Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 123 Points: 15
Thanks: 3 times Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
quote: Gởi bởi viethoaiphuong
Cho Một Lần Em Trở Về Hoàng Thy Mai Thảo
Em về lại hôm nay, sau bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Ta đã chẳng còn muốn đong đếm thời gian trôi...
Để mặc Em yên... ta cũng muốn tĩnh yên sau những gì là bão tố. Cơn bão lòng ta luôn chẳng hiểu đến từ đâu và rồi sẽ đi về đâu...Giữa bộn bề của cuộc sống thường và cuộc sống thi-thơ đã có sắc màu của hư-hão đâu đó. Ta là kẻ cũng rất ngay thẳng với chính mình và với tất cả mọi người nên ta không tìm cách nói dối.Vì ta biết khi mình nói ra điều này không thiếu người đang đợi để chụp cho mình cái mũ "khùng điên" hay chi chi nữa cũng nên?! Mà có sao đâu, ai nói gì thì nói, ta vẫn là ta với tất cả những gì mà ta có và ta tự hiểu, tự biết. Như mọi lần ta vẫn khẳng định: Sự việc chính không ở câu nói hay cách nói, mà ở bản chất của sự việc, vấn đề ta đang nhắc tới?!
Em, một trong những hồn thơ của ta, Em có biết ta đã trải qua những giờ phút khó khăn đến mức nào không? Hẳn là có không nhiều thì ít, bởi đọc những gì Em viết đó! Như ta vẫn nói với bạn bè thi-thơ: "đằng sau con chữ là những linh hồn không thể nói dối một khi đã là Thơ!"? Phải, ta đã run rảy như chiếc lá sắp rụng khỏi cành và biết trước rồi cái sự lìa đời của mình…
Sợ hãi!!
Không thể nói là ta không sợ hãi trước cái chết khi mà ta đang muốn sống? Hay cả khi ta đang không muốn sống thật sự, như khi ta nghe chính những người thoát nạn sau khi tự tử hụt (còn những người đã thành công trong ý đố này thì đâu có kịp nói gì cho ta biết họ có sợ hay không? Bởi chỉ có trước khi biết mình chết họ dám nói thật nhất của mọi sự thật?). Và bây giờ khi sắp được sống lại và đang sống lại... cũng làm ta có cái cảm giác sợ hãi ấy, thật lạ lùng!?
Bao giờ cũng thế, một lần Em ra đi là một lần ta không thể nghĩ mình có thể tồn tại nếu Em không trở về.
Vì sự ra đi của Em mang đi hết ánh sáng... cho ta nhìn thấy vạn vật xung quanh còn tươi tốt, đẹp đẽ.
Vì sự ra đi cả Em mang đi hết âm hưởng... cho ta nghe thấy tiếng ngân nga của tâm hồn những con người đang ở quanh tai (dù xa xôi hay gần gũi).
Vì sự ra đi của Em mang đi hết những ngôn từ... cho Thơ của ta thành hàng lối hay vần điệu mong manh... như nó phải là vậy mới được gọi là Thơ.
Em ra đi ta trống trải như dòng sông không có sóng dập dờn, không có mùa thủy triều lên xuống... cho thơ mộng mỗi trưa hè oi bức.
Em ra đi như trước đại dương bao la không có sóng bạc đầu gầm gào... cho dòng thơ bốc lửa trên nước, bên những cánh Hải Âu chao liệng gọi tình yêu của lứa tuổi hai mươi.
Em ra đi trời cao không còn gió... để thổi những đám mây trắng trôi hừng hờ, hay bay mê mải về phương mà người Thơ mong đợi.
Em ra đi đất dầy không còn một tấc... cho ta đào huyệt mộ để chôn ta, khi nàng-thơ đã mất nguồn khải-thị lời yêu thương, lời ngọt ngào say đắm.
Ta tự ép xác-hồn ta vào những nhành thơ khô héo để đợi chờ ngày Em trở lai.
Rồi Em về bất thình lình, ta không kịp tỉnh giấc chiêm bao, nơi cuối con đuờng Thơ là Em đứng đó như một bóng thiên-thần lung linh trong hào quang rực rỡ!
Nhưng ta sợ làm sao! Thay vì đến gần để sờ cho đúng là da thịt của Em, người ta mong, ta đợi... vậy mà lần này ta muốn lẩn trốn Em.
Em có hiểu vì sao hỡi thiên-thần mộng ảo của thơ ta???
Ta là vậy tự bao giờ? Chính ta cũng không muốn biết nữa!?
*13h45 -09/05/2006
Lặng Lẽ!!!
Ta lặng lẽ... Nhìn!! Lặng lẽ... Hiểu!! Lặng lẽ... Nghe!!
Rời lặng yên Trong lòng ta Sóng cuộn... Mảnh hồn hoang Tơi tả! Vụn!! Giữa bóng Em về!!!
Ta muốn gió chiều nay Cuốn ta ra biển rộng Sóng là Em Hãy nghiền nát Tấm thân mềm... Để ta tan Một lần cho trọn vẹn Rồi chìm vào Dòng xoáy Mắt bão giông.
Đời vĩnh viễn qua đi Những Buồn! Đau! Khổ lụy!
Ta đã rã rời!! Mỏi mệt!! Với Tháng... Năm...
Nhắc chi Em Nhắc chi biển... vợi vời.. Nhắc chi gió.. Nhắc chi mây.. Nhắc chi niềm nhung nhớ.. Nhạc cung trầm.. Và Màu hoa ấy ta thương!!!
Mặt đất dưới chân ta Đang rung chuyển Ngọt ngào! Ngọn cỏ Lao xao!! Ôi! Nỗi nhớ!!! Có vô biên?!
11h15 - 09/05/2006 *ngọn cỏ buồn... khe khẽ hát tên ai...Em- nàng thơ! http://tetet.net/tt/viewtopic1.php?p=23545
Chị Việt Hoài Phương ơi! Hôm nay NT mới rảnh đến thăm chị và bắt gặp một bài thơ hay quá, chị à! "Mặt đất dưới chân ta Đang rung chuyển Ngọt ngào! Ngọn cỏ Lao xao!! Ôi! Nỗi nhớ!!! Có vô biên?" Còn ngôn từ nào để diễn đạt nữa đâu! NT chúc chị vui và sáng tác đều, hay. Ngọc Tuyết
|