Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<6061626364>»
Một góc trời Tây Bắc
linhvang
#1221 Posted : Thursday, June 7, 2007 1:15:41 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày 31, tháng năm, năm 2007
Hôm nay, radio, TV và báo chí “ồn ào” với tin này. Một anh chàng luật sư người Mỹ 31 tuổi, mắc chứng bệnh lao phổi, mà loại lao phổi cực nặng, nguy hiểm, vì nó không chịu bất cứ loại thuốc chữa trị nào. Anh ta đang đi hưởng tuần trăng mật với vợ, lúc đang ở Ý thì được tin trên, và được lệnh không nên tiếp tục đi nữa, nhưng anh ta lại tìm cách về Mỹ qua ngả Gia Nã Đại. Về tới Mỹ thì anh ta bị giữ lại và cho đi cách ly. Bây giờ, các hãng máy bay đang giúp cơ quan y tế tìm cách liên lạc những hành khách đi chung những chuyến bay của anh ta hãy mau mau đi thử xem có nhiễm vi trùng lao từ anh ta hay không. Vì con vi trùng lao thoát ra khi người bệnh ho, cười, nói…,bay trong không khí, rồi người khác hít thở cái không khí ấy vào, mang luôn con vi trùng lao vào người.
Vấn đề là anh ta trông khỏe mạnh, không ho, không sốt. Ở trường hợp đó thì làm sao một người bình thường có thể nhìn ra được ai bị bệnh mà tránh, mà ngừa chứ? Trên xe buýt công cộng, trong sở làm, trong thư viện có tới hai ngàn người ra vô một ngày như thư viện tôi làm, trong thang máy chật hẹp, nhất là gặp lúc thang máy đông người, đứng sát vào nhau, dĩ nhiên là hơi thở người này thở ra thì được người kia hít vào (nhiều khi tôi chọn đi cầu thang là vì vậy).
Trên mạng lưới internet, nhiều người vào đưa ý kiến bất bình việc anh ta biết mình mắc bệnh lao mà vẫn đi xa, tạo cơ hội cho con vi trùng lao có thể xâm nhập vào người khác, có thể nguy hiểm đến tánh mạng của họ. Anh ta có thể bị thưa kiện. Đừng nói chuyện gây ra bệnh mà chỉ việc làm cho họ lo âu, thấp thỏm là chắc chắn bị thưa rồi.
Tháng giêng năm nay, khi đi khám vì một vết thương nơi sườn thì anh ta được cho hay là anh ta mắc bệnh lao. Rồi khi đang ở bên Ý thì mới được báo thêm kết quá của những cái thử nghiệm, và lúc đó mới hay đây là một loại vi trùng lao khó chữa.
Vậy làm sao người ta biết họ có mắc bệnh lao không nếu mà họ không có triệu chứng gì của một người mắc bệnh lao?

Thứ sáu, ngày một, tháng sáu, năm 2007
Giữa tháng này, ngày 14, Một góc trời Tây Bắc được năm tuổi. Thấm thoát mà thời gian qua nhanh. Tuần trước nói chuyện với chị Nhị và chị cũng đồng ý để tôi chấm dứt đăng tản mạn này hằng tháng vào Kỷ Nguyên Mới. Bắt độc giả “nghe” mình lải nhải mãi, trong năm năm, cũng chán (hì hì, má tôi là người chê đầu tiên, nói viết lung tung đâm loãng!) để dành đất đăng những bài vở khác, thay đổi không khí. Đáng lẽ tôi cũng nên có vài hàng nói lời giã biệt với độc giả yêu thích Một góc trời ở KNM, là từ nay (ở KNM) sẽ chỉ đọc truyện của LV thôi. Mà nếu có ai còn nhớ nó thì vào kiếm trong web www.geocities.com/linhvang, vì tôi vẫn dự tính là sẽ viết Một góc trời…cho tới khi không còn viết được nữa (vẫn dự tính là sẽ in thành nhiều tập để tặng fans).
Nhưng lại …lười nói lời giã biệt!
Ai chê thì chê (có người chê từ buổi đầu khi tôi viết về một con cá chết “một con cá chết mà cũng viết”, thế mà tôi lì “lải nhải” tới 5 năm báo, ôi chao để tính xem, mỗi tháng một số, mỗi năm có 12 số, tổng cộng 5 năm, là 72 số, mỗi số đăng bài viết từ 4 ngàn tới 5 ngàn chữ, thử tính xem tôi đã trám đầy bao nhiêu trang giấy), thật ra Một góc trời giúp tôi được nhiều người biết tới, chứ không phải những cái truyện ngắn của tôi. Fans biết rõ từng chi tiết về tôi, trong khi tôi không biết tí nào về họ. Nhiều khi đi ăn nhà hàng, thấy có người nhìn mình chăm chăm, làm tôi cũng giựt mình, có phải là độc giả của Một góc trời không đây? Sao mà nhìn mình như thể là quen mình?
Một góc trời…cũng giống như một loại nhật ký của mình nhưng viết cho thiên hạ đọc, sau này đưa lên web mỗi ngày, chẳng khác gì nhật ký online, một loại blog; bây giờ thiên hạ đang xôn xao ai cũng muốn blog mà tôi thì đã blog 5 năm nay rồi.
Một anh bạn có trang web văn thơ, có lần anh hỏi tôi, nếu không độc quyền cho KNM thì LV có thể gửi tùy bút/nhật ký đăng ở web của anh. Tôi cười trả lời, có độc quyền gì đâu, cũng đăng lung tung đó chớ, nhưng bây giờ đang thu về đặc biệt cho cái web LV thôi (ai muốn đọc trước thì đó là nơi).
Thấy anh hỏi vậy thôi chứ biết anh không phải là fan của Một góc trời nên sau đó tôi cũng quên đi chuyện này. Thôi cứ để độc giả của web anh làm quen với truyện ngắn của tôi trước đã.

Thứ bảy, ngày hai, tháng sáu, năm 2007
Trời vẫn tiếp tục nóng, nơi tôi ở 81 độ. Hai hôm trước 86, 87 độ, có ngày đã phá kỷ lục. Thường thì tháng bảy, tháng tám, Tây Bắc mới có những ngày nóng cỡ này.
Dự định là đi làm thư viện về, nghỉ ngơi một tí rồi sẽ được Ng đưa lên Seattle ăn cơm tối, ai dè nằm nơi xa-lông ở phòng khách có gió lồng vào cửa sổ mát mẻ thích quá, đánh một giấc tới mấy tiếng đồng hồ, thế là khỏi đi luôn. Lại dời qua ngày mai. Ng nói Ng “sợ” những dự định bất chợt nhưng lại dễ thay đổi của tôi.
Pike Place (Public) Market có hai ngày celebration, hôm nay và ngày mai, để kỷ niệm 100 năm ngày thành lập cái chợ này. Có ca nhạc, ẩm thực, trò chơi, triễn lãm nghệ thuật, ….Có điều nếu cứ nóng như thế này, lang thang ở ngoài trời thì cũng ngại (nhớ thuở còn trẻ hay đi). Chiều mát thú hơn, nhưng 7 giờ (dù trời còn sáng) thì cái celebration này lại dẹp tiệm rồi.

Chủ nhật, ngày ba, tháng sáu, năm 2007
Mới 6 giờ mà trời đã sáng trưng. Không ngủ được nữa, dù 3 giờ sáng mới leo lên giường (khi Ng hỏi thì tôi nói là 2 giờ, cho nhẹ tội!), tôi dậy, vào phòng computer, mò mẫm sửa cái web, vì hồi khuya đưa bài vở lên, không hiểu sao tôi đã làm tất cả những cái tựa đề đều chạy chữ miên lèo. Đây không phải là lần đầu tôi đã messed up như thế này, Ng đã bày tôi cách sửa, nhưng mấy tháng nay tôi đưa bài vở một cách “bình an” thành ra tôi đã quên cách sửa làm sao! Thế là tôi cứ honey ơi, honey hỡi, hỏi cái này cái nọ…không cho Ng ngủ.
Rồi sau đó Ng phải đưa tôi lên Seattle ăn sáng, đi chơi. Trên xe Ng nói “đưa ảnh đi chơi, chứ để ảnh ở nhà, ảnh quậy quá!” Cũng ghé lò đậu hũ Thanh Sơn cho tôi mua hộp đậu hũ ăn với nước đường (có những lát gừng), khoai mì trộn dừa, rắc muối mè cho ba tôi, vỉ xôi đậu phọng cho tôi. Trước đó, cũng đã mua bánh bèo với tôm tươi được giã nát rải lên trên mặt, ở tiệm Vạn Lợi. Hm! Hm! Lại nói chuyện ăn uống không hà! Hôm nọ, sau khi nghe tôi tả bánh trái mà tôi đang ăn, để tiễn một đồng nghiệp lên chức, qua nhóm khác, thì A hỏi tôi, “đã xù ra chưa?”. Tôi cười trả lời, chắc là xù rồi, cả tháng nay, có dám lên cân đâu! A dùng chữ “xù” làm tôi buồn cười, làm như tôi là con nhím mới xù lông ra! (Sau này tra tự điển thấy có chữ béo xù.)
Trời nóng quá, qua một nhà băng, chưa xế chiều mà đã thấy con số 85 độ rồi. Đi ngoài trời, thấy khó chịu vì đang quen với những ngày 70 độ, chợt mấy hôm nay, nhiệt độ nhảy lên mid 80s. Tôi đang trên đường đi thì Sam gọi, cho biết Dallas đang mưa, mưa nhưng vẫn 80 độ!
Không tới Pike Place Market mà dội ngược về, để nằm nhà hứng gió mát thổi vào từ cửa sổ mở rộng, thích hơn.

Thứ hai, ngày năm, tháng sáu, năm 2007
Cơn mưa nhẹ đêm qua làm khí hậu sáng nay mát dịu, nhiệt độ chỉ còn 66, 67 độ. Cảnh vật như đầu xuân trở lại. Tây Bắc là như thế, hôm trước như mùa hè, hôm sau như mùa xuân, có khi còn tệ hơn, bầu trời xám xịt cho ta cái cảm giác đang ở mùa đông.
Tôi mang từ sở về một cây bí đỏ con và hai cây đậu (green beans) con, mà ai đó đã ươn hột thành cây con nhiều quá, nên đem vào bỏ ở phòng ăn, ai muốn lấy về trồng thì lấy. Bí trồng bây giờ thì tháng mười sẽ có trái để chưng trước nhà mà chơi trò Ma Quỷ. Ng cằn nhằn đất ở đâu mà trồng mấy cái thứ quỷ này - ý là đất cho dây bí, chứ đủ đất cho hai cây đậu, người ta trồng nhiều, còn tôi ham vui, trồng mỗi thứ một ít thôi. Ng bảo chắc kiếm chỗ hay cắm mấy cái que cho hai cây đậu chúng leo. Tôi nói đâu cần đâu, nhớ hồi mới qua đi hái đậu ở ngoài đồng (kiếm tiền), thấy người ta để chúng bò trên luống đó.
Ở sở làm, ngày thứ hai tôi bận rộn quá xá với bao công việc, đem mấy cây cỏ về bàn để thỉnh thoảng ngắm cho bớt căng thẳng. Cuối ngày thì mang về nhà.

Thứ tư, ngày sáu, tháng sáu, năm 2007
Đang ở sở làm thì nhận cú phôn của chị NK, đang ở Oregon, gọi nói muốn gặp tôi. Được chứ! Chừng nào? Ngày hôm nay. Tôi nghe mà cũng giựt mình, vừa nói là làm liền! Hai mẹ con muốn lên WA lập nghiệp. Chỉ vẽ đường đi xong, tôi đoán chừng hơn hai tiếng đồng hồ nữa thì sẽ gặp mẹ con chị ấy. Nhưng sau đó chị gọi lại cho biết con chị được phôn kêu đi thử việc nên hoãn lại chuyến đi.
Vẫn còn ở sở làm. Bác HBT gọi cho biết giữa tháng bảy bác sẽ qua Seattle chơi, hỏi (khi đó) Ng và tôi có đi vacation đâu không. Tôi trả lời chắc là không đi đâu (Ng không thích đi xa, làm tôi cũng mất “quyền lợi”). Bác T 85, 86 tuổi mà đi đứng còn khỏe quá! Tôi với bác biết nhau vừa đúng hai mươi năm. (A ngạc nhiên M và bác quen biết cũng lâu, phải không?)
Ngày hôm nay, xem chừng tôi được kêu bằng cái bút hiệu LV nhiều hơn là tên thật! Bây giờ, tôi có nhiều bạn văn, bạn ảo hơn là bạn thật.
Nhiệt độ chỉ còn 55 thôi. Ban ngày, lúc mưa lúc tạnh. Buổi tối, đốt lò sưởi cho ấm nhà - cứ tưởng như bây giờ đang là mùa đông nên mới đốt lò sưởi! Hơi nóng phà ra ấm áp, dễ chịu.
Tôi không chịu lạnh được, Ng cũng vậy. Đây cũng là một tương đồng, đỡ phải cãi vã; cứ tưởng tượng, vợ kêu cái nhà lạnh, muốn vặn sưởi lên cho ấm mà chồng lại muốn hạ nhiệt xuống, mùa đông đi ngủ vẫn để cửa sổ phòng cho …thoáng khí, cho dễ thở. Vợ kêu anh không chìu em mà để em ngủ lạnh, chồng kêu em không chìu anh mà để anh ngủ nóng ngộp thở.

xv05
#1222 Posted : Tuesday, June 12, 2007 4:04:21 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Tôi đang trên đường đi thì Sam gọi, cho biết Dallas đang mưa, mưa nhưng vẫn 80 độ!


Bộ chị Linhvang với Sam ở gần nhau hở?
Chị nhớ viết cho em đọc để biết bên ngoài cái góc nhỏ của em còn có gì xảy ra chứ.
Tonka
#1223 Posted : Tuesday, June 12, 2007 11:48:06 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05
Bộ chị Linhvang với Sam ở gần nhau hở?


Gần cỡ như từ nhà XV tới nhà Từ Thụy vậy Wink
Tonka
#1224 Posted : Tuesday, June 12, 2007 11:54:51 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
đậu hũ ăn với nước đường (có những lát gừng),


Chỗ chị LV có đậu hũ lá dứa ăn với nước dừa không? Thứ này có màu xanh (không thấy thơm) lá dứa. Ăn với nước đường trắng chứ không phải nước đường vàng với gừng. Tiểu tk chịu ăn cái này lắm.
linhvang
#1225 Posted : Wednesday, June 13, 2007 1:49:33 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Có thấy bán đậu hũ màu xanh lá dứa, nhưng LV chưa thử lần nào.
Kỳ rồi mua một hũ (thường, mà người ta cũng hỏi có lấy nước dừa không? LV không lấy), cho Ng... một chén nhỏ thôi, còn lại...Big Smile. Nhà không có con nít, nên mình lúc nào cũng là...con nít, nên anh hai phải chìu.
linhvang
#1226 Posted : Wednesday, June 13, 2007 7:57:02 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05


Bộ chị Linhvang với Sam ở gần nhau hở?


Cách nhau hai múi giờ - bên Sam đi trước. Nhìn bản đồ thấy cũng khá xa, chắc gần 3 giờ bay.
Vũ Thị Thiên Thư
#1227 Posted : Wednesday, June 13, 2007 10:02:39 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

Chị Linh Vang
Đậu hủ lá dứa thật thì không xanh , họ cho màu thêm ...
Lúc xưa Ngoại nấu đậu hủ non cho lá dứa vào thơm lắm , bên nầy người ta dùng Vanila cũng thơm , nhưng không bằng...hay vì mình luôn nhớ thuở nhỏ, ăn thứ gì cũng ngon hơn bây giờ...
Sam ở miến Nam nên khá xa so với chị , cùng muí giờ với TThư , từ Chicago bay chừng 1 tiếng thôi , nhưng sang thăm chị thí ít nhất Sam cũng bay 3.5 tiếng đó....
PC
#1228 Posted : Sunday, June 17, 2007 8:48:28 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Chị phải viết ở đây cho em đọc với chứ,


Blush Cooling đúng đó xv ơi.

Chị LV,
Chị dán vào web chị là để đề phòng mấy cái web khác nó lăn ra chết, chớ còn muốn nhận được feedback thì chị nên dán vào các nơi, như nơi này. Mỗi nơi chị có một nhóm độc giả khác nhau, thí dụ như Pc thì chỉ sinh họat forum duy nhất là nơi này thôi, nếu chị khóai feeback từ PC thì chị phải dán ở đây.
Còn ai muốn độc quyền bài viết chị thì chị đòi.... cát xê đi! Tongue

linhvang
#1229 Posted : Sunday, June 17, 2007 11:46:22 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Lại dán tiếp cho...độc giả PNV. Big Smile
Thứ năm, ngày bảy, tháng sáu, năm 2007
Mấy hôm rày thị trường chứng khoán xuống dữ quá; tuy vậy chúng tôi chưa méo mặt và Larry vẫn đùa được, bảo là mình phải đứng ngã tư mang bảng “chúng tôi làm để có miếng ăn” (work for food) rồi. Tôi cười đùa lại, mình “khánh tận” đến thế sao?
Dĩ nhiên là không. Larry vừa lên chức cao, một năm thêm sáu, bảy ngàn.
Trời mùa hè, đúng ra cuối xuân, ngày sáng sủa nhiều hơn là ngày âm u, giúp mình yêu đời hơn. Sáng mới 5, 6 giờ trời đã sáng bạch. Chim chóc hót líu lo, ồn ào. Làm tôi ngủ ít, nhưng đỡ là không thấy mệt. Ai cũng bảo phải ngủ ít nhất là bảy tiếng. Tôi ngủ chỉ có 6 tiếng. Nhiều khi ít hơn!
Đậu và bí đã được đem ra trồng ở ngoài đất. Hai cây đậu xanh lá tốt tươi, đứng thẳng, còn cây bí vàng lá, nằm rủ rũ, chắc là muốn ngủm rồi. Đậu trồng gần giàn dưa leo năm ngoái, nhắm cho chúng leo lên đó; nhìn giàn dưa leo, chợt nhớ là chưa mua mấy cây dưa leo con.

Thứ sáu, ngày tám, tháng sáu, năm 2007
Mỗi lần đọc bài viết của nhà văn Văn Quang viết về ai hay của nhà thơ Luân Hoán viết về ai thì 90% tôi thấy cứ y như rằng họ đang viết về …người chết.
Cho dù có ca tụng người ta đưa họ lên chín từng mây xanh thì họ cũng đâu có biết gì nữa chứ. Sao không viết ca tụng khi họ còn sống để họ còn vui được? Đó là bài khen ngợi chứ có phải chê bai đâu.
Đời làm nhà văn, nhà thơ bạc bẽo quá! Một năm trước cái chết do bệnh tật, nghèo túng, ở tuổi 30, Emily Bronte (1818-1848), không thể nào kiếm ra được một nhà xuất bản nào chịu nhận in và phát hành cuốn Wuthering Heights (Đỉnh Gió Hú). Năm cuối đời của F. Scott Fitgerald, tác giả của cuốn tiểu thuyết nổi tiếng The Great Gatsby, tiền tác quyền của ông chỉ có 11, 12 đồng! Đám tang của ông trúng vào một ngày mưa tuyết, có ít người đưa, chỉ là người của nhà đòn! Ông mất khi mới có 44 tuổi (1896-1940). Sao thời trước, cũng đâu xa lắm, nhà văn nhà thơ chết sớm quá nhỉ?

Thứ bảy, ngày chín, tháng sáu, năm 2007
Mưa. Mưa cả ngày. Hai cây đậu gặp nước chắc là khoái lắm. Tôi dự định cuối tuần xem chỗ nào có bán cây đậu, sẽ mua thêm về trồng, chứ chỉ có hai cây ít quá (hôm nọ có thể lấy nhiều hơn mà lại không lấy), sợ không ra đủ trái cho một dĩa xào. Nhớ năm xưa có lần ba tôi đã trồng mấy luống, trái ra nhiều ơi là nhiều, cách một ngày không ra hái, thì hái đầy rổ, ăn không hết.
Trời mưa làm thiên hạ không có gì làm ở ngoài trời nên vào thư viện đông quá. Tôi đứng cả ngày, đôi chân mỏi nhừ. Mang một lô phim (Ấn Độ) về nhà, để đó, chứ chưa coi ngay, vì phải săn sóc hai cái bàn chân trước đã: ngâm trong bồn nước ấm.
Sam gọi, nói. Em biết chị sợ lạnh mà. Chị biết quà em gửi chị là gì không? Là cái khăn quàng cổ đó.
“Chắc mới vào đọc tùy bút của chị thấy chị bảo sợ lạnh chứ gì!”
Dallas đang nắng 90 độ. Bên tôi chắc khoảng mid 50s.
Ăn uống xong, tôi leo lên giường, mở một phim ra coi. Mèn! Bảo là có phụ đề Anh Ngữ (English subtitle), mà nó không chịu hiện lên cái phụ đề này, phải vận động cái đầu để hiểu thì cũng mệt? Tức quá, bèn ngủ khò! Rồi trong giấc ngủ lại mộng mị thấy sếp Monette đổi đi làm chỗ khác, cũng nghĩ, biết quá mà, theo quá trình làm việc của cổ, có chỗ nào mà cổ ở lâu đâu. Để xem, tôi nằm mơ có đúng không?

Chủ nhật, ngày mười, tháng sáu, năm 2007
Buổi chiều, Sam cho biết bên Dallas đã 100 độ. Nơi tôi ở chẳng biết nhiệt độ lên được bao nhiêu, nhưng đi mall dạo một hồi, chừng trở ra, vào xe, tôi biết được là bên trong xe hầm lắm. Hồi sáng, đi Seattle ăn trưa, trời mát mẻ dễ chịu như mùa thu. Vào một Deli tha hồ “chỉ” (thích ăn món nào thì đưa tay chỉ món đó). Bắt đầu tuần tới thì tôi không còn rảnh để mà lang thang nữa rồi, ngay cả ngày chủ nhật!
Ở mall về nhà, nghe Ng bảo có người quen mời đến ăn bánh xèo. Thế là đi ăn, đỡ một bữa làm bếp.
Chạng vạng ra thăm hai cây đậu. Thấy một cây đã trơ trụi lá, may quá còn cái mầm lá non là chưa bị con slug ăn. Bắt ngay thủ phạm còn đang bám trên thân đậu, vội lấy cái que lôi nó ra, …giết ngay.
Buổi tối, nghe chuyện của A. Ai dè tôi được A tin tưởng, thoải mái mà tâm sự đủ thứ như vậy! A còn bảo chuyện của A, đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết dày 5, 6 trăm trang.

Thứ hai, ngày 11, tháng sáu, năm 2007
Thật sửng sốt khi nghe Joe Sibley qua đời. Đọc cái cáo phó, không tìm thấy tên của người vợ. Tôi nhớ trong cái e-mail gửi ra kỳ đó có cho biết là anh ta nghỉ việc, xuống Cali làm đám cưới và lập nghiệp ở dưới đó. Linda kể là đồng nghiệp, bạn bè có tổ chức một cái party để tiễn anh đi -mới đầu anh cho biết sẽ tổ chức đám cưới trên này. Ở tuổi 50 mà mới lấy vợ thì thật muộn màng, nhưng ai cũng mừng cho anh vì lâu nay thấy anh sống có vẻ cô đơn lắm, qua tiểu bang này ở một mình và đi làm, trong khi đại gia đình anh ở một tiểu bang khác thuộc miền Nam nước Mỹ.
Thì ra khi mất, anh vẫn còn độc thân. Cái cô bạn gái quen trên Internet, hứa hẹn đủ thứ, để rồi khi anh bỏ giốp, xuống dưới đó để chuẩn bị làm đám cưới thì cô bảo …quên đi, tôi không còn dính líu gì tới anh nữa!
Không biết vì anh đau buồn rồi mất hay anh …tự tử? Không ai biết và cũng không dám hỏi. Người nhà đưa ra rất ít chi tiết. Linda thở dài, bảo tôi, mấy năm nay bộ của mình có nhiều cái chết lạ lùng quá.
Tôi đồng ý. Có nhiều người chết khi còn rất trẻ. Và đi chơi núi rồi mất tích như cái ông Gil đó rõ là lãng xẹt. Thấm thoát mà một năm đã trôi qua. Nghe nói mẹ ông ta vẫn hy vọng là một ngày nào đó ông sẽ bất ngờ trở về nhà, vì con người của ông chẳng khác nào như một nhân vật trong truyện trinh thám.
Chỉ mới ngày thứ hai đầu tuần, luôn luôn cho tôi cái cảm giác bận rộn, mà nhiều khi bận rộn thật. Tôi có một cái project (kéo dài cho đến hết tháng mười), cứ 9 giờ sáng thứ hai là họp, khỏe quá hôm nay nhận e-mail cho biết là cái họp sáng nay được hủy bỏ rồi.
Qua ngày thứ ba thì mọi việc bình thường trở lại. Thích nhất là chiều thứ năm ra về tà tà, vì buổi tối không phải đi làm thư viện, tối đầu tiên được rảnh rang sau ba tối đi làm liên tục. Dù rằng thứ sáu vẫn còn đi làm giốp chính, nhưng cái cơ thể tôi đã bắt đầu lè phè, bởi vậy tôi không thích họp hành hay bị giao công việc nặng nề vào ngày này. Từ bụng ta suy bụng người và từ những kinh nghiệm bản thân "nằm nhà thương", tôi nghĩ chắc chắn những người làm trong ngành y tế cũng có thái độ như tôi vậy, thế nên mình không nên vào bệnh viện vào ngày thứ sáu, nếu mà mình có thể tránh được. Và cũng đừng cho mổ xẻ gì vào những tháng sáu, tháng bảy, báo đăng rằng đó là những tháng mà các anh chị sinh viên y khoa bắt đầu thực tập!

Thứ ba, ngày 12, tháng sáu, năm 2007
Cứ mỗi lần tụi xe buýt đổi tài xế mới là y như rằng tôi bị trễ, không kịp đón chuyến thứ hai, và phải đứng đợi ở ngoài đường 25 phút, đó là chưa kể lúc ngồi trên xe buýt cứ thấp thỏm nhìn đồng hồ không biết có kịp không hay sẽ bị trễ? Sáng nay, cũng may trời nắng ấm áp nên đứng ngoài đường cũng không sao.
Chắc tôi phải lái xe (đi thẳng tới sở), chờ cho người tài xế quen đường đi nước bước rồi mới đi xe buýt lại. (Lái xe một mình cũng cảm thấy "tội lỗi" vì như thế là không dành dụm năng lượng.)
Giá cả xăng nhớt đang trên đường đi xuống, $3.09/một ga-lông. Bằng giá cả năm ngoái vào thời gian này. Vậy là nó đã không lên tới 4 đồng như người ta đã lo. Chẳng biết năm nay nó có xuống lại được dưới hai đồng?
Mùa này chuồn chuồn kim sinh sôi nẩy nở ở cái ao nhiều quá. Có lần, tôi bắt được một con, nắm giữa hai ngón tay một hồi, rồi bỏ nó đậu trên ngón tay cái bên kia, mục đích là thả cho nó bay đi mà nó không buồn bay, cứ đậu im ru bà rù một chỗ, tưởng như dân say!
Trong ao thỉnh thoảng vẫn thấy một cặp vịt bơi lội. Thường thì thấy anh trống bơi một mình, làm tôi tưởng anh góa vợ, không chừng chị vợ bị tai nạn mà mất mạng rồi. Nhưng không, chúng vẫn có đôi, có cặp đó. Vịt, chim là giống chung tình, sống từng cặp, khác với chó, mèo, tới mùa động cỡn là… lung tung.
Có nghe Ng kể một truyện tếu như thế này. Hồi cặp vợ chồng còn trẻ, được người ta kêu là hai vợ chồng, tức là hai vợ và một chồng, là ông chồng có hai vợ; lớn tuổi, được người ta kêu hai ông bà, tức là hai ông và một bà, là bà vợ còn sung sức có hai ông!

Thứ sáu, ngày 15, tháng sáu, năm 2007
Hai ngày qua, tôi lái xe. Hôm nay, đi buýt. Lúc đứng đợi xe buýt đầu thì thấy nó đến sớm, mừng quá, hóa ra là cô tài xế quen thuộc, cô chỉ đi vacation một tuần thôi, chứ không phải đổi ca. Có cô lái thì thong thả được 5, 7 phút giữa hai chuyến buýt. Lên xe chỉ việc nhắm mắt thoải mái, mặc ai nói cười đùa giỡn. Sáng nào tỉnh táo thì đọc sách, viết lách. Trong cái túi đựng thức ăn (mà sở đã tặng vào tháng trước), tôi còn bỏ vào được một cuốn nhật ký và một cuốn truyện loại mỏng -dạo này ở thư viện, loại Book Plus này về nhiều, mới toanh.
À, hôm qua lái xe đi được hai lốc đường, chợt rờ thẻ đeo trước ngực, giựt mình biết là đeo lộn thẻ của thư viện, bèn phải quành về đổi thẻ, vì không đúng thẻ thì làm sao mở cửa vào sở được!
Buổi trưa. Nhà hàng Tran’s Dynasty, do anh bạn người Việt làm chung bộ làm chủ. Đãi Wendy ăn trưa nhân dịp sinh nhật của cô, vào tuần tới. Rủ Larry đi ăn luôn cho vui. Cũng đãi Larry, vì thấy thị trường chứng khoán lên, cho mình cái cảm giác giàu thêm, nên …rộng rãi! Với lại, hồi sáng, lúc đợi đèn để qua bên kia đường cho chuyến buýt thứ nhì, ở góc đường, cạnh thùng báo, thoáng đọc cái tít chạy lớn trên tờ The Olympian, là tiểu bang WA vừa có thêm 484 triệu tiền thu vô, nguồn lợi tức bất ngờ, làm ngạc nhiên cả người soạn ngân sách của nó. Tôi nghĩ rằng kinh tế của tiểu bang này có khá thì người dân ai ai cũng sẽ …dễ thở hơn. Mình đi làm cũng thoải mái hơn.
Bữa ăn trưa vừa xong thì Rob bước vào, thấy bọn tôi, nên xề xuống ghế trống, ngồi chung.
Nói chuyện một hồi thì nghe tin Rob đang chuẩn bị ly dị vợ. Lý do: cô vợ có máu đánh bài “một ngày đi đoong hai ngàn. Tôi không muốn làm việc mãi mà không có cắc nào”!
Người Việt mình có câu “cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút sách”, nghiện vào một là khốn đốn gia cang. Mà cờ bạc là cái nghiện nguy hiểm nhất. Tiền bao nhiêu cũng không đủ.
Hồi Rob lấy vợ, tôi thấy cô vợ của nó không xứng với nó. Nhưng người Mỹ mà, thích nhau là lấy, đâu màng xứng với không xứng.
Rob đẹp trai, làm lương cao, chưa từng lập gia đình trước đó, không có con riêng, trong khi cô ta thì có hai con riêng –sau này đứa con gái lại không chồng mà có chửa ở tuổi 15-, có một người chồng như thế mà lại sinh ra mê cờ bạc chi cho khổ thế để rồi mất chồng. Thật không biết nữa!
Binh Nguyen
#1230 Posted : Sunday, June 17, 2007 1:38:41 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Lại dán tiếp cho...độc giả PNV. Big Smile
Thứ sáu, ngày tám, tháng sáu, năm 2007

Cho dù có ca tụng người ta đưa họ lên chín từng mây xanh thì họ cũng đâu có biết gì nữa chứ. Sao không viết ca tụng khi họ còn sống để họ còn vui được? Đó là bài khen ngợi chứ có phải chê bai đâu.
Đời làm nhà văn, nhà thơ bạc bẽo quá! Một năm trước cái chết do bệnh tật, nghèo túng, ở tuổi 30, Emily Bronte (1818-1848), không thể nào kiếm ra được một nhà xuất bản nào chịu nhận in và phát hành cuốn Wuthering Heights (Đỉnh Gió Hú). Năm cuối đời của F. Scott Fitgerald, tác giả của cuốn tiểu thuyết nổi tiếng The Great Gatsby, tiền tác quyền của ông chỉ có 11, 12 đồng! Đám tang của ông trúng vào một ngày mưa tuyết, có ít người đưa, chỉ là người của nhà đòn! Ông mất khi mới có 44 tuổi (1896-1940). Sao thời trước, cũng đâu xa lắm, nhà văn nhà thơ chết sớm quá nhỉ?




Biết thế, nên Bình đã viết Ta Gặp Em ca ngợi liền, điều chị nói trên rất đúng. Bình cũng đồng ý.

Sợ nhất là lúc người ta còn sống, thì đối xử chẳng ra làm sao, đến lúc người ta chết rồi mới ngồi đó khóc và nói... xạo!

Còn thì, đã bảo người giỏi hay chết yểu mà, thành ra dở dở một tí cũng tốt. Hi hi hi...

BN.
linhvang
#1231 Posted : Sunday, June 17, 2007 2:42:37 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen


Biết thế, nên Bình đã viết Ta Gặp Em ca ngợi liền, điều chị nói trên rất đúng. Bình cũng đồng ý.
BN.


Vậy có ai muốn viết khen gì LV thì viết bây giờ đi nhé, như Cúng Chùa vậy. Big Smile
Tonka
#1232 Posted : Sunday, June 17, 2007 2:46:07 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Em là độc giả trung thành của chị đây. Từng đọc truyện của chị bên trang web gì đó có Kathy Trần, giới thiệu với bạn bè là truyện của chị đọc nhẹ nhàng lắm Blush Cooling

Khen đủ "đô" chưa Big Smile
xv05
#1233 Posted : Wednesday, June 20, 2007 11:47:01 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:

Đời làm nhà văn, nhà thơ bạc bẽo quá! Một năm trước cái chết do bệnh tật, nghèo túng, ở tuổi 30, Emily Bronte (1818-1848), không thể nào kiếm ra được một nhà xuất bản nào chịu nhận in và phát hành cuốn Wuthering Heights (Đỉnh Gió Hú).


Wuthering Heights (Đỉnh Gió Hú) được bình chọn là câu chuyện tình lãng mạng nhất trong văn chương điện ảnh từ cổ chí kim đó chị.
Về nhì là Anna Katherina (Anna Kha Lệ Ninh)
Hạng ba: Casablanca
Hạng tư: Romeo và Juliette

Còn sáu hạng còn lại trong top ten thì em quên tên mất rồi.
linhvang
#1234 Posted : Thursday, June 21, 2007 9:40:19 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Toàn là truyện...không có hậu! Hình như phải để cho những nhân vật đau khổ, ray rứt, chết đi...thì mới là truyện hay hay sao á?
Trong bốn phim ox kể trên, LV thích nhất là Casablanca.
xv05
#1235 Posted : Thursday, June 21, 2007 12:49:23 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Có gì đâu, tình chỉ đẹp khi còn dang dở mà.
Chớ cưới nhau dìa mà sòn sòn mỗi năm một đứa, rồi thì là gái ba con đầu tóc hôi rình như tổ cú (xin lỗi chị BN nhe Tongue) trong cái cảnh cơm sôi, lợn réo, chồng đòi tòm tem thì còn gì là lãng mạng cho nỗi.
xv05
#1236 Posted : Thursday, June 21, 2007 12:57:54 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Casablanca được chọn thứ ba trong list Top 100 US Movies of All Time của American Film Institute (AFI) năm nay.

Em cũng thích film đó nhưng tình yêu lý tưởng quá coi bộ hơi hiếm.

Em thích cái câu anh chàng nói Anh nhớ hôm đó em mặc chiếc áo màu thiên thanh (trong khi chung quanh toàn bọn lính Đức với quân phục màu xám).

Sau này em có xem một phim Ý (khg nhớ tên), có một anh chàng cũng dùng câu đó để nói với một cô nàng Anh nhớ hôm đó em mặc chiếc áo màu thiên thanh ...
Tonka
#1237 Posted : Friday, June 22, 2007 12:33:07 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)

Biết anh thích màu trời
Em đã bồi hồi chọn màu áo xanh


(Trần Thiện Thanh)
Binh Nguyen
#1238 Posted : Sunday, June 24, 2007 1:05:49 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Có gì đâu, tình chỉ đẹp khi còn dang dở mà.
Chớ cưới nhau dìa mà sòn sòn mỗi năm một đứa, rồi thì là gái ba con đầu tóc hôi rình như tổ cú (xin lỗi chị BN nhe Tongue) trong cái cảnh cơm sôi, lợn réo, chồng đòi tòm tem thì còn gì là lãng mạng cho nỗi.



Ai tả tui giống quá vậy ta? Tongue

Mà ai nói về "văn tui" cũng đúng quá vậy ta? Eight Ball

Trong 4 cái trên, Bình chỉ mới coi Đỉnh Gió Hú với Rô Mi Nê and Toilet, ý quên, Romeo and Juliet, Bình thích Đỉnh Gió Hú hơn. Tại sao? "Đừng hỏi tại sao!" Hi hi hi...

BN.
xv05
#1239 Posted : Monday, June 25, 2007 1:23:09 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Hà hà, xv đoán tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tà la hen.
Coi bộ xv làm thầy boí đoán mò khá hơn chị Tonka đa.

Chị Bình.N mà đọc Anna Katherina xong là khóc đã, vì cuối cùng cô Anna tự tử bằng cách nằm để đầu trên đường ray xe lửa...
Black Eye

Nếu nói thích nhất thì xv thích nhất Đỉnh gió hú.
linhvang
#1240 Posted : Sunday, July 15, 2007 1:53:50 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày 18, tháng sáu, năm 2007
Cả ngày lành lạnh, không được ấm áp lắm. Mỗi lần bà Anita đi tản bộ, bà hay hỏi tôi (vì tôi lấy break sớm hơn bà và khi bà hỏi thì thường tôi vừa từ ngoài trở vào), M, you có nghĩ là tôi cần mặc thêm cái áo khoác không? (Trong unit, bà là người duy nhất kêu tôi là M.) Hôm nay, tôi trả lời bà là nên mang theo cái áo len nhẹ, vì nếu bà đi nhanh thì lướt được cái lạnh, bà không cần; nhưng nếu bà đi chậm thì có thể lạnh, lại cần.
9 giờ ở thư viện ra, trời hãy còn sáng. Gặp lúc đường vắng, vừa lái xe vừa nhìn lên cao. Trăng mùng bốn, thật khuyết. Gần mặt trăng cũng có một ngôi sao nhỏ. Thấy sao nói vậy, chứ chẳng biết là sao gì.
Hồi chiều, Debra cho biết cô ta được giốp ở chi nhánh DuPont, 27 tiếng một tuần, nên sẽ bỏ 21 tiếng ở đây. Cả thằng Bryan rồi cũng đi qua chi nhánh khác. Hm! Những đứa mà trước đây đã từng dòm ngó, bắt bẻ tôi, sau này cũng đã tử tế với tôi, cuối cùng rồi cũng đâu ở mãi nơi này để mà “đì” mình! Chộn rộn bossy tôi lúc đầu, chứ thằng nhóc Bryan này ma lanh, làm biếng tàn canh, có giờ bệnh nào là lấy hết, đến nỗi Malia cũng ngán ngẩm luôn. Nghĩ tức cười! Malia là người bảo tôi, you phải nói với nó, đừng để nó đối xử bất công với you như vậy.
Tôi trả lời, nó có lấn lướt dành làm việc nhẹ cũng được, miễn để tui yên, đừng như hồi nó mới vô, mình làm cái gì nó cũng cứ kêu làm theo ý nó thì nhanh lẹ hơn, đưa đề nghị này đề nghị nọ, (sếp) Tami cũng nghe theo nữa, bây giờ chính nó quen việc ở đây rồi, thấy cái lối làm việc xưa nay là đúng, mấy tháng nay không cho ý kiến ý cò gì nữa.
Thật buồn cười! Tưởng nó khôn, ai dè cũng dại. Tuần rồi nó bán cái xe của nó (chắc cần tiền đi hưởng tuần trăng mật? 23 tháng này nó lấy vợ.), lấy check, $3500, hóa ra là bad check, cái check không có tiền bảo chứng. Bà Alexa kể, thấy dọn dẹp xe, giao xe, mang đồ đạc vào, tôi có hỏi lấy tiền mặt hay cashier’s check, thì hỡi ơi nghe cu cậu bảo là personal check.
Tôi nghe thêm câu chuyện qua lời Debra. Nó báo cảnh sát, đồng thời làm đơn thưa để đòi tiền. Chuyện chưa chấm dứt ở đó. Hai ngày sau, con mẹ mua xe gặp tai nạn - tông vào xe cam nhông –làm nát bấy cái xe. Nó lại không mua bảo hiểm cho chiếc xe, vì nghĩ là xe cũ, nên bây giờ mất toi luôn.
Debra kể xong rồi kết luận. Nếu biết hỏi han thì đã tránh được cái rủi ro này. Đúng là một bài học nhớ đời!
Users browsing this topic
Guest (65)
97 Pages«<6061626364>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.