Thứ năm, ngày chín, tháng sáu, năm 2005
Điểm tâm với bánh cuốn nhân thịt, nấm mèo do chị Nhị làm, kèm theo chả lụa. 9 giờ thì anh Tuấn đến đưa đi xem những memorials ở Washington, D.C..Anh Tuấn bảo nếu đi sớm trước 9 giờ thì khu này kẹt xe lắm, vì gặp xe cộ của người đi làm, đi sau 9 giờ là vì thế.
Đậu xe xong, chụp vài tấm hình bên giòng sông Potomac nước trong xanh, xa xa phía sau là Jefferson Memorial. Dọc theo giòng sông có trồng nhiều cây hoa anh đào, tháng tư hoa nở đẹp lắm, người các nơi túa về xem rất đông. Đầu tiên là đi xem Atlantic Memorial, Pacific Memorial đối diện nhau, tiêu biểu một cuộc chiến băng qua hai lục địa. Có 56 trụ mang tên những tiểu bang, territories và District of Columbia-mỗi trụ mang một vòng hoa làm bằng oak và lúa mạch. Tôi thấy tên những tiểu bang không theo thứ tự ABC, có thắc mắc, sau mới hiểu ra là theo thứ tự thời gian tham gia (roll call of the nation) của những tiểu bang này.
Nhìn thẳng về phía trước sẽ thấy Tháp Bút Chì (Washington Monument), vì nó giống như cây viết chì. Có người khôi hài nói thường thường các sinh hoạt văn hóa vùng Thủ Đô được tổ chức tại Virginia thì mới có nhiều người tham dự, vì nếu tổ chức phía Maryland thì ít người đi. Có lẽ tại cây viết chì thiên vị hơi nghiêng về phía Virginia chăng? Câu nói này nên suy nghĩ lại, không biết có đúng hay không? Tháp Bút Chì nghe nói đang được sửa chữa chi đó nên không mở cửa cho dân chúng vào xem.
Rồi World War II Memorial, Vietnam Veterans Memorial, Lincoln Memorial, Korean War Veterans Memorial.
Một phần của the Vietnam Veterans Memorial là the Vietnam Women's Memorial để tưởng nhớ và vinh danh những nữ quân nhân của quân đội Hoa Kỳ cũng đã tham gia vào cuộc chiến VN. Bức tượng do Glenna Goodacre khắc, mô tả ba phụ nữ đang săn sóc một chiến sĩ vừa bị thương. Mới đầu Ng không biết bảo là tượng của những nữ y tá.
Đồng nghiệp dặn dò, làm gì thì làm, phải nhớ vào xem Lincoln Memorial-nơi có tượng tổng thống Lincoln đang ngồi, ông Lincoln là người có công thống nhất đất nước Hoa Kỳ sau vụ nội chiến 1861-1865. Bức tượng thật to. Mặt trời đã lên cao, leo những tam cấp này, cũng toát mồ hôi hột! Chị Nhị ngồi dưới bóng cây đợi, chứ không muốn leo lên nữa-chắc chị cũng đã đưa khách của chị đến nơi này nhiều lần rồi.
Thỉnh thoảng có một hai chiếc phi cơ dân sự bay qua thật thấp. À, thì ra phi trường Ronald Reagan cũng gần đây thôi. Thấy được một chiếc của AA.
Korean War Veterans Memorial là lạ mắt nhất. Nơi đây có tượng 19 người lính đang mặc áo mưa (?) trong tư thế như đang đi tuần ở Đại Hàn. Điêu khắc gia là Frank Gaylord. Bên cạnh đó có một bức tường mà trên đó hàng chữ Freedom Is Not Free đã được khắc lên. Từ 1950 tới 1953, Hoa Kỳ đã cùng những lực lượng Liên Hiệp Quốc tham gia vào cuộc chiến để bảo vệ nền dân chủ cho cả thế giới.
Ông Lincoln ngồi, ông Jefferson đứng. Mỏi chân quá, tôi đã không muốn đi nữa, nên đã bỏ Jefferson Memorial (và Roosevelt Memorial). Nghĩ đến chuyện đi bộ quay về chỗ đậu xe, cũng hơi ái ngại, nhưng may quá, đi dọc theo dòng sông-nước đang dâng lên-gió thổi mát quá, ai cũng nghĩ có cái võng mà mắc qua hai nhánh cây anh đào, đánh một giấc thì thoải mái quá. Trên đoạn đường này, chị Lê Mộng Hoàng gọi, chị Quỳnh Anh gọi chị Nhị, hỏi đang làm gì.
Sau đó cũng tới giờ trưa, nên anh Tuấn đưa đến thương xá Eden, vào nhà hàng Việt Royals. Ngay bên cạnh là Phở Xe Lửa. Đáng lẽ chúng tôi nên đến thăm quang cảnh ở đó, để gặp gỡ các nhà văn, nhà thơ, nhà báo trong vùng thường gặp nhau ở đây. Nơi thương xá này, những lối xe chạy trong bãi đậu xe có mang tên những tướng đã tuẩn tiết sau ngày 30 tháng tư, năm 1975, như Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Trần văn Hai...Ng đã chụp hình.
Tôi kêu hai gỏi cuốn, nước chấm ngon. Kêu sương sa hột lựu: không có; kêu chè ba màu: không có! Chị Nhị kêu bánh canh, dặn người bồi mang ra một cái chén để chị cho tôi share. Anh Tuấn kêu một dĩa cơm, xem chừng anh thích ăn cơm-nhớ năm ngoái khi qua Seattle chơi, ăn ở Mì La Cay, anh cũng kêu một dĩa cơm.
Trước đó, anh cũng nói ăn phở có nhiều chất béo không tốt, có người sáng một tô phở, chiều một tô phở, một ngày đùng một cái đi luôn. Tôi hỏi, ai vậy? Chị Nhị nói, nhà báo GHT.
Bạn đồng nghiệp của tôi có dặn đi chơi D.C., thì nhớ ăn những cái hotdog, ngon lắm, bán từ mấy cái xe đẩy con con ở vỉa hè. Tôi hứa sẽ thử, mà hồi sáng nghe anh Tuấn nói thì lại hết dám ăn.
Trên đường về, bác Trung cũng gọi, có ý là đưa đi ăn phở, nhưng mọi người đã được anh Tuấn đưa đi ăn trưa rồi.