Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ năm, ngày một, tháng 12, năm 2005 Bước lên xe buýt chợt thấy có tờ giấy được dán vào ghế. Hóa ra xe buýt IT nào cũng để dành một băng ghế hàng đầu (với hai chỗ ngồi) cho Rosa Parks. Cũng ngày này năm 1955, Rosa Parks, một phụ nữ da đen, đã không chịu nhường ghế trên xe buýt cho một người đàn ông da trắng, đưa đến việc người da đen hô hào đi bộ để tẩy chay xe buýt, phát động một phong trào đòi bình quyền cho người da đen. Tôi để ý, không thấy ai ngồi trên cái ghế này, dù rằng ngay cả buổi chiều về xe buýt đông người, có một bà Mỹ đen thật mập, cũng đi tìm băng ghế khác có người mà ngồi chật chội với nhau. Tôi cười trong bụng, đúng rồi, ngồi lên đó khác nào ngồi đè lên bà Rosa Parks, ai lại dám ngồi đè lên bà Rosa Parks chứ, không chừng (hồn) bà đang ngồi đó thật! Mọi năm, xe buýt không dành một ghế cho bà Rosa Parks vào ngày này; năm nay làm vậy, có lẽ vì bà mới mất. Tuyết lắc rắc rơi khi tôi vừa vào sở. T gửi e-mail bảo nếu tuyết xuống nhiều và tích lũy thì đồng nghiệp của T sẽ cho T quá giang về sớm, tôi có thể về theo. Nhưng thấy tuyết rơi xuống là tan ngay nên tôi ngồi tới hết ngày và về bằng buýt. Chưa tới 6 giờ chiều mà trời đã tối đen và lạnh. Xuống xe buýt ở Lakewood, tôi ghé McDonalds mua một phần ăn Chicken McNuggets. Đói bụng quá, không ráng về tới nhà được! Phải đợi lâu ơi là lâu, đến nỗi tôi tưởng họ quên tôi. Hóa ra là nhiều người mua quá; họ lười, không xuống xe, cứ ngồi trên xe, lái vào khu drive-in mà kêu món ăn. Mùa đông, thiên hạ lười nấu nướng, đi ăn ngoài nhiều hơn. Tôi có người bạn mở nhà hàng đã bảo thế. Thống kê cho biết đi ăn tiệm không tốt bằng nấu nướng ăn ở nhà. Chắc chắn là vậy rồi! Vì ở nhà thì mình bỏ bột ngọt làm chi. Rồi cũng kỹ lưỡng gạn bỏ lớp mỡ, lớp dầu, lớp da. Biết thì biết vậy, nhưng nấu nướng hoài cũng mệt quá! Nấu ít vừa ăn thì nấu hoài, nấu nhiều thì ăn không hết, ăn nhiều lần lại ngán, tiếc, đem cất tủ lạnh, rồi cũng đổ, thật phí.
Thứ sáu, ngày hai, tháng 12, năm 2005 Thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: tuyêt trắng xóa, đường chưa có dấu xe đi. Vặn TV lên. Chưa phải là trận tuyết lớn lắm. Thấy nhiệt độ 33, 34 độ, trên nhiệt độ tuyết có thể đóng đá, nên tôi nghĩ chắc là có thể đi làm được. Nhưng má tôi lại gọi qua dặn đừng đi làm, rồi cùng lúc tôi lại nghe các trường học ở khu tôi ở đóng cửa, thế là tôi quyết định ở nhà. Gọi cho Val biết là vì tuyết nên tôi sẽ không vào, để Val cho mọi người biết, vì chỉ có Val mới đi làm sớm, giờ đó (6:40) đã có mặt. Tôi muốn gọi xong là chui vô mền lại, chứ chờ tới 8 giờ để gọi Monette thì lâu quá. Sau này, tôi biết chẳng có ai vắng mặt ngoài tôi, và đường sá thì sạch sẽ lắm, ngay cả cái bãi đậu xe, cũng được xe cào tuyết cào sạch. Tuyết rơi đầu mùa nên tiểu bang còn tiền nhiều mà, nên dọn sạch, chứ đâu như có một năm, tuyết rơi nhiều quá, xài nhiều quá, nên cuối mùa chẳng còn tiền mua cát, mua muối để rải hay cho xe đi cào! Lái xe đi làm mà con tim đánh thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi sợ tuyết, chẳng dám lái đi đâu. Cả ngày như bị giam lỏng trong nhà! Ở nhà thì phải dọn dẹp nhà! Đem máy hình ra chụp dấu chân chồn đi ịn trên tuyết trắng. Đoán là chồn đi một cặp vì thấy hai lằn chân. Tụi con nít trong xóm đã ra ngoài vọc tuyết, nói cười ỏm tỏi. 5 giờ chiều. Ng với tôi đi ăn nhà hàng. Chủ nhà hàng thấy bọn tôi thì mừng quá. Không những mừng hiện ra trong nét mặt mà ông còn bảo là ông mừng nữa. Ngày trước vợ chồng ông mở nhà hàng ở đây, rồi không hiểu sao sang nhà hàng mà đi qua tiểu bang Louisiana. Rồi bây giờ về lại (về trước khi trận bão Katrina thổi tới New Orleans, Louisiana), mở nhà hàng lại. Ng với tôi chỉ thích ăn bún măng vịt họ nấu - những nơi khác không ngon bằng. Lâu lâu thì kêu cơm phần - canh chua, cá kho tộ. Chỉ thế thôi. Bún bò thì không bằng chị B nấu. Phở thì thua phở bắc. Còn những món khác, cũng chẳng thử. Tôi nói với Ng vậy là từ nay mình có chỗ đi ăn bún măng vịt rồi, khỏi cần phải đi xa (mà không ngon). Với lại, cũng nên ủng hộ họ. Thấy nghỉ một ngày loay hoay cũng chưa đủ!
|