Paris có gì lạ???
Đi Paris đâu có khó đâu nhỉ, sau khi cũng đã năm lần bảy lượt hẹn hò mà vẫn chưa thể nào cất bước, tính ra tôi đã hơn ba lần bỏ cuộc hẹn rồi mỗi lần thì đều có những lý do khác nhau, dù sao tôi cũng đã bị liệt kê vào sổ đời là nhất quá tam rồi đấy bạn ạ ….. Cho nên cái hẹn vừa rồi với anh chị Liêu và Phương không lẽ lần hẹn cuối cùng này lại chẳng xảy ra được như ý hay sao ?!
Lý ra tôi đã có mặt ở Paris hôm văn nghệ được tổ chức do T thực hiện chương trình cách đó hai tuần trước, và tôi nghĩ vé không cần phải mua giữ chỗ nhưng nào ngờđến ngay ngày đi thì vé đã bán hết. Sau đó thì được tin chị SM sẽ qua Pháp chơi vào cuối tháng sáu .. rồi Phương có nói với tôi
- Hay em cố chờ cho tới cuối tháng rồi qua luôn và gặp chị SM một thể cũng hay vậy,
Thế là tôi đồng ý ngay lời đề nghị này, nhưng lần này tôi khôn hồn hơn lần trước lo chạy đặt vé trước có đến hơn một tuần .. Đặt vé rồi tôi yên bụng bảo dạ
Chuyến này là phải đi rồi đây, mà còn đổi ý nữa hay vì lý do nào khác thì ráng mà chịu thôi., tôi đinh ninh với cái vé trong tay và chờ ngày đi Paris họp mặt bạn bè
Trời Hoà lan vào những ngày cuối tháng sáu nóng toé lửa trên đầu, tôi thì rất ghét cho cái nắng vào hạ này, nó gay gắt và cay cú nhiều khi đến độ phát điên lên được vì có ngày nắng lên đến trên 30 độ C, bên Pháp chắc cũng không thua gì cái nắng bên này đâu đấy
Tôi có nói chuyện với P một hai lần qua điện thoại * khiếp nghe giọng cười dòn tan và giọng nói sang sảng tôi hình dung một P của tôi chắc phải là bay nhảy và xông xáo lắm . Vài lần P hay mail cho tôi và hỏi thăm xem tôi mua vé chưa mà chẳng thấy nói năng gì .. Tôi thì vậy đó cứ cà tịch cà tang nên làm cho mọi người lo đến sốt ruột
Gần tới ngày đi tôi giật mình là quên nói qua với chị BT của tôi bên Trinh Nữ, khi nghe tôi báo đi chơi Paris vài ngày thì bà chị tôi đã trả lời qua mail rằng thì chị đã biết hết rồi một phần là nhờ P cho biết, Tôi biêt chị BT của tôi cũng rất thương Phương như thương chính tôi vậy.Bà chibảo với tôi là chị vẫn hay gọi Phương là ô mai cam thảo biệt danh của P đấy mà
Ngày gần cuối trước khi đi Paris, tôi viết mail cho chị tôi hay rằng tự nhiên tôi lại buồn buồn trong chuyến đi này, tôi cũng chẳng hiểu ra sao cả, bà chị lại khuyên tôi nên đi chơi, mọi chuyện buồn nên bỏ qua hết một bên để mà đi chơi cái đã
Thế là ngày đi đã đến, buổi sáng tôi thức dậy thật sớm chỉ vì lo sợ trễ chuyến xe cho lần này thôi, tôi lại mò lên viết vôi vàng mấy dòng báo tin cho P là tôi đang chuẩn bị thu xếp lên đường, hy vọng P nhận được mail này trước khi tôi đến . Tắt máy xong nhìn cái valy đã sắp sẳn tôi xách ra ngoài và cẩn thận khoá cửa ….
Chỉ có hơn khoảng 10 phút sau là tôi đã ung dung ngồi trong metro và thẳng hướng về nhà ga Rotterdam và chờ đợi chuyến tàu Thasly sang Pháp
Tôi vẫn còn dư đến gần 45 phút khi tới nhà ga Rotterdam, sau khi kéo khệ nệ cái vali quần áo dù chỉ có mấy ngày nhưng mà hành trang phòng thủ cho bản thân tôi thì tôi kéo đủ cả mang theo, đàn bà vậy í mà lúc nào cũng thật rầm rộ như đi cả tháng không bằng . . Đã qua hết bậc thang máy tôi đã nhìn thấy bảng chỉ dẫn chuyến tàu đi qua Paris , ngồi chờ một lúc lâu thì xe lửa trờ tới . . . Ôi ! chuyến tàu Paris thân yêu ơi, bây giờ mới thật sự chui vào trong toa để mà thẳng hướng trực chỉ
Chuyến tàu rời bến chỉ 7 phút sau đó sau khi đón khách , tôi cũng đã tìm được số ghế ghi đúng như trong ticket đã mua và thả cái thân mệt mỏi của tôi xuống ghế, nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe và hình dung đến trời Paris bên kia đó chỉ vài tiếng sau tôi sẽ có mặt, tôi bỗng chợt nở một nụ cười sung sướng, sung sướng vì lần đi này trở thành sự thật
Tôi ngủ một giấc dài trên xe lửa cho đến lúc nghe vẳng bên tai tiếng loa phóng thanh đã đến trạm Brullse (Bỉ) và dừng lại để đón khách tiếp, và sau đó sẽ chạy thẳng đến Gare Du Nord là trạm cuối cùng ở Pháp .. Lúc này tôi không ngủ được nữa , tôi bỗng hình tượng đến Phương , người ra đón tôi ở sân ga hôm nay , chao ôi là hồi hộp thế nhỉ, tôi lại mĩm cười và hình dung đến khuônmặt của Phương chốc nữa mà tôi sẽ gặp chắc là phải thật dễ yêu lắm, tôi mở nhạc nghe một mình để quên đi thời gian như một chực chờ còn lại
Tiếng còi tàu hú lên hồi dài và tiếng loa phóng thanh lần cuối đã thông báo trạm cuối cùng Gare Du Nord đã đến, hành lý tôi đã lấy xuống sẵn sàng và chờ đợi tàu đổ bến
Bước ra khỏi tàu lửa, trời nắng chói trên cao, người người đỗ xô xuống vội vã cùng những hành lý lỉnh kỉnh tay xách nách mang, kéo lê những chiếc vali nặng nề. tôi bước thẳng về phía trước theo bảng chỉ dẫn để tìm lối ra cổng chính . Sân ga quá lớn, lại quá nhiều hướng đi, tôi thì chẳng biết phải đi về hướng nào nữa chỉ biết rằng tôi cứ trực chỉ mà đi tới vì hướng ra chắc cũng phải đi thẳng như thế này thôi..
Đi được một đổi ,mắt thì cứ dớn dác ngó người này đến người khác để cố tìm Phương của tôi trong đó … cho đến mãi lúc lâu tôi nghe tiếng gọi bên tai tôi
* Có phải Miên Thụy đó không ?
Tôi nhìn ra phía trước thấy dáng ai đang nhìn tôi mĩm cười và đưa tay vẫy, tôi mừng quýnh vì biết đó là chính Phương người trông giống như hình chụp trên trang thơ Trinh Nữ mà mọi ngày tôi vẫn vào xem, Không ai bảo ai hai chúng tôi chạy lại ôm chầm lấy nhau mừng tủi.. Tôi với tâm trạng nữa hư thực vì Phương hôm nay thực sự trong vòng tay của tôi và tôi đã bật khóc vì xúc động. Giây phút này chao ơi thật là không bút nào tả xiệt cho cái nỗi vui mừng lớn lao bỗng chốc này. Phương giúp tôi kéo hộ chiếc valis và rời khỏi nhà ga để tìm hướng metro về nhà.
Chúng tôi bắt chuyện cũng thật nhanh và chuyện nổ dòn như pháo, vì chuyện gì chúng tôi cũng kể sơ cho nhau nghe , nhiều lắm và nhiều lắm tôi không nhớ hết , chỉ biết là người nói và người nghe rất là ăn ý nhau.
Lội lên lội xuống metro để tìm cách về đến nhà cũng mất gần giờ đồng hồ, vài lần Phương có dừng lại để gọi điện thoại về nhà, nhưng ở nhà máy chỉ để tự động không ai bắt cả, Phương có vẽ lầu bầu và bực mình , nhưng rồi cũng đã về nhà Phương an toàn dù rất ư mệt mõi
Căn nhà nằm gọn trong khu phố thật yên tỉnh, Phương mở cửa bước vào và gọi người nhà ơi ới. Sau đó có một người chạy thình thịch từ trên lầu xuống miệng cười ríu rít và gọi
Miên thụy ơi MT có mệt không ?
Thì ra chị Sương Mai của tôi người bằng xương bằng thịt đây rồi, Phương nói, trưa nay Chị Sương Mai ở nhà làm thức ăn để Phương có thể đi dón tôi một mình cho tiện . Tôi gặp được cả OX của Phương và các con từ trên lầu chạy xuống
Mọi người đón tôi thật niềm nỡ và hạnh phúc quá đi mất ở giây phút gặp nhau này, trong bữa ăn tôi mới thất sự nhìn rõ lại từ người một . Phương đó, chị Sương Mai đây , người của xứ ảo của tôi đây, những gì tôi cho là ảo thì hôm nay đã hiện diện trước mắt tôi không có gì để cần giấu giếm nhau như những lúc chỉ nhìn thấy tên nhau ấm a ấm ớ trên NET nữa .. Tôi nắm lấy tay mọi người mà nghe lòng dậy lên biết bao là thương mến, chúng tôi cho nhau tiếng cười và những giọt nước mắt mừng vui của phút đầu gặp gỡ
(Còn tiếp )