Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Gởi: Tue Jun 29, 2004 7:17 pm Thứ tư, ngày 23, tháng sáu, năm 2004 Đi thăm nữ sĩ Tuệ Nga và những thác nước ở Oregon Tóc chị Tuệ Nga bạc trắng (hình như không có tóc đen), chị tự nhận mình là lão bà bà. Nhưng tuổi chị thì chưa cao lắm (cao như bác Trung), chỉ 65, 66 chi đó. Cao ráo, tốt tướng. Nước da chị thật đẹp và nụ cười chị thật tươi. Nhiều người làm thơ mà ngay họ cũng không thuộc thơ của họ, nhưng chị Tuệ Nga thì trái lại, chị thuộc làu làu thơ của chị. Chị đọc hết bài này qua bài khác, trong lúc khách thưởng thức món ăn do chị nấu. Đêm trước lúc gọi chị, để cho biết là "phái đoàn" sẽ ghé thăm chị, chị Ý sợ phiền, cứ dặn tới dặn lui chị là đừng nấu nướng gì cả, chỉ ghé thăm, rồi đưa chị đi ăn ở ngoài, rồi sau đó khách sẽ đi coi thác nước. Rồi lại sợ chị Tuệ Nga vẫn cứ nấu, chị Ý đưa phôn qua cho bác Trung, rồi ừ hử chi đó mà hôm nay lại thấy chị dọn ra đầy bàn. Chị đãi bún riêu; mì xào tôm, nấm; cơm chiên; trái cây hộp; thạch...Chị mời mọc, săn đón, bỏ thức ăn vào bát của tôi. Cảm động khi nghe chị nói không biết quý vị đến lúc nào nên cứ hâm tới hâm lui thức ăn nhiều lần. Chị Ý nhắc là hồi xưa khi còn ở Việt Nam, nhà anh Phương Hồ và chị Tuệ Nga hay có khách khứa đến chơi, chị thích nấu nướng những món ăn đem ra đãi khách. Có một nữ thi sĩ (chị Ý ơi, em quên là ai rồi) 12 giờ khuya còn nghịch ngợm gõ cửa nhà anh chị để xin ly cà phê. Chị Tuệ Nga ra được chừng mười tập thơ, thơ chị có âm hưởng chùa chiền, Phật pháp. Chị làm thơ dễ dàng-đứng rửa chén cũng cho ra được một bài thơ. Chị cho chúng tôi nghe nhạc do Trọng Nghĩa hát, phổ từ thơ của chị, và cũng cho nghe Hồng Vân ngâm thơ chị. Mọi người sau đó ai cũng được chị tặng cho một tập thơ. Chị Ý nhắc lại chuyện khi chị Ý vượt biên qua được tới đảo, được kêu lên nhận 100 đô của chị Tuệ Nga gửi cho, chị Ý mừng lắm, vì thuở 1981, 82, một trăm đồng ở trại tị nạn thấy lớn lắm. Chị Tuệ Nga cho biết tiếp khi đó chị đi may (màn), có hai đồng một giờ thôi. Lại chụp hình làm kỷ niệm...bên hai chậu đào giả, nơi phòng khách. Từ nhà chị Tuệ Nga, bắc lại xa lộ 26, rồi lấy 84 đi The Dalles để đi đến những thác nước. Cái bản đồ, tôi vừa mua ở trạm xăng trước khi vô nhà chị Tuệ Nga đã không chỉ dẫn đầy đủ, không thấy phần nào chỉ đi The Dalles. Nhưng tôi nhớ cả chị Song Thi và Hải, con trai của chị Tuệ Nga, đều nhắc tới The Dalles và xa lộ 84 nên cứ thế mà chỉ cho Ng đi, dù trong bụng tôi cũng hồi hộp. Khoảng mười năm trước, Ng và tôi đã đi coi những cái thác này rồi, còn nhớ là chúng chỉ cách thành phố Portland chừng hai mươi dặm về hướng Đông. May quá! Thấy được dòng sông Columbia bên tay trái là lòng an tâm rồi. Khoảng này dòng sông hẹp lại, chứ không mênh mông bao la như ở Longview, hay khúc cầu Astoria. Rồi cũng đến đúng nơi. Chẳng biết có ai trong xe hay là tôi vừa thở phào nhẹ nhõm không? Có tám cái thác nước trong khu vực này: Latourell Falls, Shepperds Dell, Bridal Veil Falls (nghe đồn có một cô dâu đã tự tử ở thác nước này), Wahkeena Falls, Multnomah Falls, Oneonta Falls, Horsetail Falls, Elowah Falls. Ngừng chơi ở Multnomah Falls rất lâu vì ở đây có tiệm bán đồ kỷ niệm, có rest-rooms, có chỗ ngồi nghỉ chân uống ly cà phê. Ng với bác Trung uống cà phê. Lại chụp hình. Cũng chụp nhiều hình ở Horsetail Falls. Bác Trung nói, tình như thác đổ! Rồi có chị lại nói, tình anh như thế đấy, nghĩa là chảy đổ hết rồi còn gì. Từ nơi đây, nếu đi thêm chừng 9, 10 dặm thì sẽ thấy đập nước có tên Bonneville Dam, nhưng kỳ này chúng tôi đã không đi. Lúc về lấy I-215, rồi I-215 đổ vô I-5. Đường thênh thang, lái khoẻ re.
|