Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages123>»
Một góc trời Tây Bắc
linhvang
#1 Posted : Wednesday, November 24, 2004 4:00:00 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Tue May 11, 2004 11:15 am
Thứ ba, ngày 11, tháng năm, năm 2004
Đêm qua, tôi thức khuya quá, sáng nay mắt mũi mở không ra! Ừ nhỉ! Sao lại lôi cái mũi vô tội vô câu nói này chứ? Nó làm gì có lúc nhắm lúc mở?
Không dám than thở với ai-chuyện bây giờ đang thèm ngủ. Vì cũng biết cái lý do thiếu ngủ là không chính đáng: tôi coi một phim ca nhạc tình cảm Ấn Độ vào một tối đi làm. Tại 9 giờ rưỡi mới bắt đầu, nghĩ là chỉ coi một tiếng thôi, rồi tối hôm sau sẽ coi tiếp. Nhưng mà làm sao ngưng ngay giữa chừng được chứ-đoạn nàng xách va ly về nhà bố mẹ, sau khi vợ chồng nàng gây gỗ. Nhìn đồng hồ thấy 11 giờ, nhủ thầm, coi thêm chút nữa thôi. Coi một lèo...đứng lên nhìn ngược cái đồng hồ ở bếp-coi ở family-room-thấy 12 giờ rưỡi rồi! Thế là "cuốn gói chạy"!
Cuối tuần rồi, má tôi phê bình cho là tôi nên để thời giờ mà viết "đàng hoàng", viết lung tung như thế này...mất giá trị.
Nhưng ngày nào không viết "lung tung" như thế này, tôi nhớ lắm. Smile
linhvang
#2 Posted : Wednesday, November 24, 2004 7:33:08 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Tue May 11, 2004 8:07 pm
Đàn vịt con mới đó mà lớn như thổi, cỡ như trái bắp rồi, chiều dài xấp xỉ bằng vịt mẹ, nhưng chiều ngang thì mảnh mai hơn, lông còn măng tơ. Trưa chiều bọn tôi vẫn thấy chúng nhởn nhơ bơi lội trong ao. Lâu lâu thì được bà con đếm xem còn đủ 8 con không. Có người nói, lớn được cỡ này thì cơ hội sinh tồn cao hơn. So với đàn vịt năm ngoái, vậy là may mắn hơn nhiều, vì đàn vịt một mẹ năm con đó cuối cùng thì chỉ còn lại một mẹ một con, lặng lẽ kiếm ăn với nhau, rồi một ngày cũng bỏ đi đâu mất.
Tôi nói, vẫn không thấy vịt cha. Val, cô cashier, nói, “Cái thứ sở khanh ấy, nhắc tới làm gì!”
Tôi chẳng hiểu tại sao phải kêu con vịt chồng vịt cha đó là thứ sở khanh. Có khi nào hắn ta bỏ mạng trong lúc kiếm ăn cho vợ cho con bởi một con thú hung dữ nào không? Mấy con racoon có ăn nổi một con vịt không? Còn quạ đen, hải âu nữa, những con chim này thì có thù oán gì với họ nhà vịt không?
Dạo này tôi bớt bận rộn việc sở. Thật sự thì vẫn cả đống việc nằm chờ. Tại không có auditors tới coi xét sổ sách, sếp không hối thúc bên mình, làm tôi có cảm tưởng không có việc khẩn trương bên cạnh. Thôi, tà tà được ngày nào thì cứ tà tà. Bữa nọ, bà Ana thấy một cô auditor đi lên thang máy, sau đó, cô rẽ về hướng khác, chứ không có đến cái cubicle của tôi, vậy mà bà Ana còn cười chọc tôi, tui vừa gặp “bạn” của you, rồi mới kể lại chuyện gặp ấy. Ai sao chứ tôi mà thấy auditor là bắt đầu run. Sếp Debbie của tôi cool lắm. À, thứ hai tới là unit của bọn tôi có sếp mới rồi. Là một ông. Nghe nói sếp đàn ông dễ tính hơn. Chờ xem.
Sáng đi làm, tôi cắt một đóa hoa hồng (màu hồng) đem vào sở, cắm vào bình nhỏ xíu, cái bình mà kỳ đó chị Nguyệt đã mua bên VN mang về tặng tôi. Tôi đặt cái bình cạnh cái computer làm việc. Hoa thơm quá sá! Ngửi lâu, cái mũi chịu hết nổi, đành phải mang qua để nhờ bàn của bà Ana!
linhvang
#3 Posted : Wednesday, November 24, 2004 7:37:48 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Sun May 16, 2004 2:19 am
Thứ bảy, ngày 15, tháng năm, năm 2004
Hôm nay, sinh nhật của tôi. Trời Tây Bắc âm u, hơi lạnh, nhưng không mưa. Thời tiết tháng năm ở đây thường đã khá rồi, nghĩa là không còn mưa lạnh rét mướt nữa. Rodi (rhododendron), loại hoa tiêu biểu cho Washington, đã nở khắp nơi, xinh đẹp lắm.
Sinh nhật tháng năm. Một sinh nhật bình thường thôi, dù là các đồng nghiệp cứ đòi tổ chức lớn cho tôi. Nói you biết mà, tụi này chỉ muốn có cái cớ để party. Nhưng tôi không chịu đi ăn ngoài và dặn đừng ai mua quà cáp gì tặng tôi cả. Vậy mà các bạn ở thư viện vẫn kêu pizza cho người đem tới và cũng mang bánh ngọt vào sở.
Ng cũng dọn một dinner với bia, hoa và candle light. Tôi lại sợ phải dọn cái mess sau đó nên cứ dặn chừng Ng, you phải nhớ dọn dẹp đàng hoàng nghe chưa, không thì tui không cho you nấu nướng gì cả!
Trong diễn đàn Đặc Trưng, có Ngỗng là người có cùng ngày sinh nhật với tôi. Ở sở chính thì con gái của đồng nghiệp Larry. Sara được 21 tuổi nhưng có đầu óc của một đứa bé ba tuổi thôi. Larry cười nói là sẽ đưa Sara đi sòng bài da đỏ Emerald Queen Casino để cô bé chơi slot machine vì bây giờ đã đủ tuổi được phép vào chơi. Anh cũng sẽ mua cho Sara một ly rượu đầu tiên.
Tôi lại bận rộn thêm! Chứ chẳng phải “mỗi ngày mỗi lớn tuổi” thì mình phải vén khéo lại cái nếp sống của mình sao? Tôi lại tham gia vào một diễn đàn.
Một ngày cuối tháng tư bất ngờ tôi nhận e-mail của chị Phượng Các hỏi, PC và bạn bè muốn mở một forum cho phụ nữ Việt, LV có tham gia được không? Tôi trả lời ngay, không suy nghĩ, chị mở thì LV giúp một tay.
Nhiều e-mail qua lại giữa những bạn net phụ nữ với nhau, đa số quen nhau ở diễn đàn Đặc Trưng, thế là Phụ Nữ Việt ra đời:
http://www.phunuviet.org/
Diễn đàn Phụ Nữ Việt được thành lập với mục đích làm nơi gặp gỡ của chị em phụ nữ Việt Nam ở mọi nơi,mọi tuổi tác để có thể cùng nhau trao đổi, học hỏi và phổ biến kiến thức. Tuy vậy,các bạn nam giới cũng được hoan nghênh thăm viếng diễn đàn.
Kỹ Thuật: Ngu Ngơ, Học Trò
Chủ Trương và Điều Hành:
Hạt Cát, Linh Vang, Ngô Đồng, Tà Áo Xanh, PC (Phượng Các), Sương Mai, Ngu Ngơ
Cộng Tác:
Mỹ Liên, Bác Sĩ Lê Phương Thúy, Bác Sĩ B.N.N, Võ Mỹ Ngọc, Tuệ Tâm, Angie, Niệm Nhiên, hshb, Ngọc Dung, idlehouse
Tôi chỉ kêu giúp một tay mà một sớm một chiều được lên chức cái vù! Tôi không biết mới đầu cái ý tưởng thành lập một diễn đàn cho riêng chị em phụ nữ Việt đến từ đâu. Tôi đoán có lẽ từ lúc các chị em ở Phố Rùm kêu sao mình không có một diễn đàn cho mình, rồi Ngu Ngơ “khờ dại” thỏ thẻ với chị Phượng Các, “Em biết làm cái này...em biết làm cái kia!”. Rồi lại có chị Hạt Cát hăng hay sát cánh một bên, chị PC bèn ra tay...mở phố.
(LV trân trọng giới thiệu diễn đàn Phụ Nữ Việt đến với các chị em phụ nữ Việt Nam ở khắp nơi.)
linhvang
#4 Posted : Wednesday, November 24, 2004 7:42:08 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Sun May 16, 2004 10:49 pm
Chủ nhật, ngày 16, tháng năm, năm 2004
Đám vịt con đã lớn như thổi, nhờ chiều chiều Tammie hay quăng những mảng bắp khô cho chúng ăn. Tammie kêu: “Mama...” là từ góc đằng xa kia của cái ao, chúng vội bơi về hướng Tammie đứng, có khi thành hai hàng, ba hàng như đường hỏa tiễn! Có lần tôi cũng đưa hai tay che miệng và kêu “mama”, chúng tưởng có ăn cũng bơi nhanh về hướng tôi đứng, rồi tẽn tò chẳng thấy gì. Vẫn một mẹ tám con. Đám con mập quá, chắc là khi tới lúc được vịt mẹ tập cho bay, chúng sẽ bay không nổi!
Anita mang vào sở cho mỗi người một chậu cà chua, cái thân cà chua đã dài bằng ba gang tay. Loại nhỏ như trái cherry, màu vàng, nhưng mà lại có hình dạng như trái lê. Anita có nhà kiếng, trồng cà chua trong đó nên cà chua mới lớn được cỡ này. Mấy cây của tôi, loại trái bự, trồng còn èo uột lắm, chỉ mới lên một gang tay thôi. Chiều thứ sáu, sếp mới của bọn tôi lai rai dọn đồ tới bàn mới của ông, từ cái bàn cũ ở cao ốc bên kia đường-ông vào làm bộ này chỉ mới tám tháng thôi mà được lên chức cao rồi. Anita hỏi ông có thích trồng cà chua không? Ông nói không, tối nào cũng đưa con đi tập thể thao, 9, 10 giờ mới về nhà thì làm gì có thì giờ mà trồng cây cỏ. Ông có ba con trai. Lúc ông qua, có mặt Larry, Ana, Anita, và tôi. Vắng Val, Wendy, và Joe. Chúng tôi có cơ hội chuyện trò với sếp. Thứ hai tới, sếp mới chính thức coi cái unit bọn tôi. Sếp nói sếp có nghe tiếng về tôi: nhà văn chuyên viết truyện tình. Tôi cười hỏi, ai nói? Thì sếp kêu: Jim G. À, tưởng ai! Chứ ông Jim G thì tôi thân quá mà. Ngày trước, ông hay đi ăn tiệm với Llois và tôi. Và hai đứa tôi cũng đã lấy một khóa về computer với ông-ông dạy thêm hai tối ở trường đại học cộng đồng.
Thấy sếp mới cũng dễ chịu, cởi mở. Ai cũng nói có sếp đàn ông thì khỏe rồi. Để coi. Tôi chưa bao giờ có sếp đàn ông.
linhvang
#5 Posted : Wednesday, November 24, 2004 7:46:54 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Tue May 18, 2004 10:07 pm
Thứ ba, ngày 18, tháng năm, năm 2004
Sinh nhật đã qua mấy ngày rồi mà đồng nghiệp vẫn tiếp tục đem bánh ngọt vào sở làm để tiếp tục ăn mừng. Một cái bánh lớn ở Costco chỉ có 14, 15 đồng mà mấy chục người ăn không hết! Chỉ tiếc là bánh làm theo kiểu Mỹ ngọt gắt, chứ bánh ở Costco, tôi chưa bao giờ ăn mà chê bánh khô quá.
Ngày mai, Val sẽ làm một peach cobbler, một loại bánh ngọt, nhân trái đào. Cả tuần rồi hỏi tôi muốn ăn gì thì làm cho mà hôm qua tôi mới trả lời là peach cobbler-sau khi nghe cô nhắc lần nữa. Thật ra thì cô đâu cần phải nấu nướng gì để ăn mừng sinh nhật tôi, vì người VN, thế hệ của tôi, ít người ăn mừng sinh nhật, và tôi cũng đâu có quan tâm đến mấy ngày này. Vậy mà làm việc chung với người Mỹ, họ cứ bắt mình phải quan tâm, phải nhớ. You muốn gì? Có tổ chức gì không? Gia đình có làm gì cho you không? You có thấy mình già đi không?
Họ trang hoàng bong bóng, giăng giấy màu chằng chịt cái cubicle của tôi. Chui vô chui ra cứ như ở tù mà bữa nay mới cho gỡ xuống!
Mà cũng không hiểu sao Val lại tử tế như thế. Có một dạo cô ả và tôi ...không nói chuyện với nhau-cũng khoảng sáu tháng! Dĩ nhiên là giận nhau mới không nói chuyện với nhau. Đúng ra là chuyện cũng hơn ba năm rồi. Chẳng lẽ sau này vì tôi hay hạ bút ký chấp thuận những cái JV cô làm mà không thắc mắc hỏi tới hỏi lui như bà Ana, mất thì giờ?
Thứ năm thì lại có màn bánh trái khác, từ cái Social Fund mà mỗi tháng mọi người đóng một đồng để lo chuyện sinh nhật, đau ốm (mua thiệp, hoa), lên chức đổi đi chỗ khác. Bên thư viện cũng có cái quỹ kiểu này mà kêu là Sunshine Fund, nghe tươi vui hơn. Ăn mừng sinh nhật thường được tổ chức vào ngày thứ năm đầu tháng. Mà thứ năm đầu tháng này lại kẹt Public Service Recognition Week nên vụ bánh trái sinh nhật phải hoãn lại.
Bao năm qua, cứ tháng này, cũng chị H với tôi. Năm nay có thêm Renuka. Tammie giữ Social Fund sẽ đi hỏi ba chúng tôi, bọn you muốn bánh ngọt có hương vị gì, có filling gì, muốn kem gì, muốn trái cây gì...?
linhvang
#6 Posted : Wednesday, November 24, 2004 8:03:29 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Thu May 20, 2004 5:21 am
Ani
Ngày tham gia: 20 May 2004
Bài gởi: 22

Muon gop vai loi cho vui nha vui cua o muc Tay Bac nay nhung khong the nao go ra tieng Viet duoc, chan qua troi luon

Goc troi Tay Bac cua chi that de thuong va sinh dong nho nhung bai viet rat gian di va doi thuong ve cuoc song hang ngay dien ra noi chi van goi la nha.
Cam on nhung cau van ma me chi van cu bao la "lung tung" ay. Hy vong chi se khong danh het thoi gian ma sang tac tac pham gia tri va quen mat kieu "lung tung...but" nhu the nay. Boi le no lam cho doc gia co cam giac gan gui voi tac gia hon ( noi that ai chang muon gan hay quen than duoc voi nha van - oai lam chu bo ) - va tuy but cua chi Linh vang hinh nhu da rat thanh cong trong viec rut ngan khoang cach giua doc gia - tac gia.

Moi lan doc xong nhung chuyen tuong nhu vun vat cua chi, khi thi may bong bui ven duong, khi thi chi ngoi doc truyen tren xe bus hay khi chi cham soc cay coi trong vuon nha....thi toi co cam giac nhe ca long.
Neu bat toi phai dua ra ly do thi qua that toi chiu, vi toi von la nguoi rat kho dien dat cam xuc cua rieng minh. Chi biet rang nhung suy nghi ma chi viet ra thinh thoang lai cuc ki gan voi nhung dieu toi dang nghi. Nhung cam xuc nho nhoi ma toi van thuong cam nhan khi di tren duong, khi dung o san vuon, khi chay xe loanh quanh thanh pho hay khi ngoi voi nguoi yeu....ma toi khong the nao dien ta duoc thi tu nhien vo tinh lai bat gap dau do trong tuy but cua chi, it thoi, nho thoi nhung cung du lam cho toi yeu men van cua chi...

Toi da tung danh doi chut thoi gian de doc truyen ngan ma chi viet. Noi nhu nhieu ngoi da tung khong tiec loi ma noi la truyen ngan cua chi hay, cam dong va nhat la luon co ket thuc tot dep, tron ven. Rieng toi, cai thu hut tu truyen cua chi khong chi la ket thuc tron tria ( nguoi Viet Nam ta hau nhu tam ly deu muon duoc chung kien ending co ha^u.) ma la cach dan truyen cua chi that nhe nhang. Nhieu cau chuyen co noi dung khong qua la, qua moi me nhung nguoi doc van luon duoc chi dan dat boi nhung dien bien cua cau chuyen thong qua trang thai tam ly cua tung nhan vat. Co the noi tam trang cua tung nhan vat duoc chi dua day vao cau chuyen rat binh di nhung that va doi luc cung goi nhieu xuc dong cho doc gia. Loi van trong chuyen ngan cua chi theo su cam nhan cua toi la khong qua trau chout hay " dao to bua lon" gi ca ma hoan toan tu nhien, don gian nen rat de di vao long nguoi.

Tom lai, toi khong co tai trong viec phan tich ranh mach hay chinh xac nhung gi toi doc duoc tu truyen cua chi (voi lai phan tich la cong viec cua cac nha phe binh - toi hoan toan chang co kha nang hihi) nhu*ng nhung cam xuc rung len tu sau trong long hay nhe nhang danh dong den suy nghi trong tam tri toi thi toi dam noi truyen ngan cua nha van Linh Vang da lam duoc.

Cuoi cung cung chi chuc chi co suc khoe de viet that khoe!
linhvang
#7 Posted : Wednesday, November 24, 2004 8:06:27 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Thu May 20, 2004 10:35 pm
Thứ năm, ngày 20, tháng năm, năm 2004
Xăng loại nhẹ nhất (regular unleaded), giá đã leo lên $2.25/1 gallon rồi! Chẳng biết vào hè khi thiên hạ đi chơi nhiều thì xăng sẽ lên cao cỡ nào? Có người nói, cứ lên vài xu mỗi ngày như thế này thì không chừng sẽ lên tới 5 đồng, chứ đừng nói là 3 đồng! Tôi nghe thính giả người Mỹ gọi vô đài truyền thanh than xăng lên giá, trách cứ chính phủ, tụi OPEC này nọ; nhưng lạ quá, trong những bữa ngồi ăn trưa chung bàn với đồng nghiệp người Mỹ thì tôi lại không nghe ai than gì cả. Thấy họ không than, tôi cũng im, không than, không đề cập. Leo lên xe buýt là tôi nghĩ bụng, chỉ lấy 2 đồng cho một chuyến express 30 dặm mà xăng lại lên cỡ này, chắc là lỗ thôi, cũng tội cho tụi xe buýt.
Trời đã đẹp rồi, dù xăng có lên cao cỡ nào, Ng và tôi cũng sẽ đổ xăng đi chơi chứ không có tiếc tiền đâu. Tại mùa nắng đẹp không đi chơi thì sẽ hối tiếc lắm, rồi quay qua ngoảnh là mưa rơi tuyết đổ lại đến.
Đời người có là bao! Bữa nay, tôi lại thêm màn triết lý như vậy, vì vừa nghe tin một người quen một đêm đi ngủ rồi sáng ra không thức dậy nữa! Thứ bảy, ngày 22 này, anh sẽ làm đám cưới. Cuộc hôn nhân lần nhì. Cuộc hôn nhân lần đầu, sau hai mươi lăm năm, thì đổ vỡ. Đổ vỡ khi chồng vợ ai cũng có giốp ngon, cũng hái ra tiền. Có nhà cao, cửa rộng. Có quỹ hưu bổng, có cổ phần kếch xù trong công ty...Tan rã mà không phải vì chồng có nhân tình, hay vợ có nhân tình. Tan rã chỉ vì chuyện người bên VN. Ai cũng nói, tiếc quá! lúc có tiền lại không biết sống hạnh phúc bên nhau.
Tôi thì cứ nhớ cái đám cưới nghèo của hai người, thủa mới qua Mỹ. Đám cưới kiểu potluck, bạn bè đến dự mỗi người làm dùm cho một món mang tới.
Bây giờ, anh chết rồi-bên VN. Đám cưới chưa có, thì cái cô vợ hụt đó dù có muốn qua Mỹ cũng không qua được.
linhvang
#8 Posted : Wednesday, November 24, 2004 8:10:57 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Thu May 20, 2004 10:37 pm
Ani,
Cám ơn Ani đã bỏ thì giờ vô viết trong trang tùy bút này. Giọng văn quen quá, nếu đoán không lầm, hình như C, phải không? Bây giờ qua Internet, tác giả đâu còn xa thật xa với độc giả nữa Ani há! Thỉnh thoảng Ani cứ vào đây chơi cho vui nhé.
linhvang
#9 Posted : Wednesday, November 24, 2004 8:16:56 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thỉnh thoảng Ani cứ vào đây chơi cho vui nhé.

Tro*i' ! minh' ddinh. " tro^ng' khoai dda^t' nay' " luo^n, mai mo^t' dzanh? dzanh? thi' xin chi. PC cho ddu*o*c. dda(ng ki' cai' so^? bbo^. ddo*i' ddo' cho*'.
The^' ma' kho^ng ngo*' bi. chu? nha' Linh' nay' khoa' so^? ho^i. kin' ba(ng' hai chu*? " thinh? thoang?" tho^i nghe, ne^u' ma' day' wa' la' mi' chi. tich. thu cai' " gia^y' ddinh. cu*" lie^n' ah huhuhu

Chuc chi luon vui va hy vong mai mot nguoi ta cho ra doi loai xe hoi chi chay bang nuoc lanh thoi. Den chung do chi voi anh Ng khoi lo tiet kiem ma^n' chi cho me^t.
Ani
linhvang
#10 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:27:41 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Bữa nay mới đọc cái post này của Ani. Cứ tự nhiên đi Ani ơi, cuộc đất... ảo này là của chung mọi nguời mà. Nói là "xin chị PC" làm PC ngượng lắm, vì chủ nhân của cái web này là một nguời khác đó, nguời đó lại khiêm nhượng không muốn chưng tên ra. Mong rằng các bạn đọc đừng nghĩ là cái web này là của PC mà ngần ngại không muốn vào ...

Chị linhvang,

Hôm nay vô đây vì đêm qua ngủ nằm mơ thấy vợ chồng chị đó, buồn cuời không? Nội dung ra sao thì giờ chỉ nhớ mài mại, hình như anh Ng tính chở chị và PC đi đâu lên miệt trên nữa, mà vì trời tối nên thôi không đi.
Lâu lâu có một giấc mơ ngộ ngộ. PC
linhvang
#11 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:32:23 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Thu May 27, 2004 6:51 pm
PC viết:

Chị linhvang,

Hôm nay vô đây vì đêm qua ngủ nằm mơ thấy vợ chồng chị đó, buồn cuời không? Nội dung ra sao thì giờ chỉ nhớ mài mại, hình như anh Ng tính chở chị và PC đi đâu lên miệt trên nữa, mà vì trời tối nên thôi không đi.
Lâu lâu có một giấc mơ ngộ ngộ.


Nghe người ta nói ban ngày mình nghĩ gì thì ban đêm nằm ngủ mình sẽ thấy đó chị. Chẳng lẽ chị muốn tháng tới chị sẽ lên trên vùng Tây Bắc này để cùng đi chơi với đám của LV? Theo chương trình thì sẽ đi đảo Victoria bên Canada, rồi cũng dành một ngày để đi thăm biển Oregon nữa-chắc là Sea-side danh tiếng. Chị Nhị kêu mới nghĩ thôi mà đã vui quá.
Ừ, mà chị để cho LV thấy được dung nhan của chị thì chị đâu còn là người bí mật nhất PR nữa!
Mơ mộng nghĩ: biết có ngày nào mình gặp nhau không nhỉ?
linhvang
#12 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:38:26 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Thu May 27, 2004 9:31 pm
Thứ năm, ngày 27, tháng năm, năm 2004
Thứ hai tuần rồi, sếp mới đã bắt đầu vô làm. Tên ông ta là Tom. Một tên Mỹ thật dễ nhớ. Trước đó tôi có ghi về ông trong nhật ký nhưng mà hình như chưa nhắc tới cái tên. Hai hôm trước, gặp lúc ông cũng vào thư viện cạnh sở để xài Internet, tôi đã chỉ cho ông xem Một Góc Trời Tây Bắc khi ông hỏi tôi đang làm gì. Tôi nói tôi vào đây viết nhật ký, đây này tôi có nhắc tới Wendy, Larry, Anita...-tôi đưa lên đưa xuống con chuột để tìm tên ông-có nhắc tới tên ông nữa, somewhere, cái bữa thứ sáu mà ông đưa ít đồ đạc vào bàn mới của ông..., tôi nhớ bao nhiêu ghi hết vào đây. Ông nói, thật vậy sao?
Nhưng rồi tôi chẳng thấy chữ Tom để chỉ cho ông coi! Ông đùa, tôi không thấy tên tôi, làm tôi buồn quá!
Mấy hôm rày tôi làm việc có ít nhiều căng thẳng. Sếp mới thì chưa biết gì, sếp cũ thì hết trách nhiệm với mình rồi, không thể đi hỏi cô ta nữa, phải tự giải quyết vấn đề hay tự mò mẫm mà làm. Anh chàng Joe lại đau, vô ra nhà thương hoài. Cái tim của anh ta lại dở chứng! Đang nói chuyện có lẽ sẽ phải thay tim mới như mẹ của anh cũng đang xài tim của người khác. Việc mình làm không xuể, tôi lại phải gồng việc của anh ta. Một việc lại rất quan trọng, vì tụi state auditors sẽ trở lại coi xét nữa- năm ngoái họ không hài lòng, nhưng chưa viết findings...Sếp lớn thì sợ họ không phê cho mình một cái clean audit nữa!
Tuy đã tự nhủ: không tội gì phải suy nghĩ nhiều cho căng thẳng. Vậy mà tôi vẫn mang cái căng thẳng đó về tận nhà!
Đã thế ở thư viện, Sonora lại vừa xin nghỉ việc. Lâu nay, cô hay đau đầu, đau lưng, “call in sick” hoài. Rồi thì không biết vì đau làm không nổi nữa hay vì bị cảnh cáo là nghỉ nhiều quá mà thứ hai rồi tôi nghe tin cô “quit”. Vừa nói nghỉ là nghỉ ngay. Thế là cô để cho tôi bơi một mình những tối mà cô là partner của tôi. Chẳng hiểu thư viện không kiếm ra người thế hay muốn tiết kiệm tiền mà chẳng kêu ai vô thế?
Từ nay, tôi sẽ không còn Sonora để ngồi ăn sushi với nhau. Sẽ không có Sonora hay mang vào hộp đậu Hòa Lan sấy khô, được bọc wasabi ăn cay lên tới mũi. Sẽ không có cô để nghe cô than thở chuyện nhà.
Đàn vịt con đã thiếu mất một con! Bây giờ chỉ còn một mẹ bảy con thôi. Có thể nào bị con fox ăn không? Hay qua đường bị xe cán? Mẹ con vẫn đưa nhau qua cái ao bên kia đó mà. Tammie kêu vịt con không còn babies nữa mà là teenagers rồi! Chúng đã mọc lông cánh, không bao lâu nữa thì chúng sẽ bỏ mình mà đi thôi.
Tôi phải vào đây viết ít hàng, vì tôi đã thấy nhớ cái góc nhật ký nhỏ bé này.
linhvang
#13 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:43:14 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Fri May 28, 2004 7:56 pm
linhvang viết:

. Chẳng lẽ chị muốn tháng tới chị sẽ lên trên vùng Tây Bắc này để cùng đi chơi với đám của LV? Theo chương trình thì sẽ đi đảo Victoria bên Canada, rồi cũng dành một ngày để đi thăm biển Oregon nữa-chắc là Sea-side danh tiếng. Chị Nhị kêu mới nghĩ thôi mà đã vui quá.
?

Ui chao, vậy là tháng tới nhóm Kỷ Nguyên Mới mới sang chỗ chị sao? Vậy mà cứ đinh ninh là ngày lễ Memorial này đó chứ. Chị và chị Nhị có gặp nhau bao giờ chưa? (tại không nhớ hết các chi tiết trong các bài viết của chị đó!). PC ngày mai là sẽ lên Mendocino cho gần chị ạ, không qua đuợc Colorado như đã rao với mọi nguời.

:
Ừ, mà chị để cho LV thấy được dung nhan của chị thì chị đâu còn là người bí mật nhất PR nữa!
Mơ mộng nghĩ: biết có ngày nào mình gặp nhau không nhỉ

[Mơ màng, đăm chiêu] Không lẽ chị mà cũng muốn thấy mặt PC?
linhvang
#14 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:47:21 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Fri May 28, 2004 8:55 pm
"Gánh hát" năm người sẽ bay qua từ Virginia.
Trong năm người này, LV chỉ mới gặp mặt có bác Hà Bỉnh Trung thôi. Gặp ít nhất là 5, 6 lần, vì bác có thân nhân ở Seattle nên bác hay qua bên này chơi. Mỗi lần bác qua là bác hú ngay, có lần bác kêu, vừa mới xuống phi trường là gọi ngay cho LV.
LV biết bác từ những năm 87, 88 khi bác coi ngó tờ Tiểu Thuyết Nguyệt San của ông Hồ Anh (Văn nghệ Tiền Phong). Hì hì! Sau cái truyện ngắn đầu tiên của LV được ông cho đăng lên báo, ông đã thưa với ông Hồ Anh để bỏ tên LV trong ban cộng tác-nghĩa là LV sẽ được nhận báo hàng tháng dù là tháng đó có bài được đăng hay không, và lại được nhận báo sớm vì báo gửi đi first-class.
Mỗi bài đăng, LV được trả 40 đô-buổi trưa tha hồ đi ăn tiệm. Hồi đó, nhà thơ Nhất Tuấn (Chuyện Chúng Mình) chưa về hưu-ông làm chung sở với LV, ông tưởng LV chỉ được trả 20 đô thôi vì là cây viết mới. Ông Sơn Tùng (nhà văn) lại tưởng LV là...đàn ông! vì cái bút hiệu không có vẻ gì con gái.
Tháng sáu này (June 21-June 28 ) LV sẽ gặp thêm anh Phạm Văn Tuấn, chị Quỳnh Anh, chị Lê Thị Ý, chị Lê Thị Nhị. Bốn năm quen biết từ tờ Kỷ Nguyên Mới và một năm rưỡi từ tờ Văn Phong (chết ngủm rồi, sau 16, 17 số, tức là 16, 17 tháng), và trước đó từ tờ Cỏ Thơm (bây giờ nhà văn Nguyễn thị Ngọc Dung, vợ cũ của ông Văn Quang, coi ngó)...Nói chuyện nhiều lần qua phôn với chị Nhị, tức cười là mỗi khi đọc lại văn của chị ấy viết là LV có thể nhớ ngay đến lối nói chuyện của chị ấy. "Văn là người" nhiều khi đúng đấy!
Chưa nói chuyện với chị Quỳnh Anh và chị Ý lần nào. Có nói chuyện với anh Phạm Văn Tuấn. Anh dân Bắc mà lấy vợ Nam nên anh nói chuyện vui vẻ, cởi mở lắm. Anh hay kêu LV là người đẹp Xứ Mưa!
Cũng kiểu là bạn ảo hết đó chị, vậy mà bây giờ lại đi hưởng...vacation với nhau. LV với Ng đều lấy ngày nghỉ vào tuần lễ này để làm tour guide cho gánh hát...
linhvang
#15 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:50:06 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Mon May 31, 2004 6:44 pm
Thứ hai, ngày 31, tháng năm, năm 2004
Buổi trưa với giấc ngủ ngắn, tôi thấy tôi đang đi trên con đường Cường Để, Qui Nhơn. Tôi tìm căn nhà song lập: một căn (là) của bà Sáu, một căn (là) của ba má tôi. Mấy chục năm rồi! Nhà cũ của ba má tôi đã được người ta sửa đổi nhiều lắm. Cất thêm phía trước, nới thêm phía sau. Chắc là qua nhiều chủ rồi, tôi đoán vậy. Tôi đứng bên thành giếng đang được đậy nắp. Cái giếng này nằm giữa nhà ba má tôi và nhà kế bên. Nó vẫn còn đây! Một cái giếng được dùng cho ba căn nhà. Người bên bà S phải bước qua cái bờ tường thấp ngăn đôi nhà ba má tôi với nhà bà rồi băng qua sân nhà tôi để dùng cái giếng này. Bà S góa chồng, có một người con trai, nấu cơm tháng cho đám học trò ở trên quê xuống trọ nhà bà đi học. Thường thì đám con trai này xách nước dùm cho bà S. Họ xách nước làm mất giấc ngủ trưa của tôi là bị tôi xì nẹc cho một tua! Họ dặn nhau, nhớ đừng xách nước buổi trưa, cô nhỏ mà ngủ không được, cô nhỏ chửi cho nghe, cô nhỏ dữ lắm! Những năm đó, họ cũng chỉ là những cậu học trò lớp đệ thất, đệ lục, đệ ngũ là cao nhất. Sau này thấy bất tiện, bà S đã cho đào một cái giếng trong sân sau của nhà bà. Cái bờ thành thì cũng xây cao lên; tôi phải bắc ghế đứng lên trên mới thấy được cái sân bên đó.
Bây giờ, căn nhà của bà S cũng thay đổi, nhưng tôi biết bà vẫn còn ở đây, với người cháu gái-má tôi đã nghe tin từ một người quen nói như vậy. Ngày trước, đây là hai căn nhà trệt, chung vách. Nhưng bây giờ căn nhà của bà S lại có lầu. Tôi bấm chuông và một người con gái ở trong sân bước ra mở cổng. Tôi hỏi bà S thì cô ta chỉ tôi cái thang sắt lộ thiên bên hông nhà. Tôi leo lên, sờ sợ. Tay trái thì đang bận ôm đống áo quần (?). Nên chỉ còn tay phải nắm thanh sắt, từ từ bước lên. Đến nơi cửa phòng, tôi lên tiếng kêu, “Bà S, bà S ơi! Bà có ở nhà không?” Tôi thấy bóng dáng lòm khòm của một cụ già ở bên trong. Nhiều năm lắm rồi, lưng bà phải khòm thôi! Nhưng hồi lâu vẫn không ai ra mở cửa. Tôi lại nhủ phải ráng gặp được bà để hỏi thăm chuyện này chuyện nọ, rồi về kể lại cho ba má tôi nghe. Chắc chắn là ông bà rất muốn nghe.
Nhưng rồi tôi đứng mãi. Rồi cú phôn má tôi gọi đã đánh thức tôi dậy; thế là tôi ra khỏi giấc mơ. Má nói có muốn ăn bánh xèo không thì qua ăn. Tôi trả lời, bên này có đồ ăn mà. Với lại, tôi cũng không mê món bánh xèo cho lắm. Hôm qua, ghé chơi, thấy đám cải nhà má đã lên xanh non. Mới nghĩ chuyện đổ bánh xèo mà hôm nay má đã đổ rồi.
linhvang
#16 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:53:13 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Sun Jun 06, 2004 1:28 am
Thứ bảy, ngày 5, tháng sáu, năm 2004
Sáng nay, một đoạn đường Bridgeport Way trước thư viện bị chận, không cho xe cộ ra vô. Đành phải quay xe chọn con đường khác. Lúc đó tôi mới nhớ ra cái thành phố nhỏ của tôi đang chuẩn bị Duck Parade, được tổ chức mỗi năm. Nhân viên thư viện ai cũng tham gia vào cái parade này, chỉ có tôi và Sophia là không. Hèn gì lúc mới bước vào thấy thư viện vắng hoe. Tôi không biết múa máy, đi theo nhịp như họ. Lại cũng chẳng đủ đô con mà nắm nổi cái biểu ngữ của thư viện với ông Steve như Angel đã theo phụ. Nên phải “ở nhà” thôi!
Nhưng giờ ăn trưa một tiếng thì có qua thăm cái trạm cứu hỏa của thành phố. Nó nằm gần thư viện, chỉ cách chừng năm chục thước. Hôm nay, nó có Open House, mở cửa cho mọi người vô thăm viếng. Cha mẹ dẫn con cái của họ đi thật đông. Chúng thích thú leo lên những chiếc xe chữa lửa được lau chùi sạch sẽ, láng coóng, tò mò rờ mó cái này cái nọ. Có đứa còn lấy đồng phục của một anh chữa lửa đem mặc vào người-cái áo phủ gần hết người chú nhỏ. Chắc mơ lớn lên sẽ làm nghề chữa lửa? Không hiểu sao mà tôi thấy anh chàng chữa lửa hay Medic One nào cũng cao ráo đẹp trai!
Tôi khát nước đi kiếm miếng nước lại thấy cái hàng xếp chờ hotdogs, thế là cũng vô xếp. Một anh chữa lửa đưa cho một miếng bánh ngọt, tôi vừa nói cám ơn vừa lắc đầu. Chẳng tử tế gì, chỉ là vì hồi sáng đã ăn một cái donut rồi. Cứ sáng thứ bảy là ông Steve đem donuts vô sở làm. Tôi đoán là ông bỏ tiền túi, chứ đâu có nghe nói dùng Sunshine fund vô cái mục này. Lâu ngày thành thói quen. Những tuần ông đi nghỉ mát, không có donuts, maple bars, muffins ăn, khi ông về có đứa lại trách yêu ông, ông đi chơi làm chi để bà con ở nhà ...khô mỏ!
Tôi ngồi nơi bàn ăn, ăn hotdog, potato chip, uống nước chanh nhìn ra cột cờ thấy hai lá cờ phất phới bay cao. Trời mát dịu, nắng nhẹ, nhưng xa xa cũng có một đám mây đen, không lẽ sẽ mưa? Rồi còi hụ, rồi hai xe Medic One chớp đèn, lăn bánh ra khỏi cái sân đậu. Chắc ở đâu có ai bị gì?
Chiều đi làm về ngang trạm chữa lửa thấy hai lá cờ rũ hạ thấp, tự hỏi, chuyện gì đây? ai mất đây? Bật radio nghe. Thì ra cựu tổng thống Reagan vừa qua đời chiều nay, hưởng thọ 93 tuổi!
linhvang
#17 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:56:32 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Sat Jun 12, 2004 11:43 pm
Thứ bảy, ngày 12, tháng sáu, năm 2004
Đọc lại nhật ký cũ, nhớ lại một chuyện mướn người. Khoảng hai năm trước, tôi ngồi trong một panel gồm ba người để phỏng vấn giúp Trina mướn một nhân viên. Cuối cùng Trina đã mướn một ông ở tiểu bang mặt Đông mà chúng tôi đã phỏng vấn qua phone, chỉ thấy một tấm hình kèm theo cái resumé chứ không thấy mặt. Tôi nghĩ Trina chọn ông ta một phần là do lời phê của tôi cho là với bằng cấp (4 năm) kế toán, ông ta thật thích hợp cho cái công việc mà cô đang cần người làm.
Sau một tuần thử việc mới lòi ra là ông ta chậm chạp lắm. Ông không biết xài đủ 5 đầu ngón tay khi sử dụng máy cộng trừ nhân chia để tính cho nhanh. Cứ dùng một, hai ngón chi đó! Muốn giúp ông, tôi chỉ thì ông không chịu học! Ông bị Trina cảnh cáo mấy lần vì chậm chạp. Mỗi lần sau hai tháng, ba tháng, bốn tháng. Ai cũng chắc chắn là ông sẽ bay trước khi đủ sáu tháng. Tôi thấy ông chậm chạp, nhiều lúc đến bực mình, nhưng nghĩ cảnh ông mất giốp phải đưa vợ, bà vợ chỉ lo việc nội trợ, về lại mặt Đông thì tôi lại tội nghiệp, cầu mong ông thoát qua được. Thế rồi ông thoát thật! Đoán chắc Trina sợ phải huấn luyện người mới. Hai năm rồi, Trina không nhờ tôi ngồi trong panel của cô nữa, dù cứ 6, 7 tháng là cô lại phải mướn người mới, vì người nào sau khi quen việc và qua được 6 tháng rồi là đều tìm cách đổi qua những chức khác làm cho những sếp khác. Vì Trina xưa nay nổi tiếng khó tánh, khó như một bà mẹ chồng-người Việt ở bộ này so sánh như vậy. Đi trễ 5 phút cũng phải nộp giấy trễ! Bất cứ e-mail nào gửi ra cho khách hàng cũng phải gửi cho cô ta một bản! Cô vào đọc e-mails của nhân viên. Cô canh nhân viên của cô cứ như cô giáo canh một lớp mẫu giáo!
Tom chậm chạp, khù khờ quá, nên những sếp khác không mướn. Thành ra trong đám người làm cho Trina, Tom lại là người ở lâu nhất. Chậm, nhưng chắc là cũng xong việc. Tôi cũng thấy an tâm phần nào khi đi tới đi lui đụng mặt Trina.
linhvang
#18 Posted : Wednesday, November 24, 2004 9:59:33 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Thu Jun 17, 2004 12:14 am
Thứ tư, ngày 16, tháng sáu, năm 2004
Ngày nào lái xe thì thường tôi ghé McDonald’s nằm gần sở, mua một egg muffin và một ly nước cam mang vào bàn vừa làm việc vừa ăn sáng. Như sáng nay. Ở trong tiệm đi ra, với gió mát của buổi sáng sớm, thấy thích quá, làm tôi nghĩ bụng tuần tới mình sẽ có những sáng như thế này mà tà tà chứ không bận rộn hấp tấp chi cả, sẽ còn thích hơn nữa, bởi vì tôi sẽ lấy ngày nghỉ để chỉ đi chơi thôi. Hai cái giốp, làm 55 tiếng một tuần, chưa kể thời gian lang thang ở ngoài đường, nghĩ cũng ghê thật! Cái giốp thư viện mới đầu tính làm chơi mà đã gần chín năm. Nghĩa là chín năm qua tôi đã bận rộn như thế đó. Chưa kể chuyện viết lách, dạo net!
Tuần tới...Rồi sẽ không lo nghĩ gì cả. Chỉ ăn, ngủ, đi chơi thôi. Với các văn hữu vong niên của tôi-là nhóm Kỷ nguyên Mới. Các anh chị lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi gọi ai cũng là anh, là chị cả, chỉ trừ nhà thơ Hà Bỉnh Trung là bác Trung thôi, vì bác năm nay cũng 83, 84 tuổi rồi. Bạn văn nghệ, là anh, là chị, không ai trách cứ gì cả. Chị Quỳnh Anh, tuổi ở khoảng má tôi, chị kêu tôi là cưng. Chị Song Thi nhỏ hơn má tôi hai tuổi. Anh Phạm văn Tuấn bằng tuổi má tôi. Chị Lê thị Ý, chị Lê thị Nhị nhỏ hơn má tôi sáu, bảy tuổi?
Những chuyến đi chơi xa, như từ nơi tôi ở mà xuống Rockaway thăm thư trang của chị Song Thi thì cũng mất hơn ba tiếng, ngồi chung trong một chiếc xe van, sẽ tha hồ mà nói chuyện. Chuyện gì nhỉ? Chắc là sẽ đọc thơ, bàn truyện, kể chuyện to nhỏ của làng văn...vui quá đi! Nhớ hồi xưa, lần đi chơi với hai bác Trung (bác gái vừa mất cách đây vài tháng), bác Trung trai nói bác thích nhất một truyện của tôi, chuyện một cô yêu anh bạn ở bên Tây Đức, nhưng bác không nhớ tựa đề (Bến Hạnh Phúc). Bác cười hỏi, chuyện tình của LV phải không? Tôi cười, ai cũng nghĩ như vậy, nhưng mà không phải đâu bác, ông Ng ngồi ở đây thì làm gì có người bên Tây Đức?
Nhớ tới chuyện này làm tôi nhớ tới chuyện cô Bảo Oanh kể là đã từng tinh quái hỏi khích bác Trung gái sao không ghen với những bài thơ tình ướt át, nồng cháy của bác trai, thì bác gái vui vẻ trả lời: “Hơi đâu mà để ý, thi sỹ toàn tưởng tượng thôi, nếu thật thì lại không dám viết đâu”.
Ồ thì ra vậy! Thi sĩ toàn tưởng tượng thôi. Còn văn sĩ thì sao?
Ng có ghen không nhỉ? Tôi viết nhiều truyện tình quá, có bao nhiêu là chàng? Chàng nào cũng cao ráo, đẹp trai, dù có chàng thì đen hồng rắn chắc, có chàng thì trắng trẻo mang kính cận trí thức...
Có một truyện tưởng như là Ng được nhắc tới, vì có một nhân vật mang tên Ng. Anh này có cô dâu của anh bỏ trốn đi trong ngày cưới! (Dứt Khoát). Cái anh chàng hiền lành, đứng đắn bảo đảm sẽ là một anh chồng tốt, sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng. Thế nhưng...con tim có những lý lẽ của riêng nó...cô nàng tự phân bua như vậy...rồi ...trốn đi...gặp người yêu của cô ta...rồi cũng chia tay với người yêu...vì người yêu cũng đã có vợ rồi! Thật sự thì chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, vi thời gian viết truyện này, tôi không biết Ng là ai.
Hôm nay, tôi vừa e-mail dặn các văn hữu nhớ mang theo thẻ thông hành để đi Canada- cũng bỏ trong ngoặc câu, “ai không nhớ mang passport theo thì sẽ bị bỏ ở nhà đó”.
linhvang
#19 Posted : Wednesday, November 24, 2004 10:02:21 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Mon Jun 21, 2004 12:44 am
Chủ nhật, ngày 20, tháng sáu, năm 2004
Bốn năm ngày nay trời nóng quá, mon men gần 90 độ. Nóng cỡ này ở ngoài sông hồ thì thích, chứ đi đứng trong thành phố thì mệt. Tôi mong tuần tới chỉ còn khoảng 80 thôi, nóng cỡ đó là đủ cho tôi thoải mái, vui vẻ rồi. Cũng mong đừng mưa. Đón người phương xa tới chơi mà mưa thì bể mặt cho tôi quá. Tôi thường kêu mùa hè Tây Bắc đẹp lắm, nắng dịu dàng và cây cỏ đâu đâu cũng xanh tươi, đến chơi vào những tháng này là lý tưởng nhất. Nếu mà trời mưa? Nhưng tôi biết không mưa nổi đâu.
11 giờ trưa mai, Ng và tôi sẽ lên phi trường Sea-Tac, đón anh Tuấn (Phạm văn Tuấn, cây viết biên khảo của Việt Nam Nhật Báo), chị Anh (nhà thơ Quỳnh Anh), chị Ý (nhà thơ Lê thị Ý), chị Nhị (nhà văn Lê thị Nhị). 7 giờ tối thì bác Trung (nhà văn nhà thơ Hà Bỉnh Trung, chủ bút của nguyệt san Kỷ Nguyên Mới, do Nguyễn Đức Nam làm chủ nhiệm. NĐN vừa ra CD Nhạc Một Đời Nhớ Thương) mới từ Los Angeles lên. Bác đang chơi ở San Jose. Chuyến bay không đi thẳng từ SJ mà lại quay ngược xuống miền Nam đón thêm khách rồi mới đi Seattle. Gần mà lại hóa xa. Tội nghiệp ông cụ!
Ba ngày nay tôi gọi xuống SJ để hỏi thăm bác mà lần nào cũng nghe nói bác đi ăn cơm khách rồi. Hết bạn bè lại con cháu đưa bác đi. Nghĩ tới lúc bác lên đây, đám con cháu của bác ở trên này cũng đông, thế nào cũng có cảnh họ tới đón đưa bác, chắc là cực cho bác lắm. Bác quý mến người cầm bút, không phân biệt già trẻ, ăn ở hiền hậu đúng là văn nhân thi sĩ chính hiệu. Bác đứng ra ngoài mọi phe nhóm dùng chữ nghĩa đánh phá nhau. Bác hay nói với tôi, đã bảo văn thơ là thú vui tao nhã, ai lại dùng để chưởi bới nhau. Tôi chịu ảnh hưởng văn thơ của bác nên văn chương chữ nghĩa của tôi cũng rất hiền, hiền kiểu Đôi Bạn, Hồn Bướm Mơ Tiên...Có lần chú Phạm Kim, chủ nhiệm, chủ bút của tờ tuần báo Người Việt Tây Bắc, nói với tôi, cháu viết hiền quá, viết như thế, bây giờ không ai đọc đâu. Nhưng tôi chẳng viết khác đi được. Chẳng viết bạo được. Vậy mà vẫn có người đọc đó chứ!
Thứ sáu rồi, tôi đang ngồi ở sở làm thì bác Trung từ SJ gọi phôn tay của tôi hỏi số phôn của một người cháu của bác ở Seattle-bác đi chơi mà quên mang theo cái sổ nhỏ. Tôi gọi cho chú Phạm Kim, chú bắc phôn mà chưa alô cho tôi ngay, tôi nghe tiếng chú dặn ai đó giao cái này giao cái nọ, biết là trưa thứ sáu thì chú làm sao rảnh nổi, vì đang chuẩn bị cho báo ra mà. Tôi lại nói, cháu cần ngay số phôn của..., chú tìm ngay cho cháu được không? Chú nói, năm phút nữa, cháu gọi lại cho chú, chú sẽ có ngay. Năm, sáu phút sau thì tôi có được cái số phôn mà bác Trung đang cần. Thấy chú bận rộn, tôi cúp phôn ngay. Rồi lại thấy mình rude. Định bụng sẽ e-mail cám ơn chú.
Ng bận rộn suốt ngày ngoài vườn. Tôi cũng bận rộn với những thứ lỉnh kỉnh của tôi, trong nhà. Cả hai không đi dự bữa cơm ở nhà một cậu em, cho Fathers Day. Cuối ngày thì ba má lại ghé nhà xem chúng tôi sửa soạn nhà cửa đón khách như thế nào rồi.
Ng mua bốn con cá koi, nói you viết về mấy con cá mà khách qua đây lại không thấy con nào. Tôi tiếc tiền nói sao không qua bên ba mà bắt, ba hứa cho mà you kêu nuôi rồi lại bị con racoon ăn nữa nên kêu không nuôi, cái hồ chỉ để thả súng thả sen ngắm cho đẹp thôi. Ng nói, người ta mua cá 80 đồng một con còn không tiếc, cá này chỉ có mười đồng mà you cũng kêu! Còn strawberries nữa, cũng viết trong tùy bút, bây giờ trái chẳng còn, có bao nhiêu you ăn hết bấy nhiêu. Tôi nghe mà cười hì hì. Tưởng Ng không đọc tùy bút của tôi! Lầm to!
linhvang
#20 Posted : Wednesday, November 24, 2004 10:08:58 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Gởi: Mon Jun 28, 2004 10:13 pm
Thứ hai, ngày 21, tháng sáu, năm 2004
Lên phi trường đón các anh chị Kỷ Nguyên Mới
Mới 5 giờ rưỡi sáng phôn reng. Mắt nhắm mắt mở, tôi bắc phôn. Chị Nhị gọi cho biết vừa xuống phi trường Detroit. Mọi người đã khởi hành từ phi trường Washington, DC-Dulles. Chị dặn tôi ghi số phôn của một độc giả ở San Jose: chị Hoàng đang có mặt ở Seattle và muốn đi gặp nhóm Kỷ Nguyên Mới, chị nhờ tôi gọi lại để message chỉ đường. Chị H. đọc MGTTB thấy đề cập về chuyến đi thăm Tây Bắc và chị hỏi có những ai. Chị Nhị thòng thêm một câu, độc giả của KNM mà cũng là độc giả của LV đấy, làm tôi vui quá. Chị Nhị lại nói có chị Ý, anh Tuấn đây, có ai muốn nói gì với LV không. Nhưng rồi chẳng ai muốn nói gì. Tôi đi ngủ lại. Bên Detroit bấy giờ là 7 giờ rưỡi hơn. Sau này, chị Nhị nói, chị quên mất giờ giấc, quên là bên LV, LV còn ngủ. Các anh chị phải đợi gần hai tiếng ở phi trường này.
Sau đó, tôi gọi cho chị H., để lại message. Rồi không bao lâu thì chị H gọi lại. Tôi chỉ đường cho chị để khi nào các anh chị KNM đến thì chị sẽ đến chơi. Nhưng buổi chiều thì chị gọi lại cho biết chị mắc bận, không đến được. Cũng nghe chị nói chị đang ở trên Redmond, đi xuống rất xa. Rồi tôi cũng chẳng nghe rõ, vì bận hay vì xa mà chị không đến được.
Vào chỗ chờ hành lý của hãng Northwest, tôi nhìn cái bản lịch trình những chuyến bay đến thì thấy chuyến bay 211 từ Detroit đã đến rồi, nhưng khách chưa thấy xuống. Đã nhìn thấy hình của các anh chị trên báo Kỷ Nguyên Mới nên tôi nghĩ tôi sẽ nhận được ngay khách xa của tôi. Vậy mà lúc chị Ý xuống trước một mình, tôi lại không nhìn ra chị ngay. Chị Lê thị Ý, tác giả của hai câu thơ nổi tiếng:
Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình

Chị nhìn tôi, tôi nhìn chị. Cho đến khi các anh chị xuống đủ, thấy được chị Nhị, tôi mới chắc chắn đây là nhóm khách của tôi và tôi mới đến chào đón. Nhà biên khảo Phạm văn Tuấn, nhà thơ Quỳnh Anh, nhà thơ Lê thị Ý, nhà văn Lê thị Nhị. Chị Nhị bé nhỏ. So với chị thì tôi đô con hơn, có da có thịt nhiều hơn. Sáng nay, chị Quỳnh Anh ngủ quên. Chị Nhị đến trước nhà chị thấy đèn đuốc tối thui lại tưởng chị đã lên phi trường, may mà gọi thử phôn tay, mới hay chị Quỳnh Anh còn đang ...khò khò! Đêm trước, chị đi dự sinh hoạt ở nhà Trương Anh Thụy có nhà thơ Trần Mộng Tú đến từ Seattle, để giới thiệu tờ báo do bà và bà Bùi Bích Hà trông coi. Chị Quỳnh Anh hấp tấp chạy cho kịp chuyến bay, làm chị mệt xanh xao, anh Tuấn nói nếu mệt thì chị không nên đi. Chị Nhị kể lại, mình có thể chờ chuyến sau mà. Các anh chị là người cuối cùng lên máy bay. Có phải vì vậy mà hành lý của các chị cũng “chạy” ra sau, cứ đứng trông hoài mà vẫn chưa thấy. Chị Nhị có nguyên một cái vali chỉ bỏ báo KNM cho tôi. Chị nói sẵn đi mang theo luôn cho đỡ tiền cước phí. Anh Tuấn chỉ có xách tay thôi, khỏe re. Dĩ nhiên là anh không quên mang theo đồ nghề của anh, là máy quay phim, máy chụp hình. Chị Nhị đã nói kỳ này anh Tuấn tha hồ mà chụp hình. Sau này tôi mới biết thân phụ của anh là nhiếp ảnh gia nổi tiếng Phạm văn Mùi.
Trên xe, chị Quỳnh Anh coi chỉ tay của tôi, nói sau này LV sẽ giàu và nổi tiếng. Tôi cười trả lời, em làm công chức, lại tính chuyện về hưu sớm, thì làm sao em giàu được? Còn nổi tiếng, thì có thể em sẽ nổi tiếng đó! (Hì hì! Chắc là sẽ cho ra một cuốn tiểu thuyết bán chạy như tôm tươi, và được trả cả triệu bạc tiền đô!) Chị Quỳnh Anh cứ nhất quyết cho là tôi sẽ giàu. Tôi có nói với chị, em sẽ ghi vô nhật ký, để sau này xem chị nói có đúng không.
Năm 1998, Cỏ Thơm (tam cá nguyệt san văn học) đã xuất bản tập thơ Tình Trong Cõi Mộng của chị Quỳnh Anh.
Tình trong cõi mộng như mơ
Chợt khi tỉnh giấc bơ-vơ cõi sầu

Thơ của chị tình thì thôi!
Đưa tất cả về nhà ba má tôi. Má đãi bún riêu, bánh bột lọc và bánh nậm. Sau đó, lấy xe van xong với bảy chỗ ngồi, mới toanh chỉ lái mới có bảy ngàn dặm. Ng và tôi đưa các anh chị đi một vòng xem thủ phủ Olympia, rồi xa chừng vài dặm về hướng nam qua Tumwater, tôi chỉ cái cao ốc bốn từng lầu nơi tôi đi làm mỗi ngày. Trời nắng ráo. Chỗ nào cũng toàn thông là thông. Các anh chị nhận ra sự đặc biệt của Evergreen state ngay. Quay về nhà ba má ăn cơm tối. Gọi bác Trung để hẹn giờ giấc để đi Oregon ngày hôm sau. Trước đó thì chị Song Thi cũng có gọi hỏi khi nào xuống, nhưng chúng tôi không có ở nhà, nên má tôi nghe. Tôi gọi lại chị để xác nhận. Chắc thế nào cũng xuống khoảng 12 giờ trưa. Chị dặn ăn chi nhẹ khi đi đường để xuống đó ăn cơm trưa. Tôi nói với chị trời mùa nắng nên chắc sẽ đi sớm 6 giờ cho khỏe. Đến lúc nói chuyện với bác Trung thì bác kêu đi gì sớm vậy. Bác nói cũng phải: bác vừa xuống phi trường và các ông cháu của bác đang trên đường đến gặp bác. Thế nào cũng trò chuyện rôm rả, gần bốn năm rồi, bác chưa qua đây, từ ngày bác gái đau. Bác nói sáu năm, nhưng tôi chắc chắn là chừng bốn năm, vì kỳ đó lên thăm hai bác khi hai bác ở nhà D. và UT ở Kirkland, vừa gặp tôi là bác hỏi, “bài đâu?”, KNM khi đó mới ra được một số, và mùa Trung Thu cũng vừa qua. Bây giờ KNM sắp ra số thứ 46.

Thứ ba, ngày 22, tháng sáu, năm 2004
Đi thăm chị Song Thi
Mọi người đang chờ bác Trung từ Seattle xuống, để rồi cùng đi thăm chị Song Thi ở Rockaway, một thị xã nhỏ ven biển miền bắc tiểu bang Oregon.
Chị Song Thi trước 1975 là một nữ ký giả xông xáo nhiều mặt trận từ Bến Hải tới mũi Cà Mau. Chị cũng là phóng viên của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ. Ba mươi năm sau thấy chị vẫn còn lanh lẹ, mau mắn quá, biết chắc chắn là hồi xưa chị đã nhanh nhẹn cỡ nào rồi. Chị vẫn còn đẹp. Tôi đoán ngày xưa chắc chị có nhiều người theo đuổi lắm. Chị là bạn thân của chị Quỳnh Anh. Hai người bây giờ vẫn còn thân thiết kêu nhau mày tao.
Trời mát mẻ, hơi âm u. Tách khỏi I-5, đi ngã qua thành phố Longview của tiểu bang Washington, về hướng Tây. Đường nhỏ nên không đi nhanh được. Có những khúc quanh co, bên phải là núi, bên trái là dòng sông Columbia rộng bao la. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao không thể sáng đi tối về khuya được. Đi khuya trên lộ trình này nguy hiểm quá, lúc về lại đi phía có con sông bên dưới, lạng quạng bay cả xe lẫn người xuống sông! Mà sông Columbia lại mang tiếng chảy xiết, rất nguy hiểm.
Lần này có lẽ vì cái xe van còn mới, nhỏ gọn, giúp mình tự tin hay sao đó mà tôi có cảm tưởng cái cầu cũng không đến nỗi dài lắm.
Đến nơi thì đã hai giờ chiều. Chị Song Thi và phu quân của chị là anh Mạnh đãi chúng tôi thổ sản: oysters nướng trên lò, clam chowder, cá salmon. Tôi ăn chỉ được hai con oysters. Con nào con nấy thật lớn. Tôi thích nhất món clam chowder. Chỉ có Ng với anh Tuấn uống bia. Mặt hai người đỏ gay. Ng nói những người có máu O thì mặt đỏ khi nhậu bia, rượu. Cho rất nhiều nhưng nhận chẳng được bao nhiêu, vì người có máu O chỉ nhận máu O, trong khi có thể cho máu O cho bất cứ người có những loại máu nào.
Ăn xong ngồi nói chuyện một chút nơi phòng khách. Con mèo Princess của anh chị phóng một cái vù từ dưới bếp vô phòng ngủ, nhảy lên giường. Thật giống như con nít, làm như để gợi sự chú ý của mọi người, thật tức cười. Thấy chúng tôi cười nói thì cô ta chạy vù một cái nữa. Anh chị kêu Princess là cháu ngoại, vì là mèo của con anh chị. Cái đầu nhỏ mà cái thân mập ú!
Sau đó, khách được mời đi nghỉ trưa. Tôi cảm tưởng là lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ trưa ngon như thế. Đi đường hẹp, quanh co, dù không lái nhưng vẫn dòm chừng bản đồ để chỉ đường cho Ng, tôi mệt nhoài. Gió hiu hiu qua song cửa sổ, cứ thế là mình phê thôi.
Buổi tối, chị Song Thi và anh Mạnh đãi một bữa cơm thuần tuý Việt Nam: cá canh chua (tôi chẳng biết cá gì) nhưng có đủ thơm, bạc hà, giá, rau om...Chị Nhị thích món cua rang muối. Một mình chị “đá” hết hai phần ba của cái dĩa, bàn có chị, chị Quỳnh Anh và tôi ngồi! Tôi đụng một chút trứng cá kho. Không đụng tới món cá chiên, vì no quá rồi. Sau đó, chị Song Thi mời tráng miệng với món chè sâm bổ lượng. Chị nhanh nhẹn, trong chốc lát việc gì cũng xong. Rồi mấy ông đi ngủ sớm, các chị và tôi vẫn còn ngồi nói chuyện. 12 giờ khuya, chị Song Thi cầm đèn pin đưa tôi qua nhà bên kia.

Thứ tư, ngày 23, tháng sáu, năm 2004
Phái đoàn xuống đông, bảy người, nên anh chị mượn thêm cái nhà bên cạnh đang để bảng bán nhà. Nhà này chỉ có hai phòng ngủ. Buổi sáng, Ng hỏi tôi có nghe tiếng nước suối chảy không? Tôi nói có nghe tiếng nước chảy nhưng không biết nó ở đâu. Thì Ng chỉ cho tôi thấy cái con suối nhỏ bên kia hông của căn nhà. Bác Trung với anh Tuấn nằm phòng gần con suối nhỏ mà lại nói không nghe gì cả. Tôi cười nói với mọi người là chắc Ng và tôi sẽ mua căn nhà này để anh chị em Kỷ Nguyên Mới hằng năm vào mùa hè có chỗ về nghỉ mát. Anh Mạnh với chị Song Thi nói LV nên mua đi, họ để giá 109 ngàn nhưng chắc trả 1 trăm ngàn thì họ bán liền. Anh Mạnh cho biết con suối này chảy vào một cái hồ gần đấy, nhưng không phải là cái hồ mà tôi đã thấy khi từ lộ 101 rẽ vào.
Chị Song Thi dậy từ sáng sớm làm paté chaud, bánh croissants có cheese, ham. Bánh croissant của bác Trung không kẹp thêm gì cả. Bác dặn như vậy.
Chị Song Thi và anh Mạnh tiếp đãi rất chu đáo! Các chị có mặt đều cười nói nhà anh Mạnh chị Song Thi là khách sạn 5 sao tốt quá, năm tới mình sẽ tới ở nữa!
Ăn sáng xong, chị lái xe hướng dẫn khách ra công viên Cape Mearer. Đường dốc, nhỏ, quanh co. Cây cối, lá cành đan nhau dày đặc. Bất ngờ bác Trung nói, tình nhân đưa nhau vào đây, đố mà Trời tìm được. A! Bác Trung nói ghê quá, nghe bác nói thì ai cũng cười. Những núi đá nhô lên ngoài biển, cảnh vật giống như vịnh Hạ Long. Lại chụp hình. Chị Quỳnh Anh và chị Ý ngồi nghỉ chân, chứ không dám đi xuống dốc. Mọi người còn lại thì ai cũng đi. Bác Trung hay thật, không nghe bác than thở gì cả. Bác cũng xuống dốc rồi lên dốc. Rồi chị Song Thi hướng dẫn chúng tôi ra đường số 6. Số 6 sẽ nối vào số 26, đường đi Portland. Đường lại nhỏ, núi đồi quanh co, làm Ng phải chú tâm mà lái. Lái đường nhỏ mệt quá. Đi cũng khoảng một tiếng rưỡi nữa. Chúng tôi tới chơi nhà nữ sĩ Tuệ Nga. Chị Tuệ Nga ngày trước thuộc nhóm thơ Quỳnh Dao, có bà Trùng Quang, bà Vân Nương, bà Hỷ Khương... Nhóm này hay làm thơ xướng, hoạ. Chị Tuệ Nga nói chị không thích thơ xướng, hoạ. Chị Ý ở gần nhà chị Tuệ Nga. Mỗi lần nhóm Quỳnh Dao họp ở nhà anh Phương Hồ & chị Tuệ Nga, chị Ý hay qua chơi, nhưng chị không là thành viên của nhóm này.
Users browsing this topic
Guest (13)
4 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.