Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

47 Pages«<2627282930>»
Ngô Đồng Diệp Lạc
ngodong
#541 Posted : Tuesday, June 30, 2009 12:07:25 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Sáng sớm gọi xem tối qua V ngủ ngon không, bà ngoại ngủ ngon quá là ngon, mẹ V mách ngoại là con bú xong mới một tiếng đã đòi thêm nữa. Hôm qua con cười khanh khách, mẹ không kịp lấy máy quay phim cho ngoại nghe . Con suy nghĩ nhiều quá, ăn hay ngủ cũng phải suy nghĩ nữa đúng không ?

Chị Huệ ơi XV ơi, tim em đúng là lang thang nơi khác, chẳng ở cùng chồng. Anh đã biết thế, nên vuốt tóc em và bảo :"Thân nơi đây mà hồn ở nơi nao!" Đúng là có bồ nhí ở xa mới biết nỗi lòng em bây giờ á. Chị Sưong Lam ơi, em ghen tị với chị, bồ nhí của chị ngay kế bên nhà híc híc.

Chị Huệ ơi, em nhớ cháu quá hà .

Sương Lam
#542 Posted : Wednesday, July 1, 2009 6:07:38 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
quote NĐ

Chị Huệ ơi XV ơi, tim em đúng là lang thang nơi khác, chẳng ở cùng chồng. Anh đã biết thế, nên vuốt tóc em và bảo :"Thân nơi đây mà hồn ở nơi nao!" Đúng là có bồ nhí ở xa mới biết nỗi lòng em bây giờ á. Chị Sưong Lam ơi, em ghen tị với chị, bồ nhí của chị ngay kế bên nhà híc híc.

Chị Huệ ơi, em nhớ cháu quá hà .


NĐ ơi,
SL thông cảm nỗi niềm tâm sự của bà ngoại NĐ lắm vì SL cũng là bà nội đây nè.Blush Bi giờ SL mê bồ nhí Mya còn hơn mê....ox nữa đấy.Big Smile Trời đất! Cái miệng hắn cười hay khóc và hắn làm cái gì cũng thấy thương hết ráo! Ngày nào hai ông bà già cũng khăn gói quả mướp đến nhà hắn để mà hun hít và đùa giỡn với Mya thế mà chưa đã. Thứ bảy, chủ nhật Mya về nhà bên ngoại chơi, ba má Mya cũng phải cho hắn chí choé trên webcam với bà nội một chút cho vui.Big Smile Ngô Đồng nhớ cháu ngoại quá thì phải kêu ba má cũa bồ nhí NĐ trình diện hắn trên webcam để ngắm nụ cười miệng mếu của hắn khi mụ bà dạy. Bảo đảm thấy thương quá xa quà xa đi!Blush Hổng chừng NĐ lại xách giỏ xách chạy đi thăm cu cậu nữa bi giờ.Wink
Mya bây giờ hát líu lo như con chim chích choè trong webcam đây nè:





À quên! NĐ cũng cần phải nhớ là NĐ vẫn còn ông bồ...già ở bên cạnh nhé. Đừng mê bồ nhí quá coi chừng bồ già...ghen thì mệt lắm lắm!Big Smile

linhvang
#543 Posted : Friday, July 3, 2009 12:55:53 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thấy hai chị khoe bồ... nhí của hai chị, hôm nào LV cũng phải khoe bồ nhí của LV mới được.
ngodong
#544 Posted : Monday, July 13, 2009 11:02:36 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Đợi hoài không thấy khoe bồ nhí của LV - mau lên nha.

ngodong
#545 Posted : Monday, July 13, 2009 11:11:02 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Ngày 5 tháng 6 cháu chào đời 5.45 chiều.
nặng 7.1 lbs - dài 19.75 inches
7 tháng 6 về nhà cậu
11 tháng 6 bà ngoại chở đi bác sĩ xem cháu có bị vàng da không ?
15 tháng 6 Bác sĩ nói cháu bình thường không cần đi khám mỗi 3 ngày nữa
16 tháng 6 cháu có phòng ngủ riêng trong ngôi nhà mới mua .
17 tháng 6 rụng rốn .
Hôm qua 13 tháng 7 cháu đựợc chích ngừa mũi thứ 2 -
nặng 12.5 lbs dài 21.35 inches
ngodong
#546 Posted : Saturday, July 18, 2009 11:02:22 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chuyện Bâng Quơ!

Sau bốn tuần nghỉ việc, bận rộn cùng cháu ngoại đầu lòng, trở về công việc hằng ngày, bao niềm thú vị, gặp lại Linda, nghe kể: “Đến Việt Nam lần thứ ba, tôi vẫn thích Mũi Né, cát trắng xóa, biển xanh ngăn ngắt màu mây, nước trong suốt, nhìn thấy những ngón chân trầm trong nước, buổi chiều đi bộ dọc theo mé biển.”

Tôi hỏi thêm: “Điều gì đặc biệt nhất Linda cảm nhận được, sau ba lần thăm Việt Nam, từ Nam chí Bắc? Cô nhìn vào mắt tôi trả lời: “Thành phố lớn, nhất là thành phố Sài-Gòn toàn là người trẻ tuổi, tìm người già không ra, nhất là những người có thể nói tiếng Anh với tôi. Tuổi trẻ thích ồn ào và không chịu đi ngủ, giữa đêm họ vẫn ở ngoài đường, trên những chiếc xe hai bánh, lạng lách bằng tiếng còi xe tin tin. Tôi gặp rất nhiều cô cậu trẻ tuổi ngồi trên xe gắn máy bên lề đường, tay chống cằm, ngắm nhìn xe chạy qua lại ngày trong tuần, họ không đi làm, không đi học! Các cháu bé đi bán dạo nhiều quá, không biết các cháu có được đi học không?”

Điều nhận xét của cô hẳn là đúng, dân số Sài Gòn gia tăng chóng mặt, năm 1975, khu vực Sài Gòn Gia Ðịnh là ba triệu rưỡi dân, nay đã hơn tám triệu, sống chen chúc có nơi hơn năm ngàn người trong một kilomet vuông. Tình trạng nhà cửa san sát, bốn mét chiều ngang, năm mét chiều dọc là một cơ ngơi khó có thể tạo được, ông bà cha mẹ, con cái cháu chắt ở chung cùng nhau, người trẻ phải tháo chạy ra đường là điều không ngạc nhiên, nhất là ở ngay trung tâm thành phố.

Nói chuyện bâng quơ, Linda kể cho tôi nghe về chuyến du lịch rẻ tiền đầy thú vị cô có được trên đất nước Việt Nam, do một người bạn giới thiệu lần đầu, mang cô trở lại hai lần nữa để cô có ba người bạn sống tại Việt Nam, một người làm nghề hớt tóc, một làm nghề tẩm quất, một có tiệm cà phê bình dân, cô hỏi tôi cách gởi quà về Việt Nam bằng cách chuyển tay, chỉ cần tìm ra người về Việt Nam thăm nhà nhờ họ mang giúp, chỉ tốn tượng trưng, có khi không phải tốn gì hết.

Tôi không ngờ, một cô Mỹ tóc vàng mắt xanh, biết rành rẽ về quê hương của tôi đến thế, nhìn vào hồ sơ, cô sanh năm 1967, tôi tò mò hỏi cô có biết gì về chiến tranh Việt Nam không, Linda trả lời cô không cần biết về chiến tranh, vì chiến tranh có bao giờ biến mất khỏi quả địa cầu này. Cô thích nói về con người, những con người Việt Nam chân chất dễ thương, tiêu biểu là anh chàng hớt tóc tên Hưng, tiệm của anh cũng là nhà ở, trong một con hẻm nhỏ có vài chiếc ghế để trước tấm gương to, một chiếc ghế nằm lên được, có gối và bồn nước để gội đầu. Linda kể về cách gội đầu có massage và làm mặt nạ bằng dưa leo ướp lạnh. Ngôn ngữ không là bức tường ngăn họ trở thành bạn, Hưng nói được ngôn ngữ của cô, dù rất hạn chế, phần cô chỉ biết nói lơ lớ chữ “cớm on”. Từ Hưng cô quen với Mân người con gái nhỏ nhắn có bàn tay thô nhám nhưng đôi mắt rất dịu dàng làm nghề massage, khiến Linda tò mò tìm ra Mân ngày xưa sống ở miền Trung, con nhà chài lưới, vào Sài Gòn đi học, tẩm quất là nghề làm thêm để đóng tiền học. Mân là người hướng dẫn Linda đi thăm Mũi Né và quen thêm một người nữa là Phong, người bán cà phê nói tiếng Anh lưu loát. Phong đã sang Mỹ một thời gian, sau khi gia đình tìm được người chịu làm giấy hôn thú giả với anh, giá mười lăm ngàn mỹ kim. Phong trở về Việt-Nam vì không chịu nổi áp lực của đời sống mới, nhất là trăm sự tùy thuộc vào cô vợ hờ, người chấp nhận mang anh sang, vì muốn có tiền sắm đồ đạc cho ngôi nhà mới mua. Luật lệ của Mỹ khắc khe, người chồng thật của cô gái lo lắng mất vợ thật, nên luôn làm khó dễ khi Phong hỏi han về giấy tờ thuế, nhà băng để chứng minh sự liên hệ, khi xin đi học, đi làm. Quán cà phê bình dân, có treo đèn xanh đỏ, có người chủ bất cần đời kể về ngày tháng làm chồng hờ “có giấy mà không có miếng – thằng kia có miếng mà không có giấy” là nơi cô hay ghé uống ly chanh đường, uống ly cà phê đá, Hưng, Mân, Phong đã cùng Linda đi thăm Hà Nội, ở một đêm trên tàu lênh đênh trên vịnh Hạ Long, mua cá tôm tươi nhờ chủ tàu nấu nướng.

Linda kể không đầu, không đuôi, nhưng chỉ cần vài câu là tôi có thể mường tượng ra khuôn mặt của Hưng – Mân – Phong, những khuôn mặt hiền lành chịu đựng, chịu đựng xã hội, chịu đựng hoàn cảnh sống, chịu đựng kiếp người họ không có quyền chọn lựa.

Ngày cuối tuần, tôi gặp một gia đình trẻ, hai vợ chồng và một cô con gái thật dễ thương. Tôi quen biết em từ khi em còn ở Việt Nam gần mười năm, trên diễn đàn Đặc Trưng, nay em định cư tại Canada. Em muốn ra đi để con gái có tương lai tốt hơn. Điều kiện phải có để chính phủ Canada nhận di dân từ quốc gia khác đến, là bằng cấp và tiền bạc. Họ tìm người có bằng cấp chuyên môn cao hơn năm năm kinh nghiệm, tài sản hơn ba trăm ngàn mỹ kim. Thu hút chất xám từ các quốc gia châu Á là một đầu tư thật khôn ngoan của các nước tư bản.
“Góc phố nào cũng thấy kim chích, thuốc lắc bán tự do, em lo cho con gái em quá.” Câu nói ngắn gọn đủ cho tôi hiểu lý do tại sao em bỏ việc làm vững chắc cho công ty dầu khí ngoại quốc ở Vũng Tàu, di dân sang Canada giá lạnh. Em đã có việc làm cho chính phủ, ngay sau khi sang Canada, dĩ nhiên tự em nộp đơn xin việc, vợ em cũng thế, phần con gái em không cần kể vì em thuộc nằm lòng câu “thiên đường của con nít, nông trường của người lớn, địa ngục của người già” . Khuôn mặt cương nghị, tự tin, tôi tin gia đình em sẽ thành công trong tương lai rất gần.

Cũng dịp này, tôi ngồi vào chiếc xe Mercedes-Ben CLK cũng của một người bạn rất trẻ, rất thành công để chụp một tấm hình. Tấm hình này tôi dành tặng cho bà Betty bạn tôi, Betty Du-Pond ra đi nhẹ nhàng tuần trước, gục xuống bàn làm việc và ngủ giấc ngàn thu. Betty rất thích lái xe đẹp, bà bảo sẽ bán chiếc Jaquar để mua chiếc Mercedes-Ben CLK đời mới, tôi hỏi lý do bà nói tại chiếc Jaquar bị chảy nhớt. Tôi kể cho bà nghe về tôi ngày còn ở Việt Nam, tôi đạp xe rất nhanh, ngay cả khi lên dốc cầu, tôi lái pc, honda chậm rì, nên bây giờ tôi lái xe hơi rất dở. Với tôi xe chỉ là phương tiện, quan trọng nhất là nó phải có bốn bánh nhất là không bị xì hơi, Betty cười ngất ngư.
Bà rất diện, dù bà đã hơn sáu mươi tuổi, vẫn luôn chọn mặc những màu áo thật tươi. Bà bảo sau khi mua xe mới, sẽ bắt tôi lái một vòng cho biết sự khác nhau giữa chiếc xe phải trả mỗi tháng gần tám trăm đồng, trong vòng sáu năm với chiếc xe Acura TL đời 97 tôi đang lái. Tôi trả lời bà, sự khác biệt có lẽ cũng giống như từ chiếc xe đạp hai bánh cọc cạch, tiến lên chiếc xe có bốn bánh là cùng. Bà lại cười ngất.
Tôi chụp một tấm hình cùng chiếc xe có lẽ bà định mua, chưa kịp mua đã không cần nữa, Betty làm lương cho văn phòng, nên bà biết chắc tôi không thể nào mua nổi chiếc xe đắt tiền ấy.

Duyên gì đưa đẩy, khiến tôi có những người bạn khác chủng tộc – khác phong tục – khác tập quán, để khi hiểu nhau, mất nhau đọng lại tiếng cười hạnh phúc.
ngodong
#547 Posted : Saturday, July 18, 2009 11:04:38 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Sáng nay trời đẹp dịu dàng
Có con bướm nhỏ áo vàng bay ngang
ngodong
#548 Posted : Friday, July 24, 2009 12:51:50 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)


Joeh - James

Thế là cây bơ biến mất khỏi khung cửa sổ, bao lâu nay nó đứng làm lộng che cho các cô lan trốn nắng bên trong. Cứ nghĩ phải tốn vài trăm để đốn bỏ nó đi, mà Joeh, người làm vườn của Larry chỉ lấy 170 đồng. Đốn một cái cây cao gần mười thước đâu phải dễ, Joeh cao lớn vạm vỡ, đầu tiên anh cắt từng cành to, để lại nhánh vừa đủ làm thành bậc thang cho anh leo lên chót vót gần ngọn cây.



Anh có hai sợi thừng chắc chắn, một cột cái cưa máy, một cột vào cành nào anh muốn cắt. Cắt đến đâu anh hạ dây từ từ xuống, cho cậu con trai đón lấy, xếp thành đống gọn ghẽ. Sau khi ngọn cây đã hạ xuống an toàn, không rớt vào mái nhà, không va vào cửa kính, anh leo xuống từ từ, xuống đến đâu anh cắt thân cây đến đấy, một tay đỡ, một tay cắt, anh làm gọn gàng nhẹ nhàng. Tôi thử nhấc một khúc nhỏ nhất, nhẹ nhất bằng hai tay mà không sao nhấc lên nổi, thế mới biết Joeh khỏe thật, chỉ mất chưa đến một tiếng mà cái cây đã hơn hai năm, tôi muốn nó biến mất đi nó vẫn nằm đó. Lý do chính không phải tại tôi, mà tại ông chủ của nó James, người hàng xóm của tôi, nay James đã là ex – hàng xóm, tôi mới có thể nhờ Joeh giúp một tay.

Quyết định đốn đi một cái cây to cao, đầy bóng mát không phải dễ, nhất là cái cây ấy là kỷ niệm của tôi và Pat, mẹ của James. Khi tôi dọn vào ở sát cạnh nhà, Pat e dè biết bao, khi thấy mái tóc màu đen huyền của tôi, mất vài tháng bà mới bắt đầu thoải mái nói chuyện khi thấy tôi loay hoay cùng sân trước, sân sau đầy cỏ dại, trong khi bà nhẹ nhàng cắt hoa úa lá vàng. Khi ấy cây bơ bà trồng ốm tong teo, cao chưa bằng cái hàng rào ngăn đôi giữa hai nhà, bà than thở không hiểu sao đã hơn ba tuổi, mà cây không chịu lớn. Sau bốn năm tôi làm láng giềng gần, Pat vui lắm vì sân trước nhà tôi đầy hoa, tương xứng với sân trước nhà bà gọn gàng cỏ xanh mơn mởn, cùng lúc cây bơ phởn phơ vụt cao gần bằng mái nhà, rồi đơm bông rồi cho trái. Pat nói có lẽ tại tôi trồng hoa bón phân, tưới nước ngay bên kia hàng rào mà cây bơ được hưởng nhờ ơn mưa móc. Vui chưa được bao lâu, tôi thấy vắng Pat vài ngày, rồi cậu con trai đến ở chung với Pat, trước đó bà sống một mình cùng con chó thật to làm bạn. Tôi ít thấy Pat ra làm vườn, hỏi thăm mới biết Pat bị ung thư phổi, chỉ hai tháng sau đó Pat mất.

James trở thành hàng xóm của tôi, cây bơ ngày một lớn, trái ngày một nhiều, nó là niềm vui cho các buổi họp bạn bên nhà tôi, con cháu của bạn tôi tha hồ leo lên nóc nhà hái trái. Pat đã trồng cây này sai vị thế, có lẽ bà không nghĩ đến khi trưởng thành cái cây sẽ to đến thế nào, nên trồng cách tường nhà bà chưa đến một thước, cách hàng rào chỉ có hai gang tay. Bao nhiêu nhánh lớn tha hồ vươn sang sân trước nhà tôi, sau mười năm nó thoải mái vươn hẳn sang mái, lá đổ hoa rụng, trái ngày một cao không sao hái tới, James lười biếng không cắt ngọn cắt cành, rễ làm bung cả một mảng sân xi-măng, hàng rào bị di chuyển, cột cũng bị bứng lên. Khi tôi nhắc, James lại cắt vài nhánh, cứ thế bao nhiêu năm, cây ngày càng cao, đụng cả lên dây điện. Nay James bỏ nhà vì không có tiền trả cho nhà băng! Tôi mới hạ nó xuống được, trước đây tôi cũng muốn mướn người, mà James không muốn tốn tiền nên lần lữa. Tôi đề nghị trả hết phí tổn, James lại mắc cở không muốn, dĩ nhiên anh ta cũng có tự ái, không lẽ mắc nợ bà hàng xóm Á-châu.

Đọc báo, biết chuyện nhiều gia đình bỏ nhà vì không đủ tiền trả tiền nhà hàng tháng, sau khi chồng hay vợ bị thất nghiệp, tôi không để ý gì cả, nay chính căn nhà bên cạnh bị bỏ hoang, cỏ mọc cao hơn đầu gối, nhìn buồn thật buồn. Vì hoàn cảnh túng bấn phải mất nhà đã buồn, đằng này căn nhà thừa hưởng di sản bị mất còn buồn hơn biết bao! Tôi biết Pat đã trả hết nợ nhà, bà mua nhà khi giá nhà chỉ có 30.000 đồng, trị giá bây giờ hơn gấp mười lần, mà con số nợ nhà băng của James lên gần 400.000 Mỹ-kim.

Cái cây bị trồng sai chỗ, làm tôi suy nghĩ mãi. Lợi ích của cái cây bơ phải hơn mười năm mới thấy, nào là trái nào là bóng mát, chỉ vì người trồng đặt cây vào vị trí sai mà thành vô dụng phải đốn đi, trái ngon không sao bù lại được cái hại phá sân nhà, tường nhà.

Nếu Pat là người Việt Nam, James là người Việt Nam, căn nhà chắc hẳn vẫn còn, khu vườn ắt hẳn vẫn còn gọn gàng đẹp đẽ như ngày Pat còn sống, còn chăm sóc cho nó. Từ ngày căn nhà vào tay James, nó tiều tụy dần đi, thảm cỏ vàng vọt, hoa chết dần mòn.

Mười năm cho một đời cây, một đời người khởi tính từ đâu? Tôi nhớ thập niên sáu mươi, chương trình công dân giáo dục, rèn luyện nhân cách, tâm hồn cao thượng, lý tưởng thanh niên, tất cả nung đúc cho con người một nhân cách trong sáng, một tinh thần lành mạnh, hành trang tuổi trẻ có bao ước mơ không cho cá nhân mình, mà là ước mơ cho mọi người chung quanh, cho xã hội chung quanh. James hơn ba mươi tuổi, độ tuổi xung mãn nhất để xây dựng tương lai, không hiểu tại sao anh lại để cảnh mất nhà xảy ra, tôi biết anh ghé nhà lấy thơ vào lúc khuya lắm, không muốn gặp hàng xóm, để tránh cái nhìn dò hỏi. Trước khi bỏ đi, James có hỏi nếu tôi biết ai muốn mua nhà, anh sẽ bán. Giá anh đưa ra có lẽ chỉ bằng số nợ anh mang với nhà băng. Nhưng tình hình nhà cửa không còn như cách đây hai năm, nở phồng hơn bánh tiêu trong chảo dầu nóng, nhờ khoảng thời gian “giá nhà bong bóng” ấy, mà James tha hồ lấy tiền thế chấp căn nhà ra tiêu xài thỏa thích, từ chiếc tàu đồ sộ để anh đi câu cuối tuần, đến sáu năm dài thoải mái nằm nhà, không cần tìm việc làm, sau đợt thải người của Intel.

Không thể nào nói anh gặp khó khăn vì ngôn ngữ vì màu da, như những người Việt Nam tị nạn, mà chỉ có thể nói đến sự e ngại làm việc là nguyên nhân. Đang đi làm lương cao, tìm việc mới lương thấp hơn cũng là lý do để từ chối, xã hội thừa mứa, con người quen với đời sống thoải mái dễ dãi từ bé, làm sao có đủ bản lãnh để chịu khó cần cù!

Bây giờ không phải quét lá mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều, vạt sân đầy nắng, mấy chậu lan không còn bóng râm lá trổ vàng, tôi thấy nhớ. Từ cây bơ tôi so sánh Joeh với James, hai chữ có hai mẫu tự đầu giống nhau, phần còn lại là oeh cố gắng làm việc để sống, dù công việc có nặng nhọc, phần ames được bao ưu đãi, có nhà, có học, thế mà như cái cây bị trồng sai chỗ, đáng tiếc biết bao.
Tonka
#549 Posted : Friday, July 24, 2009 1:00:36 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Vậy là chị không còn được hái những trái bơ be bé xinh xinh nữa.
ngodong
#550 Posted : Friday, July 24, 2009 1:16:12 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)

Không còn bơ để ăn, cũng không còn nơi để bạn bè ghé vào hái bơ - một cây bơ cho cả vài trăm trái là ít.

Tiếc đứt cả ruột.
PC
#551 Posted : Friday, July 24, 2009 4:40:54 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chị ngodong à,
Như vậy mình là hàng xóm mà cũng được quyền cắt cái cây của nhà bên cạnh khi nhà đó vô chủ à. Sao hồi đó chị không đề nghị hàng xóm xử lý cái cây gây phiền cho nhà chị? Thiệt tình hàng xóm với nhau mà gặp vấn đề cũng khó xử quá hén.
xv05
#552 Posted : Friday, July 24, 2009 5:17:34 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

Tôi đề nghị trả hết phí tổn, James lại mắc cở không muốn, dĩ nhiên anh ta cũng có tự ái, không lẽ...
Bà Úc già kế bên nhà em chẳng mắc cở gì hết, làm hàng rào bà nói khg có đủ tiền, thế là tụi em nói bà có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, còn bao nhiêu tụi em bao hết. Bà qua bên tụi em thấy cái gì để không là xin hết. Em kho cá đem ra ngoài cho khỏi hôi nhà, khói bay qua nhà bả bèn xin lỗi sợ bả khg chịu được mùi cá kho. Nhè đâu bả nói đồ ăn của nhà cô thơm lừng chỉ tổ làm tui đói bụng, thế là em mang cá kho qua cho bả ăn luôn Smile
ngodong
#553 Posted : Saturday, July 25, 2009 1:31:05 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Em nói hoài, James cắt những cành nhỏ, rồi để ì, lý do cây ngày càng cao, gấp đôi chiều cao của nhà.

XV, khác nhau giữa bà Úc già và James là tuổi tác, anh chàng là kỹ sư khỏang 30 hơn, ngồi nhà chơi to cao khỏe, nên anh chàng xấu hổ với chị. James lịch sự xin lỗi và vội vã mang máy ra cắt cỏ ngay, khi thấy chị chạy sang cắt cỏ sát hàng rào nhà anh ấy. Blush Nhưng rồi y như không có mẹ nhắc thì ì ra vậy đó.
PC
#554 Posted : Saturday, July 25, 2009 2:21:51 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05
Bà Úc già kế bên nhà em chẳng mắc cở gì hết, làm hàng rào bà nói khg có đủ tiền, thế là tụi em nói bà có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, còn bao nhiêu tụi em bao hết. Bà qua bên tụi em thấy cái gì để không là xin hết. Em kho cá đem ra ngoài cho khỏi hôi nhà, khói bay qua nhà bả bèn xin lỗi sợ bả khg chịu được mùi cá kho. Nhè đâu bả nói đồ ăn của nhà cô thơm lừng chỉ tổ làm tui đói bụng, thế là em mang cá kho qua cho bả ăn luôn Smile


Không biết viết cái điều này ra thì có tội lỗi gì không đây, nhưng mang thức ăn cho người khác rồi rủi như bả nuốt mắc nghẹn hay sao đó mà lăn ra dãy đành đạch thì coi chừng bị điều tra lôi thôi lắm à nha. Thấy như ông bác sĩ của Michael Jackson không? Chữa bệnh cho người nổi tiếng hay nhà giàu bây giờ lại bị cảnh sát gõ cửa, thấy mệt quá đi.
Ở Tây phương người Việt mình than phiền là lòng người lạnh nhạt, nhưng nồng ấm quá có khi cũng mang họa vào thân.

Huệ
#555 Posted : Saturday, July 25, 2009 2:50:09 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

Không biết viết cái điều này ra thì có tội lỗi gì không đây, nhưng mang thức ăn cho người khác rồi rủi như bả nuốt mắc nghẹn hay sao đó mà lăn ra dãy đành đạch thì coi chừng bị điều tra lôi thôi lắm à nha. Thấy như ông bác sĩ của Michael Jackson không? Chữa bệnh cho người nổi tiếng hay nhà giàu bây giờ lại bị cảnh sát gõ cửa, thấy mệt quá đi.
Ở Tây phương người Việt mình than phiền là lòng người lạnh nhạt, nhưng nồng ấm quá có khi cũng mang họa vào thân.
Đâu có sao đâu, PC. Hàng xóm nhà Huệ đem thức ăn chia cho nhau hà rầm, đủ các gốc gác. Rồi thỉnh thoảng có người tới điều tra lý lịch của hàng xóm, thì ai nấy xúm lại có sao khai vậy, thân tình lắm. Nhà Mindy đi du lịch hai tuần, đem chìa khóa nhà và mật mã hệ thống báo động nhờ hàng xóm trông nom giùm. Có nhà đi vắng thì giao chìa khóa cho hàng xóm mỗi ngày vào cho mèo ăn uống. Có nhà đi xa mùa đông, sợ người lạ để ý, nhờ hàng xóm mở đèn, tắt đèn cho đám hoa đèn chăng lễ Giáng Sinh trước sân nhà, làm như vậy mỗi ngày, ròng rã cả hai tuần, để phòng kẻ gian chú ý nhà vắng chủ. Bán anh em xa mua láng giềng gần mà, không có gì phải lo ngại, chỉ cần biết người, biết ta.


Khánh Linh
#556 Posted : Saturday, July 25, 2009 3:08:32 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

Không biết viết cái điều này ra thì có tội lỗi gì không đây, nhưng mang thức ăn cho người khác rồi rủi như bả nuốt mắc nghẹn hay sao đó mà lăn ra dãy đành đạch thì coi chừng bị điều tra lôi thôi lắm à nha. Thấy như ông bác sĩ của Michael Jackson không? Chữa bệnh cho người nổi tiếng hay nhà giàu bây giờ lại bị cảnh sát gõ cửa, thấy mệt quá đi.
Ở Tây phương người Việt mình than phiền là lòng người lạnh nhạt, nhưng nồng ấm quá có khi cũng mang họa vào thân.




Blush“Làm phúc phải tội.” Tốt hơn hết là “cẩn tắc vô ưu.”
ngodong
#557 Posted : Saturday, July 25, 2009 6:43:33 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Hàng xóm nhà em, nhắc em sao lâu quá không làm chả giò Tongue
Hàng xóm khác thì hỏi bánh chưng, em nói bánh chưng một năm chỉ có một lần.

Bán anh em xa mua láng giềng gần đúng rồi mà.
xv05
#558 Posted : Saturday, July 25, 2009 1:28:21 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Hàng xóm của em cũng giống như chị Huệ kể vậy đó, đi đâu là nhờ hàng xóm trông coi dùm, lấy thơ cất dùm, tưới cây, dòm ngó dùm. Mấy nhà thân tình lâu năm thì giao luôn chìa khóa cho hàng xóm.v.v... Còn thức ăn thì mình cũng tùy thứ mà cho.
Nhưng nói cái này mới mất lòng nè, em thấy hàng xóm người bản xứ còn ít... phiền hơn hàng xóm Mít á.
linhvang
#559 Posted : Saturday, July 25, 2009 4:06:28 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

Đợi hoài không thấy khoe bồ nhí của LV - mau lên nha.


Bồ nhí của LV đây nè: Bella B

Hm! Muốn làm cho cái hình lớn lên mà không làm được!
ngodong
#560 Posted : Saturday, July 25, 2009 11:50:47 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Lúc LV cho hình lên photobucket, nhớ chọn size vừa đừng chọn size nhỏ quá, muốn thay đổi cỡ chỉ cần vào edit lại trên photobucket.

XV ơi! cũng may rủi thôi, chị từ ngày sang đây không có láng giềng VN - lại còn tùy vùng nữa - quan trọng nhất là tùy cách cư xử của chính mình, phải không ?

Users browsing this topic
Guest (42)
47 Pages«<2627282930>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.