Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Bức Họa Một Chiều Thu Hà Nội
Bên hồ, một chiều thu.
Chiều thu Hà nội, ngồi uống "chanh leo" ngay sát cạnh nước hồ. Gió man mát, nắng chẳng đủ rực chỉ còn hiu hắt, sương chưa đủ nặng để buông tỏa, cảnh vật chẳng tỏ chẳng mờ, lãng đãng, bẳng lảng, kỳ lạ, khó tả.Thích quá, lấy điện thoại gọi cho một cô bạn: - Đang ngồi bên hồ Trúc Bạch đây nè, tuyệt vời trên cả tuyệt vời, có đến đây được không? - Em đang vẽ, cũng đang thích lắm. Anh đang sướng à? Định thả hồn đi đâu đấy? - Chẳng định thả hồn đi đâu cả, chỉ đang nhìn sóng hồ lan tỏa (((...(trong đầu)...lũ cá con há mồm tròn xoe hớp hớp khí, một vài con ngửa cái bụng trắng gại gại lưng vào bờ kè, vài con chuồn chuồn ớt đuổi vờn nhau, một con vụt biến đi, còn lại hai con bay giỡn, chọc chọe nhau, rồi chúng vút bay rất nhanh, xa hút, chẳng theo kịp chúng, rồi lại thấy hai con bay vờn veo veo trước mắt, chẳng biết có phải đôi cũ không? Ầm ì tiếng xe máy ngay sau lưng, lào xào tiếng nước vỗ theo thuyền thiên nga ngay trước mặt...nhiều thứ lắm, chẳng thể nào kể ra cho hết được...))) đến đi. - Anh muốn nhân đôi sung sướng à? - Anh chẳng biết nữa (((...(trong đầu)...anh chỉ muốn chỉ cho em thấy cái anh dang thấy...))), vướng mắc vào khái niệm, câu chữ làm gì. Đi đi. - Anh phải làm cho em thấy hấp dẫn, quyến rũ chứ. - Anh chẳng biết làm thế nào khác. đến đi rồi sẽ thấy, em mà đến anh sẽ sướng gấp bốn lần, còn em sẽ sướng gấp mười lần. - Ha ha, cũng xạo quá ha, chẳng giống anh chút nào. - Không biết nói xạo nên bị lộ tẩy rồi a, chỉ vì thấy em như thích những câu nói kiểu vậy nên nói đại ra cho vui thôi. Nếu đi được thì đi đi, nhưng nếu đang hứng vẽ thì hãy vẽ tiếp, mõi người có cái thích riêng của mình (((... (trong đầu)...anh rất biết cảm giác có được thời gian cho góc rêng tư đó...))). - Anh cứ tiếp tục đi, chờ em nhé, em sẽ đến. (((... (trong đầu)...chắc chắn là không đến được rồi...))) - O.K. Cất điện thoại, thở thật sâu, chỉnh lại tư thế ngồi cho thật thoải mái, mắt từ từ khép lại. Tiếng ầm ì, lao xao vẳng sau tai, vị nồng cỏ, đất len sâu đáy ngực, gió mơn man mát thấm da... Vầng sáng chuyển dịch chậm chậm lại, đỏ, cam, vàng, lục, chàm, tím, trắng... Tất cả đều nhẹ bỗng, ngưng lại, đọng lại... Một chấn động rung tỏa toàn thân...Từng bước , từng bước chăm chú, thẫm đẫm nhạy cảm, nương theo luồng ánh sáng......Một làn gió trắng thoảng qua, trong veo âm thoáng chạm: - Hãy đi theo em. - Đi đâu? - Hãy đi rồi sẽ thấy. - Anh đang mắc chút việc, rồi anh sẽ đi, hãy chờ anh tới. - Thế nhé, hẹn gặp anh. ... Không gian ngập tràn thinh lặng. Thời gian tan biến vào thinh không, đúng như chưa từng có thật bao giờ. Hệt khi làn gió tới tôi tự khi trước, từ sâu thẳm bỗng thấy tôi tới hòa trong gió tự khi nào. Lung linh, ngát hương, dịu ngọt. Làn gió trắng đã chờ, đã đợi. Làn gió đó chẳng phải làn gió khi trước, mà cũng chẳng phải làn gió khác. Tôi cũng vậy, chẳng còn là tôi khi trước, cũng chẳng phải một tôi khác. Chỉ là một sự chuyển hóa, diệu kỳ, đẫm ý thức, viên mãn: chẳng tròn chẳng vuông, không đầy không vơi, chẳng dài chẳng ngắn, không cao không thấp, chẳng cấu chẳng tịnh... Tất cả chỉ có bấy nhiêu, bây giờ và ở đây, tất cả là như vậy. Chẳng có một cái gì "phải" trở thành một cái gì khác ở đây cả... Lịm ngọt hơi gió trong lòng: "Hãy lắng nghe, tiếng hoa cỏ đang nở đó"... ... ... ... Điện thoại rung reo. Một hơi thở sâu, chào gió nhé. Mở điện thoại, ấm áp dòng tin nhắn: - Anh ơi, vẫn đang hóng mát à? Sướng cả phần em nhé. Em vẫn còn thích vẽ. Nhớ giọng nói của anh... - Đi đi, anh chờ. - Nhấn nút gửi đi tin nhắn trả lời, tôi biết em đang đi, và em sẽ tới nơi em phải tới, như mỗi một ai, trên con đường của riêng em.
(Trúc Bạch, 15h02 - 18h27, 23/9/06.)
Hi, chưa trả lời ngay được thư của P cứ áy náy hoài. Lộ cộ mấy chữ, gói câu chuyện nhỏ làm quà gửi P. Chúc mọi sự bình an. Trong góc nhỏ... Paris, một đêm thu Thật sự ngỡ ngàng về trí tưởng của T và khả năng viết hết sức "tài nghệ" của T đó!! Lúc đầu nghĩ là T gởi nhầm địa chỉ ?? Sau ngẫm lại thấy T đã gởi đúng địa chỉ!! Một câu chuyện có thật lồng với trí tưởng tượng- trong một sự thật hơn cả. Phải, đôi khi cái ai đó viết thật nhất và đơn giản nhất luôn làm HP thích thú hơn là biết đó là chuỵện "tác phẩm" nghệ thuật. Lại nói chuỵện điện thoại mobil - hồi về VN vừa rồi mình mới chính thức biết sử dụng vụ "nhắn tin"( PM)- và mình đã khoái ra sao khi phát hiện thấy lối dùng PM này ... người mà mình viết PM nhiều nhất và nhận PM nhiều nhất khi đó phải nói là TMỹ, Ng Hà-- cảm giác khi máy rung khe khẽ trong tay mình ấy mới tuyệt vời làm sao -- như tiếng đập của trái tim bạn mình trên tay mình vậy. Khoái hơn nữa là vừa nhìn vào máy thì mắy báo có PM và đó lại là PM của người mình đang nghĩ tới. Có đôi lần T cũng nhắn tin cho HP ? Hôm rồi Hà gởi cho HP bài hát "tâm hồn" -nhạc phổ thơ. Mãi sáng qua HP mới mở ra nghe- sững sờ về lời bài thơ và giọng hát của Thái Bảo- Hà bảo cô này hát không hay bằng cô Lê Thu nào đó, mà mình thì chưa nghe cô LThu hát bao giờ, nhưng giọng TBảo mình rất thích- chất giọng ấm, hát có chiều sâu làm nâng lên tính trừu tượng của thơ. Khi nghe bài hát này, chẳng hiểu sao HP nghĩ đến T mới lạ chứ. Nhưng như T đã nói rồi - HP hay quá tưởng tượng về những gì HP tưởng là T phải như vậy khi trước 1 khung cảnh thiên nhiên là như vậy?? Lãng đãng là bệnh của người-thơ mà? HP gửi đây lời bài hát và cảm nhận của HP sau khi nghe bài hát đó. Chúc ngủ ngon và sáng mai dậy là một ngày mới với mọi sự mới tốt lành và vui vẻ. thân mến -HP 22h34-- 24/09/2006
ps-Ah! món giải khát "chanh leo" là thứ mình thích hơn cả, có lẽ vì đó là chanh Đà Lạt (mình hay tự hỏi- giữa Hà Nội và Đà Lạt thì nơi nào mình để lại nhiều hơn cả những mẩu nhỏ của linh hồn mình??) hay vì cái vị của loại chanh này nó hợp với khẩu vị của mình - mùi hương không ra chanh, không ra cam, pha lẫn hương vị của một trái quả dại mà mình rất thích - hình như trái đó có tên là "Long Tiên"?? ( hồi bé đi sơ tán ở quê ngọai thì hay sờ lần mấy cái hàng rào quanh vườn -- lúc nào cũng có sự "bất ngờ" đáng quí- dăm bẩy thứ trái dại, mà có lẽ chỉ là trẻ con mới dám ăn??)
TÂM HỒN
Nhạc: Huy Tiến - Thơ: Song Hào
Bao giờ anh đau khổ Hãy tìm đến với em Chút hương đời dịu ngọt Hoà chung trong tiếng thơ
Đâu chỉ có nắng vàng Là mùa xuân ấm êm. Đâu chỉ riêng mặt trời Là xua đi giông tố. Vườn nhà em đầy hoa Hương thơm và trái ngọt Mái nhà em dịu mát Đằm thắm và bao dung Mặt đất còn gai chông Bầu trời còn mưa gió Bao giờ anh đau khổ Hãy tìm đến với em./. Em-Thơ và đau khổ
"Bao giờ anh đau khổ Hãy tìm đến với em..."*
Lời bài thơ thánh thiện Như một dòng sông Tâm Ta hóa thành biển sóng Trôi về miền bão giông Được tìm quên nỗi nhớ Lặn chìm vào nhạc-thơ Lời em hát như mơ Ru hồn linh đắm đuối Mong sao đường đoạn cuối Em bên người thong dong... Bao giờ ta đau khổ Sẽ nhớ vườn nhà em Chút hương đời tỏa ngát Chút tình đời bao la!? 9h-- 23/09/2006 *bài hát "Tâm Hồn" - thơ:Song Hào, nhạc:Huy Tiến, trinh bày:Thái Bảo Hoàng Thy Mai Thảo **đâu chỉ có nắng vàng Là mùa xuân ấm êm Đâu chỉ riêng mặt trời Là xua đi giông tố...
*** và đây, sự ra đời của bức họa "chiều thu Hà Nội" --gởi tặng T và các bạn 10B--trường Bonnal- Hải Phòng.
Anh vẽ chiều thu...
Anh cứ vẽ đi ...Mùa thu như cánh gió ...chợt đi qua... ...để lại dấu .. ...ngọt mềm! Anh thích gió ...màu xanh? Em ưa màu ...thật trắng! ...bay muộn màng... ...Theo lối cũ... ...đường xưa... Hạt nắng trễ ...chỉ còn thừa ...hưu hắt? Sương ...chưa tròn... ...chưa nặng tỏa... ...mong manh... Lũ cá dưới hồ ...miệng tròn xoe... ...hớp hớp... Cặp chuồn chuồn ...vờn, đuổi... ...giấc yêu thương... Lào xào... ... là tiếng nước Ồn ào... ... người vút qua Em có đi qua... Rồi trở về... Trong tiềm thức .. Hồi chuông rung... ...dòng tìn nhắn: "...Hãy đợi... ...Anh!"
2h15--25/09/2006 Việt Hoài Phương
*** sáng nay khi post bài thơ này vô đây là HP đang nghe bài hát "Thời Hoa Đỏ"--- chao ơi, là nhớ!!!
|