Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 3,437 Points: 1,167 Thanks: 85 times Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
|
Cuộc Đời
Bốn mươi ba tuổi, chưa vào mùa thu cuộc đời, sao có thể ra đi hả Ann?
Sau những ngày nghỉ cuối tuần bận rộn, sáng đầu tuần trở lại đi làm, nghe tin Ann đã thở hơi cuối cùng vào ngày thứ bảy 31 tháng 5, những đôi mắt mọng nước buồn thiu. Bác sĩ phát hiện ra bệnh ung thư ruột (colon cancer) mười tám tháng qua, trước đó Ann đã được chữa trị bệnh đau lưng kinh niên vài năm, lý do vì liên quan đến nghề nghiệp (!). Đau lưng thường xảy ra cho mọi người, nên bác sĩ cho thuốc giảm đau, khám sơ sài và bệnh nhân Ann yên tâm mình chỉ bị đau lưng vì làm việc nặng. Đến khi Ann gục xuống vì đau, nhà thương xúc tiến việc chụp hình MRI toàn thân, thử nghiệm mọi thứ, kết quả tìm ra là Ann vướng ung thư, và các tế bào điên cuồng ấy đã lan quanh ổ bụng. Đủ thứ hóa trị, phóng xạ được truyền vào Ann hy vọng giữ Ann cho chồng và hai con 16 – 13 tuổi – sự hy vọng này đã kết thúc vào ngày thứ bảy 31 tháng 5.
Tôi nhớ hoài khuôn mặt của Ann, dáng đi nụ cười tiếng nói. Lần đầu nghe tiếng cô trên điện thoại, là khi tôi vừa được anh cô nhận vào làm việc. Nghe tôi tự giới thiệu, Ann nói ngay, cô biết tôi là nhân viên mới, giọng cô cười ròn rã trên máy, khi tôi yêu cầu cô nói chậm lại và rõ hơn để tôi có thể ghi xuống giấy, điều cô muốn nhắn đến anh cô về ngày thực tập cứu hỏa, cả hai đều là tình nguyện viên chữa cháy của thành phố. Một người năng nổ làm việc, vui vẻ yêu đời, cô mạnh khỏe gấp mấy lần tôi, với dáng người nhỏ nhắn, không to lớn như những phụ nữ ngoại quốc tôi được tiếp xúc. Cô bình dị biết bao, người phụ nữ làm công việc của đàn ông, cô lái xe cẩu, làm việc ngoài công lộ, chiếc áo màu cam cô mặc, chiếc nón kết cô đội, dáng đi nhanh không điệu bộ, cô cười nói vang vang, thú vui của cô là đi xe gắn máy phân khối cao, đi câu và cắm trại . Khi tóc cô đã rụng hết vì hóa trị, cô vẫn vào văn phòng tôi làm việc, thay vì nghe lời an ủi, cô cười và an ủi chúng tôi, những người bình thường, có người nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp. Tôi chào hỏi cô như mọi khi, cố dấu sự cảm xúc của mình, vì tôi hiểu với cá tính mạnh mẽ, người ta không thích thấy sự thương hại của người khác, khi lâm vào hòan cảnh ngoài khả năng họ có thể thu xếp được. Tôi nhớ cô nháy mắt nói với tôi: “Rose nè, thuốc đâu có làm tôi đi chậm lại phải không?” Tôi trả lời: “Ann làm cho thuốc đi chậm lại thì có!” Cô phá ra cười nói với tôi: “You are funny, Ann làm cho thuốc chậm lại làm sao thuốc chữa bệnh cho Ann được?” Siết vai tôi cô nói thêm: “Cuộc đời là thế, khi còn thở phải tận hưởng hết mình, phút cuối chẳng biết khi nào!” Có lẽ lý thuyết về cuộc đời, ai cũng biết như Ann đã nói hôm nào với tôi, nhưng sống thế nào, tận hưởng thế nào lại là điều khác. Mỗi con người là một tinh cầu biệt lập, mỗi khối óc có những sự suy nghĩ riêng tư, cầu vồng có bảy sắc, nhưng kết hợp tất cả những sắc mầu ấy, nó trở thành màu trắng trong suốt. Tôi quí trọng từng sắc mầu khác biệt, tôi sống chan hòa cùng mọi người tôi gặp và tiếp xúc mỗi ngày, giống như Ann luôn có nụ cười trên môi, luôn nói những câu làm người khác cảm thấy ngày của mình đáng sống biết bao, khi hiến tặng nụ cười chia sẻ, nhìn thấy những góc cạnh đẹp, trên bức tranh đời đầy vệt màu loang lổ, đôi khi không hề dính líu vào nhau. Cái duyên nào cho tôi gặp Ann trên cuộc đời này, người phụ nữ Á Châu khép kín, người phụ nữ Tây Phương mở toang lòng dạ, cùng có những điều suy nghĩ giống nhau, chăm sóc con từng li từng tí, bên cạnh chồng chung sức xây dựng mái ấm gia đình, phù phiếm xa hoa cô không màng, nâng niu cỏ cây, môi trường sống, nghĩ đến người chung quanh trước khi nghĩ đến bản thân.
Không phải vì Ann đã khuất, mà tôi chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp từ Ann. Mỗi ngày trong đời sống, duyên may cho tôi gặp được bao người, người thế này kẻ thế khác, với tôi họ là những tấm gương soi được chính mình, nụ cười là mẫu số chung bất kể chiếc gương thế nào, trong suốt hay tì vết, giống hình dạng chiếc gương của mình hay không – không cần thiết, chỉ biết nụ cười toát ra từ tấm lòng và trái tim chân thật.
Những tháng cuối của Ann, không còn ai được gặp, vì thuốc giảm đau khiến Ann không còn di chuyển được, cô về nhà cha mẹ trong trang trại đầy những con vật cô thương yêu chăm sóc, hai chú ngựa trắng, đàn dê sữa, vài con bò. Nhà riêng của cô chưa xây xong, căn nhà nằm trên núi hai vợ chồng dựng kèo cột một mình. Cả gia đình sống tạm trong căn nhà tiền chế (mobile home) bên cạnh, chưa có đường dây diện thoại, chưa có hóa đơn điện nước, tôi ghé thăm một lần khi tuyết phủ sân tuyệt đẹp, nhà tôi dưới chân núi, lái xe vòng vèo lên lưng chừng thì đến nhà Ann. Thiên nhiên hùng vĩ có nhớ nhung gì con người nhỏ bé tên Ann, gom bao nhiêu đá kết thành chiếc lò sưởi thiên nhiên, để bạn bè ghé đến quây quần, cô khơi giòng suối cho đám cá từ đâu không biết ghé đến chơi trong chiếc hồ trước nhà, chúng đến và ở lại không đi. Thương Eric không còn mẹ, hai tháng trước thằng bé 13 tuổi đã giải cứu được con cừu, sau khi chạy vội vào nhà lấy chiếc súng săn, bắn chỉ thiên đuổi con cọp núi đang cố sức phá cửa chuồng – Eric kể một cách tự hào mình đã dùng cây súng săn của mẹ cậu như thế nào. Phần cô bé tóc dài Kelly, khi lái chiếc xe truck to trong nông trại của nhà mình, không ai thấy tài xế đâu, vì rơm rạ chất đằng sau thùng xe, và vì cô cũng nhỏ nhắn giống mẹ. Tôi nhớ đến Ann nhiều quá, tiếc cho mình vừa mất đi một người bạn tốt, tiếc cho xã hội mất đi một thành viên năng động, cuộc đời mất đi một phần tử xứng đáng. Chris chồng của Ann sau hai tuần túc trực bên giường bệnh, chiều qua đã nở nụ cười nói khẽ: “Ann muốn có một buổi tiệc liên hoan vui vẻ trước khi đem thiêu.” Đôi mắt của anh mờ nước.
Bạn tôi ơi hãy an nghỉ bình an, tôi mang nụ cười tự tin của bạn trong lòng, để tận hưởng hết mình những điều tốt đẹp chung quanh, cùng lúc tôi làm hết sức tôi cho cuộc đời thêm đẹp, như bạn đã làm .
Vĩnh biệt Ann.
|