấy không Thương-Yêu là như thế. Chẳng lớn đâu, nhưng hiện-hữu giữa đời. Giản đơn dòng thi-tứ, nở mỗi ngày tặng em?!

Ồ: nhá em hôm nay, chớ nhắn ThyThy với lại chỉ đôi dòng:
Cho em xin lỗi hẹn...Nhớ Cưng nhiều dấu thương... *-(

Thứ Sáu chờ Mây, xin em đừng lỡ hẹn...
Paris nắng rất vàng ...ThyThy muốn gởi tặng riêng em:

Màu môi ..
Màu mắt ..
Màu trời ..
Màu Thơ ..
Màu nhớ ..
Màu hồn ..
Ngẩn ngơ!!


03/11/2006
* Mauve-Felix *-)

ThyThy Hoàng Mai Thảo
Phượng Các
#100 Posted : Friday, November 3, 2006 3:55:44 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Tự nhiên từ sáng giờ cứ lởn vởn trong đầu câu thơ chả biết ở đâu ra và của ai cũng "hổng" có nhớ tên nữa, nên hẳn sẽ viết sai đâu đó??

Em mãi chỉ là em gái thôi
Người em sầu mộng của đời tôi


Trong bài hát có ghi thơ của Lưu Trọng Lư, và viết cho đúng thì là:

Em chỉ là em gái thôi
Nguời em sầu mộng muôn đời




Users browsing this topic
Guest (30)
40 Pages«<34567>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.