Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

16 Pages«<56789>»
Hồng Khắc Kim Mai
nguoitutramnam
#124 Posted : Thursday, October 18, 2007 6:47:37 AM(UTC)
nguoitutramnam

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 222
Points: 12
Woman

Thanks: 4 times
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

Mẹ làm tượng đá trông con

Hồng Khắc Kim Mai



Chúng đã bay đi mất
Tổ không còn chim con lao nhao đòi mồi
Như hôm nao mẹ còn tha cọng rơm bắt sâu non nuôi từng đứa

Chúng đã đi hết rồi ư
Căn nhà bỗng trống như đồng hoang hết lúa
Lửa tắt ngúm câu ru mẹ hò
Nhạt nhẽo nồi cơm

Bây giờ mùa nào cũng là mùa đông
Mẹ ngồi im làm pho tượng đá
Rêu phong đã phủ kín
Tận tim

Nỗi nhớ mong có lúc thành rễ
Chôn mẹ qua đêm mộng thường
Con không còn thấy
Bước chân xưa mẹ dẫm muôn trùng
Đưa con vượt núi

Có những hên xui trời đất nào hiểu thấu
Những khuya lơ đâm nhói cơn buồn
Mẹ làm tên tù binh
Đeo gông cùm tình thương buộc gói
Khi mẹ con mình đã đứt giây
Ờ, đứt giây rốn
Rồi

./.

HKKM
09/30/2007




Đây cũng cùng dòng lệ chảy ...
Tượng đá mẹ cứ đợi chờ... Lòng biển vẫn mở rộng, ru khúc nghìn năm...
Phải chăng nước mắt bao giờ cũng rơi xuống ..

Rất ngưỡng mộ tài năng và sức sáng tác của chịRose. Mến.
nttn



hongkhackimmai
#125 Posted : Friday, October 19, 2007 7:09:29 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)


10/16/07
Vâng,
- Tôi buông bỏ quá khứ và nôn lòng hướng tìm điều hay đang chờ đón
- Tôi buông bỏ những kỳ vọng trước kia và bằng lòng để cho vũ trụ từ bi nâng mình dậy
- Tôi tin mình đang được hướng dẫn đi qua bước tiến mới
- Mặc cho lòng đang u hòai về những gì đã mất, tôi biết hạnh ngộ sẽ tiếp theo sau đó
- Tôi biết chắc rằng khi cánh cửa cũ khép lại, tức khắc cánh cửa mới được mở rộng ra


10/18/07

- Xin cám ơn đời đã cho tôi nhiều cơ may để tôi lớn mạnh và để tôi được hóa thân
- Một trái tim sầu khổ phải là trái tim đang được khoét mở để bất chấp, mà bước chân tôi sẽ đi vững hơn trên những bàn chông của thử thách
- Những chướng ngại chẳng qua chỉ là những cơ hội được trá hình
- Vực đen sâu thẳm bao nhiêu mà tôi đã bị xô xuống và chịu đựng được, thì cũng chừng đó thước đo cho chiều cao của vinh quang mà tôi sẽ với tới cho bằng được



10/19/07

Tất cả những người trên cõi đời này đều là Thầy của tôi


10/21/07

Ở mỗi người, tôi học hỏi được một điều gì đó mà tôi chưa từng biết : điều hay thì giữ lại để trân quí, điều dở thì cũng giữ lại để biết mặt trái của cuộc đời .

Có người hỏi, tại sao khi nhận tất cả ai đến với mình là Thầy của mình, thì lại nhỏ lệ?

Thưa vâng,
Có những vị Thầy đã dạy những bài học quá đắt giá, để khi tôi nhớ lại, không thể cầm lòng
Khởi đầu, trên trang sách trắng tinh là bình mực đổ. Tuổi vừa đếm hết năm ngón tay, đứa trẻ bị cưỡng hiếp. Đó là bài học đầu đời dạy cho tôi biết thế nào là đau đớn của nhục thể. Từ đó tôi đứng dậy, lòng thắp một ngọn đuốc.

Tôi có sợ không, khi đem sự thật phơi bày ra ánh sáng?
Tại sao lại sợ? Tôi đã được trui luyện trong ngọn lửa tàn bạo nhất.


10/27/07

Đi lần vào Sadharma Pundarika tìm Tỉnh Thức
Chuyển hóa tâm sinh
Đi lần vào cửa Tính Không giữa biển lửa
Tôi không còn là tôi
Cũng chẳng là ai

Thần khí tôi
Cung thỉnh đại ân

Không vẳng tiếng chim kêu
Không nghe rơi rụng nào
Tất chúng sinh đã là thầy
Cho tôi mọp mình quì lạy
Đón lời dạy dỗ

Thời thức dẫn đến tận cùng của bước đi
Nghịch cảnh chuyển hóa
Tâm
Tự tại
Trên những ao bèo
Dung thông vô ngại

Xin dâng mầm sống Không Hóa
Để hồn về
Như Nhiên

Xin dâng tất
Kể cả ánh sáng
Vị lai



11/12/07

- Xin cám ơn cho tất cả những gì tôi đã nhận được trong kiếp sống con người, dù xấu dù tốt, dù hay dù dở
- Trong bất cứ tình huống nào, tôi cũng là người dẫy đầy ơn phước, vì ơn phước chỉ nở hoa sau những khổ đau
- Cuộc đời của tôi trôi trên vạn nẻo đường, mà mỗi nẻo là một bước ngoặc để từ đấy mỗi nguy cơ là chuyển điểm để tôi đi tới
- Xin cám ơn trời đất luôn luôn thắp sáng linh hồn tôi để thân tôi đứng vững khi chực ngã. Nhờ thế, tôi nhận thức ra được sự tự mình ngã xuống (hay tự diệt) là đớn hèn vĩnh viễn không được tha thứ


11/13/07

- Tôi kiên trì lắng nghe tiếng gọi thiêng liêng vẳng vọng trong lòng . Tiếng vọng đó là thần khí hướng dẫn đời tôi trong mỗi tiến hóa
- Lời của tiếng vọng nuôi dưỡng tôi, vì lời là sức mạnh, là nguồn sống lạc quan, là trí thông tuyệt đỉnh. Ấy bởi vậy, tôi hiểu rằng tất cả mọi thứ trên thế gian đều có thể trở thành hiện thực . Không có gì đáng gọi là không thể hay bất biến
- Chìa khóa mở được cửa đầu tiên của sự sáng láng là lòng lương thiện với chính bản thân.



11/16/07

www.youtube.com/watch?v=LnLVRQCjh8c

Những người có thân thể què quặt như thế này không những đã tìm được con đường tự cứu, mà còn cống hiến cho tha nhân những hình ảnh kiều diễm. Chỉ những tâm hồn tàn tật mới thóai hóa để đi đến hủy diệt

7/17/08
Lạy Thiên Chúa xin nâng hồn con dậy để con không thể đi đến tự hủy diệt, vì tự hủy là đớn hèn nhất, không bao giờ được tha thứ
PC
#126 Posted : Monday, October 22, 2007 10:36:50 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai

10/16/07

Vâng,
- Tôi buông bỏ quá khứ và nôn lòng hướng tìm điều hay đang chờ đón
- Tôi buông bỏ những kỳ vọng trước kia và bằng lòng để cho vũ trụ từ bi nâng mình dậy
- Tôi tin mình đang được hướng dẫn đi qua bước tiến mới
- Mặc cho lòng đang u hòai về những gì đã mất, tôi biết hạnh ngộ sẽ tiếp theo sau đó
- Tôi biết chắc rằng khi cánh cửa cũ khép lại, tức khắc cánh cửa mới được mở rộng ra


10/18/07

- Xin cám ơn đời đã cho tôi nhiều cơ may để tôi lớn mạnh và để tôi được hóa thân
- Một trái tim sầu khổ phải là trái tim đang được khoét mở để bất chấp, mà bước chân tôi sẽ đi vững hơn trên những bàn chông của thử thách
- Những chướng ngại chẳng qua chỉ là những cơ hội được trá hình
- Vực đen sâu thẳm bao nhiêu mà tôi đã bị xô xuống và chịu đựng được, thì cũng chừng đó thước đo cho chiều cao của vinh quang mà tôi sẽ với tới cho bằng được



10/19/07

Tất cả những người trên cõi đời này đều là Thầy của tôi


10/21/07

Ở mỗi người, tôi học hỏi được một điều gì đó mà tôi chưa từng biết : điều hay thì giữ lại để trân quí, điều dở thì cũng giữ lại để biết mặt trái của cuộc đời .

Có người hỏi, tại sao khi nhận tất cả ai đến với mình là Thầy của mình, thì lại nhỏ lệ?

Thưa vâng,
Có những vị Thầy đã dạy những bài học quá đắt giá, để khi tôi nhớ lại, không thể cầm lòng
Khởi đầu, trên trang sách trắng tinh là bình mực đổ. Tuổi vừa đếm hết năm ngón tay, đứa trẻ bị cưỡng hiếp. Đó là bài học đầu đời dạy cho tôi biết thế nào là đau đớn của nhục thể. Từ đó tôi đứng dậy, lòng thắp một ngọn đuốc.

Tôi có sợ không, khi đem sự thật phơi bày ra ánh sáng?
Tại sao lại sợ? Tôi đã được trui luyện trong ngọn lửa tàn bạo nhất. Cho nên, lòng đã ngạo mạn xem thường tất cả


Trong tự truyện của Bhante Gunaratana:
http://www.budsas.org/uni/u-ttbg/ttbg00.htm
Ông có trích lời của Mark Twain: "Chỉ có người chết mới nói sự thật". Người chưa chết mà dám nói sự thật về đời mình thì tác phẩm sẽ vô cùng có giá trị. Chị đã nghĩ tới việc viết một tự truyện về đời mình chưa?

hongkhackimmai
#127 Posted : Tuesday, October 23, 2007 4:24:49 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)






PC
#128 Posted : Wednesday, October 24, 2007 3:27:58 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi hongkhackimmai
Những bài văn đã viết 95% đều là tự truyện Blush,

Bà Dương Thu Hương có nói là;" một nửa bánh mì là bánh mì, nhưng một nửa sự thật không phải là sự thật" Em thêm là 95 % sự thật cũng không là sự thật.

Đùa chị chút chơi chớ thật ra em nghĩ văn viết lôi cuốn cũng là nhờ tài viết nữa, chớ ai kể sự thật mà viết lối tự sự thì cũng hơi chán.





hongkhackimmai
#129 Posted : Friday, December 7, 2007 7:54:44 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)

Trả lời em Thỏ về một câu hỏi dễ thương : làm thế nào để phân biệt được hột đu đủ đực hay cái?
Em cứ tưởng là cái gì chị HKKM của em cũng phải biết cả hay sao, cô giáo nhỏ?
Chị cũng trả lời em theo sự hiểu biết của chị, còn trúng trật nhờ trời Big Smile : nếu hột đu đủ có lớp màn che mọng nước bao bên ngòai, thì đó là hột đu đủ cái. Còn hột nào nhám, sần sùi, không có gì bao bên ngòai, đen thui, trùng trục, thì đó là chàng đực rựa.
Đàn bà thì khi nào cũng yểu điệu, mặt hoa da phấn. Còn phái nam thì dày dạn phong trần, mớt xờ cu la...
Đó là trước kia trời định như vây. Nhưng bây giờ ở thế kỷ này, trời chịu thua rồi, vì đờn bà đời nay không thua gì đờn ông và đờn cò Big Smile . Anh làm được gì, tui cũng làm được việc ấy.... kể cả đô vật Big Smile Không thấy mí bà đô vật lên sàn húc nhau oành ọach sao????Big SmileBig SmileBig Smile
hongkhackimmai
#130 Posted : Sunday, December 23, 2007 6:19:51 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Chị HKKM rành vùng này quá (cháu ngoại chị là thi sĩ thần đồng ở bên này phải không) (Huệ)

Huệ ơi,
Câu Huệ viết mấy ngày rồi mà HKKM không trả lời được, và vội vàng hỏi con gái về chuyện này.
Con xác nhận là đã từ đầu tháng January cho đến cuối March 2008 , khắp các xe bus Métro vùng Arlington đều có hình bài thơ của cháu Nam Phương Phạm (Cassandra) chạy khắp thành phố...(Bố mẹ của cháu quá bận rộn với công ăn việc làm và gia đình, chưa có dịp rình các xe bus để chụp hình. Sẽ làm) .
Tuy nhiên gia đình có nhận được một số posters để làm kỷ niệm

Thần đồng thì cũng chẳng thần đồng gì. Nhưng có điều cháu đã nối gót bà ngọai mà đắm mình(immerse) vào thế giới của thi ca từ khi hãy còn bé. Đó là một hãnh diện cho bà ngọai của cháu, nhưng đồng thời cũng làm bà ngọai cháu lo... quá sá là lo. Bởi đời của những thi nhân có chút tiếng tăm thường rất ba đào ...

Cháu Cassie Phạm là một học sinh giỏi ở trường (straight A), ngoan hiền, đánh piano hay và nói thông thạo nhiều ngọai ngữ. Yếu điểm của cháu là làm biếng.... ăn, thường hay bị bố mẹ la, hăm he, dọa nạt mới chịu ăn cho hết chén cơm !

Xin chia sẻ với mọi người thành tích đầu đời của bé Cassie Phạm qua bài thơ viết bằng ngọai ngữ Tây Ban Nha:

Poster....







Huệ
#131 Posted : Friday, January 25, 2008 8:32:43 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Big Smile
hongkhackimmai
#132 Posted : Wednesday, February 6, 2008 7:41:26 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Tình yêu của HKKM qua cây Bonsai
/bLấy giống từ cây mẹ trồng tại nơi văn phòng làm việc ,



Tháp vào thân cây . Hai tháng sau cây trỗ cành quất, trở thành cây Bonsai, chiều cao 20 inches




Đây là hình của Hồng Hải (PNV) đứng chụp bên cây Bonsai



PC
#133 Posted : Friday, February 29, 2008 1:31:08 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chị HKKM ơi,
Cái chồng sách báo kế bên, có phải tựa của cuốn trên cùng là Mi Tiên Vấn Đáp không vậy? Question

hongkhackimmai
#134 Posted : Friday, February 29, 2008 6:24:33 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Mấy lúc này quá bận khai thuế và công việc vườn Xuân nên đã bỏ nhà trống, vắng nhà khá lâu. Hôm nay bứng câu chuyện đấu láo bên mục BẠN CÓ BIẾT về đây (chuyện này là một phần đời của HKKM trong thời gian ổn định đời sống tại Mỹ)


..................
...................

Đang có 1 triệu chuyện cần mình làm, mà cũng lờ đi để vào đây đấu láo.
Well, đời mà cứ ôm công việc mãi thì chán bỏ xừ. Phải nghỉ để thở chút chớ, phải không?
Nói chuyện bò tót nhen.
Nhiều cha mẹ VN hay dùng câu này để mắng đứa con "mày ngu như con bò tót !"
Như vậy bò tót ngu lắm huh ????

Nghe nàng Huệ kể chuyện bò ở VN khi còn bé
Tớ kể cho mọi người nghe chuyện hồi xửa hồi xưa tớ mới qua xứ Mỹ nhen.
Trời đưa đất đẩy nàm thao mà nơi định cư đầu tiên của tớ là Salem, thủ phủ của Oregon. Hồi đó mới tới, mỗi khi có ai hỏi "vậy chớ mi ở mô?" Tớ tỏn tè trả lời "Salem" mà mặt đỏ rần lên. Tại vì ở VN có mấy cái chữ "OK Salem" với nhiều ý nghĩa không được đẹp nên mình bị... quớ khi phải ở cái xứ OK Salem Big Smile.
Đến Salem thì có lúc thuê được một căn nhà có đất rộng tới 5 acres. Sau nhà là đồng cỏ xanh mướt. Đứng nhìn cỏ tự nhiên chuyện Vô Gia Đình lại hiện ra trong đầu. Và cái vẫn đeo đẳng mình nhiều nhất là khúc thằng nhỏ về thăm bà mẹ nuôi, đi từ đàng xa nó đã nghe mùi bánh sữa thơm ngát (nhớ mài mại như thế). Hồi còn nhỏ mà đọc đoạn này thì mình thèm bánh sữa dễ sợ, nhất là ở VN chỉ có sữa ông Thọ, làm gì có sữa tươi, nên cái mùi bánh tưởng tượng nó thật vô cùng ngon... Thèm một ngày nào đó được đứng dưới vòm cây pomme (apple) , vói tay hái cherry dính chùm ba trái, và ăn bánh làm bằng sữa bò tươi !
Đây này, Salem với đồng cỏ xanh ngát, thì dream sẽ come true một cách không gì khó. Tớ tậu ngay một con bò sữa đang có bầu. Ngày ngày đứng nhìn con bò đủng đỉnh ăn cỏ sau sân nhà thấy vui lắm.
Chẳng bao lâu bò mẹ sinh ra một chú bò con. Nó chuyễn bụng đau đẻ hồi nào mình không hay, nhưng lúc đang đứng rửa chén ở nhà bếp tớ ngó ra thấy bò mẹ loay hoay quanh một cái bọc, rồi thì cái bọc tét ra. Một con bê tự xé bọc chui ra nằm một lúc, rồi thì mấy phút sau đã chạy nhảy như bay ! chứ không phải nằm ì một chỗ như baby người đâu. Rồi đói thì tìm vú mẹ... chứ mẹ không tìm con để đút vú vào (như người) Big Smile

Bò mẹ bị căng sữa thì đau, rống um cả lên. Tớ mua sách học cách vắt sữa Tongue.

Mỗi buổi sáng tinh mơ, trong khi các con còn ngủ , mình lui cui xuống chuồng bò để vắt sữa. Mẹ ơi, nói thì dễ chứ bắt tay vào việc mới thấy khiếp đảm. Từ nhỏ đến lớn đâu có làm nông trại hồi nào đâu, cái gì tưởng tượng cũng hay cũng đẹp và... thơ mộng. Bây giờ ngồi gần con bò cái với mấy cái núm vú bự bành sư, to như ống thổi lửa Big SmileTongue, thòng xuống, mình nhìn muốn xỉu .
Sẵn sàng xô thùng đủ thứ rồi. Ngồi đúng vị thế rồi nhưng chưa biết phải bắt đầu như thế nào , vì sợ rờ vào nó đá cho bỏ mẹ. Mình thò tay ra sắp đụng vào mấy cái bầu vú thì con (khỉ) bò nó phất đuôi đuổi ruồi một cái. Thế là mình hoảng hồn hoảng vía té ình xuống đất, xô chậu đổ tùm lum.
Con bò lại khóc um sùm vì sữa căng quá. Thế là không chần chờ gì nữa, mình nhắm mắt nhắm mũi.... làm việc. Hai bàn tay của tớ cầm hai cái núm vú sữa nóng, to và cứng quá bóp không được ( mụ ơi, con nhà tiểu thơ học trường đầm xưa nay, đời chữa có bao giờ cầm cái dùi cui bằng thịt lạ lùng như thế này đâu Tongue Black Eye) . Con bò thấy ai cầm vú , nó đá lung tung. Thế là tớ lại hoảng hồn hoảng vía, bóp đại. Sữa toé ra xô hứng. Khi đó con bò mới hiền trở lại, đứng yên. Theo sách chỉ thì hai tay phải bóp lên xuống rất đều. Càng bóp, sữa càng ra nhiều. Và xoay chuyển từ vú này qua vú nọ. Bóp vú như thế này có.... sướng không? No way ! Vừa mỏi lưng, vừa đau đầu gối, vừa mệt tóat mồ hôi. Vừa bóp mình nghĩ thầm, mấy thằng cha nào thích bóp vú bậy ngòai đường, bị cảnh sát bắt giam thì nên cho chúng nó đi bóp vú bò sữa, chúng sẽ tởn tới già !!!!!!!Big Smile.
Khi xong việc thì mình thấy sao đời vất vã quá, hai bàn tay muốn rục, và giận cái.... thằng nhỏ trong Vô Gia Đình chi lạ.
Sau 3 ngày bóp vú bò, tớ thấy không có cách gì kham nỗi. Bèn đi mua cái máy vắt sữa cho tiện sổ sách
Mỗi ngày lúc sữa mới vắt ra còn nóng, tớ bắt lũ con mỗi đứa uống một ly. Tụi nhỏ nhăn mặt, vừa uống sữa mà nước mắt chảy ròng ròng, không khác chi hồi xưa tớ bị bà già ép uống sữa dê. Thấy tội quá, bỏ việc ép con uống sữa tươi.

Sữa tươi rất rất rất béo vì có nhiều kem (cream). Bèn đọc sách học cách tách cream ra etc etc... -----> sinh ra nhiều việc cho mình làm hơn !
Và nhất định thực hiện giấc mơ xưa (mùi bánh thơm quấn chân thằng nhỏ VÔ GIA ĐÌNH với bà mẹ nuôi ). Trời ơi, mùi bánh trong truyện (thêm mắm thêm muối của tưởng tượng) làm thơm ngát cuộc đời bé thơ của mình, chứ thực tế thì chả là cái gì cả. Ra ngòai tiệm mà mua sữa tươi thiếu gì , và bánh nào nướng lên chả thơm!

Mỗi ngày sữa hứng ra quá nhiều. Làm sao đây? Con bê không uống hết sữa cho mẹ, và đám con của tớ biểu tình nhất định không uống sữa bò tươi (mà sữa chưa pasteurized có mùi rất nặng) rất khó uống.
Thấy trong báo người ta quảng cáo bán đấu giá một trại bò. Một con bê giá bắt đầu là $ 20 đô. Tớ thấy rẻ quá ,đưa tay lên thì bị dính ngay, vì không có ai trả giá cao hơn. Thế là một đàn 5 con bê (chừng 1 tháng tuổi) theo tớ dìa nhà.
Bây giờ tớ có tổng cọng tới 6 con bê !!!!! Một mẹ bò không đủ sữa cho 6 thằng. Làm sao đây???

Bê con háu ăn. Một bầy xúm vô nút sữa chùn chụt thấy mà thương. Chừng đâu vài ngày vú bò mẹ teo lại vì không sản xuất kịp theo nhu cầu. Càng bú mà sữa không ra thì bê con... giận, nên giựt giựt mấy cái núm vú làm bò mẹ đau. Mà đau thì dễ điên tiết lắm, nên bò mẹ (cặp mắt lúc này hết hiền rồi à nhen Tongue) cứ thấy đám bê con xáp lại là phóng giò chạy te. Một bầy bê rượt theo trối chết. Tớ đứng nhìn mà lòng buồn ngẩn ngơ, nặn óc nghĩ cách giải quyết.

Bèn ra tiệm bán đồ gia súc. Thấy người ta có bán bình sữa cho bê bú. Mua về 6 cái và sữa là bột đậu nành pha với nước ấm. Voilà !
Bây giờ tớ trở thành con bò mẹ (nuôi). Mỗi sáng thức dậy thật sớm (vì 8 giờ phải đi làm rồi ) lo cho bầy bê trước khi lo ăn sáng cho các con.
Tớ pha nước đậu nành và cầm hai cái bình sữa bự tổ bố đút vào đứa bê này vài phút , rồi lại đút cho đứa kia, đứa nọ ít phút. Tụi bê nút sữa mình thấy thương thương lắm lắm, tình thương đến tự nhiên như chính mình đang đút sữa cho con thơ. Nhưng tụi này tham ăn vô cùng, dành giựt nhau dễ sợ. Có lúc chúng xô lấn nhau, đạp lên chân bà mẹ làm bà mẹ đau điếng hồn. Đừng tưởng là bê con còn nhỏ thì cái gì cũng mềm. ClownClown Mỗi lúc cái móng chúng nhè chân mình mà đạp thì đau Black Eye được !!!!. Bị đạp chừng chục cú thì mẹ cũng giận điên lên, quẳng hai cái bình sữa và ngồi thở dốc.
Sau đó thì tớ cột mỗi thằng vô mỗi chuồng và treo bình sữa cho chúng uống.....

Bê con lớn như thổi. Được 5 tháng thì con nào con nấy lớn như con trâu ở bên mình. Ở tuổi này chúng vẫn còn là bê .
Có hôm nửa khuya hàng xóm gọi cho biết "đàn bê của mày đang đi lung tung trong xóm ". Sao vậy ta ? Tớ có làm hàng rào giây điện cao lắm mà !
Chạy ra đường ngó lung tung. Quả như lời hàng xóm nói, một đàn bê đang chạy lên chạy xuống ngòai đường cái. Tớ hoảng hồn , chạy ra (như con mụ điên) đuổi bê về chuồng. Mệt hộc xì dầu. Khi về gần tới nhà, tớ thấy bầy bê co giò phóng qua hàng rào giây điện (cao hơn 6' ). Trời ơi là trời, bê gì mà khiếp quá dị nè, còn hơn mấy con bò mộng của Huệ rồi đó à nhe.

Người ta nói 1 acre đất có thể cung cấp đủ cỏ cho 1 con bò. Bây giờ cả bò mẹ và bầy bê là 7 con, cỏ ăn không đủ. Tớ phải đi mua cỏ khô (HAY bales) về cho chúng xực thêm. Sau đó thì bán bầy bê đi, cũng khá bộn tiền Blush

Ít lâu sau thì bò mẹ.... rượng đực Tongue. Đọc báo thấy người ta quảng cáo cấy giống này giống nọ. Tớ chọn lọai Angus (lọai bò thịt ngon nhất ). Kêu người ta, họ nói OK, giống gì tui cũng có.
Đúng ngày hẹn, tớ đứng ngòai đường ngóng người ta chở con bò đực tới . Trong đầu mình bắt đầu nghĩ đến chuyện hoang, chuyện con bò đực (bull) đen thui sắp chồm (đạp mái Big SmileBig Smile Tongue con bò cái (heifer) vàng trước mắt mình . Sau này chắc con bê sẽ có mầu đen lốm đốm vàng ???

Mỗi khi thấy từ đàng xa có bóng dáng chiếc trailer nào chở súc vật đi qua, là lòng cũng thấy hồi hộp vì sắp được coi xi nê con bò Tongue. Hấp dẫn à nhen
Chờ hòai chờ hòai sốt ruột quá trời ! Đi tới đi lui ngòai ngõ cả giờ mà không thấy cái trailer chở con bò húc nào tấp vào địa phận nhà mình cả.
Nhìn đồng hồ, cái thằng làm stud service này thiệt là kỳ ! Sao Mỹ gì mà làm ăn dớ dẩn dầy hổng biết nữa! đồng hồ cao su à???
Đứng ngoài đường chờ quá lâu, tớ bước vào sân. Cúi xuống lượm tờ báo, thì con trai chạy ra kêu me ơi, có ông nào chờ trước cửa lâu rồi. À thằng Mỹ chủ con bò cho giống đây !
Nó phàn nàn " tui chờ bà hơn nửa tiếng rồi "
"Vậy chớ con Angus mầu đen đâu mà đi tay không dị ? Bộ có chuyện gì trục trặc không chở nó đến được à? Ông làm ăn gì kỳ quá dị huh? Tui lấy sick leave hôm nay để ở nhà chờ ông cả buổi, mà bi giờ ông cà lơ cà láo đứng đây làm mất thì giờ của tui...."
Thấy tớ bu lu ba la một giây, nó vẫn đứng đó kiên nhẫn nghe (không nỗi dóa như người Việt mình) rồi từ tốn nói:
"Business là business, tui có thất hẹn với bà hồi nào đâu? "
"Dị chứ con Angus đâu?"
Đưa tay chỉ cái thùng đồ nghề, nó nói "bà muốn giống gì thì tui làm giống đó, bà đừng lo "
Hắn liền mở ra cuốn sách trong đó có hình đủ lọai bò đực. Con nào con nấy đều có bằng, có hạng (pedigree) , có lai lịch từ đời ông cố ông sơ . Có nghĩa là giống tốt, hàng xịn
Đến trang con bò đen thui, hắn hỏi "bà muốn giống này chứ gì?"
"Yeah"
"No problem !"
Hắn lôi ra trong thùng đồ nghề ra một ống thủy tinh được ướp lạnh, rồi nói "giống của con Angus trong này nè"
Mình ngớ ra. Trùi ui, bỏ giống không cần đực ! chỉ cần ít cái lọ đựng giống là... OK Salem ngay !Big Smile

Tuy quá thất vọng vì không được coi tuồng-con-heo giữa bò đực và bò cái (mà mình đã mất công nằm vắt tay lên trán tưởng tượng hơn cả tuần), tớ cũng đành dẫn tên Mỹ đi ra chuồng bò

Đến cửa chuồng, tên bỏ-giống ngừng lại, hỏi thăm:
"Trước khi bắt tay vào việc, tui muốn sờ ua sure là con bò của bà đã đến lúc cần bỏ giống. Nếu không thì, loạng quạng nó đá cho tui và bà văng tưng, sưng đầu bể trán à nhen "
"Gì mà gắc gối rứa hỉ. Vậy chơ mi muốn biết gì?"
"Tả tui nghe những triệu chứng you đã thấy"
"Ù ơ, thì nghe đây ! Ban đầu tui để ý thấy con mắc ôn đó tự dưng có vẻ lừ đừ, thỉnh thoảng lại rên rĩ. Nó hay mò đến máng ăn nhiều hơn thường lệ nhưng chỉ nhâm nhi vài miếng lại thôi. Đứa nào tình cờ đụng nó thì thấy nó có vẻ khoai khóai, đứng yên cho ai muốn.... cạ thì cạ thả giàn. Mấy con bê tui mua đấu giá cũng đà lớn bộn. Bọn này coi dị mà cũng dồm xê gớm!
Thấy mụ bò cái dễ dãi, chúng có tha đâu (Ô, cái thứ mới lớn ăn chưa no lo chưa tới nhưng hễ đụng tới cái việc ấy ấy là chúng tài lắm !!!!Tongue ) Tui nó tranh nhau nhảy chồm lên con bò cái, mà vì ham tranh nhau nên lo húc nhau nhiều hơn ----> sớn sớn sác sác, cái vụ chồm bị trật đường gầy xe lửa, làm con bò cái giận gun lên, nạt nộ om sòm "tao đang thèm mờ tụi bây cà chớn, làm ăn kiểu này làm bà tức hộc máu !..." Big Smile
Tên bỏ-giống ngắt lời " Ê, bà hổng phải là con bò đó, sao bà nói giùm nó hay dị huh?"
Tớ cười xòa "cần gì phải là nó mới biết lòng dạ nó. Trông cái điệu bộ cà giựt của con bò lúc dó thật buồn cười. Nó cuống quít đòi đực, thân quay dòng dòng, đầu liếm đuôi, cái cằm thì dựa vào lưng, rồi thì đứng chàng hảng ra để chờ......
Lúc này con bò cái đã nóng máy rồi (in heat). Chỗ đó nở lớn, đỏ loét, ướt nhẹt ...

Thằng bỏ-giống chẳng nói chẳng gằng bèn xô cửa chuồng bước dô....






(đi làm việc chút vào viết tếip nhen )
PC
#135 Posted : Friday, February 29, 2008 7:18:59 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Đọc trên Net đó chị, nhưng không ngờ in ra sách lại dày cộm như vậy. Chắc ai tặng chị ?

ngodong
#136 Posted : Saturday, March 29, 2008 12:32:18 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Em mê chị rồi có chết không?
Em đang ương nhánh tắc tròn giống chị, khi ương phải làm gì đặc biệt hả chị - em có root stone, có nhúng cành vào, sau đó dăm vào potting soil vậy thôi hả chị, phân bón? chị dạy cho em với - cây tắc dài của em bây giờ không biết sao nó ra cả tắc tròn nữa, em dự định tháp một cành tắc tròn vào mùa này có được không?

chuyện mấy con bò ui chao - chị có nhiều chuyện lạ lùng xảy ra trong cuộc đời quá đọc mà nghẹn ngào, cảm phục.

Cám ơn chị chia sẻ.
Lúa 9
#137 Posted : Saturday, March 29, 2008 2:43:56 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Chào chị HKKM,
Lúa là lính mới toanh, vào đọc bài chị kể và cây chị trồng, bò chị nuôi, Thơ chị viết...hay thật đó hihi. Mong đọc tiếp bài chị kể nha. Chúc chị và gia quyến, cùng quý bạn vui may mắn ngày chủ nhật.

Lúa 9
hongkhackimmai
#138 Posted : Saturday, May 3, 2008 3:26:14 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Tiểu quỳnh nhà tôi nở mùa Giáng Sinh. Một chậu bốn sắc, trắng vàng đỏ tím




Phong Lan đơm bông như lụa nỏn


Kết hoa đẹp rất tình


Cũng trắng, cũng tím cũng vàng với chị em


Còn đây là Quỳnh Trang thất


Lắm chậu nằm im trong mùa đông


Nhưng
Đâu phải ai cũng thế ! Có nàng vẫn nở những sắc tươi



Nụ hoa xinh



Và hoa đỏ như son




Thua chi ? thì đào cũng nở vào đông



hôm trước còn e ấp, hôm sau đã vun đầy


Tưởng là đào, nhìn kỹ lại là Mai ! Hồng Khắc Kim Mai



Mai hồng rất hồng, thắp sáng mùa tuyết



Cánh mong manh như mộng


ngodong
#139 Posted : Sunday, May 11, 2008 9:35:33 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị ơi chị có bàn tay kỳ diệu - em cám ơn chị biết bao.

Làm sao chị có thể ươm cây hay như vậy được nhỉ, dậy cho em với - em ươm cây ra rễ rồi mấy năm sau mới ra hoa cơ.



Em phải làm sao cho cây ra hoa giống của chị?
hongkhackimmai
#140 Posted : Tuesday, May 13, 2008 4:21:35 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Không thích đứng khóc một mình

Hồng Khắc Kim Mai



Mùa đông có cây mồng tơi bám thân anh đào
Lá héo rũ rượi
Hột đã khô
Mực tím đâu còn để viết bài thơ ?

Đổ nước mài hột
Mực lợn cợn mầu rượu chát
Húng hắng cơn ho
Nhả viên máu đỏ cho anh
Trên sàn ngực tối
Nhìn thấy
Mùa đông xám ngắt như trang giấy cũ

Em sẽ thêu trăng trên mành liễu rũ
Đốt cho anh ngọn nến
Lung linh tình thương bên trời hoàng hôn
Em sẽ vung tay
Đuổi gió heo may và trận bão cuồng
Ôm anh với những khoan dung
Tột cùng

Hàng cây trần trụi không còn lá
Đàn chim không thèm nhốn nháo
Anh hãy rúc vào em
Vứt hết muộn phiền
Nghe em thay tiếng chim hót bài ca lúc trời đang nghiêng
Nghe em hâm lại ký ức
Thầm thì truyện cổ tích

Em sẽ mở trói mùa đông phà hơi thở vô chỗ khổ đau
Để anh thấy nắng chưa tắt mầm hy vọng
Ô
Đào trổ bông vào tháng mười hai
Nụ hoa đỏ
Như máu của em

Bên bờ sinh thức
Đời chỉ là mộng -nhưng ai chả muốn nằm mãi trong mộng-
Em níu anh đứng lại
Cùng em
Gỡ những chặng mìn rịt những vết thương
Thao dượt lại quân trường
Xét kiếp người khôn-thua-tranh-ghét
Sai-dở-yếu-hèn-đau-nhức-rồ-dại
Với lại
Với lại
Với lại
Em không thích đứng khóc một mình bên góc phố


Buổi sáng
Nắng sớm lay giậu mồng tơi
Bơm nguồn sống lấy từ những vụn vỡ lấy từ nức nở
Lấy từ hoa đỏ

Lá nhú chồi non
Nối những keo son
Ngậm ngùi


12/29/2008



ngodong
#141 Posted : Tuesday, September 9, 2008 3:02:21 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
hongkhackimmai
#142 Posted : Sunday, September 28, 2008 3:09:29 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Vị Thượng Khách

Hồng Khắc Kim Mai



Mở -

Bà ngọai là mẹ của me .
Ái rất thương kính me, và Ái cũng thương kính bà ngọai lắm .
Đám cưới của Ái, cô muốn có bà ngọai tham dự, nhưng bà ngọai ở xa quá, xa cả bao nhiêu là đại dương !
Ái viết thư về mời ngọai sang Mỹ. Ngọai trả lời là bà đã già quá . Bà đang ngồi xe lăn, liệt nửa người vì bị tai biến mạch máu não. Bà không thể nào chịu đựng được một cuộc hành trình quá dài...
Người chồng sắp cưới của Ái buột miệng,
"Nếu bà ngọai của em không sang đây được, thì chúng mình đi về Việt Nam làm đám cưới nhé "
Có gì tốt bằng?
Và me của Ái rất hoan hỉ ....



1-

Họ đã đến từ La Mã cổ kính, từ New York rộn ràng, từ Luân Đôn kiêu sa, từ Paris sang cả, từ Tokyo, từ Hongkong , từ Singapore,.........
Tất cả lũ lượt kéo nhau về Việt Nam để tham dự đám cưới của Ái . Thật là một cơ hội rất ư một công đôi việc!
Chả thế sao, vừa được dự đám cưới của cô cháu xinh đẹp, vừa được gặp lại người mẹ yêu dấu đã đầu bạc răng long.
Mấy chục năm rồi, từ khi có biến cố năm bảy lăm xảy ra ở quê nhà, ai cũng bị xoắn vào vòng quay của sự sống, chìm nổi trong cuộc đời mà quên mất nhiều điều phải làm, nhiều điều phải nhớ, và nhiều điều không thể thiếu trong kiếp sống làm người....
Vâng, ưu tiên nhất trong những điều trên là Mẹ.
Từ mẹ, các con đã nẩy mầm. Trong sự đùm bọc vô biên của mẹ, các con đã vươn lên - như cây - để xanh, để đơm hoa kết trái. Từ mẹ, các con đã nhận được tình yêu thương chan hòa, thức biết sự hy sinh cao cả và hiểu rằng mẹ là cội nguồn...



2-

Họ vui quá là vui, vì đã hơn hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên đại gia đình bên ngọai của Ái đã sum họp dưới một đất nước, dưới một mái nhà.
Các dì các cậu ai cũng đều có gia đình riêng, nên dâu rể tứ bề và đám các con các cháu đông quá là đông.

Máu huyết tình thâm. Mặc dù chưa hề gặp nhau trước, nhưng đám con cháu mới xáp lại đã nói năng thân mật và rôm rả. Đa số đều nói tiếng Việt ngọng nghịu lơ lớ, nhưng nào điều đó có quan hệ gì, khi sự hãnh diện về bà con quyến thuộc đang sáng chói trên những gương mặt của các cô các cậu .
Con nít tha hồ dông dài chuyện học chuyện hành, chuyện chơi chuyện nhởi; người lớn tha hồ kể lể chuyện đường xa xứ lạ, chuyện nhớ chuyện thương, chuyện đời dâu bể…
Còn bà ngọai thì nhớ tên người không xuể! Khi giới thiệu tên từng đứa, bà ngọai chỉ biết gật đầu mỉm cười, không nói.

Ơ kia, sao có lúc bà ngọai như đang đi lạc vào thế giới khác, đôi mắt xa xăm thế ? trước đông người bà lại than mệt, và muốn được nghỉ ngơi. Bà không còn nồng nàn sốt sắng như ngày xưa thế nhỉ ?
Sụyt, cụ đã quá già, chín mươi rồi còn gì ! Mọi người đi ra hết đi, để cụ bà nằm nghỉ cho khoẻ...



3-

Mục đích của chuyện Ái về Việt Nam làm đám cưới là để tôn vinh bà ngọai, như tôn vinh me.
Không cần phải bàn lôi thôi, ai cũng ngầm biết bà ngọai là số một, hay văn hoa hơn, bà ngọai sẽ là thượng khách của tiệc cưới. Cho nên, khi bà ngọai chỉ nhận đi dự thánh lễ ở nhà thờ mà từ chối không tham dự buổi tiếp tân thì Ái rất buồn.
Mặc dù các con thay nhau van lơn năn nỉ, cụ vẫn quyết liệt đòi nằm nhà. Hỏi tại sao. Cụ không thèm trả lời.

Chú rể nói,
"Cháu về Việt Nam làm đám cưới là vì bà ngọai...."
"Bà... bà... bà biết rồi nhưng bà ngồi xe... xe... lăn, đi... đi...đi... không.... không... không... tiện"
Cô dâu nói,
"Bà ngọai đừng lo chuyện đó. Cháu sẽ thuê chiếc xe Van có máy nhấc xe lăn lên, nên không có gì bất tiện cả. Nếu bà ngọai không đi thì tiệc cưới của cháu không còn ý nghĩa "
"Bà...bà...bà....đối.. đối.... với cháu.... cháu.... quan... quan... trọng vậy.... vậy.... vậy... sao?"
Ái rớt nước mắt gật đầu. Nước mắt của Ái đã làm động lòng bà ngọai, nhưng bà ra điều kiện,
"Cho con nớ (tay bà chỉ con Bé) đi...đi... đi.... theo bà nhé.... nhé.."

Điều đó thật đương nhiên. Nếu cụ không ra điều kiện, Bé cũng sẽ được đến tiệc cưới. Trong dịp hiếm có này, từ trên xuống dưới, ai trong gia đình cũng sẽ ăn mặc đẹp để dự đám ngày vui của Ái...

Bé là đứa ở quê mùa, năm nay mười bảy tuổi, gốc gác ở một làng xa tít đâu đó tại Cà Mau. Đã ba năm rồi, Bé kề cận bên ngọai để săn sóc cho ngọai .



4-

Việt Kiều về nước làm đám cưới nên nhà hàng tổ chức vô cùng rình rang. Như thảm, hoa hồng tươi đỏ ối được rải đầy từ lề đường vào tận phòng tiệc. Sâm banh nổ lốp bốp không ngừng, và thức ăn khai vị vô số, thật nóng dòn, thật ngon tuyệt, thật hấp dẫn ...

Xe ngọai đến rồi, tụi bay ơi !
Nghe chị cả gióng thế, mọi người đều đứng lên tiếp rước. Mọi con mắt và tất cả tình thương yêu kính quí như đang đổ dồn về phía cửa ra vào.

Hôm nay ngọai diện chiếc áo gấm mầu đỏ mà con cháu vừa may cho, cổ đeo chiếc kiềng của ngày xửa ngày xưa (sắm hồi ngọai đi lấy chồng), trên tai lóng lánh đôi bông hột xoàn, lại tô phấn điểm son, nên trông bà trẻ ra là trẻ. Có đứa thầm thì,
"Ngọai đẹp hơn cô dâu rồi đó"
Sụyt, sụyt, đừng hỗn, kẻo bà giận...

Con Bé đẩy xe cho bà, nhưng cậu Út dành lấy. Bé lẽo đẽo đi theo, thỉnh thoảng ghé tai bà hỏi gì đó. Bà lắc đầu. Dì Chín thắc mắc,
"Mi hỏi bà cái chi ?"
"Con hỏi bà có cần thay tã chưa để con đưa bà vào phòng tắm, vì bà hay bị són ...."


Bà được đưa đến bàn danh dự. Ngồi bên trái của bà là me của Ái. Bên phải là ghế của dì Hương, người con gái lớn nhất của Cụ.
Cụ ngồi không yên, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại tứ phía như tìm kiếm ai . Cuối cùng, Cụ đòi con Bé phải được ngồi chỗ bên tay phải.
Các dì giải thích cho bà hiểu Bé đã được xếp cho ngồi cùng bàn với bọn đồng lứa tuổi. Nó sẽ vui hơn, thích hơn. Để bà an tâm, ai cũng thưa rằng mọi người sẽ săn sóc mẹ trong nhũng ngày họ còn ở bên mẹ.
Nhưng cụ bà rất khó tính, nằng nặc đòi Bé phải đến ngồi bên cạnh cho kỳ được. Cuối cùng dì Hương đành nhường ghế....





5-

Như mọi đám cưới khác, cô dâu chú rể là cái đinh của buổi tiệc. Thôi thì những lời chúc tụng cứ ầm ĩ , tiếng nhạc tiếng kèn cứ vang vang lên, và những tiếng cười tiếng nói không ngớt...
Ai làm chi thì làm, ở bàn chính mọi người đều im thin thít, vì Bé đang dọn cháo cho ngọai ăn.

Đứa người làm lấy khăn ăn choàng trước ngực cho chủ nhân. Âu yếm hỏi bà nó có cột chặc quá không. Dịu dàng hỏi bà muốn uống chút nước trước khi ăn không? Lúc này, trông bà ngoan như chú cừu non.
Me Ái đứng lên muốn hầu mẹ, nhưng bà không chịu. Phải là con Bé mới được, vì ...... bà đã quen như thế rồi...

Thức ăn của bà là cháo gạo lứt nấu nhừ với thịt cá lờn bơn. Gia vị chỉ đơn thuần có chút muối bột, ngòai ra không gì khác.
Bé giải thích là bà đọc đâu đó bài viết về gạo lứt với cá lờn bơn giúp người già kéo dài tuổi thọ, nên tháng này qua năm nọ bà chỉ ăn độc món đó.
Cứ mỗi khi muỗng cháo đưa đến miệng thì bà há ra cho Bé đút. Trông ngọai như em bé đầy tuổi. Thỉnh thoảng Bé lại dỗ dành,
" Bà ráng ăn nhiều thêm chút nhé, tối con ca cải lương cho bà nghe..."
thì bà hớn hở ra.
"Bà ráng thêm ít muỗng nữa nhé, tối con xoa lưng bóp tay bóp chân cho bà..."
Cứ thế, cứ thế, cho đến khi hết tô cháo....

Bé là đứa ở hiền lành cục mịch, suốt ngày quanh quẩn bên chủ, đêm nằm ngủ dưới chân giường bà, như con chó trung thành.



6-

Nhà hàng lần lượt dọn tiệc ra. Ối, bao nhiêu là sơn hào hải vị ! Thực đơn kê khai những tên rồng tên phượng, tên những món ăn hoa mỹ, tên những kỳ hoa dị thảo, những tên lạ tên lùng, làm khớp khách phương xa .
Mọi người tấm tắc về những món ăn được bày biện thật lạ mắt và đẹp.
Như món cá chiên nhồi thịt có hình dáng chiếc thuyền hoa lướt sóng, mà nước là những lớp thạch có mầu trong suốt và sóng nhấp nhô là it cọng cải xanh bẻ cong thật khéo. Trên cải xanh đây đó có điểm thêm chút mầu trắng của dừa non như sóng bạc đầu.
Chưa ăn, nhìn thấy đã thích ơi là thích...

Mặc dù bà đã dùng bữa, nhưng me Ái và dì Hương vẫn gắp những thức ăn ngon, lạ, đưa mời bà. Cứ món nào đưa tới trước mặt, thì tay bà gắp qua cho con Bé.
Tay bà run run cầm đũa không vững, thế mà bà vẫn cứ gắp, hết món này đến món nọ.
Bé đẩy ra,
"Bà cho con nhiều quá, con ăn không hết "
Thì vẫn với cái giọng nói lắp bắp (do bệnh tai biến gây ra), bà nói,
"Mi phục dịch bà bao lâu nay, hôm nay đến phiên bà phục vụ mi chứ...."

Bà bỗng đổi cách xưng hô,
"Con ăn đi cho bà vui, bà sướng "
"Nè, toàn là thức ăn vua chúa cả đấy, mấy thuở con được hưởng những thứ này... Đây nè, xúp vi cá, con ăn vô cho khỏe.... Đây nè, bào ngư xào, con ăn đi... Thịt gà giả thịt công, con ăn thử xem có vừa miệng không ..........."

Bà có thèm để ý đến những ai xung quanh đâu. Việc bà, bà làm. Miệng bà, bà nói. Cứ y như hai người, bà và con Bé, đang sống cho nhau, vì nhau ....

Thấy mọi người nhìn mình, Bé bẽn lẽn cúi đầu.
Có tiếng ai đó than phiền,
"Nó chỉ là con ở mà bà làm quá !..."
Tức thì bà cau mày lại, bất bình. Nhưng bà dằn được ngay, lại thản nhiên săn sóc con Bé với những lời trìu mến, ngon ngọt. Ngược lại, Bé lấm lét không dám ăn.
Bà dỗ dành,
"Ai nói gì kệ họ. Họ đến rồi đi. Chỉ có con là lâu dài với bà. Ở đây, con mới chính là người mà bà thương nhất ......."



7-

Bé nhỏ thó như con chuột lắt. Nhờ sống với bà được ít năm, ngày ngày có cơm no áo ấm mà thơm da thấm thịt. Chứ ngày trước, Bé còn nhớ, đời nó quá khổ. Hồi mới lên ba, Bé đã theo cha tập tành mò ốc bẻ súng. Người luôn luôn ngâm nước với bùn, và cơm bữa đói bữa no, nên nó lớn không nổi.

Bé lên tám thì cha chết vì bệnh thương hàn. Trước khi tắt thở, cha giao mẹ và hai em cho nó nuôi. Đời bỗng quá khắc nghiệt trên đôi vai còn non dại.

Mới tí tuổi đầu, Bé phải lam lũ ngày đêm để có cháo nuôi sống gia đình. Mẹ nó, cách đó bốn năm, bị banh da xé thịt vì đạp trúng mìn. Tưởng là chết, nhưng mẹ được cứu sống. Sống mà như chết, vì mẹ mù lòa, chân tay đều cụt, và đau ốm liên miên.
Hai em của Bé thật thảm thương. Chúng nó hằng ngày phải lăn lóc, vất vưởng đầu đường xó chợ để ăn xin. Có những ngày xui quảy, chúng nó bị người đời đuổi xua, lết về nhà, bầm dập, đói tả đói tơi... Nhớ đến đây, Bé không ngăn được dòng nước mắt.

Năm mười bốn tuổi, Bé bị mẹ mìn bắt, đưa lên Sàigòn bán cho một ổ buôn người ở Thị Nghè. Xui mà thành hên ! Tưởng là đời sẽ ê chề với nghề bán dâm, nhưng trong đêm đầu tiên đi khách, ổ nhện bị bố ráp và Bé may mắn chạy thóat được.
Trời rũ lòng thương để xui khiến cho Bé được gặp thân nhân của Bà, và trở nên người giúp việc cho Bà.

Đối với Bé, Bà là đại ân nhân của đời nó. .

Bà có đến chín người con. Đa số đều ở xa, xa lắm. Thỉnh thoảng họ mới viết thư về thăm hỏi và gửi tiền về biếu. Mỗi khi nhận được tin của họ, Bé đều thấy Bà khóc. Bà nói họ bận lắm nên không về, hay chưa về được, và Bà cứ mong đợi ngày đêm...
Còn những người con đang sống gần Bà thì Bà không thuận. Họa hoằn lắm họ mới đến thăm, mọi việc chăm nom Bà đều giao hết cho Bé.
Mỗi khi họ đến, nhất là cô Sáu Hằng, thì mẹ con lại có màn gay cấn lục đục. Họ thường đuổi Bé ra ngòai, không cho Bé nghe chuyện. Khi họ ra về, trăm lần như một, Bà đều khóc. Bà nói họ chỉ biết đến để lột tiền Bà, bắt ép Bà ký giấy này giấy nọ..
Có lần, Bà thổ lộ là nhà cửa của Bà, họ đã sang tên...
Có lần, Bà đi cầu ra máu vì số vàng bảy mươi ba lượng và chiếc nhẩn xoàn gần ba ca-ra Bà đưa cho cô Chín Ti giữ giùm, thì khi Bà hỏi đến, cô chối bai bải nói không có. Trong một dịp nào đó, Bác Chí gái cho Bà hay cô Chín đã bán chiếc xoàn cho mợ Phụng, Bà nằm liệt mấy ngày.
Nói chung, con cái Bà rất nặng về tiền tài vật chất, mà tình cha nghĩa mẹ thì nhẹ như lông hồng .
Bé ngu dốt, thấy Bà thiệt lạ. Thương ai thì Bà khóc, mà ghét ai Bà cũng khóc !

Hay là thương khóc vì nhớ và nuôi hy vọng ? Còn ghét khóc vì oán vì hận ???
Ấy, chỉ khi riêng còn mình Bé với Bà, thì Bà mới để tình cảm của mình trào dâng ra ngòai. Chứ như bây giờ, cả trăm con cháu vây quanh, gương mặt Bà lạnh như tiền. Giữa Bà và họ hình như... hình như có một khoảng cách.



8-

Cỗ bánh cưới năm tầng được thắp nến, rực sáng với những hạt kẹo sô-cô-la bọc đường mầu ngọc trai trắng . Trên mặt kem mịn màng chạy hàng chữ bằng ngọc đỏ, chúc tụng "Trăm Năm Hạnh Phúc ". Hình đôi chim thiên nga bằng pha lê âu yếm rỉa cánh cho nhau được bày trên cao chót vót .
Khi đèn trong phòng tiệc phụt tắt, thì những hạt đèn li ti kết chung quanh đôi chim loé lên thành một vầng hào quang mầu thiên thanh tuyệt vời. Mọi người như đi vào một thế giới nào đó, thật lãng mạn thật tình tứ thật diễm ảo...

Sâm banh đã sẵn sàng để nổ thay pháo. Cô dâu chú rể và luôn cả quan khách hai họ -rượu chưa uống mà sao lòng lâng lâng - háo hức với màn cắt bánh, mở đầu cho buổi dạ vũ ....


Mặc cho ai rần rần vui hả vui hê, cụ bà ngồi đến đây thì sức già đà thấm mệt. Đầu bà ẹo qua một bên và đôi mắt nhắm nghiền. Bé đưa tay xoa lưng cho chủ, thủ thỉ,
"Bà dậy coi kìa, chị Ái và anh Biên (chú rể) đang chéo tay nhau uống gựu, thấy ngộ ghê là ngộ...."
Bà hé mắt, nhưng lại rên rỉ,
"Đau bụng ..."
"Bà mắc ị hả? ..."
Nói xong, đưa cổ cho bà bám, Bé ôm thân bà, từ từ chuyển bà qua chiếc xe lăn. Con nhỏ cẩn thận nịt giây an toàn cho bà trước khi đẩy bà vào phòng vệ sinh ...


"Bà ra rồi !"
Ái reo lên. Cô chạy lại ôm hôn lên đôi gò má xương xẩu của ngọai, rồi âu yếm nói,
"Ngọai đi dự tiệc cưới của cháu, cháu có phước lắm.... Ở đây ngọai là số một, nên mọi người đều chờ ngọai cho phép rồi mới dám ăn. Xin dâng ngọai miếng bánh danh dự nhất...."
Mọi người đều đứng dậy, nghiêm trang chờ đợi. Cụ bà run run cầm tay cô dâu đặt vào tay chú rể. Bà lắp bắp gì với hai cháu... Ái cầm micro lên, lập lại cho mọi người nghe những điều bà đã nói với cô,
"Ngọai nói ngọai là người trong gia đình, không phải khách ... "
"Ngọai nói ngọai có mời một người khách quí đến dự tiệc... Bánh danh dự nên dành mời thượng khách ..."
Mọi người được dịp láo nháo, như ong vỡ tổ,
"Ai thế? ai thế? họ đâu họ đâu? đến chưa? "
Dì Sáu càu nhàu,
"Bà lại lộn xộn gì nữa đây?.... "

Lời đã truyền ra. Cô dâu đem miếng bánh danh dự đến trước mặt người mà bà vừa chỉ định.
Tên vị thượng khách là Bé.
Phải, tên vị thượng khách là Bé. Bé. Bé.

Mọi người có mặt đều vỡ mật đi ít phút, rồi mới hoàn hồn vỗ tay mừng ... con ở của bà.

Có gì đâu mà ngạc nhiên?
Nó chính là người đã xả thân vì bà. Nửa đêm khuya khoắc, mỗi khi bà trở mình thức giấc thì nó thính tai chồm dậy, hỏi bà có cần gì không? Bà cần chứ, cần cái tình người đôn hậu chơn chất, cần sự yêu thương nồng ấm mà bà đã thiếu vắng, cần bàn tay ve vuốt của tình thâm....
Nó chính là người đã còng lưng cõng bà chạy ra đường cầu cứu, khi bà ngã quị trong phòng tắm hôm nao hôm nào. Nó chính là người đã túc trực không ngơi nghỉ trong nhà thương vào những giờ phút bà thập tử nhất sinh. Nó chính là người lau nước mắt cho bà, an ủi bà mỗi khi tim bà se thắt... Nó chính là... nó chính là....Ôi kể làm sao cho xiết !
Bé không là máu mũ của bà, mà vượt trội máu mũ.
Còn các con cháu bà đâu? Rõ thật một mẹ nuôi nổi chín con, mà chín con không đùm bọc nổi một mẹ già !




Kết -

Me Ái nâng niu ôm cháu vào lòng.
"Nhanh thật ! mới ngày nào me ăn đám cưới của con, mà bây giờ Ái đã làm mẹ.... "
Ái khúc khích,
"Còn me thì lên chức bà ngọai. Có người đang sướng nhé...."
Nghe Ái nhắc chữ "bà ngọai", me Ái trở nên đăm chiêu. Lòng me chùng xuống. Me nói, giọng lạc đi,
"Hôm bà ngọai xướng danh con Bé là thượng khách, me quá xấu hổ cho chính mình. Me bồng bế các con bỏ xứ đến quê người, không chăm lo cho ngọai, thật quá bất hiếu ..."
"Bé thiệt là tội nghiệp đó me. Sau vụ đám cưới, dì Sáu Hằng đòi lại cái kiềng và đôi bông tai, nhưng ngọai không đưa ... "
"????"
"Thì dĩ muốn che mắt thế gian, cho ngọai mượn đeo trong dịp có đông đủ bà con thôi mà, ai dè ngọai lấy luôn !.... Tại sao ngọai phải đưa trả? tư trang này là của ngọai kia mà ! Dĩ lục soạn nát phòng của ngọai, không tìm ra.... Dĩ nghi Bé ăn cắp nên đánh cho nó một trận nhừ xương, mắng nhiếc Bé bỏ bùa mê thuốc lú cho ngọai, rồi thưa công an bắt giam nó.... "
"Có chuyện vậy sao?"
"Công an điều tra hòai không ra, mà ngọai cũng khai nó không có ăn cắp, nên ... cuối cùng nó được thả về quê quán......"

Trẻ sơ sinh oé lên khóc, đòi ăn. Ái âu yếm ôm nựng con và vén áo cho con bú. Tình mẫu tử trào dâng theo nguồn sữa ... Không, đâu phải bây giờ Ái mới biết tình mẹ con bao la như thế nào. Bài học vỡ lòng của chức năng làm mẹ bắt đầu từ khi Ái khám phá ra mình đã thụ thai. Cũng từ đó, tình yêu thương dành cho thai nhi chan hòa trong mỗi phút giây....
"Con đang nghĩ gì thế?", me hỏi
"Con nghĩ từ đây cho đến khi baby này khôn lớn thành tài, biết bao nhiêu là công trình của người mẹ "
Trầm ngâm một lúc, Ái thổ lộ,
"Con có nhiều điều đã giấu me..... Me biết không, hôm ở nhà hàng về, ngọai kêu vợ chồng con vào phòng, và đưa kiềng cùng đôi bông xoàn cho con giữ..... Căn dặn không cho ai hay …. Ngọai khóc, nói rằng những người yêu thương và hy sinh cho ngọai trong quãng cuối đời mới thực sự đáng kể, bất cứ người ấy là ai. Còn các nghịch tử - dẫu cho chúng có là bác sĩ, kỹ sư, luật sư hay gì gì đi nữa trong xã hội- mà đối với cha mẹ vô ơn bạc nghĩa, bất hiếu, đạo tặc, thì họ không xứng đáng được thừa hưởng gì cả, dù một đồng xu nhỏ ....... Ngọai năn nỉ con kiếm cho Bé tấm chồng xứng đáng, và cho nó những món nữ trang sót lại của ngọai làm của hồi môn.......... Chúng con có trở lại Việt Nam hai lần nữa. Lần đầu giúp cho mẹ Bé có chân tay giả. Lần thứ hai để giới thiệu cho Bé một người để … yêu, từ Mỹ về. Ban đầu thì Bé không chịu, nhưng nay thì êm rồi. Hắn đang học may, chuẩn bị ngày xuất giá ......"

Ái trân trọng mở hộp được gói bằng nhiều lớp giấy báo Sàigòn. Chiếc kiềng bằng vàng y, và đôi bông tai đắt giá ngời sáng dưới ánh nắng ban trưa của vùng trời New York. Cô ấp chúng vào lồng ngực, nói với mẹ,
"Mom, I can't wait cái ngày mà con sẽ thay mặt bà ngọai đeo những nữ trang này cho cô dâu mới... Cô ấy mãi mãi là vị thượng khách của chúng ta, phải không me? "





12/07/08 @ 2:25 am
HKKM

Có ngày nào đó gặp nhau, kể cho người tên Nguyễn Lê Hòa Diên nghe câu chuyện đã xảy ra ngòai đời. Hòa Diên thúc bảo " sao chị không viết thành truyện? "
Bây giờ truyện đã viết xong, gửi tặng Hòa Diên như một kỷ niệm...





Liêu thái thái
#143 Posted : Sunday, September 28, 2008 11:26:45 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)

chúc mừng chị beerchugRoseRoseRose

Liêu em đặc biệt yêu bài Bắt đầu lại tuổi thơ... Kisses
tuy có hmmm chút ngẩn ngơ, lò dò theo chị tìm... Samyutta Nikaya Big Smile, tìm ra rồi vẫn ngơ ngẩn hổng hiểu chị tìm gì trong Luận tạng, hay chỉ vì được dẫn dắt bởi Ơn vô lượng, ơn rất hằng hà? Tongue
Big Smile

Users browsing this topic
Guest (7)
16 Pages«<56789>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.