Gởi: Sun Aug 01, 2004 4:19 pm
Chủ nhật, ngày một, tháng tám, năm 2004
Đã lâu chưa có một cơn mưa nào. Tháng tám là tháng nóng nhất của vùng Tây Bắc, là tháng mà những cây trái, rau cỏ trong vườn đang tha hồ lớn mau. Vài ngày bận bịu không ra thăm được, chừng ra thăm, tôi thấy mấy trái bầu lớn như thổi, lại có thêm những trái nhỏ khác nữa. Mới tuần trước, chỉ thấy bông thôi, còn than sao cây bầu nhà bà mợ đã có trái lớn treo lủng lẳng mà cây bầu nhà mình chưa có trái nhỉ ? Bây giờ thì đã có trái cho mình đếm, thích quá. Chẳng biết cây bầu nhà anh T thì sao? Hồi gieo hột lên cây con chừng gang tay, Ng cũng đã cho anh T một cây đem về trồng cho vui. Chắc là để cho chị nhà trồng, chứ anh mà trồng cái gì, anh đi hoài đó mà!
Sà lách, kinh giới, dắp cá lên thật khoẻ. Mấy hôm trước anh D ghé chơi, Ng nhổ cho anh gần hai chục cây sà lách để anh mang về. Hôm qua, có nói chuyện với chị Nguyên mà không nghe chị kêu sà lách có đắng không. Sà lách trông non, xanh mướt, vậy mà có khi tôi lại ăn phải sà lách đắng, kêu Ng là tôi không thích sà lách đắng. Ng lại nói, cái gì đắng thì ăn đều tốt thôi. Tôi kêu, hớ?
Dạo này tranh thủ ăn rau, ai cũng kêu ăn rau thì tốt mà, nên hầu như ngày nào cũng cuốn. Cuốn với thịt heo luộc, với cá salmon nướng, với cá nục hấp. Tôm thì sách vở cho biết có nhiều cholesterol nên sợ không dám rớ tới. Đôi khi lười chỉ tráng trứng rồi cuốn cũng được. Đợt này hên mua trúng mấy xấp bánh tráng dẻo ơi là dẻo, hiệu có hai con ngựa phi, cuốn xong thấy đẹp quá, chả khác gì spring-rolls họ cuốn ở tiệm! Không bị rách đó mà.
Theo thói quen, rau răm cắt ăn xong tôi lại để dành cọng cho vào ly nước cho ra rễ rồi đem ra trồng tiếp. Bữa nay, Ng nói, rau răm ăn gì hết mà trồng nữa, tháng này thì ai cũng có rau răm rồi. Vậy mà tôi vẫn thấy tiếc, không ngâm cọng trong ly sợ Ng thấy sẽ cười cho, tôi lẳng lặng đem những cọng rau đã tước trục lúc, ra đất cắm tiếp! Hm, không chừng lại có bạn xin, ai biết đâu?
Cây cà chua có trái nhỏ mọc tốt tươi quá, nó trổ nhánh tùm lum, lấn hai cây cà chua có trái lớn! Vậy mà mấy cây bị lấn áp này cũng có vài trái to bằng cườm tay rồi, giỏi thiệt! Chưa thấy có trái chín gì cả! Trong khi cà chua của bà Anita thì đã có trái chín rồi, tuần trước bả đã đem vô sở một mớ, để ở phòng ăn, ai muốn lấy ăn thì lấy.
Chủ nhật, tôi không đi đâu-sáu ngày trong tuần ngày nào cũng đi rồi mà. Tôi nằm đọc sách ở phòng khách, gió thổi hiu hiu qua khung cửa lưới. Đọc tình cảm lãng mạn thì không gì thú bằng. Nhớ chiều thứ sáu ra về, ngồi đọc cuốn truyện romance của Nora Roberts trên xe buýt, mà cái thằng Joel làm chung sở, đi chung chuyến xe, cứ nhìn chăm chăm cái bìa rồi chúm chím cười! Tôi tỉnh bơ, chỉ nghĩ bụng, đọc romance không được sao, chứ đọc loại nặng nề thì đã đọc rồi, làm cái đầu của mình nặng nề theo, mà cuối tuần rồi ai lại muốn bị nặng nề nữa chứ.