Thứ tư, ngày 30, tháng mười một, năm 2005
Sáng sớm 40 độ, chiều về 41 độ. Tôi đã lo hôm nay không biết đường sá có đóng đá trơn trợt không, vì hôm qua tuyết rơi tuy là tan mau nhưng vẫn để lại nước, và khi đêm xuống, nhiệt độ xuống thấp, có nguy cơ nước đóng thành đá. Thấy mặt đường đen đen là ngại
black ice. Nhưng radio bảo không có
black ice. May quá! Mọi thứ khô ráo, xe chạy boong boong nên tôi cũng an tâm mà mơ mộng. Đôi khi đang lúc ấy tôi cũng ẩu còn “viết truyện” trong đầu! Đáng lẽ chỉ nên viết truyện khi ngồi trên buýt. À, sáng hôm qua tí nữa là bắt hụt cái xe buýt từ Olympia đi Tumwater. Người ta cũng bảo nếu viết văn làm thơ thì đừng chọn nghề nguy hiểm. Cứ xem ông nhà văn viết truyện Hoàng Tử Bé, ông là phi công, thường tả cảnh máy bay rớt qua kinh nghiệm của ông, rồi một ngày ông đã mất mạng vì máy bay rớt thật!
Hôm qua, trời tuyết xuống lạnh lẽo như vậy mà cái xe xin máu lại đậu chình ình ở bãi đậu xe trước sở, ai cho máu lúc đó đúng là thật anh hùng! Val khoe từ trước tới giờ đã cho được hai ga-lông (
gallons) và được gắn một cái
pin trước ngực.
Cứ tưởng tượng bằng bốn cái bình sữa loại nửa
gallon mà mình hay mua bỏ trong tủ lạnh. Đáng lẽ phải được tuyên dương cái gì hơn chứ, ai lại chỉ có cái
pin thôi!
Tôi phải viết vài hàng để chấm dứt tùy bút tháng 11 này, vì ngày mai là qua tháng 12 rồi, loay hoay lại qua năm 2006! Nghe kinh khủng chưa? Hình như khi tuổi càng lớn thì ngày tháng đi qua càng mau hơn đó.