Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ bảy, ngày 17, tháng mười hai, năm 2005 Khi bác Huy Quang Vũ Đức Vinh còn sống, tôi ít nói chuyện với bác, hay đúng hơn là không dám, vì trông bác nghiêm nghị lắm. Hồi tập tành viết cho Đất Mới, tôi hay liên lạc với bác Nguyễn văn Giang và bác nhà văn Thanh Nam nhiều hơn. Tôi còn nhớ cái check 10 đồng trả tiền nhuận bút mà bác Giang gửi trước Tết 78, 79 gì đó, tôi nhận xong, bao mấy đứa em đi ăn kem, thấy vui ghê. Sau Đất Mới, tôi ngưng viết một thời gian dài rồi khoảng năm 87, 88 mới viết lại cho tờ Tiểu Thuyết Nguyệt San của ông Hồ Anh (chủ nhiệm, chủ bút của Văn Nghệ Tiền Phong). Thú viết văn, tôi bắt đầu rất sớm, nhưng không liên tục. Chẳng hạn có một lúc tôi ngưng sau khi lấy chồng, chú Phạm Kim nói về tôi trong một tiệc họp mặt văn nghệ, “cô ấy không phải là mầm non đâu, đã nổi tiếng rồi, nhưng lấy chồng xong thì sống ẩn dật đấy”. Hôm qua, đi dự buổi lễ tưởng nhớ bác Vinh, “Huy Quang và bằng hữu”, tôi có nói với bác Hậu, cháu ngạc nhiên khi thấy tên cháu được nhắc tới trong bài viết của ông Văn Quang, thì bác Hậu trả lời, “bác Vinh muốn thế, cháu không nhớ là khi cháu viết cho Đất Mới, bác Vinh mừng lắm sao?”. Tôi biết bác Vinh mừng khi thấy thế hệ trẻ còn cầm bút viết tiếng Việt, cũng y như bên VN khi bác còn coi ngó Hệ Thống Truyền Thanh, bác đã cho đào tạo biết bao nhiêu là phóng viên, sau này qua Mỹ có nhiều người ra mở đài phát thanh rất thành công và nổi tiếng... Bài viết nhắc tới ban biên tập của Đất Mới, có tên tôi đứng cạnh tên Mai Thảo, Thanh Nam, Túy Hồng, Hà Huyền Chi, Nhất Tuấn... Sau ba mươi năm, tôi thấy tôi chưa làm được cái gì, đối với sự trông đợi của các bác, thủa đó. Như bác VQH đã từng nói với tôi: -Trong vòng 5, 10 năm nữa, LV sẽ thay thế đám già các bác. Viết được là tốt lắm, mấy đứa con của bác không đứa nào viết được. Cứ lo đi làm với Mỹ, còn thì giờ đâu. Hãy chọn đề tài lứa tuổi trẻ ở Mỹ bây giờ. Công ăn việc làm, những khó khăn, những băn khoăn; như vậy, tụi trẻ mới đọc và quay về với VN. Đừng khóc lóc thương nhớ quá khứ, nhiều người thế hệ bác đã viết rồi, cháu có viết cũng không hay đâu, viết loại đó cũng chỉ có thế hệ của bác đọc. Phải coi nó (viết lách) như bán một món hàng..., phải biết ngoài thị trường cần cái gì thì mình cung cấp cái đó. Cháu viết như vậy là được lắm, văn trong sáng, giản dị, chữ dùng đơn giản, dễ hiểu. (Thật sự là tôi không có nhiều từ, mà bao nhiêu năm cũng chẳng làm chủ một cuốn tự điển nào! –ngoài trừ vài năm nay có hai cuốn.) Bác Vinh mất đi trong sự thương mến và kính phục của mọi người. Riêng với tôi, khi được bác nhắc đến tên, tôi chắc là ý bác muốn tôi từ nay trở đi phải cầm bút viết đàng hoàng để xứng đáng với sự kỳ vọng của bác.
|