Khúc ly ca ngày về (tiếp)
Nhưng Luận không nghe, vẫn cứ vùng vằng cố thóat ra. Miệng thì gào nho nhỏ : anh đã không cưu mang thì em cũng chẳng cần. Anh để mặc tự em lo lấy được.
Anh phải nài nỉ : thôi được rồi, cứ ở đây với anh. Luận thôi không khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy. Cô bé kéo vạt áo lên lau lệ, khoảng da bụng hở rộng bày một vùng trắng toát. Anh cầm tay cô ta bảo ban : ngồi xuống đi em, kẻo mệt.
Luận ngoan ngoãn làm theo lời anh. Anh lại lo lắng hỏi : em ăn uống gì chưa ? Luận lắc lắc đầu, anh đứng lên bắc nồi nấu nước và lấy mấy gói mì ăn liền ra nấu. Anh nấu cho Luận và cả cho anh. Mì dọn ra, hai anh em xì xụp ăn, nóng bốc khói, vừa ăn vừa thổi, ớt và gia vị cay làm cả hai sụt sịt.
Ăn xong, anh nhường giường cho Luận nằm. Anh trải miếng ni lông xuống sàn, lót một lần chăn bông lên rồi nằm xuống. Anh gác hai bàn tay làm gối. Gió ào ào thổi về đêm, tiếng thông ru vi vút. Nằm mãi anh vẫn không ngủ được. Luận cũng chỉ ngáy một lúc ngắn rồi thức dậy. Cô ta hỏi dù không chắc anh còn thức hay chăng : mấy giờ rồi anh. Anh trả lời rụt rè : chắc cũng khuya rồi, ít là đã qua nửa đêm. Em ngủ lại đi, đừng thức khuya có hại cho cháu bé.
Luận im không đáp lời. Một lúc ngần ngừ rất lâu rồi đề nghị : anh lên nằm với em cho ấm. Anh bảo : được rồi, em ngủ đi. Nhưng Luận không nghe, Luận sợ anh bị lạnh, cảm. Anh miễn cưỡng lên giường.
Luận miên man kể : em dại anh ạ. Chưa tìm hiểu ra đầu ra đuôi đã vội tin lời mà khổ. Khi nghe em báo tin cấn thai, người ấy tìm cớ hoãn binh rồi lặn mất. Đàn ông thật tệ, Luận nói xong câu này mới thấy hớ, nên vội lấy tay che miệng lại, nhỏn nhoẻn cười khỏa lấp. Anh lên tiếng cho cô bé yên tâm : không sao, đó là sự thực đấy chứ. Nhiều người trong bọn anh quả có táng tận thế thật. Cô bé cướp ngay lời anh : nhưng trong số đó không có anh.
Anh hé môi cười : cám ơn em. Luận cũng liến thoắng nói theo : và em càng cám ơn anh. Cả hai chẳng nói gì chợt cười xòa.
- Kìa anh nghĩ gì thế, uống đi chứ, kẻo đá tan nước trở thành nhạt. Cô chủ quán lôi anh trở về với hiện tại. Anh chống chế : cái răng sâu uống liên tục đâm nhức khó chịu, cô cứ để tôi uống từ từ. Hay là cô cần đóng cửa quán thì để tôi ra về. Cô quán xua tay lia lịa tỏ vẻ không sao. Nhưng cô cùng hỏi : anh định về đâu ?
Anh nghe âm vang trong tai câu hát : về đâu khi gió chiều thơm ngát, ôi lũ chim giang hồ, ngập ngừng trên bến xuân (VC-PD) mà thấy mung lung những điều không rõ rệt. Căn nhà dưới dốc đồi, lọt vào chốn thung lũng chi có dăm căn, khi đi về phải qua một cái trảng dài mới tới lộ. Mùa mưa nước đỏ quạch và trơn như thoa mỡ. Mùa nắng mùi thông bay rực khắp nơi, phấn thông vàng làm mờ mắt.
Anh tìm mãi mới thuê được nơi ấy để đưa Luận về. So với chỗ trước có bề rộng rãi hơn. Nhà chủ hào hiệp kê cho hai cái giường một, có lẽ vị thế khó cho ai mướn nên chiều khách. Luận với anh cảm thấy thoải mái hơn khi không còn phải ké né nhường nhau hay giữ gìn khi nằm cạnh.
Nhà ở sâu dưới dốc, nên đêm đến nghe âm u, sâu hoẵm. Luận vốn nhát, thỉnh thoảng lại gọi thăm dò anh : em nghe như có ai lẻn vào nhà. Anh phải mạnh dạn trấn an : em yên tâm ngủ đi, có anh, chẳng ai làm gì được.
Mùa mưa đầu tiên sau mấy ngày dọn đến, nước từ triền cao đổ xuống nghe như thác. Luận chốc chốc tỏ vẻ bồn chồn : liệu có sao không anh ? Nhỡ nước lụt thì khốn. Anh bật cười ha hả, khiến Luận ngương nghịu.
Ngày Luận chuyển bụng, anh rất lo. Quáng quàng thu dọn dăm ba cái tã lót và mớ quần áo sơ sinh, anh hối hả đưa Luận vượt con dốc và men ra lộ. Vừa đi anh vừa thăm dò : mọi việc êm xuôi chứ, liệu có rơi dọc đường không đấy.
Chờ hoài, chờ hoài, chuyến xe đò vẫn chưa chạy qua, Luận thì chốc chốc vặn người khi cơn đau xé ruột kéo đến. Anh bụng đánh lô tô và mồ hôi xâm xấp dán vào áo, dù trời lạnh. Luận cũng vậy.
May sao có chiếc honda về khuya, anh rối rít vẫy ngừng lại. Anh trình bày và nhận được sự giúp đỡ.
Chủ xe ngồi cầm lái phía trước, Luận ngồi thu lu ở giữa, anh ngồi ôm gọn phía sau. Xe trở ngược đầu về phố, vượt qua mấy con đường vòng, bỏ lại khu nhà ga, con đường heo hút vắng, lướt luôn một nửa vòng hồ, qua một chiếc cầu con, bò lên dốc chợ, xuôi xuống một con dốc khác và cuối cùng bò lên dốc về phía nhà thương tỉnh.
Mừng húm, đến nơi Luận vẫn chưa sinh. Thường trực đưa cô vào ngay phòng. Cô đau từng lúc dồn dập, các y tá, người đo vòng bụng, người chuẩn bị sửa soạn giờ sinh nở cho cô. Anh loanh quanh gần đó, bất lực, chẳng giúp đỡ được gì.
Chứng kiến cảnh cô nhăn nhó, trở trăn, anh muốn đến bên lau mồ hôi trên trán cô và nắm tay để cô thấy có sự chia xẻ, nhưng sợ quẩn chân người có phận sự mà không dám. Thời gian như chậm lại, từng giọt, từng giọt, đọng dần và lâu lắm mới rơi phịch xuống. Anh cảm thấy nín thở, nặng trình trịch ran khắp ngực.
Đến quá khuya cuộc vựot cạn mới xong. Anh ngồi đợi bên ngoài phòng, ngật ngà trong cơn ngủ gật thì tiếng con trẻ khóc dội lên. Anh buột miệng nói lời cám ơn vào hư vô và nỗi mừng bưng nổ như tiếng bom chát chúa.
Cô y tá bước ra khoe : mừng anh có cháu trai đầu lòng. Anh đón nhận tin vui mà chẳng cần đính chính. Cô y tá cho anh vào. Luận nằm đó lim dim ngủ, cạnh bên là một mớ tã có dáng loe ngoe cử động bên trong. Quần áo Luận vẫn còn sốc sếch dù đã được các cô y tá vén lại cho.
Anh chợt thấy thương cô bé. Từ bước thiếu nữ giờ đã mang trên vai trọng trách của người làm mẹ. Luận thiêm thiếp, có lẽ vì còn nhọc. Một cách vô thức, thỉnh thoảng cô nhăn mặt vì dư âm nỗi đau xé vừa qua.
Anh lần tìm bàn tay Luận, bàn tay vẫn còn dâm dấp mồ hôi. Thấy động, mắt luận hé mở ra, nhìn rõ mặt anh, cô trào một giọt lệ nóng. Anh âu yếm lau giúp cô và ủi an : em nghỉ đi, mọi việc tốt đẹp rồi, mừng em.
Luận dụi dụi gò má vào bàn tay anh, nhõng nhẽo như con mèo con khi được ve vuốt và lí nhí nói : em đội ơn anh. Anh bảo : em đừng nói thế, vậy mà cũng thấy chính anh lại xúc động. Thằng bé bỗng khóc ré lên, Luận quính quáng không biết làm thế nào. Một cô y tá chạy vào dặn dò Luận cho cháu bú vì cháu đói.
Luận có vẻ lưỡng lự. Cô y tá nói ngay : chị cứ cho cháu bú sữa non, không sao. Rồi để tiếp thêm sức mạnh, cô giảng giải tiếp : khoa học nghiên cứu thấy sữa non cũng tốt chứ không như ngày trước bảo cho trẻ bú sữa non có hại.
Luận rụt rè vén áo lên, anh định quay ra tránh tình trạng lúng túng cho nhau, nhưng Luận đã giữ anh lại. Anh cứ ở đây với mẹ con em. Rồi cô bé thản nhiên kéo áo cao hơn lên, ấp khuôn mặt bé vào khoảng ngực mình. Thằng bé tợp vú mẹ, mút lấy mút để. Anh âu yếm nhìn tình mẫu tử đang cuồn cuộn theo dòng sữa từ mẹ truyền sang con. Lòng mẹ bao la như biển thái bình dịu hiền (YV), anh thấy bát ngát một trời hương đang bừng bừng sắc.
Gió se se lọt vào buồng, những sợi tóc Luận giờ khô nên bay nhẹ lao xao theo gió. Anh ngẩn ngơ nhìn cả Luận và đứa bé. Hình ảnh một thân thương trân quí như những bóng mây cuồn cuộn kéo về, một dòng suối thơm tho lừng lững chảy vào thung lũng đất, như cơn mưa rào tưới ướt và làm sống dậy mọi mầm mạch đang ươm.
Lại một lần nữa, cô chủ quán lôi anh ngược về với thực tại. Anh rũ rũ những sợi tóc như rẩy đi mấy giọt mưa vừa hắt vào người. Anh lí nhí nói mà không chắc cô gái có nghe không : xin lỗi cô, tôi nghĩ vơ vẩn lung tung khiến cô phải nhắc mãi. Đến lúc này, anh mới nhận ra cô chủ đã ngồi xuống cái ghế gần cạnh anh.
Bàn tay cô đặt lên bàn, những ngón nhỏ nhắn khép nép và hơi run, có thể là vì lạnh, cũng có thể là vì sao đó. Anh đứng lên : thôi để tôi về, mai sẽ trở lại. Dù gì cũng để cô dọn dẹp hàng còn nghỉ, khuya rồi. Anh lại lí nhí nói thêm : và xin hết sức cám ơn cô.
Cô chủ quán cản anh : nếu không biết tìm về đâu, anh có thể ở tạm đây đêm nay. Sáng mai rõ rành anh dễ tìm ra chốn cũ. Và để khỏa lấp mọi hiểu lầm, dị nghị, cô nói : quán tuy nhỏ nhưng em có dự trữ phòng nhỡ khi khách lỡ độ đường. Anh cũng hiểu quán ở cạnh ga nên điều đó đôi khi cũng giúp kiếm thêm chút thu nhập.
Anh không từ chối nhưng cũng không vồ vập lời đề nghị. Anh đưa ra ý kiến : hay là thế này, cô cho tôi xin một bình trà nóng, rồi để mặc tôi, cô cứ đi nghỉ. Tôi sẽ ngồi đây rỉ rả, cũng gần sáng rồi, chắc có nằm cũng không ngủ nghê gì được. Cô chủ cũng đưa đẩy lời anh : dù sao anh cũng nên ngả lưng một chút, cả buổi ngồi tàu, lại qua nhiều giờ ngồi nghĩ đâu đâu, chắc anh cũng mỏi.
Tuy nói vậy, cô cũng vào lấy ấm bắc nước, chọn trà rồi ra chuyện vãn với anh chờ nước sôi. Sau đó, cô để lại nguyên gói trà để nếu nước có nhạt anh châm thêm và phích nước sôi để anh pha ấm tiếp.
Cô đi nằm rồi, anh mới thấy căn quán rông tuềnh toàng. Như một bãi sa mạc con lạc đà đi hoài chưa thấy cuối. Người bộ hành ngồi trên lưng con thú đong đưa như đang được ru trong giấc ngủ chập chờn. Nhưng gió bốc bay dữ quá, vốc những nạm cát hắt vào mật người rát rạt. Cơn khát bỏng cháy đôi môi, đường đi cứ nhập nhòa trước mắt. Người ta bảo đi trên sa mạc dễ bị ảo tưởng, nhìn xa xa xa thấy vũng nước trong, nhưng đi đi miết vẫn chỉ là đồng cát.
(còn tiếp)