Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Sự Va Chạm của Cảm Xúc
Trong thế giới nội tâm của con người ta, cảm xúc là một trong những điều kỳ diệu rất đỗi ngạc nhiên, mà con người thường không kịp định nghĩa là gì, khi chính bản thân mình ở trong trạng thái nầy? Và, hình như nhiều người vẫn không hiểu và không thể đặt tên cho nó, sau những biến động tình cảm? Mặc dù họ cố gắng giữ nó cho mình. Càng cố gắng bao nhiêu người ta càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Và, theo thói quen thông thường là, người ta muốn lặp lại sự việc cũ để tìm kiếm tên gọi. Nhưng thực ra, đó chỉ là một ý niệm mà người ta gán ghép cho ra "tên gọi" và tự mình sống trong ảo vọng hão huyền. Để rồi đến một ngày người ta mất hết, quên hết và tất cả chỉ còn là điều vô nghĩa lý mà thôi.
Muốn gọi được tên của "cảm xúc", phải trước nhất giữ lại được chính nó.
Vậy bằng cách nào để giữ lại cảm xúc?
Thực ra điều nầy dễ mà khó. Khó là phải có phương tiện. Dễ là chỉ cần thức tỉnh chính mình. Nhưng cả hai điều kiện này lại phải cùng đồng hành và tạo thế cân bằng. Bởi tất cả mọi sự gì không tạo ra trạng thái cân bằng sẽ bị phá hủy sau đó. Tỉ như, hành tinh trái đất cũng như mọi tinh cầu khác, nếu mất đi sự cân bằng chính nó sẽ tự mình nổ tung.
Nhưng giữ được cảm xúc, không có nghĩa là còn nó, nếu như chẳng đem lại một ý nghĩa gì? Giống như một loài cây: phải nảy mầm rồi lớn thành cây để đơm bông và kết trái. Nếu chỉ một mùa thôi mà không có cách hồi sinh ở những mùa kế tiếp, tự nó có đẹp và có thơm ngon mấy đi nữa thì cũng chỉ sống một lần. Trong khi quãng thời gian thuộc về Sự Sống là mùa nối tiếp mùa vô tận?
Một điều hiển nhiên, khi cảm xúc có mặt nơi thế giới loài người, giữa lòng nhân loại sẽ tất yếu có những cách để gìn giữ nó, biểu thị nó và nuôi sống nó bằng cách nầy hay cách khác. Và, chính vì thế mà các "thiên thần" Nghệ Thuật mới được sai phái bay lượn nơi cõi trần gian. Đôi cánh "thiên thần" khởi đầu công việc của mình là gieo vào tâm hồn con người ý tưởng. Và, khêu gợi trí tưởng người ta làm việc. Khi trí tưởng đủ để diễn tả ý tưởng, chính lúc đó "thiên thần" sẽ đậu trên ngón tay người nghệ-sĩ. Để làm nên nốt nhạc, lời thơ, nét phác họa... Việc làm của người nghệ sĩ chính là sự trả lại cảm xúc cho thế giới bên ngoài, từ chính những gì mà thế giới nội tâm của mình "thu nhận" được, mà chắc chắn phải từ bên ngoài, qua một tác nhân nào đó. Mà tác nhân này chính là một "thực thể" của Vẻ Đẹp, của Niềm Tin và của những gì làm nên nỗi niềm hạnh nguyện, dù nhỏ bé hay lớn lao nơi mỗi con người, qua hai chữ: Yêu Thương.
Nơi điểm gặp gỡ của những tâm hồn đồng điệu, tạo ra sự va chạm của cảm xúc. Khi đó con người trải nghiệm một lọat trạng thái đối ngược chồng chất lên nhau: dịu hiền mà dữ dội, ngọt ngào mà đắng cay, yếu mềm mà cứng cỏi... Nhưng trên hết là sự đắm say, mê li của vẻ đẹp nào đó nơi tiềm thức đã thức tỉnh. Linh hồn dắt lối cho linh hồn gõ nhịp, để cánh cửa vườn địa đàng tình ái mở bung ra rất nhẹ và tựa như sự lơ đãng không hề chủ tâm.
Một sự thật là, chỉ khi nào có sự va chạm của cảm xúc, nơi đó một linh hồn sẽ gọi tên được cảm xúc nào đó của chính mình: Yêu Thương hay Đau Thương.
Nếu là Yêu Thương, người ta những muốn cảm xúc này còn mãi, còn hòai. Nếu là Đau Thương, hiển nhiên người ta chỉ mong sao nó sớm chấm dứt. Mặc dù vậy, sự tồn tại của hai nỗi niềm trái ngược nầy luôn là vĩnh viễn. Bởi khi cảm xúc của con người ta, một khi đã hòa quyện vào được với Thương Yêu hay Đau Thương của đồng loại, là tự nó mang ý nghĩa vạn vật đồng nhất thể. Và, vì thế nếu một người được bớt đi Đau Thương, sẽ có một người hay nhiều người gánh thêm Đau Thương. Cũng vậy, nếu một hay nhiều người phải bớt đi Yêu Thương, mới có một người được nhiều hơn Yêu Thương. Thế là ắt có sự bùng nổ, vỡ đổ. Nếu tất cả cùng ở tình trạng đó trong cùng một khoảnh khắc nào đó - sẽ là sự hủy diệt thê lương!
Điều quan trọng còn lại, mỗi con người yêu được bao nhiêu mà thôi, yêu mình nơi người mình yêu và yêu mình nơi đồng loại.
Một lần đã cùng dạo chơi nơi vườn tình thơ diễm lệ... Nếu người ở lại mãi nơi đây, không có lý gì tôi sẽ bỏ ra đi?!
Cám ơn bản nhạc Stay With Me của người-nhạc Ngọc Thể, đã cho tôi cảm xúc tràn ắp khi viết lại chính những gì đang rất yếu mềm nơi khúc tâm hồn tôi đây. Tôi nghiêng mình trước những điều thuộc về cõi tâm hồn và trái tim của người nghệ-sĩ, biết yêu thương và yêu thương nhiều như tháng cùng năm của tất cả loài người!
Paris, 02 Mars 2009 ThyThy_Hoàng Thy MaiThảo
STAY WITH ME Nhạc - Lời - Hòa âm - Trình bày : Ngọc Thể
No one else can make me feel beautiful inside-out, until I met you. No one else can make me see the colors of life until the moment you’re near.
Stay with me and keep our love alive Stay with me and let the sadness goes by..
My love for you is deeper than blue sea your eyes tell me your love is real as can be! And the wonder of it all. I’m too much in love with you!
Feb 28, 2009
&_&
Reste Avec Moi
Personne ne m'a jamais rendue belle à l'intérieur comme à l'extérieur, jusqu'à ce que je te rencontre Personne ne m'a jamais fait contempler les couleurs de la vie, jusqu'à ce que je sois à tes côtés
Reste avec moi et préserve notre amour en vie Reste avec moi et fais s'évanouir/s'en aller la tristesse
Mon amour pour toi est plus profond que l'océan Tes yeux me prouvent que ton amour est aussi véritable que possible! Et toutes ces merveilles. Je suis trop éprise de toi!
traduit par Alexandra Vo Paris, le 01 Mars 2009
|