Hôm nay tui cố ý đi lộn vào đây để... "Xả một nỗi bực"! Ai có tức thì nói, tui sẽ... nghe.
Hôm qua, chị bạn chỉ gởi qua email cái bài Bình đã sửa lỗi chính tả cho chỉ rồi để chỉ đem đi đăng báo. Nói thiệt với quý anh chị, Bình phải sửa rất nhiều, vì chị này người Hoa, không rành tiếng Việt, dấu hỏi ngã cứ phang tùm lum, thí dụ, tên Dũng thì chỉ đánh thành tên Dủng, Bình sửa tới sửa lui muốn mờ mắt luôn, gởi qua cho chỉ, phải dặn tới dặn lui là lấy cái bản cuối cùng của em sửa, đừng có lấy lộn cái bản đầu tiên của chị nha. Thiệt, nói tới nói lui đến độ sợ người ta mất lòng luôn mà vẫn cứ phải nói, tại bị... gặp hoài! Hôm qua, chỉ gọi, nói bà coi lại lần cuối đi trước khi tui gởi đi, coi email cũng phải có giờ mới coi được chứ? Chữ thì viết rí rí, bài thì dài thoòng, cũng phải có thời gian, tui mới coi được chứ? Đọc hết từ đầu đến gần... chí cuối, thấy đúng những chỗ mình đã sửa OK, đang tính mừng, thì thấy câu cuối cùng, chỉ đã tự động thêm vào sau này:
"Nếu có bất cứ thiếu xót gì..."
Tui nghe mà... "
Xót ruột", uổng bao nhiêu công trình tui đã sửa, cuối cùng cũng
XÓT lại một chữ
XÓT mà nó nên là
SÓT.
THIẾU SÓT, SƠ SÓT, CÒN SÓT LẠI, chữ
SÓT này là chữ
S.
ĐAU XÓT, XÓT XA, XÓT RUỘT, chữ
XÓT này mới là chữ
X.
Sáng nay, chỉ gọi lại bảo, it's too late, tui đợi bà lâu quá, tui gởi đi rồi, nó lên khuôn rồi, không sửa được nữa. Thế có... bực không kia chứ???
Không bực cái chuyện chỉ sai chính tả chữ xót và sót mà bực chỉ cái tội tài lanh, ráng thêm vô một câu nữa mới ra chuyện, chứ nếu thêm ngay từ đầu thì đâu có chuyện gì đâu?
Tiện đây, "chỉnh" luôn chữ này:
BÕ, CHẢ BÕ, CHẲNG BÕ, chữ
BÕ này dấu
ngã.
Thí dụ: Chẳng
bõ công nàng trang điểm đợi chờ, cuối cùng thì chàng cũng về.
BN.