Tonka tả Rainier cherries như thế là đúng quá! Ở trên này mua cherries ngay mấy cái sạp hay cửa hàng chuyên bán trái cây, rau cỏ thì cherries vừa mới hái còn tươi và cứng dòn hơn nữa.
Mấy tuần nay, LV đã khỏe, nhưng lại...cày nhiều quá.
Đưa posts cũ vào đây để TC đọc vì bị TC...càm ràm, vào PNV mà không có posts tùy bút của chị LV. Thứ sáu, ngày 22, tháng sáu, năm 2007
Trời lành lạnh. Vài cơn mưa nhẹ, ngắn, đến đi bất chợt. Mùa hè đã chính thức bắt đầu ngày hôm qua –nhưng thời tiết thì lại có vẻ thu! Tụi học trò nhỏ đã nghỉ học. Cái đèn gần khu trường học, thường chớp chớp vàng dặn bà con phải lái chậm xuống 20 dặm/một giờ, để ý trẻ con băng qua đường, giờ đã cho off. Dù vậy, khi đến nơi này, tôi vẫn rà thắng cho xe chạy chậm lại và nhìn quanh xem có xe cảnh sát nào núp sau những lùm cây rình mình hay không. Vẫn chưa bao giờ bị nhận giấy phạt đó nha. Nghe nói cái speeding ticket lối này phải trả cao lắm, trả xong, méo mặt luôn! Mà tụi cảnh sát thì cần revenue nên họ cũng canh gắt gao.
Tuần này, tôi làm việc nhiều quá: 63 tiếng. Mệt mỏi mà không dám than vì sợ bị la. Tại tôi lãnh việc chứ có ai bắt đâu. Tại bị đưa việc mà không nói lời từ chối được. Tại cái fat check làm mình mờ con mắt nữa. Mà tiền nhiều thì tiêu xài nhiều, thế thôi.
Đó là 63 tiếng chẵn chòi làm việc sở, chứ không phải…viết lách. Chưa kể chuyện viết lách, “leo” lên diễn đàn.
Vẫn chưa viết được một truyện mới nào cho Tuyển Tập Phụ Nữ Việt –trong khi mình trong ban chủ biên! Lại hứa với chị SL cho Tuyển Tập Phật Giáo nữa. Lâu nay không thấy chị PDH, chủ bút BN Magazine “đòi nợ”, chắc chị hết kiên nhẫn với tôi rồi. Chị LTN của Kỷ Nguyên Mới gọi dặn, LV cho hết bài vở của LV vào cái diskette gửi cho chị, để mỗi tháng chị khỏi phải “đòi nợ” - hihi... chị tưởng tôi “rặn” dễ lắm sao?
Chủ nhật, ngày 24, tháng sáu, năm 2007
Tim lại đập nhanh, làm tôi mệt, kỳ này có lẽ là do hai ly trà của đêm hôm qua. Buổi sáng ăn lát bánh mì nướng quẹt bơ, vào thư viện, cái cổ họng cảm thấy không ổn, như là muốn buồn nôn, thế là vào phòng vệ sinh, cúi đầu vào cái sink…cho ra hết! Trời lại mưa lớn và lạnh, trong thư viện chắc không để sưởi nên tôi thấy lành lạnh, bèn nghỉ việc về nhà, nhờ Ng cạo gió, dán salonpas cho ấm người, ngủ một giấc ở xa-lông, rồi thức dậy ăn một bát cháo nóng, thịt bò bằm nhỏ, bỏ nhiều tiêu, hành lá, ngò. Thấy khỏe trở lại.
Từ nay, sẽ phải giã từ luôn cái món trà, vì trà có cafein; nếu vì cafein mà tim đập nhanh thì chắc phải bỏ tất cả những nước uống có chất này, như coke, pepsi chẳng hạn.
(Ng cũng bắt tôi mỗi tối phải lên giường trước 11 giờ, “đáng lẽ phải đi ngủ sớm như ba má là 9 giờ. Cứ thức khuya, dậy sớm, ngủ không đủ giấc, có ngày sẽ ngã gục!”)
Mỗi ngày mỗi lớn tuổi, cơ thể cũng yếu đi, ăn uổng không còn được xả láng như hồi còn trẻ, nếu mà không muốn bị bệnh. Bệnh nặng nhẹ gì cũng cản trở đời sống hằng ngày của mình.
Tự nhủ sẽ gọi bác sĩ xin cái hẹn sớm, để sức khỏe được khám tổng quát lại. Có lẽ cái lượng Synthroid cần điều chỉnh lại?
Thứ hai, ngày 25, tháng sáu, năm 2007
Hôm nay, tôi đã khỏe hẳn. Nhưng cũng sẽ đi gặp bảc sĩ. Cứ để tim đập nhanh hoài như thế này thì không tốt đâu.
Gần hết tháng sáu rồi, sắp sửa đóng sổ sách thường niên. Con Kim lãnh chức cashier từ tháng mười một nhưng nó làm yếu quá, để việc trễ nải, ứ động. Thế là sếp Monette cầu cứu tới tôi và Wendy, kêu phải ráng giúp con K. Chuyện của con K mà tôi cũng cực theo! Đó là chưa kể những việc đáng lẽ tôi không còn phải làm nữa, mà rồi vẫn làm, chưa biết đến bao giờ! Hm! Nếu than vãn thì lại ngại tụi nó kêu mình không có tinh thần teamwork.
Thứ năm, ngày 28, tháng sáu, năm 2007
Sáng sớm tôi có hẹn với văn phòng nha sĩ để chùi răng, sẵn đó tôi muốn lấy luôn ngày để nghỉ cho khỏe (tôi có quá nhiều giờ tích lũy, không lấy thì sẽ mất), nhưng sếp năn nỉ tôi hoãn lại ngày nghỉ, vì còn cần tôi làm việc này việc nọ (không phải việc của tôi). Thế là sau khi răng cỏ chùi xong thì tôi lại vào sở. Mèn! Vừa vào là Wendy đến hỏi ngay cái việc nó dặn hôm qua, tôi đã làm tới đâu rồi, cần phải xong trước 12 giờ trưa nay. Tôi trả lời, chưa đụng đến, vì hôm qua, sau đó, Monette lại nhờ tui làm việc cho cổ.
Bất ngờ lại có thêm một cái deadline như vậy, làm tôi cũng quýnh quáng thêm vì đâu phải cứ nói làm là làm được ngay, còn phải tìm xem nó sai chỗ nào rồi mới sửa, mới làm chứ. Rồi sếp lại tới thúc nữa. Vậy mà tôi cũng còn cười được: - Biểu tui làm sao thì tui làm vậy, chứ bây giờ cái đầu tui trống rỗng, không nghĩ ngợi gì được!
Cô cũng cười: -Sao mà mày giống tao quá vậy!
Cũng may! Rồi cũng xong! Nhờ hai cái đầu chung lại. Chỉ một tiếng sau, gửi fax qua tụi bên Treasurer’s Office lúc 11 giờ. Thấy thích làm sao! Làm nghề kế toán và viết văn giống nhau chỗ đó. Khi bí, khi tìm không ra đầu mối, khi không viết được gì, thì khổ sở lắm. Nhưng tìm ra được cái con số mình muốn tìm, hay ráp chặt chẽ lại được các đầu mối với nhau để cho ra một cái truyện …feel good “dễ sợ”.
Ngày mai, chắc là không còn gì phải quýnh quáng nữa, mà cho dù, có những bất ngờ nào vào phút chót thì tôi cũng đã tự hứa với tôi, không việc gì phải quýnh quáng cả, vì cũng chẳng chết thằng Tây nào!
Thứ bảy, ngày 30, tháng sáu, năm 2007
Mấy hôm nay bận, không ra vườn rau, nhưng vẫn hỏi chừng chừng Ng về hai cây đậu của tôi xem chúng lớn cỡ nào –hay đã chết tiệt rồi! Ng nói trời lạnh (hôm qua mưa xối xả), nên rau cỏ gì cũng lên chậm, chúng chỉ mới cỡ gang tay, mấy cây ớt cũng đứng im, chỉ có đám dấp cá là lên xanh um. Ng không nhắc bụi dâu raspberry mà tôi cũng chẳng nhớ tới nó. Bữa nay, ra thăm rau, chợt nhớ và nhìn lên dải đất cao. Ôi chao! Dâu chín hồng rồi nè! Thế là tôi leo lên (dải đất), lom khom vạch lá, hái trái chín đầy hai bụm tay, vừa hái vừa bỏ miệng nữa. Đi đường thấy dâu dại (dâu đen) còn ra bông, đơm trái nhỏ, nên cứ tưởng raspberries cũng thế, vài tuần nữa raspberries mới chín, ai dè chín sớm vậy!
Blackberries, dâu đen, được cho là dâu dại vì nó mọc hoang dại, không ai trồng, hay coi ngó, nhưng là dâu ăn được. Thường mùa dâu này chín rộ khoảng cuối tháng tám, đầu tháng chín, người ta hái đem về rửa sạch, cho vào bao nylông, cất trong ngăn đá để dành, rồi đem ra ăn dần. Bỏ dâu lên trên kem (dâu trộn thêm tí đường cho bớt chua thì tuyệt!) hay cho vào bánh làm blackberry pie. Tôi mê cả hai lối ăn này!
Trên nhà chị Nguyên chắc chắn là dâu raspberry ra nhiều ăn không hết, vì hàng dâu dài lắm, chừng 10 thước, bề rộng hơn một thước, rậm rạp, xanh mướt, nhảy cây con tùm lum, nhảy qua cả bên kia hàng rào, nhà hàng xóm, làm chị lâu lâu phải qua phía bên ấy mà xin lỗi, cuốc lên, nhổ bỏ. Bụi dâu nhà tôi là con cái của bụi dâu nhà chị.
Viết tới đoạn này, bỗng muốn quay lại ngày này, tháng này của năm ngoái, đọc lại và tức cười quá, cũng đã viết về bụi dâu raspberry:
"
Tôi tưởng cũng phải cuối tháng bảy, đầu tháng tám thì raspberries mới chín, ai dè, chiều đi làm về, ra vườn sau, thăm bụi dâu thì thấy nhiều trái đã chín hồng, bèn hái một bụm, ăn chua chua ngọt ngọt. Lại nghĩ tới một hàng raspberries của chị Nguyên, chắc bữa nay, trái chín đầy, ăn không xuể!"