Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<4041424344>»
Một góc trời Tây Bắc
linhvang
#821 Posted : Thursday, June 22, 2006 2:57:15 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày 22, tháng sáu, năm 2006
Một tuần lễ làm việc sắp hết. Cứ nghĩ tới thứ sáu là đã thấy nhẹ người. Giống như thời đi học, cũng mong thứ sáu mau đến. 2, 3 giờ chiều thứ sáu, từ lớp học về nhà là thấy khỏe gì đâu. Mười năm trước còn ham đi học, mỗi năm cứ mùa ra trường, thấy học trò lao nhao, mặc áo, đội mũ, chụp hình, tôi mê lắm, dù rằng tôi cũng đã qua cảnh ấy, nhưng sau kẹt làm đêm ở thư viện thì không xoay xở đâu ra giờ để mà đến trường học cho xong cái bằng English được; bây giờ mỗi khi sếp bảo đi học, thấy ngán ơi là ngán, cái gì trốn được là trốn, chẳng hạn tôi sẽ bảo sếp năm nào cũng làm cái việc đóng sổ sách này, có gì mới mẻ đâu mà phải đi học! Sếp nói, ừ, nếu you thấy không có gì mới mẻ thì thôi khỏi đi. Nhưng cái lớp Fast Track thì phải đi, vì năm 2007 cái AFRS reports bỏ rồi, phải học để biết cách xài. Tôi cải chính, Sue bảo 2009 chứ không phải 2007 (vừa nói tôi vừa xòe cái tờ ghi chù cho sếp coi), còn lâu mà! Thấy sau đó, sếp không ép, nên tôi cũng lờ luôn, hihihi. Vậy mà khi bạn văn bảo, anh sẽ đi học lại, tôi lại nói ngay “như khuyên”, học được, cứ học. Tôi biết thời gian đi qua nhanh lắm, muốn làm cái gì thì làm nhanh đi. Như Tita, sau hai năm đi học môn y tá thì bây giờ đã ra trường và sau 20 tiếng làm ở thư viện thì cũng làm 20 tiếng ở bệnh viện. Trước đây thấy máu là sợ đến như vậy mà bây giờ lại chuyên đi lấy máu. Bà đùa bảo tôi, khi lấy máu, tao nhắm mắt nên không sợ. Mèn! Có khi nào cứ đâm kim mà chẳng trúng vào cái mạch máu không? Smile Tita bằng tuổi tôi mà đã làm bà ngoại rồi nhưng tóc còn đen nhánh. Có lẽ tóc Phi (Phi Luật Tân) nên cứ đen nhánh như thế?
linhvang
#822 Posted : Saturday, June 24, 2006 5:26:45 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày 24, tháng sáu, năm 2006
Hơn 80 độ F, tôi đoán vậy. Thiên hạ thảnh thơi ngồi uống cà phê ở bên ngoài quán, gió thổi mát rượi, nhìn ông đi qua bà đi lại. Tôi vào quán mua một ly mocha rồi đi. Phục vụ nhanh chóng. Người tính tiền, người pha ly cà phê đều vui vẻ. Nếu kêu tôi cho điểm, tôi sẽ cho bốn sao. Nhìn khung cảnh quán, cứ nghĩ ngồi viết văn ở đây –mà tôi chưa bao giờ làm- thấy cũng hay hay, thấy cũng ngầu, như cô nhà văn Anh thủa nghèo cũng hay vào quán cà phê, ngồi viết một loạt sách Harry Potter cho nhi đồng, sách bán chạy như tôm tươi, truyện được quay thành phim chiếu ở rạp, cho ra DVD, sau cô thành triệu phú. Lại nhớ. Thư ông chủ nhiệm KNM số tháng sáu này than thở quá! nói như từ nét tôi mới học là ông đang “bán than”. Cước phí lên. Tiền in báo lên. “Bạn bè, người quen thì rất nhiều nhưng dường như ai cũng thích đọc báo biếu hơn là báo mua.” KNM ra đời được gần 6 năm mà ông vẫn còn mơ: “một ngày nào đó, tất cả nhân viên, trị sự cũng như biên tập, cùng tất cả văn, thi hữu cộng tác đều được trả thù lao, nhuận bút xứng đáng”. Tôi biết. Toàn là viết chùa, làm chùa. Ông viết như thế, làm tôi hiểu là có mà chưa xứng đáng? Thật ra đâu đã có thù lao, nhuận bút cắc nào đâu mà bảo mơ “thù lao, nhuận bút xứng đáng”? Hôm nọ nghe CXH của Văn Học than, bây giờ lại nghe NĐN của Kỷ Nguyên Mới than. Rõ ràng viết lách là nghiệp mà! Vậy mà chị PĐN còn đòi làm báo! Thấy bà con làm báo than như vậy, chị không tởn sao?
Ngày mai nghe nói sẽ 92, 93 độ. À, tôi còn nợ chủ bút PDH của BN Magazine cho bài viết tháng tám! Trời nắng nôi, nóng nực như thế kia, đi ra biển, ra hồ hóng gió, chắc chắn là thích hơn!
linhvang
#823 Posted : Wednesday, June 28, 2006 4:58:55 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày 28, tháng sáu, năm 2006
Cái ông deputy director của bộ tôi làm đã mất tích từ hôm thứ bảy. TV, radio, báo chí các vùng quanh đây đều đăng tin này. Chủ nhật, ông có hẹn cùng đi họp với bà bộ trưởng, nhưng ông đã không đến. Chiều chủ nhật, bà đã đi báo cảnh sát, vì biết ông không phải là người vô trách nhiệm, có làm việc gì thì cũng nói cho người khác biết.
Thứ hai, bọn tôi vào sở nhốn nháo lên vì tin này từ radio và báo chí, sau đó thì nghe người ta đã tìm thấy chiếc xe của ông đậu ở Olympic National Park. Một nhân viên kiểm lâm cho báo chí biết là bà đã nói chuyện với ông vào chiều thứ bảy, thấy ông đi một mình.
Nhiều toán đã chia nhau đi soát ba con đường mòn trong công viên quốc gia này. Chó lùng, máy bay trực thăng cũng đã đem đến, để sử dụng trong việc tìm kiếm này. Mà vẫn chưa tìm ra dấu vết của ông!
Bọn tôi góp tiền, rồi một người vào Costco mua thức ăn, bánh trái, nước uống để đem tặng những người đang tham gia vào việc tìm kiếm.
Bốn ngày đã qua! Ai cũng hy vọng sẽ tìm thấy ông còn sống, lành mạnh vì thời tiết đang tốt, ông có kinh nghiệm biết xoay xở để sống còn trong hoàn cảnh hiểm nghèo - trước đây có đi lính qua vùng Vịnh-, sức khoẻ tốt, chỉ có điều là ông lệ thuộc hẳn vào cặp mắt kính, mất cặp kính, kể như ông đui!
Gil Gilman 47 tuổi, độc thân. Mẹ ông được bà bộ trưởng báo, từ mặt đông đã bay qua chiều nay.
Tôi vốn không phải loại người thích mạo hiểm, vốn không thích hiking, lâu lâu nghe những chuyện như thế này, lại càng thêm sợ. Giá ông đi với ai, giả dụ ông trượt chân ngã ở đâu đó, thì đã có người thấy mà chạy đi kêu người tới cứu rồi. Đằng này, đâu có ai biết ông ngã ở hố sâu nào? Hay kẻ gian ác nào đã giết ông rồi dấu xác ở đâu?
Hay có khi nào ông đi...tự tử không, vì căng thẳng của đời sống? Nào ai biết được! Black Eye
linhvang
#824 Posted : Saturday, July 1, 2006 4:29:40 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày 30, tháng sáu, năm 2006
Trời nóng quá, đoán là chưa quá 90 độ F, có lẽ tại không có gió chăng? Nắng mấy ngày mà đám cỏ trước state library thấy đã bắt đầu nám đen nhiều chỗ rồi! Hôm thứ ba, anh NĐN gọi hỏi thời tiết Seattle như thế nào để mà mang theo áo quần thích hợp. Tôi bảo là tháng mùa hè rồi, nên nhiệt độ thấp nhất sẽ là 70 độ và cao nhất là 90 độ nên mang áo quần mùa hè, cẩn thận hơn thì thêm một cái áo len mỏng phòng hờ.
Chiều thứ sáu, nhất là tuần tới lại có lễ Độc Lập nên nhiều người về sớm và lấy thêm một ngày thứ hai trước ngày lễ và ngày thứ tư sau ngày lễ để có một vacation dài.
Hôm nay, nhiều người trong đó có tôi mặc cái polo shirt có huy hiệu của sở để cùng nhau cầu mong sự trở về bình an của ông deputy director – tuy không ai nói ra, nhưng có lẽ đều nghĩ trong bụng, gần bảy ngày rồi, chắc ông đã bỏ xác ở đâu đó trong rừng rậm của Olympic National Park rồi!
Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục. Chuyện gì đã xảy ra thì vẫn là điều bí ẩn. Toán lặn đã lặn hai lần xuống giòng sông mà được cho là có thể ông đã bơi qua, nhưng vẫn không thấy gì - nước trong veo, họ đã nhìn kỹ lưỡng dưới đáy và tự tin rằng ông không có nằm dưới đó! Những chiếc trực thăng vẫn rà rà tìm kiếm, đã qua ngày thứ ba. Có cả máy bay chiếu tia sáng hồng ngoại. Một bầy chim lạ cứ đuổi theo một chiếc trực thăng mỗi khi nó bay qua, nhưng đó là vấn đề cho những chú chim này hơn là cho chiếc trực thăng mà chúng bay theo. Ở dưới đất, trong khi vẫn tiếp tục tìm kiếm tất cả ba cái trails, họ chú trọng vào cái trail mà nghĩ là ông đã đi trên cái này – nghiên cứu qua máy computer ở nhà ông, họ đã quả quyết như vậy. Những con chó đã không còn đánh mùi được nữa, điều này cũng không có gì lạ, vì đã qua mấy ngày rồi và thời tiết thì lại nóng. Tôi nghĩ những con chó hay thiệt, cứ cho ngửi vào áo quần, đồ vật của ai đó, rồi cứ thế mà chúng dùng mũi đi tìm! Rồi tôi cũng nghĩ, con người mình tiết ra mùi “nặng” đến thế sao? Mà mỗi người mỗi mùi, không ai giống ai?
Một tuần đã qua. Cái bộ của tôi ngày nào cũng được nhắc trên đài truyền hình, truyền thanh và báo chí. Tự dưng đâm ra nổi tiếng!
Tôi tưởng cũng phải cuối tháng bảy, đầu tháng tám thì raspberries mới chín, ai dè, chiều đi làm về, ra vườn sau, thăm bụi dâu thì thấy nhiều trái đã chín hồng, bèn hái một bụm, ăn chua chua ngọt ngọt. Lại nghĩ tới một hàng raspberries của chị Nguyên, chắc bữa nay, trái chín đầy, ăn không xuể! Nhớ hồi mới qua Mỹ, đi hái raspberries (chị em tôi thường gọi là dâu đứng vì đứng mà hái, còn strawberries thì gọi là dâu nằm, vì nó nằm trên mặt đất và mình phải bò lom khom mà hái) là dễ kiếm tiền nhất so với những loại dâu khác, blue berries là ẹ nhất, cứ nhìn cái trái của nó bé thế kia, thì hái chừng nào mới đầy cái lon đeo trước ngực, rồi cho vào những hộp nhỏ trong thùng giấy chứ. Mèn! Nhắc tới những ngày xưa, vẫn thấy vui ghê.
Hết tháng sáu rồi, nửa năm đã trôi qua rồi. Ngày mai, sẽ bắt đầu một tháng nhật ký mới.
viethoaiphuong
#825 Posted : Saturday, July 1, 2006 4:31:45 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Thứ sáu, ngày 30, tháng sáu, năm 2006
Trời nóng quá, đoán là chưa quá 90 độ F, có lẽ tại không có gió chăng? Nắng mấy ngày mà đám cỏ trước state library thấy đã bắt đầu nám đen nhiều chỗ rồi! Hôm thứ ba, anh NĐN gọi hỏi thời tiết Seattle như thế nào để mà mang theo áo quần thích hợp. Tôi bảo là tháng mùa hè rồi, nên nhiệt độ thấp nhất sẽ là 70 độ và cao nhất là 90 độ nên mang áo quần mùa hè, cẩn thận hơn thì thêm một cái áo len mỏng phòng hờ.
Chiều thứ sáu, nhất là tuần tới lại có lễ Độc Lập nên nhiều người về sớm và lấy thêm một ngày thứ hai trước ngày lễ và ngày thứ tư sau ngày lễ để có một vacation dài.
Hôm nay, nhiều người trong đó có tôi mặc cái polo shirt có huy hiệu của sở để cùng nhau cầu mong sự trở về bình an của ông deputy director – tuy không ai nói ra, nhưng có lẽ đều nghĩ trong bụng, gần bảy ngày rồi, chắc ông đã bỏ xác ở đâu đó trong rừng rậm của Olympic National Park rồi!
Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục. Chuyện gì đã xảy ra thì vẫn là điều bí ẩn. Toán lặn đã lặn hai lần xuống giòng sông mà được cho là có thể ông đã bơi qua, nhưng vẫn không thấy gì - nước trong veo, họ đã nhìn kỹ lưỡng dưới đáy và tự tin rằng ông không có nằm dưới đó! Những chiếc trực thăng vẫn rà rà tìm kiếm, đã qua ngày thứ ba. Có cả máy bay chiếu tia sáng hồng ngoại. Một bầy chim lạ cứ đuổi theo một chiếc trực thăng mỗi khi nó bay qua, nhưng đó là vấn đề cho những chú chim này hơn là cho chiếc trực thăng mà chúng bay theo. Ở dưới đất, trong khi vẫn tiếp tục tìm kiếm tất cả ba cái trails, họ chú trọng vào cái trail mà nghĩ là ông đã đi trên cái này – nghiên cứu qua máy computer ở nhà ông, họ đã quả quyết như vậy. Những con chó đã không còn đánh mùi được nữa, điều này cũng không có gì lạ, vì đã qua mấy ngày rồi và thời tiết thì lại nóng. Tôi nghĩ những con chó hay thiệt, cứ cho ngửi vào áo quần, đồ vật của ai đó, rồi cứ thế mà chúng dùng mũi đi tìm! Rồi tôi cũng nghĩ, con người mình tiết ra mùi “nặng” đến thế sao? Mà mỗi người mỗi mùi, không ai giống ai? Một tuần đã qua. Cái bộ của tôi ngày nào cũng được nhắc trên đài truyền hình, truyền thanh và báo chí. Tự dưng đâm ra nổi tiếng!
Tôi tưởng cũng phải cuối tháng bảy, đầu tháng tám thì raspberries mới chín, ai dè, chiều đi làm về, ra vườn sau, thăm bụi dâu thì thấy nhiều trái đã chín hồng, bèn hái một bụm, ăn chua chua ngọt ngọt. Lại nghĩ tới một hàng raspberries của chị Nguyên, chắc bữa nay, trái chín đầy, ăn không xuể! Nhớ hồi mới qua Mỹ, đi hái raspberries (chị em tôi thường gọi là dâu đứng vì đứng mà hái, còn strawberries thì gọi là dâu nằm, vì nó nằm trên mặt đất và mình phải bò lom khom mà hái) là dễ kiếm tiền nhất so với những loại dâu khác, blue berries là ẹ nhất, cứ nhìn cái trái của nó bé thế kia, thì hái chừng nào mới đầy cái lon đeo trước ngực, rồi cho vào những hộp nhỏ trong thùng giấy chứ. Mèn! Nhắc tới những ngày xưa, vẫn thấy vui ghê.
Hết tháng sáu rồi, nửa năm đã trôi qua rồi. Ngày mai, sẽ bắt đầu một tháng nhật ký mới.




à, LV ơi! Viết cái này rất ngắn mà hay quá!!! HP dù lúc này không còn cảm giác gì về thời gian đi-đến... xong còn kịp đọc những cái LV viết lại gần như hàng ngày này... trong giữa những "khoảng lặng" của HP đó mà thấy dễ chị hơn so với cái nắng- nóng của Paris mấy hôm nay- có lẽ nhiệt độ đã lên tới trên 30°C - làm nàng thơ SMai và MThụy mê Paris lắm đó mà cũng ngại chạy ngoài phố xá Paris.
- cái chuyện "mùi vị" của mỗi người, làm HP nghĩ tới "mùi vị" của thơ=tâm hồn... Liệu có không nhỉ LV? Hẳn là có quá đi rồi? như "văn" của LV rất đặc biệt LV!!!
- cái chuyện "dâu đứng, dâu ngồi hay dâu nằm" chi đó làm HP cười khúc khích.... MThụy ngồi máy kế bên nhột dạ... hỏi "trời cười với anh nào vậy?" HP trả lời "với anh LV"
- HP cũng hay nghĩ về thời gian kiểu LV; có điều LV lo viết nhật ký, còn HP lo lắng cho nàng-thơ....
vui vẻ nha LV và HP đón đợi tháng nhật ký mùa hạ mới của LV!
linhvang
#826 Posted : Saturday, July 1, 2006 5:15:37 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
VHP,
Cảm ơn nha. Được khen như thế này, còn "rào" lại để khỏi mất nữa chứ, thì chắc chắn là LV sẽ viết lan man cho đến khi...tắt thở mới thôi! Big Smile "Văn của LV rất đặc biệt LV!!", nghe thích ghê. Như thấy Một góc trời Tây Bắc là biết ngay một góc trời của LV.
Gửi thêm một đoạn nhật ký mới viết, cho ngày mới, tháng mới.

Thứ bảy, ngày một, tháng bảy, năm 2006
Buổi tối đã nghe xẹt xẹt, đì đùng tiếng pháo bông bắn lên trời, dù rằng cũng còn mấy ngày nữa mới là lễ Độc Lập của nước Mỹ. Đi đường từ vài hôm trước đã thấy nhiều cái lều lớn dựng lên để chuẩn bị bán pháo bông. Lễ Độc Lập cũng là thời điểm trái cherries chín rộ. Hôm qua, ghé chợ Fred Meyer thấy Rainier cherries vàng ửng cam (cô bé Hoa Gạo mê loại này), chợt nhớ ngày lễ Độc Lập đầu tiên khi vừa qua Mỹ, đi học hè ở một trường đại học bên mặt đông của tiểu bang Washington, Central Washington College-bây giờ đã được đổi là CWU-được một cặp vợ chồng sinh viên trẻ người Mỹ, chưa có con, (cuốn American Heritage Dictionary của cô vợ tặng tôi cho đến giờ này tôi vẫn còn giữ, với hàng chữ viết: To an important friend. Hope this will help you – Stephanie, July 16, 75) ở chung dorm chở đi chơi, qua thung lũng Yakima vào vườn cherry mua cherries, tự bắc thang hái mang về dorm ăn, cũng được họ đưa đi coi rodeo, nơi đó những chàng cao bồi cưỡi ngựa quăng dây bắt bò. Bao năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ cái khung cảnh của ngày hôm ấy, trời nóng thật nóng, sau này mới biết vùng bên đó bao giờ cũng nóng hơn mặt Seattle, thiên hạ mặc áo tay ngắn quần ngắn màu sặc sỡ, nhạc trỗi lên lớn và dồn dập, người xem vỗ tay, hồi hộp. Sau rodeo thì chương trình có đốt pháo bông, nằm trên cỏ mà coi pháo bông bắn lên trời. Đó là cũng là lần duy nhất trong đời tôi đi coi rodeo.
Thủa đó tôi thấy cái gì cũng lạ. Từ trường đi ra phố thấy những cây mơ (apricot) trái đầy chín vàng mà chẳng ai hái, rụng đầy lối đi mà cũng chẳng ai lượm! Giống như bôm táo phía bên này của Washington, tháng tám, tháng chín, rụng đầy, khổ công đi lượm bỏ thùng rác. Lê nhật cũng vậy. Mới đầu ham lắm, ba tôi trồng bốn năm cây chi đó, chừng ra trái (có cây cho ra trái mọng nước, ngọt), còn hái đem cho người quen, sau có cho cũng không ai thèm vì nhà họ cũng bắt đầu trồng rồi, thành ra cứ để trái rụng đầy xuống đất, dọn cực luôn, giờ phải chặt hết. Nên vườn nhà tôi, không trồng cây táo, lê, mận vì vậy, có ăn uống bao nhiêu đâu mà trồng. Mà mặt Seattle này cũng không thấy người ta trồng cây mơ, cây đào (peach).
Tôi nhớ hồi đó tôi đi bộ ra chợ Abertson’s mua mớ mì gói top ramen về đổ nước sôi ăn. Bà cụ em của American grandma tôi gửi cho 5 đô bỏ trong bao thư gửi qua bưu điện và dặn ra chợ tìm mì top ramen mà mua ăn cho đỡ ngán thức ăn Mỹ -khi nghe tôi than thở trong phôn khi gọi về thăm hai bà. Bà Ruth mất năm ngoái. Grandma Connie thì còn sống, còn khỏe, còn lái xe đi chợ được, ở một mình dù là cũng gần ...100 tuổi rồi!
Mấy hôm rày cứ thấy một con thỏ con lẩn quẩn trong vườn. Một con thôi. Cụt đuôi, ngay cái vị trí đó lại có một mảng lông màu trắng, tôi nhìn thấy ngộ quá, tưởng như một miếng vá –làm nhớ cái hồi học may cái chăn bông (quilt). Mà xem chừng nó dạn dĩ lắm, mình dòm nó, nó dòm lại mình, rồi sau đó nó mới lững thững băng qua đường vào vườn nhà hàng xóm. Không biết là thỏ hoang hay là thỏ ai nuôi? Bữa nọ, bà Kareen vào sở khoe ầm lên là bà vừa khám phá ra sau vườn nhà bà có một mớ thỏ con vừa đẻ, very cute, bà bắt mang vào nhà, nhưng sau đó, đứa con gái bà lên nét tìm hiểu về giống thỏ rồi bảo bà, phải mau mau trả chúng về vị trí cũ, chứ bắt nuôi thì chúng không sống được đâu. Bả kể lại là có nói với cô con, nhưng mà má thích chúng quá, cho má nuôi một con được không? Thì bị cô con la, má sẽ giết nó, không được đâu!
Phượng Các
#827 Posted : Saturday, July 1, 2006 5:37:26 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Nói chuyện thú vật hoang ở Mỹ mới nhớ. Hồi đó ở chùa có lễ phóng sanh. Họ mua rùa và đem thả ngoài rừng, nhưng có nguời rầy bảo là lọai rùa đó nó sống quen ở trong nhà rồi, thả ra là nó chết. Thành ra có khi tưởng mình làm từ thiện mà không ngờ là giết đời nhau đấy biết không! Dead
Như mấy con ruà trong nhà chị Vuthithienthu, bây giờ mà bảo chỉ đem thả nó cánh rừng sau nhà thì.... ủa, truớc hết là chít với em bé trong nhà ngay! Con gái chị Thiên Thư không có muốn nghe ai bảo là con ruà mần thịt ăn đuợc nha. Baby của Đông Triều mà!
linhvang
#828 Posted : Saturday, July 1, 2006 5:51:28 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Mấy con rùa nuôi trong nhà sống bằng thức ăn gì vậy?
Tonka
#829 Posted : Sunday, July 2, 2006 12:56:40 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
(cô bé Hoa Gạo mê loại này),


Hết Bình Nguyên thì tới Hoa Gạo được lưu danh muôn thuở trong "Một góc trời Tây Bắc" của nhà văn Linh Vang rồi Cooling


quote:
Gởi bởi linhvang
Mấy con rùa nuôi trong nhà sống bằng thức ăn gì vậy?


Mấy con rùa nho nhỏ đó, em thấy cháu em cho nó ăn...ham (thịt) đó.
Có nhiều người đem những con rùa nhỏ này thả vào hồ nước có tượng phật Quán Âm ở chùa Việt Nam. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà sau này thấy dán giấy "Xin đừng thả rùa vào hồ" Eight Ball
linhvang
#830 Posted : Monday, July 3, 2006 7:19:01 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày ba, tháng bảy, năm 2006
Vẫn chưa tìm thấy ông deputy director hay xác của ông! Chín ngày tròn đi qua rồi! Nhưng những toán đi tìm thì sáng nay vẫn tiếp tục đi tìm, chưa bỏ cuộc. Báo chí địa phương cũng đăng những tin rất lạc quan, như là có người lạc cả tuần trong Olympic National Park này mà vẫn được tìm thấy sống sót, sau người đó làm nhân viên kiểm lâm cho cái công viên này.
Sáng nay, sếp Monette bỗng nói với tôi:
“L, tôi đã cười bảo là you quá tưởng tượng, nhưng mà câu nói của you làm tôi nghĩ ngợi miết đến nỗi là tôi phải đồng ý với you. Có thể là Gil đang lãnh một sứ mạng gì đó rất bí mật nên phải giả mất tích như vậy để dễ bề hoạt động- sẽ có một căn cước mới, một cuộc đời mới. Vì ai cũng sẽ cho là Gil bỏ xác trong rừng rồi.”
Tôi trả lời:
“Gil biết mấy thứ tiếng, trong đó có tiếng Trung Đông, từng làm cho chính phủ Mỹ, rồi cố vấn cho một công ty gì đó ở Iraq, ai biết là công ty làm gì. Nhưng để nhiều người đi tìm, ngày nào cũng tìm, ngay cả hai ngày cuối tuần, thân nhân lo âu, nhân viên quan tâm, có cần thiết như vậy không? Bây giờ tôi lại nghĩ có thể có một nhóm nào đó đã bắt cóc ông ta.”
Sếp cười:
“L, you không viết truyện trinh thám đấy chứ?”
“Không! Tôi chỉ viết truyện tình thôi. Nhưng đang nhắc tới tên ông trong nhật ký của tôi. Tôi phải viết xuống Gil là tên tắt của Gilbert, không thôi vài chục năm nữa, sẽ không nhớ Gil là gì.”
Thật sự thì tôi cũng không nhớ cái mặt của ông ta, ngoài việc thấy tấm hình đăng trên báo The Olympian. Qua tấm hình, nét mặt trông thông minh. Sở dĩ tôi không nhớ mặt ông vì bà Sandy mới đưa ông về bộ này để giúp bà chừng nửa năm nay thôi.
Trời nắng đẹp, nóng chỉ 75 độ-chiều ra về đi ngang một nhà băng thấy cái bảng kê nhiệt độ cho biết như vậy. Trong xe hầm nên tôi vặn một nấc máy lạnh, cho thoải mái. Nhưng 9 giờ tối ở thư viện ra về, khí hậu mát mẻ thích lắm, tôi cứ ước giá gì tiểu bang WA có chín tháng như thế này và chỉ có ba tháng mưa gió lạnh lẽo thôi, thì lý tưởng biết chừng nào! Hôm qua, trời nóng 85 độ, ở Home Office đi ra, tôi nghe tiếng chó sủa, làm tôi quay đầu nhìn, hóa ra là chú chó con đang bị nhốt trong xe, thấy cửa sổ vặn xuống hở tí ti! Tôi mong là chú chó không sao, vì báo đăng nhiệt độ trong xe đóng kín mít có thể cao hơn nhiệt độ bên ngoài cả mười độ. Hôm thứ sáu, nghe radio tin về một bà mẹ trẻ buổi chiều đi đón con ở nhà giữ trẻ thì nghe nói buổi sáng bà đâu có thả đứa nhỏ đâu mà buổi chiều đòi rước, hỡi ơi, bà mẹ đã để quên đứa bé cả ngày trong xe! Cái gì mỗi ngày mỗi làm thì đôi lúc cũng dễ quên, như có sáng nhiều người cũng quên uống viên thuốc, loại thuốc mà họ phải uống. Bà mẹ này sẽ ân hận suốt đời! Chưa kể có thể còn bị truy tố về tội bất cẩn làm chết con.
Trăng đã lên cao, đã là nửa vầng trăng. Nhưng nửa vầng trăng thì chưa đủ sáng để soi bóng đêm.
Vũ Thị Thiên Thư
#831 Posted : Monday, July 3, 2006 9:33:41 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Nói chuyện thú vật hoang ở Mỹ mới nhớ. Hồi đó ở chùa có lễ phóng sanh. Họ mua rùa và đem thả ngoài rừng, nhưng có nguời rầy bảo là lọai rùa đó nó sống quen ở trong nhà rồi, thả ra là nó chết. Thành ra có khi tưởng mình làm từ thiện mà không ngờ là giết đời nhau đấy biết không! Dead
Như mấy con ruà trong nhà chị Vuthithienthu, bây giờ mà bảo chỉ đem thả nó cánh rừng sau nhà thì.... ủa, truớc hết là chít với em bé trong nhà ngay! Con gái chị Thiên Thư không có muốn nghe ai bảo là con ruà mần thịt ăn đuợc nha. Baby của Đông Triều mà!




Chị Phượng Các
Hai con Ruà lúc nầy to bằng bàn tay cuả TThư rồi , chúng vẫn mừng mỗi lần thấy bóng người đến gần...
Dĩ nhiên là Em Bé sẽ không thả chúng ra được , ví chúng không quen sống ngoài trời , nhất là nhiệt độ lạnh muà đông, hàng ngày chúng có đèn sưởi, chưa kề mình cho chúng ăn uống
Chị Linh Vang
Thú thật là không biết người khác cho Ruà ăn thứ gì , trongnhànầy ĐTriều mua thức ăn ở Pet store cho chúng ăn , mùi thức ăn tanh như rong biển vậy đó , từng thỏi tròn nhỏ , mỗi ngày cho chúng ăn một lần thôi, chưa kề phải chùi lồng kính , thay và lọc nước hàng tuần...
Chúng sống như vậy thì làm sao có thể sống bên ngoài được nữa...Giống như lần mang các con về VN, chỉ cho chúng thấy trẻ con ở VN sống và làm việc...Làm sao mà con mình có thể sốngnhư vậy được? Chúng không có khả năng thích nghi, đã quen với cuộc sống , tiên nghi tối thiểu , điện nước...chỉ một chuyện nhảy ùm xuống sông tắm , chúng còn chưa dám...
Ấy , lại lan man cà kê trong nhà chị Linh Vang rồi đó....
linhvang
#832 Posted : Thursday, July 6, 2006 2:56:23 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư


Ấy , lại lan man cà kê trong nhà chị Linh Vang rồi đó....



Vui thôi. Có sao đâu chị. À mà sao mình biết con rùa vui mừng khi thấy bóng dáng mình đến gần? Chúng làm gì?

Thứ tư, ngày năm, tháng bảy, năm 2006
Sau 11 ngày mất tích, bây giờ ông deputy director bị coi như là bỏ xác ở đâu đó rồi-vụ tìm kiếm đã chấm dứt. Bởi vì những người đi tìm kiếm đã không thể tìm ra ông, hẳn là ông đã rơi vào một địa điểm không ai nghĩ tới hay là một địa điểm cực kỳ nguy hiểm cho họ.
Đã dùng trên 5 ngàn giờ cho nỗ lực tìm kiếm này-trên không và dưới đất.
Sáng nay, bà thống đốc đến thăm bộ tôi, để an ủi nhân viên -vài ngày nữa có bác sĩ tâm thần hay chuyên viên chi đó cũng sẽ đến, cho những ai cần sự giúp đỡ. Trong lúc nói chuyện, bà có bảo rằng người ta bỏ công tìm lâu như vậy, rất tốn kém, là vì ông Gil có kinh nghiệm ở rừng, nghĩ là ông có thể sống được lâu chừng đó ngày; ở trường hợp của bà, một người không có tí kinh nghiệm nào ở trong rừng, giả dụ có bị chuyện gì, chắc chắn là sau hai ngày, người ta sẽ ngưng không đi cứu nữa, chỉ là đi lấy xác về thôi. Không thể tưởng tượng được một người đi chơi núi, mất tích và chẳng bao giờ được tìm thấy! Như truyện không tưởng! Bà khuyên có đi hiking thì đừng đi một mình. Tôi cũng nghĩ như bà.
Hôm nay, tôi đọc báo cũng thấy tin một cô giáo 24 tuổi leo núi, trượt chân, té chết.
Sau đó để chuẩn bị cho những tin đồn nếu có về tài chánh...các sếp lớn kêu bọn tôi phải lo sổ sách sẵn sàng, có thể auditors sẽ đến xét trong vài ngày tới? Các sếp chẳng nói thẳng ra. Làm bọn tôi đoán mò. Dư luận có thể nghi có chuyện biển thủ rồi trốn đi bằng một cái chết giả chăng? Nhưng ông Gil đâu có coi về tiền bạc!
linhvang
#833 Posted : Thursday, July 6, 2006 3:00:25 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Ủa! Đâu có cố tình để chữ lớn đâu mà sao chữ ra lớn vậy? (Chữ này chị N Đ thích lắm, chắc chị tưởng LV đưa chữ lớn cho chị dễ đọc? Big Smile)
Song Anh
#834 Posted : Thursday, July 6, 2006 7:17:02 PM(UTC)
Song Anh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,004
Points: 18

...Bắt đầu tới đoạn " hồi họp " rồi đó nghen...Eight BallQuestion
TongueBig Smile...
Vũ Thị Thiên Thư
#835 Posted : Friday, July 7, 2006 9:40:05 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:

Vui thôi. Có sao đâu chị. À mà sao mình biết con rùa vui mừng khi thấy bóng dáng mình đến gần? Chúng làm gì?


Chị Linh Vang
Thường khi chúng hay nằm soi mình dưới ánh đèn
Khi thấy bóng người đến gần là chúng tuột thật nhanh xuống , bơi lại thành kiếng cuả hồ , hai chân trước chạm lia liạ vào thành như mừng rỡ vậy {[Chi Linh Vang thấy mấy con chó con hay chồm lênngười mình khi chúng mừng đó.Hôm nào sẽ chụp hìnhchúng gởi vào cho chị LV nhìn thấy nha ]
Binh Nguyen
#836 Posted : Friday, July 7, 2006 10:27:17 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Thứ hai, ngày ba, tháng bảy, năm 2006
Vẫn chưa tìm thấy ông deputy director hay xác của ông! Chín ngày tròn đi qua rồi! Nhưng những toán đi tìm thì sáng nay vẫn tiếp tục đi tìm, chưa bỏ cuộc. Báo chí địa phương cũng đăng những tin rất lạc quan, như là có người lạc cả tuần trong Olympic National Park này mà vẫn được tìm thấy sống sót, sau người đó làm nhân viên kiểm lâm cho cái công viên này.
Sáng nay, sếp Monette bỗng nói với tôi:
“L, tôi đã cười bảo là you quá tưởng tượng, nhưng mà câu nói của you làm tôi nghĩ ngợi miết đến nỗi là tôi phải đồng ý với you. Có thể là Gil đang lãnh một sứ mạng gì đó rất bí mật nên phải giả mất tích như vậy để dễ bề hoạt động- sẽ có một căn cước mới, một cuộc đời mới. Vì ai cũng sẽ cho là Gil bỏ xác trong rừng rồi.”




Hôm nay ghé Góc trời Tây Bắc của chị Linh Vang, đọc xong cứ nhớ lại cái phim "Murder She Wrote", Bình cứ hay nghĩ, cái bà này buồn cười, hình như bả đi đến đâu là có "án mạng" ở đó, chứ làm sao bả có nhiều truyện như vậy để "wrote" được? Chị LV chắc là bắt đầu chuyển sang trinh thám được rồi đấy, cứ tưởng là truyện giả té ra là chuyện thật. Bình cũng gởi lời cầu mong cho ông Director Deputy của sở chị làm về bình an, nếu thiệt là ổng sẽ về thì vui hơn, chị có "write" đoạn kết được không, chị Linh Vang?

BN.

ngodong
#837 Posted : Saturday, July 8, 2006 12:27:02 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
LV hi hi hi biết hết hà.
linhvang
#838 Posted : Saturday, July 8, 2006 5:04:37 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Song Anh, BN,
Hai tuần đã qua, lâu quá, không ai có thể sống sót lâu như vậy trong rừng rậm, mọi người đã bỏ cuộc rồi, gia đình của ông Gil tối qua cũng đã bay về New York. Tội nghiệp cô em gái, đang ở Âu Châu, bay về, đến chỗ coi như "bộ chỉ huy" của park thì ngay lúc người ta tuyên bố chấm dứt việc tìm kiếm! (Không biết cô làm gì mà ở Âu Châu, không nghe nói nước nào.) Thấy cô khóc quá! Mà bà director cũng hốc hác lắm, chắc sụt "pao" nhiều! Cái "đầu" của bà không còn mà, vì Gil là cánh tay mặt của bà-nhưng chưa nghe nói bao giờ sẽ kiếm người thế. Từ ngày có hai người này về coi ngó cái bộ, không khí làm việc rất dễ thở, nên tụi LV thích họ lắm, so với "triều đại" trước.
Nếu là truyện viết thì đúng là đang tới màn hồi hộp, nhưng lại là truyện thật, thế mới khó, trừ phi mình cho cái đoạn kết theo ý mình. Hôm qua, LV nghe thêm một điều, điều này nếu là truyện thì thật hấp dẫn, đây là một gia đình rất giàu có ở New York, nên không biết phải đợi bao lâu thì người thân mới bắt đầu giải quyết...gia tài, phần chia...Có khi nào có chuyện tranh giành của cải nên mới đưa đến cái chết của Gil không? Tongue
Binh Nguyen
#839 Posted : Sunday, July 9, 2006 6:39:52 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Song Anh, BN,
Hôm qua, LV nghe thêm một điều, điều này nếu là truyện thì thật hấp dẫn, đây là một gia đình rất giàu có ở New York, nên không biết phải đợi bao lâu thì người thân mới bắt đầu giải quyết...gia tài, phần chia...Có khi nào có chuyện tranh giành của cải nên mới đưa đến cái chết của Gil không? Tongue




Hổng biết bà vợ có làm gì mờ ám không đây, chị LV thử để ý coi. Cầu mong ông đó đi đâu đó hôm nọ tới nay, bất ngờ trở về.

BN.
linhvang
#840 Posted : Sunday, July 9, 2006 8:44:07 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Bình ơi,
Ông này 47 tuổi rồi mà chưa có vợ, chỉ có bạn gái thôi, nên cô này không có quyền hạn gì trong vụ chia gia tài đâu. Không thấy nhắc tới ông bố (không biết ly dị hay mất rồi), nhưng bà mẹ thì có domestic partner, thấy báo họ không dùng chữ boy-friend.
Users browsing this topic
Guest (55)
97 Pages«<4041424344>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.