Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Paris giờ này là 15h50, nắng và nhiệt độ bên ngoài là 33°C. Ngoài ra mọi sự vẫn thế, nếu người nhìn thấy muốn nó là vậy, hay không có khả năng thấy gì ngoài những cái đã có đó. Nhưng với HP, mọi sự của ngày hôm nay đã khác lắm hôm qua. Có nhiều điều không thể viết hay nói bằng ngôn ngữ bình thường, nhưng cảm nhận thì luôn hiển hiện. Sung sướng và khổ đau luôn đồng hành, như chính cái này cần đến cái kia để mình nhìn thấy rõ hơn giá trị của bản chất một vấn đề nào đó. Thật tuyệt vời là HP gặp một nghệ sĩ dương cầm và là ca sĩ luôn, cô tìm HP để "bắt đền" HP đã làm cô phải bật khóc hôm nay, trong giờ làm chứng về Đức Thánh Linh nơi Chúa rót xuống lòng con người trần thế. Cuộc đối thoại rất ngắn và rất đầy đủ, ĐT nói - em và chị thật giống nhau, có những điều minh bất khả diễn đạt thành lời, nhưng em thì nhờ có đàn hát để "giải phóng" ý nghĩ và tình cảm của mình, còn chị HP có Thơ ( tôi chưa hỏi ĐT đọc Thơ của tôi chưa và đọc ở đâu, hay mới chỉ nghe ai đó nói về tôi?). ĐT theo yêu cầu của tôi đàn hát hai bài, có một bài là nhạc Jazz. Trời nóng quá, tôi đứng kế bên lấy hai tờ giấy trắng gập đôi lại, quạt cho ĐT bớt nóng, mặc dù trong nhà thờ có máy quạt chạy vù vù và máy điều hòa xả hết cỡ. Tôi đã thuộc hàng nhỏ con mà ĐT còn mảnh mai hơn, nhưng khi nghe tiếng đàn và giọng hát của ĐT , tôi có cảm giác năng lượng từ người cô gái tỏa ra thật phi thường- dồn xuống mười đầu ngón tay và thả xuống các phím đàn như như một phép lạ nhiệm màu. Giọng hát ĐT thật đặc biệt hơi khàn và thật trầm, xong cực khỏe, như đủ làm tôi, người nghe, có thể cảm thấy mình bị hút lên không gian để bay vào tầng không- không trọng lượng từ bản thân mình và không bị níu giữ bởi bất cứ lực hút nào của trái đất= trạng thái chân không hoàn toàn( ngoài tầng khí quyển). Thật dễ chịu rơi vào trạng thái đó mà cũng đáng sợ hãi làm sao!? Khi ĐT kết thúc, tôi ghé tai nói với ĐT- nếu bây giờ mà đem ĐT lên bàn cân hẳn ĐT phảo sụt mất ít nhất 2kg sau chỉ một bài nhạc Jazz! ĐT cười thật láu lỉnh, nhưng vẫn rất hiền lành và hỏi lại tôi: -Ý chị bảo năng lượng ĐT đổ vào bài hát quá nhiều? - Chính xác vậy, phải không? Tôi nháy mắt trả lời. Sắp tới ĐT sẽ là người giúp tập hát cho ban đống ca nhà thờ của tôi. Khi chia tay ĐT, chúng tôi chúc nhau những ngày hè vui vẻ và lý thú, bổ ích cho niềm tin của mỗi người trong con đường tâm linh mình lựa chọn. Tôi còn ở lại nhà thờ thêm chừng ba mươi phút nữa. Bỗng nhiên tôi nhìn lên cây thánh giá trên cao và nhớ một câu ĐT nói với tôi sau khi bảo tôi là "bắt đền" vì tội làm ĐT khóc hồi nãy... "khi hiểu được hai chữ Tình Yêu, ĐT thấy mình trong một trạng thái tuyệt vời làm sao mà cũng xa lạ làm sao, nhưng cuộc sống luôn làm cho ĐT cảm thấy cô đơn trong tâm hồn". HP khi đó chỉ tròn xoe mắt và lắp bắp trả lời ĐT đại ý " Chị HP đã qua tất cả những cái đó rồi ĐT ơi và rất hiểu, rất cảm thông". ĐT nói ngay - bởi vậy khi gặp chị lần đầu ĐT đã hỏi chị là ai?Chị nhớ không? Và chị đã trả lời gì nhỉ "chị là một sự bí ẩn, nhưng mà ĐT sẽ biết một ngày nào đó" hihi! Bẵng đi ba Chúa nhật liền tôi mải mê với bạn Net đến thăm Paris và tôi, nên tôi không đi nhà thờ, ĐT đến mà không thấy tôi,cô bảo, em tự hỏi "chị HP biến đâu rồi"? Hôm nay là một ngày trọng đại của đời tôi, nên tới nhà thờ thì tôi chẳng kịp nhìn ai với ai nữa, ruột gan rối tinh rối mù, trước mắt tôi và trong tâm tưởng của tôi chỉ có duy nhất là Đức Chúa Trời tồn tại. Nên khi ĐT chạy tới vỗ khẽ vào vai tôi, thì tôi còn chưa kịp định hồn để nhận biết đó là ai, khi bất thình lình quay lại, sau vài tíc tắc, tôi reo lên khe khẽ - "A!!ĐT, phải không?" -Dạ, phải!!
Một ngày Chúa nhật hoàn tất của tôi, với mọi đổi thay chỉ mình tôi và Chúa của tôi biết và hiểu được, có nhìều người chia sẻ, làm chứng và nhất là có ĐT, thầy VTT, "vệ sĩ vô danh" VHA, sư tỉ TK, cùng rất nhiều mục sư và các nhà truyền đạo, từ nhiều nơi trên nước Pháp tới và hai vị mục sư, một ông đến từ Mỹ và một ông, còn rất trẻ, đến từ Bỉ.
Paris- 16h40 - 16/07/2006 VHP
Giọt thời gian... tiếng đàn
Giọt thời gian trôi đi Vần thơ gieo lưu lạc Mây cuối trời màu khác Nhạc cuối chiều gam thay
Trời có đổi nắng mai Hay vẫn cùng màu trắng Bước chân về khuya vắng Đếm muộn màng chia ly
Dòng nước mắt trên mi Lăn theo lời năm tháng Em hỏi Thy lãng mạn Có vướng nhiều cơn mơ Tình dẫu- những dòng thơ Không bao giờ ngơi nghỉ Đôi bàn tay buộc chỉ Sợi chỉ hồng thương yêu Nhìn nốt nhạc cô liêu Buông lên từng phím mảnh Chuỗi hồn-linh ảo ảnh Bỗng nhạt nhòa, rung rinh Lòng tôi hóa thuộc-linh Như Chúa về ban phát Cho riêng Em dòng thác Ngập tràn, trôi băng băng Hình như gió thở than Mây ơi chiều sẽ vắng Con đường kia sẽ lặng Khi tiếng đàn Em ngưng!?
17h40 - 16/07/2006 Hoàng Thy Mai Thảo
|