Tôi rất buồn khi đang ngồi nghịch những tấm hình này. May mà tôi có cách làm cho đầu óc thanh thản khi có việc xảy ra bất ngờ.
Nhánh đào của Angie đem đến cho sau khi cành đào của tôi rũ rượi. Sáng nay tôi rất vui, nhảy nhót từ bếp sang đến tranh ảnh, viết lăng nhăng vui vẻ , nhưng tiếng reng của điện thọai, tiếng em tôi khóc trên phone , thế là hết, tôi không vui được nữa.
Ngoài trời cơn giông đang vần vũ đến, trời sẽ có bão, gió như đài khí tượng thông báo. Tôi ra dọn hết những cây lan cho nằm sát vào tuờng, quét hết đất hôm qua, tôi lấy trong các chậu cũ ra thay đất mới, để khi mưa đến thềm gạch không bị dơ.
Tôi sống ở miền Bắc, các em tôi sống ở miền Nam CA, có việc gì xảy ra trong gia đình các em, các cháu tôi, là lòng tôi lại rối lên, tôi không thể chạy đến cùng các em ngay, tôi khổ sở ray rức. Cháu tôi bị đau đêm qua phải vào bệnh viện, bây giờ mọi việc đã yên ổn, nhưng em gái tôi sợ hãi quá. Tôi muốn bên cạnh em ngay bây giờ. Tôi biết tôi có thể làm đuợc rất nhiều điều thay cho em.
Không biết tại sao lại thế. Hay tại tôi lớn nhất nhà, nên tôi quyết định việc gì cũng nhanh chóng, vững chãi. Tôi rất bình tĩnh khi phải đối diện với khó khăn. Khi lo lắng tôi tìm việc để làm , viết ra cũng là cách để lo lắng bớt đi.
Trời đang chuyển rất buồn, ước gì i ghé đến bây giờ tôi sẽ có người để nói chuyện. Hôm nay anh của tôi phải đi làm.
Tôi chỉ biết cầu nguyện thêm cho em tôi vững lòng hơn. Em đã nói chuyện và khóc với tôi chắc em tôi bớt sợ hãi chút ít. Tôi vẫn đang ngồi đợi điện thoại khi đang viết thế này.