Toa tàu cuối năm
Tôi đà tự nhủ lòng chớ có chọn đi đâu vào ngày tư, ngày tết. Vừa mệt nhoài người, rách cả áo, tọac cả quần, mất toi tiền vì chen lấn vào đến tận cửa bán vé rồi mà tay bị trăm ngàn người nghiến chẹt đau điếng, đành phải mở tay ra mà rút, bỏ kệ tiền rơi vãi lung tung. Ấy là chưa nói có khi còn bị đè đầu, cưỡi cổ. Ông anh hay chú nhóc leo trèo trên chỗ đội nón của mình còn đỡ, vô phúc nhìn lên lại thấy cái mông lớn chần vần của cô, bà nào đó đang chông chênh trên vai và (xin lỗi) ở đó đang bay ra cái mùi thum thủm của lâu ngày không tắm thì có nước xui ít nhất là ba, bốn năm.
Thế nên chả dại, các cụ ạ . Cả năm mình mệt nhọc vì cơm cháo gạo tiền rồi, ngày tư ngày tết kiếm cái gì thảnh thơi để thở ra một chút. Chốn đông người là cõi bon chen, dù là xi nê, rạp hát cũng vậy. Vào không dưng đã độp cái nóng vào người, gặp tuồng dở lăng nhăng lại càng chán chết. Đến sở thú xem đười ươi, khỉ đột cũng chẳng nên, đi mình ên thì ỉu xìu, còn rước đèn thêm mợ nào, khi thấy cảnh bọn khỉ đánh ghen khọt khẹt cũng lo mà chạy cho sớm.
Bây giờ phương tiện hà rầm. Ti vi, cát xét, i-pot tía lia, chương trình lại hoa lá cành, trăm hoa đua nở, trăm nhà đua khoe, lại chẳng phải trả đồng xu nào, cứ ở nhà phanh trần ra, nướng dăm ba con khô mực, vài nạm tôm khô và chừng lưng chai đế, vừa ăn vừa xem, vui đáo để. Chỗ nào cô ca sĩ hát bài quen thuộc thì nghêu ngao rống theo, cũng nghệ sĩ chứ kém ai.
Ấy dặn thì dặn thế, mà tết vừa rồi tôi cũng lại mon men lên tàu. Của đáng tội nào tôi có ý định, song tàng tàng qua ga thấy tàu vắng thì cũng nặng lòng du lịch một phen. Chẳng cần biết đâu là nơi đến, cứ lên toa rồi sẽ liệu sau. Ông soát vé hỏi giấy tàu, tôi lắc đầu chưa có, ông vẫn ừ ào nói cứ lên rồi ông sẽ bán cho.
Chọn cái toa giường nằm vào một phòng cửa còn để ngỏ. Một cô bé choai choai đã chễm chệ trong toa. Nhìn thấy tôi, cô ta " hai " một tiếng. Đáng lẽ tôi nên chọn ngay cùng dãy với cô ngay từ đầu mới phải, đằng này thấy chân buồn buồn nên ngồi phệt luôn tại giường đối diện của cô. Tàu cà xịch cà xịch chạy rồi, mới thấy dại ơi là dại. Lỡ rồi, bây giờ mà bò lên giường trên của dãy cô thì một trăm phần trăm cô cũng nghĩ là gặp tay già dê mắc dịch.
Bằng ngồi yên vị tại chỗ thì đắng cay ơi là cay đắng. Con nhỏ cứ rục rịch hoài hoài, hết ngồi lên lại nằm xuống. Con gái con nứa gì mà tác hoác tang hoang. Cái váy gin chỉ cao chừng hai tấc rưỡi là hết sức. Mỗi lần cô ả đổi thế là y như tôi phải nhắm ngay mắt lại không nổ con ngươi. Nói các cụ tha cho chứ đùi nó ngồn ngộn thấy mà nhức mắt. Ấy chẳng thà cô ta để thông thốc đã đành, đằng này lại lơ tơ mơ nửa kín nửa hở, cái đó mới hại điện cho thời buổi hiện đại ngày nay.
Thoáng một cái, quần xì bẹo ra loang loáng, cái ngõ nhìn vào sâu hun hút màu hồng. Cô ả biết nhỡ tàu hớ hênh lại còn cười ngoại giao mới chết. Rồi giả vờ làm thân vung vít hỏi tôi : chú đi đâu bữa nai, giọng đặc biệt miền tây nam bộ. Tôi ú ớ không biết trả lời sao nữa vì đến khi này tôi cũng chưa biết rõ ghé đâu. Tôi trả lời xuội lơ : thì đi một chỗ nào đó. Con nhỏ tưởng tôi ghẹo nên xề môi mắng cho : đồ lãng nhách.
Ấy đó đã biểu quê mùa thì nên sanh đâu ở đó, bày đặt đi giang hồ để bị mắng đầu năm. Tôi vuốt mặt quê một cục, con nhỏ lom lom có vẻ lạ lùng. Thấy tôi không muốn bắt chuyện, con nhỏ khích vô : sao khi không im lặng vậy tía. Tía má gì, tao còn độc thân tại chỗ, nhỏ ơi, tôi định phản đối với nhỏ như thế.
Con bé lại hiểu lầm khi thấy cái mặt chừ bự của tôi. Nó xí một cái, liếc đuôi mắt như lưỡi lam, miệng dẩu ra rồi nói liền cái rụp : giỡn một chút mà làm mặt giận. Tôi phải bật cười, con nhỏ khen : phải vậy coi được hơn hôn. Tôi chịu thua cái lí lắc của nó.
Tôi ngồi lên nghiêm trang. Hắng giọng một cái rồi hỏi : nhỏ còn cái quần nào khác hôn. Nhỏ cười khục khục : chèn đéc, người ta bận cho nó mát mà cha nội đòi thay cái khác. Bộ cha sợ gì sao thì xin đổi chỗ khác đi. Tôi lắc lắc cái đầu.
Con nhỏ moi cái máy CD ra gắn vào tai. Bản nhạc nào cà xình trong đó mà thấy bé búng búng ngón tay, đít ẹo qua ẹo lại, miệng lâm râm nhún nhảy. Tôi thấy mình nghệch ngờ, bắt nhìn ra phía ngoài đường tàu. Một con sông bập bềnh ở đó, tàu đang bò qua cầu sắt khua động ầm lên. Dăm cô gái, bà chị đang tắm cuối năm xả xui, gặp tàu chạy qua, vội đưa tay che ngực. Chà gió mát hây hây, da sáng bóng thấy muốn nhìn hoài. Con nhỏ nhướn lên nhìn thấy cười rinh rích : coi bộ đã con mắt hả, ông chú.
Tôi hổng trả lời trả vốn gì nó, cứ gằm gằm cái mặt làm thinh. Con nhỏ móc ở túi ra cái bật lửa jippo, mở lên mở xuốn kêu lách cách. Nó mằn mò hết túi này túi khác tìm gì đó, rồi a hè hỏi tôi : có thuốc hôn tía. Tôi lắc đầu, con bé thất vọng thấy rõ.