Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<5960616263>»
Một góc trời Tây Bắc
Tonka
#1201 Posted : Thursday, April 26, 2007 9:46:00 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Sao xv cứ mỗi lúc lại đẽo nó đi một ít vậy Wink

Người Á châu làm việc rất siêng năng, giao việc gì là làm cho nhanh gọn cứ không lề mề kéo dài, và ít có khi nào càm ràm nếu không bị đối xử quá đáng. Tonka cứ bị T cho là "khôn nhà dại chợ" tại vì về nhà mới càm ràm Tongue
xv05
#1202 Posted : Thursday, April 26, 2007 2:01:53 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Sao xv cứ mỗi lúc lại đẽo nó đi một ít vậy Wink


Bị dzì "nổ" quá, sợ "anh Bin (La Đèn)" cho vài tấn tnt thì mệt đó Tonka.
quote:

Tonka cứ bị T cho là "khôn nhà dại chợ" tại vì về nhà mới càm ràm Tongue


Ậy, thì xv cũng bị dũa như rứa.
linhvang
#1203 Posted : Saturday, April 28, 2007 6:05:33 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Đa số người Á châu đều như vậy. Mỗi tháng em viết report, kể vắn tắt những gì mình làm trong khi những người khác làm cùng việc như vậy nhưng họ viết như thể họ làm hết việc của người khác Big Smile Nhiều người nhờ vào cái khả năng nói và viết này mà họ tiến lên ào ào. Lắm khi nghe họ nói những câu sáo rỗng làm mờ mắt mọi người mà ngán ngẩm QuestionTongue


Có vài người bạn hỏi LV là vào interview ngoài LV còn có người Á Đông nào khác không? Tổng cộng 8 người. LV nói không, chỉ có LV. Thì vài người bạn đó (có Sam nữa đó nha) hỏi lại, có khi nào LV bị kỳ thị không, nên bị đánh rớt không? LV trả lời không, LV không nghĩ là có kỳ thị, vì thấy rõ ràng họ viết cái job description đó cho việc mình đang làm mà, sếp họ muốn cho mình ăn mà mình nuốt không trôi thôi.
Nhưng giờ nghĩ lại đây là cái job làm lead worker, coi nhiều người, nên...biết đâu, biết đâu! Question
linhvang
#1204 Posted : Saturday, April 28, 2007 6:22:04 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Sam,
Cái bài thơ "tình" này nằm trong Một góc trời 37, chứ không phải 36.

Ta Gặp Em
(Mến tặng NG, mừng Sinh Nhật Linh Vang)

Ta gặp em một sáng mùa xuân
Hoa hồng vàng tưng bừng nở rộ
Ta gặp em một chiều lộng gió
Gió tháng năm ngồ ngộ, mơn man.

Ta gặp em tên gọi Linh Vang
Với tiếng vang một người văn sĩ
Ta gặp em giữa trời Bắc Mỹ
Mà văn em mang sắc thái Việt Nam.

Ta gặp em, người Phụ Nữ Việt Nam
Giữa hàng ngàn bông hoa tươi thắm
Mọi người dành cho em tình thương nồng ấm
Trong một ngày sinh nhật tháng năm.

Ta quý em trong một mối lặng câm
Không sắc màu, không ngôn từ tả được
Chúc cho em luôn luôn mạnh bước
Trên văn đàn đất nước Việt Nam!

Bình Nguyên
15 tháng Năm, 2006

Cứ tưởng như thơ của...anh nào! Big Smile
Binh Nguyen
#1205 Posted : Saturday, April 28, 2007 11:53:40 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Sam,
Cái bài thơ "tình" này nằm trong Một góc trời 37, chứ không phải 36.

Ta Gặp Em
(Mến tặng NG, mừng Sinh Nhật Linh Vang)

Ta gặp em một sáng mùa xuân
Hoa hồng vàng tưng bừng nở rộ
Ta gặp em một chiều lộng gió
Gió tháng năm ngồ ngộ, mơn man.

Ta gặp em tên gọi Linh Vang
Với tiếng vang một người văn sĩ
Ta gặp em giữa trời Bắc Mỹ
Mà văn em mang sắc thái Việt Nam.

Ta gặp em, người Phụ Nữ Việt Nam
Giữa hàng ngàn bông hoa tươi thắm
Mọi người dành cho em tình thương nồng ấm
Trong một ngày sinh nhật tháng năm.

Ta quý em trong một mối lặng câm
Không sắc màu, không ngôn từ tả được
Chúc cho em luôn luôn mạnh bước
Trên văn đàn đất nước Việt Nam!

Bình Nguyên
15 tháng Năm, 2006

Cứ tưởng như thơ của...anh nào! Big Smile




E hèm, anh nào viết bài thơ "tình" quá vậy ta?

BN.
Tonka
#1206 Posted : Sunday, April 29, 2007 3:53:02 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Bình họa thêm một bài cho 2007 đi Wink
linhvang
#1207 Posted : Tuesday, May 15, 2007 2:02:56 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Bị Thỏ Con (Thỏ Em) than phiền là chị LV lười đem tùy bút/nhật ký vào đây, www.geocities.com/linhvang không về VN được! Nên hôm nay, LV...dán. Big Smile

Thứ ba, ngày một, tháng năm, năm 2007
Tháng năm rồi mà trời vẫn còn lạnh, sưởi trong nhà vẫn chạy miết. Tôi muốn đi chơi xa mà hỏi Ng thì Ng lại trả lời là chẳng muốn đi đâu. Tôi bảo hay đi Disneyland, book cái khách sạn của nó để đi chơi cho gần? Ng kêu, đi nhiều lần rồi. (Đi Disney-world thì thấy xa, tôi ngại ngồi lâu trên máy bay.)
Tôi chỉ cần lang thang ở đâu đó ngoài tiểu bang WA vài ngày là đủ thấy vui. Nhưng xem chừng năm nay phải ăn sinh nhật ở nhà rồi. Không đi đâu, loay hoay chẳng mấy chốc mùa đông mưa rơi tuyết đổ tới, thì chán chết! Phải đi, mới thấy cái laptop là hữu dụng chứ, không lẽ chỉ dùng nó để coi phim online như bây giờ -dạo này Ng mê luyện phim chưởng.
Xăng đã lên $3.29/một ga lông, chắc là còn tiếp tục lên nữa. Lái xe tốn kém quá, nên thiên hạ đi xe buýt nhiều, chuyến nào cũng đông nghẹt người, ngồi chật cứng, lên trễ, không chừng bị đứng. Lộ trình dài, bị đứng thì cũng “đau khổ” quá. Tôi vẫn còn được đi buýt miễn phí và được thưởng mỗi ngày hai đồng. Hôm nay cũng vừa điền cái survey, mong cho quốc hội (tiểu bang) tiếp tục chi tiền. Đỡ được $5.50 và còn có thêm 2 đồng.

Thứ tư, ngày hai, tháng năm, năm 2007
Bà Gregoire làm chức thống đốc của tiểu bang tôi ở, ăn lương chỉ có 151 ngàn một năm, thua xa ông President của University of Washington, ông lãnh hơn nửa triệu bạc, chưa kể là ở nhà free và hưởng những quyền lợi khác. Báo cũng đăng tin các ông bác sĩ làm cho bộ Xã Hội là ăn lương cao nhất, người nào cũng hơn hai trăm ngàn. Thống đốc mà chỉ ăn lương cỡ đó thì mấy ông bà bộ trưởng chắc chắn là phải ít hơn. WA nghèo quá mà! Tháng rồi ba má tôi đi chơi Florida, về kể thấy tiểu bang người ta giàu có quá (má tôi cũng thích khí hậu ấm áp của Florida, trồng được nhiều trái cây quê nhà). Tôi nghĩ so với những tiểu bang miền Nam hay Trung Nam, WA chắc là khá hơn.
Thị trường chứng khoán ghi thêm một kỷ lục khác: bữa nay Dow Jones đã đóng trên 13,200 điểm. Năm ngoái, ngày này DJ chỉ được 11,400, nhưng xăng lại rẻ hơn là $2.95, dù lúc đó thiên hạ cũng đã kêu là quá cao, xăng sáng nay lên thêm mấy xu nữa là $3.35/một ga lông. Chắc chắn là có lạm phát rồi. Ly mocha ở cái quầy dưới nhà đã lên giá, hồi chiều tôi được cô bán cà phê tên Sarah cho biết như vậy. Thỉnh thoảng, tôi rình rình “làm” một ly mocha đá! Để ý thấy trái tim đập vẫn bình thường.
Hôm nay, tôi cũng khá hên: sáng sớm lái xe đi làm thì xa lộ phía kia đi về hướng bắc bị kẹt xe dài mười mấy dặm, chiều về thì xa lộ đi về hướng nam bị kẹt cũng dài như thế (tôi thấy có một tai nạn, có lẽ vì trận mưa lớn bất ngờ).
Vợ chồng Tami & Blair đã mang đứa con nuôi về, tuần rồi; tôi nghe nói Tami có mang Allie vào thư viện hai lần mà tôi hụt dịp xem mặt cô bé cả hai lần, Malia bảo Allie không mập như trong mấy tấm hình. Tuần tới có staff meeting, Tami sẽ mang cô bé vào để cho mọi người xem.

Thứ năm, ngày ba, tháng năm, năm 2007
Cái ngân sách cho hai năm tới đã được Thống đốc Gregoire ký. Thế là mọi việc đã rõ ràng rồi: vẫn giữ phần tăng 1.6% năm ngoái, nghĩa là không phải trả lại; 3.2% cho năm nay; 2% cho năm tới. Nhưng điều thú vị nhất là bà đã tạo thêm một cấp (step) nữa là cấp L để những công chức lâu năm như tôi đang ở cấp cuối cùng là K thì được lên cấp L và ăn thêm 2.5%. Tổng cộng cho tháng bảy này sẽ là 5.7%. Ngành của Larry còn được lên ngạch (range), để cái lương (cho người làm tiểu bang) không bị xa quá so với (những người) hãng tư. Tính toán thấy tiền nhiều làm Larry vui thích quá nên đã đi mua ngay cho Jenny vợ của anh một cái nhẫn hột xoàn! Cả năm nay Larry không còn trong nhóm tôi nữa, đã được thăng chức qua nhóm khác.
Kỳ rồi xin giốp cao hơn, tôi bị rớt đài ngay ở đợt phỏng vấn đầu, không vào cái danh sách top three được. Sếp không ngồi trong cái panel đó, cô bảo tôi nói ít quá, không sell những điều tôi biết! You are doing well! Vài bạn bè hỏi có khi nào mình bị kỳ thị vì là Á Đông không? Tôi trả lời, không và cũng mong là không phải vậy.
Tôi buồn vài ngày! Vì món ăn đã đưa vô miệng (lâu nay tôi đã làm công việc lead đó) mà nuốt không trôi, lỗi là do mình, chứ không thể trách ai.
Nghĩ lại, có lẽ như thế là điều hay. Không phải mang thêm trách nhiệm nặng, tôi sẽ có thì giờ viết lách. Tôi đã từng set goal là từ tuối này trở đi tôi sẽ dành thì giờ nhiều cho viết lách mà.

Nghiêm chỉnh làm chuyện văn học nghệ thuật.
Dĩ nhiên vẫn tiếp tục viết nhật ký (riêng tư), viết Một Góc Trời…cho fans của tôi đọc.
Nói chuyện viết journals, tôi ghi vào đây những đặc điểm mà tôi đã góp nhặt được.
I never travel without my diary. One should always have something sensational to read in the train. Oscar Wilde
Einstein scribbled notes and fragments of formulas into a pocket travel diary. Aboard the Beagle, Darwin filled fives journals on his voyages, which shaped his theories of evolution. Da Vinci imagined the modern helicopter and submarine in notebooks he kept daily. Elias Howe invented the sewing machine in a dream he recorded the next morning. Poet and physician William Carlos Williams wrote journals and poems on prescription pads between seesing patients. Emerson kept a journal just for conversations he had with his friend William Channing, which was a wellspring of ideas for his writing.
Gail Godwin says of her diaries, “I write for my future self, as well as my present mood. And sometimes, to set the record straight, I jot down a word or two in old diaries to my former self – to encourage, to scold, to correct, to set things in perspective.”
Amanda bảo tôi, chị ơi, chị còn trẻ quá, chị không được nghĩ chuyện về hưu, chị phải nộp đơn đi phỏng vấn nhiều cho quen, để được thăng chức, chị xứng đáng được lên chức. Tôi cười có hứa với Amanda – nhưng bụng lại nhủ, mệt mỏi quá, tiền nào của đó, lương nhiều, cực nhiều thôi.

Thứ sáu, ngày bốn, tháng năm, năm 2007
Mây đen bao phủ bầu trời. Bao giờ sẽ mưa đây? April showers, May flowers. Tháng tư mưa rào, tháng năm hoa nở. Sao bây giờ đã tháng năm rồi mà vẫn mưa hoài, có phải là điều kỳ khôi không? Trong cái nắng yếu ớt, bất chợt tôi đã thấy vài bụi poppy vàng (California poppy, hoa tiêu biểu cho tiểu bang California) vươn mình khoe dáng. Tháng năm cũng là tháng của rodi, nhưng lại chưa thấy hoa này nở nhiều. Còn thấy đó đây hoa uất kim hương (tulip) đủ màu tươi sắc nở.
Sam gọi nói chị cho em địa chỉ của chị lại đi…em gửi quà sinh nhật cho chị. Tôi bảo quà cáp làm gì cho phiền, thì S trả lời, em muốn gửi quà cho ngày đặc biệt của chị vì chị là chị tinh thần của em mà.

Thứ hai, ngày bảy, tháng năm, năm 2007
Trời chiều ấm lên được 76 độ. Tháng năm rồi, phải ấm như thế này mới phải. Ở thư viện, Tita lâu nay là người hay than lạnh, thường xuyên mặc nhiều lớp áo, mà hôm nay cũng than là cái máy lạnh không chạy, trong thư viện rất hầm. Trái lại, tôi thấy nhiệt độ vừa phải, thoải mái.
Không hiểu sao dạo này thằng Bryan tử tế với tôi quá, ở cái mức độ cho tôi thắc mắc. Ai đã xì nẹt nó đến nỗi đổi được tính tình của nó vậy? Lúc đến, lúc về, là người chào hỏi tôi trước, you khỏe không? Có lần giờ về thấy nó đứng chờ cửa, tôi vội vã chạy ra, vì không muốn nó chờ lâu, để khóa cửa lại, thì nó cười bảo tôi, cứ từ từ mà đi, tao chờ được mà.
Mèn! Cũng thời gian này năm ngoái, tôi muốn bỏ giốp thư viện cũng là vì nó, vì bị nó “đì”, bossy tôi! Nó với con Debra. Hai đứa “ảm ảnh” tôi suốt thời gian tôi đi chơi Las Vegas! Hiện giờ thì thỉnh thoảng bị cái bà Cece mới vô đì, sai tôi làm cái này cái nọ-dù sao thì mức độ đì nhẹ hơn, tôi cứ tỉnh bơ đi là xong. Có vài lần kể cho Ng nghe thì Ng nói tại sao em dễ bị đì như thế, có lẽ thấy em nhỏ con chăng, ma cũ (gần 12 năm) mà bị ma mới (vào làm chỉ vài tháng) ăn hiếp! Tôi cười chắc cái số mình như vậy.
Buồn cười! Sếp thì lại tốt với mình.
Nhưng tôi nghiệm được một điều, mọi việc rồi cũng qua đi. Với thời gian, chuyện to lớn cỡ nào rồi cũng nhỏ lại, không đáng để mình bận tâm đâu. Chi bằng cứ sống thoải mái, bình thản, không cần hơn thua.
Ừ! Hay là nó nice với mình để mình cho giờ vacation của mình cho nó, để nó đi hưởng tuần trăng mật (qua bên Ý, tháng sáu) mà vẫn có lương ăn? Hm! Tôi có nice lại, nhưng còn khuya mới điên mà share giờ của mình!

Thứ tư, ngày chín, tháng năm, năm 2007
Chiều về đi xe phải vặn máy lạnh – không để ý là nhiệt độ đang bao nhiêu. Đi đâu cũng cầm theo chai nước lọc, để lai rai uống, chứ không thôi thì khát, không thoải mái được. Vậy mà buổi tối lại lành lạnh, đủ làm khó chịu. Thời tiết nóng lạnh thay đổi bất thường này dễ làm mình đau đây. Hai người ngồi gần tôi đã đau: con Meagan đau bỏ ra về từ sáng sớm thứ hai, vẫn chưa đi làm lại; con Kim đau về sớm trưa nay. Bà Anita sợ lây bệnh bèn dặn, ai đau, cứ ở nhà, bao giờ hết bệnh hẳn, hãy đi làm, đừng vào sớm rồi lây bệnh cho người khác.
Tuần này là tuần lễ Vinh Danh Nhân Viên Phục Vụ Công Chúng (Public Employee Recognition Week). Thứ hai, bộ tôi đãi nhân viên ăn sáng. Hôm nay, có một buổi vinh danh ở công viên, có thống đốc đến nói chuyện, có văn nghệ, có thức ăn, nước uống, có nhiều bộ đặt bàn quảng cáo, cùng lúc tặng quà, thường là những cây viết. Bộ tôi tặng mỗi nhân viên của nó một túi đựng thức ăn trưa; trong đó có để sẵn một trái táo và bánh kẹo, một thiệp cảm ơn có chữ ký của nhiều sếp lớn. Ngày mai, bộ lại đãi ăn trưa là một bữa ăn ngoài trời (picnic) – nhóm tôi rủ nhau mặc áo sơ mi màu xanh, để chứng tỏ tinh thần “đồng đội”. Năm ngoái, management team đứng nướng những lát hamburgers, khúc hotdogs (mà bọn tôi đùa có lẽ là họ nướng thức ăn không chín!). Năm nay, nghe nói giao cho người chuyên môn ở ngoài đến nấu nướng.
Tuần lễ này, những activities, năm nào cũng bổn cũ soạn lại. So với những hãng tư loại lớn, thì không thấm vào đâu, nhưng cũng đủ làm bọn tôi vui.

Thứ sáu, ngày 11, tháng năm, năm 2007
Tami, sếp của tôi ở thư viện, có lần nói cho tôi biết tuổi của cô ta, nhưng lâu rồi tôi không nhớ, tôi đoán bây giờ có lẽ khoảng 45. Cô có ba đứa con trai với đời chồng trước, mà cậu nhỏ nhất thì cũng 20 tuổi rồi. Với đời chồng hiện tại, anh ta tên là Blair, cô không có con. Blair lại chưa từng làm cha, nên vừa rồi họ nhận một đứa bé Tàu làm con nuôi, đi qua tận Trung Quốc mang nó về. Một hành trình kéo dài hai tuần lễ hầu như được nhân viên của cả hệ thống thư viện theo dõi qua blog. Đối với tụi Mỹ thì cái gì cũng gây được sự chú ý thích thú!
Hôm nay thì tôi được thấy con bé Allie rồi. Vừa thấy tôi, nó đã chạy tới giơ tay cho bế (tôi đoán nó nhìn ra tôi giống như chủng tộc của nó hơn, so với những người khác - da trắng, tóc nâu, tóc vàng! Tiếc là tôi không còn nhớ tí tiếng Tàu nào để mà nói với nó. Chữ nghĩa trả thầy hết rồi, cô giáo Sam ơi!).
Tò mò rờ cái bản tên của tôi, cái sợi dây chuyền tôi đeo, đòi chùm chìa khóa tôi đang cầm. Nhắm chăm chú mọi thứ, mọi người, xem chừng cặp mắt khá lanh, dù là có một con bị lé nhiều (bây giờ cái tật này cũng dễ chữa, Tami nói có hỏi ý bác sĩ, chờ con bé lớn một tí thì sẽ cho giải phẫu). Không thấy con bé bụ bẫm như trong hình, không chừng nó sụt “pao” vì nhiều thứ thay đổi, như là giờ giấc, khí hậu, thức ăn (ở bên Tàu chắc là ăn bột gạo và uống sữa; còn bây giờ ở Mỹ chắc là ngũ cốc, thức ăn trong chai, lọ và uống sữa), ngôn ngữ, môi trường sống (nhiều khuôn mặt trông lạ quá, như là ông bà nội ngoại của nó, và ba thằng anh của nó - nghe nói đang tụ tập về nhà và dành nhau nựng nó!)
Tôi tưởng tượng sau này Tami ở tuổi 60 mà có một đứa con gái ở tuổi mới lớn, tuổi teen, cũng mệt đừ, chứ không phải chơi! Tami can đảm quá đi chứ!

Thứ bảy, ngày 12, tháng năm, năm 2007
Tôi “ham” nhiều thứ - nhưng không làm được nhiều thứ! Bao năm muốn biết tiếng Spanish, nhưng rồi chẳng học tới đâu (có lẽ tự học thì khó có kết quả, vì không có ai thôi thúc mình học). Cầm một cuốn sách loại nào cũng ham: hội họa, cây cỏ, chim chóc, nhật ký, tiểu sử, tình lãng mạn, du lịch,…nhưng không có thì giờ đọc như tôi mong muốn. Muốn xem phim cả ngày! Muốn nằm đọc sách cả ngày! Muốn đi chơi liên tù tì mệt nghỉ!
Tôi vòng vo quanh co để nói rằng hôm nay, tôi mang về một cái tape dạy tiếng Mandarin Chinese Căn Bản! Không biết đây là tiếng mình nghe được khi đi du lịch Trung Quốc hay tiếng mà người ta dùng trong phim bộ Đài Loan? Phải hỏi Samantha mới được. Tự học mà có Sam để hỏi thì hay quá rồi, vì Sam chính là người Tàu – lại viết tiếng Việt rành đến nỗi mình không ngờ!
Cứ thấy tôi mang cái này cái nọ về nhà, hay nghe tôi bảo ước gì mình làm được cái nọ cái kia thì Ng cười chọc nói tôi như con nít, cái gì cũng đòi nhưng rồi lại mau chán.
Thì như thế chứng tỏ là tôi còn trẻ mà! Hì hì!

Thứ hai, ngày 14, tháng năm, năm 2007
Có người bạn cho cái link để nghe đọc truyện Bến Hạnh Phúc của …tôi. Tôi mang cái link dán vào đây để bạn bè có thể nghe cho vui.

http://www.huyenthoai.or...ioHuyenThoai/Truyen/Ben hanh phuc - Linh Vang.mp3

Truyện này viết cũng gần…hai mươi năm, thời tôi chưa có chồng, đăng lần đầu ở Tiểu Thuyết Nguyệt San. Bác Hà Bỉnh Trung thích nó lắm, có lần cùng ngồi trong xe đi chơi, ông hỏi tôi – khi đó Ng đang lái – có phải cái anh chàng ở bên Tây Đức đó là …người yêu của LV? Tôi cười, bác ơi, Ng đang ngồi bên cạnh, thì ông nào bên Tây Đức chứ!
Bây giờ nghe đọc lại, thấy đối thoại cũng mùi mẫn quá ha!
linhvang
#1208 Posted : Saturday, May 26, 2007 12:21:57 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Lại có người...càm ràm, nên dán tiếp. Big Smile

Thứ ba, ngày 15, tháng năm, năm 2007
Sinh nhật tháng năm. Năm ngoái, đi chơi Las Vegas; năm nay, ở nhà và đi làm. Nghe tôi than phiền liên tục vài ngày qua, Ng chắc chịu không nổi nữa nên hứa sẽ đưa tôi đi chơi bờ biển Oregon, có ngủ đêm. Tôi nói, đi bằng xe lửa để ngắm thắng cảnh cho romantic nha?
Tụi đồng nghiệp ở sở chính trang hoàng cái cubicle của tôi, màu sắc tươi sáng trẻ trung như màu hồng, màu đỏ, màu trắng, màu xanh dương, màu tím, màu vàng, không phải màu đen là mừng rồi – tôi vốn không thích màu đen hay những màu tối. Cũng được tặng một bình bông cẩm chướng. Lại bánh trái, lại hát chúc mừng Happy Birthday. Lại bữa ăn trưa ở tiệm Mễ. Ngoài phần burrito nhân thịt bò, tôi kêu thêm một kem flan làm sao mà anh chàng Mễ bưng ra một dĩa burrito có đổ lên trên burrito một cái trứng ốp la! Toko cười bảo vì tôi nói nhiều quá nên làm anh ta quáng gà! (Cái món kem flan sau đó được biếu luôn, không phải trả tiền.)
Phải lai rai lấy giờ nghỉ bớt vì tích lũy nhiều giờ quá, không lấy thì mất. Khi mà không đi chơi đâu xa, dĩ nhiên là phải dư giờ.
Hai ngày qua, trời nắng đẹp. Nghe nói cuối tuần sẽ không được như thế.
Bà Anita cầm tờ giấy và cây viết đi hỏi mọi người trong nhóm, rồi ghi xuống ai muốn loại cây cà chua nào hay cây ớt nào, ngày mai bà sẽ mang vô cho, vì nhà bà có nhà kiếng, hằng năm ông chồng (tên John) luôn luôn ươm cây. Đôi khi tôi không muốn làm khác mọi người nên khi được hỏi thì tôi cũng trả lời là tôi muốn một cây cà chua và một cây ớt cay, chứ thật ra, mua ở ngoài cũng không mắc mà hôm nọ nghe cái kiểu bà nói về ông Tom khi ông này hỏi, cây cà chua đủ lớn để cho chưa, (bà phán, Tom chờ xin free, vì vợ không đi làm, nhà chỉ có một đồng lương) thì tôi thấy đã cho mà còn nói xấu người ta như vậy, làm hết tình cảm đi.
Mấy hôm trước, Ng mới tìm ra được cái gói nhỏ có mấy cái hột bầu. Nhưng bữa nay mới đem gieo thì trễ quá rồi! Không chắc có lên được mầm nào không? Nếu được, cũng trồng cho vui thôi. Chứ mua ở chợ còn rẻ hơn! Lại phải nhớ mua mấy cây dưa leo con nữa.
Mùa hè, đi làm về, tôi có cái thú ra vườn rau ngắm nhìn hoa trái, cây cỏ, thấy thật thảnh thơi. Khỏe cho tôi là không phải lo phân bón, tưới nước gì cả - Ng làm hết và tôi chỉ hưởng thôi, là hái rau, hái dưa leo vào cuốn bánh tráng với thịt luộc, hay nem nướng, hay tôm luộc, rồi chấm nước mắm chanh, đường, ớt, tỏi, làm một món ăn nhanh, tiện lợi.
Hiện giờ chỉ mới có đám dấp cá, húng nhủi là lên khỏe, còn những thứ khác thì mới lú. Như mớ rau răm thì còn đang dắm trong nước, chờ ra rễ, rồi mới đem ra trồng, thứ rau này năm nào cũng phải trồng lại, vì nó không sống nổi qua mùa đông ở xứ này. Sả cũng vậy. Hành lá (green onion) thì tôi bắt chước chị Nguyên, bắt đầu từ hai tháng trước, dù trời còn ấm, lạnh bất thường, mua hành về, ăn phần lá, để dành phần trắng (phần gốc) đem trồng xuống đất, nhiều lần như vậy, nên bây giờ đã có đủ hành lá, cắt ăn lai rai.

Thứ tư, ngày 16, tháng năm, năm 2007
Mấy tuần qua, không thấy một con vịt nào bơi lội trong ao, cái cặp “vợ chồng” vịt mà tôi thường thấy trước đây, chắc là bỏ đi đâu rồi? Trong khi đó thì cặp chim đen cánh đỏ đã trở về làm tổ ở vị trí cũ, nên đoán là chắc cặp cũ về lại mái nhà xưa, nhưng sao cặp này hiền quá, chưa thấy “tấn công” ai, lại đoán hay là con cái của cặp đó, đã có đôi có bạn và đưa nhau về nhà cha mẹ ở?
Bất ngờ hôm nay thấy một cặp vịt đang khắng khít bơi bên nhau. Đến gần nhìn kỹ. A! Mà sao cả hai đều có cổ xanh màu lá cây, là hai con trống rồi? Chẳng lẽ đây là một cặp đồng tính luyến ái? Nghĩ buồn cười! Hay hai anh vịt này có vợ nhà đang bận ấp trứng, còn hai anh thì rảnh rang gặp nhau tán gẫu chuyện mấy anh? À, mà tháng này còn ấp trứng gì nữa, đàn vịt con nếu có thì cũng phải lớn rồi!
Tháng này, tôi đã bắt đầu thấy những con chuồn chuồn kim.
Tôi làm một chỗ lâu quá, nên loanh quanh thì cũng chỉ những chuyện đó để ghi lại!
À, hồi chiều đi làm về, thấy ở vườn sau, có một chú thỏ rừng, lông màu xám đất, bé ti ti, một chú thôi – không biết chú bé này có liên hệ gì tới con thỏ cụt đuôi, cũng màu xám đất, mà thỉnh thoảng tôi vẫn thấy? Sinh con đẻ cái, vậy thì tụi thỏ cũng có một “cộng đồng” nhỏ của chúng đó chứ, đâu phải cô đơn, lẻ loi như tôi đã tưởng?

Thứ bảy, ngày 19, tháng năm, năm 2007
Nhất quyết lần này tôi phải bỏ hẳn mocha, không uống nữa, vì quả là cứ khi uống một ly thì ngày hôm sau tim tôi lại đập nhanh, làm tôi mệt lắm, rõ là cơ thể của tôi không chịu thứ này. Thứ bảy cách nay hai tuần tôi cũng bị như thế, mặt xanh lè, đang đi làm đành phải xin về -nhớ ra ngày trước đó cũng đã uống một ly!
Bị Ng la, nói không chịu nghe, bác sĩ nói, cũng không chịu nghe, để đem thân xác ra hành như vậy, rồi mới chịu! Người hút thuốc, chưa bị cancer ngay, về già mới có thể có, nên người ta không sợ, cứ hút thuốc. Còn em thì đau trước mắt mà không chịu bỏ, khi không lại sinh ghiền!
Tôi đâu có uống mocha mỗi ngày như dân uống cà phê mỗi ngày mấy cữ. Chỉ là cơ thể tôi không chịu mocha. Như Larry, ăn món gì mà có dừa trong đó là mắc nghẹn, có thể chết –nên Larry hỏi kỹ lưỡng khi ăn món nào lạ.
Tôi ngẫm điều đã biết nhưng không cho là quan trọng, vì cứ ỷ y là mình khỏe. Khi khoẻ mạnh, ham công tiếc việc, làm đủ thứ, làm mà không biết mệt; chừng bệnh mới biết, cái sức khỏe mới là quý, không có nó thì dù có muốn làm, cũng không làm được.
Hôm nay, cộng thêm gió máy vì thời tiết trở lạnh, đi ra ngoài mà mặc áo không đủ ấm, tôi nhờ Ng cạo gió (với đồng 25 xu và chai dầu xanh) mà còn dặn đừng cạo mạnh, đau. Ng cười kêu là khi tôi đau, tôi nhõng nhẽo kinh luôn! (Hm! Thì vậy mới cần có ông chồng chứ!)
Người ấm áp nhờ xoa dầu nóng, tôi cảm thấy thoải mái, nằm coi Asia 54, chương trình tưởng nhớ nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng và giới thiệu nhạc sĩ Trúc Hồ (còn sống, nhưng giới thiệu chung với TTT thì dễ bị hiểu lầm là TH cũng...tiêu rồi!) Tôi không dè nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng mất sớm thế, khi mới 63 tuổi (1937-2000) – tóc đã bạc phau. Đời người mong manh! Tôi thắc mắc ông tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Saigon, tức là có bốn năm đại học, sao vào lính chỉ mang lon trung sĩ? Trúc Hồ cũng còn trẻ quá, sinh năm 1964. Cả hai đều là dân vượt biên, người đường biển, người đường bộ.
Nên cần có nhiều chương trình như thế này, để đưa khán giả đến gần với con người nghệ sĩ. Và nếu có vinh danh ai thì nên vinh danh khi người đó còn sống, để họ còn vui được, chứ đừng để khi chết mới vinh danh.

Chủ nhật, ngày 20, tháng năm, năm 2007
Thức dậy trễ. Hôm nay, đã trở lại khỏe khoắn, bình thường rồi. Bạn bè vào web đọc, biết tôi đau, đã gọi hỏi thăm. Cũng cho bao điều khuyên.
Trời âm u, buổi chiều mưa lớn, hơi lạnh. Ông tiên đoán thời tiết đã tiên đoán đúng quá! Tháng năm mà chưa ấm áp gì cả! Không ra vườn được, vừa thức dậy mà chỉ muốn chui vào mền lại. (Nghe dưới A, 78 độ ấm áp, nghe mà muốn ganh tị.)
Ăn BBQ ở nhà cậu em. Tôi bắt đầu ăn uống cẩn thận, tôi tự nhủ như vậy –xưa nay, tôi không quan tâm chuyện này, cứ thích là ăn, nhưng sách báo y khoa bảo ở tuổi này phải bắt đầu kiêng cữ là vừa, đừng để đến già, đến sinh bệnh tật mới là để ý đến chuyện sức khỏe, ăn uống, tập thể dục thì khi ấy không còn kịp nữa. Phải tập ăn nhiều trái cây, rau rán.

Thứ ba, ngày 22, tháng năm, năm 2007
Sáng đi làm không tìm ra cuốn nhật ký, bỏ đâu chẳng nhớ, làm cả ngày cứ thẫn thờ. Không nghĩ là mất, chắc để ở đâu đó thôi - trong nhà, trong xe, sở làm, thư viện. Có lần làm mất hai tháng nhật ký, tiếc hùi hụi. Nếu sợ bị mất, chắc là phải bỏ cái thói quen mang theo cuốn nhật ký bên người mỗi khi đi đâu. Và rồi những cuốn đã viết, cất ở đâu, nếu sợ cháy nhà, động đất hay lụt lội?
Nhà văn viết truyện ngắn Anais Nin (1903-1977) khi còn sống đã mướn kho của nhà băng để cất giữ những cuốn nhật ký của bà. Những cuốn nhật ký này được phổ biến lần đầu khi bà 63 tuổi. Là một người sinh đẻ ở Pháp, Anais Nin viết nhật ký khi còn trẻ, viết bằng tiếng Pháp trước, từ năm 17 tuổi trở đi, mới chuyển qua viết bằng tiếng Anh. Một thời là người tình của nhà văn Mỹ Henry Miller. Bà có …hai chồng ...trong cùng một lúc– không ai biết ai, nói đúng hơn là người chồng thứ hai biết bà có chồng nhưng cứ tưởng là bà đã ly dị với người chồng trước rồi - người ở mặt Đông, người ở mặt Tây. Ít nhất là trong 25 năm, bà đi đi về về giữa hai ông chồng! Trên giấy tờ, bà đã có một hôn nhân tới 50 năm với người chồng thứ nhất (Hugh Guiler). Bà cũng làm hôn thú với người chồng thứ hai (Rupert Pole, nhỏ hơn bà 16 tuổi). Cái này kêu là song hôn, bà có thể bị ở tù vì tội này.
Chiều đi làm về, vào nhà là đi tìm “nó” ngay. Hóa ra nó bị “chôn vùi” trong đống giấy quảng cảo, thư từ! May quá!

Thứ tư, ngày 23, tháng năm, năm 2007
Trời chiều ấm được 67 độ. Bỗng dưng hai ngày nay thấy một loại như bông gòn bay bay nhiều quá trong không trung, bay trước kính xe, cứ tưởng như là mưa, làm nhớ 32 năm trước cũng thời gian này từ trại tị nạn Pendleton, CA, lên định cư ở tiểu bang WA, bông cũng bay bay như thế này. Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Mèn, sáng nay trong phòng họp, ngồi cạnh thằng Kirk, tôi cứ liếc nhìn nó miết, vì thấy nó già quá xá (nhưng lại đang niềng răng nữa chứ), tóc ở giữa đầu lưa thưa vài sợi. Tôi biết nó từ những ngày xưa, khi tôi mới vào làm ở đây, trong lúc nó coi phòng Files, rồi cặp bồ với nhân viên của nó, rồi ly dị vợ để lấy cô này, nghĩa là cũng …28 năm rồi. Có kể cho Wendy về nhận xét này thì W cười nói, honey, you cũng già vậy! (W và tôi bằng tuổi nhau, chính xác hơn là tôi già hơn W...một tháng.)
Hm! Tôi đâu có nghĩ là tôi đã già. 85 tuổi như bác Hà Bỉnh Trung mới là già. Mà già như bác thì tôi mong rồi đây Ng cũng sẽ già như vậy. Dễ tính, vui vẻ với mọi người. Không bệnh tật, vẫn có sức khỏe để đeo đuổi điều mình thích.

Thứ năm, ngày 24, tháng năm, năm 2007
Trời chiều ấm áp 71 độ, gió thổi nhè nhẹ, thấy con vịt trống bơi lội một mình. Ngồi ở ghế sắt trên bãi cỏ trước thư viện (nơi tôi làm thì kế bên thư viện tiểu bang), nói chuyện với bạn ở xa, khoe, trên này trời đang đẹp lắm. (Mỗi lần gọi phôn tay xài nhiều phút lại nhớ tới chị PC, chẳng biết dạo này chị đi ta bà ở đâu?)
Hôm nay, đọc báo mới hay Seattle không phải là thành phố có lượng mưa nhiều nhất. Mà là Mobile của tiểu bang Alabama. Xưa nay, tôi cứ nghĩ Seattle là xứ mưa. Có lẽ Seattle có lượng nước mưa ít hơn, nhưng chắc bầu trời của nó lúc nào cũng xám xịt và có nhiều ngày mưa nên cho ta cái cảm giác thành phố này là xứ mưa. Thật ra, tôi biết gì mà nói chứ, vì tôi có ở đâu khác ngoài tiểu bang WA này.
Được một ngày ấm như thế này thì thích được ở ngoài trời hơn là ở trong sở làm, nó chạy máy lạnh lạnh quá làm tôi phải mặc áo len cho bớt lạnh. Mới ấm cỡ này thì đâu cần chạy máy lạnh đâu chớ. Xe buýt bữa nay cũng cho chạy máy lạnh, lúc chưa cần thì cho chạy, lúc nóng 80, 90 độ thì không cho chạy, lại chỉ cho hé cửa sổ và mui trần thôi!
Trên xe buýt, tôi đọc một tuyển tập 60 truyện thật ngắn (New Sudden Fiction, edited by Robert Sharpard & James Thomas), loại ngắn dưới 2 ngàn chữ, khoảng 2, 3 trang, gọi là bất chợt (sudden) - loại mà cực ngắn (short short story) thì kêu là chớp (flash). Thí dụ truyện chớp Taboo của Enrique Anderson Imbert’s chỉ có 32 chữ tiếng Anh, như sau đây:
His guardian angel whispered to Fabian, behind his shoulder:
“Careful, Fabian! It is decreed that you will die the minute you pronounce the word doyen.”
Doyen?” asks Fabian, intrigued.
And he dies.
Có lẽ vì đời sống bây giờ bận rộn, độc giả thích đọc truyện ngắn hơn (truyện dài), ngắn vừa đủ đọc trong chớp nhoáng dăm mười phút?


linhvang
#1209 Posted : Saturday, May 26, 2007 12:46:54 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị LV ơi!

Em nghe chị rao web nhà chị bị ế... mà em đây lại vào đó không được...
có cách nào để em đọc tiếp không chị?
Sau bữa SN chị, em vô ra mà không thấy chị post lên... hôm nay thấy chị rao... em mới dám lên tiếng.

Gởi đến chị cuối tuần an lành vui khỏe.

Cảm ơn em! Cái pm của em sẽ giúp chị vui cả ngày. heart

xv05
#1210 Posted : Sunday, May 27, 2007 9:32:10 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Chị phải viết ở đây cho em đọc với chứ, em lúc nào cũng đọc bài của chị hết á! Rose
linhvang
#1211 Posted : Sunday, May 27, 2007 10:58:47 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Vậy chị LV không lười được nữa, phải không "em bên VN" và xv05. Rose

Thứ bảy, ngày 26, tháng năm, năm 2007
Mùa Phật Đản năm nay, đại lễ được tổ chức ở chùa Cổ Lâm gặp lúc thời tiết Seattle rất đẹp, không nóng lắm, cũng không lạnh lắm, nhè nhẹ để người Phật tử có thể ngồi thoải mái trong sân chùa mà nghe thuyết pháp và coi văn nghệ. Đông nghịt những người, vừa ngồi vừa đứng. Tôi đến trễ, vì vậy không biết thầy nào đã thuyết pháp (nghe nói 11 giờ sáng và sau đó là cúng ngọ). Tôi thích nghe thầy trẻ Nhật Trí giảng, thầy hay lồng thơ vào bài giảng, xem chừng thầy mê thơ của Tô Thùy Yên - lần trước bữa gây quỹ Thương Về Miền Trung, thầy có về, gặp thầy, nghe thầy nói thời gian đó thầy đang ở Florida. Bây giờ lại nghe thầy ở Cali.
Hòa Thượng Thích Nguyên An trụ trì chùa này, là một người rất bận rộn, không những chỉ cho những sinh hoạt của Chùa Cổ Lâm mà còn cho những sinh hoạt của những đoàn thể, tôn giáo khác của vùng Seattle. Nhưng nhìn thầy thì lúc nào cũng thấy thầy cười, một cách “không bận rộn”, hiền hoà.
Kể ra điều này thì thế nào Sam cũng kêu, chị LV lúc nào cũng nói chuyện ăn uống! Đi chùa tôi thường không bỏ qua mục ăn cơm chay. Thế nên vừa đến là đi thăm gian hàng bán các món chay ngay. Có bún bò, bún riêu. Nhìn hai cái nồi cỡ để nấu mấy chục cái bánh chưng, nước màu đỏ, vàng, óng ánh, rất hấp dẫn. Nhưng ăn một tô bún bò hay bún riêu (tôi đoán chắc không thể nào ngon bằng tô bún thật) thì còn bụng đâu mà ăn những món ăn chơi khác nên tôi đành làm ngơ. Ăn thử bò bía, gỏi cuốn. Ăn thử chả giò, thấy ngon (sau này còn quay trở lại mua thêm, định sẽ ăn khuya mà coi tiếp phim bộ Nam Hàn, đang coi Save The Last Dance For Me, được dịch qua tiếng Việt là Bản Luân Vũ Cuối Cùng, hihi vì lễ lộc mà). Ổ bánh mì chay cũng ngon. Lạ quá, bỏ gì trong đó mà cũng ra được ổ bánh mì thịt! Có nhiều món ngọt khác nữa, nhưng bụng hết chỗ chứa rồi. Có những đòn chi đó gói lá chuối, tôi không rõ là chả chay hay bánh tét, thấy cũng được bà con Phật tử chiếu cố lắm.
Ca sĩ thì có Mạnh Quỳnh và Ngọc Huyền về hát. Tôi vốn thích nhạc vàng, nhạc buồn nên cũng thích giọng ca của Mạnh Quỳnh. Nhưng chưa mê giọng Ngọc Huyền. Có lẽ vì âm thanh dàn nhạc chưa hoàn chỉnh hay sao mà tối nay nghe cả MQ và NH hát không được hay lắm. NH có mái tóc thật dài, thật mướt. Dài phủ cả …mông. Mấy năm trước tóc của tôi cũng dài xuống tới đó, nhưng càng lớn tuổi, tóc càng rụng, càng thưa, nên không thể giữ mãi mái tóc dài như thế được, bây giờ tôi nghĩ còn không thể cho Locks of Love được nữa (đây là một tổ chức làm tóc giả cho những người mất tóc vì bệnh ung thư), vì tóc xấu quá rồi.
Khoảng 9 giờ thì NH than lạnh, vì dân Cali chắc chắn là không chịu nổi cái lạnh nhè nhẹ “thoải mái” như thế này đâu, vì dưới đó ấm áp hơn. Với lại, NH đang mặc một chiếc áo dài mỏng manh, hở cổ. Gió đêm bắt đầu lướt qua, tôi đã choàng thêm một cái áo khác vào người cho ấm, nên cô NH đứng trên sân khấu than lạnh cũng là đúng rồi.
Cũng có cô ca sĩ Đài Trang. Nghe cô kể cô là đệ tử của thầy Nhật Trí. Cô tặng lại tiền hát cho chùa. Thầy Nguyên An tặng lại cô một bao thơ. Cô không nhận, đưa lại cho thầy Nguyên An. Thầy cười không lẽ cứ tặng qua tặng lại như thế này.
Tuần tới thì chùa Vạn Hạnh của ni sư Giác Hương tổ chức kính mừng Phật Đản.
linhvang
#1212 Posted : Thursday, May 31, 2007 1:55:52 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày 28, tháng năm, năm 2007
Hm! Chị Nguyên gọi nhắc bọn tôi đi, nhưng chị lại không đi, nghe nói phút cuối chị chóng mặt, nhức đầu, kể là kỳ trước xuống Tacoma, ngồi trong xe thấy mệt, tới nơi ói mửa tùm lum. Tôi cười nói với chị, chị to lớn đô con hơn em mà sao đau ốm hoài vậy? Chị cũng cười trả lời, ừ, đau ốm hoài.
“Em có một người bạn cũng như chị vậy, to gấp rưỡi em, to như chị, mà khi đi máy bay thì mặt xanh lè, ói từ đầu đến cuối. Hì hì, em thì khoẻ re, ăn phần ăn của em xong, em ăn qua phần của nó!”
Lễ Tưởng Nhớ Chiến Sĩ Trận Vong. Dân công chức được nghỉ một ngày. Tiệm quán cũng “dựa hơi” vào cái lễ này mà buôn bán, có nhiều món on sale. Đối với người mua sắm, chắc họ chỉ nhớ đây là ngày cho họ có cơ hội mua hàng rẻ, chứ không nghĩ là có nhiều người đã chết để mình được sống bình an như thế này.
Cuộc chiến kéo dài ở Iraq, bản tin về những người lính tử trận được radio loan đi vào sáng sớm, vẫn làm tôi suy tư. Có những cái chết quá trẻ, và những cái chết để lại quá bao hệ lụy đời sống -vợ trẻ, con thơ! Thật thương tâm!
Memorial Day rơi vào cuối tháng năm khi thời tiết Tây Bắc đã bắt đầu đẹp, nắng dịu dàng. Tháng năm, cây cỏ xanh tươi, rodi nở đầy, đủ màu. Ng cắt cho tôi một cành hồng ở vườn sau, loại hồng (màu hồng) cánh dày này rất thơm, Ng nói “một cành hồng đầu tiên cho em”. Nếu rảnh đọc lại nhật ký khoảng này vào những năm trước, sẽ thấy Ng đã từng nói nhiều lần như thế, thì “bản cũ soạn lại” mà. Tôi đem hoa chưng ở phòng computer, là phòng làm việc, cũng là phòng coi phim online.
Ôi chao! dạo này coi phim online đã ghê! Tôi coi phim tình cảm, còn Ng coi phim kiếm hiệp. Tôi một máy, Ng một máy, chồng vợ xoay lưng vào nhau. Chẳng phải như người xưa “bên anh đọc sách, bên nàng quay tơ”.

Thứ ba, ngày 29, tháng năm, năm 2007
Trời chiều nóng, nghe nói tới 80 độ, nhưng tôi không nghĩ là đã nóng tới cỡ đó đâu, vì chưa cảm thấy cái hừng hực của nóng. Những con chuồn chuồn kim có màu xanh lục, lạng qua lạng lại, có con đáp ngay xuống vạt cỏ nơi tôi đang đứng hóng gió, tôi khe khẽ đưa tay đã định bắt nó, nhưng sau đó nghĩ, bắt rồi, cũng thả, nên thôi. Mỉm cười vì chợt thấy mình thơ trẻ, thơ trẻ trong chốc lát. Thấy mình hạnh phúc khi cơ thể khỏe mạnh - thấy cái giá trị của một trái tim đập nhịp bình thường. Nghĩ Ng và những người thân, không ai đau ốm gì. Phải biết mình may mắn. Phải count những cái blessings của mình mỗi ngày.
Nghĩ tới anh Vương Đức Lệ. Anh đang được chữa trị với căn bệnh hiểm nghèo, anh vẫn viết Chuyện Nhỏ Chuyện To cho KNM (anh là fan của tôi, Một góc trời Tây Bắc, tôi biết được khi qua chơi DC cách đây hai năm, nhưng anh không biết, tôi cũng là fan của anh, không phải là fan của thơ anh mà là của những tản mạn/tùy bút của anh), dạo này anh chỉ viết về chuyện đau ốm của anh, giống như nhà thơ May Sarton (1912 – 1995) khi bà đau ốm, bà vẫn viết journals kể chuyện đau ốm. Tôi chịu ảnh hưởng May Sarton từ những cuốn journals của bà nên nghĩ là tôi sẽ viết nhật ký suốt đời, nếu sau này có đau ốm thì cũng vẫn viết khi đang đau ốm, như bà đã viết. Nhưng nói thì nói vậy, chứ không dễ làm đâu, vì khi mình đau ốm thì mình đâu muốn làm gì, nói chi chuyện viết journals.
9 giờ ở thư viện ra, trời còn sáng, thấy trăng đã tròn thật tròn, về nhà nhìn lịch thì thấy là trăng 13.

Thứ tư, ngày 30, tháng năm, năm 2007
Dự cái lớp True Colors, tìm con người thật của mình, hôm nay, tôi ngạc nhiên biết tôi là Gold Color person, với a strong 20 điểm:
I follow the rules and respect authority – Loyal * Dependable * Prepared
I have a strong sense of what is right and wrong in life – Thorough * Senbible * Punctual
I need to be useful and to belong – Faithful * Stable * Organized
I value home, family and tradition – Caring * Concerned * Concrete
I am a natural preserver, a good citizen and helpful.
At work, I provide stability and can maintain organization. My ability to handle details and to work hard make me the backbone of many organizations. I believe that work comes before play, even if I must work overtime to complete the job.
In love, I am serious and tend to have traditional, conservative views of both love and marriage. I want a mate who can work along with me, building a secure, predictable life together. I demonstrate love and affection through the practical things I do for my loved ones.
In childhood, I wanted to follow the rules and regulations of school. I understood and respected authority and was comfortable with academic routine. I was the easiest of all types of children to adapt to the educational system.
Hèn gì tôi …bảo thủ quá mà!
Cái màu có điểm cao thứ nhì là blue, 12 điểm. Tôi cũng là một Blue Color person, một người dạt dào tình cảm.
Phải rồi, vì tôi là một romantic writer.
À, hôm nay trời nóng lắm, phá kỷ lục luôn, là 87 độ. Tây bắc mới tháng năm mà 87 độ thì là nóng. Chiều lái xe đi làm về, tôi đã phải vặn máy lạnh trong xe.
linhvang
#1213 Posted : Thursday, May 31, 2007 1:59:57 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị LV ơi!!!!!!!!!!!

Thấy chị nói sẽ ráng làm siêng post tùy bút vào.... Ai dè, ngày nào em cũng chạy vô... hỏng thấy đâu... mừng hụt nè hýc hýc.

Theo dõi từng bước tùy bút của một người... dù là xa lạ, đến một lúc thấy hình như trong tâm mình, người lạ huơ lạ hoắc nào đó kia lại thấy thân như gia đình họ hàng, không thấy... không biết có khỏe không, hôm nay thế nào,...
Tình cảm con người mình cũng lạ, chị hén

Sắp tới, em đi nghỉ hè ít ngày, hỏng có điều kiện theo dõi tùy bút của chị, lúc đó chị tha hồ... wên post. Gởi đến chị ngày an lành.

Truyện Bến Hạnh Phúc của chị... nghe "đã" lắm, nhất là những lúc thấy lòng cô đơn trống trải, mở nghe... mơ mộng 1 chút... ấm lại. Tuyệt!

heartRose
Tonka
#1214 Posted : Thursday, May 31, 2007 3:05:06 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Nhưng ăn một tô bún bò hay bún riêu (tôi đoán chắc không thể nào ngon bằng tô bún thật) thì còn bụng đâu mà ăn những món ăn chơi khác nên tôi đành làm ngơ.


Mỗi thứ có cái ngon riêng của nó, không thể so sánh được Smile Nấu ngon là ở cái nước nấu đậm đà và ngọt. Đừng so sánh cái nhân của nó.

Chị có đi chùa Dược Sư không? Hồi đó đi hành hương, tụi em ngủ ở đó đó. Thầy dễ thương lắm, ông từng là bác sĩ.



linhvang
#1215 Posted : Thursday, May 31, 2007 4:20:17 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chùa Dược Sư có phải là chùa của người Tàu, ở Lynnwood không? LV có đến một chùa Tàu ở vùng này, lâu lắm rồi, nên không nhớ. Còn một chùa nữa, mà ngày xưa LV hay đi là chùa Việt Nam, LV kêu chùa của người Bắc, còn chùa Cổ Lâm là chùa của người Trung, vì mấy thầy ở chùa CL là người Trung (Tuy Hòa, nói giọng giống như người B Đ).
Tonka
#1216 Posted : Thursday, May 31, 2007 4:42:04 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Thầy là người Việt chị à. Thầy học ra bác sĩ nhưng sau đó bỏ đi tu. Hôm tới chùa, thầy dắt cả đám ra biển rồi cho một thời pháp. Hôm đó cả đoàn được chùa khoản đãi một bữa thật no nê, thức ăn thừa mứa, rất nhiều thứ. Chỉ nhớ là đi Seattle chứ không biết phải Lynnwood hay không.

Còn chùa Tàu có 5 anh em cùng đi tu thì lại khác nữa.

xv05
#1217 Posted : Thursday, June 7, 2007 11:05:37 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Chị Linhvang, em thấy chị đang online, bên đó bây giờ là mấy giờ vậy chị? Bên em bây giờ đang là 11:56 sáng thứ Sáu nè chị. Chị ăn bưởi thấy đẹp chút nào chưa?
samantha
#1218 Posted : Thursday, June 7, 2007 11:18:38 AM(UTC)
samantha

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 468
Points: 27

Thanks: 1 times
Chị Linh Vang đang ở bên này mà sam lại chạy qua bên web của chị để đọc tùy bút. Mà làm gì thì làm mồi ngày sam cũng phải chạy qua coi tiệm của chị đông, vắng thế nào Big Smile
linhvang
#1219 Posted : Thursday, June 7, 2007 11:32:07 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Chị Linhvang, em thấy chị đang online, bên đó bây giờ là mấy giờ vậy chị? Bên em bây giờ đang là 11:56 sáng thứ Sáu nè chị. Chị ăn bưởi thấy đẹp chút nào chưa?


Hiện giờ 7:24 chiều thứ năm.
Chưa thấy gì cả, dù đang uống cả nước bưởi!
Sam,
Chị sẽ đem posts qua bên này, vì có lẽ cô bé TC thấy em nói vậy, sắp sửa càm ràm chị rồi.
xv05
#1220 Posted : Thursday, June 7, 2007 12:27:58 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

[Chị sẽ đem posts qua bên này

Hoan hô chị Linhvang Kisses, em chỉ ở đây chờ thôi à.
Users browsing this topic
Guest (7)
97 Pages«<5960616263>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.