Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

39 Pages«<3536373839>
Viết Cho Vui Với Đời
Sương Lam
#721 Posted : Saturday, June 9, 2012 11:32:49 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Quên nữa, SL quên nói là SL có một thời gian "biệt tích giang hồ" trên PNV là vì SL bận lo mở trang nhà riêng của SL để mỗi khi đi "loanh quanh cho đời mỏi mệt", SL về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Smile! Big Smile

SL có ghi tên website của Phụ Nữ Việt vào trang nhà của SL đấy. Vui không?

Mời quý anh chị em ghe qua "tệ xá" của SL uống trà nha.beerchugKissesNew Xin click vào link dưới đây để vô nhà SL chơi.

Welcome!RoseheartWink

1.- Website Sương Lam Portland
http://suonglamportland.wordpress.com/

2.-Blospot Một Cõi Thiền Nhàn:
http://suonglam-tran.blogspot.com/

3.- Blogspot Mái Ấm Gia Đình
http://suonglam-suonglam.blogspot.com/

4 Youtube Suonglam's Channel
http://www.youtube.com/user/suonglam/videos

Thân mến,



Sương Lam
Kisses
Binh Nguyen
#722 Posted : Sunday, June 10, 2012 1:15:12 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Sương Lam
MỆT

Bài này, người viết không mệt.....người đọc mới mệt.



Big Smile Blush !!!
Sương Lam
#723 Posted : Sunday, June 10, 2012 3:42:30 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
BN ơi,
Nhưng nhiều khi SL cũng thấy mệt khi viết bài nữa đấy.Tongue

Nhiều khi ngồi trước computer, SL hổng biết hôm nay phải viết bài gì để nộp bài cho ORTB đây và lại phải thức khuya đến 3-4 giờ sáng viết bài để nộp cho đúng hẹn. Buổi sáng SL soi gương nhìn mình hổng ra mình nữa vì con mắt còn nhắm hít.Big Smile
BN thì sao?Question
Binh Nguyen
#724 Posted : Sunday, June 10, 2012 9:49:13 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Sương Lam

BN ơi,
, SL hổng biết hôm nay phải viết bài gì để nộp bài cho ORTB đây và lại phải thức khuya đến 3-4 giờ sáng viết bài để nộp cho đúng hẹn. Buổi sáng SL soi gương nhìn mình hổng ra mình nữa vì con mắt còn nhắm hít.Big Smile
BN thì sao?Question


Em nói em mở mục Góc Nhỏ Bình Yên đặc biệt trong PNV để vào viết mỗi ngày như nhật ký, rèn luyện câu văn của mình, kể hết những tâm tình, suy nghĩ của mình mỗi ngày, cứ tưởng như có thể viết nhiều lắm, vì người ta lúc nào mà chẳng suy nghĩ? Thế mà, chị thấy không, cũng chỉ năm thì, mười họa em mới vào viết được một lần? Shocked

Một người bạn của em ở đây đòi cho ra một tờ báo. Nó cứ tưởng có nhiều bài để viết lắm, hoặc rất dễ để xin bài người viết, nó đâu có thấy người viết cũng "khó khăn" lắm mới cho ra được một bài, cứ bảo mỗi tuần cho ra một bài như chị, thì biết lấy cái gì để mà viết chứ??? Em thấy ý mình cạn, văn mình kiệt, lặp đi, lặp lại hoài một câu văn, một ý nghĩ, thành ra tốt nhất là không viết nữa, để khi nào thật ưng ý thì mới viết. Hôm qua, em đọc bài nói về kinh nghiệm viết văn của Nhất Linh trong Tự Lực Văn Đoàn ngày xưa, chính ông cũng không vừa lòng về những truyện tiểu thuyết nổi tiếng của ông. Khi ông đọc lại ông vẫn cảm thấy khó chịu ở một số điểm nào đó, thí dụ như xây dựng tính cách nhân vật chưa đúng lắm, hoặc cuối cùng cuốn truyện rời xa cái ý tưởng ban đầu của ông, không bộc lộ được những gì ông muốn đưa ra đầu tiên. Shocked

Cái người bạn muốn ra báo của em nói lẽ ra tuần báo này, tuần báo nọ, nên dành riêng cho em một trang để em viết bài mỗi tuần, em biết nó chỉ nói để lấy lòng em thôi, chứ cho dù người ta có trả tiền cho em để viết mỗi tuần em cũng đành phải từ chổi vì em biết em không có đủ khả năng để cho ra bài mỗi tuần như vậy. Nó còn khoe, nó đã từng được nhận tiền nhuận bút của TB khi viết về một số mục sinh hoạt cộng đồng, em ừ ào cho qua chuyện, chứ trong bụng thì em nghĩ thầm, ghét đứa nào thì cứ xúi nó làm báo. Có thể người ta xin được tiền quảng cáo nhiều nên người ta cứ thích ra làm báo để kiếm tiền, còn em thuộc loại không thích... xài tiền, nên không thích làm báo chăng???

BN.
Phượng Các
#725 Posted : Wednesday, June 13, 2012 1:11:37 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hồi đó có người bảo là viết lách trong forum chỉ chừng 6 tháng là "nghẻo". Hết hơi. Hết sức. Hết vốn liếng. Thành ra ai mà kéo dài hơn 6 tháng là giỏi rồi.
hoanglanchi
#726 Posted : Wednesday, June 13, 2012 4:40:29 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 407
Points: 411

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Trời ơi, em ngó hình chị hồi trẻ, thích ghê đó.
chị vui nhe
Tonka
#727 Posted : Friday, June 22, 2012 10:29:30 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Hôm qua nghe trên radio thấy nói có chương trình "Từ Công Phụng - 50 năm âm nhạc", được tổ chức ở theater gần nhà em. Bài viết nói ông cũng đã khỏe lại nhiều.

http://www.scfta.org/hom...namese%20Pop%20Show.pdf
Sương Lam
#728 Posted : Thursday, June 28, 2012 7:54:46 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Tonka ơi,

Cám ơn Tonka cho biét tin tưc này.
Buổi trình diễn của TCP ở Cali thật là vĩ đại, được tổ chức ở một nơi rất là lịch sự, tráng lệ. Ban tổ chức tuyên bố là thành công rực rỡ lắm!Laugh
Mời các bạn xem một vài hình ảnh dưới đây cho vui nhé.





linhvang
#729 Posted : Thursday, June 28, 2012 8:49:27 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Originally Posted by: Phượng Các Go to Quoted Post
Hồi đó có người bảo là viết lách trong forum chỉ chừng 6 tháng là "nghẻo". Hết hơi. Hết sức. Hết vốn liếng. Thành ra ai mà kéo dài hơn 6 tháng là giỏi rồi.

Mình cũng đã kéo dài tới 7, 8 năm rồi - giỏi quá đi chứ! BigGrin
Sương Lam
#730 Posted : Friday, June 29, 2012 5:44:20 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Đúng rồi! Giỏi thiệt!
Bây giờ PNV lại có thêm nét đẹp "hợp thời trang" nữa chứ!Love

Sương Lam
Sương Lam
#731 Posted : Friday, June 29, 2012 5:58:02 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Tháng Sáu Trong Trái Tim Tôi


Trong tâm ý của nguời viết Tháng Sáu ở Portland là tháng đẹp nhất trong năm vì có ngày Lễ Hội Hoa Hồng (Portland Rose Festival) và có ngày Lễ Của Cha (Father’s Day).

Thành phố Portland có mỹ danh là thành phố Hoa Hồng (The City of Rose) vì tại nơi đây có vườn hồng nổi tiếng. Nhiều loại hồng trên thế giới được đưa về đây để trồng thử nghiệm.
Vườn Thí Nghiệm Hoa Hồng Quốc Tế Portland có tên gọi “The International Rose Test Garden” này là niềm hảnh diện đối với cư dân Portland.
Hằng năm các chuyên gia về hoa hồng trên thế giới về Portland để tham dự một ngày hội tuyển chọn ra một loại hoa hồng đẹp nhất trong ngày trong số hơn hằng ngàn phiếu đề nghị. Giải thưởng đó gọi là Portland’s Best Rose được thiết lập từ năm 1996. Portland là thành phố duy nhất ở Bắc Mỹ đưa ra giải thưỏng này. Năm 2006, the International Rose Test Garden Portland nhận được giải thưởng “The Garden of Excellence Award” từ Hiệp Hội Hoa Hồng Thế Giới.

(Nguồn: phỏng dịch từ tài liệu của Portlandonline.com-Parks& Recreation)

Nhắc đến ngày lễ Hội Hoa Hồng hằng năm là phải nói đến việc bình chọn một “nữ hoàng” của ngày Hội Hoa Hồng (The Rose Festival Queen)

Mỗi năm một lần, các trường trung học tại Portland chọn ra một cô “Công Chúa” (Princess) trong số các nữ sinh học giỏi, có khả năng lảnh đạo, hoạt động thiện nguyện tích cực trong cộng đồng, có nhiều tài năngv..v… Các “princess” này sẽ bầu ra một vị “Queen” cho ngày lễ hội hoa hồng. Vị “Queen” này sẽ được đăng quang để khai mạc ngày lễ hội và ngồi xe hoa đặc biệt cùng với các “Princess” diễn hành trong buổi diễn hành xe hoa dưới phố Portland để chào mừng mùa hoa hồng nở Tháng Sáu. Nhiệm kỳ của vị “Queen” và “Princess” của Rose Festival Court này là một năm và tên của vị Queen này sẽ được khắc trên phiến đá lưu lại nơi vườn hồng nổi tiếng này.
Các cơ sở thương mại, các hội đoàn thuộc các sắc dân cư ngụ tại Portland, các thành phố kết nghĩa với thành phố Portland đều tham gia buổi diễn hành xe hoa với những chiéc xe hoa kết bằng hoa thật cho ngày “Grand Floral Parade” thật đẹp, thật huy hoàng, thật tráng lệ này. Các ban nhạc của các trường trung học tại Oregon hay các nơi khác cũng tham gia buổi diễn hành xe hoa thật rất vui nhộn, náo nhiệt.

Cư dân sống tại những vùng xa thành phố Portland đã về tham dự buổi lễ từ mấy ngày trước để dành chỗ xem diễn hành. Buổi diễn hành kéo dài 2 tiếng đồng hồ đi qua các đường phố chính duới phố Portland. Cộng Đồng Việt Nam Oregon cũng đã nhiều lần tham gia vào ngày hội quan trọng nhất trong năm này với những chiếc xe hoa đẹp, đầy ý nghĩa, để giới thiệu văn hoá Việt Nam đến cư dân sở tại và đã đoạt được nhiều giải thưởng rất có giá trị đem lại sự hảnh diện cho cộng đồng Việt Nam.
Những cuộc vui kế tiếp như ca nhạc, khiêu vũ, hội chợ v..v…kéo dài đến hết tháng Sáu. Portland đã tổ chức 105 năm lễ hội truyền thống tốt đẹp này và đã là một hảnh diện lớn lao của cư dân Portland.
Thật là một thiếu sót đáng kể nếu bạn đến viếng Portland vào Tháng Sáu mà không đi viếng vườn hồng Portland và không xem diễn hành xe hoa. Thật đáng tiếc! Đáng tiếc!

Mời quý bạn click vào wesite duới đây để tìm hiểu thêm về ngày Lễ Hội Hoa Hồng và Vườn Hồng Portland. Đây là nét đặc thù của thành phố Portland, Oregon bên cạnh thắng cảnh núi tuyết Mount Hood tuyết phủ quanh năm giống như ngọn Phú Sĩ Sơn của Nhật Bản, một Multnomah thác tuyệ t đẹp như suối tóc dài của nàng trinh nữ.
Người viết hy vọng rằng một khi du khách đã dừng chân nơi Portland, một Đà Lạt thứ hai trong trái tim tôi, rồi cũng sẽ “bỏ quên con tim” ở lại Portland đấy nhé. “Smile!”

Vườn hồng Portland
http://vi.wikipedia.org/...qu%E1%BB%91c_t%E1%BA%BF

Lễ Hội Hoa Hồng Portland, Oregon

http://vi.wikipedia.org/...a_h%E1%BB%93ng_Portland



Một ngày đặc biệt khác trong Tháng Sáu nơi xứ Mỹ là Ngày Lễ của Cha (Father’s Day) thường được tổ chức vào ngày Chủ Nhật của tuần lễ thứ ba trong Tháng Sáu.

Năm nay ngày Lễ Của Cha là ngày Chủ Nhật 6-17-2012.

Trước tiên chúng ta tìm hiểu lịch sử Ngày Của Cha nhé.

Lịch sử Ngày Của Cha (Father’s Day)


Bà Sonora Smart Dodd, một cư dân của thành phố Spokane, thuộc tiểu bang Washington. Cha của Bà, Cụ William Jackson Smart, là một cựu chiến binh của cuộc nội chiến, người đã một mình gà trống nuôi cả đàn con sau khi mẹ của Bà qua đời. Người ta kể rằng, được cảm hứng từ việc Bà Anna Jarvis thiết lập ra Ngày Hiền Mẫu, Bà Sonora liền nảy sinh ra ý định để tôn vinh về người Cha trong khi đang lắng nghe một bài giảng về Người Mẹ trong Ngày Hiền Mẫu tại nhà thờ vào năm 1909.

Vì Cha của Bà chào đời vào tháng 6 cho nên Bà cùng các anh chị em của Bà đã tìm cách để tổ chức Ngày của Cha cũng vào Tháng 6. Do đó, Ngày của Cha đầu tiên được tổ chức vào ngày 19 tháng 6 năm 1910 tại thành phố Spokane, thuộc tiểu bang Washington. Rất nhiều người như: Thượng Nghị Sĩ William Jennings Bryan thời đó, đã ủng hộ việc tổ chức ra ngày này trên cơ sở không được chính thức cho lắm.

Sau đó, Tổng Thống Woodrow Wilson đã đích thân được gia đình của Ông vinh danh vào Ngày của Cha của năm 1916.

Tám năm sau đó, vị Tổng Thống thứ 13 của Hoa Kỳ là Tổng Thống Calvin Coolidge đã đề nghị tổ chức Ngày của Cha như là một ngày nghỉ lễ của quốc gia. Và năm 1926, Ủy Ban về Ngày của Cha Quốc Gia được thành lập tại thành phố New York.

Năm 1966, Tổng Thống Lyndon Johnson chính thức để cho ngày này trở thành một ngày lễ được tổ chức vào ngày 3 tháng 6 hàng năm.

Ngày Lễ này cuối cùng đã được chính thức công nhận dưới thời của Tổng Thống Richard Nixon vào năm 1972, và Tổng Thống Richard Nixon đã quyết định chọn Chủ Nhật thứ ba của Tháng 06 hàng năm dành để tôn vinh những người làm Cha, mà chúng ta gọi là Ngày của Cha thời nay.

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Văn hoá đạo đức Việt Nam luôn dạy con cái phải kính yêu và nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của Cha Mẹ qua các câu ca dao, tục ngữ dưới đây:

Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

Hoặc là:

Cơm cha áo mẹ công thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh

Như vậy thì công ơn của cha me sánh bằng ngang nhau, nhưng trong thơ văn, nghệ thuật người ta thường nhắc nhở ân đức và sự nhớ thương về người Mẹ nhiều hơn, sâu đậm hơn người Cha. Có thể là vì mẹ gần gủi, bao dung, dịu dàng, hy sinh chăm sóc con cái nhiều hơn người cha lúc nào cũng nghiêm khắc, lạnh lùng, không biểu lộ tình cảm thương yêu con cái nhiều bằng người mẹ hay chăng? Nhất là trong thời gian chiến tranh, người Cha là những chiến sĩ can trường phải rờì bỏ gia đình xông pha nơi trận mạc để bảo vệ đất nước hay phải sống khổ cực trong các trại học tập cải tạo cho nên đàn con chỉ biết trông
cậy vào sự bảo bọc, vào đôi tay yếu gầy đầy tình yêu thương của người mẹ mà thôi.

Riêng đối với cá nhân người viết, tôi vẫn nghĩ rằng:

« Người đã viết rất nhiều về Tình Mẹ
Như nước nguồn, như biển cả mênh mông
Và ngọt ngào như lúa chín ngoài đồng
Con khôn lớn cũng nhờ giòng sữa Mẹ

Cha cũng đã góp phần nuôi dạy trẻ
Đã nhiều đêm cha thao thức canh thâu
Đã nhiều lần Cha lo lắng âu sầu
Khi con trẻ biếng ăn hay biếng học »

Cho nên chúng ta phải luôn ghi nhớ :

«Ân của Mẹ như trời cao biển cả
Nghĩa của Cha như đất rộng núi cao
Tình Mẹ Cha như giòng suối ngọt ngào
Nhớ Nghĩa Mẹ đừng quên Tình Cha nhé!»


(Trích trong bài thơ Một Lời Cho Cha của Sương Lam)

Tôi đã víết nhiều bài thơ về Mẹ, nhưng tôi cũng dành trong trái tim tình cảm của tôi hình ảnh gian lao khổ cực của những người Cha qua bài thơ « Bài Tình Thơ Tháng Sáu » đã được những người bạn cùng tâm cảm với tôi thực hiện thành một PPS Tình Cha dựa theo ý thơ của SL với lời nhạc của nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiển được trình bày qua giọng ca của Phong Thu do Duy Hân thuộc DungLac.org thực hiện PPS này với lời nhạc như sau:

« Bao tháng ngày Cha vất vả nhiều
Hằn vết da đầy nhăn
Cha không màn lao khổ nhọc nhằn
Thương nuôi con thành thân »

Xin mời quý bạn cùng với tôi vinh danh người cha của chúng ta qua PPS Tình Cha đã được phổ biến rộng rãi qua link dưới đây nhé:

http://www.youtube.com/w...5N9HVg&feature=plcp

http://www.youtube.com/w...&feature=plpp_video

Một You tube khác mới được anh Bùi Phương, một TPB ở Việt Nam thực hiện và được đưa vào Playlist Happy Father’s Day 2012 của anh Trần Năng Phùng, moderator của ĐHVKSG.

Xin mời quý bạn thưởng thức tiếp PPS Một Lời Cho Cha qua các link dưới đây :

http://www.youtube.com/w...guiXYk&feature=plcp

http://www.youtube.com/w...&feature=plpp_video

Playlist Happy Father’s Day của anh Trần Năng Phùng

http://www.youtube.com/p...list=PLD62E11EE07BA43AF

Xin cám ơn những người bạn tốt đã cùng một tâm ý như tôi dù họ không cùng một tôn giáo với tôi.

Thế mới biết những tình cảm thiêng liêng cao quý của Mẹ Cha bao gìờ cũng làm xúc động những trái tim tình cảm không phân biệt tôn giáo, giới tính, chủng tộc, tuổi tác, phải không bạn?
Xin phép được mượn một đoạn nhạc dưới đây của anh Nguyễn văn Hiển trích trong PPS Tình Cha để làm kết luận cho bài tâm tình về Ngày Lễ Của Cha năm nay, bạn nhé.

« Tình cha cao như núi Thái Sơn
Làm con phải biết ơn công cha dưỡng sinh thành
Tình Cha ôi thiết tha như nguồn nước bao la
Thương con như châu ngọc để đời con nở hoa »


Happy Father’s Day

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn


Sương Lam

(Hình ảnh sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi- ORTB 528-61212)
Sương Lam
#732 Posted : Sunday, August 5, 2012 3:55:12 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Chào quý bạn,

Sương Lam đã post cái link và giới thiệu Diễn Đàn PHụ Nữ Việt trên trang nhà

Website Sương Lam Portland
http://suonglamportland.wordpress.com/
của Sương Lam dưới đây.

Nhiều thân hữu của SL đã vào viếng thăm Forum PNV và có lời khen ngợi quý vị đã góp mặt góp lời trong PNV. Vui nhỉ!
Mời quý bạn xem qua cho vui.Smile!Love beerchug



Sương Lam và Diễn Đàn Phụ Nữ Việt


Posted on 2012/07/22



Thưa quý anh chị,

Sương Lam thuộc “phe kẹp tóc”, nên thích sinh hoạt với phe “má đỏ môi hồng” hơn.

Xin mời quý anh chị vào xem quý bà “múa bút” trong Forum Phunuviet dưới đây nhé. Xin đa tạ.

Forum Phunuviet

http://forum.phunuviet.org/

Dĩ nhiên là SL cũng góp mặt góp lời với quý vị phu nhân này cho vui với đời một tí qua các mục dưới đây do SL phụ trách trong Forum Phụ Nữ Việt:

Các mục do SL phụ trách tren Forum PNV updated 7-14-2012

1.- Một Cõi Thiền Nhàn

1.1 MCTNTL1 24 pages- 464 replies-7,688 viewss

http://forum.phunuviet.o...ien-Nhan-Tinh-Lang.aspx

1.2 MCTKTL2 24 Pages 470 replies- 9724 Views

http://forum.phunuviet.o...n-Nhan-Tinh-Lang-2.aspx

2.- Viết Cho Vui Với Đời 37 Pages – 726 replies- 13,774 Views

http://forum.phunuviet.o...et-Cho-Vui-Voi-Doi.aspx

3.- Cười Cho Vui Với Đời 22 Pages-425 replies – 11,567 views

http://forum.phunuviet.o...oi-cho-vui-voi-doi.aspx

4.- Các Nhà Thơ Nữ Việt Nam- 6plies- 256 views

http://forum.phunuviet.o...stst2746_Suong-Lam.aspx

Thơ SL

http://forum.phunuviet.org/yaf_postst2235_Dau-vet–Tho-Suong-Lam.aspx

5.- Bạn biết rồi hay chưa 2 pages- 25 replies- 455 views

http://forum.phunuviet.o...-biet-roi-hay-chua.aspx

6.- Nghe nhạc cho đời thêm vui 23 replies- 244 views

http://forum.phunuviet.o...c-cho-doi-them-vui.aspx

7.- V ề Miền Đất Phật 3 pages 52 replies- 1071 views

http://forum.phunuviet.o...5_Ve-Mien-Dat-Phat.aspx

Xin cám ơn quý anh chị đã chịu khó vào đọc các tài liệu, khích lệ các chị góp mặt trong Forum PNV và SL. Smile!

Sương Lam
Sương Lam
#733 Posted : Sunday, August 5, 2012 4:15:07 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)





Lưu Bút Ngày Xanh


Tháng Bảy vẫn còn mùa Hè nhưng các cửa hàng ở xứ Mỹ cũng đã bắt đầu chưng bày tập vỡ, dụng cụ học sinh, cặp sách cho ngày “Back to School” vào tháng Chín sắp đến.

Từ hình ảnh này người viết về nhà soạn lại giấy tờ học tập, của cô cháu nội yêu quý Mya mà tôi đã lưu giữ lại khi đi làm thiện nguyện trong lớp mẫu giáo của cháu.

Trong khi dọn dẹp lại tủ sách, tình cờ người viết tìm lại được quyển “Lưu Bút Ngày Xanh” lúc còn học trường nữ trung học Gia Long trong niên khóa 1960 của Lớp Đệ Tứ (Lớp 9 bây giờ). Đây là năm cuối của học trình Trung học Đệ nhất Cấp vì sau khi thi bằngTrung Học Đệ Nhất Cấp thì sẽ có một số nữ sinh nghỉ học hoặc đi làm việc hoặc đi theo “các cô áo đỏ sang nhà khác” rồi.

Nhìn những khuông mặt ngây thơ của bạn bè ngày xưa cũ, đọc những câu thơ vụng dại “cọp dê” của các nhà thơ, nhà văn đàn chị các lớp trên:

“Có ai trở lại mùa phượng trước

Nhặt giúp cho tôi cánh phượng tàn”

hoặc là tự mình sáng tác:

“Ảnh tôi xin gửi tặng người

Ghi làm kỷ niệm vài lời thơ hoa

Người về người có nhớ ta

Ta về ta nhớ người xa cách rồi!”

đã víết vào trang giấy hồng cho có vẻ “thi sỡi văn sỡi” tình cảm nồng nàn tha thiết một chút, tôi lại thấy cả một khung trời kỷ niệm của một thời áo trắng Gia Long lại hiện về.

Tôi lại lan man nhớ lại thời học trò ngây thơ, hồn nhiên của tôi “thuở thanh bình thạnh trị” nơi quê nhà, xin được ghi lại đây gọi là chút “gợi nhớ hương xưa” đối với các bạn bây giờ đã bắt đầu bước vào tuổi “lảnh lương của chính phủ Obama” nơi xứ người.

Ngày xưa chúng tôi 6 tuổi mới bắt đầu đi học trường tiểu học. Bắt đầu là lớp năm, chứ không có lớp mẫu giáo như bây giờ ở Mỹ là phải đúng 5 tuổi tính đến ngày sinh mới được nhận vào lớp mẫu giáo (Kindergarten). Học hết lớp năm, mới được lên lớp tư và cứ tuần tự lên lớp ba, lớp nhì, lớp nhất mỗi năm, nếu có học lực trung bình thi đậu kỳ thi cuối năm, đừng có làm biếng học thì sẽ bị ở lại lớp ngay.

Thời gian học tiểu học là vui nhất vì có giờ ra chơi được chạy nhảy tự do và được mua bánh trái, cà rem, me ngào, chuối chiên, bắp rang v…v… nếu ba má cho tiền mua quà ăn vặt.

Người viết học trường tiểu học Võ Tánh ở Phú Nhuận. Được làm trưởng lớp phụ lấy phấn, lau bảng, dọn dẹp bàn viết của thầy, cầm giấy tờ của thầy, cô giáo lên văn phòng hiệu trưởng, tóm lại là làm “tà lọt” cho thầy, cô giáo là một vinh dự, không phải trò nào muốn làm cũng được. Bạn phải là học trò giỏi hay có quen biết với cô, thầy giáo mới được chọn làm trưởng lớp. Ba tôi là người sống cố cựu và có “mặt mũi” ở Phú Nhuận nên quen biết rất nhiều người, kể cả thầy cô giáo, ông hiệu trưởng, ông phó hiệu trưởng trường Võ Tánh. Người viết hồi nhỏ cũng lanh lợi, dễ thương, sáng dạ nên thường được chọn làm “tà lọt” cho thầy cô giáo. Ngon lành lắm chứ bộ!

Học hết lớp Nhất thì phải thi lấy bằng Tiểu Học. Có đậu bằng tiểu học rồi thì mới được dự thi vào trường trung học công lập.

Vào thập niên 50, ở Saigòn chỉ có trường nữ Trung học Gia Long dành cho nữ sinh, và trường Petrus Ký dành cho nam sinh. Nữ sinh, nam sinh học riêng chứ không học chung như bây giờ và phải mặc đồng phục màu trắng khi đi học.

Sau năm 1954 mới có thêm trường Trưng Vưong, Chu văn An dành cho con em đồng bào miền Bắc di cư vào Nam vào miền Nam năm 1954. Về sau số lượng học sinh tăng nhiều nên nhà nước mới lập thêm trường Võ Trường Toản, Lê Văn Duyệt, Trần Lục v..v.. Học trò giàu có thể học trường Lasan Taberd hay học trường tư bên ngoài nếu không đậu vào trường trung học công lập.

Thi đậu vào các trường trung học công lập không phải là chuyện dễ vì bạn phải là học sinh giỏi mới có thể có tên trên “bảng giấy” sau một kỳ thi tuyển toàn quốc để chọn “nhân tài”. Một phần khác, bạn phải là người có số may mắn nữa mới được. Nhiều học sinh giỏi ở bậc tiểu học mà cũng bị “trợt vỏ chuối” hoài.

Ngưòi viết có số may mắn nên thi đâu đậu đó, có lẻ nhờ má tôi cho ăn chè đậu đỏ nhiều trước khi đi dự thi hay chăng?

Người viết vẫn nhớ ngày đi nghe kết quả trúng tuyển, mẹ tôi và tôi hồi hộp lắng nghe loa phóng thanh đọc tên và số báo danh của “sĩ tử” đuợc trúng tuyển, Lo sợ, hồi hộp lắm bạn ạ! Khi nghe tên mình được xướng danh, tôi đã la lớn và nhảy tưng lên, xong rồi lại chen lấn dò xem có tên mình trên bản danh sách trúng tuyển được dán trong một khung lưới trước cổng trường rồi mới chịu theo má tôi về nhà.

Thế là con bé nhỏ nhắn bé ti tẹo kia bây gìờ là nữ sinh một trường nữ trung học danh tiếng nhất Việt Nam rồi đấy nhé! Mẹ tôi đặt may ngay cho tôi hai bộ áo dài trắng để thay đổi khi đi học.

Ngaỳ đầu tiên đi học Gia Long, mẹ tôi phải dẫn tôi đi đến trường, tìm xe chở học trò đón tôi đi học và đưa tôi về nhà sau khi tan học.

Chương trình học ở trung học gồm có hai phần: Trung học đệ nhất cấp và Trung học đệ nhị cấp.

Chương trình Trung học đệ nhất cấp dành cho học sinh lớp đệ thất (Mới vào năm thứ nhất), đệ lục, đệ ngũ, đệ tứ. Trong năm học có hai kỳ thi, tên gọi là đệ nhất và đệ nhị lục cá nguyệt, cho từng môn học, điểm trung bình của hai kỳ thi cộng lại dưới 5 sẽ phải thi lại những môn học đó để quyết định được lên lớp hay ở lại lớp. Ở lại một lớp hai lần ở mỗi lớp sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Cuối năm lớp Đệ Tứ là phải thi bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp. Nếu đậu, mới được tiếp tục lên học chương trình Trung học đệ nhị cấp.

Chương trình đệ nhị cấp gồm có lớp đệ tam, đệ nhị, đệ nhất. Bắt đầu lớp đệ tam là học sinh phải chọn ban ngành để học cho đến hết chương trình đệ nhị cấp này. Học sinh có thể chọn ban học tùy theo sở thích, khả năng của mình. Có ba ban: ban A là ban Lý Hóa Vạn Vật, Ban B là ban Toán và Ban C là ban Văn Chương. Tôi thì “văn dốt toán dở” nên chỉ có ban A là thích hợp nhất tuy rằng tôi cũng khoái thơ văn, thích làm thi sĩ lắm.Hồi mới vào học lớp Đệ thất, người viết rất khâm phục các bậc đàn chị học các lớp trên lớp mình nhất là các chị học chương trình đệ nhị cấp. Tôi thấy họ sao mà giỏi quá, không biết sau này mình có học được như vậy không? Các chị lại là thiếu nữ 17, 18 tuổi rồi nên nhiều chị đẹp lắm. Đám nhóc con như tụi tôi đến giờ chơi là chạỵ về dãy lớp các chị để ngắm nhìn người đẹp rồi xuýt xoa, bàn tán, khen chê. Thỉnh thoảng có mấy anh các lớp lớn ở các hiệu đoàn khác ( Petrus Ký, Chua Văn An, VTT v…v.. đến bán báo cho nhà trường, tụi tôi chạy theo nhìn với ánh mắt ngưỡng phuc. Con nít mà!

Cuối năm Đệ Nhị là học sinh phải thi bằng Tú Tài 1. Đây là kỳ thi quan trọng, nhất là đối với nam sinh vì cuộc đời anh sẽ phải thay đổi rất nhiều nếu anh rớt Tù tài 1 như câu hát dưới đây:

“Rớt Tú Tài anh đi Trung Sĩ

Em ở nhà lấy Mỹ nuôi con”

Anh sẽ không còn ôm mộng hải hồ, hoặc làm quan to chức lớn được vì anh sẽ phải lên đường đi thụ huấn ở Đồng Đế học làm trung sĩ mà thôi.

Còn phía nữ sinh thì cũng chỉ còn con đường đi lấy chồng hay đi làm việc thư ký mà thôi, nhưng không đến nổi “thê thảm cuộc đời” như các anh nam sinh.

Đậu Tú tài 1 rồi thì mới được lên học lớp Đệ Nhất để tiếp tục thi Tú Tài 2 cuối năm và con đường tương lai mới được rộng mở sau cánh cửa Đại học, nếu bạn đậu Tú tài 2.

Thi Tú Tài 1 và 2 ngày xưa phải thi cả phần viết lẫn phần vấn đáp. Có đậu thi viết rồi mới được vô thi vấn đáp để gạn lọc lại thành phần “thi tủ” hay “quay phim”. Trời ơí! Cá muốn vượt được “vũ môn” cũng mệt lắm đấy!

May mắn thay, người viết đã được làm “cá hoá rồng” sau hai kỳ thi quan trọng này để được gọi là “Cô Tú”. “Smile!”

Theo thiển ý của người viết, thời áo trắng các trường trung học là thời kỳ đẹp nhất, thơ mộng nhất của đời học sinh vì khi bước chân vào đại học rồi thì bạn chỉ lo học làm sao cho ra trường sớm để đi làm việc cho rồi mà thôi chứ không có những phút giây mơ mộng nhiều như lúc còn học trung học.

Tôi đã bắt đầu làm thơ năm 16 tuổi lúc đang học Đệ Tam, dù không phải là học sinh ban C Văn Chương. Những buổi chiều tan học ở trường Gia Long, nhìn anh học sinh lửng thửng đi theo sau tà áo trắng của một nữ sinh dưới hàng cây cao xanh lá trên đưòng Phan Thanh Giản, tôi thấy cuộc đời thơ mộng chi lạ. Đêm về tôi làm thơ, bây giờ đọc lại, tôi thấy bài thơ dễ thương quá vì có một chút gì vụng dại, một chút gì e ấp chứ không vội vàng, cuồng nhiệt như tình yêu tuổi học trò ngày nay.



Rồi thời gian qua mau, qua mau. Đã hết rồi những “Ngày Xưa Hoàng Thị, anh theo …Sương về” nữa. Bây giờ nếu những cặp tình nhân ngày xưa có lấy được nhau, chắc cũng đã con đàn cháu đống rồi và cũng đã thay đổi tính tình ít nhiều. Ông thì hay “cự nự”, bà thì hay “càm ràm” chứ không còn lịch sự, ngọt ngào, chìu chuộng, nhẹ nhàng như ngày xưa nữa.

Cũng có thể là một điều may mắn cho những cặp tình nhân không lấy được nhau vì họ vẫn còn giữ mãi được hình ảnh, kỷ niệm đẹp ngày xưa, chứ lấy nhau rồi thì cũng sẽ trở thành hai con khỉ già chí choé tối ngày giống như nhà văn nữ Nguyên Nhung đã diễn tả qua bài viết “Hai Con Khỉ Già” vui nhộn nhưng cũng thắm thía lắm đấy!

Xin mượn mẫu chuyện Thiền đưới đây làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay, bạn nhé.

HÃY ĐẶT CỐC NƯỚC XUỐNG

Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?” ’50 gam!’…’100 gam!’… ‘125 gam!’…
Các sinh viên trả lời.“Tôi không thể biết chính xác nếu không cân.’
Giáo sư nói: ‘Nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?’
‘Chẳng có gì cả’ các sinh viên nói.
‘ Vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?’ giáo sư hỏi.
‘Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ’, một sinh viên trả lời.
‘Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?’
‘Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện,’ một sinh viên khác nói.
Và tất cả lớp cười ồ.
‘Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?’, giáo sư lại hỏi.
‘Không ạ,’ các sinh viên trả lời.
“Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?’
Các sinh viên lúng túng
Rồi một người trả lời, ‘Đặt cốc xuống!’
’Chính xác!’ giáo sư nói, ‘Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đầu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa.’
Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ ‘đặt chúng xuống’ vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ. Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khoẻ mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể giải quyết mọi vấn đề.

(Nguồn: Trích trong Website Old Cottage)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Hình ảnh, tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB534-MCTN136-72312)

SL lớp Đệ Nhị GL



SL lớp Đệ Nhất GL



Thân tặng chị SL và các bạn

( Mời qúy ACE thưởng thức lại nhạc phẩm :

LƯU BÚT NGÀY XANH – HO – HL & NQ

dq



Xin bấm vào link dưới đây:

Sương Lam
#734 Posted : Sunday, August 26, 2012 9:16:09 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Bạn Và Người Quen


Chào quý bạn,


Ai mà không có bạn nhỉ? Lúc trẻ thì có bạn trẻ để chơi đùa, lúc già thì có bạn già để tâm sự.
Cô cháu nội Mya của người viết lúc còn bé tí tẹo, tôi là người “bạn thân thiết nhất” của cô để cùng cô chơi đùa với nhau mỗi lần người viết đến nhà cô nàng chơi. Tôi cũng có được những giờ phút vui vẻ khi đưọc cười giỡn, ca hát líu lo với người “bạn trẻ tí hon” này. Trong những giờ phút ấy, bao nhiêu nỗi phiền muộn, bực mình của tôi trong ngày đều tan biến hết theo nụ cười hồn nhiên, ánh mắt ngây thơ của cô nàng.

Nhưng từ ngày Mya bắt đầu đi học lớp mẫu giáo thì hình như tôi không còn là người bạn thân thiết nhất của cô nàng nữa vì cô đã có những ngưòi bạn trẻ cùng lứa tuổi với nàng để cùng chơi đùa với nàng rồi. Mỗi khi người viết đến làm thiện nguyện trong lớp học của Mya, cô nàng không còn bám theo bà nội nữa mà lại tíu ta tíu tít chơi đùa với những cô bạn tí hon khác trong lớp. Bà nội bây giờ đã bị cho ra rìa rồi. “Smile!”
Ở từng lứa tuổi trong cuộc đời, chúng ta có những người bạn theo từng lứa tuổi đó.
Những người bạn này rất quan trọng, có ảnh hưởng rất nhiều đến đời sống của chúng ta vì thế cha mẹ nào cũng khuyên bảo con cái nên “ chọn bạn mà chơi” vì “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.

Lớn lên trong khi đi học, đi làm, trong mối giao tế xã hội, chúng ta có thêm những người quen. Khi đi tìm tài liệu viết bài, người viết tìm được tài liệu vui vui hay hay dưới đây về “Bạn Và Người Quen” xin được chia sẻ với quý bạn, xem có đúng hay không nhé:

Bạn và người quen

Trong cuộc sống, chúng ta có rất nhiều người quen, nhưng bạn thì rất ít. Có sự khác nhau giữa bạn và người quen.
Người quen là người mà ta biết tên, ta gặp gỡ hàng ngày, có vài điểm tương đồng với ta và ta cảm thấy thoải mái khi trò chuyện với họ.
Nhưng họ là người mà ta không thể chia sẻ cuộc sống của mình, đôi khi ta không thể hiểu được cuộc sống của họ, bởi vì ta chưa hiểu về họ.
Còn bạn là người mà ta yêu quý, luôn nghĩ về họ. Bạn là người mà ta cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh họ, vì họ luôn biết quan tâm, chăm sóc ta. Khi ta có niềm vui hay nỗi buồn, thì bạn là người mà ta muốn chia sẻ.
Bạn là người mà không bao giờ cười vào nỗi đau của ta. Nếu bạn làm ta đau khổ, họ sẽ cố gắng tìm mọi cách để làm lành vết thương đó.
Bạn là người kéo ta ra khỏi những lỗi lầm và giúp ta trở thành người tốt. Là người luôn nắm chặt bàn tay ta, luôn theo dõi từng bước đi củ ta.
Trong cuộc sống, chúng ta có rất nhiều người quen, nhưng bạn thì rất ít. Vì vậy, hãy cố gắng tìm ra những người bạn thực sự tốt với mình.
(Nguồn: Sưu tầm trong website mực tím.com)

Trong cuộc sống thường nhật, chúng ta thường nghe nói đến bạn đạo, bạn tri âm, bạn tri kỷ, bạn sơ giao, bạn cố tri, bạn vàng, bạn đời, bạn đường, bạn lòng, bạn trăm năm, bạn vàng, bạn nối khố, bạn chiến đấu, bạn lý tưởng, bạn văn nghệ, bạn thơ văn, bạn đọc v..v..
Khi bạn cần một người để sưởi ấm trái tim tình cảm của mình, bạn thích “tìm bạn bốn phương” qua sự trung gian của báo chí, của các dịch vụ phụ trách việc kết bạn cho bạn với một lệ phí nho nhỏ.
Gần đây, nhờ sự phát triển của kỷ thuật điện toán, quý vị nào thích dạo trên mạng lưới toàn cầu để tìm bạn để đấu hót, để học hỏi, để chia sẻ tâm tình thì bạn sẽ có thêm những người “bạn ảo” trong cõi ảo “internet” mịt mù nữa. Bây giờ có nhiều người tham gia vào mạng lưới xã hội Facebook để kết thêm bạn, đa số là những người trẻ. Riêng người viết, thật là “nhà quê” vì không tham gia vào mạng lưới này. Tôi vẫn còn e ngại sẽ vướng bận thêm những điều phiền toái khác, mặc dầu đã được mời gọi tham gia nhiều lần. Người xưa thường bảo “lắm đa mang, nhiều phiền não” là thế. Chúng ta bớt được chuyện nào hay chuyện đó.
Theo Thánh Kinh, Thượng Đế khi thấy ông Adam sống cô độc một mình buồn quá nên Ngài bèn lấy cái xương sườn của ông Adam mà tạo ra bà Eva để ông Adam có bạn chuyện trò cho vui.
Như vậy, có thể kết luận: Bạn là một thực thể rất cần thiết trong đời sống con người, phải không Bạn?

Mèn ơi, nói chuyện về Bạn thì đã có rất nhiều danh nhân trí giả đã để lại nhiều “lời hay ý đẹp” liên quan đến hai chữ “Tình Bạn” này.

Danh ngôn Đông Phương đã có những câu như sau:
“Tứ hải giai huynh đệ”
Khổng tử
“Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, người nịnh hót ta là kẻ hại ta”
Tuân Tử
“Có ba hạng bạn hữu ích: Bạn ngay thẳng, bạn thật thà, bạn học vấn uyên thâm”
Nho Giáo
“Không phải tất cả những người cười với anh đều là bạn, cũng không phải tất cả những người làm anh bực mình đều là kẻ thù của anh”
Ngạn ngữ Mông Cổ

Danh ngôn Tây Phương đã có những câu như sau:
“Hãy cho biết anh giao du với những ai, tôi sẽ nói cho anh biết anh là người thế nào”
Cervantes
“Tôi yêu những gì đã cũ: bạn cố tri, thời gian xa xưa, nếp sống cũ, sách cũ, rượu lâu năm”
Goldsmith
“Tình bạn làm niềm vui tăng gấp đôi và nỗi khổ giảm đi một nửa”
Francis Bacon
“Cách duy nhất để giữ bạn bè là không bao giờ mắc nợ họ một tì gì và cũng chẳng bao giờ để họ mắc nợ mình một tí gì”.
Paul De Kock

Bây giờ, người viết xin mời bạn đọc hai câu chuyện cảm động rất ngắn dưới đây cũng khá hay hay về tình bạn và tình chồng vợ.

Chung riêng


Chung một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn.
Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớp, Hai đứa ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua tuổi thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên…

Uống chung một ly rượu mừng, chụp chung tấm ảnh... cuối cùng khi anh là chú rễ còn em chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng của người ta…
Nga Miên

Bàn tay


Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
Tự trách, mấy lâu nay mình quá vô tình.
Nga Miên

Trong khi giao tiếp với những người bạn hay người quen trong xã hội, chắc chắn bạn và tôi sẽ học được nhiều đìều hữu ích dưới đây:

Tôi học được rằng:


Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời.

Tôi học được rằng:

Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.

Tôi học được rằng:

Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.

Tôi học được rằng:

Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.


Tôi học được rằng:

Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.

Tôi học được rằng:

Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.

Tôi học được rằng:

Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta.

Tôi học được rằng:

Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.

Tôi học được rằng:

Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.

Tôi học được rằng:

Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm.

Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.

Tôi học được rằng:

Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép tàn bạo và hung ác.

Tôi học được rằng:

Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sõng vì những người yêu quý ta.

Tôi học được rằng:

Để "thành nhân", thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.

Tôi học được rằng:

Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.

Tôi học được rằng:

Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta.

Tôi học được rằng:

Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.

Tôi học được rằng:

Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.

Tôi cũng học được rằng:

Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu.

Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn..

( Nguồn: mục sưu tầm của Giáo xứ Đa Minh)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(nguồn: tài liệu và hình ản sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, MCTN 137-ORTB 535-8-1-12)
Sương Lam
#735 Posted : Wednesday, September 19, 2012 10:00:21 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Nuớc Lạnh Nuớc Ngọt


Chào quý bạn,

Mùa hè vẫn còn đó. Nhiệt độ bên ngoài ở Portland trong mấy ngày qua có ngày lên đến 100 độ F. Thú thật, khi trời nóng như thiêu đốt như thế, uống nước lạnh hay ăn những thức ăn có nước như soup, cháo, canh còn dễ ăn và ngon lành hơn là ăn món “bò né nướng” nóng hừng hực trên bếp gas nhỏ, vừa ăn vừa né miếng bơ nướng văng ra ngoài.

Người viết bây giờ tuổi không còn trẻ nữa nên cũng không dám ăn nhiều “thịt đỏ” vì những ông đốc tờ vẫn thường khuyên ăn rau cải, trái cây nhiều vẫn tốt cho sức khỏe hơn. Có kiêng có lành, dầu rằng chúng ta đa số vẫn khoái ăn món thịt bò bít tết (beefsteak) hơn vì trong các phim truyện Đại Hàn, chúng ta thường thấy những cặp tình nhân vai chính trong phim thường gọi món bít tết cho có vẻ ngon lành, sang trọng mỗi khi đưa nhau đến nhà hàng ăn tối. “Smile!”

Nói về ích lợi của việc uống nước lạnh, không những Nước là thức uống rất được nhiều người ưa chuộng hiện tại trong mùa hè nóng bức mà thôi, mà còn là thức uống được “phái đẹp” và mấy cụ cao niên chọn nhiều nhất trong các buổi tiệc thay cho nưóc ngọt vì ai nấy cũng sợ bịnh tiểu đường. Họ vẫn nghĩ và hiểu một cách đơn giản nước ngọt như Coke, Pepsi, Sprite .. có chứa nhiều chất đường là nguyên nhân của bịnh tiểu đường nên họ sợ không dám uống nhiều nước ngọt. Thế thôi!
Thật ra bịnh tiểu đường là do nhiều nguyên nhân khác nữa. Người viết không phải là bác sĩ nên xin dành câu trả lời này cho quý vị đốc tờ giải thích rõ ràng hơn nhé.
Người viết chỉ là kẻ đi sưu tầm những tài liệu mà tôi nghĩ rằng có ích lợi cho sức khỏe cho bạn, cho tôi nên đem về đây chia sẻ với bạn bè mà thôi. Còn việc có thích hợp với ai, tốt như thế nào thì cũng xin tùy duyên của bạn, của tôi nhé.
Xin mời quý bạn cùng đọc với người viết bài viết duới đây nói về tầm quan trọng của việc uống nước:

Uống nước quan trọng

1 ly nước uống sẽ lấy mất đi cảm giác đói suốt đêm cho hầu hết những ai phải ăn kiêng theo Đại học Washington

Thiếu nước là nguyên nhân số 1 gây ra sự mệt mỏi trong ngày

Nhiều nghiên cứu cho biết từ 8-10 ly nước trong ngày có thể làm giảm những cơn đau lưng và đau khớp cho gần 80% những ai bị các bệnh nầy
Chỉ cần giảm 2% nước trong cơ thể con người sẽ gây sự mất liên kết về trí nhớ trong thời gian ngắn, những vấn đề về toán học và khó khăn khi phải tập trung trước màn hình vi tính hay trước một trang giấy in.

Uống 5 ly nước mỗi ngày giảm 45 % nguy cơ ung thư ruột và có thể giảm nguy cơ ung thư vú từ 79% và 50% ung thư bàng quang.

Bạn đã uống đủ nước cần thiết mỗi ngày chưa?

Bạn có biết?

Thời kỳ uống nước thích hợp.... rất quan trọng

Uống nước vào những lúc chính xác sẽ tăng tối đa hiệu quả trong cơ thể con người:
- 2 ly nước ngay khi thức dậy, giúp các cơ quan nội tạng khởi động
- 1 ly nước 30 phút trước bửa ăn giúp tiêu hóa tốt
- 1 ly nước trước khi đi tắm giúp hạ huyết áp
- 1 ly nước trước khi đi ngủ tránh cho bạn các cơn nhồi máu cơ tim.

(Nguồn: Sưu Tầm trên internet)

Trong thực tế, khi đi vượt biên, chắc nhiều người trong quý bạn đã trải qua kinh nghiệm một ly nước ngọt có giá trị hơn một lạng vàng, một mạng người trên những chiếc ghe vượt biên, khi chỉ còn một ly nước cuối cùng trong ngày nóng bức giữa biển cả mênh mông như thế nào rồi nhỉ?

Người viết lại “Ôi ta buồn ta đi lang thang“ trên internet tìm thêm tài liệu viết bài. May mắn thay, tôi lại gặp được bài viết “Uống nước ngọt nhiều sẽ bị tai biến mạch máu não“.
Mèn ơi! Mừng quá! Thật là “kỳ phùng địch thủ“ giữa “Nước Lạnh“ và “Nước Ngọt“ giống như Lý Tiểu Long (Bruce Lee) và John Saxon trong phim kiếm hiệp Long Tranh Hổ Đấu ( Enter The Dragon) trong năm 1973 trước khi Lý Tiểu Long bị chết bất ngờ. (http://www.youtube.com/watch?v=Ar9e-eYtYa8)

Xin mời quý bạn đọc bài vìết dưới đây nhé:
Uống nước ngọt nhiều sẽ bị tai biến mạch máu não
Các kết quả nghiên cứu lần đầu thử nghiệm ảnh hưởng của nước
ngọt cho thấy có nguy cơ tai biến mạch máu não, và nhiều tin tức
dữ tợn hơn cho người..mê uống nước ngọt.

Nhiều nhà nghiên cưú từ viện Wellness institute của bệnh viện
Cleveland và viện đại học Harvard, uống 1 lon nước ngọt mỗi
ngày sẽ nâng nguy cơ tai biến mạch máu não. Nhưng sau đó
có tin vui là người nghiền cà phê cũng giúp cho bệnh đột qụy
phần nào.

Các nghiên cứu trước đây đã nối kết với việc uống nước ngọt
với hàng loại chứng bệnh như béo phì, tiểu đường, cao huyết
áp, cao cholesterol, ung thư, bệnh vành động mạch và Gout.
Tin tức này đã đến quá trễ với một công nhân ở Tân Tây Lan,
Natasha Harris, đã chết hai năm trước với bệnh trụy tim vì đã
uống nhiều nước ngọt của hiệu Coca Cola.
Trong cuộc điều tra chính thức về cái chết của bà, bác sĩ Dan
Mornin, tin tưởng rằng bà chết vì potassium quá thấp, gây ra
bởi bà uống nhiều chất ngọt của Coca cola, bà Harris, 30 tuổi,
uống 8 lít nước ngọt coca cola mỗi ngày.

Nghiên cứu được đăng trong tạp chí Journal American of Clinical
Nutrition, thử nghiệm uống nước ngọt của 43.371 đàn ông, và
84085 đàn bà khám phá ra rằng những người tham dự nghiên
cứu đã uống 1 lon nước ngọt mỗi ngày có một tỉ lệ cao hơn của
áp huyết và cholesterol trong máu với tỷ lệ thấp của hoạt động
hàng ngày.

(Nguồn: Sưu tầm trên internet)

Đáng sợ quá nhỉ?

Trời nóng quá nên các bãi cỏ trước sân nhà bạn cũng như nhà tôi đều vàng cháy. Muốn cho thảm cỏ được xanh tươi, bạn phải chịu khó tưới cỏ hằng ngày. Tiền nước trong những tháng hè thường tăng gấp bội cho nên chúng ta không dám phí phạm nước. Một câu chuyện Thiền dưới đây có liên quan đến những giọt nước. Xin mời bạn đọc cho vui và nhớ đừng phí phạm nước ở nhà hay ở chùa kẻo bị rầy bây giờ.

MỘT GIỌT NƯỚC


Thiền sư Gisan [Nghi Sơn Thiện Lai: Gisan Zenrai (J); 1802-1878, Lâm Tế tông Nhật - LND] bảo một thiền sinh trẻ tuổi xách đến cho ngài một thùng nước để hòa lạnh bồn tắm.
Thiền sinh mang đến một thùng nước, và sau khi làm lạnh bớt bồn tắm y đổ phần còn lại ra đất.
"Đồ ngu!" sư phụ mắng đệ tử. "Sao con không tưới nó vào các cây? Con có quyền gì mà phí phạm ngay cả một giọt nước trong chùa này?"
Thiền sư trẻ đốn ngộ ngay lúc ấy. Y đổi pháp danh thành Tekisui, nghĩa là một giọt nước.

(Nguồn: Trích trong 101 Chuyện Thiền doTrần Trúc Lâm chuyển dịch)

Một bài học khác của người xưa có liên quan đến nước. Bạn hãy đọc và hãy suy ngẩm lời dạy của thánh nhân trong câu chuyện này nhé.

Đầy thì đổ

Khổng Tử vào xem miếu Hoàn Công nước Lỗ, có một cái lọ đứng nghiêng, bèn hỏi người coi miếu. Người ấy nói rằng:
-Đó là một vật quý của nhà vua thường để bên chỗ ngồi chơi để làm gương.
Khổng Tử nói:
-Ta nghe nhà vua có vật quý để làm gương, vật đó bỏ không thì đứng nghiêng, đổ nước vừa vặn thì đứng ngay, mà đầy quá thì lại đổ, có lẽ là vật này chăng.

Ngài bèn sai học trò đổ nước vào, quả nhiên nước đổ vừa, thì lọ đứng ngay; nước đỗ đầy thì lọ đổ; bỏ không thì lọ lại đứng nghiêng. Ngài chép miệng than rằng:

-Hởi ơi ! Ở đời chẳng cái gì đầy mà không đổ?.
Thầy Tăng Tử nói:
-Dám hỏi có cách gìn giữ cho đầy mà không đổ không ?

Khổng Tử nói:
-Thông minh thánh trí nên giữ bằng cách ngu độn, công lao to hơn thiên hạ nên giữ bằng cách khiêm cung, sức khỏe hơn đời nên giữ bằng cách nhút nhát, giàu có bốn bể nên giữ bằng thói nhún nhường. Đó là cách đổ bớt đi để giữ cho khỏi quá đầy mà đổ.

(Nguồn:Trích trong Cổ Học Tinh Hoa)


Và ai trong chúng ta đã không một lần phải rơi lệ khi ngâm nga hát bài Nước Non Nghìn Dặm Ra Đi để tội nghiệp cho Huyền Trân Công Chúa phải hy sinh thân mình, rời xa quê mẹ, từ biệt người yêu đến làm vợ ông vua Chiêm Thành ở một nơi xa xôi để đổi hai châu Ô, châu Lý về cho nuớc Việt. Đáng khen thay và cũng đáng thương thay khi nghĩ đến thân phận mình, bạn nhỉ?

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Hình ảnh, tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, MCTN138-ORTB 536-8-8-2012)
Sương Lam
#736 Posted : Friday, September 28, 2012 10:11:36 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Học Im Lặng


Chào quý bạn,

Chúng ta thường được dạy bảo: “Im Lặng là Vàng. Nói là Bạc”. Vàng dĩ nhiên là phải có giá trị hơn Bạc rồi vì vận động viên trong Olympic London 2012 đoạt được huy chương vàng hạng nhất hẵn nhiên là phải giỏi hơn người đọạt huy chương bạc hạng nhì và huy chương đồng hạng ba. Huy chương vàng phải có giá trị hơn huy chương bạc, huy chương đồng là cái chắc rồi, nếu không, ai lại bỏ công luyện tập cực khổ làm chi cho mệt.

Nhưng trong cuộc đời, nhất là trong tình yêu, nhiều khi im lặng lại làm cho bạn đau khổ không ít khi bạn “thương người ta mà không chịu nói. Xách cây dù đi tới đi lui” hoài, làm cho người bạn yêu có biết gì đâu, nên nàng phải bước sang sông đi lấy chồng tỉnh bơ, bỏ bạn ở lại bến sông và bạn sẽ than trách người bạn yêu “sao em nở vội đi lấy chồng!”

Nhưng … Chữ Nhưng này xuất hiện trong đời sống hôn nhân vì có một ông phương Tây tên là Richard Taverner lại ví von rẳng: “Vợ chồng sẽ sống bình an hạnh phúc, nếu chàng giả điếc, nếu nàng giả câm”. Trời đất!
Thật thế vì có nhiều gia đình, sau tuần trăng mật thì Nàng nói Chàng nghe, dăm ba tháng sau, Chàng nói Nàng nghe, và vài năm sau nữa thì Chàng và Nàng cùng nói, hàng xóm nghe cho vui! Bây giờ tuổi gìà sức yếu rồi mà Chàng và Nàng cũng còn rán càm ràm, cự nự, ồm ộp với nhau như hai con ểnh ương đêm mưa vậy đó.

Nhưng… Lại chữ Nhưng xuất hiện thêm một lần nữa làm cho cuộc đời thêm rắc rối vì nếu trong nhà Chàng và Nàng lại im hơi lặng tiếng quá thì ngôi nhà sẽ biến thành Chùa Bà Đanh mất.

Xin mời bạn đọc những lời tâm tình dưới đây đã được một người bạn sưu tầm và chuyển đến người viết về sự im lặng như sau:

Nếu tôi im lặng...

Nếu một ngày tôi hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Có thể bạn sẽ nghĩ rằng, Tôi vô tình? Tôi lạnh lùng ?

Nếu một tuần tôi hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Có thể bạn sẽ chạy lại hỏi tôi làm sao, rồi sẽ nhận một nụ cười nhẹ từ tôi và đôi mắt tôi nhìn bạn như muốn nói "Tôi không sao đâu..."

Nếu suốt 1 tháng trời tôi vẫn im lặng. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Có thể bạn sẽ thôi không nhìn tôi dò hỏi, thôi không cố gắng im lặng ngồi cạnh tôi chờ đợi tôi sẽ nói điều gì đó. Bạn cũng không cố gắng tìm hiều tại sao tôi im lặng nữa. Và bạn sẽ thở dài mỗi khi có ai đó nhắc về tôi trước mặt. Tôi thành một góc nhỏ gì đó không thể hiểu nối trong tim bạn.

Còn nếu đã nửa năm rồi, tôi im lặng. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?
Rất tiếc là lúc đó bạn đã không còn nghĩ gì đến tôi nữa rồi. Sự im lặng của tôi đã xua tôi ra khỏi ký ức và suy nghĩ của bạn. Nếu có lúc nào đó lơ đãng nhớ lại, bạn sẽ ngạc nhiên nghĩ rằng sao chúng ta có thể từng thân thiết với nhau chừng ấy.

Và rồi...
Khi ánh nắng buổi sáng đầu tiên(... của ngày thứ 178 tính từ khi tôi im lặng) chiếu xuống giường bạn.

Bạn thấy trên Yahoo còn đọng lại 1 cái Entry và 1 bài hát... => đó là "Lá thư" tôi viết cho bạn:
"Sự im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương"

Gớm! Im lặng kiểu ông này sao mà đặc biệt thế nhỉ?
Kèm theo lời tâm tình này, bạn tôi còn mời chúng ta thưởng thức tiếp bài hát The Sound of Silence do Simon Và Garfunkel trình diễn ở Central Park năm 1981 được đưa vào Youtube với con số người vào xem là 6,084,182 tính đến ngày hôm nay (8-13-2012). Chắc hẵn phải hay và đầy ý nghĩa nên nhiều người vào xem chứ nhỉ?

Xin mời bạn bấm vào link dưới đây để nghe nhạc:
Simon & Garfunkel - The Sound of Silence
hoặc ckick vào link dưới đây
http://www.youtube.com/w...ure=em-share_video_user

(Nguồn: email của anh Huỳnh Trinh gửi- Xin cám ơn anh TH)

Từ bài tâm tình này, người viết lại nghĩ đến việc đi sưu tầm thêm những lời hay ý đẹp của danh nhân nói về sự im lặng, đem về đây chia sẻ với quý bạn nhé.

* Im lặng là cấp độ cao nhất của sự khôn ngoan. Ai không biết im lặng tức là không biết nói.
Pittacos

* Kẻ ngốc mà không thốt ra lời nào thì cũng không khác gì một nhà thông thái im lặng.
Molière

* Im lặng là hình thức hoặc khiêm tốn hoặc hằn học nhất của sự phê phán.
Pierre Reverdy

* Điều gì không nói lên được, nên im lặng.
Ludwig Wittgenstein

* Hãy để ý đến những lứa đôi ngồi trong nhà hàng. Họ im lặng với nhau nhiều chừng nào, chứng tỏ họ đã sống chung nhiều chừng nấy
André Maurois

Mèn ơi! Nhận xét này sao mà đúng quá vậy vì càng sống chung với nhau lâu chừng nào thì không còn chuyện gì để nói với nhau nữa ngoài ngoài chuyện sinh hoạt gia đình, con cháu. Nếu nói chuyện với nhau nhiều đôi khi lại sinh ra cãi vã nữa. Mệt quá!

Đông Phương cũng có một vài lời dạy rất hay liên quan đến việc nói năng như:

* “Bịnh tùng khẩu nhập, họa tùng khẩu xuất” tạm hiểu là bịnh hoạn là do ăn uống những chất độc từ bên ngoài đem vào miệng. Còn tai họa là do những lời nói không tốt từ miệng phát sinh ra.

* Suốt đời làm phải, một câu bạc ác đủ đổ đi cả.
Gia ngữ

* Lời nói như tên, không nên bắn bậy, đã lọt vào ai thì không tài nào rút ra được nữa.
Lục tài tử

* Tâm không bình, khí không hoà thì nói hay lầm lỗi.
Hứa Hành

* Câu nói trái ý, tất phải xem câu ấy hợp lý không?
Câu nói chiều lòng, tất phải xét coi câu ấy có vô lý không?
Kinh Thư

* Loạn sinh ra từ lời nói.
Kinh Dịch

(Nguồn: Trích trongThuật Xử Thế Của Người Xưa-Nguyễn Duy Cần)


Nhà Phật có ngũ giới cấm dạy những người con Phật phải gìn giữ để được sống an lành, hạnh phúc, trong đó có giới không được nói dối. Ngũ giới là:
1- Không sát sanh
2- Không trộm cắp
3- Không tà dâm
4- Không nói dối
5- Không uống rượu

Ca dao tục ngữ Việt Nam cũng có nói:

Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau

hoặc là
Chim khôn hót tiếng rảnh rang
Ngừời khôn ăn nói dịu dàng dễ thương.

Hay là
Vàng thì thử lửa thử than
Chuông kêu thử tiếng, người ngoan thử lời


Qua những lời sưu tầm nêu trên, cúng ta thấy lời nói rất là quan trọng. Vì thế chúng ta phải thận trọng khi nào nên nói, khi nào nên im lặng. Chúng ta phải luôn luôn “học ăn, học nói, học gói, học mở”, Bạn nhỉ.

Người viết xin mượn một câu chuyện Thiền vui vui dưới đây để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay.

Giới không nói

Bốn thiền sinh giao ước với nhau tu thiền trong một ngày một đêm không được nói chuyện. Đầu hôm họ đều im lặng không nói, mãi đến nửa đêm đèn đuốc lụn tàn sắp tắt, một thiền sinh buộc miệng nói:
- Á! Đèn sắp tắt.
Thiền sinh thứ hai nghe thế liền rầy:
- Tại sao huynh nói?
Thiền sinh thứ ba lại quát:
- Các anh quên rồi sao?
Thiền sinh thứ tư mở miệng cười:
- Ha ha! Chỉ có tôi là không nói.
-
(Nguồn:Thiền là gì? Giác Nguyên)

Bình: Phật dạy: Nói năng như Chánh Pháp; Im Lặng như Chánh Pháp. Ba nghiệp Thân, Khẩu, Ý thì Ý nghiệp làm chủ. Thế nên, muốn tịnh khẩu trước hết phải tịnh tâm. Tâm tịnh rồi thì nói nín đều hợp đạo, cần gì im lặng.


Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Hình ảnh, tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi-MCTN 139_ORTB 537-8142012)


Sương Lam
#737 Posted : Friday, September 28, 2012 10:20:35 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Thương Mẹ Nhớ Cha


Chào quý bạn,


Khi nhận được email của một người bạn gửi đến với nhiều hình ảnh đẹp do một nhiếp ảnh gia chụp rất nghệ thuật, tôi thật xúc động khi nhìn hình ảnh một chim hạc trắng xoè cánh che chở cho 4 chú hạc con. Môt hình ảnh đẹp khác khi hạc mẹ đang mớm mồi cho con. Hình ảnh này đã khiến tôi liên tưởng đến những bà mẹ lúc nào cũng giang cánh tay yếu ớt của mình để bảo vệ cho đàn con yêu quí trước những phong ba nguy hiểm của cuộc đời và chăm chút từng miếng ăn cho con thơ bé nhỏ.

Chúng ta ai cũng có một bà Mẹ để thương yêu, trân quí. Thú thật, khi còn nhỏ tôi không thấy thương yêu mẹ của tôi nhiều lắm vì tôi vẫn cho rằng tình Mẹ thương con là một tình cảm tự nhiên của con người và lúc đó tôi còn mãi lo nghĩ đến nhiều chuyện khác mà theo tôi quan trọng hơn: học hành, tình yêu, sự nghiệp v..v.. Chỉ những lúc tôi đau ốm nằm trên giường bịnh và khi tôi đi lấy chồng, tôi mới thấy mẹ tôi lúc đó thật là rất cần thiết và quan trọng đối với tôi. Mẹ tôi không phải là người tài cao học rộng gì cả nên không truyền đạt lại cho tôi những tinh hoa văn học nhưng tôi đã học ở mẹ tôi đức tính nhẫn nại, hy sinh, lòng thương người và vật của bà.

Tôi còn nhớ khi tôi còn nhỏ sống ở Phú Nhuận, tôi và các em tôi có một lần mua ốc gạo và cua sống về nhà để luộc ăn. Mẹ tôi đã thấy và bà bảo chúng tôi phải đến sông Cầu Kiệu thả hết xuống đám cua ốc này vì mẹ tôi không muốn chúng tôi mang tội sát sinh.

Khi tôi học ban Sinh Lý Hoá ở Đại Học Khoa học Saigon năm 1963, trong giờ thực tập mổ xẻ con cá lóc tôi không biết đâp đầu con cá lóc tươi như thế nào đến nỗi anh bạn trong nhóm phải cười nhạo tôi là một phụ nữ “dỡ”, không dám giết cá thì làm sao có thể “giỏi” về gia chánh nữ công nấu ăn cho chồng con được. Tôi chỉ biết cười mỉm chi đáp lễ mà không dám hó hé gì thêm nữa vì “bị rầy” đúng quá rồi!

Hơn thế nữa, mỗi lần nhà truờng bắt mổ một con vật nào đó là tôi phải trốn học “cúp cua” chạy vào rạp ciné Rex lánh nạn vì tôi rất sợ cầm con dao mổ. Nếu bắt buộc phải thực hành việc mổ các con vật trong phòng thí nghiệm, tôi lại mổ tầm bậy tầm bạ lung tung. Mấy ông bạn cùng nhóm khi thấy người đẹp đang tròn xoe đôi mắt nai và đang hét oai oái thì các chàng xung phong ra tay cứu nguy giúp đỡ người đẹp ngay. Khoẻ quá! Nhưng đến kỳ thi cuối khóa năm thứ nhất ở Đai Học Khoa Học, tôi đành phải bỏ cuộc thi vì biết rằng tôi không có duyên với cái bằng Cử Nhân Khoa học chút nào với cái tính nghệ sĩ và lòng thương yêu loài vật của tôi.

Tôi đi lấy chồng không đem theo một chút của hồi môn nào về nghệ thuật nấu ăn cả vì tôi có nấu bếp ở nhà bao giờ đâu. Ba mẹ tôi chỉ mong tôi học hành chăm giỏi và ngoan hiền là đủ rồi, còn mọi việc khác thì đã có ba mẹ tôi lo và có người giúp việc lo rồi. Ở bậc Trung học, tuy tôi không học giỏi đứng đầu lớp nhưng tôi cũng thuộc loại học sinh nằm trong nhóm “top ten” trong lớp là ba mẹ tôi sung sướng và hảnh diện vì tôi rồi. “Nhân vô thập toàn” mà lị! Smile!
Cũng may sau đó, tôi trúng tuyển vào trường Quốc Gia Hành Chánh và thành hôn với một người không quan tâm đến chữ “công” trong tứ đức “công, dung, ngôn, hạnh” ngày xưa cho lắm nên tôi vẫn sống hạnh phúc trong sự thương yêu của chồng tôi. Ông chồng của tôi còn mua tặng tôi nồi nấu cơm hiệu National nhỏ xíu để nấu cơm khi cần thiết, còn việc cơm nước thì thì đã có bà nấu cơm tháng phụ trách rồi. Khoẻ re!

Tuy nhiên, nhờ trời thương, phú cho tôi cái tính ham học hỏi và biết phát huy sáng kiến nên bây giờ theo năm tháng tôi cũng biết nấu ăn tạm đủ để làm cho chồng con hài lòng về tài nấu nướng của tôi. Tôi không màng sự khen chê của người khác về tài nấu nướng của tôi, vì thú thật về phương diện ẩm thực, mỗi người có một khẩu vị và ý thích khác nhau, tôi nấu ăn như thế nào miễn là chồng con tôi không chê tôi nấu ăn dỡ là được rồi.

Trong những lúc gia đình tôi gặp hoàn cảnh khốn khổ nhất, chính Mẹ tôi là người là người chịu thương chịu khó “thân cò lặn lội bờ ao” tìm cách mưu sinh cho cả gia đình chúng tôi mà không một lời than thở. Mẹ tôi cũng đã nhịn ăn nhịn mặc tìm đường cho con cái vượt biên đi tìm tự do và đi thăm nuôi chồng con nơi chốn lao tù sau cuộc đổi đời. Bao nhiêu gánh nặng gia đình chồng chất trên đôi vai gầy của mẹ tôi.

Hình như người phụ nữ Việt Nam, nhất là phụ nữ các thế hệ trước đa số chỉ biết thương chồng, hy sinh cho con mà thôi. Xin mời quý bạn đọc những mẫu chuyện ngắn dưới đây. Rất đơn sơ, rất giản dị nhưng đã nói lên tình thưong yêu của Mẹ dành cho con như thế nào:

Lương tâm
Trần Đình Ba

Con ốm, nhập viện. Làm thủ tục, bác sĩ mặt lạnh tanh. Biết ý, tay mẹ run run dúi trăm nghìn vào túi “lương y”… Bác sĩ thân mật: “Nằm giường này đi cháu, đừng lo có bác!”. Biết đâu mẹ đang xỉu dần vì bán máu cho con. Lương tâm?

Cua rang muối

Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
- Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
- Còn răng đâu mà ăn?!

( Nguồn: sưu tầm trên internet)

Bây giờ là mùa Vu Lan. Các chùa đang tổ chức những buổi lễ Vu Lan rất trang trọng để cầu siêu cho các đấng sinh thành đã khuất và cầu an cho cha mẹ còn hiện tiền. Ngày lễ Vu Lan bây giờ không chỉ dành riêng để tưởng nhớ, cầu siêu cho người Mẹ như sự tích Mục Liên Thanh Đề ngày xưa đã kể nữa mà được mở rộng để tưởng nhớ, tôn vinh cả hai đấng sinh thành cả Cha lẫn Mẹ, đều có công sinh thành dưỡng dục con cái như nhau. Nếu chỉ nhớ đến Mẹ mà quên Cha thì tội nghiệp cho người Cha quá dù trên thực tế người Mẹ gần gũi, thương yêu, cực khổ, hy sinh cho con cái nhiều hơn Cha.
Tuy nhiên, đa số các văn thi sĩ đều làm thơ, viết văn, soạn nhạc chủ đề về Mẹ nhiều hơn về Cha trong Ngày Lễ Vu Lan. Trong nghi lễ hoa hồng cài áo tại các chùa, người Phật Tử vẫn hỏi Mẹ của bạn còn hay mất để cài trên áo bạn đóa hoa hồng màu hồng, nếu bạn còn Mẹ hoặc đóa hoa hồng màu trắng nếu bạn đã mất Mẹ.

Cha Mẹ tôi bây giờ đã khuất bóng. Cứ mỗi lần Vu Lan về, tôi đi chùa lễ Phật, tôi luôn chia xẻ niềm vui đến những người còn cha mẹ và cũng cảm thấy nhớ thương cha mẹ mình nhiều hơn khi đưa tay tiếp nhận đoá hoa hồng màu trắng để cài trên ve áo tôi.

Xin được chia sẻ tâm tình của người viết trong Mùa Vu Lan qua bài thơ dưới đây. Hy vọng rằng sẽ được Bạn cảm thông với tôi. Xin cảm tạ.

Màu Hoa Hồng Cài Áo


Viết tặng những người con trong Ngày Lễ Vu Lan
SL

Trên áo anh cài hoa hồng màu đỏ
Mừng cho anh còn có Mẹ trên đời
Để nụ cười còn nở ở trên môi
Để được thấy đời anh còn có phúc

Mẹ già như cành khô, cây gỗ mục.
Những khi trời gió bão hoặc mưa to
Là lúc anh sợ hãi lẫn âu lo
Cây đổ gãy! Thế là con mất Mẹ

Anh sẽ thấy nếu đời anh mất Mẹ
Là anh buồn đau khổ biết dường nào
Như đêm đen thiếu vắng ánh trăng sao!
Như buổi sáng thiếu mây hồng giọt nắng

Anh sẽ nhận cánh hoa hồng màu trắng
Cài áo anh vào buổi Lễ Vu Lan
Nghe lời kinh mà nước mắt chực tràn
Anh thương mẹ, công ơn người cao rộng

Mẹ chín tháng cưu mang mầm nụ sống
Mẹ đớn đau khi nở nhụy khai hoa
Mẹ nhọc nhằn, dù mẹ trẻ hay già
Con khôn lớn cũng nhờ giòng sữa Mẹ

Mẹ lo lắng chăm nuôi đàn con trẻ
Lúc ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành
Lúc khổ nghèo hay thành đạt công danh
Thương con cháu, không tính toan vụ lợi

Rằm Tháng Bảy, mùa Vu Lan đã tới
Chúc mẹ già vẫn nở nụ cười tươi
Chúc người con, lòng sung sướng vui cười
Cài ve áo, chiếc hoa hồng màu đỏ

Ôi! Buồn lắm! Hoa hồng màu trắng đó!
Trên áo tôi! Tôi mất Mẹ lẫn Cha
Mùa Vu Lan khi nghe đến lời ca
Bông hồng cài áo! Lệ nhòa đôi mắt!

Sương Lam

Xin mời quý anh chị thưởng thức bài hát Bông Hồng Cái Áo của Phạm Thế Mỹ do Duy Khánh trình bày dưới đây:
http://www.youtube.com/watch?v=Q7n3LOSJhSY

Xin cầu nguyện cho các cha mẹ đã qua đời được siêu sinh Tịnh Độ và cầu nguyện cho các cha mẹ còn hiện tiền được thân tâm an lạc, sức khoẻ dồi dào.
Nam Mô A Di Đà Phật.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam


(Hình ảnh, tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi-MCTN140-ORTB 538-82112)


Sương Lam
#738 Posted : Friday, October 12, 2012 9:01:11 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Già Ta Vui Sống Nơi Xứ Người


Chào quý bạn,

Trước khi tàn Hạ vào Thu, quý vị cao niên của Hội Người Việt Cao Niên Oregon đồng ý sẽ họp nhau ở công viên Laurehurst vào thứ bảy 8-25-2012 để thay đổi không khí. Đây cũng là đề nghị của Cô Mary Nguyễn, người thủ quỹ tài giỏi, năng động nhất của Hội, người luôn luôn có nhiều sáng kiến trong việc tổ chức và điều hành HCN nên được đa số hội viên thương mến. Chúng tôi chỉ là “thợ vịn” của Hội Cao Niên lúc nào cũng sẵn sàng làm tốt cái “job thợ vịn” của mình cho vui nên cố gắng có mặt hầu hết các buổi họp của HCN gần 10 năm qua rồi.

Công viên Laurelhurst tọa lạc ở đường SE Cesar E Chaver Blvd (SE 39 th cũ) và SE Stark. Công viên rộng 31.13 hecta này đã được thành phố Portland mua lại của công ty Laurelhurst để làm công viên với đầy đủ các tiện nghi: có cây xanh bóng mát, có thảm cỏ xanh rì, có đưòng đi chung quanh để khách nhàn du nhẹ bước thả bộ hoặc chạy bộ, có bàn ăn để đải tiệc, có hồ nuôi vịt liễu rủ bờ hồ nên thơ, có sân vận động dành riêng cho người trẻ v..v.. Công viên này đã được đưa vào danh sách những công viên đẹp vùng Tây Bắc và danh sách những công viên có lịch sử lâu đời kỳ thú. Người viết đã từng đưa bạn từ phương xa đến thăm công viên này vào mùa Thu để ngắm lá vàng rơi thật là tuyệt đẹp!

Bây giờ mới tháng Tám nên lá vẫn còn xanh tươi trên cành. Hôm nay trời lại nắng khoảng 80 độ F nên khí hậu thật lý tưởng cho một buổi sinh hoạt ngoài trời có mây xanh nắng ấm.
Vợ chồng chúng tôi là người đến sớm nhất vì nhìn quanh chưa thấy bóng một vị bô lão nào đến nên chúng tôi có thời gian đưa mắt nhìn sinh hoạt xung quanh trong công viên. Trên bãi cỏ gần nhất, các vị cao niên Mỹ đang tập những thế Tài Chi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Một đoàn phụ nữ vừa chạy vừa đẩy chiếc xe có em bé nhỏ nằm trong đó. Những đứa bé đang chạy lon ton theo sau chân mẹ. Vài cặp vợ chồng cao niên đang nhẹ từng bước chân thảnh thơi trên những con đường nhựa xám quanh công viên. Ôi! Quả là một ngày thanh bình hạnh phúc nơi công viên này. Người viết lại thì thầm một mình:

“Thiên đường không ở đâu xa
Ở ngay thế giới ta bà này đây
Ở trong hoa lá cỏ cây
Trong mưa, trong nắng, trong mây ngang trời
Trong tâm những kẻ yêu đời
Trong tình thân ái, trong lời yêu thương”
( Thơ Sương Lam)

Rồi các hội viên lần lượt đến, trên tay mang những khay thức ăn “bếp nhà ta nấu” để góp phần vào buổi ăn trưa hôm nay.
Sau khi phụ giúp quý vị cao niên bày thức ăn lên bàn xong, vợ chồng tôi bèn làm một màn đi bộ ngắn ngắn quanh công viên để cho đôi chân được dịp hoạt động một tí vì ông bác sĩ gia đình của người viết cũng thường khuyên tôi nên tập đi bộ mỗi ngày ít nhất 30 phút tốt cho sức khỏe. Thú thật, ở nhà người viết cũng có máy tập chạy bộ nhưng vì mê say “tung mây lướt gió” trên mạng lưới internet để sinh hoạt với các bạn ảo nên nhiều khi tôi cũng quên tập luôn. Tôi vẫn cứ hát câu “Em cứ hẹn nhưng em đà quên tập” mãi, trong khi đó, phu quân tôi ngày nào cũng siêng năng tập các thế tập trong quyển Suối Nguồn Tươi Trẻ nên mặt mày tươi rói hồng hào. Mừng quá!
Rồi cũng phải có sinh hoạt báo cáo công tác thường lệ của Ông Phú Nguyễn, Hội Trưởng HCN và cuộc vui bắt đầu với màn ca hát cho thêm phần phấn khởi. Các giọng ca “đủ tông” của các ca sĩ lão niên được cất lên nghe cũng hay hay. Màn đố vui có thưởng...kẹo do cô Mary phụ trách với những câu đố phải vận dụng trí thông minh để có thể trả lời những “câu đố mẹo” rất là hào hứng.

Đói bụng rồi phải ăn trưa cái đã rồi mới chơi tiếp được. Nhìn vào bàn ăn đủ món “bếp nhà ta nấu” của mấy bà nội trợ lớn tuổi hôm nay hình như thấy bớt phần thịt thà mà thêm phần rau trái vì bây giờ ai cũng ngán ăn thịt và sợ ăn nhiều thịt quá sinh thêm bịnh, mắc công đi thăm bác sĩ, mệt quá. Cũng tốt thôi.

“Có thực mới vực được đạo” nên sau khi ăn xong, quý vị cao niên làm tiếp các màn ca vũ nhạc kịch và chơi thêm nhiều trò chơi thích hợp với tuổi già. Cô Mary và người viết là hai tay “quậy” nhất đám, xung phong ra múa máy tay chân, múa Lèo tự do vui nhộn theo nhịp điệu các bài hát do các ca sĩ bô lão đang hát ở bên ngoài.

Vui nhất là màn truyền thông tin tức từ người nhận đầu tiên đến người nhận cuối cùng bằng cách viết chữ sau lưng trên lưng người kế bên hay rỉ tai thì thầm to nhỏ. Đây là trò chơi giúp quí vị cao niên tham dự trò chơi có dịp múa máy bàn tay năm ngón và vận dụng trí nhớ của mình. Kết quả cuối cùng đã chứng minh rằng các tin tức truyền đi từ người này đến người khác đã bị “tam sao thất bổn” nếu người trao và người nhận tiếp nhận tin tức không chính xác, rõ ràng.
Rồi cuộc vui cũng phải tàn. Mọi người ra về lúc với nụ cười vui vẻ trên môi.

Có nhìn những nụ cười vui vẻ, tinh thần hướng ứng, tinh thần tham gia của các vị cao niên ngày hôm ấy mới thấy rằng tuổi trẻ hay tuổi già, tuổi nào cũng cần có bạn để vui đùa bên nhau. Tình cảm thân ái và nụ cười sẽ giúp bạn yêu đời, yêu người hơn và nhờ thế có thể kéo dài tuổi thọ. Xin cám ơn quý vị cao niên HCN đã tham dự buổi sinh hoạt nhoài trời này.

Người viết cũng đã tham dự sinh hoạt với Nhóm Sinh Hoạt Người Việt do TrungTâm Y
Tế và Dịch Vụ Châu Á (Asian Heath & Services Center) ở đường Powell từ 9:30 AM đến 12:00 PM ngày Thứ Năm hằng tuần. Bắt đầu buổi sinh hoạt là màn tập thể dục nhẹ khoảng 30 phút. Đôi khi trung tâm mời các chuyên viên về y tế, dịch vụ an sinh xã hội, luật pháp, đến thuyết trình các vấn đề thiết thực cho đời sống, sức khỏe của các hội viên tham dự. Đôi khi do các nhân viên (Cô Cang, Cô Ngọc) tại trung tâm phụ trách. Trung tâm còn giúp đỡ thông dịch, liên hệ với các cơ quan chính quyền cho các hội vien không nói được tiếng Mỹ giỏi.
Khi không có những đề tài thuyết trình thì các hội viên được xem phim ca nhạc hay hài kịch. Nhiều khi quý bà thích “tám chuyện” nhiều hơn ngồi xem phim vì đây là cơ hội quý bà được gặp nhau để nói chuyện, trao đổi tin tức cho nhau. Trước khi về, tất cả các hội viên được ăn cơm miễn phí vời những thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng. Trong những ngày lễ lớn như Ngày Của Cha, Ngày của Mẹ, Ngày Tạ Ơn, Lễ Giáng Sinh, Tết, trung tâm có tổ chức tiệc potluck để mọi người được chung vui với nhau. Thật là vui, thật là hữu ích đối với những vị cao niên ở Portland nên số người tham gia càng ngày càng đông.
Nếu đồng hương Việt Nam, nhất là quý vị cao niên tham gia vào các sinh hoạt nói trên thì sẽ thấy cuộc đời vẫn đẹp vẫn vui hơn là ngồi than thỉ ưu sầu ở nhà.





Nhiều người đã có sẵn niềm vui và hạnh phúc trong tay rồi mà vẫn thấy thiếu thốn và không hài lòng với cuộc sống của mình giống như vị phú ông trong câu chuyện Thiền dưới đây:

Chiếc gương và cửa sổ

Có một Phú ông luôn cảm thấy trong cuộc sống của mình thiếu thốn một cái gì đó, nên Ông quyết định lên đường tìm Thiền sư để tham hỏi.
Gặp Thiền sư Ông hỏi: "Thưa Ngài ! Tôi có rất nhiều tiền, muốn thứ gì thì có thứ đó nhưng lại không cảm thấy vui và hạnh phúc được".
Vị thiền sư mời Ông ta đứng trước một cửa sổ được làm bằng kính và hỏi Ông thấy được gì?
- "Dạ con thấy những đoàn người tất bật, hối hả qua lại trên những con đường, có khi là bằng phẳng, có khi gập gềnh, khúc khủy nữa".
Thiền sư chẳng nói gì và mời Ông ta đứng trước một chiến gương soi hỏi Ông thấy được gì?
- "Con thấy chính mình".
Thiền Sư ôn tồn nói : "Chiếc gương được làm bằng kính, cửa sổ cũng được làm bằng kính, nhưng cửa sổ thì trong suốt nên có thể thấy được bên ngoài, có thể nhìn được người, cảnh vật xung quanh ta nhưng chiếc gương thì phủ một lớp sơn phía sau hoặc một tấm gỗ nên chỉ có thể nhìn được mình mà thôi. Khi trong con người mình có thể gỡ bỏ đi lớp sơn hay tấm gỗ kia thì lúc đó con sẽ nhìn thấy người khác, lúc con nhìn thấy người khác con sẽ cảm thấy hạnh phúc với những gì đang có".
( Nguồn: sưu tầm trên internet)
Mời quý bạn đọc thêm một câu chuyện khác ở phươngTây về cách nhìn cuộc sống ra sao nhé.

Cách nhìn cuộc sống

John là một ông lão ít nói và thông thái. Ông thường ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ trước hiên nhà, nhìn mọi người qua lại. Đôi khi ông vẫy tay chào họ. Một hôm, cô cháu gái nhỏ của ông John ngồi xuống cạnh ông mình, và cả hai cùng nhìn những người qua lại trước nhà họ.
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh vừa đi khỏi vậy!
Người đàn ông không nói gì, anh ta quay đi.

Một lát sau, một chiếc ôtô dừng lại bên vệ đường. Người đàn ông trên xe đỡ vợ con mình xuống xe. Người vợ hỏi ông John có thể mua một ít thức ăn cho bọn trẻ ở đâu, còn người đàn ông ở lại chỗ chiếc xe. Anh ta lại gần ông John và hỏi:
- Thưa ông, nơi này sống có tốt không ạ?
Vẫn như lần trước, ông John hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi thì thế nào?
Người đàn ông tươi cười :
- Ở đó, mọi người sống rất thân thiết, luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau. Chúng tôi không muốn ra đi chút nào, nhưng vì điều kiện làm việc nên phải chuyển tới đây.
Ông John nở một nụ cười ấm áp:
- Đừng lo, nơi này cũng giống như nơi anh vừa đi khỏi đấy mà, cũng tốt lắm!
Vợ con người đàn ông quay lại, họ cảm ơn và tạm biệt hai ông cháu John rồi lái xe đi. Khi chiếc xe đã đi xa, cô cháu nhỏ cất tiếng hỏi ông:
- Ông ơi, tại sao ông nói với người thứ nhất là nơi đây không tốt lành còn với người thứ hai ông lại nói là một nơi tuyệt vời? Ông John âu yếm nhìn vào đôi mắt xanh băn khoăn của đứa cháu nhỏ và bảo:
- Cháu ạ, dù có đi đến đâu, mỗi người vẫn mang thái độ của chính mình đối với cuộc sống đi theo. Chính thái độ của riêng mình, cộng với phản ứng của những người xung quanh với thái độ đó thì nơi mới đến có thể rất tồi tệ, hoặc rất tuyệt vời theo cảm giác của riêng họ mà thôi.
(nguồn: email bạn gửi)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam


(Hình ảnh, tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi mCTN141-ORTB 539-83012)


Sương Lam
#739 Posted : Friday, October 19, 2012 2:49:17 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Cjhào quý vị,
Mùa Thu , SL mời nghe bản nhạc Nỗi Lòng mà SL rất thích như SL đã Tâm sự tron gbài viét Một Thuở Sinh Viên









suonglam has shared a video with you on YouTube
Noi Long -Nguyen Van Khanh -Tam Van -LienNhu
by suonglam
Video do Tran Nang Phung thuc hien
Sương Lam
#740 Posted : Sunday, October 21, 2012 9:02:39 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Chào quý anh chị,
Portland nơi SL ở mấy hổm rày trời mưa đem tươi mát đến cho mọi người sau những ngày nóng bức của mùa Hè.

Nhưng … Laị chữ Nhưng nữa!

Mưa cũng gợi nhớ gợi thương về dĩ vãng khi phải ngồi bên song cửa nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài.
SL mời quý anh chị nghe SL tâm tình về mưa ở Portland qua bài viết Portland Mưa Buồn Lặng Lẻ- Phần 1 nhé.

Sương Lam


Portland Mưa Buồn Lặng Lẽ




Cảnh trời mưa thường buồn hơn là vui và cũng có vẻ lãng mạn tình tứ hơn. Trong các phim tình cảm Đại Hàn hay Đài Loan thường có màn anh nắm tay em chạy đụt mưa dưới hè phố hay anh che dù cho em cùng em đi dưới mưa! Ôi chao! Thật tình tứ! Thật lãng mạn! Thật ấm áp quá! Phải không bạn?

Nhưng mấy cụ ông cụ bà mới được con cháu bảo lảnh sang Mỹ theo diện đoàn tụ hay sang Mỹ theo diện du lịch, ngồi trong nhà nhìn trời mưa sao thấy buồn, thấy nhớ nhà, nhớ mấy đứa cháu nội cháu ngoại ở Việt Nam quá trời nên muốn về lại Việt Nam ngay tức khắc.

Người viết ở Portland, Oregon hơn 30 năm rồi! Cái tiểu bang gì mà một năm 365 ngày thì đã có gần hết 300 ngày mưa rồi, ông xã tôi nói thế. Gia đình bên ông xã tôi đa số ở tiểu bang Florida nắng ấm biển xanh nên rủ rê chúng tôi dọn về bên đó cho vui.

Nhưng….. Chữ Nhưng này sẽ cho bạn biết vì sao tôi ở lại Portland, cái xứ “mưa buồn tỉnh lẻ” này cho đến ngày nay.

Người viết có một cô em gái nguyên là sinh viên thờì Việt Nam Cộng Hoà sang Mỹ học về ngành điều dưỡng từ năm 1973. Biến cố năm 1975 đã làm thay đổi hết tất cả. Có mất mát, có chia ly, có đau buồn uất hận. Cô em tôi không còn nhận được học bổng nữa nên phải tự lực cánh sinh, đổi sang học ngành giáo dục và đi làm để giúp đỡ gia đình. Cô là một người con hiếu thảo nhất gia đình, lo lắng giúp đỡ cho cha mẹ ngay từ thưở nhỏ cho đến lúc đi học xứ nguời.

Sau ngày 30 tháng Tư 1975, cuộc “đổi đời” đã đến với toàn dân nước Việt và đến với gia đình người viết. Bộ Xã Hội giải thể, tôi phải về làm “bà mẹ quê” nuôi gà nuôi vịt ở Thủ Đức một thời gian. Sau đó, gia đình nhỏ bé của chúng tôi dọn về sống với cha mẹ tôi để giữ gìn ngôi nhà 3 tầng vì có tin đồn gia đình nào có nhà cửa rộng rải, to lớn quá mà ít người ở thì sẽ có người mới vào ở chung. Từ đó, tôi trở thành một bà bán bánh mì và bánh ngọt ở trước cửa nhà của một người quen. Khách mua bánh mì thấy tôi vụng về khi làm ổ bánh mì để bán đã phải thốt lên rằng: “Bà không phải là người bán bánh mì chuyên nghiệp rồi?” Đúng quá rồi còn gì chối cãi cho được! Một người chuyên môn cầm viết để ký tên trên các bảng báo cáo của nhân viên trình lên cho tôi ký gửi lên thượng cấp thì làm sao biết cầm con dao cắt ổ bánh mì, cầm đủa nhét thịt, nhét đồ chua vào ổ bánh mì nhanh nhẹn và khéo léo cho được. Lúc đó tôi cũng chỉ biết mỉm cười đáp lễ mà không trả lời gì cả. Nhưng nụ cười ngày ấy dĩ nhiên là “cười trong nước mắt” chứ không phải là “nụ cười sảng khoái” như bây giờ.

Rồi những áp lực về cuộc sống, về tinh thần đã làm cho chúng tôi quyết định phải ra đi. Nhờ Trời Phật thương tình chúng tôi đã đến bến bờ tự do một cách an toàn. Chính cô em này đã bảo lảnh gia đình chúng tôi và lo lắng cho chúng tôi trong những ngày đầu nơi xứ lạ quê người. Trước đó cậu em trai của tôi cũng vượt biên và cũng đã được cô em này bảo lảnh. Thế là ba chị em chúng tôi đã được đoàn tụ bên nhau như cha mẹ chúng tôi mong muốn thì làm sao tôi có thể dứt bỏ thân tình gia đình mà chuyển đi sang Florida cho được. Chúng tôi đã chọn Portland làm quê hương thứ hai của tôi kể từ năm 1981. Chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới từ con số không với hai bàn tay trắng. Vợ chồng chúng tôi đi học trở lại. Thời gian thắm thoát thoi đưa, cũng nhờ Trời Phật ban phúc lành, chúng tôi đã ổn định được cuộc sống, con cái học hành thành tài, và chúng tôi đã ở Portland 30 năm rồi. Bây giờ vợ chồng chúng tôi đã hưu trí sau hai mươi năm làm việc và đóng thuế đầy đủ cho chính phủ. So với bao nhiêu người khác, chúng tôi không cao sang quyền quý gì cả, nhưng cuộc sống cũng tạm đủ vì “biết đủ thì là đủ”, phải không bạn? Bây giờ chúng tôi có thể nở nụ cười sảng khoái rồi vì hàng tháng ông Obama vẫn phát lương cho chúng tôi kia mà.

Bạn bè ngày xưa thăm hỏi bây giờ chúng tôi ra sao? Người viết bèn email trả lời rằng:

“Cũng chẳng giảu mà cũng chẳng sang

Tụi tui hai đứa sống làng nhàng,

Sáng ăn phở tái, chiều ăn cháo.

Tối ngủ một lèo đến sáng chang” Smile!

(Thơ Sương Lam)

Bạn ở tiểu bang Cali hoa lệ rộn ràng đến thăm tôi, thấy Portland lắm mưa và “sương lam mờ đỉnh núi” buồn tênh cũng đã hỏi tôi rằng: “Trời ơi, Portland buồn quá mà mi ở được hả?”. Người viết cũng tà tà trả lời rằng: “Vui hay buồn là do cái Tâm của mình mà thôi, bạn ạ!”.

Ở một nơi mà nhạc sĩ Từ Công Phụng đã gọi là “Xứ Thâm Trầm” này, người viết thấy rất an tĩnh, không bon chen náo nhiệt rộn ràng. Vợ chồng Từ Công Phụng cũng ở Portland như tôi và chúng tôi là bạn cùng nhau trong nhóm gia đình CSV/QGHC dễ thương của tôi.

Mời nghe nhạc Mùa Thu Lá Bay
http://www.youtube.com/w...x0uuiA&feature=plcp

Portland có hoa hồng mùa Xuân, biển mát mùa Hạ, lá vàng mùa Thu, tuyết trắng mùa Đông, cảnh đẹp như một Dalat ngày xưa mà tôi hằng ao ước được ở khi còn ở Việt Nam, thì đối với tôi là “The Dream Comes True” rồi, tôi còn đòi hỏi gì nữa chứ? Hơn nữa, trần gian chỉ là quán trọ, thì ở đâu cũng thế mà thôi!

Mời quý bạn đọc qua câu chuyện Thiền ngắn ngắn dưới đây xem có đúng không nhé?

Quán trọ

Một vị thầy tâm linh nổi tiếng đến trước cửa lâu đài của vị vua nọ.

Vì Thầy nổi tiếng rồi, nên các người lính canh không chặn ông lại khi ông đi vào và tiến thẳng đến trước mặt nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.
- Ông muốn gì? Nhà vua hỏi.
- Tôi muốn có một chỗ để ngủ trong cái quán trọ này. Ông ta đáp.
- Nhưng đây không phải là quán trọ, đây là tòa lâu đài của ta. Vua trả lời.
- Xin hỏi bệ hạ rằng ai là sở hữu tòa lâu đài này trước bệ hạ?
- Vua cha ta, Ngài đã chết rồi.
- Và ai là sở hữu trước cha của bệ hạ?
- Ông nội của ta, Ngài cũng đã chết.
- Và cái chỗ này, nơi mà người ta sống một thời gian ngắn rồi đi, như vậy thì nó không phải là quán trọ sao?
(Nguồn: Trích trong Vườn Thiền Cottage)










SL cám ơn quý anh chị đã thương mến thành phố Portland Mưa Buồn của SL.

Trần gian chỉ là quán trọ nên vui buồn cũng chỉ trong một khoảng thời gian nào đó mà thôi.

Xin mời quý anh chị đọc tiếp Portland Mưa Buồn Lặng Lẽ (Tiếp theo và hết) của SL hôm nay nhé. Smile!



Người viết cũng đã một đôi lần thơ thẩn tự bảo:

“Trăm năm trước ta từ đâu đến

Trăm năm sau ta sẽ về đâu

Cõi trần gian muôn sắc muôn màu

Ừ! Ghé tạm trăm năm sống thử”

(Thơ Sương Lam)

Quá khứ ta không biết, tương lai ta cũng chẳng biết gì hơn, chỉ trong hiện tại ở trần gian có suớng, khổ, buồn, vui, có người đẹp mặc áo tím áo hồng, muôn sắc muôn màu đẹp quá thì ta hãy ghé tạm sống thử trăm năm cho biết nha bạn. Smile!

Như người viết đã nhiều lần tâm tình là chúng ta có phúc duyên gặp gỡ nên mới được quen biết nhau trong cõi trần này. Người viết may mắn có được những người bạn tốt đã giúp đỡ tôi khi cần thiết. Cũng may mắn cho tôi là tôi cũng thích “tếu” và có “tính hài hước” đôi chút. Chính cái tính hài hước này đã giúp tôi nhìn đời một cách lạc quan hơn dù đôi lúc tôi cũng gặp lắm chuyện đau lòng và nhiều điều phiền muộn.

Xin mời quý bạn đọc qua đoạn văn đưới đây thay cho lời kết luận cho bài tâm tình hôm nay, bạn nhé.

“Tính hài hước, làm cho người khác cười cùng với mình cũng là những liều thuốc bổ.

Thi sĩ Maya Angelou vào sinh nhật thứ 77, trong chương trình phỏng vấn của Oprah, hỏi về sự thay đổi vóc dáng của tuổi già, bà nói:

“Vô số chuyện xảy tới từng ngày… Cứ nhìn vào bộ ngực của tôi xem. Có vẻ như hai chị em nó đang tranh đua xem đứa nào chạy xuống eo trước’”.

Khán giả nghe bà, cười chảy cả nước mắt.

Sinh, bệnh, lão, tử. Con đường đó ai cũng phải đi qua. Nhưng đi như thế nào thì hầu như 80% chính mình là người lựa chọn.

Những vấn đề chính ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn (qua tinh thần) là:

+ Sự cảm thông giữa cha mẹ và con cái, giữa ông bà với các cháu.
+ Tinh thần chấp nhận và lạc quan.
+ Nghĩ đến những điều vui nhỏ mỗi ngày.
+Tham gia những sinh hoạt nào phù hợp với sức khỏe.
+ Làm việc thiện nguyện.

+ Nhóm bạn: Ðọc sách, kể chuyện, đánh cờ, chơi bài (không phải ăn thua).
+Tham gia các lớp thể dục: Như Yoga, ngồi thiền, khí công v.v..

Và ngay cả chỉ đi bộ với nhau 30 phút mỗi ngày cũng giúp cho tinh thần sảng khoái, sức khỏe tốt hơn là ở nhà nằm quay mặt vào tường.

Hãy thỉnh thoảng đọc lên thành tiếng câu ngạn ngữ này: “Một nét mặt vui vẻ mang hạnh phúc đến cho trái tim và một tin vui mang sức khỏe cho xương cốt.”

(Nguồn: Trích trong bài viết Tuổi Hạc lụm được trên ĐHVK yahoogroup)




Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

( Nguồn: tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi MCTN148-ORTB 546-101612)

Portland là Dalat thứ hai trong trái tim SL. Xin mời quý anh chị thưởng thức Youtube Thành Phố Buồn qua tiếng hát của Thanh An. SL đem về đây chia sẻ với quý anh chị nghe cho vui nha. Smile!
SL
Xin click vào link dưới đây


http://www.youtube.com/w...WSlgRM&feature=plcp



Sương Lam

Website: www.suonglamportland.wordpress.com

http://www.youtube.com/user/suonglam[/size]
Users browsing this topic
Guest (5)
39 Pages«<3536373839>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.