Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
NÓ và NÀNG Nói NÓ là cách nói hơi có chút dỗi hờn với một đứa em đột ngột bỏ đi rồi đột ngột quay về cười cười nói nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Bởi vì trong thời gian ấy tôi vẫn nghĩ đến NÓ mỗi khi nhớ về Đà Lạt, nhớ cái lần nó nhảy bổ vào Lab kéo tôi ra chỉ để nói về một cảm xúc bất chợt với ... chỉ một cái áo sơ mi nam trắng tinh; hay là những buổi lang thang ở Paris, ngồi ở góc nhà thờ Đức Bà nghe nó nói về một chuyện khác lạ...hay là lại cãi nhau về những điều vi mô vĩ mô.
Thực ra không phải là NÓ mà là NÀNG. Về nàng chỉ cần một từ thôi, TRONG VEO! Trong veo ánh nhìn dù ánh nhìn đó mang hình viên đạn hay đằm thắm ngất ngây. Trong veo cảm xúc dù cảm xúc đôi khi là sự nổi loạn. Và, trong veo tình yêu dù rằng tình yêu không chỉ mang đến hạnh phúc mà còn đầy khổ đau. Tất cả là từ một trái tim nồng nhiệt, can đảm, ngây thơ và cả dại khờ. Nhưng tất cả đều rất chân thành, không tính toán.
NÀNG mong manh mát lành như làn gió buổi sáng mai, nhưng cũng sẵn sàng thành cuồng phong giang hồ cát bụi. Với tôi, NÀNG hay NÓ chẳng quan trọng. Quan trọng nó là đứa em ngốc nghếch cứng đầu mà tôi không thể không nghĩ tới, với một chút lo lắng rất ... kẻ cả.
Hanh Van Saigon, 4/3/2019PS.
- Thu Hương :Tuyệt vời! Chúc mừng hai chị của em nhé!
- Thien Huong : Đọc bài này chắc là NÓ thích lắm đây.
- Thu Ái : Ước gì
- Hoài Phương : YES, HP cũng 'Ước gì' mỗi sáng ra được chị của nó gửi lời chào cách này (!) = những con chữ biết nói dễ dàng hơn tất cả những gì chứa đọng nơi một đại dương bao la với những là Sóng : sóng ngầm, sóng nổi, sóng lao đao (?)... Nhưng thật sự là bất ngờ quá đỗi khi thấy chị Hạnh đã chọn cách Bonjour rất ngoạn mục này, đến độ .. P nó tràn đầy cảm xúc khi đọc qua từng chữ, từng câu, từng nỗi nhớ...mà không thể viết gì hơn ngay lúc này. Xin gửi tặng chị của nó và cũng là lời chào tốt lành cho một ngày mới, 4 Mars = Saint Casimir (Thánh Casimir, theo lịch Tây). LOVE !
- Thien Huong : Cảm xúc quá khi có một người chị với từng ấy năm thôi mà hiểu mình đến chân tơ, kẽ tóc mà có lẽ chỉ có với tình yêu của người mẹ mới hiểu rành rẽ về đứa con của mình và mới đồng cảm và yêu thương mình như thế, Nó nhỉ.
- Hoài Phương : Yes, đúng thế đấy chị TH ạ, chuyện gì P nó cũng thích nhất là kể cho chị H nghe, vì chỉ có chị H là hiểu được điều gì sau khỏi bên trong cái khối trí tưởng và ý tưởng của nhỏ em ngang bướng thật nhiều, nhưng rồi cũng mềm xèo đôi khi.. Ah, chị TH có biết câu ngạn ngữ : "Chị nào em nấy"? ( đấy là em diễn biến theo câu ngạn ngữ của Pháp "Cha nào con nấy", rồi "Mẹ nào con nấy")
- Thien Huong : biết nên mới nói NÓ sẽ rất thích bài này mà, nhưng ngược lại NÓ cũng phải như thế nào để có được tình yêu như thế chứ nhỉ!😍
- Hoài Phương : Cũng thật là tình cờ, có một bài P muốn gửi chị H và tất cả những bạn bè của chị và của em trên FB cùng đọc, sau khi thấy chị kể về cái tội lãng linh của P mỗi khi 'Nó, cái đứa ghê gớm' đã nhấc chân khỏi mặt đất để ngao du cõi-không cùng mây theo gió .. đấy là bài tựa đề "Ở Một Nơi Xa Xăm ... Có Nụ Hôn Thần Thoại" mà Nó viết 10 năm trước, Nó còn ngạc nhiên hơn khi nhìn lại ngày Nó viết bài này kia .. dễ sợ thay có những sự trùng lặp kỳ lạ ?
Ở Một Nơi Xa Xăm...Có Nụ Hôn Thần Thoại.
Có người hỏi tôi: - Nụ hôn nào đẹp nhất?
Tôi trả lời : - Trong bài thơ hay trong bản nhạc thơ.
Người hỏi tiếp : - Cách hôn nào dễ thương nhất?
Tôi trả lời rằng : - Trong cung cách nàng-thơ.
Bỗng nhiên, tôi nghe nhè nhẹ từ phía bên kia bờ Đại Tây Dương, qua con gió thổi của cuối một mùa đông ẩm ướt chuyển về, thêm câu hỏi khác rất chi là "liêu trai"... Dường như trong một cơn mê ngủ vùi : - Môi hôn nào làm dậy sóng trùng dương?
Tôi phải cười hì hì mà trả lời chậm rãi : Thì ráng bơi ra giữa lòng đại dương, để tìm con sóng trắng. Sóng đại ngàn sẽ vuốt nhẹ bờ vai. Mái tóc dài chưa từng chải đã mấy mùa bão nổi, đã mấy mùa mưa sa... Ở mãi rất xa xăm là mùa thu lá đổ. Kín khắp mặt đường màu lá đỏ xác xao rơi... Những cánh tay gầy của cành cây tiễn lá... Xót xa một đời đành vội vã từ ly. Đêm này người đi về đâu, ta về đâu giữa mênh mông quãng vắng... Chỉ biết rồi sẽ lặng lẽ nhớ nhung nhau?!
Ôi! Đẹp đẽ là Tình Yêu và hồn nhiên làn nắng ấm, lướt khẽ lên môi cuộc đời những cánh lá mềm trở lại tìm mùa xuân. Hãy giữ lấy ngàn câu thơ trong xanh như ước mộng. Hãy giữ lấy nụ cười còn đọng ướt hạt sương mai. Hãy giữ chặt ngày mai qua từng cung nhạc lạ. Gió sẽ lại tìm về kể tiếp bên tên người chuyện Thần Thoại Một Nụ Hôn.
Ở một nơi rất xa xăm của muôn ngàn lời nguyện cầu tình ái. Tôi sẽ làm ngôn từ như thể lời mộng ngái, rồi cùng với nàng-thơ bay trên cánh gió trắng thần tiên. Sẽ đem về, đặt bên gối mộng giấc mơ người còn khao khát mãi một bài thơ - thơ mộng nhất cõi trần gian, với tựa đề: Ở Một Nơi Xa Xăm...Có Nụ Hôn Thần Thoại... ...rất nhẹ mà rất thơ...
............!?_?!............
Và, sau cùng dấu chấm... một cánh hoa nhạt xanh để tầm mắt em trong xanh đuổi bắt đám mây nhẹ gam màu xanh đang trốn tìm gió trắng mong manh một buổi sáng se sắt lạnh ...................................................................... .....nhưng yên lành
Kristianinota Hoàng - 04 Mars 2009 ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
PS.Nam Hải : Bài viết của HP đúng là rất tuyệt. Qua bài viết hiểu thêm về những điều mình chưa từng biết!
Bonjour thầy Nam Hải. Phải đến giờ này, khi thầy đọc bài viết này của em rồi thầy viết dòng cmt đơn sơ (!) nhưng em chợt nhớ lại và hiểu vì sao 40 năm trước thầy đã nói một câu, cũng rất ngắn gọn và đơn sơ. Đấy là sau khi làm bài thi môn Toán năm thứ nhất đại học, thầy nhìn em (em và Khoa ngồi cùng bàn khi đó) và nói : chắc còn rất ít tuổi. nên mới học giỏi vậy (?) và thầy cho điểm 10 hay 9 (chắc là 9 ?). Hồi đó, em chỉ nghĩ rằng thầy biết học khoa Sinh thì không mấy giỏi toán? Còn em 'thoát' được môn thi Toán cũng mừng quá, dù em học chuyên toán trước khi lên đại học. Nhưng em vẫn nhớ mãi kỷ niệm với kỳ học Toán duy nhất thời sinh viên, mà hoàn toàn không tự hỏi em vì sao bị ông thầy trẻ lại nói thế? Ngày tháng qua đi vùn vụt, những năm học hành miệt mài nơi giảng đường đại học cũng qua, ra trường mới là bắt đầu 'trường đời' thật sự (?) để rồi sinh viên như bọn em tập tễnh lớn khôn dần để thành 'người lớn' (?).
Bồng nhiên, mãi cách đây 2 hôm (khi em cũng vừa tìm lại được từ từ trong FB bạn bè lớp D20 Hanoi Unversity), tự nhiên thầy Nam Hải xuất hiện (hôm trước đám con gái kể lại chuyện cũ, nhắc tới thầy Hải, thì HP lại nghĩ đấy là thầy Hải nào bên khoa Sinh) - thầy kể hôm đầu tiên lên bục giảng của D20 bị ai quát "thằng nào mà láo thế, dám lên bục giảng ...?" Và, sau đó thầy mới nói : lúc đó thầy 21 tuổi, vừa ra trường và bị giao cho dạy toán khoa Sinh. Thầy cũng kể lại những kỷ niệm không thể quên với lớp D20 tụi em, nhất là ai đó dám lem lẻm cãi thầy (?) .. mấy đứa tụi em lại kể những chuyện khác nữa... Nhưng, khi em hỏi : thầy có nhớ đã nói gì với HP ? thì thầy trả lời : hoàn toàn không nhớ ! Em có hứa sẽ kể lại, mà cũng nói trước : chỉ là một câu nói bình thường thôi, nhưng mà HP nhớ. Rồi HP kể thêm, năm thứ 2 đại học HP cũng bị một thầy nào đó, lên lớp hôm đầu tiên môn gì (tự nhiên quên hẳn) chỉ thẳng HP mà bảo : em bị nhầm lớp học, về bên lớp chuyên toán đi (?) Và, HP nói : chắc thầy thấy HP hay chơi với đám lít nhít chuyên toán ĐHTH ngày đó.
Nhưng phải đến giờ này, khi thầy đọc bài "Ở Một Nơi Xa Xăm .. Có Nụ Hôn Thần Thoại", HP viết dưới tên bút hiệu Hoàng Thy Mai Thảo (ThyThy) rồi thầy viết cmt (!) em mới chợt hiểu vì sao bị thầy hỏi ngày xửa xưa. Ây cũng là nhớ chị Hạnh D19 mới sáng nay 'tặng' HP bài viết ngắn tẹo "NÓ và NÀNG" mà trong đó chị để chữ hoa 2 từ "TRONG VEO" !
Oh, phải khi thầy viết cmt rồi HP mới hiểu : 40 năm trước, thầy Nam Hải 21 tuổi, mà cô sinh viên HP (cũng như đa số sinh viên lớp D20 ) hồi đó vừa 17 tuổi thôi. Thế thì thầy cũng nhìn đời còn TRONG VEO in như học trò vậy?
Vâng, đến bây giờ khi em đã ngập chìm trong cõi thơ-nhạc và bị 'Say' chữ nghĩa, ngôn từ đến mức hoang-đàng rồi, em mới chợt hiều và biết được vì sao có những khoảnh khắc ngu ngơ, u ơ đến thế : không phải là thầy Nam Hải nói đâu mà là cái nhìn TRONG VEO nơi thầy bắt gặp nơi cô sinh viên còn chưa hết là đứa trẻ con, nên cũng chưa thể là người lớn. Và, em xin tặng cho kỷ niệm cũ của 2 thầy trò mình cùng lớp D20 của chúng em bây giờ hình ảnh đính kèm cmt trả lời dài ngút ngàn này. Em kính chúc thầy một ngày mới an lành và mong thầy sẽ luôn là người bạn lớn của lớp D20. (Em đã xem những ảnh hoa xuân thầy chụp mới đây và post trong của thầy - tuyệt vời, như một góc triển lãm ảnh nghệ thuật rất độc đáo)
- Nam Hải : Cám ơn em về comment tràn đầy cảm xúc. Mình rất vui vì đc gặp em trên này, đặc biệt là được hiểu thêm về tâm hồn em. Thật bất ngờ và cảm động về những cảm nhận của em. Em là người thứ hai đã dùng từ 'trong veo' với mình, người thứ nhất chính là người bạn thân và cực kỳ thông minh sắc sảo và tài hoa của mình, liệt sỹ Nguyễn Văn Thạc, người đã ra đi ở tuổi 19, để lại cuốn nhật ký được đặt tên là "Mãi mãi tuổi hai mươi". Cám ơn em nhiều.
- Hoài Phương : oh, thầy học cùng lớp Nguyễn Văn Thạc trong truyện Mãi Mãi Tuổi 20 ? không lẽ có sự tình cờ đến hi hiếm này ??
- Nam Hải : Đúng thế, ngày ấy cả Thạc, mình và Ngôn đc báo nhập ngũ cùng 7 bạn khác nữa. Ba đứa mình đã đi chụp chung tấm ảnh ở hiệu ảnh Quốc tế... Sau thì mình lại được hoãn. Chỉ Thạc và Ngôn lên đường. Tấm ảnh ba đứa mình có được in trong cuốn Mãi mãi tuổi hai mươi - cũng chính là tấm ảnh mình còn giữ được (ở lần in đầu tiên thì dùng ảnh gia đình Thạc giữ đc nhưng đã bị hỏng nhiều).
- Hoài Phương : Thầy sẽ gửi cho em tấm hình mà thầy còn giữ nhé, em cũng có 1 cuốn Mãi Mãi Tuổi Hai Mươi (bạn ở bên Hà Nội gửi tặng hồi hè 2007) mà không biết ảnh in hình bìa là ảnh nào (cuốn truyện này hiện để ở nhà Paris, em sẽ nhắc cu Ti nhà em tìm trong tủ sách và đem xuống đây cho em hôm tới, khi nó về thăm) - em cám ơn thầy,
Một vẻ đẹp thật tinh khôi, không ai nỡ chạm vào!....(PN)
Hoài Phương : PN viết rất đúng với cảm nhận của HP khi được thưởng lãm ảnh này mới cách đây 2 hôm. Sau khi biết là thầy Nam Hải dạy Toán D20 hồi trước, HP vào FB của thầy NH xem, và đã ngac nhiên hết sức về những photos thầy mới post gần đây, loạt hoa xuân này khiến HP cũng phải công nhận 'món' nhiếp ảnh nghệ thuật của thầy hết sức điệu nghệ. và đã nghĩ : khi nào muốn được thư giãn đầu óc chỉ cần vào đây xem ảnh hoa lá cỏ cây qua ống kính của ông thầy rất trẻ của chúng mình hôi xưa. Và để ghi dấu kỷ niệm ngày thầy trò gặp lại nhau trong FB, HP xin thấy đúng tấm hình này và dòng cmt của PN để làm hình minh hoạ cho cái cmt dài ngút ngàn của HP hồi sáng nay, mà HP sẽ post lại mấy forum trước tiên (để giữ đúng ngày viết cmt) .. sau đó em sẽ sửa lại bài hoàn chỉnh post FB (khi mà em viết tiếp dòng cảm nghĩ về 2 từ TRONG VEO với ánh mắt nhìn của 2 thầy trò mình 40 năm trước) - em cám ơn thầy.
|