Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 3,437 Points: 1,167 Thanks: 85 times Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
|
“Mấy người sinh vào mùa Thu ưa mơ màng ưa sống trên mây!” điều này người ta nói không phải mình nói à nha, hôm trước anh thơ Quan Duong làm bài thơ chúc sinh nhật anh ấy hay ơi là hay, ý là càng nhiều sinh nhật càng không sợ tuổi nữa, cũng có lý lắm lắm nhưng chắc chỉ với các anh thôi, còn với các bà Thu - Đông thì bị cái bệnh càng muốn quên lại càng nhớ thêm, nhớ con số tăng nhanh đến tá hỏa quay mòng mòng chóng mặt. Nhiều khi tự ngẫm rồi nghĩ ai cũng giống mình chăng? Hôm nay trời thật vào Thu cái mùa chi mà kỳ lạ, nó mang mang máng máng cái chuyện lá bay, bay từ bên này sang bên kia từ Bắc sang Đông, cụ Tản Đà cho lá có màu từ vàng sang hồng Trận gió thu phong rụng lá vàng, Lá rơi hàng xóm lá bay sang. Vàng bay mấy lá năm già nửa, Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng. Trận gió thu phong rụng lá hồng, Lá bay tường Bắc lá sang Đông. Hồng bay mấy lá năm hồ hết Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không.
Chắc cụ muốn lá vàng vần với phụ chàng, lá hồng vần với đứng không, chứ mình nhìn bao Thu đến Thu đi chỉ thấy lá vàng lá tím. Năm trước khoảng này mình đã sang Đông tìm Thu. Tìm được đám lá này bèn thỏ thẻ: “Anh ơi ngồi xuống đây, cùng em ngắm cuộc đời này!”
Đỏ thôi không phải hồng chỉ hồng vì mình mặc áo hồng thế thôi . Các nhà thơ thích nhìn đời hơi khác người một chút, đôi lúc mình tự hỏi chữ nghĩa có lẽ sống tự nó hay vì người viết nó xuống? Nó đẹp tự nó hay vì người đặt nó vào nơi đẹp. Vòng lại cái tuổi mùa Thu của mình, lại viết về mình! Không gì dễ hơn khi kể về cái tôi khi tả về cái hoàn toàn thuộc về mình, từ lúc oa oa mỗi sáng bắt buộc phải một lần nhìn thấy nó, có không nhìn thì cũng phải đụng phải cảm thấy cái hơi cái luân chuyển toàn thân kiểu con nhà võ, hay bây giờ nói theo kiểu dưỡng sinh để sự sống thăng hoa, tóm tắt là lôi mình ra viết sẽ không bị sai nhiều, ý kiến người đọc nhận định về mình sẽ thêm phần hồi hộp , không phải đúng hay sai mà là: ‘Tự tin hay tự ti” quá đáng . Hôm nay là ngày mình mở mắt chào cuộc đời này, tử vi bảo số của mình long đong lận đận, âm dương không thuận nữ mà lại trụ dương không qua đò nọ cũng phải quá sông kia, đàn ông không ra đàn ông đàn bà chẳng phải đàn bà, đường quan lộ hội tòan sao mạnh mẽ, thân cư tại cung di mã khốc khách cứ khua lục lạc lọan cả lên, cung bè bạn có tả phù hữu bật, mệnh tá lả Lương Phủ Đào Hồng, tài triệt phúc mỏng, nói chung là xấu kinh khiếp, xấu kinh khủng đến nỗi phải đem giấu cái tờ tử vi ấy đi. Có một thời sau cái đận 1975, đời vật ba chìm bảy nổi hoạn nạn bủa vây người ta gọi là hạn 10 năm, mình nổi điên học bấm độn, học chấm tử vi. Lúc ấy chưa có dịch vụ máy tính, bấm chấm cơ bản trên những lóng tay, ngón cái di chuyển từ lóng cuối của ngón trỏ theo vòng kim đồng hồ điểm chấm dứt là lóng cuối của ngón giữa. Dĩ nhiên tùy theo tuổi theo giờ mà định cung ở lóng ngón tay nào mà an các sao trong vòng tử vi. Nói tới cũng phải nói lùi một chút, xấu chi thì xấu chứ cái sao tử vi sáng trưng rọi vào cung Mệnh nên được cái mình không bị ngu trầm trọng, nhờ điều này mà ông Cụ của mình ráng dạy dỗ mình nên “cơm nên cháo” không để mình thành “mẻ” nấu giả cầy . Lúc mình học tự chấm tử vi cho chính mình xong, mình thấy có nhiêu đó sao, tùy giờ tùy năm mà nó quay vòng vòng trong mười hai cái cung, sao tốt có nhiều lúc trẻ thì trẻ sướng già khổ, ngược lại thì trẻ khổ già sướng - cái lý này đơn giản quá chừng, có sướng có khổ mới là cuộc đời, đi lễ này lễ nọ thì nghiệm ra thêm cái việc sao nào thì sao không có tình có nghĩa thì trước hay sau cũng bị sao quả tạ nó chiếu. Có lẽ tuổi thơ của mình gắn liền với ông Bụt bà Tiên, đi lễ thì có Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp nên có chuyện chi khó là mình tin có Thánh Thần hai vai giúp đỡ nên tờ lá số bấm tới bấm lui, ừ biết bấm mà tội gì không tăng thêm vài giờ giảm xuống vài giờ để tự mình ước ao Mẹ mình sanh mình ra sớm chút hay trễ chút cho mình đỡ khổ. Mà khổ là gì nhỉ, ngồi nghĩ lại lúc khổ có niềm vui của khổ, đọc lại những điều mình ghi lại trong các quyển lịch con con bằng bàn tay mà nghiệm ra rằng mình đúng là đàn ông khi đã làm được các việc đáng lẽ đàn ông phải làm giống người chinh phụ trong tác phẩm Chinh Phụ Ngâm dạy con đèn sách, làm cột trụ gia đình vừa chống vừa chèo, vừa đằng mũi vừa đằng lái rồi thì cũng qua. Bây giờ có người khen nhìn hình sao xinh xắn thế, thay vì mình nở mũi thì mình lại nhớ đến thuở bé được gọi là con cún mũi xẹp, mắt bụp đằng mắt cằm hất đằng cằm nhìn toàn bộ là sự méo mó vô duyên nếu so với các bạn các anh chị cùng lứa, lại thêm mùi cháy nắng, tóc tai thì tòa lòa xòa, không chơi đánh đáo tạt lon cũng chơi khăng chơi bi đáo để, bị thua cõng mấy thằng bạn chạy vài vòng không có chi là lạ, con gái nhà người ta thì chơi búp bê nấu nướng, mình có em một bày đâu cần búp bê, nấu nướng là chuyện đương nhiên bị làm, đã kể ở trên ông Cụ của mình muốn rèn con nên cơm nên cháo cơ mà. Chị Tư chị Sáu giúp việc cho Mẹ cũng phải giúp mình biết lặt quả đậu biết hái ngọn rau ngon khi các chị chuẩn bị bữa ăn, nhớ lại trước khi được dạy con Cún là hai chị phải đi tìm cho ra nó, có lúc nó đang chơi dích cỏ gà dưới gầm cầu trước của nhà, có khi nó đang đánh đòng đưa trên cây điệp tây nhiều trái ngọt lắm sâu xanh. Ca dao tục ngữ thuộc làu làu vì bà Nội thuộc mấy ngàn câu - những bài thơ các vị thuốc đánh bạc - rồi bài vợ chồng lười biếng cãi nhau, vẫn còn lẩn vẩn trong trí nhớ, bà Ngoại dậy cháu cũng bằng thơ : gái thì lo việc trong nhà khi vào canh cửi khi ra thêu thùa! Cứ thế mà lớn mà thành cô thành bà thành ba chấm, ai có chi con Cún nó cũng mó tay vào, gì nó cũng biết, có thuở làm thủ lãnh khu Bàn Cờ Vườn Chuối đâu có thua ai. Trở lại hôm nay, mùa Thu trở lại, bài hát: “Em ra đi mùa Thu mùa Thu không trở lại!” có lẽ đúng là trong mơ ao ước thế thôi, chứ em có ra đi tàn nhẫn thế nào Thu cũng lừng lững trở lại như thường, anh có ra đi nghiệt ngã thế nào Thu cũng trở về đúng y giờ giấc, đã nói rồi mình muốn viết chi thì viết, muốn bảo sao thì bảo cái vòng Tử Vi vòng Thiên Phủ, vòng này vòng nọ cứ thế nó quay . Càng sang Thu càng đẹp mặn mà hơn vì ngấm cái khổ vì thấm cái sướng trên từng phân vuông cơ thể, giống y như nấu món ăn phải thấm mới ngon, lý do tại sao nụ cười mãn nguyện tạo nên nét hài hòa trên cái nền mặt mùa Thu nhăn nheo như quả táo tàu ngoài sân. Kể cũng lạ, hình như cái Mệnh dương cục ngày càng phai theo màu tóc hay sao mà ngày qua ngày mình càng điệu, cái điệu rơi rụng theo tóc, cái điệu theo từng màu áo màu khăn, cứ tháng 4 là mình nhớ cái thuở sang đò, đến tháng 10 là tìm lối thăm Thu, hoa lá trong vườn dường như cùng đồng cảm, nắng cũng múa xôn xao. Ngắm đi nè Thu xinh như trái mọng hẹn chín tặng nhân gian, ngắm đi nè nụ điệu rơi điệu rụng múa chào Thu. Cám ơn các bạn đã nhớ đến “bà Thu” chúc mừng bà ấy ngày sinh nhật, chẳng biết ngày ấy mang thiên ân hay thiên tai đến cho đời mà sáng sớm hôm nay bà ấy được “ông ấy” tặng cho bài cú: Lớn rồi đi đứng đoan trang - không nên nhí nhảnh gẫy chân như đùa - có cháu rồi phải hơn xưa - nấu ngon nướng giỏi mới là bà ngoan! Ngoài vườn hoa nở đón sinh nhật “Mình”.
|