Thứ tư, ngày 15, tháng sáu, năm 2005
Buổi sáng, bác Trung đến đưa đi ăn phở ở Thăng Long-chị Nhị không ăn, chỉ uống trà. Được dịp ngồi xe Mercedes của bác, xe mới mua năm ngoái à nha, tôi thích quá. Ở tuổi bác mà bác lái xe còn ngon lành lắm! Chị Nhị cũng được làm khách-Nữ Hoàng Xa Lộ lại thích lái xe hơn, ngồi không thì hay muốn ói mửa.
Rồi bác đưa đi coi thác nước (Great Falls, Virginia). Mỗi xe vào cổng của Great Falls Park, trả 5 đồng. Chị Nhị bảo cái thác này không đẹp bằng bảy, tám cái thác ở Oregon (mà Ng với tôi đã đưa đi coi năm ngóai), nhưng tôi thì cho là mỗi nơi có vẻ đẹp riêng của nó. Nước chảy xiết, nguy hiểm (thấy họ dán cái tờ cảnh cáo, hằng năm trung bình có 7 người chết đuối), bác Trung nói nước chảy cuồn cuộn mãnh liệt như lúc một người tình đang nhớ một người tình cũng mãnh liệt như thế. Tôi cười khúc khích lôi cây viết và cuốn sổ tay ra ngay, viết lời bác vừa nói.
Nhà thơ nhà văn Hà Bỉnh Trung, chủ bút của Kỷ Nguyên Mới
Đây là một phần của dòng sông Potomac. Mặt bên kia dòng sông là tiểu bang Maryland-cũng đang có nhiều người đứng ngắm thác đổ. Ng lại lôi máy hình ra. Sau đó, chị Nhị gọi phôn cho anh chủ nhiệm Nguyễn Đức Nam nhờ đến nhà in lấy báo Kỷ Nguyên Mới dùm, vì nhà in vừa cho biết là báo vừa in xong, sẵn tôi mang về Seattle luôn, chị Nhị khỏi phải đóng thùng gửi đi. Mà trong đây phôn của chị không work, không gọi được! Tôi lấy phôn của tôi ra, gọi lại được, ha ha. Ng bảo, "nó" phải chạy về Seattle rồi chạy qua lại Virginia đó.
Trời ngày hôm nay dịu hơn ngày hôm qua, có gió thổi mát. Ngồi nơi cái bàn dưới bóng cây, mỗi người nhâm nhi một cây kem. Vừa ăn vừa nói chuyện viết lách, văn bút.
Virginia, tiểu bang của tình nhân (Virginia for lovers), có những con đường (tình) thật đẹp, con đường mỗi phía chỉ có một lane (lái hơi nguy hiểm, nếu là khách lạ phương xa), hai bên có cây cao bóng mát, lá xanh um. Bác Trung vừa lái qua một khu như thế. Chị Nhị bảo, một mình vừa lái vừa nghe nhạc, thú lắm.
Trên đường về ghé nhà anh Tuấn rồi nhà bác Trung. Đứng sau nhà anh Tuấn thấy được máy bay lên xuống, vì gần đó là phi trường Dulles. Anh Tuấn truyền cho Ng vài bí quyết in sách thủ công. Kỳ này đi về là Ng sẽ lo layout bài vở cho tôi ra một cuốn sách-bác Trung nói, năm 2005 thì có thể trễ rồi, chậm lắm thì năm 2006 cũng phải có đấy nhé. Tôi nghe chị Nhị sắp ra sách, cũng lo ra sách cho chị Hồng Thủy nữa, và chị Quỳnh Anh cũng tính ra một tập thơ khác...làm tôi cũng nhột nhạt.
Nhà bác Trung có thật nhiều tranh, có cả tranh của họa sĩ Đinh Cường. Ng lại đem máy ra chụp, cũng như ngày hôm qua đã chụp những French paintings ở Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật. Ông phó nhòm tài tử này cả tuần nay làm việc không nghỉ. Bác Trung cho coi những bức tranh bác vẽ, làm tôi ngạc nhiên, bác cũng biết vẽ? Bác nói, hồi xưa đã được nhận vào Trường Mỹ Thuật rồi, mà nhà bà ấy (bác Trung gái) không thích (nên thôi).
7 giờ lại hẹn nhau ở Việt Bistrol-cảm ơn chủ nhà hàng này đã nuôi Kỷ Nguyên Mới gần năm năm nay. Chị Quỳnh Anh lại đãi ăn! Tôi mà ở gần các chị không mấy chốc sẽ trở thành cái thùng phi biết đi ngay. Anh Nguyễn Đức Nam đến đúng hẹn, để giao báo, nhưng anh không ở lại dùng cơm. Anh ký tặng tôi một tập nhạc và một CD Một Đời Nhớ Thương của anh, toàn là những ca sĩ thượng thặng hát. Chị Ý với anh Bích Hoài (Nguyễn văn Thảo) ngại kẹt xe nên từ Maryland đã không qua. Anh Tuấn tuy ở Virginia nhưng cũng ngại chuyện kẹt xe nên cũng không đến. Cái vụ kẹt xe của vùng Thủ Đô cũng kinh khủng lắm-tôi lại cứ tưởng chỉ có Seattle mới có. Cô Kim Oanh giờ phút chót lại có người mời lên nói chuyện trên đài phát thanh. Chị Nhị với chị Quỳnh Anh nói là, chị Kim Oanh có số khổ, cứ khi được mời ăn là gặp chuyện này chuyện khác, không ăn được.
Vậy là bữa ăn chỉ có bác Trung, chị Quỳnh Anh, anh Vương Đức Lệ, anh Hoàng Song Liêm, chị Nhị, Ng và tôi. Kêu cơm phần. Tôi thấy thèm cơm rồi. Canh chua, cá kho tộ...Canh chua của nhà hàng này, tôi khen ngon đó. Cá kho tộ cũng vậy. Nấu vừa ăn không ngọt lắm.