Thứ hai, ngày 24, tháng bảy, năm 2006
Hè năm nay trời nóng hừng hực như đốt lửa! Tây Bắc mấy thủa mà nhiệt độ lên tới 100-tôi không kể vùng Đông bên kia dãy núi Cascade, nơi không gần biển nên bao giờ cũng nóng kinh rồi-vậy mà mấy hôm rày nó đã phá kỷ lục, khoảng 10 độ cao hơn so với mọi năm, cũng thời gian này. Khu nhà tôi ở toàn là thông cao (riêng khuôn đất nhà tôi có 6 cây), so ra đỡ nóng hơn những khu mà chung quanh trụi lủi, như nhà cậu em tôi, hôm qua cậu than nóng quá, cuối tuần, ở trong nhà thôi. Tôi không nhớ nhà cậu có bắc máy lạnh không. Vùng Tây Bắc ít nhà có máy lạnh, vì đâu có nóng bao nhiêu ngày, luôn luôn là máy sưởi ấm.
Nam Cali hôm qua nóng 104 độ, bà con la ơi ới lên, lại có dịp gửi e-mail đi khắp nơi than thở. Vùng Stockton, Sacramento của Bắc Cali, cũng trên 110! Nói qua tiểu bang Nevada, Arizona, chắc là còn kinh khủng hơn nữa!
Tôi lo nóng quá làm mấy con cá chết nên đi làm về là cứ ra thăm chừng. Mà mấy con này nhát gan (hay khôn?) nghe tiếng động, tiếng người đi đến gần, chúng trốn tiệt dưới hồ, không nhúc nhích, làm nhiều lần tôi tưởng chúng quay đơ rồi chứ.
Đám rau, sáng tướì, chiều tưới, cây cỏ có nắng, có nước thích lắm. Cây ớt chỉ thiên đã có chừng 10 trái khá lớn, và bông ra đầy. Cái hộp ớt khô (tôi lười không làm chua, cứ để chúng khô tự nhiên), không chừng ăn hai năm nữa cũng chưa hết, mà giờ lại sắp có ớt tươi mới rồi. Chắc phải đem cho bớt.
Bụi lá gai vẫn ra nhiều lá và đang nhảy cây con tùm lum. Bây giờ ở xứ Mỹ này, hầu như rau cỏ gì ở quê nhà thì cũng có! Chim chóc nữa! Không hiểu sao mà bà con mình cũng mang qua Mỹ được, hèn gì bây giờ khi vào nước Mỹ, bà con da vàng mũi tẹt tóc đen bị khám xét dữ quá! Không kể chi xa, chỉ nhìn quanh người Việt ở đây, những người mà tôi biết, nào là thấy mang nhánh dạ lý hương, gốc hoa mai, bụi lá gai, hột bí, hột bầu, chim họa mi, chim chích chòe...B/s D kể có lần đi du lịch Thái Lan, đến một chỗ nuôi chim, thấy mê quá, mua một con 800 đô, qua lọt bao cửa ải (phi trường), tiếc quá, về tới nơi thì (nó) chết (ông quấn nó bằng cái vớ, chắc nóng nó chịu không nổi?).
Ở đâu thì người Việt cũng tạo một quê hương nho nhỏ cạnh mình.
À, tôi vừa coi lại chậu bò ngót: nó vẫn còn sống! Trồng cho vui thôi, chứ không ăn được, vì đâu có đủ lá cho một nồi canh đâu!
Còn lá gai, tôi trồng thêm cho má tôi làm bánh ít lá gai, cho tôi ăn ké!