Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages<1234>
Góc VĂN Đỗ Thành
Do Thanh
#21 Posted : Wednesday, October 19, 2005 1:55:06 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Khúc ly ca ngày về

Con tàu bò ì ạch vào căn ga nhỏ như người sắp lên cơn suyễn. Trời vẫn lất phất mưa không dứt. Anh đứng dậy xách cái va ly lên tay bước ra khỏi toa. Đến bậc tam cấp thứ ba, anh bỗng chùn bước lại.

Anh không muốn bước xuống tiếp. Đột nhiên anh có ý định quay vào toa để trở về cái nơi anh đã hăm hở đi lúc sáng. Hành khách đang chen nhau bước xuống, thấy anh khựng lại, đứng áng đường, có vẻ không hài lòng. Người soát vé phải đến nhắc nhở, xin anh bước xuống mau hoặc nhường cho khách ra khỏi tàu trước.

Anh uể oải cất thêm bước nữa, vừa vặn chấm chân lên nền ga. Rồi anh đặt va ly xuống, không phải vì thấm mệt, mà vì một nỗi chán nản đang ngộn lên tầng tầng. Mưa lắc rắc trên mái hành lang ga, không làm ướt người, nhưng những hạt mưa nghiêng nghiêng làm cho anh thấm lạnh.

Chiều cao nguyên tháng 10 mau tối, mưa lại rơi nên vắng, buồn. Gió lất phất, rất nhẹ mà ngọt lạnh. Anh nhìn ra con dốc đầu ga. Nước ướt sũng từ đó. Đèn đường đã loáng thoáng thắp, dù vàng quệch và không rõ.

Anh hỏi người làm việc ở ga về một chuyến tàu kế tiếp. Ông nhân viên nhìn anh xăm xoi, lạ, song vẫn trả lời : đây là ga cuối, thầy à. Không còn chuyến nào cho ngày nay. Thầy muốn đi, ít nhất sớm mai mới có chuyến. Nói xong, ông ta đi ngay.

Anh ngồi xuống cái va ly đặt dựng đứng như nghỉ mệt. Thấy ở đầu dốc có cái quán còn mở cửa và đèn leo lét thắp, anh đứng lên cắp lấy cái va ly và bước ra. Anh định bụng vào quán tìm một ly cà phê đen cho ấm bụng rồi sẽ tính tiếp.

Nước mưa từ các triền dốc đổ ra con đường nên chảy ào ào, len theo các rãnh lề đường xuôi về phía dưới đó. Anh đến cửa quán, vắng hoe, cả ở quầy thâu tiền cũng chẳng có ai. Anh lên tiếng hỏi, vài lần mới có tiếng trả lời.

Anh bước vào, đặt cái va ly cạnh bàn. Cô gái chờ anh kêu thức uống. Anh không kịp nghe vì còn đang mải miết nhìn cặp môi tô son màu tím bầm của cô gái mà nghĩ là có con đỉa đang bám ở đó. Thấy anh nhìn chăm bẳm, cô gái hơi thẹn quay đi, nhưng chân vẫn đứng yên một chỗ.

Quá khứ bềnh bồng bay lượn trong đầu. Luận với cặp môi chẳng bao giờ tô son mà vẫn đỏ chót. Cô bé ăn trầu bỏm bẻm từ bé nên màu trầu lưu cữu luôn trên môi. Anh mấy lần định hôn mà không dám vì ngại chất vôi đóng dầy môi cô làm xước da anh.

Cô gái phải hỏi lại lần nữa, anh mới tỉnh. Anh không còn thích gọi ly cà phê nữa. Anh cảm thấy bất cần, thứ gì cũng được, miễn là có cái uống cho trôi cục nợ còn kẹt ở cổ anh. Anh bảo : ừ thì cho ly chanh đường đi, cô em.

Anh nói và nghĩ đến câu hát : uống ly chanh đường, uống môi em ngọt. Anh lại rùng mình, rũ rũ cái đầu như hắt toẹt những hạt mưa vừa bám vào người anh. Cô gái đem ly nước ra, đặt lên bàn rồi vẫn đứng chờ.

Anh hỏi bâng quơ : mưa lâu chưa ? Cô gái trả lời như chính anh hỏi cô : mưa mấy ngày rồi, bởi thế nên vắng khách. Trời lạnh ai cũng muốn lười, nằm nhà, phải vạ mà ra ngoài cho rét mướt. Rồi cô gái hỏi anh : ở đâu tới. Anh tắc tịt vì không có một nơi chính xác để tả với cô.

Chợt nhiên anh có ý giỡn với cô gái. Anh hỏi trọn lỏn : chồng con gì chưa ? Cô gái hứ một tiếng, nhướn con mắt lên, bắt gặp nét tinh nghịch trong cái nhìn của anh, nên cũng tới bến luôn. Cô nói ví von, nửa như nói lối, nửa như hát : ý a, chồng còn chưa có, có chi con.

Anh đâm lúng túng ngang. Bỏ mẹ, gặp con cháu Hồ Xuân Hương hạ thơ đốp chát mình, anh cầm bằng cái thua trông thấy. Anh đánh trống lảng : à ra thế. Cô gái vặn lại : thế là thế nào. Anh cụt hứng, tịt luôn, nhưng bải buôi, chống chế.

Cô gái vừa thấy lạ, vừa thấy thương. Cô chăm chú nhìn anh rồi hỏi : giờ thì định về đâu, có quen ai đất này không, chẳng lẽ khơi khơi đi giang hồ không mục đích. Anh cười khục khục trong mồm. Cô gái lạ lùng thêm nữa.

Anh bảo : hồi trước tôi có ở đây. Khi ấy chưa có cái quán này. Bây giờ trở về hổng biết còn ai quen nữa chăng ? Cô gái nói : thì tìm về chỗ hồi đó, dẫu gì cũng có nhớ căn nhà cũ chớ. Hỏi bà con quanh quanh, nếu người quen dọn đi, chắc cũng có người biết chỉ đường cho.

Anh lại rũ rũ mái đầu, như cố hắt nốt những giọt mưa chưa văng hết. Rồi anh bảo : nhưng mà tôi lại không muốn về đó nữa. Chắc là buồn. Cô gái thở dài thay cho anh. Anh đăm chiêu dõi theo sợi khói mảnh bay ra từ cửa mũi cô gái. Bất giác anh thấy trời rất lạnh, anh dặn cô gái tìm áo ấm mặc vào, tránh bị cảm. Cô gái lí nhí cám ơn.

Thấy anh vẫn chưa đụng đến ly nước, cô gái giục : uống đi, anh. Đến bây giờ anh mới chú ý là cô dùng tiếng anh lần đầu. Anh nâng ly uống một ngụm nhỏ, nước lạnh quá làm buốt lăn tăn ở chỗ răng sâu của anh.

Bao nhiêu hình ảnh từ đâu đó kéo về. Luận đến xin anh cho tá túc vào một đêm lất phất mưa như thế này. Cô mang cái bụng chình ình như cái trống. Hẳn nhiên là cô bé khóc, không lớn, tỉ tê mà rất thảm. Cô bảo : anh phải cưu mang em. Mẹ đuổi đi, em không còn nơi nào khác.

Tôi sẵng giọng hỏi Luận : chứ bố nó đâu mà đem cái vạ buộc vào anh. Luận giận dỗi đứng lên, định vụt đi. Anh vội vàng giữ lại : thong thả đã, chuyện gì cũng nói đầu đuôi rồi đi đâu mới đi. Luận khóc bù lu bù loa và trách : đến anh mà cũng hắt hủi em thì còn hỏi han làm gì.

(còn tiếp)
Do Thanh
#22 Posted : Friday, October 21, 2005 7:03:30 AM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Khúc ly ca ngày về (tiếp)

Nhưng Luận không nghe, vẫn cứ vùng vằng cố thóat ra. Miệng thì gào nho nhỏ : anh đã không cưu mang thì em cũng chẳng cần. Anh để mặc tự em lo lấy được.

Anh phải nài nỉ : thôi được rồi, cứ ở đây với anh. Luận thôi không khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy. Cô bé kéo vạt áo lên lau lệ, khoảng da bụng hở rộng bày một vùng trắng toát. Anh cầm tay cô ta bảo ban : ngồi xuống đi em, kẻo mệt.

Luận ngoan ngoãn làm theo lời anh. Anh lại lo lắng hỏi : em ăn uống gì chưa ? Luận lắc lắc đầu, anh đứng lên bắc nồi nấu nước và lấy mấy gói mì ăn liền ra nấu. Anh nấu cho Luận và cả cho anh. Mì dọn ra, hai anh em xì xụp ăn, nóng bốc khói, vừa ăn vừa thổi, ớt và gia vị cay làm cả hai sụt sịt.

Ăn xong, anh nhường giường cho Luận nằm. Anh trải miếng ni lông xuống sàn, lót một lần chăn bông lên rồi nằm xuống. Anh gác hai bàn tay làm gối. Gió ào ào thổi về đêm, tiếng thông ru vi vút. Nằm mãi anh vẫn không ngủ được. Luận cũng chỉ ngáy một lúc ngắn rồi thức dậy. Cô ta hỏi dù không chắc anh còn thức hay chăng : mấy giờ rồi anh. Anh trả lời rụt rè : chắc cũng khuya rồi, ít là đã qua nửa đêm. Em ngủ lại đi, đừng thức khuya có hại cho cháu bé.

Luận im không đáp lời. Một lúc ngần ngừ rất lâu rồi đề nghị : anh lên nằm với em cho ấm. Anh bảo : được rồi, em ngủ đi. Nhưng Luận không nghe, Luận sợ anh bị lạnh, cảm. Anh miễn cưỡng lên giường.

Luận miên man kể : em dại anh ạ. Chưa tìm hiểu ra đầu ra đuôi đã vội tin lời mà khổ. Khi nghe em báo tin cấn thai, người ấy tìm cớ hoãn binh rồi lặn mất. Đàn ông thật tệ, Luận nói xong câu này mới thấy hớ, nên vội lấy tay che miệng lại, nhỏn nhoẻn cười khỏa lấp. Anh lên tiếng cho cô bé yên tâm : không sao, đó là sự thực đấy chứ. Nhiều người trong bọn anh quả có táng tận thế thật. Cô bé cướp ngay lời anh : nhưng trong số đó không có anh.

Anh hé môi cười : cám ơn em. Luận cũng liến thoắng nói theo : và em càng cám ơn anh. Cả hai chẳng nói gì chợt cười xòa.

- Kìa anh nghĩ gì thế, uống đi chứ, kẻo đá tan nước trở thành nhạt. Cô chủ quán lôi anh trở về với hiện tại. Anh chống chế : cái răng sâu uống liên tục đâm nhức khó chịu, cô cứ để tôi uống từ từ. Hay là cô cần đóng cửa quán thì để tôi ra về. Cô quán xua tay lia lịa tỏ vẻ không sao. Nhưng cô cùng hỏi : anh định về đâu ?

Anh nghe âm vang trong tai câu hát : về đâu khi gió chiều thơm ngát, ôi lũ chim giang hồ, ngập ngừng trên bến xuân (VC-PD) mà thấy mung lung những điều không rõ rệt. Căn nhà dưới dốc đồi, lọt vào chốn thung lũng chi có dăm căn, khi đi về phải qua một cái trảng dài mới tới lộ. Mùa mưa nước đỏ quạch và trơn như thoa mỡ. Mùa nắng mùi thông bay rực khắp nơi, phấn thông vàng làm mờ mắt.

Anh tìm mãi mới thuê được nơi ấy để đưa Luận về. So với chỗ trước có bề rộng rãi hơn. Nhà chủ hào hiệp kê cho hai cái giường một, có lẽ vị thế khó cho ai mướn nên chiều khách. Luận với anh cảm thấy thoải mái hơn khi không còn phải ké né nhường nhau hay giữ gìn khi nằm cạnh.

Nhà ở sâu dưới dốc, nên đêm đến nghe âm u, sâu hoẵm. Luận vốn nhát, thỉnh thoảng lại gọi thăm dò anh : em nghe như có ai lẻn vào nhà. Anh phải mạnh dạn trấn an : em yên tâm ngủ đi, có anh, chẳng ai làm gì được.

Mùa mưa đầu tiên sau mấy ngày dọn đến, nước từ triền cao đổ xuống nghe như thác. Luận chốc chốc tỏ vẻ bồn chồn : liệu có sao không anh ? Nhỡ nước lụt thì khốn. Anh bật cười ha hả, khiến Luận ngương nghịu.

Ngày Luận chuyển bụng, anh rất lo. Quáng quàng thu dọn dăm ba cái tã lót và mớ quần áo sơ sinh, anh hối hả đưa Luận vượt con dốc và men ra lộ. Vừa đi anh vừa thăm dò : mọi việc êm xuôi chứ, liệu có rơi dọc đường không đấy.

Chờ hoài, chờ hoài, chuyến xe đò vẫn chưa chạy qua, Luận thì chốc chốc vặn người khi cơn đau xé ruột kéo đến. Anh bụng đánh lô tô và mồ hôi xâm xấp dán vào áo, dù trời lạnh. Luận cũng vậy.
May sao có chiếc honda về khuya, anh rối rít vẫy ngừng lại. Anh trình bày và nhận được sự giúp đỡ.

Chủ xe ngồi cầm lái phía trước, Luận ngồi thu lu ở giữa, anh ngồi ôm gọn phía sau. Xe trở ngược đầu về phố, vượt qua mấy con đường vòng, bỏ lại khu nhà ga, con đường heo hút vắng, lướt luôn một nửa vòng hồ, qua một chiếc cầu con, bò lên dốc chợ, xuôi xuống một con dốc khác và cuối cùng bò lên dốc về phía nhà thương tỉnh.

Mừng húm, đến nơi Luận vẫn chưa sinh. Thường trực đưa cô vào ngay phòng. Cô đau từng lúc dồn dập, các y tá, người đo vòng bụng, người chuẩn bị sửa soạn giờ sinh nở cho cô. Anh loanh quanh gần đó, bất lực, chẳng giúp đỡ được gì.

Chứng kiến cảnh cô nhăn nhó, trở trăn, anh muốn đến bên lau mồ hôi trên trán cô và nắm tay để cô thấy có sự chia xẻ, nhưng sợ quẩn chân người có phận sự mà không dám. Thời gian như chậm lại, từng giọt, từng giọt, đọng dần và lâu lắm mới rơi phịch xuống. Anh cảm thấy nín thở, nặng trình trịch ran khắp ngực.

Đến quá khuya cuộc vựot cạn mới xong. Anh ngồi đợi bên ngoài phòng, ngật ngà trong cơn ngủ gật thì tiếng con trẻ khóc dội lên. Anh buột miệng nói lời cám ơn vào hư vô và nỗi mừng bưng nổ như tiếng bom chát chúa.

Cô y tá bước ra khoe : mừng anh có cháu trai đầu lòng. Anh đón nhận tin vui mà chẳng cần đính chính. Cô y tá cho anh vào. Luận nằm đó lim dim ngủ, cạnh bên là một mớ tã có dáng loe ngoe cử động bên trong. Quần áo Luận vẫn còn sốc sếch dù đã được các cô y tá vén lại cho.

Anh chợt thấy thương cô bé. Từ bước thiếu nữ giờ đã mang trên vai trọng trách của người làm mẹ. Luận thiêm thiếp, có lẽ vì còn nhọc. Một cách vô thức, thỉnh thoảng cô nhăn mặt vì dư âm nỗi đau xé vừa qua.

Anh lần tìm bàn tay Luận, bàn tay vẫn còn dâm dấp mồ hôi. Thấy động, mắt luận hé mở ra, nhìn rõ mặt anh, cô trào một giọt lệ nóng. Anh âu yếm lau giúp cô và ủi an : em nghỉ đi, mọi việc tốt đẹp rồi, mừng em.

Luận dụi dụi gò má vào bàn tay anh, nhõng nhẽo như con mèo con khi được ve vuốt và lí nhí nói : em đội ơn anh. Anh bảo : em đừng nói thế, vậy mà cũng thấy chính anh lại xúc động. Thằng bé bỗng khóc ré lên, Luận quính quáng không biết làm thế nào. Một cô y tá chạy vào dặn dò Luận cho cháu bú vì cháu đói.

Luận có vẻ lưỡng lự. Cô y tá nói ngay : chị cứ cho cháu bú sữa non, không sao. Rồi để tiếp thêm sức mạnh, cô giảng giải tiếp : khoa học nghiên cứu thấy sữa non cũng tốt chứ không như ngày trước bảo cho trẻ bú sữa non có hại.

Luận rụt rè vén áo lên, anh định quay ra tránh tình trạng lúng túng cho nhau, nhưng Luận đã giữ anh lại. Anh cứ ở đây với mẹ con em. Rồi cô bé thản nhiên kéo áo cao hơn lên, ấp khuôn mặt bé vào khoảng ngực mình. Thằng bé tợp vú mẹ, mút lấy mút để. Anh âu yếm nhìn tình mẫu tử đang cuồn cuộn theo dòng sữa từ mẹ truyền sang con. Lòng mẹ bao la như biển thái bình dịu hiền (YV), anh thấy bát ngát một trời hương đang bừng bừng sắc.

Gió se se lọt vào buồng, những sợi tóc Luận giờ khô nên bay nhẹ lao xao theo gió. Anh ngẩn ngơ nhìn cả Luận và đứa bé. Hình ảnh một thân thương trân quí như những bóng mây cuồn cuộn kéo về, một dòng suối thơm tho lừng lững chảy vào thung lũng đất, như cơn mưa rào tưới ướt và làm sống dậy mọi mầm mạch đang ươm.

Lại một lần nữa, cô chủ quán lôi anh ngược về với thực tại. Anh rũ rũ những sợi tóc như rẩy đi mấy giọt mưa vừa hắt vào người. Anh lí nhí nói mà không chắc cô gái có nghe không : xin lỗi cô, tôi nghĩ vơ vẩn lung tung khiến cô phải nhắc mãi. Đến lúc này, anh mới nhận ra cô chủ đã ngồi xuống cái ghế gần cạnh anh.

Bàn tay cô đặt lên bàn, những ngón nhỏ nhắn khép nép và hơi run, có thể là vì lạnh, cũng có thể là vì sao đó. Anh đứng lên : thôi để tôi về, mai sẽ trở lại. Dù gì cũng để cô dọn dẹp hàng còn nghỉ, khuya rồi. Anh lại lí nhí nói thêm : và xin hết sức cám ơn cô.

Cô chủ quán cản anh : nếu không biết tìm về đâu, anh có thể ở tạm đây đêm nay. Sáng mai rõ rành anh dễ tìm ra chốn cũ. Và để khỏa lấp mọi hiểu lầm, dị nghị, cô nói : quán tuy nhỏ nhưng em có dự trữ phòng nhỡ khi khách lỡ độ đường. Anh cũng hiểu quán ở cạnh ga nên điều đó đôi khi cũng giúp kiếm thêm chút thu nhập.

Anh không từ chối nhưng cũng không vồ vập lời đề nghị. Anh đưa ra ý kiến : hay là thế này, cô cho tôi xin một bình trà nóng, rồi để mặc tôi, cô cứ đi nghỉ. Tôi sẽ ngồi đây rỉ rả, cũng gần sáng rồi, chắc có nằm cũng không ngủ nghê gì được. Cô chủ cũng đưa đẩy lời anh : dù sao anh cũng nên ngả lưng một chút, cả buổi ngồi tàu, lại qua nhiều giờ ngồi nghĩ đâu đâu, chắc anh cũng mỏi.

Tuy nói vậy, cô cũng vào lấy ấm bắc nước, chọn trà rồi ra chuyện vãn với anh chờ nước sôi. Sau đó, cô để lại nguyên gói trà để nếu nước có nhạt anh châm thêm và phích nước sôi để anh pha ấm tiếp.

Cô đi nằm rồi, anh mới thấy căn quán rông tuềnh toàng. Như một bãi sa mạc con lạc đà đi hoài chưa thấy cuối. Người bộ hành ngồi trên lưng con thú đong đưa như đang được ru trong giấc ngủ chập chờn. Nhưng gió bốc bay dữ quá, vốc những nạm cát hắt vào mật người rát rạt. Cơn khát bỏng cháy đôi môi, đường đi cứ nhập nhòa trước mắt. Người ta bảo đi trên sa mạc dễ bị ảo tưởng, nhìn xa xa xa thấy vũng nước trong, nhưng đi đi miết vẫn chỉ là đồng cát.

(còn tiếp)
Do Thanh
#23 Posted : Wednesday, October 26, 2005 7:09:30 AM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Khúc ly ca ngày về

Anh ngồi đó một mình. Đêm sâu hút và kín bưng. Anh hơi ngả người ra sau lưng ghế, chân gác lên chiếc va ly. Anh không sợ trộm vạ, nhưng muốn tìm một chút thoải mái. Tiếng con thằn lằn thỉnh thoảng chép miệng than nghe buốt nhức làm sao.

Anh lim dim đôi mắt, cố nhớ lại một chút quá khứ đã buông xa. Rồi anh chợp đi lúc nào không biết. Anh lan man thấy có ai vừa khoác một mảnh êm ấm nào đó lên người, anh choàng dậy, nhìn ra cô chủ quán đang đắp chiếc chăn len mỏng cho anh. Cô gái bẽn lẽn khi thấy việc làm của mình vụng về đã đánh thức anh dậy.

Cô lí nhí xin lỗi anh, anh cũng lí nhí cám ơn cô. Không chờ ai hỏi ai, cô gái giải thích : trời lạnh quá, em thấy ông ngủ say, sợ ông bị lạnh. Anh nhau nhẩu trả lời ngay : không sao đâu, cô em. Tôi chịu đựng sự lạnh lẽo quen rồi.

Câu đối đáp lừng khừng, vốn không chủ đích nào rõ rệt mà vẫn gây nên ở cô gái và anh những tình huống suy diễn khác nhau. Cô gái lờ mờ thấy nẻo đường đìu hiu chỉ riêng một bóng người đi hoài không tìm được nơi phải đến. Còn anh thì mường tượng như vừa khẩn khoản một viếc tận đâu đâu.

Tuy nhiên, không lẽ cứ để tình trạng dằng dai vô định mãi, anh đề nghị : cô có thể trở vào nghỉ, hay nếu cô không muốn ngủ nữa thì ta ngồi đây nói chuyện cho vui. Trời cũng sắp sáng rồi. Cô gái lẳng lặng ngồi ở chiếc ghế cạnh anh và chờ đợi.

Đột nhiên anh thấy thời gian như bị hẫng. Cái dáng của nó chênh vênh và tỏa rộng dần lên. Những cơn mưa hiu hắt kéo về. Anh nói như đang kể lại một câu chuyện :

Ngày đưa mẹ con Luận về, cô nàng ôm con đi ngúc ngắc phía trước, anh cầm cái túi đựng quần áo của bé theo sau. Luận thong dong như một bà mẹ trẻ, anh có ý nghĩ như đây là một gia đình nhỏ mới tượng hình. Luận vui đùa, thỉnh thoảng lại hé đống chăn tã ra nhìn thằng bé âu âu với con.

Cô ngoác cái miệng ra đả đớt : cha mày, hành mẹ đau điếng ruột. Liệu rồi lớn lên có giống bố làm đau khổ ai không ? Anh khuyên Luận đừng mắng mỏ trẻ, nào nó biết gì. Nhất là đừng vội ràng buộc cho nó một lòng hận ghét bố nó.

Luận không giận, nhưng bĩu dài môi, nói phê phàn chua cay : đàn ông các anh chỉ khéo bênh vực cho nhau là số một. Anh không đáp lại lời cô nàng.

Từ bệnh viện tỉnh, anh thuê xe ôm cho mẹ con Luận đến bến xe. Anh ngồi chiếc xe khác cùng đi một lúc. Lên chiếc xe đò đầu chùi chũi như con bọ xít bắt đầu có khách, anh để Luận ngồi sâu vào cho ấm cháu bé. Anh ngồi chắn gió phía ngoài. Hành khách đi xe thấy vẻ líu lo của Luận và anh, mọi người đều hỏi han và chúc mừng.

Xe dừng lại đầu trảng. Anh lăng xăng thu dọn đồ đạc và giúp mẹ con Luận xuống xe. Anh bảo : em đưa cháu cho anh, em xách cái túi đi cho nhẹ. Luận ngần ngừ, nhưng rồi cũng trao đứa bé cho anh. Thằng bé lạ hơi ngúng nguẩy như phản đối. Anh ép chặt cháu vào người, cu cậu tìm lại được cái dáng chặt chịa như trong vòng tay mẹ nên nín khe.

Nắng lao xao đổ trên trảng. Trời cuối năm nắng đã nhạt đi chiều, tuy vậy vẫn âm ấm lan ran. Luận đi cạnh anh, bước chân chim sáo. Từ ngày gần sinh con, Luận không còn ăn trầu nữa, nhưng màu đỏ vẫn còn. Cặp môi dâu dẩu như một khiêu khích dễ thương, anh miên man nghĩ thế nào cùng có lần anh sẽ hôm trộm lên đó. Anh thích thú tưởng tượng Luận đang chập chờn ngủ thì môi anh như cánh bướm đặt nhẹ lên môi cô. Điều gì sẽ xảy ra, Luận sẽ giận dỗi, sẽ trách anh hay sẽ đồng thuận. Anh không rõ lắm.

Qua khỏi trảng bắt đầu vào quãng dốc. Nắng lên chưa đủ đánh tan lớp sương bám cỏ cây. Luận mấy lần trơn trợt, phải vội bíu lấy anh. Anh cứ luôn dặn dò : cẩn thận kẻo ngã. Hai người rón rén dìu nhau đi xuống vực sâu phía dưới.

Vào nhà Luận mệt bã người. Cô thở phào ra như trút cơn bò nhoài khỏi xác. Cô đón lấy con, hỏi nựng : con mẹ, đói bụng chưa. Thằng bé ngây ngô chẳng nói, chẳng rằng. Gió u u nhẹ, anh vội đứng lên ra khép sợ gió lạnh vào theo.

Luận vạch áo cho con bú, những sợi gân xanh căng sữa độn cao bầu vú của cô. Anh tò mò nhìn vào những sợi gân xanh ấy như thấy cả một trời bao la của tình mẫu tử đang dồn đọng. Luận âu yếm nhìn anh, không thò thẹn chút nao.

Cô lẳng lặng ngồi đó, chiếc áo mở tung không dè dặt. Chiếc yếm được đưa cao lên một bên còn bên kia vẫn đỏng đảnh che. Màu hồng của lụa phả lên da Luận như những sắc cầu vồng rực rỡ. Thằng bé bú no nê và gà gật ngủ, Luận ôm con vào lòng như trấn ngự sự trìu mến bao la đang cuồn cuộn dâng lên.

Đặt con vào ổ, Luận mới đưa tay sửa gọn lại áo xống cho tươm. Rồi Luận bảo anh : anh nằm nghỉ đi để em đi đun tí nước tắm phong long. Anh ngỡ ngàng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nữa. Anh nhận ra người nữ khi có con là trở thành chững chạc ngay liền, chẳng cần ai dạy bảo cũng sành sỏi chuyện đời ra dáng.

Còn anh tiếng là lớn người, lớn tuổi mà ngờ nghệch chẳng ra sao. Anh chắc là còn phải nhận học hỏi thêm ở Luận nhiều hơn nữa. Anh nằm ngửa mặt lên trần nhà. Những cái trính chạy ngang chạy dọc như những vết đan xen của cuộc sống bám víu lấy nhau. Anh tự hỏi liệu cuộc sống cứ thế này biến diễn hay sẽ còn những bước thăng trầm xảy đến thế nào.

Cô chủ quán chặn lời kể của anh. Cô ngập ngừng một đỗi rồi mới nói : em thấy ông và cô ấy rất quí nhau. Cô tuy lỡ lầm còn ông thì đơn chiếc, em nghĩ giá hai người có kết hợp thì cũng hạnh phúc đấy chứ. Có ông, cô ấy sẽ vững niềm tin hơn, cháu bé lại tìm ra một chỗ dựa. Còn ông gần cô sẽ thấy đời ý nghĩa hơn lên. Em nghe ông kể thấy tâm tình ông lai láng thương cô, sao ông không ở luôn với cô ấy ?

Những trận bão chợt kéo về. Nước đổ tuôn tưởng là sẽ chôn vùi cái xóm đó. Luận quính quíu run lên, thỉnh thoảng lại hé cửa nhìn ra thăm chừng mưa và gió. Trời xám xịt, vần vũ thấp tè, tưởng chỉ cần với tay là lôi được từng tảng mây từ đó xuống. Luận đờ đẫn yếu ớt như giò lan đất, ướt sũng và oặt oẹo như bị thối rữa từ lâu. Cô đổ xuống người anh như một đám rêu bám vào đá và không chịu nhả ra nữa. Cô mặc tình cho sự thế xoay vần. Mấy phen anh đã phải vực cô dậy, sắm sanh lại quần áo và dáng người cô cho đỡ tuềnh toàng trống hươ trống hoác.

Có lúc Luận nói như sảng : sau trận bão này em sẽ xa anh. Em không thể ở nơi mà cơn mưa nào cũng làm em thất thần lo sợ. Anh nghĩ cái vực này nào có vững vàng gì, chỉ một hai cơn bão giật là chân đất chuồi lở toác. Anh không sợ bị chôn vùi sao ?

Anh cười hộc lên. Anh không ngạo trêu cô vì nỗi hãi sợ mà thấy khôi hài vì sự hốt hoảng của cô. Thế nhưng anh vẫn trấn an cô : được rồi, cứ để xong bão đi rồi ta lại tính. Luận tru tréo lên : anh thì lúc nào cũng hoãn kế chờ qua.

Lần ấy mưa bão đúng một tuần mới dứt. Cái vực sướt mướt như được ướp nát ngấu vì nước và gió. Khi tạnh rồi, có nhiễu khoảnh lở loét, đất tụt khoét toàng loang. Trên trảng chỗ sụp xuống, chỗ trồi lên như bãi rác. Luận bò lên xem ớn như người nổi da gà, cô nàng cứ rên lên : thế này có chết người không chứ.

Sau đận ấy là Luận bỏ đi biệt, khi anh còn đang lẳng lặng tìm hỏi thuê nơi khác hợp với nàng. Lần đi làm về, anh nổi hứng mua quà về cho Luận. Xuống xe đi vào trảng với dạ hây hây. Bước chân đi xuống vực lâng lâng như người về động cũ. Vào nhà gọi rối ra rối rít Luận ơi, Luận hỡi, và chẳng thấy người đâu. Nỗi trống vắng duềnh lên như cả bầu trời sụp đổ. Gói quà trên tay chợt nặng lên như trăm quả tạ. Anh buông tay cho đổ vãi khắp nhà. Anh chẳng buồn nhặt lên vì còn nghĩa lý gì nữa đâu mà tiếc.

Anh nhìn vào chỗ nào cũng thấy tối mù. Đến chút hương còn vương vấn cũng không sao tìm ngửi được. Anh não lòng ngồi uỵch ra sàn, mặc cho thời gian qua đi, không chờ không đợi. Anh thương co nàng vất vả một thân, giờ sở xoay ra sao với đứa con bé xí. Anh nhớ lúc cô ngồi đó với những sợi gân xanh mòng mọng trên ngực cô, vồng da trắng ắp đầy thơm sữa ngọt, anh mường tượng như vừa mất đi vật trân quí nhất đời.

Trời sáng bét đột ngột. Anh vươn vai như kết luận : sáng rồi cô. Cô chủ quán chợt thấy nằng trình trịch. Anh đứng lên như nói nốt quãng còn dở : thế là cô ấy đi miết. Tôi cũng chẳng còn hứng thú ở lại làm gì.

Cô chủ quán hỏi nhóng theo : liệu bây giờ ông đi đâu ? Anh gúc gắc cái đầu trả lời : tôi bước qua ga lấy vé về một miền nào đó. Cô chủ ngạc nhiên : vậy ông không trở lại tìm cô ấy sao ? Biết đâu cô ấy đã trở về.

Anh thở dài, thu dọn lại cái ghế cho ngay ngắn. Anh cúi xuống nhắc chiếc va ly lên và nói : cám ơn cô cho trọ qua đêm. Và anh nói bâng quơ không hẳn nói với cô : cho đến giờ tôi vẫn chưa hôn được cô ấy lần nào như ước mộng .

Anh bỏ đi ngay.

Đỗ Thành

Cô đi rồi, để trống vắng lại cho anh, để niềm thương nỗi nhớ mênh mông như biển cả, để không còn buổi sáng, buổi tối và không còn cả không khí hay mặt trời.
Do Thanh
#24 Posted : Wednesday, November 2, 2005 1:29:28 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Nơi có con đường đi qua

Tôi đã nhiều lần qua lại trên quãng đồng đất này và tôi đã chẳng hay biết gì về một con đường băng qua.

Tôi sẽ còn u mê như thế mãi nếu mọi việc cứ lững thững xảy ra, thật vô tình, thật hờ hững. Nếu như lần ấy đừng tình cờ trông thấy em.

Ôi buổi sáng chủ nhật với chút nắng vừa nhen lên dịu nhẹ, gió bâng khuâng rào rạt trên chóp cây. Em vừa tan buổi lễ, bước chân khoan thai ra khỏi các bậc cấp giáo đường. Hai tay em vẫn còn chắp thành kính trước ngực, mắt vẫn còn đăm đăm nhìn vào khoảng mông lung.

Tôi nghĩ tâm hồn em vẫn chưa hoàn phục vì những lời giảng em vừa nghe trong cung Chúa. Lời vị cha lành đã rót vào tai em : này là thịt ta, này là máu ta, em đã nhận sự mặc khải vào người qua miếng bánh cha đặt vào đầu lưỡi em. Bài thánh ca vang vang kết thúc buổi rước mình thánh, lòng em trào dâng đón nhận ân sủng từ trời cao rót vào người.

Chủ nhật nào em cũng thành tâm đi lễ. Em trung thành xem lễ cung kính hơn ai. Những đoạn thánh kinh như những hạt nước thiêng thấm vào lòng em đang bừng bừng chiêm ngưỡng. Lời mừng ca lồng lộng khắp giáo đường, em như bay bổng trên tầng trời mầu nhiệm.

Nào em có nhìn ngắm đến ai. Nào em có quan tâm đến những gì chung quanh đó. Trước mặt em chỉ còn hình ảnh Chúa trân mình trên thánh giá và tiếng đồng ca như ca ngợi ơn thiêng. Em lầm thầm hát theo bài thánh ca chủ nhật " năm xưa trên núi cây dầu, mẹ đã âu sầu cùng với chúa cha ".

Tất cả chỉ còn lâng lâng trong huyền khải. Em đội sương đón nhận ơn thánh cả chan hòa. Giọt nước mắt em ứa ra, trước chỉ lăn tăn, sau thành hàng dài trên má. Em khóc khi bài thánh ca kế tiếp vang lên " Mẹ ơi đoái thương xem nước Việt Nam, trời u ám chiến tranh điêu tàn. Mẹ hãy đưa tay ban phước bình an, cho Việt Nam qua bước nguy nan "...

Lòng em trong trắng quá. Một chiếc lá rơi có thể làm rung những sợi tơ căng thẳng của lòng em. Em có thể khóc vì một đám tang vừa đưa vào chịu lễ, với em mỗi tiếng chuông cầu hồn như một tảng đá đè nặng tim em. Cho nên suốt đời em luôn đau khổ.

Bây giờ thì em đã bước xuống con đường. Nắng rợp đi trước bàn chân nhỏ bé. Em len vào những bờ đá lở, tránh hụt chân, sợ ngã, sợ đau. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo dáng em, nhẹ nhàng như con nai nhìn trăng lên bên bờ suối.

Tôi ước gì con đường cứ dài mãI để được thỏa tình lẽo đẽo theo bước em đi. Mùa này hoa phượng không còn nở mà em tới đâu trời bừng sắc huy hoàng. Em cứ đi và trời cứ nhạt nắng. Gió cứ ung dung nhẹ vuốt mái tóc bồng. Tôi không nói quá khi ví em là nàng tiên đang dạo về trần thế. Ở đó không có đau thương, chết chóc hay khốn khổ cho một ai.

Con đường dang rộng hai tay đón em vào huyền mộng. Trời nghiêng nghiêng trút chút hơi hướm nhẹ nhàng. Có phải chăng em, trời cao vừa đổ sương xuống để trần gian này san sẻ bước chân em?

(còn tiếp)
Do Thanh
#25 Posted : Thursday, November 3, 2005 12:06:39 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Nơi có con đường đi qua 2

Nếu như không có em là nguồn cảm xúc để dẫn dắt tôi vào dự lễ mỗi cuối tuần thì muôn đời tôi vẫn chỉ lông bông sống một mình vô tư lự. Từ ngày biết em, từ lúc trông thấy em và theo gót em đi, tôi mới biết con đường nơi em bước qua thật tràn đầy ý nghĩa.

Trước còn dõi bước sau em, giữ đều khoảng cách để em khỏi lúng túng khi biết có người theo mình. Sau rồi tôi đánh bạo theo em vào giáo đường lúc nào không rõ nữa.

Hết rồi những phút giờ ngẩn ngơ chờ em trước cổng thánh uy nghi. Sự sốt ruột như rộng ra khi mãi mà lễ vẫn chưa hết. Vẩn vơ đi qua đi lại nhìn lên thánh đường sừng sững vươn cao. Lối kiến trúc gô tích với màu vôi xám xịt như một lặng câm đầy ấn tượng

Khi hồi chuông báo lễ dứt, tôi cứ tưởng như chính lòng mình đang òa vỡ hân hoan. Lòng hồi hộp chờ em bước ra, tay còn chắp trước ngực. Em như đóa sen dâng lễ trước bàn thờ, dung dị như đóa phù dung ngậm kín màu trinh nữ.

Tôi là người ngoại đạo, chưa một lần theo học khóa tân tòng, vậy mà vẫn bạo gan vào cung thánh vì em. Bởi tôi biết có em đang lặng thầm dẫn dắt tôi. Em quỳ vào hàng ghế bên phải, miệng lâm râm cầu Chúa, ngước nhìn lên bàn thánh uy nghi.

Tôi khép nép đứng cuối giáo đường nhìn vọng lên. Ánh sáng chói lòa khắp chốn, mọi người cầu nguyện lâm râm. Rồi chuông reo lên thảnh thót, cha bước ra cùng với các chú giúp lễ. Cha dơ cao hai tay nói vọng xuống con chiên : ta xin hợp cùng Chúa cha, Chúa con, Chúa thánh thần và tất cả anh chị em. Ai cũng cúi đầu nhận lời nguyện.

Tôi chẳng biết làm gì cả, nhưng lòng vẫn thấy run lên trước ảnh Chúa trên cao. Cha đọc một đoạn thánh kinh tràn đầy lời nhắn nhủ. Rồi dâng lễ theo từng đợt chuông rung, ai cũng hòa mình vào lời cha diễn giảng.

Cha nói với giáo dân về đức yêu thương khiêm tốn. Cha ân cần nhắc lời Chúa dạy đến tầng tầng chiên con người. Em mê đắm vào suối ngôn từ dịu nhẹ. Từ tòa giảng, cha thao thao bất tuyệt, chiên con uống lời vàng như đất khát đón mưa.

Rồi lễ rước mình thánh. Từng dãy ghế lần lượt nối nhau đứng lên tiến vào vị trí cạnh cung thờ. Cha đi ngang một lượt đặt bánh vào đầu lưỡi, mọi người nhận với lời tạ A men. Đàn organ vang lên, giàn đồng ca hát lời ca ngợi Chúa, tiếng trôm bôn nghe phảng phất trầm trầm. Mọi người hỉ hả như thấy Chúa đâu đây.

Lễ dứt và chuông vang vang lảnh lót. Từng hồi chuông như đập vỡ tim người. Tôi nghĩ giá gì lúc này được là ông từ già, xin nhận lãnh cái chân gióng lên những hồi chuông rộn rã. Để mừng cho em, mừng cho chúng ta, hệt như anh chàng Quasimodo lẻn vào tháp chuông khi thấy dáng nàng Esperanza vừa đến.

Con đường từ lúc này như có hoa nở triền miên. Chim chẳng thấy đâu mà tiếng líu lo tràn đầy khắp lối. Con đường bỗng trở mình như dang rộng tay chờ đợi tình nhân. Ôi những phút yêu đương thật đậm đà ý vị.

Em ra khỏi giáo đường, trời dù có nắng lớn cũng trở im. Bóng tháp chuông như một vệt dài âu yếm tiễn em về căn gác nhỏ. Dù em đi một mình hay em đi với ai thì nắng vẫn theo đậu trên vai, trên tóc, trên tay, trên áo, trên da và trên người em diệu vợi.
Do Thanh
#26 Posted : Thursday, November 24, 2005 4:21:53 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Mùa xuân

Tôi nói với má gọn lỏn : Tết này con nhứt định đi thăm ba.
Má trợn tròn mắt nhìn tôi : có điên không vậy con.
Tôi nói lại lần nữa : thiệt mà, chớ để ba ăn Tết xa nhà một mình, buồn chịu gì nổi.
Má thở dài não nuột : người ta chọn ăn Tết ở thành phố, con định lên đó làm gì hổng biết.

Đúng 28 Tết, tôi sắp đặt quà bánh rồi ra bến xe. Má cản hổng được nên cũng lo cho tôi ít nhiều đem cho ba vui với bạn bè luôn thể. Tôi ôm một đống nặng tay. Xe ngày Tết đông như nêm cối, tôi ngồi khép nép sợ đụng chạm mọi người.

Mấy bà đi buôn ào ào nói chuyện. Ai cũng kể đây là chuyến chót rồi nghỉ ra giêng sẽ tính sau. Có bà âu lo hổng biết dìa còn kịp lo sắm gì cho sắp nhỏ. Một bà khác ra vẻ sành sỏi góp lời : chị lo gì chớ. Bây giờ chợ Tết hà rầm, có tiền thì tối 30 cũng còn chỗ bán. Rồi mấy bà trở lại chuyên buôn chuyện bán của nhau.

Xe phom phom chạy, gió u u lọt vào mát lạnh. Tóc ai cũng nhẹ bay bay. Tôi đưa tay xoa xoa lên má. Tôi nhớ lời ba hay khen : con nhỏ càng lớn càng xinh đáo để. Đây rồi ba bắt mệt vì có nhiều người đến xin đặt trầu.

Đó là lần ba đi công tác tạt về thăm nhà trong chốc lát. Tôi thẹn đỏ mặt, một hai cứ nhõng nhẽo với ba : ba chọc con, con hổng chơi với ba nữa. Ba hỏi trở lại : thì con gái lớn phải có chồng, hổng lẽ rồi mày cứ ở riết với ba sao.

Chuyện cha con ít khi nhắc tới má. Không phải là ba hổng thương má mà vì trong nhà cái gì má cũng dành cho ba quyền lo liệu, nên ba quen nếp đi rồi. Ba hỏi dỡn tôi : trong đơn vị có thằng nhỏ cứ kêu ba bằng bố hoài, hay là ba gả quách con cho nó. Thằng coi cũng được, oánh giặc một cây mà cua gái cũng số dách. Đi với nó hổng sợ ai ăn hiếp.

Tôi ít tin mấy cái chiện của mấy ông nhà binh. Ông nào cũng bặm trợn và mau quên tình yêu của người em nhỏ. Cho nên tôi không mấy hưởng ứng lời ba. Tôi nói đẩy ra : ba thương chả thì ba lấy chả đi, con thì con hổng ưng.

Ba cười hềnh hệch cho là tôi bị mát. Ba bảo được rồi, để có dịp gặp nó rồi có lên mặt nữa hôn. Tôi lơ luôn vì có biết chả mặt ngang mũi dọc ra sao đâu mà khen chê hay góp ý.

Chuyến này tôi lên thăm ba vì muốn tìm một chút khác lạ cho mình. Ở thành phố hoài cũng vậy, thử chuyến này lên rừng núi xem sao. Chứ nghe mấy bài hát ca tụng trời xanh hoa lá nghe mà ham quá cỡ.

Đời lính cực là chắc rồi, nhưng lại cũng có thêm nhiều dư vị ấm êm và quả cảm. Cứ nghe ca sĩ Duy Khánh hát nhiều lần câu : nếu mai không nở, anh đâu biết xuân về hay chưa, sao mà ý vị và mê ly quá thế.

Tôi nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của tôi, chắc là ba sẽ hết sức ngạc nhiên. Ba sẽ la : cái con nhỏ liều lĩnh, nhưng rồi chắc chắn ba sẽ vui vì có người ăn Tết bên cạnh. Tôi sẽ ở nơi ba đóng quân, chắc là sẽ không có một ngọn điện nào, nhưng không khí mùa xuân sẽ không vì vậy mà thiếu. Dù đêm cuối mùa sẽ vắng cả trăng sao, nhưng vẻ âm u của núi rừng càng làm nở bung tiếng mùa xuân cựa mình thức dậy.



Anh ngồi ghế cạnh tôi. Xe lắc lư nhiều lần khiến anh chập chờn ngủ gật. Tôi choàng cánh tay ra ngoài cửa xe cho rộng chỗ, tránh anh gật gà gật gù có thể chạm vào tôi. Xe vẫn cứ bon bon trên đường. Những hàng cây lướt nhanh lùi dần ra phía sau. Sương lãng đãng giăng trên cánh rừng hai bên lộ.

Chợt lao xao tiếng bác tài la hoảng : có ụ giữa đường. Ai trong xe cũng tái mày tái mặt. Bác tài trấn an : hổng sao đâu bà con, mấy ổng giỡn cho dzui lần chót, rồi còn nghỉ ăn Tết. Hai bên thỏa thuận hưu chiến mà, Tết này khỏi lo giặc giã um sùm.

Mấy bà đi buôn nhao nhao lên : đắp ụ gì ba cái xe dân sự ngày tư ngày tết hổng biết. Có lẽ mấy bà lo không về kịp đến nhà. Ai cũng nhốn nháo đứng lên coi. Mấy người lính đeo súng và lựu đạn xoay vần bên ụ. Chẳng ai đến gần, họ chờ lính chuyên môn đến thăm dò chớ họ không muốn dây vô ba cái ụ đầy mưu mô và đe dọa.

Anh choàng dậy hỏi vu vơ : gì đó. Tôi bẽn lẽn không biết nói sao. Không trả lời thì sợ bị chê bất lịch sự, mà đáp lời anh thì anh có hỏi tôi đâu. Trong xe không ai nói gì hết, có thể tại họ đang lu bu nên không nghe anh hỏi. Tôi chờ hoài đành phải trả lời : nghe nói có ụ ở phía trước nên xe ngừng chờ khai thông.

Anh chăm bẳm nhìn tôi. Rồi lại hỏi bâng quơ : vậy chớ cô đi đâu mà lên xe ngày Tết cho đụng ụ giữa đường. Tôi dấu chiện đi thăm ba, mà chỉ nói trống không về miền cao nguyên trên đó.
Do Thanh
#27 Posted : Friday, November 25, 2005 12:19:59 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Mùa xuân 2

Không hỏi tôi sâu thêm, anh nói như giảng giải : tui về trển ăn Tết với nhà, rồi qua giêng đến lượt đi rồi. Tôi định hỏi anh đi đâu, nhưng thấy vô duyên chiện người cứ muốn xía vào. Anh cũng hiểu vậy nên giải thích : thì thời buổi này cô nghĩ còn ai thoát được khỏi vô lính.

Tôi nghe mà quay mòng mòng trong đầu. Giặc giã gì kéo dài hoài, đàn ông con trai lớn lớn một chút giã từ nhà ráo trọi. Hèn chi thành phố đâm buồn hiu buồn hắt. Lớp tôi cũng có vài tay mới nhận được giấy gọi đi. Tết này chẳng tay nào còn đủ tĩnh tâm để vui với năm mới.

Mọi người cứ chờ sốt cả ruột mà mấy cha lính coi bộ tàn tàn. Tốp này đi vô đi ra, tốp kia ngồi tréo ngoảy hút thuốc liên miệng. Mấy cha than oánh giặc đâu phải ngày bữa gì, có gấp lên thì cũng không chấm dứt được. Có lẽ vậy mà tay nào tay nấy coi bộ lơ lơ, mặc kệ đời trôi chảy.

Tôi lo quá, hổng hiểu chừng nào đám chuyên môn mới tới giải tỏa đường. Trời trưa lắc trưa lơ, bụng bắt đầu cồn cào rồi chớ bộ. Kiểu này mấy tía dù dìa nhà ăn Tết, đơn vị còn chạy tìm người chắc là hư bột hư đường ráo trọi.

Mồ hôi ra thấm áo, lấp xấp dán vào lưng, tôi cảm thấy khó chịu. Tự dưng đâm hận mình cứng đầu, hổng nghe lời má can để bây giờ nên nỗi. Cũng nghĩ vẩn vơ đây rồi lên gặp ba, ổng lại hỏi cắc cớ : có phải con chịu nghe lời ba lên gặp anh chàng ba nói hồi đó thì tôi biết trả lời sao cho gọn với ba.

Ba kỳ. Tại con gái nhớ ba chớ bộ. Thành phố thiếu gì người, trong trường cũng lắm anh theo miết, con gái ba có ế đâu mà phải lặn lội lên non. Bây giờ còn nằm đường, hổng chừng ngày nay ngày mai cũng hổng đi được. Rồi đêm xuống mấy chả kéo ra tắc bọp thì có nước hết đời. Đúng là đang yên đang lành hổng muốn, đâm đầu vô rước họa vào thân.

Anh cũng nôn nao hổng kém. Cứ xuýt xa than oánh nhau gì oánh hoài. Chứ bộ yên lành hổng ngon sao mà đi lần mò giết nhau ngày bữa. Anh nói : tui có mấy thằng bạn, mới ra trường chưa kịp ăn lương thì đã lăn đùng ra chết. Lá vàng chưa rụng, lá xanh vội lìa cành, mấy ông bà già đón xác con đưa dìa mà lòng đau như cắt.

Tôi rùng mình định cản anh đừng nói gì thêm. Nhưng anh có thấy gì đâu, mắt anh đang nhìn đâu trên tàng cây rừng đang có ánh nắng chấp chới. Trời càng lúc càng trưa, mấy bà đi buôn bồn chồn như bị kiến đốt đít. Chẳng còn ai muốn nói, muốn cười, mặt nào cũng méo xệch, chảy dài như bún thiu. Họ đang nghĩ đến hàng họ bị hư vì nắng nóng.

Rừng im lặng vô cùng. Những giọt nắng cuồng điên bốc rung rung giữa những tàng cây lớn. Con đường len lỏi vào tận phía sâu xa chẳng có một bóng chân đi. Gió cũng ngừng đột ngột, hắt cái oi oi dập xuống thịt da người.

Bác tài ngồi chết lặng bên tay lái. Lòng ông cũng đang rã nát từng cơn. Chú lơ vốn hay khôi hài chọc hết bà này bà khác giờ cũng tiu nghỉu như mèo bị cắt tai vì ăn vụng. Cái máy cát xét cũng để câm tiếng từ hồi nào, hổng còn nghe léo nhéo tiếng ca " thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ " như hồi nãy nữa.

Anh đưa tay lấy ra một điếu thuốc đặt lên môi, định châm lửa, nhưng nghĩ sao lại lấy xuống cất vào bao. Rồi anh lấy ra mấy cái bánh lá mời tôi : cô ăn một miếng cho đỡ đói. Tôi lí nhí cám ơn, nhưng anh cứ ép, từ chối qua từ chối lại, và tôi cũng cầm lấy một miếng bánh cho anh vui.

Anh ăn chậm rãi. Một lúc vẫn thấy miếng bánh còn nơi tay tôi, anh giục : cô ăn đi chứ, mắc cỡ gì, cũng trưa trật rồi. Ăn rồi còn có sức mà chờ mấy ông lính tới dò đường phá ụ chớ. Tôi nghe thủng lời anh nên đưa bánh lên cắn lí nhí như tằm ăn rỗi lá dâu. Anh lại mời tôi thêm miếng nữa khi thấy tôi ăn đã hết. Ăn một miếng cũng là ăn, ăn vài miếng cũng là ăn, nên thà là từ chối ngay lúc đầu, còn đã nhận thì còn e dè gì nữa. Tôi vui vẻ đón nhận miếng bánh từ tay anh. Sự đụng chạm rất nhẹ cũng khiến tôi xao xuyến. Tôi nhỏ nhẹ cám ơn anh để khỏa lấp sự bối rối của tôi. Anh cứ đều đều : hổng có chi luôn miệng.

Tiếng máy xe nổ oành oành phía sau rừng. Cả dọc dài đoàn xe chờ thấy rùng rùng phấn khởi. Có tiếng ai đó la lên : công binh tới rồi. Hẳn là tay nào cũng võ vẽ biết qua nhà binh nên loan báo thế. Sau này tôi hỏi lại ba mới biết cha nội đó la hoảng trật chìa. Công binh thì biết gì về mìn mà can thiệp vào chiện này. Phải là mấy ông quân cụ hay đạn dược mới dám mó tay vào ba cái chiện ụ đắp. Ấy vậy mà lúc nghe la, ai cũng mừng húm có còn đánh giá đúng sai gì nữa đâu. Dân sự thì biết chi nghề lính mà sửa.

Mấy bác tài sướng quá, nhấn còi kêu oe oe, chắc là chào mừng lính tới giúp dẹp đường. Mấy anh lính cũng quơ quơ tay đáp lại. Mấy bà đi buôn lăng xăng lo lấy thuốc lá, bánh trái ra mời các anh lính ăn, ý hẳn để mấy anh làm gấp cho xe chạy.
Do Thanh
#28 Posted : Monday, November 28, 2005 1:52:22 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Mùa xuân 3

Cũng phải mất thêm cả giờ nữa, các anh lính mới phá xong ụ và khai thông trọn vẹn con đường. Tin loan ra như gió cuốn, ai nấy thở phào vì không có mìn bẫy hay gì khác.

Trời trưa trật, trưa trờ. Nắng lên rất gay gắt, nhưng ai nấy cũng thấy vui. Ít ra còn hi vọng về đến nơi đến chốn chứ không lo phải nằm vạ dọc đường. Các anh lính cũng hả hê vì được quà của các bạn hàng buôn, nên vừa ăn vừa làm hối hả.

Đoàn xe ngừng lâu nên giờ đã thành một hàng dài. Nghe tin đường thông, bác tài nào cũng hăm hở nổ máy, bóp kèn lia chia và máy cát xét lại bắt đầu hát lại. Tôi càng cảm thấy lo trong bụng mà không dám nói ra.

Giờ quá trưa rồi. Xe có lên tới chỗ ba thì cũng tối mù tối mịt. Hi vọng lên được sớm còn mằn mò đi hỏi đường, bây giờ trễ nải liệu xoay xở làm sao. Ruột tôi rối như bị thắt gút nhiều đoạn, lầy huầy như người đau ruột xoắn, ngực đánh trống nhịp ba.

Có lẽ thấy vẻ mặt bí xị lo lắng của tôi, anh thăm dò hỏi thử. Tôi cứ đánh trống lảng như không có chuyện gì. Xe tiếp nhau đề pa, tiếng vỏ xe nghiến đá sỏi trên mặt đường nghe lạo xạo. Gió ào ào lọt vào xe, lúc này đã giảm bớt độ nóng, hay là tại ai cũng thấy vui mà cho là thế.

Xe bắt đầu leo đèo, những đoạn đường vắt ngang như dải lụa. Những thân cây già nua từ sâu dưới vực nhô vút lên, tôi nghiêng người nhìn xuống thấy chỗ nào chỗ nấy sâu thăm thẳm.
Tôi cảm thấy mỏi rã rời, không còn hứng thú gì với cái loa đang oe oé hát lên những bài ca. Một phần những cuộn băng đã được hát đi hát lại ngày này qua ngày khác nên nhão nhè, tiếng ca không còn nghe trung thực nữa. Nhiều chỗ băng bị đứt được dán lại, lời ca mất đi một đoạn nghe chói tai chi lạ.

Anh ngồi cạnh im lặng nhìn tôi. Qua đoạn đường nằm chờ, anh không còn thấy buồn ngủ nữa. Mấy lần tôi thấy anh ngần ngừ định hỏi tôi điều gì đó rồi lại thôi. Giờ thì anh thỉnh thoảng gãi gãi trên khoảng đầu thưa tóc.

Xe càng lên cao, không khí càng loãng dần. Chiều đang xuống nên mặt trời vội chui vào đám mây như người đang e thẹn. Xe lướt qua nhiều đoạn rừng, ôm khúc cua ngặt như cùi chõ làm bánh xe rít lên ken két.

Thỉnh thoảng gặp thoáng qua một đoàn người sơn cước nhàn tản đi dọc theo men lộ. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em, ai cũng bặp bặp cái tẩu trên miệng. Lá thuốc bay khen khét và ngai ngái, thốc vào xe mùi khó chịu nôn nao. Xe chạy nhanh mà cũng kịp thấy họ thi nhau nhổ phèn phẹt xuống mặt đất.

Đến lúc xe quặt vào thành phố thì đường đã lên đèn. Những ngọn đèn vàng quạch như người mất ngủ. Bác tài nhấn hồi còi cuối dài thậm thượt như mừng đưa mọi người về đến chốn đến nơi. Các bà buôn lục tục đứng lên thu vén hàng để không bị nhầm lẫn của nhau.

Rồi xe ngừng vào chỗ ở bến. Ai nấy tranh nhau xuống trước lấy được. Người mình vẫn thế, đi đến đâu vẫn không bỏ được lấn giành nhau : lên thì đòi lên trước, xuống cũng tranh xuống liền, chả trách trông ai lúc nào cũng lật đà lật đật.

Anh và tôi nán lại để mọi người xuống hết đi. Lúc này anh mới hỏi tôi : cô về đâu. Tôi thực sự lúng túng không xác định được rõ ràng nơi phải đến. Tôi ậm à ậm ừ tìm cách dấu quanh, anh cứ chờ lời tôi đáp.

Sau cùng biết là không dấu được nữa, tôi ấp úng nói với anh : đây là lần đầu đi thăm ba nên không biết ba đóng ở đâu nữa. Cũng định lên sớm sẽ hỏi thăm đường, nhưng lỡ giờ này rồi thì chịu thôi.

Anh nắm bắt được chữ " đóng " tôi thốt ra, nên anh hiểu ngay ba ở lính. Anh gật gật đầu và hỏi tiếp tôi : thế cô có biết tên đơn vị của bác không ? Tôi gật đầu lí nhí nói tên của binh đoàn, anh vui vẻ nói liền : tưởng gì chứ cô đã thuộc tên chỗ bác thì tôi có thể giúp cô được.

Tôi mừng húm, nhưng cũng tỏ sự ngạc nhiên. Anh nói là sau Tết mới đi mà sao giờ anh đã có vẻ thành thuộc cơ quan lính thế. Như hiểu ra, anh giảng giải : tôi sẽ đưa cô đến một trại gần đây, cô hỏi thăm thì cùng là quân nhân ai cũng biết ngay nơi bác đóng.

Tôi yên tâm dần. Có thế mà tôi chẳng nghĩ ra. Tôi định nhờ anh chỉ đường để tôi tự lo một mình, nhưng anh không chịu. Hai đứa lếch thếch ôm quà của ba dẫn nhau đi.
Do Thanh
#29 Posted : Wednesday, November 30, 2005 4:20:58 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Mùa xuân 4

Dù có anh ở kè kè bên cạnh để hướng dẫn đường, hỏi han nơi ba đóng mà trong bụng tôi vẫn không hết âu lo. Từ nhỏ có khi nào ra đường một mình, đi đâu cũng có ba đưa đi. Bây giờ bày đặt làm dóc đi tới nơi xa lạ mà chẳng cụ bị gì ráo. Con gái con nứa phải dè chừng, đằng này tính đi là rốc đi, chẳng lo xa chi hết.

Giá như gọi cho ba trước thì có lẽ giờ này đã được ba đón, chứ có đâu lếch thếch như ri. Tôi lại chợt sợ rủi ro tết nhứt đơn vị thảy ba đi nằm ấp đâu đó, làm sao nhắn ba hay được. Tôi tự trách mình, bị nạn phen này mới mở mắt sáng ra.

Có nhắn cho ba thì hoặc ba xin ở lại chờ, hoặc ba nhờ ai đó đón con gái. Bây giờ thì đành giao phó cho sự may rủi chớ sao.

Hai đứa đứng ở vọng gác thu lu chắn ngay giữa cổng. Anh nói gì đó với người lính, kế thấy anh ta lấy thỏi sắt gõ vào kẻng. Từ trong phòng trực một người ló ra, anh lính chỉ hai đứa vào nơi đó. Tôi đi theo lặng im như một cái bóng. Anh lại nói gì đó với nhân viên trực, tôi thấy ông gật gật đầu.

Tiếng máy truyền tin rè rè một hồi, liền đó tôi nghe người trực hỏi tên ba. Chỉ nghe u u tiếng sóng trong máy, rồi người trực nói gì đó với bên kia đường dây. Xong anh ta dặn hai đứa : may gặp ổng rồi, ổng nói hai người chờ ông tới đón.

Tôi mừng quá, ôm chầm lấy anh và nước mắt tuôn dòng dòng. Anh quýnh quáng đỡ tôi, nhỏ nhẹ an ủi. Tôi lí nhí nói cám ơn. Anh định đi, tôi xin anh ở lại chờ khi ba tôi đón đã. Anh chấp thuận.

Một lát có tiếng xe đốt 4 rù rù và đến ngừng lại cạnh vọng gác. Anh lính lại gõ một tiếng kẻng, người trực cho lệnh dở ba ri e lên. Xe đốt chạy vọt vào, ba tất tả bước xuống, sững người nhìn chăm bẳm tôi. Tôi gọi lên : ba và thế là khóc ngon khóc lành cho nư cơn chờ chực.

Ba cũng quên không hỏi gì đến anh. Đến khi anh xin phép đi, ba mới chưng hửng nhìn anh và ý hỏi tôi ai vậy. Tôi thưa với ba trường hợp anh đi cùng xe và giúp đỡ tôi suốt từ lúc đến tới giờ. Ba xiết chặt tay anh cám ơn rối rít. Anh cúi chào ba, chào tôi rồi lẳng lặng quay ra. Tôi bíu vào tay ba và chỉ các món quà, ba lượm sắp lên xe rồi chào người trực và lái đi.

Trời đêm mù mịt, sương giăng đầy. Thỉnh thoảng xe qua những chỗ có ngọn đèn chỉ thấy một màu vàng như mắt người đau gan. Ba bảo đèn trên cao nguyên phải giữ màu đó thì lái xe mới phân biệt được sương muối mà giữ xe chạy đúng.

Tôi huyên thuyên kể chuyện nhà với ba. Ba vừa lái vừa nghe, chốc chốc lại như mắng : con nhỏ ẩu thiệt. Tôi ké né không dám cãi, chợt nhớ đến la to lên : chết cha. Ba sửng sốt đạp thắng xe lại hỏi : gì đó. Ba tưởng tôi còn bỏ sót quà bánh gì, ba bảo : thôi để lại cho anh em ăn tết. Tôi nói không phải mà sực nhớ là chưa hỏi tên anh nên mới la lên. Ba cười : vậy mà cũng làm ba hết hồn.

Xe ba vào đơn vị, mấy tiếng la oang oang : bố về, bố về. Cả đám nhao nhao ra bao quanh xe. Ba la toáng lên : tụi bay lui ra, con gái tao đi đường gặp đắp ụ nên còn mệt, đừng xớ rớ làm con nhỏ sợ. Từ từ mai có quà, thế nào tụi bay cũng được dự.

Tôi chợt nhớ năm nay tháng chạp thiếu, mai là giao thừa rồi. Chỉ nghĩ bấy nhiêu đã thấy lòng khua động mung lung. Làm như cái giờ khắc thiêng liêng của ngày giao mùa đã lấp ló ùa vào ngay giờ rồi vậy.

Dãy nhà nằm nép trên một triền đồi, trông xuống mù mù đầy bóng tối. Những hạt sương rơi nhanh như giọt mưa, những mái tôn đã thấy nhiễu giọt. Ba đưa tôi về chỗ của ba, dặn dò tôi cứ yên tâm ngủ, ba lo nốt phiên trực mai sáng sớm ba về.

Tôi nằm một mình không tài nào ngủ được. Cứ dày vò về cái sự vô tâm của tôi. Anh đã hết lòng lo lắng cho mà khi thấy ba không hỏi được cái tên để về khoe với má. Rồi cũng chợt lo là không biết má ở nhà sốt ruột thế nào. Tâm tư má lúc nào cũng đeo đeo theo con gái, chắc hồi xe nằm dọc đường má ở nhà cũng thấy thâm tím ruột gan.

Rồi sự mệt mỏi làm cho mắt tôi sụp xuống và mê đi lúc nào không biết. Thấy mình lạc vào con đường đầy hoa mai nở vàng ươm. Xa xa là một con suối uốn quanh với màu nước trong xanh như ngọc. Và cũng thấy mình đang nhẹ bước vào bến xuân. " Ôi lũ chim giang hồ ngập ngừng trên bến xuân " (VC-PD), câu ca nghe văng vẳng đâu đây nghe êm êm da diết.
Do Thanh
#30 Posted : Thursday, December 1, 2005 12:09:07 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Mùa xuân 5

Trời sáng từ lúc nào tôi không rõ. Chỉ khi nghe tiếng ba ơi ới, tôi mới tỉnh thức. Tôi còn kịp nghe đoạn chót câu nói của ba : đâu, cô gái; rượu của ba thức chưa. Lên ăn Tết với ba mà nằm trưa trờ trưa trật như vầy thì còn biết cảnh cao nguyên xấu đẹp ra sao nữa. Tôi vùng dậy ngay.

Tính ba vẫn vậy, chưa thấy người đã thấy tiếng, mà giọng thì lúc nào cũng oang oang như vật bò. Tôi mừng thấy ba còn nói to, như vậy là ba còn khoẻ. Tôi tưởng mấy năm xa nhà, xa má, thiếu sự chăm sóc, ba sẽ giảm yếu đi, vậy mà không, ba vẫn dậy sớm, vẫn hăng hái. Tôi thầm cám ơn sự phù hộ mầu nhiệm nào đó khiến ba vẫn còn năng hoạt.

Ba đang đứng phía sau nhà. Trời mù mịt sương giữa núi rừng trùng điệp. Ngút ngàn chỉ thấy lờ mờ những dáng cây lẫn lộn với màn sương, dầy như phủ khói. Nghe tiếng chân tôi, ba gọi : ra đây, ra đây. Tôi đến đứng cạnh ba, không khí loãng mà nặng, xông nồng vào cánh mũi.

Tôi nhìn xa xuống sườn đồi, con đường mòn len lách vắng hoe. Những cuộn kẽm gai giăng đầy quanh khắp, nhiều lớp cách nhau từng đoạn. Trên dây mắc đầy những ống bơ và chĩa cạnh nhọn như nắm gai tua tủa ra phía ngoài. Tôi chú ý đến một đóa lay ơn lạc loài mọc giữa một vòng kẽm bên cạnh, màu hoa đỏ thẫm và lóng lánh hạt sương. Ba khen : con nhỏ cũng có vẻ lãng mạn. Tôi thẹn đỏ mặt nhưng vui sướng.

Ba chỉ tay một vòng mà giảng giải cho tôi : con xem ngọn đồi này chế ngự tất cả, vậy mà lâu lâu vẫn bị ăn đạn pháo kích. Nếu quê hương mình đừng chiến tranh, chiều chiều thả dài theo con đường mòn xuống tận phía sâu cũng đẹp và hay lắm đấy chứ. Ba còn nói thêm : tuốt ở dưới có con suối rất trong, nghe nói ai tắm da đều trở nên trắng đẹp. Rồi ba lại chỉ một quả núi thấp gần gần : đó không phải là núi non đâu mà xưa là mỏm của núi lửa phun đã lâu nên bây giờ sót lại chỉ có thế.

Rừng tít tắp bạt ngàn. Tôi không nhận ra loại cây nào mọc ở đó. Ba khoác một vòng tay : cao su, chỉ toàn cây cao su thôi. Ít lắm có chen một vài đồn điền cà phê. Rồi ba bảo bữa nào sẽ đưa tôi đi xem cho biết. Ba cũng hứa sẽ dẫn vào buôn cho thấy nếp sống người cao nguyên. Ba bảo : họ thực và tin nhau như tờ giấy.

Tôi hít vào phổi một hơi dài. Mùi hoa mai rùng rùng nghe dìu dịu. Hoa nở khắp các đồi, bao dài quanh khóm trại. Mới sáng sớm ngày cuối năm mà mùi hoa đã sực nức như lời mời gọi mùa xuân tới. Chợt ba đưa tay ngăn tôi và cho một ngón lên môi như chặn đừng ra tiếng. Rồi ba ghé sát vào tai tôi hỏi : con có nghe gì không ? Tôi ngơ ngác như chú mán rừng ra phố.

Ba hóm hỉnh cười nói rất khẽ : con lắng nghe đi, tiếng nụ xuân đang len lén cựa mình. Tôi bàng hoàng như chính tay vừa chợp được những nụ chồi nứt toạc ra nghe róc rách. Tôi thấy như bầu trời rực sáng màu xuân.

Ba thở dài : đánh nhau gần 20 năm rồi đó con. Giọng ba rung rung cảm động, mắt ba lóng lánh một nét buồn. Ba nhìn về hướng cuối trời, tôi nghĩ ba đang nhìn về phía căn nhà má đợi. Và thế là ba không muốn nhìn cảnh vật nữa, ba rủ tôi đi vào. Tôi bước đi theo ba mà tự dưng cũng thấy nao nao.

Các anh lính thấy ba vào, ào ào chào bố. Các anh cũng ỏn ẻn nhìn tôi. Ba bảo tiếng thật to : tụi bay không được lộn xộn chọc cho con gái tao sợ. Mọi người bày bàn, ta lai rai đón Tết từ lúc này đi. Các anh lính lăng xăng hỏi ba, hỏi tôi về quà bánh tết. Ba bảo lần nữa : tụi bay bóc chừng ba cái bánh chưng thôi, còn để tối đón giao thừa nữa chứ. Ba bảo một anh lính gần đó : mày xách xe ra phố thu hết rượu về đây ăn Tết. Ba giúi cho anh ta một nắm tiền, anh lảng nhanh như viên đạn ra khỏi nòng súng.

Ba bảo với tôi : lính tráng tầy huầy nhưng rất thật. Trông tướng thằng nào cũng bặm trợn mà thiệt là hiền khô. Thấy con gái bẽn la bẽn lẽn như cô dâu mới cưới. Ba cho con làm chủ xị bữa nay, thằng nào gục kệ xác nó. Tôi lo sợ vì chưa hề bao giờ uống rượu, ba hiểu ngay nói luôn : con đừng lo, ba đặc cách cho con uống coca. Tôi mừng húm.

Mọi người ngồi quanh mấy cái chiếu. Ba bảo : chỉ để một thằng canh cổng chính, còn tất cả tập trung vào đây. Liệu nhớ thay đổi nhau để đứa nào cũng có phần hưởng. Hôm nay ngưng chiến, chẳng sợ bọn chúng mon men đến phá làng, mà dẫu có mò tới thì mình đang say càng đánh cho chúng chạy re, chớ lo chi.

Ai nấy vào chỗ xong thì rượu về tới. Khệ nệ chú lính ôm vô mấy cái vò. Ba đợi mọi người yên ngồi thì ba tuyên bố khai tiệc. Ba giới thiệu tôi và khen lấy khen để con gái ba. Mắt anh nào anh nấy tròn xoe như chiêm ngưỡng và cảm khích. Ba nói : tụi bay thấy con gái bố chì không, dám một mình lên ăn Tết tiền đồn, giữa đường lại gặp ma đắp ụ mà vẫn tỉnh queo có sợ gì đâu.

Ba khen con gái, nhưng ba dấu đi tính nhè của tôi. Mấy anh lính hò dzô dzô để hoan hô tôi. Máu trong người tôi cũng chạy rần rật hòa vào cái vui tập thể. Rồi các anh thi nhau hò, người ca cải cách, người hát xàng xê. Có ai lại ư ử nói lối và nhập xề vô câu vọng cổ. Anh kể về nỗi lòng người lính xa nhà và nhắc tới một bà mẹ đang chờ, đang đợi. Có tiếng sụt sịt nhè nhẹ đâu đây. Một anh bứt ngang : ê tết nhứt, cấm khóc. Thằng nào khóc phạt rượu. Lại tiếng một anh khác hùng hổ : tết cấm hát nhớ nhà và anh nạt người mới ca đổi bài khác đi cho đỡ bâng khuâng.

Người người ăn như hổ. Thịt quay, bánh hỏi, xá xíu thay nhau vơi. Tiếng ních rượu nghe chót chót như chưa đã. Có anh khè khè như rắn hổ say mồi. Các anh thi nhau dùng đũa, muỗng gõ vào gà men, ca, bi đông nghe rổn rẻng và vươn dài cổ ra ca tập thể một bài hát lính. Tôi nghe câu được câu còn về điều gì như là " chiến trận còn dài, ta còn tiếp tục lên đường chiến đấu xông pha ".

Ba cũng gật gù vui, có lẽ ba thấy cái tết này ý vị nhứt. Ba chốc chốc lại nhìn tôi, mắt chói sáng lung linh. Ba cứ la dzô đi bay và ba hò tất cả cùng uống. Mặt ba càng lúc càng hồng hào, những phiến hồng cầu rưng rưng làm cho ba thêm phấn chấn. Ba bảo tôi : sau Tết con gái ba về dưới đó, con ráng kể cho má nghe chiện cha con vui đón tết ở đây. Tôi dạ dạ xin vâng.

Tiệc vui cho đến khi mấy anh lính lăn chiêng nằm lăn ra tại chỗ. Đám người còn lại thu dọn chỗ ngồi nhỏ lại dần và tiếp tục vui say. Ba vẫn cầm cự được, dũng mãnh như viên tướng. Cuối cùng thì ba hô ngừng, trưa rồi còn ngủ một chút, tối thức đón giao thừa nữa. Tất cả tản đi, doanh trại trở về với cái vẻ bình thường mọi bữa.



Do Thanh
#31 Posted : Sunday, December 11, 2005 12:07:33 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Mùa xuân 6

Kể từ giây phút này, tôi thấy như thời gian trôi chậm hẳn lại. Từng giọt, từng giọt giây phút cứ thanh thản dần qua. Nắng vẫn lên, nhưng trời buốt lạnh. Rùng rùng rùng rùng như có một sự cựa quẫy âm thầm đang biến diễn ở quanh đây.

Tôi nghe rõ tiếng vỏ cây nứt nhè nhẹ, tách ra từ một mầm sống đang trỗi mạnh lên. Rồi gió cùng rung lá, se se như bàn tay ai vừa xoa lên đôi má. Mùa xuân đang bước đi rón rén ở đâu đây.

Tôi cố im lặng để bắt được cái thần của vũ trụ. Tôi muốn hòa tan trong dáng ngọc mùa xuân. Tự dưng tôi thấy lòng mình hân hoan phơi phới. Ba nằm đó, thở đều trong giấc ngủ. Ngọn đồi vẫn lung linh một bầu khí thiêng liêng.

Và bóng tối phả đến. Buổi chập choạng của ngày nguyên tiêu như vừa muốn xăng xái, lại vừa ngập ngừng e lệ. Lác đác từ những đồi xung quanh đã có tiếng súng bắn lên trời. Tôi nghĩ một anh lính nào đó đang bắt đầu thấy nhớ nhà khi nàng xuân đang từ từ đến chậm. Rồi tít từ phía phố xa xa những tiếng pháo cũng vang lên.

Càng lúc súng lẫn pháo càng thay nhau giữ nhịp. Trời đã tối đen nên thấy rõ đường đạn bay lên. Những đường đạn vút đi nhanh như tia chớp. Tôi thấy lòng chợt buồn, giờ này má ở nhà thế nào.

Người lính đêm giao thừa khát khao một ngày phép. Cho nên không được về, anh dùng súng xua đi nỗi nhớ mong. Một năm mỗi lần Tết có bao nhiêu trường hợp tỏ tình như thế. Tôi lẩn thẩn hỏi liệu có ai thống kê để nắm được số đạn bắn vu vơ.

Chiến tranh tốn kém quá mà lòng ai cũng vá đầy trăm mụn. Đêm giao thừa này có bao nhiêu người sống xa nhà. Người lâu nhất đã bấy nhiêu năm và người mới nhất thì nay là lần thứ mấy. Tôi hỏi mà không sao giải đáp được.

Ba choàng dậy hỏi mấy giờ rồi. Tôi thưa với ba giờ giao thừa sắp đến. Ba trách tôi sao không đánh thức ba. Rồi ba khua anh em chuẩn bị đón giờ đổi mùa chộn rộn. Ba tập họp mọi người như buổi sáng, bày các thức má lo ra cạnh anh em.

Ba chúc mừng anh em ngày tết. Ba móc phong bao đỏ trao tặng mỗi người. Ba cũng không quên giành cho tôi một phong bao ba cất riêng ở túi khác. Rồi ba yêu cầu mọi người giữ một phút im lặng để tưởng nhớ đến những anh em đã ngắn đoạn ra đi. Tôi thấy chừng như vai ai cũng run run, riêng tôi có phần sụt sịt.

Tôi nhìn ba, người đang im lặng đứng cúi đầu. Tôi dường thấy đôi vai ba như đang có vật gì rất nặng đè lên đó. Tôi thương ba vô cùng. Giá gì đêm nay mọi người đều về nhà và từ nay thôi không còn tiếng súng nữa. Biết rằng đó chỉ là một ước nguyện vu vơ mà sao tôi thấy lòng ấm lại.

Sau phút mặc niệm, ba mở tiệc ngay. Ba cố cất giọng to lên để xua đi những lấn cấn đau thương vừa nhem nhúm lên nơi lòng người còn lại. Ba nói tết rồi, mọi người nên giang tay đón lấy tuổi mới của mình.

Gió từng cơn thổi ập vào át cả tiếng máy GN tạo nguồn điện phòng thủ. Pháo nổ nhanh đậm thêm, đạn cũng bắn hung hãn hơn chập trước. Bầu trời như tung toé ra thành muôn mảnh để đánh dấu một năm mới bắt đầu.
Do Thanh
#32 Posted : Monday, December 12, 2005 1:00:33 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Mùa xuân 7

Mọi người cùng cất lên tiếng hát mừng xuân. Ai cũng cố hát to lên để khỏa lấp đi nỗi nhớ nhà đang dâng lên ngùn ngụt. Tôi thấy ba vui với anh em, nhưng đồng thời tôi cũng thấy ở ba một vẻ gì gượng gạo. Tôi biết ba dấu tôi, vì không bao giờ bằng lúc này ba đang rất nhớ đến nhà.

Ba năm liền rồi, ba chưa một lần được về ăn Tết. Anh em còn có thể được ba lơ cho đi, còn ba thì lúc nào cũng giữ nghiêm kỷ luật. Ba bảo mình không thắng được mình thì còn mong chỉ huy được ai.

Tội nghiệp má năm nào cũng chờ, cũng đợi. Biết là ba khó về mà gần cuối năm má đều lo gói bánh, làm nem. Má cứ lầm thầm nói một mình : biết đâu đó, năm nay ổng sẽ về. Rồi ba mươi chờ hoài không thấy, má buồn chẳng thiết làm chi.

Cúng giao thừa xong má đi ngủ. Nhưng tôi biết làm sao má ngủ nổi. Tâm hồn má lúc này đang hướng về một phương trời nào, ở đó có ba. Mùng một, mùng hai má đi chùa cầu an cho ba và xin xâm lấy lộc.

Thấy má lăng xăng nhiều khi tôi muốn cản, nhưng lại tội cho người suốt đời cứ mong chờ nên tôi đành để má tự ý làm mọi điều cho má được vui. Điều này tôi thưa với ba sau đó khi giao thừa đã qua và ba lẳng lặng nghe không nói gì hết.

Mùng một ba chở xe tôi đi dạo phố phường. Xác pháo đỏ vương vãi khắp nơi, ba gật gù bảo : ấy là chiến tranh mà người ta còn hăng đốt thế. Một mai nếu hòa bình... đến đây ba nghẹn ngào không tiếp nổi. Tôi phải giả bộ nói huyên thuyên cho ba quên cái cục nợ ở cổ ba đi.

Mùng hai ba đưa tôi thăm vài khu rừng cao su và cà phê như đã hứa. Hai cha con ngừng xe và thả bộ len giữa những gốc cây to. Nhựa tuôn trào như sữa, ngày tết phu phen nghỉ nên nhựa tự động chảy rào rào.

Mùng bốn ba gọi xin chỗ trên chiếc phi cơ quân sự để tôi trở về nhà. Ba nói : đầu năm ba muốn con gái ba phải đi đến yên thân, ba không muốn con mạo hiểm đi trên lộ rủi có bề gì thì má trách ba chết.

Tôi bùi ngùi xiết tay ba và bước vào khoang máy bay. Tiếng động cơ rùng rùng như xẻ gỗ. Rồi chiếc C-130 bốc lên cuốn bụi đỏ mù trời. Phi cơ đảo một vòng chào sân, tôi còn thoáng nhìn thấy dáng ba đang đưa tay vẫy vẫy. Không kìm được nữa, nước mắt thi nhau rơi.

Vùng của ba đóng mất dần ở dưới đó. Bây giờ chỉ còn những đám mây lững thững như lọn bông gòn bay tản mạn khắp nơi. Đột nhiên, tôi lại thấy xót xa khi nhớ đến anh, liệu hôm nay anh đã đi trình diện chưa nhỉ.

Thế là tôi nói nhỏ một mình : xin anh thứ cho cái lỗi ngốc nghếch của em. Mùa xuân đã tàn phai chưa, tôi cũng không còn để ý đến...
Do Thanh
#33 Posted : Tuesday, December 13, 2005 12:24:15 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Như đám lục bình

Khi cậu tôi cưới mợ, ai cũng khen đám thiệt đẹp đôi. Hổng phải chỉ có bà con cô bác mới khen như dzậy, mà chính cậu tôi cũng nói thế. Cậu nói dzới tôi : thiệt có phước mới lấy được mợ, đó nhỏ.

Tôi mừng lắm, hỉ hả vì cậu chọn được người tốt. Mợ về làm dâu nhà chồng, dù ông bà ngoại hổng còn, mợ vẫn khép na khép nép. Hồi đó cậu mợ ở chung nhà dzới má, mợ cứ giữ tánh chừng chừng.

Suốt ngày mợ lỏn lẻn ra dzô, ít dám nói hay hỏi ai. Má phải nói tới nói lui, thét rồi mợ mới quen. Cậu thì muốn ra ở riêng, nhưng má cản. Má nói : còn hai chị em, nhà lại rộng rinh rộng rang, hổng chịu ở, lo đi mướn cho tốn tiền, lụi hụi đầu tháng cuối tháng lo tiền thuê bắt mệt.

Hồi đó, tôi chỉ muốn quanh quẩn bên mợ. Hằng ngày được mợ chăm lo cho miếng ăn, tấm áo, tôi thấy mừng mừng. Khi mợ cháu quen nhau nhiều, tôi mới hỏi mợ về lời khen của cậu. Mợ cười cười nói : cậu con thương mợ nên nói thêm dzô, chớ mợ quê lắm. Con đừng nghe cậu nói giỡn mà tưởng lầm.

Tôi thì tôi cho là mợ khiêm nhường. Tánh tình mợ hiền khô, miệng lúc nào cũng cười chúm chím như hoa hàm tiếu, môi hồng hồng như hạt lựu quanh năm. Mợ rất dản dị mà cái tướng lại sang. Tóc tai chải có dề, có lớp. Mợ đâu có chưng diện mà ai thấy cũng ưa. Mấy sợi tóc mai trên đầu mợ dùng que sắt gắp than chấn cho có lọn mấy đoạn, nên khi chải thấy quăn quăn lạ lẫm vô cùng.

Ở với má lâu lâu cũng chừng vài tháng, cậu cứ một hai xin đi. Má nói hoài hổng được, nên thôi đành để cậu mợ đi cho tiện bề dễ chịu. Cậu mợ đi rồi, nhà vắng làm sao. Thiếu mợ, tôi thấy như mình vừa đánh rơi một vật gì rất quí. Tôi trở nên rầu rầu, học hành chậm lụt đi thấy rõ.

Má thấy lo nên căn vặn hỏi han. Tôi cứ chối là hổng có chi đâu má. Rồi má cho phép tôi tuần nào cũng qua bên cậu mợ ở chơi. Cậu mợ lo cho ăn đến chiều mới trở dzìa. Tới lui thét quen nên có dịp là tôi ghé lại. Nhiều bữa đi học dzìa, cũng ghé một chút mới đã nư.

Có bữa bắt gặp mợ đang ngồi nhổ tóc sâu cho cậu. Thấy tôi cậu mợ cũng cứ vẫn tự nhiên. Cậu còn bày đặt hỏi tôi : nhỏ có thấy mợ lo cho cậu hôn, đó nhỏ mới tin là cậu có phước. Mợ háy háy cậu, cậu hềnh hệch cười trừ.

Rồi cậu nằm cậu hát í o : đời tui như đám lục bình, nổi trôi gặp đươc bạn tình vớt cho, ơn này em đã dành cho, hồng duyên đã định so đo làm gì. Mợ dựng cậu ngồi dậy, lảng đi chỗ khác. Tôi dzìa học với má, má nói : cậu mày ăn nói tào lao, cháu còn con nít mà lăng xăng nói bậy.

Cuộc đời cậu tưởng như vậy thì lẽ nào gặp thua thiệt. Vậy mà đùng cái cậu quay dzìa ở nhà má lâu lâu. Má gặng hỏi, cậu cứ chối quanh : có gì đâu chị, nhớ nhà dzìa chơi rồi chán lại đi. Má hổng tin, má cứ nói với cậu : cậu đừng bày đặt đứng núi này trông núi nọ. Hổng thương mợ còn rị mọ muốn thương ai. Cậu ngó thử làng trên xóm dưới có ai hơn mà kén chọn đặt bày. Đây rồi cảnh côi cút đến bạc đầu mới tiếc.

Tôi cũng buồn cậu lắm. Người như mợ mà hổng chìu nổi cậu thì liệu ai sẽ làm hơn. Cho nên tôi dấu má lén đến thăm mợ để dò la tin tức. Mợ gặp tôi vẫn hớn hở như xưa. Mợ hổng nói gì chiện cậu dzìa bển mà chỉ nói là cậu biểu đi thăm chị ít lâu sẽ lại nhà.

Tôi chặn lời mợ, a la nói đại như mình nắm được nguồn cơn : sao cậu nói với con là mợ hờn giận cậu. Mợ làm như chưng hửng, trợn tròn mắt lên hỏi vội sang tôi : cậu nói dzậy hả, trời ơi, ổng nói thêm cho mợ. Cậu con mà mợ giận thì còn ai để mợ lo.
Do Thanh
#34 Posted : Wednesday, December 14, 2005 12:34:00 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Như đám lục bình 2

Tôi đem chiện mợ kể dzìa học lại cậu nghe. Không khen thì chớ, cậu còn lớn giọng la tôi : còn nhỏ đừng bày đặt làm chim xanh nghe nhỏ. Tôi tức cậu muốn chết, tôi muốn đem hòa bình lại cho gia đình cậu mà cậu lại ghét tôi. Má ngồi đó nghe hết mà hổng nói.

Tôi giận cậu thật rồi, tôi hổng nói hổng rằng, tôi nguây nguẩy bỏ đi. Má cũng đứng dậy đi theo tôi. Ra sau vườn, má chặn tôi lại, hỏi đầu đuôi cặn kẽ. Tôi nhứt nhứt kể lại hết với má lời mợ nói. Má gật gật đầu.

Sẵn trớn, tôi hỏi má luôn : cậu la con đừng bày đặt làm chim xanh. Vậy chim xanh có nghĩa là gì hả má. Má vuốt tóc tôi : đừng giận lẫy cậu mà con. Cậu đang giận nên no mất ngon, giận mất khôn. Để rỉ rả rồi má tìm cách khuyên cậu. Và má giảng cho tôi : hồi xưa trai gái quen biết nhau khó lắm, cha mẹ thường cấm cản hổng cho gặp mặt nhau. Cho nên phải nhờ người đem lời của nhau trao qua đổi lại, người làm việc đó ta gọi là chim xanh vậy mà.

Thiệt ra dẫu tôi có làm chim xanh thì đâu có gì xấu. Ấy là tôi mong muốn cậu mợ trở dzìa lại với nhau. Thế nhưng cái kiểu cậu nói hùng hổ làm tôi tủi, nên tôi tức là tức chỗ đó. Tôi biện bạch với má, má thông cảm ngay. Má nói : ối hơi đâu mà hờn giận người trong nhà.

Tuy vậy cả tuần tôi không muốn gặp cậu. Thấy cậu ở đâu là tôi lủi tránh đi ngay. Cậu cũng lỏn lẻn ra chừng ân hận, cậu cứ mon men kiếm chiện gần tôi. Tôi càng làm cao cho đã nư. Cậu hỏi gì, tôi cũng như điếc hổng nghe thấy. Cậu đành kiếm chiện làm hòa : nhỏ dzậy mà giận dai, thôi cho cậu xin lỗi.

Tôi vẫn hổng chịu. Vùng vằng hất tay ra khi cậu muốn giữ tôi. Rồi tôi dông tuốt. Cậu đứng nhìn theo cười tủm tỉm. Tôi vội chạy mà còn nghe kịp lời má nói với cậu : ai biểu cháu nó giúp mà cậu lại la nó làm chi. Cậu cũng đáp với má : còn chị nữa, má con giống nhau hệt.

Tôi ra sau vườn. Mùa lựu chín phả mùi thơm thoang thoảng. Nhớ hồi nhỏ ham ăn thấy lựu chín là hái dấu đi. Ăn nhiều tới độ no cành bụng hổng ăn cơm được, miệng lúc nào cũng dính màu nhựa lựu hồng hồng. Má hối ăn cơm cứ kiếm chiện đang no, má nói : ham ba trái lựu có ngày đứt ruột.

Hồi nhỏ nghe má nói sợ hết hồn. Giờ lớn mới biết ra má cản hổng muốn mình ăn nhiều đâm bịnh. Tôi đi dọc theo con đường trong vườn, nắng xuyên qua những kẽ lá rọi loang lổ trên nền đất. Tôi nghe văng vẳng tiếng cậu hò thơ : chiều chiều nhìn nắng xiên khoai, lòng ta vương vấn nhớ ai hở lòng. Không cần nghĩ xa xôi, tôi cũng biết ngay là cậu đang nhớ mợ. Tôi định hát ghẹo cậu : nắng xiên khoai thì lấy nón đội, chớ người xa người thì tội lắm ni. Giùng giằng đi, ở làm chi, chiều đang xuống vội ngại chi mà (hổng) dzìa.

Tôi đọc đi đọc lại câu hò cho nhớ. Sau đó tôi đem học lại má nghe. Má đưa tay nhứ nhứ trên đầu tôi như muốn ký mà nói : con nhỏ mà cũng lí lắc. Tôi đem câu hát của cậu sang đọc với mợ. Mặt mợ ửng hồng như có ráng trời soi. Mợ suy nghĩ một lúc rồi dặn tôi : con dzìa hát câu này cho cậu, đừng nói là mợ gởi. Tôi tới lượt cười cười, mợ nói : hay là thôi. Tôi phài vội đính chánh là vì vui nên mới cười, chớ hổng dám đàm tiếu mợ.

Cũng phải một hồi lâu mợ mới nói : thì con hát là bóng tà đã lặn chiều hôm, chờ ai hổng thấy nguội cơm, lụn đèn. Tôi vui hết biết, cuộc sống ở quê mộc mạc mà sao ai mở lời cũng thành bài thành bản.

Vậy mà cậu trở dzìa bên mợ hồi nào tôi hổng hay. Chừng chợt nhớ thì lại gặp cậu được mợ ngồi nhổ tóc sâu như trước. Mỗi lần cậu thấy dáng tôi lởn quởn trong sân là cậu lại nói nhỏ với mợ : con chim xanh nó sang đó. Tôi không nghe, hỏi lại, cậu chối lia chối lịa. Còn mợ thiệt tình nói lại cho tôi nghe, tôi a vô nhõng nhẽo với cậu : con hổng chịu, cậu nói xấu con. Mợ cười rung cả hai vai, còn cậu thì liền miệng la bải hải.
Do Thanh
#35 Posted : Thursday, December 22, 2005 11:02:06 AM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Như đám lục bình 3

Cái bóng hạnh phúc mỗi người quan niệm theo một cách. Dưới con mắt tôi thì cuộc sống cậu mợ như vầy là tốt, là đẹp, là huy hoàng, là nhứt rồi. Còn gì sướng bằng chồng nói vợ nghe, hai người lúc nào cũng líu lo như đôi chim chiền chiện.

Tôi nghĩ rằng nếu sau này lớn lên, trai khôn có vợ gái ngoan có chồng, tôi chẳng mong chi hơn được một người biết yêu thương, chìu chuộng mình thì có biểu tui cực nhọc tới đâu tui cũng chịu. Chỉ cần người ấy ăn nói ngọt ngào, sửa sai khi tui lầm lỗi, nhưng đừng la mắng nặng lời vì tui hay tủi lắm.

Tui sẽ hết lòng phụng sự anh ta, trưa nào cũng ngồi tựa bên anh nhìn ánh nắng liu riu rọi xuống mảnh vườn chút xíu. Lớn lớn một chút, có con có cái, cả hai lo dạy dỗ chúng nên người. Về già, hai mái đầu trổ muối tiêu, tui sẽ ngồi nhổ tóc sâu cho anh cũng như mợ lo cho cậu vậy.

Thế mà cậu tui hổng chịu mới tức chớ. Xa mợ thì nhớ, ỉu xỉu ỉu xìu, mặt mày chảy dài coi thấy thảm, vậy mà lần mò dzìa với nhau ít bữa là y như lại tiếng nhỏ, tiếng to. Má tui là rầu nhứt, ngó tới ngó lui còn có hai chị em, má chỉ mong sao cậu vui thì má mới thở phào cái ọt. Còn cậu mà cứ trầm trật, trầm trầy thì má cũng thấy vẻ ủ ê.

Má hết lời nói với cậu : lớn bộn rồi, cũng dễ dãi chút đi. Làm khó làm dễ chi cho cảnh nhà thêm lụp chụp, mà cẩu cũng có sung sướng gì. Cậu im im hổng cãi, mà nghe theo lời má thì cũng cà trớt cho qua.

Tội cho mợ lẻ loi một bóng. Người nữ khi bước chưn ra khỏi nhà cha mẹ là thuộc gia đình khác rồi. Có vui có buồn cũng cắn răng mà chịu, trở dzìa nhà học chiện có khi còn bị má ruột mắng mỏ hổng nghe. Cho nên mợ cứ ôm lấy cục sầu trong lòng. Mấy hồi cũng muốn sang tâm sự với má tui mà vẫn sợ chị em người ta binh nhau chắc gì cho là mình đúng.

Càng lớn tui càng nhận ra cái chỗ tế nhị này. Tui năng lui tới thăm mợ thường hơn và hết lời đốc mợ sang mét má tui xì nẹt cho cậu một trận cho tởn. Nhưng mợ sợ, cứ nhắp nhắp như người muốn nhảy qua mương mà ngán trợt.

Tui đứng về phe mợ. Gặp lúc có hai cậu cháu tư riêng, tui tấn công cậu luôn. Cậu nổi xung la : mày đừng bày đặt trứng khôn hơn rận nghe nhỏ. Tôi bắt đầu cãi lại : cậu thì cho ai cũng là con nít. Cậu cứ õng ẹo đây rồi khi bóng hạnh phúc bỏ cậu ra đi, cậu mới tiếc là muộn đó đa.

Cậu cung tay lên đòi khẻ đầu tui. Bây giờ thì tui không còn chạy như hồi nhỏ nữa : cậu cứ đánh con đi, mà cậu phải nghĩ suy để thấy lời con nói trúng chớ. Cậu còn muốn gì hơn nữa, mợ hầu cậu cơm bưng nước rót, cậu khoẻ re mà còn đứng ngó lên trời. Cậu nhìn tới nhìn lui coi có ai được như cậu hôn? Người ta chỉ xin có một phần mười cái hạnh phúc cậu đang nắm trong tay mà hổng thấy, còn cậu có nó thì lại muốn giụt là sao.

Thân phận mợ ví như đám lục bình trôi lăn tăn dưới dạ cầu nước chảy. Vốn lạc loài nên may rủi đẩy đưa. Nhiều bữa cậu đi đâu đi miết, mợ vẫn nhứt tâm chờ cậu dzìa ăn cùng. Cơm nguội hết, bụng thì đói như có mớ lòng tong đang quậy nhào ở trỏng mà nhứt định cứ nhịn chờ theo.

Có khi cậu vui chơi ăn nhậu ở đâu đó dzìa cũng bỏ luôn cơm nước, mợ lại lăng xăng dọn dẹp đói nhàu. Tui bực lắm, xúi mợ phải phản kháng chớ đừng ù lì nín nhịn, nhưng mợ thì cứ : nhịn chồng cho yên cửa yên nhà có gì xấu hổ đâu con. Tui quay qua ngày ngà cậu, cậu giả tảng đưa đò. Tui dzìa học hết với má, má kêu cậu qua, tui giả lảng bỏ đi, cho má tui với cậu dễ nói chiện người lớn với nhau cho hết ý.

Rồi cậu dzìa, cái mặt chần dzần, còn má tui thì mặt cũng tái đi vì giận. Tui nghe ngóng coi dzìa cậu có hoạnh hoẹ gì mợ hôn, mà chỉ nghe mợ kể cậu la hoài trong miệng : cái con nhỏ xí xọn bày đặt mét thót, thấy ghét. Vậy mà tuyệt nhiên cậu không cấm cửa tui bao giờ, có lẽ vì cậu biết tui gan cóc tía, có cấm thì tui vẫn lui tới cản nổi đâu.
Do Thanh
#36 Posted : Sunday, December 25, 2005 12:45:29 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Như đám lục bình 4

Vậy rồi cậu đành đoạn bỏ đi cái ọt. Lần này cậu hổng nói hổng rằng. Một hôm, hai hôm, rồi ba hôm, hổng ai thấy, ai gặp cậu ở đâu hết. Tội nghiệp mợ lo lo lắng lắng, lòng như lửa đốt, lửa hun. Mợ nháo nhác như gà mẹ vừa bị diều sớt mất đứa con yêu quí.

Mợ lăng xăng chạy đầu này, đầu kia. Mợ gặp ai cũng hỏi han, dò dẫm. Tui nghe tin giận cậu vô chừng. Tui cũng a vô đi tìm cậu cho mợ. Nhưng cánh chim bằng đã cất bổng lên cao, làm sao còn tìm ra được một chút lông rơi để mà theo bén gót.

Má tui cũng ủ ê trong lòng. Má giận đến tím mày tím mặt. Má quay cuồng như cơn gió lốc đảo điên. Người má khô dần đi như cây lâu thiếu nước. Nhiều lúc cứ thấy má ngồi mong ra ngõ chờ hoài. Tui chắc má đang lầm thầm mong cậu về và chắc là gặp cậu má cũng chẳng còn muốn rầy nữa.

Thế nhưng " ai đưa con sáo sang sông, để cho con sáo sổ lồng bay đi ", cậu biệt tăm biệt tích. Sự ra đi đột ngột của cậu làm đảo điên tâm hồn người thân cận. Má, mợ và tui thảy đều nức nở tàn canh.

Đêm đêm đã thấy má nguyện cầu đều hơn nữa. Má xin cho cậu trở về, má dốc tâm ăn chay trường cho cậu mợ. Năm tháng qua lần, mợ hổng chịu nổi cảnh sống mình ên. Má phải nói tới nói lui, mợ mới chịu bán căn nhà dzìa ở chung với má.

Hai người đàn bà hẩm hiu sống dựa với nhau. Mợ xanh mét dần và ủ dột. Nhiều lúc mợ như người mất hồn, phải nói tới mấy lần mợ mới nghe ra câu chuyện. Những tin đồn thỉnh thoảng đưa về, nhưng cả gia đình hổng ai tin là thiệt.

Cho đến một ngày mợ nhận được chính thơ của cậu gởi về. Mợ xem xong khóc ngất. Mợ trao lại cho má coi, rồi má cũng thở dài theo. Tui hổng dám xin coi vì sợ làm cho người lớn thêm đau lòng hay khó xử.

Vậy mà mợ cũng tỉ tê nói lại tui hay. Mợ nói cậu bây giờ ở đâu trên một xẻo núi nào đó. Cậu cho hay cậu ân hận vì liều lĩnh hành động cho nư lòng, bây giờ sự thể đâu vô đó rồi, có muốn thoát ra cũng hổng còn được nữa. Cậu xin mợ tha thứ cho cậu và hẹn một ngày tái ngộ nào đó sẽ xảy ra.

Những mùa theo chưn nhau lướt trôi đi. Mợ lắt lay như cành non bị gió vặt. Đêm nào trời mưa dầm là y như mợ khó ngủ. Mợ cứ thắp đèn ngồi im lặng dài lâu. Mợ nhấp nhổm đi ra đi vô như mong trời bớt mưa, bớt gió.

Thoắt cái đã bao nhiêu năm qua rồi. Mợ héo dần, trở bịnh và không chịu đưng nổi. Mợ mất đi một ngày nắng đìu hiu. Má vuốt mắt cho mợ mà hết lời xin lỗi, chắc là má thay cậu em nhận khuyết điểm với người sắp ra đi. Tui đứng gần bên, cầm lấy bàn tay mợ run run mà nghẹn tủi. Mợ nghe má nói rồi trào giọt lệ cuối cùng. Và nụ cười gương gập chưa tắt hẳn trên môi.

Má con lo hậu sự cho mợ tươm tất và má nhứt định chôn cất mợ ngay sau vườn của nhà. Bình thường tui rất sợ ma, vậy mà chôn mợ ở ngay gần nhà tui hổng thấy sợ gì ráo. Ngày ngày tui ra chăm sóc mả mợ, nhổ cỏ, thay bông và có khi ngồi lầm thầm nói chiện với mợ như hồi trước.
Do Thanh
#37 Posted : Monday, January 2, 2006 2:26:12 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Như đám lục bình 5

Mợ mất đi, tui càng trở nên ngơ ngẩn. Lúc nào cũng như người vừa đánh mất một vật gì. Bước vô bước ra chỗ nào cũng lặng ngắt. Má tui hỏi, tui cũng vội lảng đi xa. Má thương con gái má và má tỏ vẻ sợ.

Vài lần má nói một mình mà thực sự là muốn tui nghe. Má nói : người mất đi như đem vàng đổ biển, sóng đánh tứ tung, biết vàng trôi đi đâu mà lặn tìm. Má nói có lý đó chớ, nhưng mà vắng mợ thì tui còn vui gì nổi.

Tui hậm hực với cậu, trách cậu vô vàn. Thâm tâm tui ngày nào gặp lại cậu, tui sẽ không hề nói một lời cho dù cậu có hỏi. Tui sẽ nhứt định hổng nhìn mặt cậu nữa đâu. Tui muốn thay mợ hành cho cậu buồn ủ buồn ê mới chịu.

Vậy rồi cậu đi đi miết hổng dìa. Trước má còn trông trông đợi đợi, thét rồi sự mỏi mòn của má càng tăng. Má cứ nhắc với tui : hổng biết cậu bây giờ ra sao nữa. Những năm trời lạnh dữ, má lo cho cậu rất nhiều. Má cứ xuýt xoa : cậu mày yếu xìu, e chịu mưa gió lạnh lùng hổng nổi. Rồi má sụt sịt, tui làm nư với má : cậu đi nào kể gì đến má con mình mà má thì lúc nào cũng còn lo cho cậu.

Má hổng giận tui, trái lại còn giảng giải cho nghe : con còn trẻ người nên chưa thấu được tình người ở trên đời. Người ta đông đủ chị em nên thiếu một người chẳng vào đâu hết, còn má chỉ có hai chị em. Nói rồi má đưa cái khăn chùi đuôi mắt, miếng trầu má đang ăn rơi rớt ra ngoài.

Má gập người xuống như người mới lãnh một búa tạ. Lưng má đã còng, lúc này thấy lại còng hơn. Mắt má vốn tèm lem mồ hôi giờ nhoẹt nhoè, hổng rõ là mồ hôi hay nước mắt. Tôi vốn sắt đá mà cũng cầm lòng hổng đậu, phải a lại bên đỡ má hỏi lia : có sao hôn má. Má lắc đầu quầy quậy cho tui yên mà chắc là má cố che đi nỗi đau đang ùa vào tàn phá má.

Thương má quá, tui ra mộ mợ khấn thầm : mợ ơi, mợ có thương má con xin mợ nhắn nhe cậu sớm dìa nhe mợ. Chợt cơn gió lao xao lay động cánh hoa, tui hổng rõ có phải là mợ chịu nghe lời xin của tui chăng nữa.

Những mùa đi càng dầy, chẳng một hi vọng nào loé dậy. Vậy rồi một ngày có người ghé lại nhà tui. Má con nhìn lạ hoắc, người ấy bỗng gọi má tui : chị hổng nhận ra em sao. Má sụp xuống như tàu dừa bị gió vặt rụng, tay má run run bíu lấy người đứng trước mặt mình. Má chỉ hỏi : cậu đó hả, rồi ngất xỉu.

Tui thì vẫn chưa tin người đó là cậu tui, nên vẫn đứng trân trối nhìn. Kịp khi nghe tiếng uỳnh, tui điếng lên sợ má chết. Người ấy vội hối tui cùng đỡ má vô trong. Còn la rầy tui : sao chậm rãi vậy, bộ hổng lo gì sao chớ.

Tui ngùng ngoẳng muốn cự lại, nhưng người ấy lại nói thêm : hậm hực gì thì thủng thẳng để bà ấy tỉnh lại đã rồi hãy trách móc. Tui lăng xăng đánh dầu cho má, pha tách nước nóng có lóng gừng để má dậy uống ngay.

Má nằm lăn qua lộn lại mấy lần mới tỉnh. Hỏi tui : cậu còn đó hay đi rồi. Tui hổng trả lời, nhưng cậu đã cất tiếng ngay : em còn đây chị. Má đưa tay ra quơ quơ, cậu vội nắm lấy tay má. Mái tóc cậu cúi xuống, nhừng sợi bạc đơm hoa dầy đặc.

Cậu đỡ má ngồi dậy, tui dưng má tách nước, má uống liền một hơi. Cậu loay hoay nhìn tới nhìn lui, như tìm vật gì, má hổng nói hổng rằng chỉ đưa tay ra phía sau nhà. Tui thấy cậu hốt hoảng kêu lên : trời ơi, tới dậy sao ? Rồi nước mắt cậu từ đâu trào ra hổng kịp giữ.
Do Thanh
#38 Posted : Saturday, January 7, 2006 11:18:15 AM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Như đám lục bình 6

Cậu quay qua nói với tôi : nhỏ đưa cậu ra thăm mợ. Tôi làm như hổng nghe thấy. Cậu khựng lại một giây rồi cũng lặng lẽ đi ra, một mình.

Má còn mệt, nhưng đợi cậu đi mất mới nói cho tui nghe : đừng giận dai, con à. Bề gì mợ cũng xa rồi, chớ để cậu buồn lại bỏ đi nữa. Tui rất thương má, nhưng cái đầu ngang bướng của tui hổng cho phép tui thỏa hiệp ngay.

Tui lúng túng giữa một bên là má, một bên kia là cậu. Tui cảm thấy mình bất lực nên nước mắt đổ ra. Má thấy tui khóc, má năn nỉ : thôi, má biết rồi.

Buổi tối hai chị em thức rất khuya. Tôi nằm gần đó mà có ngủ nghê gì được. Chẳng lẽ cứ mở mắt thao láo nhìn mà không góp lời vào câu chuyện, nên tui giả đò như ngủ rồi. Chị em lầm rầm nói gì đó lâu lắm, rồi má nói với cậu : con nhỏ thương cậu vô cùng, nên cậu xa nhà, con nhỏ lăng xăng bên mợ suốt thôi. Đến khi mợ ngã xuống, con nhỏ cho là tại cậu mà mợ đi sớm nên nó hận cậu.

Cậu thở dài thưa với má : chị cũng biết con người ai chẳng có lúc lỗi lầm. Bởi chưng cứ nghĩ rằng thế gian này có một chốn nào đó vô cùng hoàn hảo, ở đó hổng có người đói kẻ no, hổng có cảnh người hiếp đáp người quá lẽ.

Bây giờ sau thời gian dài xa nhà em thấy khó có thể tìm được một thiên đàng nơi hạ thế. Chẳng qua người ta chỉ mà mắt nhau để đạt được cái đích nào đó mà thôi. Em quay về muộn quá, để cô ấy phải phí cả một đời chờ đợi uổng lòng. Con nhỏ lớn lên có nhiều ý nghĩ như dao chém, nó sâu xa với dự tính của nó, em biết mà khó tìm cách gỡ ra được.

Rồi giọng cậu nói nhỏ xuống, tui chỉ nghe được mấy tiếng cuối cùng " giống chị..." mà thôi. Tui chợt ứa nước mắt về nhận xét của cậu. Cậu nói đúng, má đã sống một mình từ lâu rồi nên bây giờ lòng má tựa như một cõi trưa hè đứng gió. Má nhìn vào đâu cũng thấy chết lặng, khô ran. Đời má cũng ví như đám lục bình bềnh bồng trôi theo dòng nước lặng lờ không đâu là bờ, là bến. Nỗi âm thầm của má lồng lộng tựa trời cao, mỗi vết hằn sâu nơi đuôi mắt má như là một dấu ấn của buồn thương, nhẫn nhục. Tui quanh quẩn sống gần má suốt ngày làm sao hổng bị nhiễm tâm tư của má dần dần theo năm tháng.
Do Thanh
#39 Posted : Tuesday, January 17, 2006 1:38:11 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Như đám lục bình 7

Cậu ở nhà nguyên một tuần. Cậu không hề ra khỏi cửa. Lúc nào rảnh cậu ra thăm nơi mợ nằm. Cậu hổng rủ tui, vì cậu biết có rủ tui cũng hổng theo.

Nói vậy, tui vẫn lẳng lặng theo sau mà hổng cho cậu thấy. Lúc nào cậu cũng có vẻ rầu rầu. Cậu ngồi bứt đám cỏ tranh mọc rải rác quanh mộ mợ. Cậu nói gì đó rất nhỏ, rồi cậu khóc. Cậu hổng khóc ra tiếng, nhưng hai vai cậu rung mạnh. Còn nước mắt nước mũi chảy tùm lum.

Tui thấy tội cho cậu vô cùng, nhưng tui vẫn làm nư để hành cậu cho đã. Tui nói thầm với mợ : mợ ơi, cậu khóc thương mợ, con xót lắm chứ, nhưng ai biểu cậu đi miết hổng dzìa để bây giờ mợ mất rồi thì cậu mới tiếc khóc làm chi. Mợ cho phép con được xử với cậu như vậy, chừng nào cậu đắm đuối ê chề thì con mới lại thương cậu như xưa.

Hổng rõ mợ có nghe và thấu lời xin của tui hôn mà bỗng dưng trời nổi gió lạ. Tui thấy cậu rùng mình và dáo dác nhìn quanh. Tui ngồi thụp xuống sau bụi cây để cậu hổng nhìn thấy.

Cậu kể lể gì với mợ lâu lắm rồi cậu đứng dậy đi vô nhà. Trời trưa trất trưa trơ, cái bụng tui kêu gào la đói. Vậy mà tui lẻn ra sau trốn biệt, tui chưa muốn dzìa ngồi ăn cơm với cậu đâu.
Má tui la oang oang : con nhỏ mới đó mà đi đâu hổng biết. Trưa rồi hổng lo dzìa ăn ba hột còn lo dạo xóm, chạy quanh.

Má thì lúc nào cũng vậy. Hổng mấy thuở thấy má lo chút gì cho má mà rặt lo chiện đâu đâu. Cậu lớn bộn mà má cũng hổng rời con mắt chăm cho cậu. Còn tui kể nếu lấy chồng cũng được rồi mà má cứ coi tui là con nít hoài.

Thế nhưng, có má cưng, tui cũng nhõng nhẽo cùng mình. Chiện gì tui cũng lo được, nhưng thấy má xớ rớ là y như tui yếu xịu như con sên. Má nói : lớn cái đầu mà ăn hổng no, lo hổng tới, hổng lẽ rồi cứ bắt má theo một bên hoài, sao con? Tui hích hích cười nói : tại má chớ bộ, ai biểu má lúc nào cũng sợ con gái má làm hổng nên việc nên má giành làm. Con hư tại má chớ tại ai khác đâu mà má la.

Má tui lắc đầu chịu thua lý luận cùn của tui.
Do Thanh
#40 Posted : Tuesday, January 24, 2006 10:44:06 AM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Lạc đêm cuối năm

Tám giờ tối, Loan gọi cho tôi :
- Anh làm gì đó, sửa soạn gì cho năm mới chưa ?
Tôi hồi hộp hỏi lại cô :
- Chứ em đang ở đâu đó ?
Có tiếng cười khục khục trong máy. Tôi chờ, tôi chờ. Cuối cùng cô nàng trả lời :
- Em đang ở cách chỗ anh chừng vài chục tiếng lái xe.
Tôi la lên bứt rứt :
- Trời đất, em làm gì lang thang tận đó. Giao thừa đến nơi rồi, liệu có kịp về đến nhà trước năm mới không ?
Cô bé nũng nịu nói với tôi :
- Em còn đâu mùa xuân, mà đón giao thừa hay chờ năm mới. Từ khi anh xa em thì bao giờ cũng chỉ còn mùa đông đến với em thôi.

Tôi nghe mà xót xa. Trăm lần như một, lúc nào thì lỗi vẫn thuộc về phần mình. Tôi chống chế :
- Nào anh có muốn vậy, tại hoàn cảnh chứ em, tha thứ cho anh đi. Tết rồi hãy thi ân cho nhau để vui sống.
Loan lửng lơ im lặng một lúc, chắc là đang xoay xoay ý nghĩ trong đầu. Tôi lại chờ, lại chờ. Và tôi hỏi nhóng : em còn đó không ?
Loan khúng khắng ho, không đáp. Tôi lại giục : nói đi em, bất cứ gì cũng được, miễn em đừng im tiếng.
Tôi nghe có tiếng sụt sịt ở đầu dây bên kia. Bên phía tim tôi bất chợt đau điếng, cơn huyết áp ảnh hưởng vì nỗi chộn rộn trong lòng.
Lâu lắm rồi Loan mới nói thêm : thôi thì chúc anh hạnh phúc trong mùa xuân này. Đừng nghĩ, đừng nhớ gì đến em, nghe anh.
Lời nói lan đi rất xa, rất nhanh. Tôi hình dung cô nàng đang nghẹn ngào chùi đuôi mắt. Tôi nôn nao cố góp ý :
- Em không nên hành hạ mình, thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả. Xuân rồi em, hãy mở rộng lòng đón năm mới sắp sang.
Tôi nghe tiếng Loan : vâng, em xin nghe anh. Nhưng sau đó là tiếng sụt sịt càng to hơn trước. Tôi quýnh quáng chặn lời nàng : đừng em, chớ nông nỗi, em nhé. Ngoan đi, biết đâu ngày nào đó ta lại về bên nhau.
Lại thêm một lúc rất lâu không có tiếng vọng lại. Chỉ nghe u u sóng vô tuyến phát đi trong máy. Tôi rối rít hỏi nhanh hơn : Loan, em còn nghe anh không?
Chỉ có tiếng nấc lên và tiếng nắp máy đậy lại. Tôi tần ngần trong bẽ bàng. Tự dưng nghe thời gian như vỡ vụn. Tôi cố lắc lắc máy, hi vọng một cơ may nào làn sóng nối lại, nhưng tất cả chỉ u u, u u.
Users browsing this topic
Guest (2)
4 Pages<1234>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.